Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 36: Có Thù Tất Báo, Một Người Cũng Đừng Nghĩ Chạy (1)
===========
Rất kỳ lạ, về chuyện Hạ Mộng Oánh có thể biết bí mật của Kỷ Lãnh, Hạ Nhất Y lại hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng nhớ rõ, ở kiếp trước, thời điểm nửa năm đầu lúc mới vừa vào Thương Vũ môn, những đệ tử mới như các nàng đã từng có một lần ra ngoài du lịch trải nghiệm, các nàng ngoài ý muốn ở ven đường nhặt được một thiếu niên từ Ma giáo bị trọng thương nặng.
Nguyên bản, mọi người cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt này, ngay cả Hạ Nhất Y cũng cảm thấy thân phận của người này thật sự là quá mẫn cảm, cho chút tiền cùng thuốc trị thương là đủ rồi.
Nhưng chỉ có Hạ Mộng Oánh là phi thường cố chấp muốn đem thiếu niên này mang theo bên người, tự mình chiếu cố, mãi cho đến khi thiếu niên bị thương khỏi hẳn và chủ động rời đi.
Rõ ràng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Hạ Nhất Y lại có một loại cảm giác rất kỳ quái, phảng phất Hạ Mộng Oánh đã quen biết thiếu niên này thật lâu, biết chính xác sở thích khẩu vị, thói quen sinh hoạt của thiếu niên này, dùng một loại phương thức hàm súc, tế nhị lại không mất đi săn sóc, ân cần đi vào nội tâm thiếu niên.
Nếu như nàng ta ngay cả một người qua đường ngẫu nhiên gặp được cũng có thể hiểu rõ như lòng bàn tay, biết được bí mật nhỏ của Kỷ Lãnh có đáng là gì đâu?
Dưới vẻ bề ngoài như là gió xuân mưa thu, không ai biết bên trong đang ẩn chứa những gì...
Chính khi Thanh Vũ sư tổ đang chuẩn bị dặn dò Hạ Nhất Y vài câu, ngoài cửa, tiểu đồ tôn hầu hạ bên cạnh Thanh Vũ sư tổ ở cửa thông báo: " Sư tổ, Kim chưởng môn đã đến. "
Vừa nghe đến ba chữ "Kim chưởng môn", ánh mắt Thanh Vũ sư tổ lập tức sáng lên: " Được được được, tốt lắm, mau dẫn họ vào Đại điện đi, lão phu lập tức tới ngay.
Lão Thất ở lại cùng Y Y trò chuyện, lão phu đi tìm món đồ sẽ quay lại. " Nói xong liền đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi vào chính sảnh.
Đi được hai bước rồi quay lại, hướng Liễu Vân Thư đe dọa nói: " Khi lão phu ta không có mặt, ngươi đừng có mà ăn trộm điểm tâm mà Y Y đã làm cho ta đấy! "
Sau khi nhận được phản ứng xem thường từ Liễu Vân Thư, Thanh Vũ sư tổ mới vội vàng đi vào trong đại điện.
Hạ Nhất Y vẻ mặt mờ mịt.
Có chuyện gì vậy? Kim chưởng môn là ai? Đang tìm đồ gì?
Liễu Vân Thư mở quạt ra, che trước mặt, ghé sát vào mặt Hạ Nhất Y và hạ giọng nhỏ nhẹ nói với nàng: " Kim chưởng môn này là đối thủ không đội trời chung của sư phụ. Hai người từ lúc còn trẻ đã bắt đầu thi đấu, cái gì cũng so.
Lúc còn trẻ thì so kiếm thuật, so công pháp, lớn tuổi thì bắt đầu so đồ cổ, so bộ sưu tầm, so đời sau. "
Rất kỳ lạ, về chuyện Hạ Mộng Oánh có thể biết bí mật của Kỷ Lãnh, Hạ Nhất Y lại hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng nhớ rõ, ở kiếp trước, thời điểm nửa năm đầu lúc mới vừa vào Thương Vũ môn, những đệ tử mới như các nàng đã từng có một lần ra ngoài du lịch trải nghiệm, các nàng ngoài ý muốn ở ven đường nhặt được một thiếu niên từ Ma giáo bị trọng thương nặng.
Nguyên bản, mọi người cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt này, ngay cả Hạ Nhất Y cũng cảm thấy thân phận của người này thật sự là quá mẫn cảm, cho chút tiền cùng thuốc trị thương là đủ rồi.
Nhưng chỉ có Hạ Mộng Oánh là phi thường cố chấp muốn đem thiếu niên này mang theo bên người, tự mình chiếu cố, mãi cho đến khi thiếu niên bị thương khỏi hẳn và chủ động rời đi.
Rõ ràng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Hạ Nhất Y lại có một loại cảm giác rất kỳ quái, phảng phất Hạ Mộng Oánh đã quen biết thiếu niên này thật lâu, biết chính xác sở thích khẩu vị, thói quen sinh hoạt của thiếu niên này, dùng một loại phương thức hàm súc, tế nhị lại không mất đi săn sóc, ân cần đi vào nội tâm thiếu niên.
Nếu như nàng ta ngay cả một người qua đường ngẫu nhiên gặp được cũng có thể hiểu rõ như lòng bàn tay, biết được bí mật nhỏ của Kỷ Lãnh có đáng là gì đâu?
Dưới vẻ bề ngoài như là gió xuân mưa thu, không ai biết bên trong đang ẩn chứa những gì...
Chính khi Thanh Vũ sư tổ đang chuẩn bị dặn dò Hạ Nhất Y vài câu, ngoài cửa, tiểu đồ tôn hầu hạ bên cạnh Thanh Vũ sư tổ ở cửa thông báo: " Sư tổ, Kim chưởng môn đã đến. "
Vừa nghe đến ba chữ "Kim chưởng môn", ánh mắt Thanh Vũ sư tổ lập tức sáng lên: " Được được được, tốt lắm, mau dẫn họ vào Đại điện đi, lão phu lập tức tới ngay.
Lão Thất ở lại cùng Y Y trò chuyện, lão phu đi tìm món đồ sẽ quay lại. " Nói xong liền đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi vào chính sảnh.
Đi được hai bước rồi quay lại, hướng Liễu Vân Thư đe dọa nói: " Khi lão phu ta không có mặt, ngươi đừng có mà ăn trộm điểm tâm mà Y Y đã làm cho ta đấy! "
Sau khi nhận được phản ứng xem thường từ Liễu Vân Thư, Thanh Vũ sư tổ mới vội vàng đi vào trong đại điện.
Hạ Nhất Y vẻ mặt mờ mịt.
Có chuyện gì vậy? Kim chưởng môn là ai? Đang tìm đồ gì?
Liễu Vân Thư mở quạt ra, che trước mặt, ghé sát vào mặt Hạ Nhất Y và hạ giọng nhỏ nhẹ nói với nàng: " Kim chưởng môn này là đối thủ không đội trời chung của sư phụ. Hai người từ lúc còn trẻ đã bắt đầu thi đấu, cái gì cũng so.
Lúc còn trẻ thì so kiếm thuật, so công pháp, lớn tuổi thì bắt đầu so đồ cổ, so bộ sưu tầm, so đời sau. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất