Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 50: Gặp Lại Hồng Y Thiếu Niên (1)
===========
Liễu Vân Thư ngày thường luôn là một bộ dáng không đứng đắn, phong lưu ăn chơi trác táng. Đọc sách, người bên ngoài đều chỉ cảm thấy hắn đang xem xuân cung. Đeo kiếm, người bên ngoài đều cảm thấy bên trong trống rỗng. Náo loạn đến mọi người thật sự đều thiếu chút nữa đã quên mất, nơi này còn có một cái tiếng tăm lừng lẫy Y Tiên đại nhân.
Tuy nói Liễu Vân Thư ở trước mặt Thanh Vũ sư tổ luôn giống như đứa con riêng do kế mẫu sinh ra, bị ghét bỏ tới ghét bỏ lui, còn luôn bị người ta nói là kẻ lừa đảo. Nhưng ở tu chân giới, danh vọng của Liễu Vân Thư không hề thua kém gì so với Kỷ Lãnh.
Thậm chí, mọi người đối với Liễu Vân Thư trình độ nịnh bợ luôn là vượt xa Băng Băng thanh lạnh chưởng môn Kỷ Lãnh.
Dù sao người ở giang hồ phiêu bạt, ai có thể cam đoan được mình cả đời không bệnh không đau? Cho dù có thể cam đoan cả đời mình không ốm không bệnh, cũng không thể cam đoan thân nhân bên cạnh mình không đau đầu nhức óc.
Nhận thức Y Tiên đại nhân, đó chính là vì tánh mạng của mình cùng thân nhân lưu lại một bước đường lui.
Mà đắc tội Y Tiên đại nhân, đó chính là đồng thời đắc tội một chuỗi lớn năm đó bị hắn trị liệu qua các đại nhân vật. Ai dám chứ?
Nói tóm lại, ở tu chân giới này, vô luận là ai, gặp Liễu Vân Thư đều là phải cung kính lễ phép, cung phụng thành thần.
Vì vậy, khi Kim chưởng môn thấy Liễu Vân Thư ra khỏi hàng bới móc, sau lưng cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Ở trước mặt Liễu Vân Thư mà bàn chuyện thảo dược, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Chỉ thấy Liễu Vân Thư mặc một bộ áo xanh tươi mát, tay cầm quạt xếp, tùy ý một động tác, đều là phong lưu tự tại.
Hắn đi tới bên cạnh Hạ Nhất Y, dịu dàng cười, cũng không để ý tới ánh mắt của bốn phương tám hướng, liền tùy tiện đẩy Hạ Nhất Y về phía Thanh Vũ sư tổ:
" Sư muội không phải muốn học y với ta sao? Vậy thì đừng cướp ánh sáng của ta, đi xuống tìm một vị trí hảo hảo nghe. "
Hành động đó là rất nhẹ nhàng, Hạ Nhất Y bị hắn đẩy bất ngờ, đuôi ngựa cao quét nhẹ hai lần ở cổ sau, ngứa ngáy, có chút không thực tế.
Liễu Vân Thư mỉm cười, vẫn là bộ dạng vô tâm vô phổi, lại đem cảnh tượng ẩn giấu thanh kiếm sánh bóng này từ vị trí của Hạ Nhất Y cướp về phía mình.
Lại nhìn Liễu Vân Thư, trong mắt Hạ Nhất Y có thêm chút biết ơn. Nhận ra ý tốt của Liễu Vân Thư, nàng nhẹ nhàng hành lễ: " Vậy thì cám ơn sư huynh đã chỉ dạy. ", rồi lui về phía bên cạnh Thanh Vũ sư tổ.
Kim chưởng môn lập tức bất mãn, ngón tay sưng phồng chỉ Hạ Nhất Y nói: " Các ngươi —— "
Liễu Vân Thư từ tốn chạm quạt xếp lên cánh tay của Kim Chưởng Môn, lịch sự nhưng không cho phép người khác chối từ ngăn chặn ông ta lại:
" Kim Chưởng Môn, Vân Thư bất tài, muốn thỉnh giáo ngài một chút về y thuật. "
Liễu Vân Thư ngày thường luôn là một bộ dáng không đứng đắn, phong lưu ăn chơi trác táng. Đọc sách, người bên ngoài đều chỉ cảm thấy hắn đang xem xuân cung. Đeo kiếm, người bên ngoài đều cảm thấy bên trong trống rỗng. Náo loạn đến mọi người thật sự đều thiếu chút nữa đã quên mất, nơi này còn có một cái tiếng tăm lừng lẫy Y Tiên đại nhân.
Tuy nói Liễu Vân Thư ở trước mặt Thanh Vũ sư tổ luôn giống như đứa con riêng do kế mẫu sinh ra, bị ghét bỏ tới ghét bỏ lui, còn luôn bị người ta nói là kẻ lừa đảo. Nhưng ở tu chân giới, danh vọng của Liễu Vân Thư không hề thua kém gì so với Kỷ Lãnh.
Thậm chí, mọi người đối với Liễu Vân Thư trình độ nịnh bợ luôn là vượt xa Băng Băng thanh lạnh chưởng môn Kỷ Lãnh.
Dù sao người ở giang hồ phiêu bạt, ai có thể cam đoan được mình cả đời không bệnh không đau? Cho dù có thể cam đoan cả đời mình không ốm không bệnh, cũng không thể cam đoan thân nhân bên cạnh mình không đau đầu nhức óc.
Nhận thức Y Tiên đại nhân, đó chính là vì tánh mạng của mình cùng thân nhân lưu lại một bước đường lui.
Mà đắc tội Y Tiên đại nhân, đó chính là đồng thời đắc tội một chuỗi lớn năm đó bị hắn trị liệu qua các đại nhân vật. Ai dám chứ?
Nói tóm lại, ở tu chân giới này, vô luận là ai, gặp Liễu Vân Thư đều là phải cung kính lễ phép, cung phụng thành thần.
Vì vậy, khi Kim chưởng môn thấy Liễu Vân Thư ra khỏi hàng bới móc, sau lưng cũng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Ở trước mặt Liễu Vân Thư mà bàn chuyện thảo dược, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Chỉ thấy Liễu Vân Thư mặc một bộ áo xanh tươi mát, tay cầm quạt xếp, tùy ý một động tác, đều là phong lưu tự tại.
Hắn đi tới bên cạnh Hạ Nhất Y, dịu dàng cười, cũng không để ý tới ánh mắt của bốn phương tám hướng, liền tùy tiện đẩy Hạ Nhất Y về phía Thanh Vũ sư tổ:
" Sư muội không phải muốn học y với ta sao? Vậy thì đừng cướp ánh sáng của ta, đi xuống tìm một vị trí hảo hảo nghe. "
Hành động đó là rất nhẹ nhàng, Hạ Nhất Y bị hắn đẩy bất ngờ, đuôi ngựa cao quét nhẹ hai lần ở cổ sau, ngứa ngáy, có chút không thực tế.
Liễu Vân Thư mỉm cười, vẫn là bộ dạng vô tâm vô phổi, lại đem cảnh tượng ẩn giấu thanh kiếm sánh bóng này từ vị trí của Hạ Nhất Y cướp về phía mình.
Lại nhìn Liễu Vân Thư, trong mắt Hạ Nhất Y có thêm chút biết ơn. Nhận ra ý tốt của Liễu Vân Thư, nàng nhẹ nhàng hành lễ: " Vậy thì cám ơn sư huynh đã chỉ dạy. ", rồi lui về phía bên cạnh Thanh Vũ sư tổ.
Kim chưởng môn lập tức bất mãn, ngón tay sưng phồng chỉ Hạ Nhất Y nói: " Các ngươi —— "
Liễu Vân Thư từ tốn chạm quạt xếp lên cánh tay của Kim Chưởng Môn, lịch sự nhưng không cho phép người khác chối từ ngăn chặn ông ta lại:
" Kim Chưởng Môn, Vân Thư bất tài, muốn thỉnh giáo ngài một chút về y thuật. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất