Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 28: Rõ Ràng Là Thích, Lại Phải Kiềm Chế Bản Thân Không Thể Thích Quá Nhiều (4)
Hôm qua lúc ăn cơm nàng vẫn lén quan sát từng người trên bàn, bất tri bất giác đã ghi nhớ khẩu vị yêu thích của bọn họ.
Cũng không phải vì lấy lòng ai, đơn thuần chỉ là nguyên tắc của một người nhiệt tình yêu thương mỹ thực, Hạ Nhất Y liền dựa theo khẩu vị bất đồng của mỗi người mà làm một món điểm tâm.
Ví dụ như, đại sư huynh không thích ăn ngọt, nàng liền làm sủi cảo hấp cho hắn.
Nhị sư huynh khẩu vị thanh đạm, liền làm bánh gạo nếp đường đỏ.
Liễu Vân Thư thích ăn ngọt nhất, vì vậy nàng làm cho hắn đường hấp phô mai gấp đôi đường.
Hạ Nhất Y không biết trả lời thế nào, tùy tiện nói bừa: " Có thể là do ta có thiên phú với việc ăn uống này... "
Kỷ Lãnh không nói lời nào, còn đang quan sát mấy món điểm tâm kia, tầm mắt dừng ở trên một cái bánh hoa quế nhân hạt dẻ tươi ở vị trí xa nhất, lại nhanh chóng thu hồi, hỏi: " Phần nào là của ta? "
Hạ Nhất Y đưa tay chỉ: " Bánh bông lan gạo lứt. "
Kỷ Lãnh gật đầu nhẹ, không nói gì.
Hạ Nhất Y chần chờ hỏi: " Là không phù hợp khẩu vị chưởng môn sư huynh sao? "
Khẩu vị của Kỷ Lãnh nàng cũng đã nghiêm túc quan sát qua. Tuy nhiên, không có câu trả lời chính xác như những người khác.
Bởi vì Kỷ Lãnh thực sự là người không có sở thích đặc biệt!
Trong bữa ăn hôm qua, trên một bàn được bày gần ba mươi món, may mắn là chiếc bàn tròn có thể xoay, nếu không thì việc lấy các món ăn cũng không được thuận tiện.
Hạ Nhất Y quan sát một lát, phát hiện ra rằng Kỷ Lãnh, người này ăn uống rất kỳ quặc, không có bất kỳ đặc điểm sở thích nào, chỉ cần đưa món ăn ra trước mặt hắn là hắn sẽ ăn, thậm chí lúc gắp thức ăn mỗi một chiếc đũa phân lượng đều giống nhau như đúc.
Xét cho cùng, không kén ăn thực sự là một thói quen tốt, nhưng là một người bình thường, có máu có thịt, thì cuối cùng vẫn là sẽ có những sở thích riêng biệt đối với từng món ăn khác nhau.
Giống như Liễu Vân Thư, mặc dù hắn cũng ăn rau xanh, nhưng ngươi sẽ thấy đũa của hắn thường đặt nhiều hơn vào những món đỏ rực tươi tắn kia.
Nhưng Kỷ Lãnh lại khác, hắn là người dù ăn uống cũng "công bằng nghiêm túc, đối xử bình đẳng" như vậy.
Hạ Nhất Y đã nhận ra điều này vào bữa tối hôm qua và cảm thấy khá buồn cười, sau đó nàng lén lút quan sát một hồi lâu, phát hiện ra một điểm đặc biệt thú vị khác.
Có một món ngọt, Kỷ Lãnh lại lấy nhiều hơn ba đũa so với các món ăn khác.
Nhưng đó không phải là kiểu thích một món đồ nào đó và lấy nhiều hơn vào chén của mình như những người bình thường. Thay vào đó, hắn sẽ đặt đũa xuống lần lượt cho sáu món khác trước, và chỉ khi đến món thứ bảy mới lấy món ngọt đó.
Cũng không phải vì lấy lòng ai, đơn thuần chỉ là nguyên tắc của một người nhiệt tình yêu thương mỹ thực, Hạ Nhất Y liền dựa theo khẩu vị bất đồng của mỗi người mà làm một món điểm tâm.
Ví dụ như, đại sư huynh không thích ăn ngọt, nàng liền làm sủi cảo hấp cho hắn.
Nhị sư huynh khẩu vị thanh đạm, liền làm bánh gạo nếp đường đỏ.
Liễu Vân Thư thích ăn ngọt nhất, vì vậy nàng làm cho hắn đường hấp phô mai gấp đôi đường.
Hạ Nhất Y không biết trả lời thế nào, tùy tiện nói bừa: " Có thể là do ta có thiên phú với việc ăn uống này... "
Kỷ Lãnh không nói lời nào, còn đang quan sát mấy món điểm tâm kia, tầm mắt dừng ở trên một cái bánh hoa quế nhân hạt dẻ tươi ở vị trí xa nhất, lại nhanh chóng thu hồi, hỏi: " Phần nào là của ta? "
Hạ Nhất Y đưa tay chỉ: " Bánh bông lan gạo lứt. "
Kỷ Lãnh gật đầu nhẹ, không nói gì.
Hạ Nhất Y chần chờ hỏi: " Là không phù hợp khẩu vị chưởng môn sư huynh sao? "
Khẩu vị của Kỷ Lãnh nàng cũng đã nghiêm túc quan sát qua. Tuy nhiên, không có câu trả lời chính xác như những người khác.
Bởi vì Kỷ Lãnh thực sự là người không có sở thích đặc biệt!
Trong bữa ăn hôm qua, trên một bàn được bày gần ba mươi món, may mắn là chiếc bàn tròn có thể xoay, nếu không thì việc lấy các món ăn cũng không được thuận tiện.
Hạ Nhất Y quan sát một lát, phát hiện ra rằng Kỷ Lãnh, người này ăn uống rất kỳ quặc, không có bất kỳ đặc điểm sở thích nào, chỉ cần đưa món ăn ra trước mặt hắn là hắn sẽ ăn, thậm chí lúc gắp thức ăn mỗi một chiếc đũa phân lượng đều giống nhau như đúc.
Xét cho cùng, không kén ăn thực sự là một thói quen tốt, nhưng là một người bình thường, có máu có thịt, thì cuối cùng vẫn là sẽ có những sở thích riêng biệt đối với từng món ăn khác nhau.
Giống như Liễu Vân Thư, mặc dù hắn cũng ăn rau xanh, nhưng ngươi sẽ thấy đũa của hắn thường đặt nhiều hơn vào những món đỏ rực tươi tắn kia.
Nhưng Kỷ Lãnh lại khác, hắn là người dù ăn uống cũng "công bằng nghiêm túc, đối xử bình đẳng" như vậy.
Hạ Nhất Y đã nhận ra điều này vào bữa tối hôm qua và cảm thấy khá buồn cười, sau đó nàng lén lút quan sát một hồi lâu, phát hiện ra một điểm đặc biệt thú vị khác.
Có một món ngọt, Kỷ Lãnh lại lấy nhiều hơn ba đũa so với các món ăn khác.
Nhưng đó không phải là kiểu thích một món đồ nào đó và lấy nhiều hơn vào chén của mình như những người bình thường. Thay vào đó, hắn sẽ đặt đũa xuống lần lượt cho sáu món khác trước, và chỉ khi đến món thứ bảy mới lấy món ngọt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất