Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi
Chương 94: Thiên trường địa cửu
Cơ thể Kỷ Lăng cứng ngắc, vẻ mặt kinh ngạc cũng đông cứng lại: “…”
m thanh từ hệ thống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu cậu. Sớm không đến, muộn không đến, những lúc cậu cần thì không đến, đúng vào lúc này thì lại…
Đúng là vẫn “căn chuẩn giờ” như trước nhỉ!
Kỷ Lăng phá lên cười: “Lâu lắm rồi cậu không gặp tôi, mọi thứ thay đổi cũng là điều bình thường thôi, đúng không?”
Hệ thống: “...” Là như vậy sao?
Kỷ Lăng: “Có gì thì nói gì nhanh đi, không thấy là bây giờ tôi đang bận sao?”
Hệ thống trong lòng cảm thấy hơi tủi thân, nhưng nghĩ đến tình cảnh khó xử của ký chủ hiện tại, nó cũng không biết nói gì, đành ho nhẹ một tiếng: “Về phản ứng của cậu tôi đã báo cáo với cấp trên rồi.”
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng có vẻ kinh hãi: “Kết quả thế nào?”
Hệ thống: “Thực ra sau khi cậu rời khỏi đó, chúng tôi đã cố gắng khởi động lại thế giới đó, nhưng vì gặp lỗi nên khởi động liên tục nhiều lần vẫn thất bại. Vậy nên chúng tôi quyết định tạm thời phong tỏa thế giới đó, để cho thế giới đó tự do phát triển. Mãi đến khi vô tình nhận được email của cậu thì mới phát hiện chuyện này đã xảy ra. Sau khi điều tra phát hiện ra năng lượng nhân vật chính của thế giới đó quá lớn, vậy nên sau khi chết vì chấp niệm quá lớn nên mới xuyên không gian, thời gian… Bởi vì ở thế giới kia bọn họ cũng chết như bình thường nên không thể đưa họ về lại thế giới kia được nữa…”
Hệ thống thầm nghĩ, dù sao mình cũng không có cách để đưa những người đó trở lại, nó cẩn thận nói thêm: “Nhưng cậu cứ yên tâm đi, cho dù bọn họ ở thế giới kia có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có ý thức đến với thế giới này, không khác gì mượn xác đổi hồn, càng không thể có được thể chất siêu cường như trước kia. Bây giờ bọn họ chỉ là con người bình thường thôi, không đủ sức làm gì cậu đâu.”
Sau khi hệ thống nói xong, tự nó cũng thấy câu trả lời hơi qua loa cho có, khó có thể khiến người khác hài lòng. Nó đã chuẩn bị tâm lý bị Kỷ Lăng mắng cho một trận rồi, vậy mà cuối cùng cậu lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như tất cả mọi thứ đã được cậu dự đoán từ trước.
Kỷ Lăng: “Đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Hệ thống: “?” Cậu không tức giận, không phẫn uất hay lo lắng gì sao?
Kỷ Lăng: “Cảm ơn, tôi đã ở bên Ninh Ngọc rồi.”
Hệ thống: “…”
Không khí chợt im lặng mất vài giây.
m thanh của hệ thống chợt vang lên như muốn rung trời nổ đất: “Cái gì? Cậu đã ở bên Ninh Ngọc?” Cuối cùng nó cũng định thần lại, nhìn về phía người đàn ông đang ôm Kỷ Lăng lúc này, mẹ ơi, người này không lẽ chính là Ninh Ngọc sao?
Chuyện gì đã xảy ra?
Giọng của Kỷ Lăng vô cùng bình tĩnh: “Sau khi về nhà, tôi phát hiện ra mình cũng thích anh ấy, vậy nên vấn đề đã được giải quyết rồi, cậu không cần lo lắng nữa.”
Hệ thống: “…”
Sốc tận óc!
Nói thế nào nhỉ, mặc dù trước đây Kỷ Lăng trông không có vẻ là một trai thẳng cho lắm, nhưng cậu đã rất kiên trì, quyết tâm về nhà, đến nỗi hệ thống còn tưởng rằng cậu là trai thẳng hàng thật giá thật... Nhưng mới về chưa được bao lâu mà, có phải cậu cong nhanh quá rồi không?
Trong lòng hệ thống xuất hiện vô vàn những suy nghĩ, cực kỳ rối ren.
Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng nó cũng coi như có thể yên tâm, cảm thấy tội lỗi giảm đi rất nhiều.
Hệ thống: “Vậy thì tốt rồi, tôi phải dẫn những kí chủ khác đi làm nhiệm vụ, về sau tôi không có thời gian, có thể không thường xuyên tới đây, cậu phải tự mình cẩn thận đấy.”
Kỷ Lăng: “Được.”
Hệ thống: “Tôi đi đây.”
Kỷ Lăng: “Chờ đã.”
Hệ thống: “Còn việc gì nữa?”
Kỷ Lăng: “Cảm ơn cậu đã quay lại.”
Hệ thống im lặng một lúc rồi mỉm cười, nói: “Không cần khách sáo.”
Kỷ Lăng: “Tạm biệt.”
Hệ thống: “Tạm biệt.”
Ninh Ngọc cúi xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt thiếu niên đang thất thần, hai mắt cậu thẫn thờ giống như đang phiêu du trên trời.
Ninh Ngọc không hỏi câu nào, một lúc sau anh nhìn thấy cậu thiếu niên di chuyển đồng tử, đôi mắt đã có tiêu tự trở lại rồi mới thấp giọng cười trêu chọc: “Vừa rồi hệ thống tới sao?”
Kỷ Lăng ngẩn người ra, sau đó mỉm cười bình tĩnh: “Đúng vậy.” Đúng là không thể giấu người đàn ông này được thứ gì mà.
Ninh Ngọc thương xót hôn lên mắt cậu thiếu niên, cười: “Đã nói gì với em vậy?”
Kỷ Lăng khựng lại một chút, nhưng cậu không thể che giấu chuyện này được, vậy là liền nói thẳng: “Lúc trước em đã hỏi hệ thống về chuyện các anh đến thế giới này. Nó tới để nói cho em câu trả lời. Đại khái là bảo em chấp nhận thực tế, các anh không thể quay về được nữa.”
Khóe miệng Ninh Ngọc cong lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu chăm chú: “Anh sẽ không về đâu, em biết điều đó mà.”
Kỷ Lăng mỉm cười, đôi mắt cậu cong lên: “Em biết, em cũng rất vui vì anh có thể đến được thế giới của em.”
Bởi vì lần này…
Em muốn ở bên cạnh anh thật vui vẻ.
…
Mặc dù ba mẹ của Kỷ Lăng rất lo lắng về chuyện tình cảm của con trai nhưng họ cũng không thể trông chừng cậu 24/24 như một đứa trẻ được. Họ chỉ có thể liên tục dặn dò, nhắc nhở cậu phải chú ý an toàn, không được làm bừa ở bên ngoài, có thể thấy là bọn họ vô cùng lo lắng.
Khi Kỷ Lăng quay lại trường học, Ninh Ngọc cũng thường tới chơi với cậu.
Chỉ là Kỷ Lăng không dám đưa Ninh Ngọc về nhà nữa.
Cậu sợ bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã tới Tết Nguyên đán rồi.
Kỷ Lăng cũng chuẩn bị về nhà nghỉ đông, vậy là bọn họ sẽ không gặp nhau trong suốt gần một tháng.
Vào ngày chuẩn bị về nhà, Ninh Ngọc tiễn Kỷ Lăng xuống dưới nhà, đè cậu thiếu niên xuống xe rồi hôn mãnh liệt, giày vò cậu một lúc lâu rồi mới chịu buông ra.
Kỷ Lăng chột dạ nhưng vẫn an ủi Ninh Ngọc với: “Một tháng trôi qua rất nhanh thôi, em sẽ tìm cách... Chủ yếu là vì ba mẹ em vẫn chưa hiểu anh, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả mà, sớm muộn gì họ cũng sẽ chấp nhận anh thôi.”
Ninh Ngọc nhìn cậu chăm chú, giọng nói anh khàn khàn: “Nhưng anh muốn ngày nào cũng ở bên cạnh em, chứ không phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”
Kỷ Lăng càng cảm thấy áy náy hơn, cậu gục đầu chán nản vì cảm thấy mình vẫn chưa gánh vác đủ trách nhiệm, đến cả bạn trai mà cũng không dám đưa về nhà, cậu chỉ có thể giống như một tên cặn bã, không ngừng hứa hẹn rồi lại phải chờ đợi…
Một lát sau, tiếng Ninh Ngọc khẽ thở dài vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Xin lỗi em, đây không phải là lỗi của em, em đã làm rất tốt rồi.”
Là do anh quá tham lam và vội vàng.
Kỷ Lăng hôn lên má anh rồi cố gắng làm anh vui: “Chúng ta liên hệ WeChat với nhau nhé?”
Ninh Ngọc cười tủm tỉm: “Được.”
Kỷ Lăng xách va ly hành lý của mình về nhà.
Lúc cậu về đến nhà, ba mẹ đều đang ở nhà, Dương Vy nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, ánh mắt bà dừng lại trên mặt cậu một lát, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi không nhìn cậu nữa.
Kỷ Tuyết Tùng liếc nhìn vợ rồi nhìn con trai, ông giả vờ như không thấy gì rồi chủ động vào bếp nấu cơm.
Vợ ông dạo này đang không vui, ông chủ động một chút cũng tốt hơn, tránh để bị vạ lây.
Kỷ Lăng chột dạ cúi đầu trở về phòng, vì sợ mẹ không vui nên cậu rất hiếm khi ra ngoài, mấy ngày liền cậu đều ở trong nhà giúp gia đình chuẩn bị đồ đạc và quét dọn nhà cửa.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Hôm nay, ba người đang ngồi ăn cơm cùng nhau.
Dương Vy nói: “Tiệc giao thừa năm nay ba của Song Song đặt ở khách sạn Cẩm Tú, nghe nói năm nay anh trai của con bé đưa vợ về ăn bữa cơm đêm giao thừa, vợ nhà người ta lần đầu tiên tới, chúng ta phải chuẩn bị một phong bao lì xì lớn.
Kỷ Tuyết Tùng: “Được, được, được, cứ giao cho tôi, nhất định tôi sẽ gói một phong bì màu đỏ thấy lớn.”
Dương Vy nói thêm: “Con thấy con nhà người ta khiến ba mẹ đỡ lo bao nhiêu, từ trước đến giờ chưa từng làm bậy gì ở bên ngoài, càng không có những mối quan hệ nam nữ lung tung, đúng là con nhà người ta…”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu cúi đầu không dám nói gì.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cậu nhanh chóng đứng lên rồi nói: “Để con đi mở cửa.”
Kỷ Lăng chạy ra đến cửa, vừa mở cửa ra đã định đóng sập lại, cũng may một bàn tay thon dài chặn lại, Kỷ Lăng cố gắng chớp mắt: “Anh làm gì ở đây vậy?”
Ninh Ngọc thủ thỉ nói: “Anh rất nhớ em.”
Kỷ Lăng lo sợ đến sắp khóc, hiện giờ anh đến đây không sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa sao? Hơn nữa một mình anh đến thì cũng thôi đi, lại còn dẫn theo anh cả của mình nữa? Anh chê ở đây vẫn chưa đủ hỗn loạn sao? Kỷ Lăng khổ sở nhìn anh cả nhà họ Ninh đang đứng mỉm cười ở bên cạnh, đúng là phát điên!
Lúc này Dương Vy cũng đứng dậy, vừa đi vừa khó hiểu không biết là ai: “Ai vậy?”
Kỷ Lăng đã hoàn toàn từ bỏ rồi...
Dương Vy đã bước tới cửa, bà vừa nhìn qua đã thấy Ninh Trấn đứng ngay hàng đầu, bà kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên những bản tin này, sau đó lại ngạc nhiên hỏi: “Giám, giám đốc Ninh…”
Sau đó, bà lại nhìn thấy Ninh Việt đứng phía sau Ninh Trấn, biểu cảm trên khuôn mặt bà lập tức đông cứng.
Ninh Trấn là người bình tĩnh nhất, từng hành động cử chỉ đều tỏa ra khí chất bình tĩnh, thâm trầm hơn người. Anh ta lên tiếng nói: “Chào chị Dương, tôi là Ninh Trấn, anh cả của Ninh Việt.”
Khi Kỷ Tuyết Tùng nghe thấy động tĩnh bước tới, nhìn thấy Ninh Trấn ông vô cùng bất ngờ, không ngờ Ninh Việt lại là người nhà họ Ninh sao?
Kỷ Lăng: “?” Chẳng lẽ Ninh Ngọc định dùng ké sự nổi tiếng của mình sao?
Ninh Ngọc lặng lẽ đứng phía sau, ánh mắt nhìn Kỷ Lăng dịu dàng, bảo cậu kiên trì chờ đợi.
Ninh Trấn khẽ ho một tiếng rồi nói: “Xin lỗi anh chị, chúng tôi tới thăm đường đột quá, xin hỏi tôi có thể vào trong nói chuyện được không?”
Kỷ Tuyết Tùng cười ngượng nghịu, vội vàng kéo người vợ đang thẫn thờ bối rối của mình ra, mỉm cười nói: “Mời anh vào.”
Ninh Trấn gật đầu rồi đi vào trong cùng Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng rót trà xong tự giác đứng sang một bên, còn Ninh Trấn ngồi đối diện với ba mẹ cậu.
Ninh Trấn nhìn vợ chồng nhà họ Kỷ rất chân thành rồi chậm rãi nói: “Hôm nay tôi đến đây, không dùng thân phận nào khác mà chỉ với tư cách là anh cả của Ninh Việt. Tôi xin lỗi vì thời gian gần đây đứa em trai không nghe lời của tôi đã tới làm phiền anh chị.”
Dương Vy từ từ bình tĩnh lại, cau mày nhìn bọn họ.
Kỷ Tuyết Tùng ngưng lại một lúc, sau đó nói: “Cũng không sao đâu… Á.”
Dưới gầm bàn, Dương Vy nhéo ông một cái thật mạnh rồi lạnh lùng nhìn lên, nói: “Đúng là chúng tôi cảm thấy hơi phiền phức. Tiểu Lăng mới 18 tuổi, vừa mới vào đại học, với chuyện tình cảm nó vẫn mơ hồ không hiểu rõ, về mặt này chắc Kỷ Lăng còn thua kém cậu Ninh nhiều.”
Cậu Ninh đây đương nhiên là để gọi Ninh Ngọc, cảm giác vừa khách sáo lại vừa xa xôi, Kỷ Lăng lập tức thấy hơi lo lắng.
Ninh Trấn thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện này đúng là do Ninh Việt làm sai, ông cụ nhà tôi cũng đã dạy dỗ nó nhưng hôm nay tôi đến đây vẫn còn mục đích thứ hai. Tôi hy vọng hai người có thể cho nó một cơ hội, Ninh Việt thật lòng với Kỷ Lăng, tuyệt đối không có ý nghĩ chơi bời với thằng bé.”
Dương Vy lạnh nhạt không nói gì.
Ninh Trấn chân thành nói: “Tôi cũng hiểu những lo lắng và suy nghĩ của anh chị, thực ra đây cũng là lần đầu tiên Ninh Việt yêu đương. Mặc dù lần đầu tiên yêu đương, người nó chọn là một cậu con trai, chuyện này gia đình tôi cũng rất bất ngờ nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cuối cùng chúng tôi cũng quyết định ủng hộ nó. Nếu hai người cảm thấy Kỷ Lăng vẫn còn nhỏ, tạm thời chưa yên tâm giao thằng bé cho Ninh Việt thì cũng mong anh chị có thể cho hai đứa nó một khoảng thời gian. Nếu trong khoảng thời gian này, Ninh Việt có làm gì khiến anh chị không hài lòng thì tôi sẽ tới đưa nó về, đảm bảo về sau nó không làm phiền anh chị nữa.”
Cuối cùng Dương Vy cũng lộ ra chút cảm giác kinh ngạc, hóa ra Ninh Ngọc cũng lần đầu yêu đương sao? Trước đây bà lo lắng đời tư của Ninh Ngọc không đàng hoàng, nhưng hiện giờ nghe được chuyện này thì dường như lo lắng trước đây không thành vấn đề nữa. Hơn nữa từ trước đến nay danh tiếng của nhà họ Ninh vẫn rất tốt, ông cụ Ninh là người đức cao vọng trọng, nghe nói trước giờ chưa từng xảy ra những chuyện trái với pháp luật. Thân phận của Ninh Việt lớn như thế, vậy mà anh ta lại đích thân tìm tới đây, thái độ khi nói chuyện lại rất chân thành làm Dương Vy cảm thấy hơi khó xử.
Mặc dù Dương Vy hơi khó chấp nhận việc đứa con trai ngoan hiền của mình đột nhiên thích người cùng giới nhưng bà không cũng không quá ghét bỏ tình yêu đồng tình. Nếu thật sự giới tính của con trai bà như vậy, nếu bọn họ chia cắt hai người hoặc về sau ép Kỷ Lăng lấy vợ sinh con thì chuyện này không công bằng với Kỷ Lăng và cả với người vợ sau này của cậu, vậy nên… điều bà lo lắng nhất vẫn là Kỷ Lăng liệu có bị tổn thương trong chuyện tình cảm này hay không.
Bà không yên tâm để cậu và Ninh Ngọc qua lại.
Có điều những gì Ninh Trấn nói thực sự đã xua tan đi phần lớn nỗi lo lắng của bà, nhưng nếu bảo bà cứ nhận lời như vậy thì bà cũng không làm được.
Lúc này Kỷ Tuyết Tùng chợt nắm lấy tay bà, mỉm cười với bà rồi quay đầu sang bình tĩnh nói chuyện với Ninh Trấn: “Tôi hiểu ý của anh, nếu hai đứa đều nghiêm túc với nhau thì chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng đúng như những gì anh nói, nếu một ngày nào đó hai đứa chúng nó không hợp nhau, tôi hi vọng hai đứa có thể chia tay trong vui vẻ.”
Ninh Trấn lộ ra vẻ cảm kích rồi trịnh trọng nói: “Tôi có thể hứa với anh chuyện này.”
Ninh Ngọc vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Cho dù có nói nhiều hơn nữa, trong lòng hai người nhất định vẫn còn nghi ngờ, cháu sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình dành cho Kỷ Lăng không có một chút nào là giả dối.”
Kỷ Tuyết Tùng nhìn Ninh Ngọc hồi lâu rồi mới thở dài nói: “Được rồi.”
Trong khoảng thời gian này, ông cũng thấy con trai mình thật sự không thể quên được người này, thay vì việc cố tình chia rẽ uyên ương, khiến đứa trẻ trở nên phản nghịch thì chi bằng thuận theo ý nó. Ông chưa tin tưởng Ninh Ngọc hoàn toàn nhưng ông cũng mong con trai mình có thể vui vẻ. Tiểu Lăng đã 18 tuổi rồi, có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, là bậc cha mẹ, hai người ngoài việc bảo vệ ra thì không thể kiểm soát được mọi thứ được.
Dương Vy mím môi, vốn dĩ bà còn muốn tiếp tục phản đối, nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của Kỷ Lăng ở bên cạnh, cuối cùng bà cũng không nói thêm gì nữa.
Ai bảo bà lại có một đứa con trai bảo bối như vậy chứ, nếu chỉ vì bản thân không thích mà ngăn cản tình yêu của cậu thì cũng chỉ như đang nhân danh tình thương để rồi làm cậu tổn thương.
Nhưng bà tuyệt đối sẽ không để ai làm tổn thương Kỷ Lăng. Bà sẽ nhìn trông chừng thật kỹ hai người bọn họ!
Kỷ Lăng nhìn ba mẹ mình, hốc mắt hơi nóng lên, môi khẽ mấp máy: Cảm ơn ba mẹ…
Sau đó cậu từ từ quay đầu lại nhìn Ninh Ngọc.
Rồi nở một nụ cười.
…
Cuối cùng Kỷ Lăng và Ninh Ngọc cũng có thể yêu nhau một cách quang minh chính đại, không còn phải lén lút, sợ hãi nữa.
Chẳng bao lâu nữa là tới Tết, ngày đầu tiên của năm mới, Ninh Ngọc tự mình mang quà tới chúc Tết, Dương Vy để cho anh vào nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt.
Kỷ Tuyết Tùng lại cảm thấy đứa nhỏ cũng hiểu chuyện và lễ phép, hỏi câu gì anh cũng đáp lại được, thái độ lại rất chân thành, có thể thấy cậu thanh niên này hoàn toàn thật lòng với Kỷ Lăng nên dần dần cũng cảm thấy yên tâm. Trong lòng ông thầm nghĩ, đúng là không thể ngờ đến, không thể ngờ đến, trong đời ông lại có người “con dâu” là đàn ông.
Chớp mắt một cái, chỉ còn một tuần nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông.
Buổi sáng Kỷ Lăng xin phép mẹ: “Hôm nay con muốn ra ngoài hẹn hò với Ninh Ngọc, có được không ạ?”
Dương Vy liếc nhìn cậu, tức giận hừ một tiếng rồi nói: “Đi đi.”
Kỷ Lăng lập tức ôm lấy mẹ mình rồi hôn một cái, ngoan ngoãn nói:”Vậy con ra ngoài đây.”
Lúc xuống nhà, cậu nhìn thấy Ninh Ngọc đang đứng ở nơi bình thường anh vẫn đợi cậu. Anh mặc một chiếc áo khoác len màu xám nhạt, bởi vì thời tiết hơi lạnh nên quàng thêm một chiếc khăn kẻ sọc quanh cổ, làn khói trắng phả ra từ mũi anh. Anh mỉm cười với cậu, ánh mắt dịu dàng quyến luyến: “Anh còn lo em không ra ngoài được.”
Kỷ Lăng hì hì cười: “Sao có thể như thế được?”
Cậu có thể cảm nhận được thái độ của ba mẹ đã trở nên thoải mái hơn, rồi sẽ có một ngày bọn họ hoàn toàn có thể chấp nhận được Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc nắm tay Kỷ Lăng, liếc mắt nhìn cậu rồi mỉm cười: “Đi thôi, hôm nay đến nhà anh.”
Anh đưa Kỷ Lăng đến biệt thự nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Kỷ Lăng nói: “Ấy, đây không phải là nhà Ninh Khả Hàm sao?”
Ninh Ngọc lắc đầu: “Là anh cho con bé mượn để ở đấy, đến Tết nó về nhà rồi, ở đây không có ai.”
Khuôn mặt Kỷ Lăng hơi nóng lên, chợt thấy mình suy nghĩ hơi nhiều rồi, không có ai ở đây…
Vẻ mặt Ninh Ngọc bình tĩnh và hiền hòa, anh cười: “Hôm nay anh sẽ đích thân nấu cơm cho em, sau đó chúng ta sẽ ở nhà cùng xem phim.”
Kỷ Lăng mím môi gật đầu.
Bên trong biệt thự có máy sưởi nên không lạnh chút nào, hai người đi vào trong phòng rồi cởi áo khoác ra. Ninh Ngọc xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, Kỷ Lăng lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh. Người đàn ông kia cao lớn, vai rộng eo hẹp, phần lưng thẳng tắp cường tráng, khi làm việc thì vô cùng tập trung.
Hơn một giờ sau, Ninh Ngọc bưng mấy món ăn ra, trên bàn còn có cả rượu vang.
Ninh Ngọc cười: “Em nếm thử xem.”
Kỷ Lăng ăn thử rồi giơ ngón tay cái lên: “Mùi vị rất ngon.”
Ninh Ngọc hơi nhướng mày rồi nói khẽ: “Vậy là được rồi, lần sau mời chú dì tới ăn cơm, có lẽ anh sẽ thể hiện được sự hiền thục của mình.”
Kỷ Lăng suýt nữa phun ra một ngụm nước, anh chuyên tâm nghiên cứu việc nấu ăn là để lấy lòng ba mẹ chồng đấy à!
Cậu kinh ngạc nhìn Ninh Ngọc, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, giống như việc anh làm không thể bình thường hơn.
Kỷ Lăng chợt thở dài, đúng là không ngờ tới, không ngờ tới…
Thần tượng quốc dân nổi tiếng khắp thế giới Tinh Tế, ngôi sao triển vọng của quân đội, cường giả cấp SSS khiến tầng lớp quý tộc Đế quốc phải khiếp sợ, thủ lĩnh quân phiến loạn Gabriel năm đó sau khi đến thế giới này lại đắm chìm vào những chuyện như vậy.
Đúng là bây giờ anh chỉ như những con người bình thường...
Tất cả mọi thứ đã trôi qua rồi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, cả hai bật TV lên xem phim.
Ghế sofa rất mềm, ánh đèn trong phòng khách tối mờ.
Chỉ có hai người ở đây.
Khoảng thời gian này bọn họ hầu như không có thời gian gặp mặt, cho dù có gặp mặt cũng là trước mặt ba mẹ nên cũng phải kiềm chế tình cảm, không được lại gần nhau.
Kỷ Lăng liếc nhìn Ninh Ngọc, nhìn thấy đôi mắt đen của đối phương, dĩ nhiên cậu biết anh muốn cái gì, nhưng… cậu không muốn từ chối.
Kỷ Lăng ngầm cho phép Ninh Ngọc.
Yết hầu của Ninh Ngọc hơi chuyển động, anh nhẹ nhàng nâng mặt của cậu thiếu niên lên rồi khẽ hôn xuống, có lẽ do nhiệt độ trong phòng hơi nóng quá…
Hô hấp của Ninh Ngọc dần trở nên nặng nề, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên.
Một lúc lâu sau, Ninh Ngọc mới hít sâu vào một hơi rồi nói từng chữ một: “Anh có thể không?”
Kỷ Lăng chậm rãi gật đầu.
Khóe môi Ninh Ngọc hơi cong lên, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt lấp lánh như bầu trời đầy sao ...
Kỷ Lăng xấu hổ nhìn xuống dưới.
Bây giờ họ đều là người trái đất, có lẽ kích thước cũng gần giống như nhau, hơn nữa chuyện này cũng không có gì quá đáng sợ nhỉ?
Nghĩ đến đó, Kỷ Lăng không nhịn được lén nhìn qua, sau đó cả người ngẩn ra, sao cùng là người trái đất mà lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Trong vô thức cậu đã muốn chạy trốn.
Kết quả là vừa động đậy đã bị anh bắt lại.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào bên tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em đã hứa với người khác rồi thì phải làm cho xong chứ?”
Mắt Kỷ Lăng ươn ướt: “Vừa nãy em vẫn chưa suy nghĩ kĩ nên giờ muốn nghĩ thêm.”
Nhưng lần này, người đàn ông không định cho cậu nghĩ thêm nữa.
….
Hai giờ sau, Kỷ Lăng khóc đến mức cổ họng trở nên khàn đặc.
Đồ dối trá, tất cả đều là đồ dối trá!
Ai nói người trái đất đều gần như nhau? Gần như nhau ở chỗ nào chứ?
Đồ lừa đảo!
Ai nói sẽ không bắt nạt em nữa?
Đồ đại bịp!
Kỷ Lăng nghẹn ngào: “Anh là đồ đại bịp.”
Ninh Ngọc khẽ cười, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt ở khóe mắt cậu rồi nói: “Đúng vậy, em cũng là một kẻ lừa đảo, vậy nên chúng ta là một cặp trời sinh.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu vẫn hơi tức giận, quay đầu đi không nhìn Ninh Ngọc nữa để thể hiện sự bất mãn của mình.
Đúng lúc đó cậu cảm nhận được Ninh Ngọc vươn tay ra, muốn ôm cậu từ phía sau, động tác vô cùng dịu dàng.
Như thể đang đối xử với kho báu mà mình yêu thương nhất.
Ninh Ngọc từ từ nói: “Sau khi em tốt nghiệp chúng ta kết hôn được không?”
Kỷ Lăng ngẩn người nhìn anh... Lúc sau mặt cậu đỏ bừng rồi khẽ gật đầu.
Ninh Ngọc mỉm cười rồi ôm lấy cậu thiếu niên mà mình yêu thương.
Từ nay về sau không ai có thể chia cắt hai chúng ta được nữa.
Anh muốn hứa với em trọn đời trọn kiếp.
Dù em đi đâu anh cũng sẽ ở bên cạnh em.
Bởi vì…
Yêu em không phải là chuyện một sớm một chiều mà chuyện thiên trường địa cửu.
(Hoàn chính văn)
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi trở về rồi đây. Không ngờ tới chương cuối cùng lại trễ 15 ngày, đúng là chuyện làm tôi rất bất ngờ. (Muốn khóc.)
Cảm ơn mọi người đã đi cùng tôi tới đây, mặc dù tác phẩm còn nhiều điểm thiếu sót nhưng các bạn vẫn bao dung đi tới cuối cùng, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người.
Ý định ban đầu của tác giả khi viết tác phẩm này là do muốn thỏa mãn sức sáng tạo của mình, viết ra một bộ truyện xuyên nhanh sảng văn cùng hành trình truy thê vạn nhân mê cực khổ. Đối với tác giả, kết thúc không phải là vấn đề quan trọng nhất mà là quá trình diễn biến của những mối quan hệ phức tạp trong truyện và hy vọng quá trình này có thể đem lại niềm vui cho mọi người.
Nhưng cho dù quá trình thế nào, cuối cùng cũng có một ngày phải đặt dấu chấm cuối cùng. Nhưng theo quy định của Tấn Giang chỉ có thể là 1vs1, tác giả cũng khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định này. Bởi vì cho dù lựa chọn ai trong số các nhân vật thì cũng có thể khiến những độc giả yêu thích những nhân vật khác cảm thấy thất vọng, rất xin lỗi vì không thể đáp ứng được yêu cầu của tất cả mọi người, thật sự rất xin lỗi.
Về một số lời đề nghị cần phân chia rõ ràng của mọi người, ở đây xin giải thích một chút. Sở dĩ tác phẩm này không sử dụng cách kết hợp lại sau khi đã phân chia rõ ràng là vì tác phẩm này có điểm khác biệt so với thể loại xuyên nhanh tác giả đã viết trước đây, hình tượng các nhân vật khá độc lập, rõ ràng, các tình tiết cũng được phân chia đều hơn. Mặc dù bút lực của tác giả có hạn nhưng cũng đã rất cố gắng xây dựng các nhân vật, xây dựng bọn họ có những tính cách và cách làm việc khác nhau. Nếu kết hợp lại thì không còn hình dáng của một người nào trước đây nữa, làm như vậy cũng là giết chết bọn họ nên quyết định cuối cùng mới là phân chia rõ ràng.
Nói tóm lại, xin cảm ơn mọi người một lần nữa, cúi người~
Tác phẩm này đến đây là hoàn toàn kết thúc phần chính văn, phía sau sẽ bắt đầu cập nhật ngoại truyện.
Cuối cùng của cuối cùng, xin giới thiệu tác phẩm mới của tác giả, mọi người lưu lại nha, ôm mọi người một cái thật lớn. =3= Sắp tới là truyện “Nam phụ thâm tình hôm nay gục ngã chưa?”
(Tên Hán Việt: Thâm Tình Nam Xứng Hôm Nay Băng Rồi Sao?)
Văn án:
Gần như trong tất cả các tiểu thuyết cẩu huyết đều có một nam phụ thâm tình như thế này: Si mê, đối xử thật lòng với thụ chính, không bao giờ cảm thấy hối hận. Những lúc công chính làm tổn thương thụ chính sẽ dành cho thụ chính những tình cảm rất ấm áp, những lúc thụ chính bị công chính bỏ rơi sẽ dành tình yêu cho thụ chính, những lúc thụ chính bị công chính phản bội sẽ đòi lại công bằng cho thụ chính… là chất xúc tác cho tình yêu của công chính và thụ chính, sắm vai một “lốp xe dự phòng” nhưng lại không hề oán thán kêu ca, tình nguyện cho đi ánh sáng và nhiệt độ của mình.
Nhiệm vụ của Lâm Tử Nhiên chính là đóng vai một nam phụ thâm tình như vậy, nhưng sau khi đi rồi cậu mới phát hiện ra cách cốt truyện mở ra hình như không đúng lắm…
Lâm Tử Nhiên: Tôi yêu em như vậy, yêu đến mức không tiếc điều gì, vì sao em lại không chịu ngoảnh đầu lại nhìn tôi lấy một lần?
Thụ chính: Em phát hiện thực ra người em yêu chính là anh, chúng ta ở bên nhau đi.
Lâm Tử Nhiên: … Không!
Thụ chính: Hoá ra những lời anh nói anh yêu em đều là nói dối sao?
Thụ chính đã bị hắc hóa ấn Lâm Tử Nhiên vào tường: ???
Lâm Tử Nhiên: Em ấy yêu anh như vậy, em ấy lương thiện như vậy, vì sao anh lại đành lòng làm em ấy bị tổn thương? Tôi liều mạng với anh!
Công chính: Vậy sao? Em yêu cậu ta như vậy à?
Lâm Tử Nhiên: Đúng vậy!
Công chính: Cậu ta có gì đáng để tôi yêu chứ? Trong mắt tôi, cậu ta còn chưa được một phần vạn của em nữa.
Lâm Tử Nhiên bị công chính ép dưới người: ???
Lâm Tử Nhiên: Chính là các người đã bắt em ấy sao? Các người là đám tiểu nhân xấu xa không biết xấu hổ, mau thả em ấy ra cho tôi.
Nhóm nhân vật phản diện: Cậu quan tâm cậu ta quá rồi đấy.
Lâm Tử Nhiên: Đương nhiên, em ấy là người quan trọng nhất với tôi.
Nhóm nhân vật phản diện: Thả cậu ta ra cũng được thôi, cậu ở lại thế chỗ cho cậu ta đi.
Lâm Tử Nhiên bị nhóm nhân vật phản diện cưỡng ép bắt đi: ???
Không phải đã nói là lốp xe thay thế vạn năm cho dù si tình thế nào cũng không được yêu sao? Không phải đã nói là một màn chịu tội thay đáng thương sao?
Lâm Tử Nhiên: Mau dừng tay… Sao mấy người lại vì tôi mà đánh nhau vậy!
& Lynn
------oOo------
m thanh từ hệ thống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu cậu. Sớm không đến, muộn không đến, những lúc cậu cần thì không đến, đúng vào lúc này thì lại…
Đúng là vẫn “căn chuẩn giờ” như trước nhỉ!
Kỷ Lăng phá lên cười: “Lâu lắm rồi cậu không gặp tôi, mọi thứ thay đổi cũng là điều bình thường thôi, đúng không?”
Hệ thống: “...” Là như vậy sao?
Kỷ Lăng: “Có gì thì nói gì nhanh đi, không thấy là bây giờ tôi đang bận sao?”
Hệ thống trong lòng cảm thấy hơi tủi thân, nhưng nghĩ đến tình cảnh khó xử của ký chủ hiện tại, nó cũng không biết nói gì, đành ho nhẹ một tiếng: “Về phản ứng của cậu tôi đã báo cáo với cấp trên rồi.”
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng có vẻ kinh hãi: “Kết quả thế nào?”
Hệ thống: “Thực ra sau khi cậu rời khỏi đó, chúng tôi đã cố gắng khởi động lại thế giới đó, nhưng vì gặp lỗi nên khởi động liên tục nhiều lần vẫn thất bại. Vậy nên chúng tôi quyết định tạm thời phong tỏa thế giới đó, để cho thế giới đó tự do phát triển. Mãi đến khi vô tình nhận được email của cậu thì mới phát hiện chuyện này đã xảy ra. Sau khi điều tra phát hiện ra năng lượng nhân vật chính của thế giới đó quá lớn, vậy nên sau khi chết vì chấp niệm quá lớn nên mới xuyên không gian, thời gian… Bởi vì ở thế giới kia bọn họ cũng chết như bình thường nên không thể đưa họ về lại thế giới kia được nữa…”
Hệ thống thầm nghĩ, dù sao mình cũng không có cách để đưa những người đó trở lại, nó cẩn thận nói thêm: “Nhưng cậu cứ yên tâm đi, cho dù bọn họ ở thế giới kia có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có ý thức đến với thế giới này, không khác gì mượn xác đổi hồn, càng không thể có được thể chất siêu cường như trước kia. Bây giờ bọn họ chỉ là con người bình thường thôi, không đủ sức làm gì cậu đâu.”
Sau khi hệ thống nói xong, tự nó cũng thấy câu trả lời hơi qua loa cho có, khó có thể khiến người khác hài lòng. Nó đã chuẩn bị tâm lý bị Kỷ Lăng mắng cho một trận rồi, vậy mà cuối cùng cậu lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như tất cả mọi thứ đã được cậu dự đoán từ trước.
Kỷ Lăng: “Đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Hệ thống: “?” Cậu không tức giận, không phẫn uất hay lo lắng gì sao?
Kỷ Lăng: “Cảm ơn, tôi đã ở bên Ninh Ngọc rồi.”
Hệ thống: “…”
Không khí chợt im lặng mất vài giây.
m thanh của hệ thống chợt vang lên như muốn rung trời nổ đất: “Cái gì? Cậu đã ở bên Ninh Ngọc?” Cuối cùng nó cũng định thần lại, nhìn về phía người đàn ông đang ôm Kỷ Lăng lúc này, mẹ ơi, người này không lẽ chính là Ninh Ngọc sao?
Chuyện gì đã xảy ra?
Giọng của Kỷ Lăng vô cùng bình tĩnh: “Sau khi về nhà, tôi phát hiện ra mình cũng thích anh ấy, vậy nên vấn đề đã được giải quyết rồi, cậu không cần lo lắng nữa.”
Hệ thống: “…”
Sốc tận óc!
Nói thế nào nhỉ, mặc dù trước đây Kỷ Lăng trông không có vẻ là một trai thẳng cho lắm, nhưng cậu đã rất kiên trì, quyết tâm về nhà, đến nỗi hệ thống còn tưởng rằng cậu là trai thẳng hàng thật giá thật... Nhưng mới về chưa được bao lâu mà, có phải cậu cong nhanh quá rồi không?
Trong lòng hệ thống xuất hiện vô vàn những suy nghĩ, cực kỳ rối ren.
Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng nó cũng coi như có thể yên tâm, cảm thấy tội lỗi giảm đi rất nhiều.
Hệ thống: “Vậy thì tốt rồi, tôi phải dẫn những kí chủ khác đi làm nhiệm vụ, về sau tôi không có thời gian, có thể không thường xuyên tới đây, cậu phải tự mình cẩn thận đấy.”
Kỷ Lăng: “Được.”
Hệ thống: “Tôi đi đây.”
Kỷ Lăng: “Chờ đã.”
Hệ thống: “Còn việc gì nữa?”
Kỷ Lăng: “Cảm ơn cậu đã quay lại.”
Hệ thống im lặng một lúc rồi mỉm cười, nói: “Không cần khách sáo.”
Kỷ Lăng: “Tạm biệt.”
Hệ thống: “Tạm biệt.”
Ninh Ngọc cúi xuống nhìn chăm chú vào khuôn mặt thiếu niên đang thất thần, hai mắt cậu thẫn thờ giống như đang phiêu du trên trời.
Ninh Ngọc không hỏi câu nào, một lúc sau anh nhìn thấy cậu thiếu niên di chuyển đồng tử, đôi mắt đã có tiêu tự trở lại rồi mới thấp giọng cười trêu chọc: “Vừa rồi hệ thống tới sao?”
Kỷ Lăng ngẩn người ra, sau đó mỉm cười bình tĩnh: “Đúng vậy.” Đúng là không thể giấu người đàn ông này được thứ gì mà.
Ninh Ngọc thương xót hôn lên mắt cậu thiếu niên, cười: “Đã nói gì với em vậy?”
Kỷ Lăng khựng lại một chút, nhưng cậu không thể che giấu chuyện này được, vậy là liền nói thẳng: “Lúc trước em đã hỏi hệ thống về chuyện các anh đến thế giới này. Nó tới để nói cho em câu trả lời. Đại khái là bảo em chấp nhận thực tế, các anh không thể quay về được nữa.”
Khóe miệng Ninh Ngọc cong lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu chăm chú: “Anh sẽ không về đâu, em biết điều đó mà.”
Kỷ Lăng mỉm cười, đôi mắt cậu cong lên: “Em biết, em cũng rất vui vì anh có thể đến được thế giới của em.”
Bởi vì lần này…
Em muốn ở bên cạnh anh thật vui vẻ.
…
Mặc dù ba mẹ của Kỷ Lăng rất lo lắng về chuyện tình cảm của con trai nhưng họ cũng không thể trông chừng cậu 24/24 như một đứa trẻ được. Họ chỉ có thể liên tục dặn dò, nhắc nhở cậu phải chú ý an toàn, không được làm bừa ở bên ngoài, có thể thấy là bọn họ vô cùng lo lắng.
Khi Kỷ Lăng quay lại trường học, Ninh Ngọc cũng thường tới chơi với cậu.
Chỉ là Kỷ Lăng không dám đưa Ninh Ngọc về nhà nữa.
Cậu sợ bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã tới Tết Nguyên đán rồi.
Kỷ Lăng cũng chuẩn bị về nhà nghỉ đông, vậy là bọn họ sẽ không gặp nhau trong suốt gần một tháng.
Vào ngày chuẩn bị về nhà, Ninh Ngọc tiễn Kỷ Lăng xuống dưới nhà, đè cậu thiếu niên xuống xe rồi hôn mãnh liệt, giày vò cậu một lúc lâu rồi mới chịu buông ra.
Kỷ Lăng chột dạ nhưng vẫn an ủi Ninh Ngọc với: “Một tháng trôi qua rất nhanh thôi, em sẽ tìm cách... Chủ yếu là vì ba mẹ em vẫn chưa hiểu anh, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả mà, sớm muộn gì họ cũng sẽ chấp nhận anh thôi.”
Ninh Ngọc nhìn cậu chăm chú, giọng nói anh khàn khàn: “Nhưng anh muốn ngày nào cũng ở bên cạnh em, chứ không phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”
Kỷ Lăng càng cảm thấy áy náy hơn, cậu gục đầu chán nản vì cảm thấy mình vẫn chưa gánh vác đủ trách nhiệm, đến cả bạn trai mà cũng không dám đưa về nhà, cậu chỉ có thể giống như một tên cặn bã, không ngừng hứa hẹn rồi lại phải chờ đợi…
Một lát sau, tiếng Ninh Ngọc khẽ thở dài vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Xin lỗi em, đây không phải là lỗi của em, em đã làm rất tốt rồi.”
Là do anh quá tham lam và vội vàng.
Kỷ Lăng hôn lên má anh rồi cố gắng làm anh vui: “Chúng ta liên hệ WeChat với nhau nhé?”
Ninh Ngọc cười tủm tỉm: “Được.”
Kỷ Lăng xách va ly hành lý của mình về nhà.
Lúc cậu về đến nhà, ba mẹ đều đang ở nhà, Dương Vy nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, ánh mắt bà dừng lại trên mặt cậu một lát, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi không nhìn cậu nữa.
Kỷ Tuyết Tùng liếc nhìn vợ rồi nhìn con trai, ông giả vờ như không thấy gì rồi chủ động vào bếp nấu cơm.
Vợ ông dạo này đang không vui, ông chủ động một chút cũng tốt hơn, tránh để bị vạ lây.
Kỷ Lăng chột dạ cúi đầu trở về phòng, vì sợ mẹ không vui nên cậu rất hiếm khi ra ngoài, mấy ngày liền cậu đều ở trong nhà giúp gia đình chuẩn bị đồ đạc và quét dọn nhà cửa.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Hôm nay, ba người đang ngồi ăn cơm cùng nhau.
Dương Vy nói: “Tiệc giao thừa năm nay ba của Song Song đặt ở khách sạn Cẩm Tú, nghe nói năm nay anh trai của con bé đưa vợ về ăn bữa cơm đêm giao thừa, vợ nhà người ta lần đầu tiên tới, chúng ta phải chuẩn bị một phong bao lì xì lớn.
Kỷ Tuyết Tùng: “Được, được, được, cứ giao cho tôi, nhất định tôi sẽ gói một phong bì màu đỏ thấy lớn.”
Dương Vy nói thêm: “Con thấy con nhà người ta khiến ba mẹ đỡ lo bao nhiêu, từ trước đến giờ chưa từng làm bậy gì ở bên ngoài, càng không có những mối quan hệ nam nữ lung tung, đúng là con nhà người ta…”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu cúi đầu không dám nói gì.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cậu nhanh chóng đứng lên rồi nói: “Để con đi mở cửa.”
Kỷ Lăng chạy ra đến cửa, vừa mở cửa ra đã định đóng sập lại, cũng may một bàn tay thon dài chặn lại, Kỷ Lăng cố gắng chớp mắt: “Anh làm gì ở đây vậy?”
Ninh Ngọc thủ thỉ nói: “Anh rất nhớ em.”
Kỷ Lăng lo sợ đến sắp khóc, hiện giờ anh đến đây không sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa sao? Hơn nữa một mình anh đến thì cũng thôi đi, lại còn dẫn theo anh cả của mình nữa? Anh chê ở đây vẫn chưa đủ hỗn loạn sao? Kỷ Lăng khổ sở nhìn anh cả nhà họ Ninh đang đứng mỉm cười ở bên cạnh, đúng là phát điên!
Lúc này Dương Vy cũng đứng dậy, vừa đi vừa khó hiểu không biết là ai: “Ai vậy?”
Kỷ Lăng đã hoàn toàn từ bỏ rồi...
Dương Vy đã bước tới cửa, bà vừa nhìn qua đã thấy Ninh Trấn đứng ngay hàng đầu, bà kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên những bản tin này, sau đó lại ngạc nhiên hỏi: “Giám, giám đốc Ninh…”
Sau đó, bà lại nhìn thấy Ninh Việt đứng phía sau Ninh Trấn, biểu cảm trên khuôn mặt bà lập tức đông cứng.
Ninh Trấn là người bình tĩnh nhất, từng hành động cử chỉ đều tỏa ra khí chất bình tĩnh, thâm trầm hơn người. Anh ta lên tiếng nói: “Chào chị Dương, tôi là Ninh Trấn, anh cả của Ninh Việt.”
Khi Kỷ Tuyết Tùng nghe thấy động tĩnh bước tới, nhìn thấy Ninh Trấn ông vô cùng bất ngờ, không ngờ Ninh Việt lại là người nhà họ Ninh sao?
Kỷ Lăng: “?” Chẳng lẽ Ninh Ngọc định dùng ké sự nổi tiếng của mình sao?
Ninh Ngọc lặng lẽ đứng phía sau, ánh mắt nhìn Kỷ Lăng dịu dàng, bảo cậu kiên trì chờ đợi.
Ninh Trấn khẽ ho một tiếng rồi nói: “Xin lỗi anh chị, chúng tôi tới thăm đường đột quá, xin hỏi tôi có thể vào trong nói chuyện được không?”
Kỷ Tuyết Tùng cười ngượng nghịu, vội vàng kéo người vợ đang thẫn thờ bối rối của mình ra, mỉm cười nói: “Mời anh vào.”
Ninh Trấn gật đầu rồi đi vào trong cùng Ninh Ngọc.
Kỷ Lăng rót trà xong tự giác đứng sang một bên, còn Ninh Trấn ngồi đối diện với ba mẹ cậu.
Ninh Trấn nhìn vợ chồng nhà họ Kỷ rất chân thành rồi chậm rãi nói: “Hôm nay tôi đến đây, không dùng thân phận nào khác mà chỉ với tư cách là anh cả của Ninh Việt. Tôi xin lỗi vì thời gian gần đây đứa em trai không nghe lời của tôi đã tới làm phiền anh chị.”
Dương Vy từ từ bình tĩnh lại, cau mày nhìn bọn họ.
Kỷ Tuyết Tùng ngưng lại một lúc, sau đó nói: “Cũng không sao đâu… Á.”
Dưới gầm bàn, Dương Vy nhéo ông một cái thật mạnh rồi lạnh lùng nhìn lên, nói: “Đúng là chúng tôi cảm thấy hơi phiền phức. Tiểu Lăng mới 18 tuổi, vừa mới vào đại học, với chuyện tình cảm nó vẫn mơ hồ không hiểu rõ, về mặt này chắc Kỷ Lăng còn thua kém cậu Ninh nhiều.”
Cậu Ninh đây đương nhiên là để gọi Ninh Ngọc, cảm giác vừa khách sáo lại vừa xa xôi, Kỷ Lăng lập tức thấy hơi lo lắng.
Ninh Trấn thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện này đúng là do Ninh Việt làm sai, ông cụ nhà tôi cũng đã dạy dỗ nó nhưng hôm nay tôi đến đây vẫn còn mục đích thứ hai. Tôi hy vọng hai người có thể cho nó một cơ hội, Ninh Việt thật lòng với Kỷ Lăng, tuyệt đối không có ý nghĩ chơi bời với thằng bé.”
Dương Vy lạnh nhạt không nói gì.
Ninh Trấn chân thành nói: “Tôi cũng hiểu những lo lắng và suy nghĩ của anh chị, thực ra đây cũng là lần đầu tiên Ninh Việt yêu đương. Mặc dù lần đầu tiên yêu đương, người nó chọn là một cậu con trai, chuyện này gia đình tôi cũng rất bất ngờ nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, cuối cùng chúng tôi cũng quyết định ủng hộ nó. Nếu hai người cảm thấy Kỷ Lăng vẫn còn nhỏ, tạm thời chưa yên tâm giao thằng bé cho Ninh Việt thì cũng mong anh chị có thể cho hai đứa nó một khoảng thời gian. Nếu trong khoảng thời gian này, Ninh Việt có làm gì khiến anh chị không hài lòng thì tôi sẽ tới đưa nó về, đảm bảo về sau nó không làm phiền anh chị nữa.”
Cuối cùng Dương Vy cũng lộ ra chút cảm giác kinh ngạc, hóa ra Ninh Ngọc cũng lần đầu yêu đương sao? Trước đây bà lo lắng đời tư của Ninh Ngọc không đàng hoàng, nhưng hiện giờ nghe được chuyện này thì dường như lo lắng trước đây không thành vấn đề nữa. Hơn nữa từ trước đến nay danh tiếng của nhà họ Ninh vẫn rất tốt, ông cụ Ninh là người đức cao vọng trọng, nghe nói trước giờ chưa từng xảy ra những chuyện trái với pháp luật. Thân phận của Ninh Việt lớn như thế, vậy mà anh ta lại đích thân tìm tới đây, thái độ khi nói chuyện lại rất chân thành làm Dương Vy cảm thấy hơi khó xử.
Mặc dù Dương Vy hơi khó chấp nhận việc đứa con trai ngoan hiền của mình đột nhiên thích người cùng giới nhưng bà không cũng không quá ghét bỏ tình yêu đồng tình. Nếu thật sự giới tính của con trai bà như vậy, nếu bọn họ chia cắt hai người hoặc về sau ép Kỷ Lăng lấy vợ sinh con thì chuyện này không công bằng với Kỷ Lăng và cả với người vợ sau này của cậu, vậy nên… điều bà lo lắng nhất vẫn là Kỷ Lăng liệu có bị tổn thương trong chuyện tình cảm này hay không.
Bà không yên tâm để cậu và Ninh Ngọc qua lại.
Có điều những gì Ninh Trấn nói thực sự đã xua tan đi phần lớn nỗi lo lắng của bà, nhưng nếu bảo bà cứ nhận lời như vậy thì bà cũng không làm được.
Lúc này Kỷ Tuyết Tùng chợt nắm lấy tay bà, mỉm cười với bà rồi quay đầu sang bình tĩnh nói chuyện với Ninh Trấn: “Tôi hiểu ý của anh, nếu hai đứa đều nghiêm túc với nhau thì chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng đúng như những gì anh nói, nếu một ngày nào đó hai đứa chúng nó không hợp nhau, tôi hi vọng hai đứa có thể chia tay trong vui vẻ.”
Ninh Trấn lộ ra vẻ cảm kích rồi trịnh trọng nói: “Tôi có thể hứa với anh chuyện này.”
Ninh Ngọc vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Cho dù có nói nhiều hơn nữa, trong lòng hai người nhất định vẫn còn nghi ngờ, cháu sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình dành cho Kỷ Lăng không có một chút nào là giả dối.”
Kỷ Tuyết Tùng nhìn Ninh Ngọc hồi lâu rồi mới thở dài nói: “Được rồi.”
Trong khoảng thời gian này, ông cũng thấy con trai mình thật sự không thể quên được người này, thay vì việc cố tình chia rẽ uyên ương, khiến đứa trẻ trở nên phản nghịch thì chi bằng thuận theo ý nó. Ông chưa tin tưởng Ninh Ngọc hoàn toàn nhưng ông cũng mong con trai mình có thể vui vẻ. Tiểu Lăng đã 18 tuổi rồi, có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, là bậc cha mẹ, hai người ngoài việc bảo vệ ra thì không thể kiểm soát được mọi thứ được.
Dương Vy mím môi, vốn dĩ bà còn muốn tiếp tục phản đối, nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của Kỷ Lăng ở bên cạnh, cuối cùng bà cũng không nói thêm gì nữa.
Ai bảo bà lại có một đứa con trai bảo bối như vậy chứ, nếu chỉ vì bản thân không thích mà ngăn cản tình yêu của cậu thì cũng chỉ như đang nhân danh tình thương để rồi làm cậu tổn thương.
Nhưng bà tuyệt đối sẽ không để ai làm tổn thương Kỷ Lăng. Bà sẽ nhìn trông chừng thật kỹ hai người bọn họ!
Kỷ Lăng nhìn ba mẹ mình, hốc mắt hơi nóng lên, môi khẽ mấp máy: Cảm ơn ba mẹ…
Sau đó cậu từ từ quay đầu lại nhìn Ninh Ngọc.
Rồi nở một nụ cười.
…
Cuối cùng Kỷ Lăng và Ninh Ngọc cũng có thể yêu nhau một cách quang minh chính đại, không còn phải lén lút, sợ hãi nữa.
Chẳng bao lâu nữa là tới Tết, ngày đầu tiên của năm mới, Ninh Ngọc tự mình mang quà tới chúc Tết, Dương Vy để cho anh vào nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt.
Kỷ Tuyết Tùng lại cảm thấy đứa nhỏ cũng hiểu chuyện và lễ phép, hỏi câu gì anh cũng đáp lại được, thái độ lại rất chân thành, có thể thấy cậu thanh niên này hoàn toàn thật lòng với Kỷ Lăng nên dần dần cũng cảm thấy yên tâm. Trong lòng ông thầm nghĩ, đúng là không thể ngờ đến, không thể ngờ đến, trong đời ông lại có người “con dâu” là đàn ông.
Chớp mắt một cái, chỉ còn một tuần nữa là kết thúc kỳ nghỉ đông.
Buổi sáng Kỷ Lăng xin phép mẹ: “Hôm nay con muốn ra ngoài hẹn hò với Ninh Ngọc, có được không ạ?”
Dương Vy liếc nhìn cậu, tức giận hừ một tiếng rồi nói: “Đi đi.”
Kỷ Lăng lập tức ôm lấy mẹ mình rồi hôn một cái, ngoan ngoãn nói:”Vậy con ra ngoài đây.”
Lúc xuống nhà, cậu nhìn thấy Ninh Ngọc đang đứng ở nơi bình thường anh vẫn đợi cậu. Anh mặc một chiếc áo khoác len màu xám nhạt, bởi vì thời tiết hơi lạnh nên quàng thêm một chiếc khăn kẻ sọc quanh cổ, làn khói trắng phả ra từ mũi anh. Anh mỉm cười với cậu, ánh mắt dịu dàng quyến luyến: “Anh còn lo em không ra ngoài được.”
Kỷ Lăng hì hì cười: “Sao có thể như thế được?”
Cậu có thể cảm nhận được thái độ của ba mẹ đã trở nên thoải mái hơn, rồi sẽ có một ngày bọn họ hoàn toàn có thể chấp nhận được Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc nắm tay Kỷ Lăng, liếc mắt nhìn cậu rồi mỉm cười: “Đi thôi, hôm nay đến nhà anh.”
Anh đưa Kỷ Lăng đến biệt thự nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Kỷ Lăng nói: “Ấy, đây không phải là nhà Ninh Khả Hàm sao?”
Ninh Ngọc lắc đầu: “Là anh cho con bé mượn để ở đấy, đến Tết nó về nhà rồi, ở đây không có ai.”
Khuôn mặt Kỷ Lăng hơi nóng lên, chợt thấy mình suy nghĩ hơi nhiều rồi, không có ai ở đây…
Vẻ mặt Ninh Ngọc bình tĩnh và hiền hòa, anh cười: “Hôm nay anh sẽ đích thân nấu cơm cho em, sau đó chúng ta sẽ ở nhà cùng xem phim.”
Kỷ Lăng mím môi gật đầu.
Bên trong biệt thự có máy sưởi nên không lạnh chút nào, hai người đi vào trong phòng rồi cởi áo khoác ra. Ninh Ngọc xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, Kỷ Lăng lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh. Người đàn ông kia cao lớn, vai rộng eo hẹp, phần lưng thẳng tắp cường tráng, khi làm việc thì vô cùng tập trung.
Hơn một giờ sau, Ninh Ngọc bưng mấy món ăn ra, trên bàn còn có cả rượu vang.
Ninh Ngọc cười: “Em nếm thử xem.”
Kỷ Lăng ăn thử rồi giơ ngón tay cái lên: “Mùi vị rất ngon.”
Ninh Ngọc hơi nhướng mày rồi nói khẽ: “Vậy là được rồi, lần sau mời chú dì tới ăn cơm, có lẽ anh sẽ thể hiện được sự hiền thục của mình.”
Kỷ Lăng suýt nữa phun ra một ngụm nước, anh chuyên tâm nghiên cứu việc nấu ăn là để lấy lòng ba mẹ chồng đấy à!
Cậu kinh ngạc nhìn Ninh Ngọc, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, giống như việc anh làm không thể bình thường hơn.
Kỷ Lăng chợt thở dài, đúng là không ngờ tới, không ngờ tới…
Thần tượng quốc dân nổi tiếng khắp thế giới Tinh Tế, ngôi sao triển vọng của quân đội, cường giả cấp SSS khiến tầng lớp quý tộc Đế quốc phải khiếp sợ, thủ lĩnh quân phiến loạn Gabriel năm đó sau khi đến thế giới này lại đắm chìm vào những chuyện như vậy.
Đúng là bây giờ anh chỉ như những con người bình thường...
Tất cả mọi thứ đã trôi qua rồi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, cả hai bật TV lên xem phim.
Ghế sofa rất mềm, ánh đèn trong phòng khách tối mờ.
Chỉ có hai người ở đây.
Khoảng thời gian này bọn họ hầu như không có thời gian gặp mặt, cho dù có gặp mặt cũng là trước mặt ba mẹ nên cũng phải kiềm chế tình cảm, không được lại gần nhau.
Kỷ Lăng liếc nhìn Ninh Ngọc, nhìn thấy đôi mắt đen của đối phương, dĩ nhiên cậu biết anh muốn cái gì, nhưng… cậu không muốn từ chối.
Kỷ Lăng ngầm cho phép Ninh Ngọc.
Yết hầu của Ninh Ngọc hơi chuyển động, anh nhẹ nhàng nâng mặt của cậu thiếu niên lên rồi khẽ hôn xuống, có lẽ do nhiệt độ trong phòng hơi nóng quá…
Hô hấp của Ninh Ngọc dần trở nên nặng nề, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên.
Một lúc lâu sau, Ninh Ngọc mới hít sâu vào một hơi rồi nói từng chữ một: “Anh có thể không?”
Kỷ Lăng chậm rãi gật đầu.
Khóe môi Ninh Ngọc hơi cong lên, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt lấp lánh như bầu trời đầy sao ...
Kỷ Lăng xấu hổ nhìn xuống dưới.
Bây giờ họ đều là người trái đất, có lẽ kích thước cũng gần giống như nhau, hơn nữa chuyện này cũng không có gì quá đáng sợ nhỉ?
Nghĩ đến đó, Kỷ Lăng không nhịn được lén nhìn qua, sau đó cả người ngẩn ra, sao cùng là người trái đất mà lại khác biệt lớn như vậy chứ?
Trong vô thức cậu đã muốn chạy trốn.
Kết quả là vừa động đậy đã bị anh bắt lại.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào bên tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em đã hứa với người khác rồi thì phải làm cho xong chứ?”
Mắt Kỷ Lăng ươn ướt: “Vừa nãy em vẫn chưa suy nghĩ kĩ nên giờ muốn nghĩ thêm.”
Nhưng lần này, người đàn ông không định cho cậu nghĩ thêm nữa.
….
Hai giờ sau, Kỷ Lăng khóc đến mức cổ họng trở nên khàn đặc.
Đồ dối trá, tất cả đều là đồ dối trá!
Ai nói người trái đất đều gần như nhau? Gần như nhau ở chỗ nào chứ?
Đồ lừa đảo!
Ai nói sẽ không bắt nạt em nữa?
Đồ đại bịp!
Kỷ Lăng nghẹn ngào: “Anh là đồ đại bịp.”
Ninh Ngọc khẽ cười, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt ở khóe mắt cậu rồi nói: “Đúng vậy, em cũng là một kẻ lừa đảo, vậy nên chúng ta là một cặp trời sinh.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu vẫn hơi tức giận, quay đầu đi không nhìn Ninh Ngọc nữa để thể hiện sự bất mãn của mình.
Đúng lúc đó cậu cảm nhận được Ninh Ngọc vươn tay ra, muốn ôm cậu từ phía sau, động tác vô cùng dịu dàng.
Như thể đang đối xử với kho báu mà mình yêu thương nhất.
Ninh Ngọc từ từ nói: “Sau khi em tốt nghiệp chúng ta kết hôn được không?”
Kỷ Lăng ngẩn người nhìn anh... Lúc sau mặt cậu đỏ bừng rồi khẽ gật đầu.
Ninh Ngọc mỉm cười rồi ôm lấy cậu thiếu niên mà mình yêu thương.
Từ nay về sau không ai có thể chia cắt hai chúng ta được nữa.
Anh muốn hứa với em trọn đời trọn kiếp.
Dù em đi đâu anh cũng sẽ ở bên cạnh em.
Bởi vì…
Yêu em không phải là chuyện một sớm một chiều mà chuyện thiên trường địa cửu.
(Hoàn chính văn)
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi trở về rồi đây. Không ngờ tới chương cuối cùng lại trễ 15 ngày, đúng là chuyện làm tôi rất bất ngờ. (Muốn khóc.)
Cảm ơn mọi người đã đi cùng tôi tới đây, mặc dù tác phẩm còn nhiều điểm thiếu sót nhưng các bạn vẫn bao dung đi tới cuối cùng, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người.
Ý định ban đầu của tác giả khi viết tác phẩm này là do muốn thỏa mãn sức sáng tạo của mình, viết ra một bộ truyện xuyên nhanh sảng văn cùng hành trình truy thê vạn nhân mê cực khổ. Đối với tác giả, kết thúc không phải là vấn đề quan trọng nhất mà là quá trình diễn biến của những mối quan hệ phức tạp trong truyện và hy vọng quá trình này có thể đem lại niềm vui cho mọi người.
Nhưng cho dù quá trình thế nào, cuối cùng cũng có một ngày phải đặt dấu chấm cuối cùng. Nhưng theo quy định của Tấn Giang chỉ có thể là 1vs1, tác giả cũng khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định này. Bởi vì cho dù lựa chọn ai trong số các nhân vật thì cũng có thể khiến những độc giả yêu thích những nhân vật khác cảm thấy thất vọng, rất xin lỗi vì không thể đáp ứng được yêu cầu của tất cả mọi người, thật sự rất xin lỗi.
Về một số lời đề nghị cần phân chia rõ ràng của mọi người, ở đây xin giải thích một chút. Sở dĩ tác phẩm này không sử dụng cách kết hợp lại sau khi đã phân chia rõ ràng là vì tác phẩm này có điểm khác biệt so với thể loại xuyên nhanh tác giả đã viết trước đây, hình tượng các nhân vật khá độc lập, rõ ràng, các tình tiết cũng được phân chia đều hơn. Mặc dù bút lực của tác giả có hạn nhưng cũng đã rất cố gắng xây dựng các nhân vật, xây dựng bọn họ có những tính cách và cách làm việc khác nhau. Nếu kết hợp lại thì không còn hình dáng của một người nào trước đây nữa, làm như vậy cũng là giết chết bọn họ nên quyết định cuối cùng mới là phân chia rõ ràng.
Nói tóm lại, xin cảm ơn mọi người một lần nữa, cúi người~
Tác phẩm này đến đây là hoàn toàn kết thúc phần chính văn, phía sau sẽ bắt đầu cập nhật ngoại truyện.
Cuối cùng của cuối cùng, xin giới thiệu tác phẩm mới của tác giả, mọi người lưu lại nha, ôm mọi người một cái thật lớn. =3= Sắp tới là truyện “Nam phụ thâm tình hôm nay gục ngã chưa?”
(Tên Hán Việt: Thâm Tình Nam Xứng Hôm Nay Băng Rồi Sao?)
Văn án:
Gần như trong tất cả các tiểu thuyết cẩu huyết đều có một nam phụ thâm tình như thế này: Si mê, đối xử thật lòng với thụ chính, không bao giờ cảm thấy hối hận. Những lúc công chính làm tổn thương thụ chính sẽ dành cho thụ chính những tình cảm rất ấm áp, những lúc thụ chính bị công chính bỏ rơi sẽ dành tình yêu cho thụ chính, những lúc thụ chính bị công chính phản bội sẽ đòi lại công bằng cho thụ chính… là chất xúc tác cho tình yêu của công chính và thụ chính, sắm vai một “lốp xe dự phòng” nhưng lại không hề oán thán kêu ca, tình nguyện cho đi ánh sáng và nhiệt độ của mình.
Nhiệm vụ của Lâm Tử Nhiên chính là đóng vai một nam phụ thâm tình như vậy, nhưng sau khi đi rồi cậu mới phát hiện ra cách cốt truyện mở ra hình như không đúng lắm…
Lâm Tử Nhiên: Tôi yêu em như vậy, yêu đến mức không tiếc điều gì, vì sao em lại không chịu ngoảnh đầu lại nhìn tôi lấy một lần?
Thụ chính: Em phát hiện thực ra người em yêu chính là anh, chúng ta ở bên nhau đi.
Lâm Tử Nhiên: … Không!
Thụ chính: Hoá ra những lời anh nói anh yêu em đều là nói dối sao?
Thụ chính đã bị hắc hóa ấn Lâm Tử Nhiên vào tường: ???
Lâm Tử Nhiên: Em ấy yêu anh như vậy, em ấy lương thiện như vậy, vì sao anh lại đành lòng làm em ấy bị tổn thương? Tôi liều mạng với anh!
Công chính: Vậy sao? Em yêu cậu ta như vậy à?
Lâm Tử Nhiên: Đúng vậy!
Công chính: Cậu ta có gì đáng để tôi yêu chứ? Trong mắt tôi, cậu ta còn chưa được một phần vạn của em nữa.
Lâm Tử Nhiên bị công chính ép dưới người: ???
Lâm Tử Nhiên: Chính là các người đã bắt em ấy sao? Các người là đám tiểu nhân xấu xa không biết xấu hổ, mau thả em ấy ra cho tôi.
Nhóm nhân vật phản diện: Cậu quan tâm cậu ta quá rồi đấy.
Lâm Tử Nhiên: Đương nhiên, em ấy là người quan trọng nhất với tôi.
Nhóm nhân vật phản diện: Thả cậu ta ra cũng được thôi, cậu ở lại thế chỗ cho cậu ta đi.
Lâm Tử Nhiên bị nhóm nhân vật phản diện cưỡng ép bắt đi: ???
Không phải đã nói là lốp xe thay thế vạn năm cho dù si tình thế nào cũng không được yêu sao? Không phải đã nói là một màn chịu tội thay đáng thương sao?
Lâm Tử Nhiên: Mau dừng tay… Sao mấy người lại vì tôi mà đánh nhau vậy!
& Lynn
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất