Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 169: Hạnh phúc biết bao được bạch đầu giai lão bên em

Trước Sau
An Nhu cầm tấm thẻ nhỏ mà không nhịn được nụ cười nơi khóe môi, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang nhắm mắt nghỉ ngơi, An Nhu nhét gói màu đỏ vào trong két sắt, để sang một bên rồi lặng lẽ đè lên.

Cậu nằm đè lên người Mạc Thịnh Hoan, tay chống lên, môi để đối diện môi Mạc Thịnh Hoan, nín cười, vụиɠ ŧяộʍ hôn anh.

Còn cách cánh môi nhợt nhạt trước mặt một đoạn, An Nhu chợt nhận thấy nhịp thở của chú dường như có hơi khác biệt so với vừa rồi.

Khá lắm, thế mà dám giả vờ ngủ à?

Vẫn luôn nghe trộm cậu vui vẻ đếm tiền phải không?

An Nhu nín cười, cố ý giữ khoảng cách để xem Mạc Thịnh Hoan sẽ trụ được bao lâu.

Còn chưa kịp đếm đến mười thì người bên dưới đã từ từ mở mắt, hai mắt khép hờ, nhanh chóng tiến tới hôn lên môi An Nhu, giơ tay ôm lấy cậu, xoay người ôm cậu vào lòng.

“Anh Mạc, anh giả vờ ngủ rất giống đấy.” An Nhu nhướng mày cười trộm: “Nể tình anh tặng em lì xì to như vậy nên không so đo với anh đấy nhé.”

Mạc Thịnh Hoan từ từ nhắm hai mắt, tìm chính xác vị trí trán An Nhu, hôn lên, giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác buồn ngủ: “Nhu Nhu, ngủ đi."

An Nhu ngoan ngoãn yên tĩnh lại, vươn tay tắt đèn, thế giới chìm vào bóng tối.

Ngày thường chú quá mệt, cuối cùng cũng được nghỉ, không nên giày vò chú nữa.

An Nhu ngáp một cái rồi ngủ thϊếp đi trong vòng tay Mạc Thịnh Hoan, vừa nhắm mắt là ngủ ngay.

Trong mơ An Nhu vẫn còn đang đếm tiền, càng đếm càng thấy vui, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn vui.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, khi An Nhu mở mắt ra thì có thể nhìn thấy khuôn mặt đang cận kề trong gang tấc.

Không biết từ lúc nào Mạc Thịnh Hoan đã gối đầu lên gối của cậu, dưới chăn hai người áp sát vào nhau ở tư thế vô cùng thân mật, thân thể Mạc Thịnh Hoan ấm áp, giống như một nguồn nhiệt lớn di động, không ngừng phát nhiệt bên cạnh cậu.

Hai chiếc cúc áo dưới bộ đồ ngủ của An Nhu không biết đã bị cọ xát bung ra từ lúc nào, Mạc Thịnh Hoan đặt tay lên bụng An Nhu, che lại chỗ đó như sợ An Nhu bị cảm lạnh.

An Nhu quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mạc Thịnh Hoan, hàng mi dài và hơi cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi nhạt.

An Nhu không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, từ đầu đến cuối dường như Mạc Thịnh Hoan vẫn không thay đổi quá nhiều, tính tình vẫn lạnh nhạt, không vướng bụi trần, vẫn là con bướm đuôi én tách bầy, không nhìn hoa nở hoa tàn, vỗ cánh phiêu đãng.

Chỉ có điều bây giờ con bướm đuôi én này đã ở trên đầu ngón tay cậu, nhìn có vẻ như không định rời đi nữa.

An Nhu không khỏi nhớ lại lúc đó mình đã thề rằng sẽ không bao giờ sàm sỡ chú, sẽ vừa đi học vừa chăm sóc chú.

Bây giờ dường như đã vả đôm đốp vào mặt mình rồi.

Chăm sóc người ta đến tận trên giường không nói, thậm chí còn có con luôn rồi.

Về phần sàm sỡ thì... An Nhu nghiêm túc nhớ lại, sao cậu lại có cảm giác Mạc Thịnh Hoan ra tay trước là thế nào nhỉ?

Nghĩ đến đây An Nhu liền nhận ra có rất nhiều chuyện không đúng lắm.

Ví dụ như chuyện vòi hoa sen đột ngột vỡ ra phun khắp người Mạc Thịnh Hoan; chẳng hạn như hơi thở lướt qua cổ và môi cậu như vô tình như cố ý; cả chuyện anh xắn tay áo trước mặt cậu, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi trên ban công, khoe ra xương quai xanh duyên dáng trên cổ.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy... cám dỗ ở khắp mọi nơi.

An Nhu thầm thở dài.

Ai bảo mình không thể chống lại sự cám dỗ chứ, so với Mạc Thịnh Hoan thì đúng là đẳng cấp của cậu không đủ nhìn.

Bàn tay đặt trên bụng khẽ giật, An Nhu giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đã tỉnh lại từ lúc nào, hai mắt khép hờ, đôi mắt màu mực trong veo, ẩm ướt lộ vẻ buồn ngủ, lông mi ở đuôi mắt khẽ nhướng lên, làm tim An Nhu lỡ nhịp.

“Ông xã không ngủ thêm chút nữa đi?” An Nhu hạ giọng, vô thức dùng âm thanh dỗ dành đám con.

Bàn tay to trên bụng cậu chậm rãi di chuyển lên trên, mặt An Nhu hơi đỏ, không khỏi rên ra tiếng.

Sáng sớm chơi trò hai người là một cách tốt để đánh thức hai người tỉnh táo nhanh hơn, chơi xong thì đi tắm, vừa vặn tiết kiệm được cả việc rửa mặt.

Bữa sáng không ăn được nữa, chỉ có thể ăn cơm trưa, An Nhu mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn báo bình an của Bạch Tiêu.

Đêm giao thừa hôm qua anh không nghe điện thoại quả thực khiến không người ta yên tâm, An Nhu nhìn thấy tin nhắn của Bạch Tiêu mới yên tâm.

Mấy ngày không đi học trong dịp Tết Nguyên Đán An Nhu đã bắt đầu livestream trở lại, chia sẻ tin vui đã sinh con thành công với các bạn cư dân mạng.

Sau một thời gian dài nghỉ phát sóng, quá trình bắt đầu lại có hơi khó khăn, nhưng may mắn là mọi người không để ý lắm, hơn nữa còn có thêm Thụy đại thần kết hợp với An Nhu tổ chức một chuỗi hoạt động chúc Tết, cho nên lượng người hâm mộ không giảm mà còn tăng lên.



Trong video là An Nhu ôm trên tay hai đứa con và Thụy đại thần, Thụy đại thần nhìn hai đứa bé, ánh mắt đầy vẻ yêu thích, thậm chí còn nói đùa với An Nhu là muốn được làm thông gia từ bé.

Hết tết, gần tới lúc khai giảng, An Nhu lại cuống cuồng học bù để chuẩn bị cho kỳ thi lại, đồng thời cũng vẫn làm livestream, quay cuồng bận rộn vô cùng.

Gần đây chú cũng rất bận, hiếm khi có lúc tăng ca, ban đêm hai người gần như chỉ ôm nhau hôn được mấy cái là đã ngủ thϊếp đi, mãi đến tận ba ngày trước khi khai giảng An Nhu mới biết chuyện Mạc Thịnh Hoan đang làm.

Mặc lễ phục, đến nhà thờ, An Nhu bị nhà họ Bạch lừa, nói là đi tham gia yến tiệc, nhưng trong nháy mắt liền bị Bạch Sùng Đức kéo lên giáo đường.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang đứng đợi mình ở cuối tấm thảm đỏ, rồi lại nhìn những người thân và bạn bè đang reo hò, cười nói xung quanh, trong lòng bàng hoàng không nói nên lời.

Tề Trừng giống như một con tinh tinh, mặc bộ đồ phù rể đập vào ngực suиɠ sướиɠ, An Nhu không đành lòng nhìn cậu ấy nữa.

Bạch Tiêu, Trình Thịnh, Thụy đại thần chị Thụy, người của nhà họ Vu, thím Dương, thím Phương, Triệu Vị, đầu bếp, ông cụ Mạc, Trương Vân, Mạc Thành Hoàn... thậm chí cả Vương Dịch Bưu cũng có mặt.

Sau khi cơn kinh ngạc của An Nhu qua đi thì thấy có hai hoa đồng trước mặt, một người là con gái của Thụy đại thần.

Cô bé rất nghiêm túc, tay cầm lắng hoa, vô cùng chuyên nghiệp cầm những cánh hoa bên trong rải ra xung quanh, Triệu Minh Nguyệt một mình bế hai bé con, cố gắng chèo chống.

Hai bé con được cho ăn mặc như những thiên thần nhỏ, Tịch Tịch mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng có đôi cánh nhỏ trên lưng, còn Thành Mân thì mặc một bộ đồ âu nhỏ màu trắng và một đôi giày nhỏ bằng da bóng loáng.

An Nhu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan ở cuối lối đi, chú của cậu hôm nay đẹp trai lạ thường, anh mặc một bộ lễ phục bó sát người màu đen, vai rộng eo hẹp, dáng người dong dỏng bền chắc, đôi mắt một mí hút hồn đang nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên. tytnovel . com

Cậu ôm tay Bạch Sùng Đức, trong tiếng nhạc và tiếng hò reo của đám đông, ông trao tay An Nhu cho Mạc Thịnh Hoan.

Bất ngờ này không phải là bất ngờ lớn bình thường, An Nhu luôn cảm thấy việc không tổ chức hôn lễ cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Mạc Thịnh Hoan vẫn luôn không quên chuyện này.

Mạc Thịnh Hoan nắm lấy tay An Nhu từ Bạch Sùng Đức, ánh mắt dịu dàng, cầm tay An Nhu đi đến trước mặt chủ lễ.

An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan phía đối diện, cảm giác tất cả mọi thứ của bây giờ như đang nằm mơ.

Người chủ trì buổi lễ là bác sĩ Moise, người không quen biết nhìn qua còn tưởng ông là cha xứ.

“Với tư cách là bạn của hai chồng chồng, tôi rất vinh dự được làm người chủ trì hôn lễ và chứng kiến tình yêu đẹp đẽ này.” Bác sĩ Moise đang cầm trên tay bản thảo, còn hơi hồi hộp.

"Tôi luôn tin rằng trước tình yêu không có thành kiến, không có giới tính, cũng không có bất kỳ giới hạn gì.

Tình yêu là thuần túy và đó là những gì bây giờ họ đã có được.”

“Bây giờ, xin mời hai người hãy trao lời thề cho nhau.” Bác sĩ Moise nhanh chóng quay micro về phía Mạc Thịnh Hoan.

An Nhu căng thẳng nhìn Mạc Thịnh Hoan, hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, chú có làm được không?

Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu chăm chú, anh hơi dừng lại, sau đó mở miệng rất lưu loát.

“Gửi tới tình yêu chân chính của đời anh.

Anh thề, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em đối mặt với mọi thứ, cùng em trải qua cuộc đời này.

Anh biết mình không hoàn hảo. có một quá khứ không mấy tốt đẹp, nhưng vì có em nên từ đó cuộc sống của anh đã trở nên hoàn hảo.”

Mạc Thịnh Hoan dừng lại, sau đó nhếch miệng, nờ một nụ cười nhàn nhạt.

"Nhu Nhu, anh yêu em."

Mũi An Nhu cày xè, không hiểu vì sao mình vừa vui mừng lại vừa muốn khóc.

Xung quanh vang lên một tràng những tiếng vỗ tay, An Nhu nhìn micro di chuyển về phía mình, khóe mắt ươn ướt.

“Em cũng yêu anh, bất kể anh là ai, không cần biết anh đã từng thế nào, những điều đó không ngăn cản em yêu anh.

Em yêu mỗi lần anh ôm em, mỗi lần anh an ủi em, vỗ về em, nói với em rằng anh sẽ luôn ở bên và tha thứ cho mọi lỗi lầm của em.”

An Nhu không nhịn được lau khóe mắt, mũi cay xè.

“Anh xứng đáng có được những gì tốt đẹp nhất trên đời này, trong khi em còn chưa kịp nhận ra thì trái tim này đã sớm trao cho anh.

Em thề sẽ trung thành mãi mãi với anh, dù thế nào cũng sẽ đối mặt với mọi chuyện cùng anh, yêu anh, yêu con của chúng ta, em sẽ nỗ lực hết mình vì cha con anh cho đến cuối đời mình.”

Hội trường lại tiếp tục vang lên những tiếng vỗ tay, Triệu Minh Nguyệt đưa một đứa trẻ cho Bạch Sùng Đức, lấy khăn giấy ra lau khóe mắt ướt đẫm.

“Bây giờ mời hai người yêu nhau trao nhẫn cho nhau.” Bác sĩ Moise nhìn Tề Trừng ra hiệu.



Tề Trừng nhanh chóng sờ túi, đưa hộp nhẫn qua.

Mạc Thịnh Hoan mở chiếc hộp nhung ra, bên trong là một cặp nhẫn sáng lấp lánh.

Một chiếc nhẫn được khảm bằng một nửa vòng tròn kim cương, có tất cả sáu viên kim cương, sáng chói måt.

Một chiếc nhẫn khác được khảm một viên kim cương hình vuông, tương đối khiêm tốn, vừa đơn giản vừa hào phóng.

Mạc Thịnh Hoan lấy chiếc nhẫn đính nửa vòng tròn kim cương ra, từ từ xuyên vào ngón áp út của An Nhu.

"Đây là biểu tượng của tình yêu anh dành cho em, là biểu tượng cho việc anh giao đời mình cho em."

An Nhu học theo Mạc Thịnh Hoan, lấy ra một chiếc nhẫn khác trong hộp, đeo vào ngón tay Mạc Thịnh Hoan, giọng điệu thoải mái.

"Đây cũng là biểu tượng cho tình yêu của em dành cho anh. Tất nhiên nếu có vô tình đánh mất cũng không sao, vì nó chỉ là biểu tượng. Điều em yêu chính là bản thân anh."

“Với niềm vui to lớn nhất.” Bác sĩ Moise bỏ bản thảo đi, vẻ mặt đầy kích động.

"Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, hai người đã kết thành bạn đời!"

Hội trường vang lên những tiếng vỗ tay kịch liệt, An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan mỉm cười, thấy anh cúi đầu hôn lên môi mình.

Tiếng vỗ tay ngày càng nhiệt liệt, mặt An Nhu bất giác đỏ lên, trên môi bất giác nở một nụ cười.

Mạc Thành Hoàn đang ngồi ở ghế theo dõi, nhìn chằm chằm cặp đôi đang ôm hôn nhau, chậm rãi rút tay từ trong túi áo ra, trong mắt đầy chua xót.

Cũng không ai hỏi có ai phản đối sự kết hợp của họ không.

Trương Vân luôn theo dõi sát sao hành động của con trai mình, thấy bàn tay anh ta đưa ra trống không, trái tim đang nghẹn lại trên cổ họng lập tức rơi về tim, như được giải tỏa hết cảm xúc, càng vỗ tay cho đôi chồng chồng kia nhiệt liệt hơn.

Ánh mắt Mạc Thành Hoàn oán hận, Trương Vân ngẩn ngơ chớp mắt, cẩn thận vỗ tay hai lần rồi thả tay xuống ngồi ngay ngắn.

Sau khi hôn lễ kết thúc vào buổi chiều, An Nhu được Mạc Thịnh Hoan bế lên xe, trên đường về nhà cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay, miệng nở nụ cười rạng rỡ.

“Nói mới nhớ em còn phải đi học nữa.” An Nhu vui vẻ hôn lên chiếc nhẫn kim cương: “Làm nổi bật thế này không tốt lắm đâu?”

Mạc Thịnh Hoan thấy thế thì liền lấy ra hộp nhẫn đã chuẩn bị sẵn trong túi, mở ra, phát hiện bên trong còn một cặp nhẫn tương đối đơn giản khác.

Mạc Thịnh Hoan cầm một chiếc nhẫn nhỏ hơn ra đeo vào ngón áp út của An Nhu, họa tiết màu xám bạc thực sự rất khiêm tốn.

Mặt trước nhẫn có khắc hình hai trái tim lồng vào nhau, An Nhu nhìn thấy bên trong nhẫn của Mạc Thịnh Hoan hình hình như có khắc gì đó.

An Nhu cẩn thận xem kỹ lại thì phát hiện đó là tên viết tắt của mình, phía trước có thêm chữ "love".

An Nhu hứng thú bừng bừng gỡ nhẫn của mình ra, quả nhiên bên trong cũng nhìn thấy chữ viết tắt tên của Mạc Thịnh Hoan.

An Nhu muốn hỏi tại sao chữ trong chiếc nhẫn lại nổi lên, nhưng khi tháo nhẫn ra thì lại phát hiện trên chiếc nhẫn vừa đeo có một dòng chữ "Love MTH" rất nhạt.

Khϊếp!

Tính chiếm hữu thế này.

Mạc Thịnh Hoan cụp mắt, cổ hơi hồng, vươn tay về phía An Nhu.

An Nhu cầm nhẫn của Mạc Thịnh Hoan, từ từ đeo vào ngón áp út của anh.

"Hay rồi, đây không phải là một cái nhẫn đơn giản nữa, mà là một cái vòng cổ."

An Nhu hạ giọng: “Từ nay về sau nó sẽ trói buộc anh, trói chặt anh ở bên cạnh em, anh sẽ mất đi tự do vừa mới có được."

Mạc Thịnh Hoan hơi nhếch môi, cầm lấy chiếc nhẫn An Nhu vừa cởi ra rồi đeo lại cho cậu.

"Em cũng thế."

Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, An Nhu hơi hoảng hốt, dường như trong lúc bất giác cậu và Mạc Thịnh Hoan cũng đã dần có những thứ mà các cặp bạn đời đều có.

Cậu tựa vào vai Mạc Thịnh Hoan cười, nhớ lại chuyện bất ngờ hôm nay thì lại ngẩng đầu, không nhịn được mà hôn lên má Mạc Thịnh Hoan.

Hai người nắm chặt tay, xe chạy ổn định hướng về nhà, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, không để ý tới cảnh vật xung quanh mà hôn lên trán cậu thiếu niên, chuyên tâm, đầy chân thành.

Hạnh phúc biết bao được bạch đầu giai lão bên em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau