Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 146: Để anh tự lo

Trước Sau
An Nhu chưa bao giờ nhìn thấy người thanh niên này trước đây, nhưng dường như chú biết anh ta.

“Cảm ơn.” Người thanh niên cúi đầu với Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan khẽ gật đầu rồi ôm An Nhu xoay người rời đi.

“Là ai vậy?” An Nhu tò mò nhìn về phía người thanh niên.

Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng đẩy đầu An Nhu vào lòng mình, nói khẽ: “Con trai của người lái xe nhảy lầu tự tử năm đó.”

Trong vụ tai nạn đó không chỉ có Mạc Thịnh Hoan và mẹ anh ấy mà còn có một tài xế nữa ở trong xe hơi.

Khi tai nạn xe hơi xảy ra, mẹ của Mạc Thịnh Hoan qua đời, Mạc Thịnh Hoan và tài xế sống sót, nhưng cuối cùng người tài xế đã nhảy lầu tự tử mà không rõ lý do.

“Anh ấy ở đây để...” An Nhu ngước nhìn.

“Trước đó, cậu ta đã xin vào nhà Mạc Thịnh Khang, làm tài xế.” Mạc Thịnh Hoan không nói nhiều, mọi thứ đã quá rõ ràng.

An Nhu thở dài, việc năm đó Mạc Thịnh Khang làm đã hủy hoại cả một gia đình, có kết cục hiện tại cũng là thích đáng.

Tại sao một số người mang danh yêu thương con cái của mình nhưng lại làm những việc mà ngay cả bản thân những đứa trẻ cũng không thể tha thứ?

An Nhu nhìn xuống bụng mình, trong lòng dấy lên cảm xúc, rồi cậu ngước lên nghiêm túc nhìn Mạc Thịnh Hoan.

“Anh Mạc, anh đã từng nghĩ đến chuyện dạy dỗ con mình chưa?”

Nhìn bước đi của Mạc Thịnh Hoan chợt khựng lại, An Nhu khẽ sờ chóp mũi, lương tâm cắn rứt: “Ý em là, nếu đứa bé giống em, tư chất rất bình thường, không giống anh, có khi còn hơi ngốc.”

Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu, khóe môi hơi nhếch lên.

An Nhu nhéo vành tai, cụp mắt xuống, không khỏi nghĩ đến kiếp trước.

Lúc đó Mạc Thành Hoàn thật sự nói đúng, hai đứa nhỏ đều giống như An Nhu, không có tài năng gì, càng không biểu hiện ra tài năng thiên phú nào cả, cả ngày chỉ nghĩ tới việc ăn rồi gặm quần áo.

Hai tuổi học cách gọi “ba ơi”, lên ba tuổi thì biết nói “ăn quả quả” và “yêu ba ba”, không hề tỏ ra yêu thích âm nhạc, cũng không nhạy bén với các con số.

Khi đó mẹ chồng cũ cũng tìm một chuyên gia hướng dẫn giáo dục mầm non, nói rằng có thể phát hiện ra năng khiếu của trẻ, chẳng hạn như tài năng ngôn ngữ, tài năng logic toán học, tài năng âm nhạc... Tổng cộng có tám loại, sau khi có kết quả thì chỉ còn có vẻ mặt tiếc nuối.

“Chỉ số thông minh của hai đứa trẻ rất bình thường, thiên phú của bản thân... vẫn chưa biểu hiện ra. Chắc phải đợi tụi nhỏ lớn hơn chút nữa để từ từ phát triển.”

Chuyên gia này nói rất uyển chuyển, sự thất vọng trên gương mặt mẹ chồng cũ không thể che giấu được. An Nhu thì lại không thấy gì, sao lại muốn con mình trở thành thiên tài với chỉ số IQ cao chứ, làm người bình thường cũng không có gì là sai, chỉ cần cuộc sống an yên và hạnh phúc là tốt rồi.

“Gen của con trai tôi tốt như vậy mà sao lại có thể cưới một người cấp thấp kém như cậu chứ.” Mẹ chồng cũ kể lại quá khứ huy hoàng của Mạc Thành Hoàn trước mặt An Nhu.

Chưa đến một tuổi đã biết gọi “ba mę".

Hai tuổi đã có thể chơi vĩ cầm cho trẻ con.

Ba tuổi đã có thể ngâm thơ Đường.

Bốn tuổi đã có thể nói tiếng Anh trôi chảy, còn có thể nói chuyện thoải mái với các phóng viên.

An Nhu cúi đầu nghĩ, cái này thật hay giả vậy, chỉ số thông minh của Trương Vân cộng thêm của ba chồng mà chẳng lẽ lại âm cộng âm ra dương sao.

Sự thật đã chứng minh rằng Trương Vân không phải hoàn toàn không có đầu óc, còn ba chồng cậu thì lại là một người đầy mưu mô che giấu rất kỹ, thế thì có vẻ vấn đề thực sự nằm ở cậu rồi.

An Nhu nghĩ tới việc dưới sự hướng dẫn của Mạc Thịnh Hoan mà sau bao lâu cuối cùng cậu cũng có thể cầm cây đàn violin chơi bài “Ngôi sao nhỏ” một cách rất khó khăn thì không khỏi thở dài.

“Con à, cha không thể giúp con rồi.”

“Con của chúng ta.” Mạc Thịnh Hoan không biết đã suy nghĩ bao lâu lại chợt nói chậm rãi.

“Dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ chăm sóc chúng. Có thể học không tốt, có thể không có tài năng đặc biệt, nhưng nhất định phải học được cách làm người.”



An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, gật đầu đồng ý.

“Anh muốn... để tụi nhỏ có một tuổi thơ hạnh phúc.” Đôi mắt Mạc Thịnh Hoan ánh lên một tia sáng tưởng nhớ: “Không bị cuộc đời này ép buộc, làm ra những việc mà bản thân không thích.”

An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, cánh tay giơ ra ôm lấy cổ anh.

“Anh muốn bảo vệ tụi nhỏ, không để cho chúng trải qua nỗi đau mà chúng ta phải chịu.” Lời Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng, tan ra trong không gian, ôm An Nhu đi suốt con đường.

Gió mùa thu thổi bay cỏ cây bên đường, nắng vàng cũng không chói chang như trước, An Nhu tựa vào cánh tay Mạc Thịnh Hoan, cậu đặt một tay lên bụng mình truyền cho sinh mệnh nhỏ bé bên trong một chút ấm áp.

Hai chiếc lá xoay tròn rụng rơi trên vai Mạc Thịnh Hoan, An Nhu giơ tay lên gỡ xuống, đó là hai chiếc lá liền cuống. Một chiếc đã hoàn toàn chuyển thành màu vàng, là một màu vàng hoàn mỹ. Chiếc còn lại nhỏ hơn một chút, trên lá vẫn còn một ít màu xanh.

An Nhu cầm lá nhìn lên trên, hai chiếc lá này lúc còn trên cây thì âu yếm bên nhau, mùa thu đến cũng rủ nhau rơi xuống, thật tuyệt biết bao.

Cất lá vào túi xong, cậu tựa vào vòng tay Mạc Thịnh Hoan, cơn buồn ngủ cứ thế mà tới.

Trong khoảng thời gian này để diễn trọn vở kịch nên lúc ở trong phòng bệnh An Nhu đã ra sức học tập, làm bài bổ sung, mà nay mọi chuyện đã ổn thỏa nên tinh thần cũng thả lỏng được một chút.

Hơi thở của cậu đã dài hơn, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu xuống nhìn lông mi dày của cậu giống như một chiếc quạt nhỏ.

Nếu đứa bé giống như cậu thì hẳn là sẽ rất đáng yêu.

Một tuần sau, trong giờ học, An Nhu nhận được tin Mạc Thịnh Khang bị kết án tù chung thân.

Tôn Kiều Lan đã được cứu sống sau bốn mươi tám tiếng phẫu thuật nhưng cũng trở thành người thực vật. Mạc Đóa Đóa cũng đã trở lại, sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn với chồng, cô ta có đến thăm Tôn Kiều Lan một lần, nộp viện phí rồi rời đi.

Không có thêm người thân, cuối cùng cũng chỉ có giường bệnh đi cùng bà ta suốt quãng đời còn lại.

Mạc Đóa Đóa còn đến gặp ông cụ Mạc, không ai biết họ đã nói với nhau những gì, nhưng quản gia nhìn thấy Mạc Đóa Đóa khóc dẫn con gái của mình đi.

“Này Nhu ơi.” Giọng nói của Tề Trừng cắt ngang dòng suy nghĩ của An Nhu, An Nhu cất điện thoại đi, nhìn Tề Trừng cười toe toét đang ăn đồ ăn vặt mà cậu đưa cho.

“Món rau cuộn giòn này ngon thật đấy.” Tề Trừng nói, khóe miệng còn dính đồ ăn, nụ cười mang theo vài phần nịnh nọt.

“Lần sau tớ sẽ mang đi nhiều hơn.” An Nhu thở dài, ngay sau đó cậu chợt cảm giác được đứa bé đang đạp mình.

Như thế này là đang tranh đồ ăn hả?

Con phản đối vì ba nuôi con ăn hơn nhiều sao.

An Nhu xoa bụng vỗ về đứa bé.

“Lại đạp cậu à?” Tề Trừng tò mò tiến lại gần: “Hello hai bé cưng bên trong nha, ba là ba đỡ đầu của các con, sau này ba sẽ dẫn các con đi chơi!”

Hai đứa nhóc không phản ứng lại.

“Ba cũng có thể đưa các con đi ăn đồ ngon, đưa các con đi chơi game, xem phim hoạt hình, đi gaming center, gắp gấu bông, ngắm nhìn các anh đẹp trai chị xinh gái!” Tề Trừng nói thêm.

Bụng của cậu hơi nhúc nhích một chút, cứ như hai đứa ngạo kiều miễn cưỡng đồng ý.

Tề Trừng vừa đắc ý ngẩng đầu liền trông thấy An Nhu mặt không biểu cảm đang nhìn mình.

“Tớ, tớ chỉ nói vậy thôi mà.” Tề Trừng chột dạ lui lại.

“Với kỹ thuật của cậu mà cũng gặp được gấu bông trong gaming center sao.” An Nhu hừ lạnh một tiếng, người khác thì không nói, chứ Tề Trừng có tiêu một trăm đồng cũng không gắp nổi.

“Ấy, tớ không gắp được thì vẫn có người khác gắp được nhá.” Tề Trừng mỉm cười khoe chiếc móc khóa của mình, trên đó có một con cáo nhỏ lông tơ.

“Cậu được đấy!” An Nhu ngạc nhiên chạm vào, bộ lông nhân tạo này thật sự rất mịn.

“Trình Thịnh gắp nó giúp tớ đấy, tên đó chơi cũng được lắm.” Tề Trừng đắc ý.

“Trình Thịnh?” An Nhu nhướng mày: “Cậu với anh ta kết bè với nhau từ khi nào hử, lại còn cùng đi đến gaming center nữa?”



“Còn không phải là từ lúc đó sao, chính là cái lần mà cậu ta đến tìm cậu đấy.” Tề Trừng khá đắc chí: “Bây giờ tớ là cố vấn đời sống của cậu ta để kéo cậu ta phát triển theo chiều hướng tích cực, giờ cậu ta đang nghiêm túc học để thi đại học bổ túc, tớ còn thu phí gia sư nữa kìa!”

An Nhu kinh ngạc giơ tay tán thưởng hai người.

Đúng là một người dám dạy một người dám học.

“Tốt xấu gì tớ cũng vào được Đại học Tấn Thành, cũng đâu có tệ.” Tề Trừng nháy mắt: “Tớ không chỉ dạy cậu ta phải chăm chỉ học hành mà còn dạy cậu ta đăng ảnh cá koi cầu may, cầu trời khấn Phật, thậm chí cuối tuần trước bọn tớ còn tới Đền thờ Khổng Tử đấy, tóm lại là sẽ có cách nào đấy sẽ hữu nghiệm mà phải không?”

An Nhu chớp mắt.

“Không phải tớ không tin khoa học, chỉ là đối phương đã cho tớ quá nhiều. Chỉ cần cậu ta có thể thi đậu thì sẽ cho tớ hai tháng tiền sinh hoạt.

Lúc trước tớ đã đến nhà bọn họ, ba mẹ cậu ta biết tớ đến là để dạy dỗ cậu ta còn lén nhét đồ cho tớ, khi tớ quay lại ký túc xá thì thấy bên trong có phong bao đỏ toàn là tiền!”

Tề Trừng giơ ngón tay cho An Nhu: “Tớ chưa bao giờ nhìn thấy phong bao nào dày như vậy đâu, đếm thử... là sáu nghìn tệ, sáu nghìn đấy, gần như đủ để trang trải chi phí sinh hoạt của tớ trong một học kỳ rồi!”

An Nhu chậm rãi giơ ngón cái lên với Tề Trừng.

Kiếm chác được của tư bản, người anh em, không hổ là cậu!

“Cậu đừng nghĩ cậu ta nhìn có vẻ không thông minh, mà thực sự đúng là học không giỏi tí nào.”

Tề Trừng ôm ngực: “Tớ giảng bài cho cậu ta mà cứ như đang dạy cho con trai tương lai của tớ vậy, lúc nào cũng phải chuẩn bị cho việc lên cơn đau tim, đúng là tiền khó kiếm.”

An Nhu nhìn dáng vẻ che tim của Tề Trừng, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó.

Theo cốt truyện, Trình Thịnh... ngày tháng còn lại của anh ta hình như cũng không còn dài nữa.

Mạc Thành Hoàn cho là đã cứu được anh ta, nhưng thật ra theo lời An Lâm thì ngoại trừ những người xuyên vào sách ra, thời gian sinh tử của những người khác đều là cố định.

Trước đó An Nhu có hơi hoài nghi, nhưng từ khi biết Tôn Kiều Lan bị thương nặng như vậy mà còn chưa chết thì căn bản đã tin lời suy đoán trước đó của An Lâm.

Thời gian còn lại của ông cụ Mạc... chỉ còn chưa đầy hai năm nữa.

Trình Thịnh chỉ hơn ông cụ Mạc nửa năm, dù lần này anh ta không bị đưa ra nước ngoài thì cũng không thể thoát được.

Tề Trừng đang nói luyên thuyên, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khóe miệng An Nhu chậm rãi rủ xuống.

“Này, người anh em sao thế? Không thoải mái chỗ nào à?”

Tề Trừng quan tâm lại gần, An Nhu yên lặng nhìn Tề Trừng, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Đi chơi với anh ta nhiều hơn đi.” An Nhu mím môi: “Sống mỗi ngày thật vui vẻ nhé.”

“Tớ đâu có mắc bệnh nan y gì đúng không?” Tề Trừng nghe giọng điệu của An Nhu liền hoảng sợ sờ khắp toàn thân.

An Nhu trừng mắt nhìn Tề Trừng, cái tên này chắc hẳn sẽ sống lâu lắm.

Mang thai được bảy tháng, theo lời gợi ý của bác sĩ An Nhu đã đăng ký một lớp thể dục.

Khoảng thời gian này không hề dễ chịu, đến bữa An Nhu cũng không ăn được mấy, ăn nhiều một chút là bị đầy hơi, đành để Mạc Thịnh Hoan xoa bụng cho mình.

Chân tay bị phù đã trở thành chuyện thường ngày, ngày nào trước khi đi ngủ An Nhu cũng bị run tay một hồi.

An Nhu mua tờ lịch treo lên tường, tính lên từ ngày sinh dự kiến do bác sĩ xác định, mỗi ngày đều sẽ đánh dấu x lên, cứ như vậy mà cảm giác như đang chờ được ra tù.

Vừa nghe nói An Nhu đăng ký lớp học thể dục, ngày hôm sau khi An Nhu đi học lại phát hiện Mạc Thịnh Hoan đưa cậu đến xong thì không rời đi, thậm chí còn ngồi lại cùng câu.

An Nhu chọt vào người chú, giáo viên kèm cậu liền lên tiếng: “Hoan nghênh học viên mới.” Mạc Thịnh Hoan lập tức đứng lên.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang ngồi bên cạnh ghi chép kiến thức chăm sóc sức khỏe tinh thần khi mang thai và sau sinh, nhất thời không biết nên nói gì.

Ờm, anh học chăm như thế này, em đưa con cho anh để anh tự túc nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau