Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 37: Bước Ngoặt
Trình Sảng vốn đang chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người run bần bật.
Nhưng khi nhìn thấy hành động đột ngột của Mạnh Lan, cô ấy đã giật mình.
Trình Sảng hô to: “Mạnh, Mạnh Lan chị làm gì thế! Anh, anh, anh ta bị sao vậy!”
Đầu của Giang Sách Lãng hơi nghiêng sang trái, trên mặt xuất hiện một dấu tay màu hồng.
Mạnh Lan định tát thêm lần nữa, nhưng Giang Sách Lãng đã bắt lấy cổ tay đang giơ lên của cô, ánh nhìn của người đàn ông sâu thẳm, ẩn chứa vẻ hung hãn mạnh mẽ. Tầm mắt hai người giao nhau, cô đọc được ý cười nghiền ngẫm trong mắt anh.
Giang Sách Lãng cũng không dùng sức, nhưng Mạnh Lan vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, hai người đứng ở cửa phòng giằng co không ngừng. Tay phải của cô bị giữ chặt, tay trái chuẩn bị tấn công thì người đàn ông này đã ngăn lại.
“Không sợ tôi à?” Giang Sách Lãng cười hỏi.
Mạnh Lan không thích cảm giác xâm lược trong mắt anh, lúc cô sắp nhíu mày, anh đã khôi phục về vẻ lười biếng và bất cần đời như ngày thường.
“Cũng đúng, nếu em sợ tôi thì đã không động thủ rồi.” Giang Sách Lãng nói với một âm lượng chỉ mình cô nghe được.
Một tia sáng xẹt qua mắt Mạnh Lan, khóe mắt cô liếc về phía cuối hành lang, trả lời: “Không, có con muỗi. Tôi ghét muỗi, kêu ong ong ồn ào lại còn hút máu người. Nghe bảo muỗi sẽ gây bệnh truyền nhiễm, nó sẽ đưa mấy thứ dơ bẩn vào cơ thể anh. Rốt cuộc vẫn nên tiêu diệt chúng nó thôi.”
Giang Sách Lãng phì cười một tiếng, như thể Mạnh Lan vừa nói gì đó rất hài hước.
Mắt anh cong cong, cười một lúc rồi đáp: “Vậy chắc hẳn tôi đã bị hút máu rồi.”
“Sẽ ngứa ngáy thường xuyên, chớ gãi nhé, gãi để lại sẹo đó, xấu.” Ánh mắt sắc bén của Mạnh Lan quét qua người đàn ông, đổi chủ đề: “Anh tới làm gì?”
“Tôi đến xem bạn cùng phòng của em thế nào rồi.” Giang Sách Lãng nhẹ nhàng đáp, anh lướt qua Mạnh Lan, bước vào phòng. Mạnh Lan cảm nhận được một luồng khí lạnh hết sức rõ rệt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn Trình Sảng!
Trình Sảng lùi về sau hai bước, cũng không nhận ra vẻ uy hiếp từ Giang Sách Lãng, giọng nói theo đó mà chậm lại: “Sao vậy?”
“Gần đây cô hay gặp ảo giác à?” Giang Sách Lãng đến gần hỏi han.
Trình Sảng gật đầu: “Đúng vậy, em vừa mới kể Mạnh Lan rằng em thường thấy một người đàn ông đang theo dõi mình. Em sợ gã lắm, em còn nghe được người đàn ông này nói sẽ giết mày, giết chết mày các kiểu nữa.” Sắc mặt cô ấy tái nhợt, môi xanh xao, đôi mắt thâm quầng, y như một cô bé trong phim kinh dị, lớn lên ở cống rãnh, cả ngày chẳng nhìn thấy ánh mặt trời. Trôi qua hai ngày, thậm chí Trình Sảng đã lo lắng nghĩ ngợi đến mức mọc ra tóc bạc.
“Còn gì nữa không?” Người đàn ông bước tới gần, toát ra hơi thở nguy hiểm.
“Không…” Trình Sảng nghĩ nghĩ, đột nhiên cô ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Sách Lãng.
Ánh, ánh mắt ấy thật đáng sợ!
Trình Sảng cảm thấy cả người lạnh toát, né tránh ánh mắt anh: “Anh đừng lại gần như vậy, em khó chịu!”
Cô ấy chợt hô hấp khó khăn, nếu không phải do Mạnh Lan tin tưởng Giang Sách Lãng và để anh vào phòng, thì hiện giờ cô ấy nhất định sẽ giơ chân chạy đi, vận hết sức lực đẩy người đàn ông này ra!
“Cô không thấy khó chịu, bi thương, bất lực sao?” Giang Sách Lãng thong thả bước tiếp.
“Em, em…”
Bất chợt một cảm giác áp bách mạnh mẽ xộc thẳng ngay cô ấy, Trình Sảng ôm ngực, hoàn toàn không thể thở dốc. Cô ấy vội vàng hít vào không khí trong lành, trái tim đập liên hồi, cô ấy tựa lên tường, hoảng sợ nhìn Mạnh Lan: “Kêu, kêu anh ta ra ngoài!”
Mạnh Lan bất động.
Giang Sách Lãng ngày càng thu hẹp khoảng cách.
“Anh đừng, đừng lại gần! Anh muốn giết tôi nữa sao, tại sao lần nào anh cũng tìm được tôi. Hãy tha cho tôi, tôi cầu xin anh, để tôi đi đi, buông tha tôi đi! Tôi không có bệnh, tôi không cần chữa bệnh!” Trình Sảng hét lên, gương mặt vặn vẹo, kinh hoảng chạy về phía Mạnh Lan.
Mạnh Lan vội vàng bước qua.
Một giây sau.
Giang Sách Lãng bất ngờ nắm chặt cánh tay Trình Sảng, ngay cả Mạnh Lan cũng không nhìn rõ đòn tấn công của anh, đôi mắt Trình Sảng tối sầm, ngã thẳng xuống!
- Bịch!
Mạnh Lan lập tức cầm lấy đèn bàn bên cạnh, ném vào Giang Sách Lãng!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Sách Lãng lách mình né tránh, thuận tiện nhẹ nhàng đặt Trình Sảng lên giường.
“Tôi không sao.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan chăm chú nhìn động tác của người đàn ông, khóe mắt không ngừng tìm kiếm những vật có thể dùng làm vũ khí. Cô mím môi, chẳng khác nào một chú mèo xù lông, đôi chân vững vàng, như thể sẽ vồ lấy đối phương bất cứ khi nào nhận thấy tín hiệu bất ổn.
Không phải cô muốn đối đầu trực tiếp với anh, mà vì Mạnh Lan biết, vừa rồi Giang Sách Lãng đã khóa cửa khi vào phòng. Nếu lúc này cô quay người bỏ chạy, chắc chắn sẽ bị người đàn ông này đuổi kịp, cũng đưa phần lưng điểm yếu nhất của mình về phía anh ta, làm thế chỉ mất nhiều hơn được thôi.
Giang Sách Lãng ngồi bên mép giường, trông chẳng hề áy náy tí nào. Vẻ mặt của anh rất thoải mái, thậm chí anh còn mỉm cười, rồi nhẹ nhàng vẫy tay. Mạnh Lan cũng không ngờ mình thấy được một chút dịu dàng trong mắt anh.
Cô nhìn thẳng vào đối phương hồi lâu, cũng không lên tiếng.
Giang Sách Lãng giả bộ đau lòng, than thở: “Xem ra giữa hai chúng ta vẫn không có miếng tín nhiệm nào, tôi cứ nghĩ em sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện chứ.”
Giọng điệu vô cùng thảnh thơi, hệt như mấy lời trêu chọc mập mờ giữa các đôi tình nhân.
Giọng Mạnh Lan mang theo chút trào phúng và giận dữ: “Không phải thầy bảo không ở riêng với sinh viên nữ sao? Động tác khóa cửa hôm nay thuần thục lắm đấy, còn nữa, thầy ra tay nặng quá.”
“Tôi đang cứu cô ấy.” Giang Sách Lãng nói.
“Thầy đang thí nghiệm.” Thái độ Mạnh Lan nghiêm túc như một cô giáo: “Có bản lĩnh thì tự thí nghiệm trên người mình đi.”
Giang Sách Lãng đứng lên, bước tới cạnh bàn, rót hai ly nước nóng: “Đừng căng thẳng. Huống chi ấy, nếu vừa rồi em có cách đánh ngất tôi, tôi nghĩ có lẽ mình đã hôn mê trước rồi, chỉ đành trách sức em quá yếu thôi. Lần sau em có thể thử một chiêu, cứ chặt tay vào chỗ này, hẳn tôi sẽ ngất xỉu như em mong muốn, đến khi đấy em muốn sao cũng được.” Anh chỉ chỉ cổ của mình.
“Tốt, kiến thức này đã được tiếp thu.” Mạnh Lan nghiêng đầu quan sát phần cổ anh: “Em nhất định sẽ khiến thầy nhanh chóng mất ý thức.”
Mạnh Lan biết lúc này cô và anh có cùng suy nghĩ, những người với thân nhiệt thấp dường như bị nhiễm một loại “virus” nào đó, cũng có thể họ đã bị nhập. Nếu mắc phải mầm bệnh này trong hoàn cảnh nhất định, hoặc bị ảnh hưởng bởi kích thích, họ sẽ không thể kiểm soát hành vi của bản thân, đơn cử là Lưu Hiểu Hiểu sáng nay và Trương Tuấn Phàm đã chết.
Họ mộng du, họ gặp ảo giác, chẳng tài nào phân biệt được thật giả, và tình huống này sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn.
Ban nãy Giang Sách Lãng cũng rơi vào trường hợp này, khi Mạnh Lan nhìn thấy ánh mắt xa lạ xuất hiện trên gương mặt anh, cô đã kết luận được ngay.
Giang Sách Lãng nói rất đúng, cô đang cứu anh, anh cũng đang cứu cô ấy.
Nếu đại não ngừng suy nghĩ và hoạt động, sẽ có thể tận lực kéo dài sinh mệnh của “người lây nhiễm”, bởi vì chúng nó có xu hướng ăn mòn cơ thể vật chủ thông qua tâm trí hơn.
Giang Sách Lãng nở một nụ cười nhìn rất ngầu, anh hỏi: “Siêu độ vật lý tôi vui không?”
Cô giảm bớt cảnh giác, nhưng vẫn chỉ chỉ góc tường: “Siêu độ chỉ dành cho người chết, có thể dùng từ chuẩn một tí được không? Thầy qua bên kia đứng đi, đừng tới gần em!”
Giang Sách Lãng cười cười, giơ cao hai tay: “Cần tôi ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường không?”
Mạnh Lan không để ý tới mấy lời lải nhải của Giang Sách Lãng nữa, cô bước qua rồi sờ trán Trình Sảng, không biết có phải do ảnh hưởng từ tâm lý hay không, cô có cảm giác nhiệt độ của Trình Sảng đã ngừng hạ xuống mất kiểm soát, cũng loáng thoáng dừng ở mức hiện tại.
Cô lấy khăn lông lau mồ hôi trên người Trình Sảng, đắp chăn ngay ngắn, sau đó mới đá nhẹ Giang Sách Lãng: “Em cần một phương pháp phân biệt xem thầy có đang tỉnh táo hay không?”
“Ví dụ thử nào, xin rửa tai lắng nghe.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan với ý đồ xấu, hỏi anh: “Thầy có thể kêu tiếng mèo không?”
Giang Sách Lãng đứng lên, bỗng cốc vào đầu Mạnh Lan rồi bước ra ngoài.
Mạnh Lan đuổi theo: “Đi đâu vậy?”
Dấu tay hồng trên má Giang Sách Lãng vẫn chưa tan hết, trông rất buồn cười, khiến Mạnh Lan vui vẻ cực kỳ.
Anh mở cửa, đứng yên tại chỗ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô chầm chậm theo sau.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Giang Sách Lãng tức khắc thay đổi sắc mặt, xoay người, phẫn nộ bảo: “Mẹ nó, cô sống hay chết cũng không liên quan tới tôi. Chẳng liên quan gì hết! Đừng quyến rũ tôi bằng mấy hành động đáng khinh đó! Tôi ghét đàn bà, nghe tụi bây lải nhải dài dòng đã thấy phiền rồi!”
Mạnh Lan đứng im, gần như chẳng hề hoang mang, buột miệng mắng: “Đồ vô dụng! Tôi đúng là nhìn lầm người, tôi thà đến tìm Dương Khải chứ cũng không tìm anh!”
Giang Sách Lãng đóng sầm cửa, lập tức ra ngoài, quay về phòng mình.
Mạnh Lan tức giận đóng cửa lại, lẩm bẩm lầu bầu chửi: “Đàn ông thúi!”
Nếu Trình Sảng còn tỉnh, cô ấy sẽ kinh ngạc vì sao hai người này vừa mở cửa đã trở nên khắc khẩu như vậy. Hành lang vắng tanh, rõ ràng không có bất cứ thứ gì, không có người giám sát, cũng chẳng ai nghe lén.
Ngay cả chính Mạnh Lan cũng không rõ lý do đằng sau việc Giang Sách Lãng bất chợt thay đổi thái độ, chẳng qua nếu anh muốn chửi, vậy cô sợ gì anh chứ?
Ba giây trước.
Ngay khi Giang Sách Lãng mở cửa, đã bắt gặp một con mắt đỏ như máu lơ lửng trên không. Lúc đôi mắt anh vừa đối diện với con mắt kia, khung cảnh xung quanh bỗng dưng thay đổi, rồi đã trở về như cũ sau ba giây.
Từ hôm qua, anh đã xác định một điều, kẻ mà mình và Mạnh Lan vẫn luôn tìm kiếm cũng tiến vào nhiệm vụ lần này.
Thế nên, tai vách mạch dừng.
Người khác sẽ không thấy con mắt treo giữa không trung này, nhưng khi nó nhắm vào ai đó, đối phương vẫn lạc trong ảo giác. Đây cũng không phải tin tình báo anh có sẵn, mà do anh đoán được trong ải bệnh viện tâm thần hiện giờ. Chẳng qua thông tin này sẽ nhanh chóng mất tác dụng thôi. Tên đấy, kẻ đã sát hại Triệu Triệt, Lưu Minh, thậm chí rình rập Mạnh Lan, tuyệt đối sẽ không sống sót qua nhiệm vụ này.
Con mắt vẫn tiếp tục theo sát anh, mãi đến năm phút sau mới biến mất khỏi phòng Giang Sách Lãng.
Phỏng chừng, thời gian sử dụng con mắt chỉ duy trì tầm năm phút hoặc nhiều hơn một chút.
Con mắt không sở hữu năng lực xuyên tường.
Con mắt có thể tạo ra ảo giác.
Thẻ ẩn của kẻ này, ắt hẳn đã xuất hiện hoa văn.
Lúc anh ra khỏi phòng, Bách Liễn xuất hiện giữa hành lang, hơi thở cô ta yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ. Giang Sách Lãng nhìn cô ta, chỉ vào phòng bên cạnh: “Trong đó để sẵn thuốc ngủ, đảm bảo khiến chị ngủ tới ngày mai.”
Tuy Bách Liễn đã bước sang độ tuổi tứ tuần, nhưng ngoại hình trông như đang ở đầu ba, vẫn mang đậm khí chất của một đại mỹ nữ thùy mị thướt tha. Cô ta lạnh nhạt cảm ơn, xoay người đỡ tường tiến vào căn phòng Giang Sách Lãng vừa chỉ. Làn gió lướt qua quần áo, để lộ vết thương nhỏ trên bụng cô ta, vết thương còn chưa lành hẳn, hình như mới rách ra, máu tươi thấm lên vải vóc bên ngoài.
Đây là vết thương mà cô ta trúng phải khi ở ngoài nhiệm vụ, dẫn đến việc cô ta không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này như mong muốn.
Bách Liễn lấy thuốc xong, thấy Giang Sách Lãng vẫn còn đứng đấy, cô ta ngoắc ngoắc ngón tay, hô hấp yếu ớt: “Qua đây.”
Giang Sách Lãng dìu cô ta vào phòng.
Phòng Bách Liễn không hề ngăn nắp, trông hỗn loạn y như đã bị một cơn bão càn quét. Cô ta cũng không ngại ngùng, tìm một chỗ ngồi xuống: “Vừa rồi bệnh cũ tái phát.”
“Không cần sợ tôi không đi theo chị.” Giang Sách Lãng bồi thêm câu nữa: “Còn nhất quyết phải kiểm soát tôi.”
Bách Liễn mệt mỏi, không thèm nhìn anh.
Cô ta ngồi trên giường nghỉ ngơi một chốc, do tác dụng của thuốc nên đầu vẫn hơi khó chịu.
“Hoàng Đồng Đồng nhảy lầu chết.” Bách Liễn bảo: “Rất đau, bởi vì có người đang đuổi bắt cô bé, cô bé nhảy từ cửa sổ bên phải tầng hai, đâm vào kính, chết rồi.”
Có vẻ Giang Sách Lãng đã đoán được.
“Còn gì nữa?”
Bách Liễn đáp: “Tôi không phải Lưu Hiểu Hiểu, phần còn lại cậu tự lo liệu.”
“Chị nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ cần đến chị đấy.”
“Nói chuyện với người lớn phải lễ phép.”
Giang Sách Lãng hừ một tiếng: “Ngài cứ từ từ nghỉ ngơi ạ, tôi xin phép đi trước.”
Bách Liễn không nhìn theo bóng anh, bỗng dưng lên tiếng: “Cậu không nghi ngờ Mạnh Lan sao?”
Nhưng khi nhìn thấy hành động đột ngột của Mạnh Lan, cô ấy đã giật mình.
Trình Sảng hô to: “Mạnh, Mạnh Lan chị làm gì thế! Anh, anh, anh ta bị sao vậy!”
Đầu của Giang Sách Lãng hơi nghiêng sang trái, trên mặt xuất hiện một dấu tay màu hồng.
Mạnh Lan định tát thêm lần nữa, nhưng Giang Sách Lãng đã bắt lấy cổ tay đang giơ lên của cô, ánh nhìn của người đàn ông sâu thẳm, ẩn chứa vẻ hung hãn mạnh mẽ. Tầm mắt hai người giao nhau, cô đọc được ý cười nghiền ngẫm trong mắt anh.
Giang Sách Lãng cũng không dùng sức, nhưng Mạnh Lan vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của anh, hai người đứng ở cửa phòng giằng co không ngừng. Tay phải của cô bị giữ chặt, tay trái chuẩn bị tấn công thì người đàn ông này đã ngăn lại.
“Không sợ tôi à?” Giang Sách Lãng cười hỏi.
Mạnh Lan không thích cảm giác xâm lược trong mắt anh, lúc cô sắp nhíu mày, anh đã khôi phục về vẻ lười biếng và bất cần đời như ngày thường.
“Cũng đúng, nếu em sợ tôi thì đã không động thủ rồi.” Giang Sách Lãng nói với một âm lượng chỉ mình cô nghe được.
Một tia sáng xẹt qua mắt Mạnh Lan, khóe mắt cô liếc về phía cuối hành lang, trả lời: “Không, có con muỗi. Tôi ghét muỗi, kêu ong ong ồn ào lại còn hút máu người. Nghe bảo muỗi sẽ gây bệnh truyền nhiễm, nó sẽ đưa mấy thứ dơ bẩn vào cơ thể anh. Rốt cuộc vẫn nên tiêu diệt chúng nó thôi.”
Giang Sách Lãng phì cười một tiếng, như thể Mạnh Lan vừa nói gì đó rất hài hước.
Mắt anh cong cong, cười một lúc rồi đáp: “Vậy chắc hẳn tôi đã bị hút máu rồi.”
“Sẽ ngứa ngáy thường xuyên, chớ gãi nhé, gãi để lại sẹo đó, xấu.” Ánh mắt sắc bén của Mạnh Lan quét qua người đàn ông, đổi chủ đề: “Anh tới làm gì?”
“Tôi đến xem bạn cùng phòng của em thế nào rồi.” Giang Sách Lãng nhẹ nhàng đáp, anh lướt qua Mạnh Lan, bước vào phòng. Mạnh Lan cảm nhận được một luồng khí lạnh hết sức rõ rệt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn Trình Sảng!
Trình Sảng lùi về sau hai bước, cũng không nhận ra vẻ uy hiếp từ Giang Sách Lãng, giọng nói theo đó mà chậm lại: “Sao vậy?”
“Gần đây cô hay gặp ảo giác à?” Giang Sách Lãng đến gần hỏi han.
Trình Sảng gật đầu: “Đúng vậy, em vừa mới kể Mạnh Lan rằng em thường thấy một người đàn ông đang theo dõi mình. Em sợ gã lắm, em còn nghe được người đàn ông này nói sẽ giết mày, giết chết mày các kiểu nữa.” Sắc mặt cô ấy tái nhợt, môi xanh xao, đôi mắt thâm quầng, y như một cô bé trong phim kinh dị, lớn lên ở cống rãnh, cả ngày chẳng nhìn thấy ánh mặt trời. Trôi qua hai ngày, thậm chí Trình Sảng đã lo lắng nghĩ ngợi đến mức mọc ra tóc bạc.
“Còn gì nữa không?” Người đàn ông bước tới gần, toát ra hơi thở nguy hiểm.
“Không…” Trình Sảng nghĩ nghĩ, đột nhiên cô ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Sách Lãng.
Ánh, ánh mắt ấy thật đáng sợ!
Trình Sảng cảm thấy cả người lạnh toát, né tránh ánh mắt anh: “Anh đừng lại gần như vậy, em khó chịu!”
Cô ấy chợt hô hấp khó khăn, nếu không phải do Mạnh Lan tin tưởng Giang Sách Lãng và để anh vào phòng, thì hiện giờ cô ấy nhất định sẽ giơ chân chạy đi, vận hết sức lực đẩy người đàn ông này ra!
“Cô không thấy khó chịu, bi thương, bất lực sao?” Giang Sách Lãng thong thả bước tiếp.
“Em, em…”
Bất chợt một cảm giác áp bách mạnh mẽ xộc thẳng ngay cô ấy, Trình Sảng ôm ngực, hoàn toàn không thể thở dốc. Cô ấy vội vàng hít vào không khí trong lành, trái tim đập liên hồi, cô ấy tựa lên tường, hoảng sợ nhìn Mạnh Lan: “Kêu, kêu anh ta ra ngoài!”
Mạnh Lan bất động.
Giang Sách Lãng ngày càng thu hẹp khoảng cách.
“Anh đừng, đừng lại gần! Anh muốn giết tôi nữa sao, tại sao lần nào anh cũng tìm được tôi. Hãy tha cho tôi, tôi cầu xin anh, để tôi đi đi, buông tha tôi đi! Tôi không có bệnh, tôi không cần chữa bệnh!” Trình Sảng hét lên, gương mặt vặn vẹo, kinh hoảng chạy về phía Mạnh Lan.
Mạnh Lan vội vàng bước qua.
Một giây sau.
Giang Sách Lãng bất ngờ nắm chặt cánh tay Trình Sảng, ngay cả Mạnh Lan cũng không nhìn rõ đòn tấn công của anh, đôi mắt Trình Sảng tối sầm, ngã thẳng xuống!
- Bịch!
Mạnh Lan lập tức cầm lấy đèn bàn bên cạnh, ném vào Giang Sách Lãng!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Sách Lãng lách mình né tránh, thuận tiện nhẹ nhàng đặt Trình Sảng lên giường.
“Tôi không sao.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan chăm chú nhìn động tác của người đàn ông, khóe mắt không ngừng tìm kiếm những vật có thể dùng làm vũ khí. Cô mím môi, chẳng khác nào một chú mèo xù lông, đôi chân vững vàng, như thể sẽ vồ lấy đối phương bất cứ khi nào nhận thấy tín hiệu bất ổn.
Không phải cô muốn đối đầu trực tiếp với anh, mà vì Mạnh Lan biết, vừa rồi Giang Sách Lãng đã khóa cửa khi vào phòng. Nếu lúc này cô quay người bỏ chạy, chắc chắn sẽ bị người đàn ông này đuổi kịp, cũng đưa phần lưng điểm yếu nhất của mình về phía anh ta, làm thế chỉ mất nhiều hơn được thôi.
Giang Sách Lãng ngồi bên mép giường, trông chẳng hề áy náy tí nào. Vẻ mặt của anh rất thoải mái, thậm chí anh còn mỉm cười, rồi nhẹ nhàng vẫy tay. Mạnh Lan cũng không ngờ mình thấy được một chút dịu dàng trong mắt anh.
Cô nhìn thẳng vào đối phương hồi lâu, cũng không lên tiếng.
Giang Sách Lãng giả bộ đau lòng, than thở: “Xem ra giữa hai chúng ta vẫn không có miếng tín nhiệm nào, tôi cứ nghĩ em sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện chứ.”
Giọng điệu vô cùng thảnh thơi, hệt như mấy lời trêu chọc mập mờ giữa các đôi tình nhân.
Giọng Mạnh Lan mang theo chút trào phúng và giận dữ: “Không phải thầy bảo không ở riêng với sinh viên nữ sao? Động tác khóa cửa hôm nay thuần thục lắm đấy, còn nữa, thầy ra tay nặng quá.”
“Tôi đang cứu cô ấy.” Giang Sách Lãng nói.
“Thầy đang thí nghiệm.” Thái độ Mạnh Lan nghiêm túc như một cô giáo: “Có bản lĩnh thì tự thí nghiệm trên người mình đi.”
Giang Sách Lãng đứng lên, bước tới cạnh bàn, rót hai ly nước nóng: “Đừng căng thẳng. Huống chi ấy, nếu vừa rồi em có cách đánh ngất tôi, tôi nghĩ có lẽ mình đã hôn mê trước rồi, chỉ đành trách sức em quá yếu thôi. Lần sau em có thể thử một chiêu, cứ chặt tay vào chỗ này, hẳn tôi sẽ ngất xỉu như em mong muốn, đến khi đấy em muốn sao cũng được.” Anh chỉ chỉ cổ của mình.
“Tốt, kiến thức này đã được tiếp thu.” Mạnh Lan nghiêng đầu quan sát phần cổ anh: “Em nhất định sẽ khiến thầy nhanh chóng mất ý thức.”
Mạnh Lan biết lúc này cô và anh có cùng suy nghĩ, những người với thân nhiệt thấp dường như bị nhiễm một loại “virus” nào đó, cũng có thể họ đã bị nhập. Nếu mắc phải mầm bệnh này trong hoàn cảnh nhất định, hoặc bị ảnh hưởng bởi kích thích, họ sẽ không thể kiểm soát hành vi của bản thân, đơn cử là Lưu Hiểu Hiểu sáng nay và Trương Tuấn Phàm đã chết.
Họ mộng du, họ gặp ảo giác, chẳng tài nào phân biệt được thật giả, và tình huống này sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn.
Ban nãy Giang Sách Lãng cũng rơi vào trường hợp này, khi Mạnh Lan nhìn thấy ánh mắt xa lạ xuất hiện trên gương mặt anh, cô đã kết luận được ngay.
Giang Sách Lãng nói rất đúng, cô đang cứu anh, anh cũng đang cứu cô ấy.
Nếu đại não ngừng suy nghĩ và hoạt động, sẽ có thể tận lực kéo dài sinh mệnh của “người lây nhiễm”, bởi vì chúng nó có xu hướng ăn mòn cơ thể vật chủ thông qua tâm trí hơn.
Giang Sách Lãng nở một nụ cười nhìn rất ngầu, anh hỏi: “Siêu độ vật lý tôi vui không?”
Cô giảm bớt cảnh giác, nhưng vẫn chỉ chỉ góc tường: “Siêu độ chỉ dành cho người chết, có thể dùng từ chuẩn một tí được không? Thầy qua bên kia đứng đi, đừng tới gần em!”
Giang Sách Lãng cười cười, giơ cao hai tay: “Cần tôi ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường không?”
Mạnh Lan không để ý tới mấy lời lải nhải của Giang Sách Lãng nữa, cô bước qua rồi sờ trán Trình Sảng, không biết có phải do ảnh hưởng từ tâm lý hay không, cô có cảm giác nhiệt độ của Trình Sảng đã ngừng hạ xuống mất kiểm soát, cũng loáng thoáng dừng ở mức hiện tại.
Cô lấy khăn lông lau mồ hôi trên người Trình Sảng, đắp chăn ngay ngắn, sau đó mới đá nhẹ Giang Sách Lãng: “Em cần một phương pháp phân biệt xem thầy có đang tỉnh táo hay không?”
“Ví dụ thử nào, xin rửa tai lắng nghe.” Giang Sách Lãng nói.
Mạnh Lan với ý đồ xấu, hỏi anh: “Thầy có thể kêu tiếng mèo không?”
Giang Sách Lãng đứng lên, bỗng cốc vào đầu Mạnh Lan rồi bước ra ngoài.
Mạnh Lan đuổi theo: “Đi đâu vậy?”
Dấu tay hồng trên má Giang Sách Lãng vẫn chưa tan hết, trông rất buồn cười, khiến Mạnh Lan vui vẻ cực kỳ.
Anh mở cửa, đứng yên tại chỗ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô chầm chậm theo sau.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Giang Sách Lãng tức khắc thay đổi sắc mặt, xoay người, phẫn nộ bảo: “Mẹ nó, cô sống hay chết cũng không liên quan tới tôi. Chẳng liên quan gì hết! Đừng quyến rũ tôi bằng mấy hành động đáng khinh đó! Tôi ghét đàn bà, nghe tụi bây lải nhải dài dòng đã thấy phiền rồi!”
Mạnh Lan đứng im, gần như chẳng hề hoang mang, buột miệng mắng: “Đồ vô dụng! Tôi đúng là nhìn lầm người, tôi thà đến tìm Dương Khải chứ cũng không tìm anh!”
Giang Sách Lãng đóng sầm cửa, lập tức ra ngoài, quay về phòng mình.
Mạnh Lan tức giận đóng cửa lại, lẩm bẩm lầu bầu chửi: “Đàn ông thúi!”
Nếu Trình Sảng còn tỉnh, cô ấy sẽ kinh ngạc vì sao hai người này vừa mở cửa đã trở nên khắc khẩu như vậy. Hành lang vắng tanh, rõ ràng không có bất cứ thứ gì, không có người giám sát, cũng chẳng ai nghe lén.
Ngay cả chính Mạnh Lan cũng không rõ lý do đằng sau việc Giang Sách Lãng bất chợt thay đổi thái độ, chẳng qua nếu anh muốn chửi, vậy cô sợ gì anh chứ?
Ba giây trước.
Ngay khi Giang Sách Lãng mở cửa, đã bắt gặp một con mắt đỏ như máu lơ lửng trên không. Lúc đôi mắt anh vừa đối diện với con mắt kia, khung cảnh xung quanh bỗng dưng thay đổi, rồi đã trở về như cũ sau ba giây.
Từ hôm qua, anh đã xác định một điều, kẻ mà mình và Mạnh Lan vẫn luôn tìm kiếm cũng tiến vào nhiệm vụ lần này.
Thế nên, tai vách mạch dừng.
Người khác sẽ không thấy con mắt treo giữa không trung này, nhưng khi nó nhắm vào ai đó, đối phương vẫn lạc trong ảo giác. Đây cũng không phải tin tình báo anh có sẵn, mà do anh đoán được trong ải bệnh viện tâm thần hiện giờ. Chẳng qua thông tin này sẽ nhanh chóng mất tác dụng thôi. Tên đấy, kẻ đã sát hại Triệu Triệt, Lưu Minh, thậm chí rình rập Mạnh Lan, tuyệt đối sẽ không sống sót qua nhiệm vụ này.
Con mắt vẫn tiếp tục theo sát anh, mãi đến năm phút sau mới biến mất khỏi phòng Giang Sách Lãng.
Phỏng chừng, thời gian sử dụng con mắt chỉ duy trì tầm năm phút hoặc nhiều hơn một chút.
Con mắt không sở hữu năng lực xuyên tường.
Con mắt có thể tạo ra ảo giác.
Thẻ ẩn của kẻ này, ắt hẳn đã xuất hiện hoa văn.
Lúc anh ra khỏi phòng, Bách Liễn xuất hiện giữa hành lang, hơi thở cô ta yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ. Giang Sách Lãng nhìn cô ta, chỉ vào phòng bên cạnh: “Trong đó để sẵn thuốc ngủ, đảm bảo khiến chị ngủ tới ngày mai.”
Tuy Bách Liễn đã bước sang độ tuổi tứ tuần, nhưng ngoại hình trông như đang ở đầu ba, vẫn mang đậm khí chất của một đại mỹ nữ thùy mị thướt tha. Cô ta lạnh nhạt cảm ơn, xoay người đỡ tường tiến vào căn phòng Giang Sách Lãng vừa chỉ. Làn gió lướt qua quần áo, để lộ vết thương nhỏ trên bụng cô ta, vết thương còn chưa lành hẳn, hình như mới rách ra, máu tươi thấm lên vải vóc bên ngoài.
Đây là vết thương mà cô ta trúng phải khi ở ngoài nhiệm vụ, dẫn đến việc cô ta không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này như mong muốn.
Bách Liễn lấy thuốc xong, thấy Giang Sách Lãng vẫn còn đứng đấy, cô ta ngoắc ngoắc ngón tay, hô hấp yếu ớt: “Qua đây.”
Giang Sách Lãng dìu cô ta vào phòng.
Phòng Bách Liễn không hề ngăn nắp, trông hỗn loạn y như đã bị một cơn bão càn quét. Cô ta cũng không ngại ngùng, tìm một chỗ ngồi xuống: “Vừa rồi bệnh cũ tái phát.”
“Không cần sợ tôi không đi theo chị.” Giang Sách Lãng bồi thêm câu nữa: “Còn nhất quyết phải kiểm soát tôi.”
Bách Liễn mệt mỏi, không thèm nhìn anh.
Cô ta ngồi trên giường nghỉ ngơi một chốc, do tác dụng của thuốc nên đầu vẫn hơi khó chịu.
“Hoàng Đồng Đồng nhảy lầu chết.” Bách Liễn bảo: “Rất đau, bởi vì có người đang đuổi bắt cô bé, cô bé nhảy từ cửa sổ bên phải tầng hai, đâm vào kính, chết rồi.”
Có vẻ Giang Sách Lãng đã đoán được.
“Còn gì nữa?”
Bách Liễn đáp: “Tôi không phải Lưu Hiểu Hiểu, phần còn lại cậu tự lo liệu.”
“Chị nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ cần đến chị đấy.”
“Nói chuyện với người lớn phải lễ phép.”
Giang Sách Lãng hừ một tiếng: “Ngài cứ từ từ nghỉ ngơi ạ, tôi xin phép đi trước.”
Bách Liễn không nhìn theo bóng anh, bỗng dưng lên tiếng: “Cậu không nghi ngờ Mạnh Lan sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất