Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 4: Nữ chính ngôn tình sủng văn

Trước Sau
"Diệu Diệu, em không sao chứ?"

"Tiểu Thất, em thế nào rồi? Chân có bị thương không?"

Người trước là thanh niên, mặc bộ quần áo xanh lơ, tóc đen cột một nửa được cài trâm bạch ngọc. Diện mạo anh tuấn, đôi mắt hoa đào, lúc này che kín khẩn trương. Còn không phải là Cậu Hai nhà họ Khương sao, Khương Tu Trạch, năm nay vừa nhược quán.

Người Sau là Cậu Ba, Khương Nhan, năm nay 19 tuổi, một bộ quần áo đen từ đầu đến chân, mắt to mày rậm, lệ khí nặng ở giữa hai hàng mày, tướng mạo nhìn là không dễ chọc gì.

Khương Diệu Diệu cười nói: "Nhị ca, Tam ca, em không sao! Thật may là Lục Hà phản ứng nhanh ~"

"Em thử cử động cổ chân sang phải chút, xem có chỗ nào không thoải mái." Khương Tu Trạch nhíu mày, ngữ khí vô cùng ôn hòa.

Khương Diệu Diệu bĩu môi, ra vẻ bất đắc dĩ phải nghe theo lời anh trai, mới khẽ cử động chút, Khương Diệu Diệu kinh hô ra tiếng. Khương Nhan lập tức ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra cổ chân của em gái. Lúc đó Khương Diệu Diệu thè lưỡi trêu, "Hì hì, Nhị ca, Tam ca, em đùa thôi!"

Khương Nhan đứng dậy, dáng vẻ bất lực mà nhéo cái mũi em gái, "Đồ nghịch ngợm này."

Khương Tu Trạch nói: "Lần Sau không được hấp tấp, nếu em bị thương thì tổ mẫu sẽ phạt hai huynh đấy." Ngoài miệng tuy trách cứ, nhưng Khương Tu Trạch không có chút nào là biểu cảm răn dạy em mình.

"Em chỉ vì thấy chị trở lại nên cao hứng quá thôi!" Dứt lời, Khương Diệu Diệu hướng tới cách đó không xa vẫy vẫy tay với Khương Ấu An.

Khương Ấu An thờ ơ.

Chứng kiến một màn kia, đời trước cô đã xem không dưới trăm lần. Khương Tu Trạch và Khương Nhan xoay người, nhìn thấy em Au An, có chút kinh ngạc. Đại khái là không nghĩ tới, Sau ngày đại hôn, nó trở về nhà họ Khương.

Khương Diệu Diệu chạy chậm đến trước mặt Khương Ấu An, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Chị ơi, ngày hôm qua chị xuất giá, sao hôm nay liền qua đây rồi? A, tối qua em nghe tổ mẫu nói chị ở vương phủ làm... chẳng lẽ, chị... chị gấp rút trở về sao?"

Khương Tu Trạch hơi nhíu mày, biểu tình cũng không có nhiều thay đổi. Còn Khương Nhan trực tiếp nhíu mày, lệ khí càng nặng quanh quẩn giữa hai lông mày.

Còn không đợi Khương Ấu An mở miệng, Khương Diệu Diệu liền tiến lên nắm lấy tay chị, "Lục tỷ, không có sao hết, dù sao thế tử của Thần Nam vương ấy không phải lương xứng, chị cứ yên tâm ở trong nhà đi~"

Vừa dứt lời, Khương Ấu An liền rút ra tay của mình ra. Thấy nó làm cái thái độ ấy khiến Khương Nhan càng tức giận hơn.

"Thất muội nên nói năng cẩn thận, có phải lương xứng hay không, không phải do em có thể nói được." Khương Ấu An lui về Sau mấy bước, bảo trì khoảng cách với nữ chính sủng văn. Lời này làm sắc mặt Khương Nhan bỗng dưng liền đen xuống dưới.

"Em có ý tứ gì a? Em không biết Tiểu Thất đang an ủi em sao?" Khương Ấu An một cái liếc mắt còn chưa cho Khương Nhan.



Khương Diệu Diệu kinh ngạc không thôi, vội vàng mở miệng giải thích: "Tam ca, anh đừng như thế, chị ấy khẳng định trong lòng khó chịu..."

"Em ấy trong lòng khó chịu, cũng không thể trút giận lên người em!" Khương Nhan hừ lạnh.

Lúc này, Khương Cẩm Nam chạy tiến lên.

"Khương Ấu An bị đuổi ra khỏi vương phủ, trong lòng không thoải mái, nói năng cũng quái gở làm sao."

Khương Diệu Diệu đôi mắt ngậm nước long lanh, "Chị Sáu, chị đừng buồn, chị còn có chúng ta là người nhà..."

Khương Ấu An dường như nghe được lời tiếu lâm, châm biếm lại, "Sẽ không đâu, đừng nói nữa, còn phiền toái tránh đường, các người cản đường tôi đi."

Khương Diệu Diệu có vẻ nóng nảy, muốn tím tay áo của chị, "Chị Sáu, lời này của chị, là đang giận em sao? Em... em... em xin lỗi, thực xin lỗi, Lục tỷ, chị đừng giận em mà?"

Khương Ấu An tránh đi.

Khương Diệu Diệu thiếu chút nữa ngã nhưng đã được Khương Cẩm Nam o bế ngay từ lúc đầu.

Anh ta cũng không vui mà nói, "Khương Ấu An, em phát điên đủ chưa? Em Diệu chỉ muốn an ủi mà thôi!"

Khương Tu Trạch hừ lạnh một tiếng, đi lên nắm lấy tay Khương Diệu Diệu, "Chúng ta đi, mặc kệ em ấy."

Khương Diệu Diệu không thuận theo, nước mắt thi như rớt như châu ngọc. "Lục tỷ tỷ..."

"Cút đi!"

Khương Ấu An lạnh lùng nói.

Mặc kệ là Khương Diệu Diệu hay vẫn là Khương Tu Trạch, tất cả đều sửng sốt.

Khương Nhan phản ứng trước, vốn dĩ anh chịu nhẫn nhịn, nhưng thấy em gái yêu quý của mình khóc đáng thương, lại nghe Khương Ấu An hung hăng nạt nộ em Diệu, thật sự không nhịn nữa, tiến lên nắm chặt lấy tay Khương Ấu An, "Mày nói ai cút?"

"Tất cả các người cút hết cho tôi."

Đối mặt với cơn tức giận của Khương Nhan, Khương Ấu An một chút cũng không sợ hãi.

"Mày!!"



Khương Nhan giận tím mặt, đột nhiên, cả người anh ta bị bay sang một bên. Mắt thấy lập tức muốn ngã trên mặt đất, Khương Nhan tay phải chống và đẩy, lúc này mới vững vàng tiếp mặt đất. Chỉ là, vị trí cánh tay trái, đAu muốn xuyên tim.

"Ai dám bất kính với Thế tử phi Thần Nam vương phủ?"

Là Từ thị vệ.

Vừa nói xong, lập tức rút đao bên hông ra, dưới ánh nắng phản xa lộ ra sắc bén.

Khương Diệu Diệu trợn tròn mắt. Cả Khương Cẩm Nam trợn mắt há hốc mồm.

Khương Tu Trạch nhíu mày chặt, nhìn Từ thị vệ bằng ánh mắt lạnh lẽo, "Chúng ta đi thôi!"

Khương Ấu An bình tĩnh, không liếc mắt tới đám người kia trông thế nào, mà là cất bước rời đi.

Lúc Khương Diệu Diệu mới trở về nhà, nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang đứng gần đó, bên cạnh là một người đàn ông mặc đồ đồng phục thị vệ, liếc mắt một cái cô thế mà không để ở trong lòng.

Không nghĩ tới...

"Lục tỷ, chị không bị đuổi khỏi vương phủ sao? Nói như vậy thì thật tốt quá..." Khương Diệu Diệu nở nụ cười vui vẻ, hướng về phía Khương Ấu An hô.

Lục Hà tiến lên, nâng Khương Diệu Diệu, nhịn không được nói thầm: "Cô Sáu đây dựa vào thân phận Thế tử phi cao quý, liền không nhận nhà họ Khương này sao? Không bị đuổi thì tới chỗ cô chủ của nô tỳ trút giận gì chứ, có gì đặc biệt hơn người..."

Khương Ấu An bước chân chợt dừng lại. Cô xoay người, nhìn cái ả nữ tỳ đang bép xép bên cạnh Khương Diệu Diệu. Đôi tay đang giau trong ống tay, chậm rãi quay lại. Không khí chợt an tĩnh. Mọi người đều nhìn chằm chằm Khương Ấu An đang tiến lại đây. Mỗi một bước đi đều thong dong, tư thái ưu nhã.

Chỉ có Khương Cẩm Nam nhạy bén phát hiện bất thường... em Sáu nhà mình hình như thay đổi rồi?

Khương Nhan theo bản năng che chở cho em Diệu phía trước, nhưng mới tiến lên hai bước đã bị Từ thị vệ cấp chặn lại. Khương Ấu An đi tới trước mặt Lục Hà, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển: "Mi vừa nói cái gì?"

Rõ ràng ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng Lục Hà lại cảm giác được lạnh lẽo buốt xương từ bàn chân khuếch tán dần. Nhưng cô nàng nhớ lại địa vị của cô Sáu trong nhà, còn bản thân là nha hoàn thân cận bên cạnh cô Bảy được sủng nhất nhà, cái loại thấp thỏm cũng tan biến không ít.

"Cô Sáu, nô tỳ chưa nói cái gì hết..." Lời chưa nói xong.

Chát!

Khương Ấu An tát Lục Hà trẹo mặt, Sau đó tay lại thutrở về, bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, "Mi vừa kêu ta là cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau