Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 47: Hắn, Không Phải Là Đang Giúp Nàng Chứ? (2)
Lời vừa dứt, trong đại điện đã có người bật cười. Trong số đó, Liễu Vân Thư cười lớn nhất, cười một cách không kiêng nể, hoàn toàn không để cho Kim chưởng môn một chút mặt mũi nào.
Kim Điềm Điềm ngơ ngác nhìn phụ thân mình, yếu ớt hỏi: " Xem bói bằng mai rùa là gì vậy phụ thân? "
Kim chưởng môn giận tím mặt, một phần vì bị mọi người cười nhạo, một phần vì đứa con gái ngu ngốc của mình, ông ta gầm lên: " Im miệng! "
Cái gọi là "xem bói bằng mai rùa", ý chỉ việc dùng mai rùa để bói toán cát hung.
Nói theo cách dễ hiểu hơn là—
Nhìn ngươi nói hươu nói vượn này, ta thấy ngươi chính là thầy bói đầu đường mà thôi!
Thanh Vũ sư tổ nhìn Hạ Nhất Y đầy ngạc nhiên và vui mừng, suýt nữa thì vỗ tay tán thưởng. Nếu bên cạnh ông ấy sớm có một đệ tử ăn nói sắc bén như vậy, thì đâu đến nỗi bị Kim chưởng môn làm tức giận bao năm nay.
Liễu Vân Thư quả thực cười không dừng lại được: " Cái gì cũng không rõ ràng, duy nhất biết chính là sư muội ta khẳng định gian lận. Không biết Kim chưởng môn là xem vết nứt của mai rùa, hay là đếm số cọng cỏ? Vãn bối đối với âm dương ngũ hành thuật cũng có đọc lướt qua, rất muốn cùng Kim chưởng môn trao đổi một chút a. "
Kim chưởng môn bị hai người này một xướng một hòa tức giận đến cơ hồ một ngụm máu già muốn phun ra, không nhìn Hạ Nhất Y, mạnh mẽ chống đỡ, hướng về bốn phía mấy cái cùng Thương Vũ môn quan hệ bình thường môn phái nói:
" Gần trăm năm qua, căn cốt tiềm năng có thể như thế xuất sắc, tổng cộng cũng chỉ có Kỷ chưởng môn một người. hiện tại đột nhiên lại toát ra một người nữa, các ngươi mọi người không cảm thấy khả nghi sao? "
Thanh Vũ sư tổ lạnh lùng nói: " Lời này là có ý gì? Ta thấy rõ ràng là ngươi không thu được đệ tử có tư chất tốt, ghen tị với chúng ta! "
Lời này đã chọc vào điểm yếu của Kim chưởng môn. Ông ta không biết có phải do vận khí của mình không tốt hay không, những năm qua các đệ tử mà ông ta nhận được thật sự là một thế hệ kém hơn một thế hệ, không thể so với Thương Vũ Môn, so sánh với các môn phái bình thường khác cũng kém rất xa.
Lúc còn trẻ rõ ràng là hai người trình độ kém không nhiều lắm, nhưng Thương Vũ môn lại càng ngày càng tiến lên trên, môn phái của mình lại ngày càng suy tàn. Đều nói người so với người tức chết người, điều này làm cho Kim chưởng môn sao không thống hận Thanh Vũ sư tổ cho được?
Chứa đựng bao nhiêu năm ganh tỵ và tức giận, Kim Chưởng Môn chỉ vào Hạ Nhật Y lớn tiếng la lối: " Nếu là thật, tất nhiên là phải ganh tị chút ít. Nhưng tiếc thay, lại là giả! "
Hạ Nhật Y cuối cùng cũng nhăn mày một chút. Dù vừa mới lúc nãy nàng nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn có một số nghi ngờ.
Kim Điềm Điềm ngơ ngác nhìn phụ thân mình, yếu ớt hỏi: " Xem bói bằng mai rùa là gì vậy phụ thân? "
Kim chưởng môn giận tím mặt, một phần vì bị mọi người cười nhạo, một phần vì đứa con gái ngu ngốc của mình, ông ta gầm lên: " Im miệng! "
Cái gọi là "xem bói bằng mai rùa", ý chỉ việc dùng mai rùa để bói toán cát hung.
Nói theo cách dễ hiểu hơn là—
Nhìn ngươi nói hươu nói vượn này, ta thấy ngươi chính là thầy bói đầu đường mà thôi!
Thanh Vũ sư tổ nhìn Hạ Nhất Y đầy ngạc nhiên và vui mừng, suýt nữa thì vỗ tay tán thưởng. Nếu bên cạnh ông ấy sớm có một đệ tử ăn nói sắc bén như vậy, thì đâu đến nỗi bị Kim chưởng môn làm tức giận bao năm nay.
Liễu Vân Thư quả thực cười không dừng lại được: " Cái gì cũng không rõ ràng, duy nhất biết chính là sư muội ta khẳng định gian lận. Không biết Kim chưởng môn là xem vết nứt của mai rùa, hay là đếm số cọng cỏ? Vãn bối đối với âm dương ngũ hành thuật cũng có đọc lướt qua, rất muốn cùng Kim chưởng môn trao đổi một chút a. "
Kim chưởng môn bị hai người này một xướng một hòa tức giận đến cơ hồ một ngụm máu già muốn phun ra, không nhìn Hạ Nhất Y, mạnh mẽ chống đỡ, hướng về bốn phía mấy cái cùng Thương Vũ môn quan hệ bình thường môn phái nói:
" Gần trăm năm qua, căn cốt tiềm năng có thể như thế xuất sắc, tổng cộng cũng chỉ có Kỷ chưởng môn một người. hiện tại đột nhiên lại toát ra một người nữa, các ngươi mọi người không cảm thấy khả nghi sao? "
Thanh Vũ sư tổ lạnh lùng nói: " Lời này là có ý gì? Ta thấy rõ ràng là ngươi không thu được đệ tử có tư chất tốt, ghen tị với chúng ta! "
Lời này đã chọc vào điểm yếu của Kim chưởng môn. Ông ta không biết có phải do vận khí của mình không tốt hay không, những năm qua các đệ tử mà ông ta nhận được thật sự là một thế hệ kém hơn một thế hệ, không thể so với Thương Vũ Môn, so sánh với các môn phái bình thường khác cũng kém rất xa.
Lúc còn trẻ rõ ràng là hai người trình độ kém không nhiều lắm, nhưng Thương Vũ môn lại càng ngày càng tiến lên trên, môn phái của mình lại ngày càng suy tàn. Đều nói người so với người tức chết người, điều này làm cho Kim chưởng môn sao không thống hận Thanh Vũ sư tổ cho được?
Chứa đựng bao nhiêu năm ganh tỵ và tức giận, Kim Chưởng Môn chỉ vào Hạ Nhật Y lớn tiếng la lối: " Nếu là thật, tất nhiên là phải ganh tị chút ít. Nhưng tiếc thay, lại là giả! "
Hạ Nhật Y cuối cùng cũng nhăn mày một chút. Dù vừa mới lúc nãy nàng nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn có một số nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất