Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
Chương 171: Ngoại truyện 2 (Phần 1)
“Ở đây có sáu chân giò hun khói, bây giờ cha ăn hai cái rồi thì còn lại mấy cái?”
An Nhu nhanh nhẹn mở bọc chân giò hun khói ra, nhanh chóng ăn mất hai cái.
“Bốn cái!” Tịch Tịch với mái đầu úp tô giơ bàn tay nho nhỏ lên, đôi mắt đen như quả nho sáng lấp lánh, khuôn mặt trẻ con bụ bẫm trắng noãn đáng yêu.
“Đúng rồi!” Mắt An Nhu đầy kích động: “Vậy 6 trừ 2 bằng mấy?”
“Bốn ạ!” Tịch Tịch cầm bút máy, cúi đầu nhanh chóng viết số 4 vào vở bài tập.
“Thành Mân thì sao?” Tâm trạng An Nhu vui vẻ nhìn bên cạnh.
Bé trai với mái tóc màu hạt dẻ xõa tung chớp chớp đôi mắt to, đầu ngón cầm chặt cây bút máy đã bị bóp tới biến dạng, ánh mắt rơi xuống bốn cái chân giò còn lại, nuốt nước miếng.
“Sáu cái chân giò hun khói cha ăn đi hai cái, vậy còn lại mấy cái?” An Nhu thấp giọng hỏi, hướng dẫn từng bước
Thành Mân nhìn mấy cái chân giò hun khói, hơi sợ hãi nhìn An Nhu.
“Không cần phải sợ, con nói đi.” An Nhu cố gắng dẫn dắt.
“Ba, ba cái ạ?” Thành Mân yếu ớt nói.
“Tại sao lại là ba cái vậy?” An Nhu hơi nhíu mày, dạy Thành Mân đếm lại lần nữa: “Còn lại một, hai, ba, bốn... đây là mấy cái đây con?”
“Ba cái.” Thành Mân nghiêm túc nhìn An Nhu.
An Nhu nhìn con trai ruột nhà mình, hít một hơi thật sâu.
“Cha, anh muốn nhân lúc cha không chú ý ăn thêm một cái nữa đó, cuối cùng chỉ còn lại ba cái thôi.” Tịch Tịch bật cười, để lộ ra hàm răng trắng như trân châu.
“Vậy chúng ta không nói đến đồ ăn nữa.” An Nhu cố gắng nhoẻn miệng cười: “Thành Mân, nhà chúng ta tổng cộng có sáu người, ba, cha, thím Dương, thím Phương, và cả con và Tịch Tịch, giờ chúng ta không tính thím Dương và chị Phương, vậy còn lại mấy người?”
Thành Mân chớp chớp mắt, lại muốn cắn bút, cậu bé nhìn An Nhu trừng mắt liền lập tức mở nắp bút.
“Còn lại mấy người?” An Nhu kiên nhẫn hỏi lại.
“Ba, ba người ạ.” Thành Mân trừng lớn đôi mắt đầy vô tội.
Nụ cười trên mặt An Nhu dần biến mất, cậu quay đầu bóp nhân trung của mình.
“Anh, anh muốn ăn ai vậy?” Tịch Tịch tò mò nghiêng đầu.
“Không phải ăn mất, ba và cha là hai người, anh và em đều là một nửa, cộng lại chẳng phải bằng ba người sao?” Giọng Thành Mân non nớt, tốt bụng chỉ dạy Tịch Tịch.
Tịch Tịch chớp chớp mắt, cô bé nghĩ thật lâu, vậy mà lại cảm thấy anh nói thật đúng.
“Dừng lại! Dừng lại ngay!” An Nhu ôm tim, cậu cảm thấy người tiếp theo vì dạy con nhỏ học bài tức tới mức mắc bệnh tim xuất hiện trên thời sự chính là mình.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, An Nhu giống như thấy cứu tinh xuất hiện, cậu vội chạy ra khỏi phòng, nhìn Mạc Thịnh Hoan mới tan làm về nhà, ‘oa một tiếng ôm chầm anh.
"Ba!"
“Ba!” Hai đứa nhỏ lập tức vứt bút chạy theo An Nhu, vui vẻ nhảy nhót trước mặt hai người.
Mạc Thịnh Hoan một tay ôm An Nhu, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ: “Các con lại chọc Nhu Nhu tức giận sao?”
“Không ạ!” Tịch Tịch nũng nịu phản bác: “Cha đang dạy chúng con học a."
“Dạy gì thế?” Mạc Thịnh Hoan nâng tay sờ đầu An Nhu.
“Sáu trừ hai bằng mấy.” Thành Mân ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ba.
Bàn tay Mạc Thịnh Hoan đang sờ đầu An Nhu thoáng khựng lại, anh cười nhẹ.
An Nhu ngửa đầu, mắt tràn ngập đau khổ.
“Em đi nghỉ một lát đi.” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu hôn trán An Nhu, ánh mắt ôn hòa.
“Em xem thử anh dạy thế nào.” An Nhu cởϊ áσ khoác ngoài giúp Mạc Thịnh Hoan, hai mắt đầy ai oán.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đi tới phòng sách nhỏ của hai đứa trẻ, nhìn bài tập của Thành Mân một lượt rồi cầm dụng cụ dạy học giáo viên bảo mua ra - một hộp que tính màu sắc rực rỡ.
Mạc Thịnh Hoan lấy ra sáu que tính cùng màu xếp trước mặt Thành Mân: “Mấy que đây?”
Thành Mân và Tịch Tịch vây lại, nghiêm túc đếm một lượt: “Sáu que a."
Mạc Thịnh Hoan lấy bớt hai que: “Bây giờ?”
“Bốn que ạ.” Tịch Tịch và Thành Mân đồng thanh đáp.
An Nhu đứng đằng sau, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, trên đầu dần xuất hiện vài dấu chấm hỏi.
“Viết.” Mạc Thịnh Hoan chỉ vở bài tập.
Thành Mân ngoan ngoãn cúi đầu, viết số ‘4’ xiêu vẹo lên vở.
An Nhu cảm thấy thất bại nặng nề, cậu hơi cúi đầu đi ra khỏi phòng sách, ngồi trong phòng sách của mình và Mạc Thịnh Hoan, thở dài một hơi thật dài.
Không bao lâu sau Mạc Thịnh Hoan đã phụ đạo bài tập cho hai đứa nhỏ xong, anh tới tìm An Nhu đang buồn rầu trong phòng ngủ.
“Đây mới là bài tập mẫu giáo thôi.” An Nhu oan ức ôm lấy Mạc Thịnh Hoan: “Mà em đã dạy không được rồi, em cảm thấy em học đại học công cốc mất rồi.”
Mạc Thịnh Hoan ôm vai An Nhu, cúi đầu hôn lên vầng trán cậu thiếu niên: “Em phụ đạo cho mình anh là đủ rồi.”
“Sau này phải mời một gia sư mới được.” An Nhu thở dài, cậu cảm nhận được nụ hôn triền miên bên má nên nghiêng mặt đáp lại Mạc Thịnh Hoan, hôn lên môi anh.
Từ khi Mạc Thịnh Hoan thăng chức lên làm Tổng giám Bách Thụy chi nhánh nước Hoa, công việc bận hơn không biết bao nhiêu lần, sau khi tốt nghiệp An Nhu liền chuyên tâm phát triển sự nghiệp livestream, bây giờ cậu cũng đã là một streamer có hơn trăm vạn người theo dõi rồi, khoảng thời gian trước cậu tham gia thịnh điển hàng năm của Mễ Tảo còn nhận được một giải nhất với tiền thưởng 50 nghìn tệ.
Đương nhiên, cũng không thể gạt bỏ động tác âm thầm của người nào đó được.
Lúc đó, khi vừa mới đọc quy tắc, An Nhu liền cảm thấy thật kỳ quái, tại sao lại có hai giải nhất, trong đó có một giải là nội bộ quyết định.
Cậu và Mạc Thịnh Hoan hôn nhau đến mức cả người nóng bừng, An Nhu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, cậu bị đè trên giường, quấn lấy eo Mạc Thịnh Hoan.
"Ba! Cha!"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, An Nhu giật bắn mình, không nói hai lời liền đẩy Mạc Thịnh Hoan ra, lật người ngồi dậy, còn chùi miệng mình.
Không được mấy giây sau cửa phòng đã bị mở ra, hai đứa nhỏ vui vẻ chạy vào, tò mò nhìn hai người họ.
“Ba, sao ba lại nằm trên giường thế ạ?” Tịch Tịch vẻ mặt tò mò nhìn Mạc Thịnh Hoan vừa mới bị An Nhu đẩy ra.
“Ba mệt rồi.” An Nhu giải thích giúp anh.
“Cha, đầu tóc cha sao lại xuề xòa thế ạ?” Thành Mân tò mò chớp mắt hỏi.
“Cha, cha mới bị đau đầu nên bóp chút ấy mà.” An Nhu mặt không đổi sắc nói dối.
Từ sau khi hai đứa nhỏ cao lên, có thể mở được cửa phòng, An Nhu liền đề phòng mọi lúc mọi nơi, có khóa bên trong cũng vô dụng, hai đứa nhỏ sẽ ra vẻ đáng thương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi cha ơi cha à.
“Thím Dương nói giờ phải ăn cơm rồi ạ.” Tịch Tịch nắm tay An Nhu đung đưa: “Đi thôi cha.”
An Nhu sửa sang lại tóc tai, ngoái đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt hờ hững đang nằm trên giường.
“Ông xã, ăn cơm thôi” An Nhu ngượng ngùng kéo Mạc Thịnh Hoan dậy, sau khi có hai đứa nhỏ sức sống bừng bừng, trò chơi hai người của hai người gặp phải lực cản trước nay chưa từng có.
Mạc Thịnh Hoan nằm sõng soài trên giường, dường như đã từ bỏ giãy dụa. tytnovel . com
“Ông xã.” An Nhu có hơi áy náy, hôn lên hai má Mạc Thịnh Hoan: “Đi ăn cơm được không anh?”
Mạc Thịnh Hoan từ từ thở sâu, anh ngồi dậy, tinh thần có hơi uể oải.
Nhìn dáng vẻ này của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu cũng có hơi không đành lòng, sau khi cân nhắc thật lâu, ngày hôm sau, sau khi đưa hai đứa nhỏ tới nhà trẻ về, cậu lấy giấy ra, chìm đắm trong việc sáng tác kịch bản.
Cuối tuần, An Nhu giao hai đứa nhỏ cho Triệu Minh Nguyệt, thấy hai đứa nhỏ đến, ông bà ngoại vui mừng hết sức, hai đứa nhỏ cũng thân thiết ôm lấy Triệu Minh Nguyệt, đồng thanh gọi ‘bà ngoại.
Giao hai đứa nhỏ cho ông bà ngoại xong, sau khi lên kế hoạch thật lâu, An Nhu tìm được một khách sạn năm sao không tồi, vừa vào khách sạn An Nhu liền kiểm tra xem có camera không, cậu đổi ga trải giường và vỏ chăn mình mang từ nhà tới, còn có ba con sói và gel bôi trơn, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi Hoan Hoan nữa thôi.
Mạc Thịnh Hoan vừa về đến nhà liền phát hiện An Nhu không có nhà, anh bỏ túi công văn xuống, đi vào phòng sách, nhìn thấy bức thư trên bàn, và cả một cuốn nhật ký cài mật khẩu.
Mạc Thịnh Hoan mở phong thư, lấy lá thư bên trong ra, sau khi đọc lướt nhanh qua, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ.
An Nhu thay quần áo, đỏ mặt cột mình lên ghế, cổ tay cũng cột vào lỏng lẻo, nghiêm túc nhớ lại kịch bản mình viết một lượt.
Cậu là người lẻn vào doanh trại quân địch, muốn ăn cắp mật mã, nhưng do sơ suất nhất thời nên bị quân địch bắt làm tù binh, bây giờ đã rơi vào tay giặc.
Cậu biết mật mã của cuốn sổ bí mật, nhưng cuốn sổ bí mật lại ở trong tay quân địch. Đây là một trận thi đấu, nếu ai có thể có được thứ trong cuốn sổ bí mật, đối phương sẽ phải thỏa mãn một nguyện vọng của người thắng.
An Nhu nhanh nhẹn mở bọc chân giò hun khói ra, nhanh chóng ăn mất hai cái.
“Bốn cái!” Tịch Tịch với mái đầu úp tô giơ bàn tay nho nhỏ lên, đôi mắt đen như quả nho sáng lấp lánh, khuôn mặt trẻ con bụ bẫm trắng noãn đáng yêu.
“Đúng rồi!” Mắt An Nhu đầy kích động: “Vậy 6 trừ 2 bằng mấy?”
“Bốn ạ!” Tịch Tịch cầm bút máy, cúi đầu nhanh chóng viết số 4 vào vở bài tập.
“Thành Mân thì sao?” Tâm trạng An Nhu vui vẻ nhìn bên cạnh.
Bé trai với mái tóc màu hạt dẻ xõa tung chớp chớp đôi mắt to, đầu ngón cầm chặt cây bút máy đã bị bóp tới biến dạng, ánh mắt rơi xuống bốn cái chân giò còn lại, nuốt nước miếng.
“Sáu cái chân giò hun khói cha ăn đi hai cái, vậy còn lại mấy cái?” An Nhu thấp giọng hỏi, hướng dẫn từng bước
Thành Mân nhìn mấy cái chân giò hun khói, hơi sợ hãi nhìn An Nhu.
“Không cần phải sợ, con nói đi.” An Nhu cố gắng dẫn dắt.
“Ba, ba cái ạ?” Thành Mân yếu ớt nói.
“Tại sao lại là ba cái vậy?” An Nhu hơi nhíu mày, dạy Thành Mân đếm lại lần nữa: “Còn lại một, hai, ba, bốn... đây là mấy cái đây con?”
“Ba cái.” Thành Mân nghiêm túc nhìn An Nhu.
An Nhu nhìn con trai ruột nhà mình, hít một hơi thật sâu.
“Cha, anh muốn nhân lúc cha không chú ý ăn thêm một cái nữa đó, cuối cùng chỉ còn lại ba cái thôi.” Tịch Tịch bật cười, để lộ ra hàm răng trắng như trân châu.
“Vậy chúng ta không nói đến đồ ăn nữa.” An Nhu cố gắng nhoẻn miệng cười: “Thành Mân, nhà chúng ta tổng cộng có sáu người, ba, cha, thím Dương, thím Phương, và cả con và Tịch Tịch, giờ chúng ta không tính thím Dương và chị Phương, vậy còn lại mấy người?”
Thành Mân chớp chớp mắt, lại muốn cắn bút, cậu bé nhìn An Nhu trừng mắt liền lập tức mở nắp bút.
“Còn lại mấy người?” An Nhu kiên nhẫn hỏi lại.
“Ba, ba người ạ.” Thành Mân trừng lớn đôi mắt đầy vô tội.
Nụ cười trên mặt An Nhu dần biến mất, cậu quay đầu bóp nhân trung của mình.
“Anh, anh muốn ăn ai vậy?” Tịch Tịch tò mò nghiêng đầu.
“Không phải ăn mất, ba và cha là hai người, anh và em đều là một nửa, cộng lại chẳng phải bằng ba người sao?” Giọng Thành Mân non nớt, tốt bụng chỉ dạy Tịch Tịch.
Tịch Tịch chớp chớp mắt, cô bé nghĩ thật lâu, vậy mà lại cảm thấy anh nói thật đúng.
“Dừng lại! Dừng lại ngay!” An Nhu ôm tim, cậu cảm thấy người tiếp theo vì dạy con nhỏ học bài tức tới mức mắc bệnh tim xuất hiện trên thời sự chính là mình.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, An Nhu giống như thấy cứu tinh xuất hiện, cậu vội chạy ra khỏi phòng, nhìn Mạc Thịnh Hoan mới tan làm về nhà, ‘oa một tiếng ôm chầm anh.
"Ba!"
“Ba!” Hai đứa nhỏ lập tức vứt bút chạy theo An Nhu, vui vẻ nhảy nhót trước mặt hai người.
Mạc Thịnh Hoan một tay ôm An Nhu, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ: “Các con lại chọc Nhu Nhu tức giận sao?”
“Không ạ!” Tịch Tịch nũng nịu phản bác: “Cha đang dạy chúng con học a."
“Dạy gì thế?” Mạc Thịnh Hoan nâng tay sờ đầu An Nhu.
“Sáu trừ hai bằng mấy.” Thành Mân ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ba.
Bàn tay Mạc Thịnh Hoan đang sờ đầu An Nhu thoáng khựng lại, anh cười nhẹ.
An Nhu ngửa đầu, mắt tràn ngập đau khổ.
“Em đi nghỉ một lát đi.” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu hôn trán An Nhu, ánh mắt ôn hòa.
“Em xem thử anh dạy thế nào.” An Nhu cởϊ áσ khoác ngoài giúp Mạc Thịnh Hoan, hai mắt đầy ai oán.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan đi tới phòng sách nhỏ của hai đứa trẻ, nhìn bài tập của Thành Mân một lượt rồi cầm dụng cụ dạy học giáo viên bảo mua ra - một hộp que tính màu sắc rực rỡ.
Mạc Thịnh Hoan lấy ra sáu que tính cùng màu xếp trước mặt Thành Mân: “Mấy que đây?”
Thành Mân và Tịch Tịch vây lại, nghiêm túc đếm một lượt: “Sáu que a."
Mạc Thịnh Hoan lấy bớt hai que: “Bây giờ?”
“Bốn que ạ.” Tịch Tịch và Thành Mân đồng thanh đáp.
An Nhu đứng đằng sau, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, trên đầu dần xuất hiện vài dấu chấm hỏi.
“Viết.” Mạc Thịnh Hoan chỉ vở bài tập.
Thành Mân ngoan ngoãn cúi đầu, viết số ‘4’ xiêu vẹo lên vở.
An Nhu cảm thấy thất bại nặng nề, cậu hơi cúi đầu đi ra khỏi phòng sách, ngồi trong phòng sách của mình và Mạc Thịnh Hoan, thở dài một hơi thật dài.
Không bao lâu sau Mạc Thịnh Hoan đã phụ đạo bài tập cho hai đứa nhỏ xong, anh tới tìm An Nhu đang buồn rầu trong phòng ngủ.
“Đây mới là bài tập mẫu giáo thôi.” An Nhu oan ức ôm lấy Mạc Thịnh Hoan: “Mà em đã dạy không được rồi, em cảm thấy em học đại học công cốc mất rồi.”
Mạc Thịnh Hoan ôm vai An Nhu, cúi đầu hôn lên vầng trán cậu thiếu niên: “Em phụ đạo cho mình anh là đủ rồi.”
“Sau này phải mời một gia sư mới được.” An Nhu thở dài, cậu cảm nhận được nụ hôn triền miên bên má nên nghiêng mặt đáp lại Mạc Thịnh Hoan, hôn lên môi anh.
Từ khi Mạc Thịnh Hoan thăng chức lên làm Tổng giám Bách Thụy chi nhánh nước Hoa, công việc bận hơn không biết bao nhiêu lần, sau khi tốt nghiệp An Nhu liền chuyên tâm phát triển sự nghiệp livestream, bây giờ cậu cũng đã là một streamer có hơn trăm vạn người theo dõi rồi, khoảng thời gian trước cậu tham gia thịnh điển hàng năm của Mễ Tảo còn nhận được một giải nhất với tiền thưởng 50 nghìn tệ.
Đương nhiên, cũng không thể gạt bỏ động tác âm thầm của người nào đó được.
Lúc đó, khi vừa mới đọc quy tắc, An Nhu liền cảm thấy thật kỳ quái, tại sao lại có hai giải nhất, trong đó có một giải là nội bộ quyết định.
Cậu và Mạc Thịnh Hoan hôn nhau đến mức cả người nóng bừng, An Nhu ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, cậu bị đè trên giường, quấn lấy eo Mạc Thịnh Hoan.
"Ba! Cha!"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, An Nhu giật bắn mình, không nói hai lời liền đẩy Mạc Thịnh Hoan ra, lật người ngồi dậy, còn chùi miệng mình.
Không được mấy giây sau cửa phòng đã bị mở ra, hai đứa nhỏ vui vẻ chạy vào, tò mò nhìn hai người họ.
“Ba, sao ba lại nằm trên giường thế ạ?” Tịch Tịch vẻ mặt tò mò nhìn Mạc Thịnh Hoan vừa mới bị An Nhu đẩy ra.
“Ba mệt rồi.” An Nhu giải thích giúp anh.
“Cha, đầu tóc cha sao lại xuề xòa thế ạ?” Thành Mân tò mò chớp mắt hỏi.
“Cha, cha mới bị đau đầu nên bóp chút ấy mà.” An Nhu mặt không đổi sắc nói dối.
Từ sau khi hai đứa nhỏ cao lên, có thể mở được cửa phòng, An Nhu liền đề phòng mọi lúc mọi nơi, có khóa bên trong cũng vô dụng, hai đứa nhỏ sẽ ra vẻ đáng thương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi cha ơi cha à.
“Thím Dương nói giờ phải ăn cơm rồi ạ.” Tịch Tịch nắm tay An Nhu đung đưa: “Đi thôi cha.”
An Nhu sửa sang lại tóc tai, ngoái đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt hờ hững đang nằm trên giường.
“Ông xã, ăn cơm thôi” An Nhu ngượng ngùng kéo Mạc Thịnh Hoan dậy, sau khi có hai đứa nhỏ sức sống bừng bừng, trò chơi hai người của hai người gặp phải lực cản trước nay chưa từng có.
Mạc Thịnh Hoan nằm sõng soài trên giường, dường như đã từ bỏ giãy dụa. tytnovel . com
“Ông xã.” An Nhu có hơi áy náy, hôn lên hai má Mạc Thịnh Hoan: “Đi ăn cơm được không anh?”
Mạc Thịnh Hoan từ từ thở sâu, anh ngồi dậy, tinh thần có hơi uể oải.
Nhìn dáng vẻ này của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu cũng có hơi không đành lòng, sau khi cân nhắc thật lâu, ngày hôm sau, sau khi đưa hai đứa nhỏ tới nhà trẻ về, cậu lấy giấy ra, chìm đắm trong việc sáng tác kịch bản.
Cuối tuần, An Nhu giao hai đứa nhỏ cho Triệu Minh Nguyệt, thấy hai đứa nhỏ đến, ông bà ngoại vui mừng hết sức, hai đứa nhỏ cũng thân thiết ôm lấy Triệu Minh Nguyệt, đồng thanh gọi ‘bà ngoại.
Giao hai đứa nhỏ cho ông bà ngoại xong, sau khi lên kế hoạch thật lâu, An Nhu tìm được một khách sạn năm sao không tồi, vừa vào khách sạn An Nhu liền kiểm tra xem có camera không, cậu đổi ga trải giường và vỏ chăn mình mang từ nhà tới, còn có ba con sói và gel bôi trơn, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi Hoan Hoan nữa thôi.
Mạc Thịnh Hoan vừa về đến nhà liền phát hiện An Nhu không có nhà, anh bỏ túi công văn xuống, đi vào phòng sách, nhìn thấy bức thư trên bàn, và cả một cuốn nhật ký cài mật khẩu.
Mạc Thịnh Hoan mở phong thư, lấy lá thư bên trong ra, sau khi đọc lướt nhanh qua, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ.
An Nhu thay quần áo, đỏ mặt cột mình lên ghế, cổ tay cũng cột vào lỏng lẻo, nghiêm túc nhớ lại kịch bản mình viết một lượt.
Cậu là người lẻn vào doanh trại quân địch, muốn ăn cắp mật mã, nhưng do sơ suất nhất thời nên bị quân địch bắt làm tù binh, bây giờ đã rơi vào tay giặc.
Cậu biết mật mã của cuốn sổ bí mật, nhưng cuốn sổ bí mật lại ở trong tay quân địch. Đây là một trận thi đấu, nếu ai có thể có được thứ trong cuốn sổ bí mật, đối phương sẽ phải thỏa mãn một nguyện vọng của người thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất