Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 37: Có Thù Tất Báo, Một Người Cũng Đừng Nghĩ Chạy (2)
" Muội cũng biết, trình độ của sư phụ chúng ta trong chuyện thu nhận đồ đệ này, không ai sánh bằng! " Lúc nói lời này, trên mặt hắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Hạ Nhất Y biết nghe lời mà gật đầu.
Thanh Vũ sư tổ tổng cộng có bảy đồ đệ, ngoại trừ Liễu Vân Thư "ngoài ý muốn" này ra, thật sự đem mười người đứng đầu bảng xếp hạng vũ lực chiếm sáu người. Đâu chỉ là không người có thể với tới, quả thực chính là một thần thoại.
A, cộng thêm nàng hẳn là tám người......
Nghĩ vậy, Hạ Nhất Y nhìn thoáng qua Liễu Vân Thư cũng không biết đang kiêu ngạo cái gì, trong lòng tự nhủ tự mình hiểu lấy mình mà nói: Ừ, cùng sư huynh người này làm đệ tử "ngoài ý muốn" thứ hai cũng không tồi.
Liễu Vân Thư chuyển đề tài, vỗ đùi tức giận nói: " Đúng là không thể coi vị Kim chưởng môn này là người chân chính! Ông ta biết rõ rằng so với đệ tử của chúng ta, ông ta không thể sánh bằng sư phụ chúng ta, nhưng vẫn muốn so sánh con cái của mình với sư phụ chúng ta. "
" Ông ta có gia đình, có nhi nữ song toàn! Nhưng sư phụ chúng ta một lòng chuyên tâm vào sự vụ của chính phái, kiếm pháp đại đạo, không hề dính tới thất tình lục dục của người thường. Làm sao có thể có con cái? "
" Muội nói xem đây không phải là khi dễ người sao?! "
Hạ Nhất Y nghe hiểu, làm nửa ngày hóa ra chính là một lão nhân có gia đình mỹ mãn đang châm chọc một lão nhân đến giờ vẫn độc thân.
" Không riêng gì như vậy, ông ta còn động một chút liền khoe khoang nữ nhi của mình như thế nào tri kỷ. Nói sư phụ chúng ta ngay cả thu đệ tử cũng không có một cái nữ đồ đệ thì thôi, còn nói tuổi già của sư phụ nhất định sẽ rơi vào cảnh ngộ thê thảm không người chăm sóc.
Muội nói có đáng giận hay không?! Mà nữ nhi của ông ta thì nghịch ngợm ương bướng, ta thậm chí không biết làm sao mà ông ta có thể thốt ra nữ nhi nhà mình là "quan tâm chu đáo" ? "
Hạ Nhất Y nhíu mày: " Thật đáng giận. " Nguyền rủa người khác tuổi già không nơi nương tựa thật là có chút quá đáng.
" Nhưng! Là! " Liễu Vân Thư thu quạt lại, nhìn kỹ vào nàng: " Sau khi sư muội đến đây thì khác rồi. Sư phụ của chúng ta, cuối cùng cũng có tấm áo bông của mình rồi! Là sư muội đến, sư phụ lại cảm nhận được sự ấm áp! Là sư muội, cuộc đời của sư phụ chúng ta cuối cùng cũng viên mãn rồi! "
Hạ Nhất Y lần đầu tiên nghe thấy những lời tán dương như vậy, vuốt da gà trên mu bàn tay mình, hơi xấu hổ nói: " Cũng không đến mức đó chứ? "
Hạ Nhất Y biết nghe lời mà gật đầu.
Thanh Vũ sư tổ tổng cộng có bảy đồ đệ, ngoại trừ Liễu Vân Thư "ngoài ý muốn" này ra, thật sự đem mười người đứng đầu bảng xếp hạng vũ lực chiếm sáu người. Đâu chỉ là không người có thể với tới, quả thực chính là một thần thoại.
A, cộng thêm nàng hẳn là tám người......
Nghĩ vậy, Hạ Nhất Y nhìn thoáng qua Liễu Vân Thư cũng không biết đang kiêu ngạo cái gì, trong lòng tự nhủ tự mình hiểu lấy mình mà nói: Ừ, cùng sư huynh người này làm đệ tử "ngoài ý muốn" thứ hai cũng không tồi.
Liễu Vân Thư chuyển đề tài, vỗ đùi tức giận nói: " Đúng là không thể coi vị Kim chưởng môn này là người chân chính! Ông ta biết rõ rằng so với đệ tử của chúng ta, ông ta không thể sánh bằng sư phụ chúng ta, nhưng vẫn muốn so sánh con cái của mình với sư phụ chúng ta. "
" Ông ta có gia đình, có nhi nữ song toàn! Nhưng sư phụ chúng ta một lòng chuyên tâm vào sự vụ của chính phái, kiếm pháp đại đạo, không hề dính tới thất tình lục dục của người thường. Làm sao có thể có con cái? "
" Muội nói xem đây không phải là khi dễ người sao?! "
Hạ Nhất Y nghe hiểu, làm nửa ngày hóa ra chính là một lão nhân có gia đình mỹ mãn đang châm chọc một lão nhân đến giờ vẫn độc thân.
" Không riêng gì như vậy, ông ta còn động một chút liền khoe khoang nữ nhi của mình như thế nào tri kỷ. Nói sư phụ chúng ta ngay cả thu đệ tử cũng không có một cái nữ đồ đệ thì thôi, còn nói tuổi già của sư phụ nhất định sẽ rơi vào cảnh ngộ thê thảm không người chăm sóc.
Muội nói có đáng giận hay không?! Mà nữ nhi của ông ta thì nghịch ngợm ương bướng, ta thậm chí không biết làm sao mà ông ta có thể thốt ra nữ nhi nhà mình là "quan tâm chu đáo" ? "
Hạ Nhất Y nhíu mày: " Thật đáng giận. " Nguyền rủa người khác tuổi già không nơi nương tựa thật là có chút quá đáng.
" Nhưng! Là! " Liễu Vân Thư thu quạt lại, nhìn kỹ vào nàng: " Sau khi sư muội đến đây thì khác rồi. Sư phụ của chúng ta, cuối cùng cũng có tấm áo bông của mình rồi! Là sư muội đến, sư phụ lại cảm nhận được sự ấm áp! Là sư muội, cuộc đời của sư phụ chúng ta cuối cùng cũng viên mãn rồi! "
Hạ Nhất Y lần đầu tiên nghe thấy những lời tán dương như vậy, vuốt da gà trên mu bàn tay mình, hơi xấu hổ nói: " Cũng không đến mức đó chứ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất