Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội
Chương 6: Mời giáo sư Thẩm đi ăn tối
Beta bởi letterscent ᕙ('▽')ᕗ
===
Hồ Lại luôn cho rằng mình là loại người nếu bị ai đó tỏ thái độ khó chịu vô lý thì chắc chắn sẽ xéo sắc lại gấp năm gấp mười trả đũa. Có dè đâu một ngày bản thân lại thích thú muốn đối phương tỏ vẻ khó chịu nhiều hơn cơ chứ.
"Biểu cảm này quá đáng yêu, có thể làm lại lần nữa được không giáo sư Thẩm?"
Lần nữa cái đầu cô.
Giáo sư Thẩm chỉ muốn cởi giày đập lên đầu con bé đang nhe răng cười nhăn nhở trước mặt.
Tôi trừng mắt là để thể hiện cảm xúc giận dữ, không phải làm trò chọc cười cho cô xem.
Chẳng lẽ trợn trừng cỡ này còn chưa đủ?
Hôm nay Hồ Lại mặc áo khoác da biker bên ngoài áo thun cổ chữ V màu đen khoe khéo xương quai xanh, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu vàng ánh hồng chạm khắc tinh xảo. Vẫn là quần jeans và đôi giày thể thao quen thuộc nhưng bỏ túi tote ở nhà, thay vào đó là chiếc túi bao tử màu đen đeo chéo trước ngực, nhìn vừa năng động vừa chất lừ.
Lửa giận của giáo sư Thẩm lập tức bị giá treo áo trước mặt dập tắt gần hết.
Bỏ đi, ai bảo mình là người làm vườn có tâm yêu nghề, không nỡ nhìn phân bò bắn tung tóe lên hoa đẹp cơ chứ.
"Giáo sư Thẩm xong việc ở trường chưa? Bây giờ sắp sửa vào giờ cao điểm rồi, tàu điện ngầm thể nào cũng đông đen. Hay để em đưa cô về?". Chỉ cần Thẩm Chứng Ảnh bước lên xe, đi được nửa đường mình than đói bụng là có cái cớ hợp lý mời cô ấy ăn cơm.
Cơm cũng đã ăn chẳng lẽ lại không thêm WeChat, cho dù không muốn cũng phải thêm để thuận tiện chuyển khoản.
Chuyển khoản qua Alipay? Em không dùng Alipay thưa cô.
Tiền mặt? Em không nhận tiền mặt, rườm rà.
Ý tưởng nghe có vẻ rất hay, đáng tiếc Thẩm Chứng Ảnh không hợp tác.
"Cái người mách nước em đến đây học chùa không nói cho em biết trường tôi có xe đưa đón nhân viên sao?". Thẩm Chứng Ảnh thờ ơ, trên mặt không hề có vẻ khách sáo nên có của một người được ngỏ lời cho đi nhờ, "Không cần phiền vậy đâu, cô đi xe của trường là được rồi".
Thanh niên thời nay đa phần đều dễ chạm tự ái, bị từ chối vài lần sẽ cảm thấy đối phương không nể mặt mình, sau đó tự giác thối lui từ từ. Đó cũng là điều Thẩm Chứng Ảnh đang chờ.
Nào ngờ Hồ Lại thản nhiên đáp: "Có phiền gì đâu ạ, tiện đường em đi về thôi mà".
Hồ Lại xác định rất rõ ràng.
Không phải cô đến đây để theo đuổi Thẩm Chứng Ảnh thật, những hành động nhiệt tình kia vốn chiếm một phần quan trọng trong kế hoạch trả thù tỉ mỉ mà Hồ Lại là nhân vật phản diện chính kiêm biên kịch.
Thích một người, muốn tiến một bước cũng nghĩ ngược nghĩ xuôi, cả ngày e dè lo được lo mất, ném chuột còn sợ vỡ đồ. Sợ mình không cẩn thận làm cho người thầm mến không vui, cảm tình dần dần rơi rụng. Bên kia có lỡ lời hay là từ chối bất cứ lời mời mọc rủ rê nào cũng làm con tim yếu đuối của người theo đuổi run rẩy.
Còn Hồ Lại là đang trả thù, đương nhiên không chịu sự dày vò đó.
Mục đích rõ ràng, mục tiêu chính xác, không ngần ngại vượt mọi chông gai, một đường thẳng tắp kết liễu boss cuối.
Với lại, bị từ chối là bình thường, thuận lợi quá mới đáng ngờ đấy. Chắc chắn bên địch có âm mưu.
Trong định kiến của Hồ Lại, phụ nữ đã có con ở độ tuổi như Thẩm Chứng Ảnh, vẻ ngoài lại khó tính bảo thủ đa phần sẽ thích đàn ông, đặc biệt là loại phi công trẻ tốt mã, ngoan ngoãn ở ngoài đường, hư hỏng ở trên giường.
Cô đơn suốt mấy chục năm, nếu có nảy sinh rung động cũng nên rung động với kiểu zai như vậy.
Thẩm Chứng Ảnh còn đỡ, không xem gái trẻ như Hồ Lại như đối thủ cạnh tranh, ánh mắt không toát ra vẻ khinh miệt thường thấy ở phụ nữ trung niên.
Đừng ngạc nhiên, rất nhiều người phụ nữ mỗi khi nhìn thấy các cô gái đáng tuổi con tuổi cháu mình là giống như thấy kẻ địch vậy, cực kỳ bắt bẻ xét nét, ngấm ngầm dèm pha hoặc tìm cách chèn ép, như thể sợ rằng chỉ cần mình sểnh ra một giây là các cô ấy giật chồng hay hớp hồn con trai các bà vậy.
Xinh đẹp như Hồ Lại, từ bé đến lớn ít hoặc nhiều đều phải gánh chịu những ánh mắt ác ý soi mói đó.
Lúc đầu Hồ Lại không hiểu, đang yên đang lành tưởng tượng ra cả đống thứ nhảm nhí như vậy làm gì.
Làm ơn về nhà soi gương lại hộ cái, bèo trôi sông mà tưởng mình là hoa hồng trên biển, ai thèm dòm ngó chồng các bà?
Đúng là bệnh tâm thần.
Sau này đọc sách nhiều, đi đây đi đó tích lũy được vốn sống dày dặn hơn, Hồ Lại mới hiểu rằng cơ bản những người phụ nữ đó không hẳn vừa sinh ra đã xấu tính. Nhưng vì từ nhỏ đã không được đối xử công bằng, trong nhà có cái gì cũng phải nhường cho đích tôn, mâm cơm bưng ra bố mẹ gắp thịt cho con trai, gắp rau cho con gái. Đến khi ra đời tình trạng trọng nam khinh nữ càng trầm trọng hơn. Những công việc tốt hầu như đều ưu tiên tuyển nam, do đó cả đời họ chỉ có thể tranh đoạt cơm thừa canh cặn với người cùng phái, thế nên cảm giác dè chừng lẫn so bì vô thức thâm nhập vào sâu trong xương tủy.
Đừng cho rằng người có trình độ học vấn cao sẽ không mang tư tưởng này.
Có vài người phụ nữ lăn lộn tranh đấu thành công, vượt mặt đàn ông giành được vị thế tương đối cao, vậy mà khi nhìn những người phụ nữ khác còn giãy giũa trong vũng bùn lại không thông cảm, "She for She" là gì mặc kệ. Vì sao tôi có thể mà cô không thể chứ? Thiếu bản lĩnh như vậy thì thôi đáng kiếp cô, khóc lóc cái gì? Lối tư tưởng máu lạnh thiếu hẳn sự cảm thông của những "nàng dâu sống lâu thành mẹ chồng khó tính", cũng từng trải qua cái khổ nhưng lại không thông cảm chia sẻ với nhau.
Cách đây chưa bao lâu, Hồ Lại đã đụng phải một trường hợp tương tự.
Một trong những đối tác mục tiêu ban đầu – khoa Tâm lý học ở Đại học N có trụ sở sát cạnh Côn Luân. Sau vài lần tiếp xúc với phó trưởng khoa ở đây, Hồ Lại có thể cảm nhận rõ sự khinh miệt phụ nữ sâu sắc tỏa ra từ cách nói chuyện của bà ta, mà thuật ngữ ngày nay gọi là "misogyny" ("Misogyny": <kỳ thị nữ giới> là sự thù hận, khinh thường, hoặc hay có thành kiến đối với phụ nữ hoặc thiếu nữ. Kỳ thị nữ giới có thể được thể hiện bằng nhiều cách, bao gồm cách biệt xã hội, phân biệt đối xử giới tính, sự thù nghịch, đặt nam giới làm trung tâm, chế độ phụ hệ, đặc quyền nam giới, coi thường phụ nữ, bạo hành đối với phụ nữ, và sử dụng phụ nữ làm công cụ thỏa mãn tình dục – trích dẫn Wikipedia).
Hồ Lại, Chu Hoài Nghi và một số đồng nghiệp nữ khác đã viết email tường thuật lại đầy đủ chi tiết buổi gặp mặt, đồng thời chỉ rõ những mặt hạn chế khi hợp tác với Đại học N, chính vì thế mà cuối cùng công ty đổi sang Đại học H. Chưa hết, trước đó không lâu, trên các phương tiện truyền thông nổi lên một đợt xôn xao nho nhỏ rằng phó trưởng khoa Tâm lý Đại học N là người ủng hộ tư tưởng bạo lực gia đình, theo ông mọi thứ lớn nhỏ trong nhà đều phải do đàn ông định đoạt. Điều này hoàn toàn đi ngược với văn hóa doanh nghiệp ở Côn Luân.
So với những người đó, Thẩm Chứng Ảnh khá hơn nhiều.
Cả buổi học đi tới đi lui, mấy lần Hồ Lại chuẩn bị đổ sụp dán mặt xuống bàn cô ấy đều đi tới, Hồ Lại muốn ngủ cũng không ngủ được. Tuy không rõ lắm vì sao giáo sư Thẩm lại làm vậy, nhưng hẳn là xuất phát từ ý tốt.
Hồ Lại cực kỳ nhạy cảm những vấn đề liên quan đến giới tính, cũng cực kỳ nhạy cảm với hành vi bẩn thỉu của lũ đàn ông đầu trâu mặt ngựa. Lúc còn trong lớp, Hồ Lại phát hiện có một tên cứ tìm cách nhích sát lại gần, thỉnh thoảng lại lén lút giơ camera giả vờ selfie nhưng thực ra là chụp trộm. Xem ra giáo sư Thẩm hôm nay tự dưng đổi tính quả đúng là vì mình.
Nghĩ đến đây, Hồ Lại bất giác cười toe.
Thẩm Chứng Ảnh nào biết suy nghĩ của người trước mặt đã nhảy tót đến chân trời nào. Chân mỏi rã rời không thể đứng cù nhây thêm được nữa, cô Thẩm đành phải hỏi thẳng: "Hai lần trước em đi theo là bởi muốn tìm ra chỗ ở của tôi sao?"
Nghe có vẻ ảo tưởng sức mạnh, nhưng thân là phụ nữ, cẩn thận không bao giờ là thừa.
Hồ Lại nhún nhún vai, rất tự nhiên nói: "Không bằng thế này đi, nhà cô thuận đường cũng không cách nhà em bao xa, cô về bằng xe em thoải mái hơn xe đưa đón của trường nhiều".
Thẩm Chứng Ảnh cạn lời, không chỉ khuôn mặt vô cảm sắp sửa nứt ra, mà cả tròng kính to như dàn giáo cũng muốn nứt ra.
Không sao, không sao cả... Sẽ ổn thôi.
Nếu đổi người trước mặt thành một người đàn ông U50, Thẩm Chứng Ảnh sẽ cảm thấy đối phương đang muốn tán tỉnh mình.
Nhưng đứng trước mặt lại là một cô bé trẻ măng, áo quần thời thượng...... Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
Không phải cô Thẩm chưa từng nhận được thư tình, nam có nữ có, nhưng lúc đấy cô còn trẻ, còn để ý tóc tai ăn mặc.
Chứ như bây giờ......
Mỗi ngày đến trường đều trùm kín mít như bà lão Trung cổ, chủ yếu là muốn ngăn không cho bất cứ đồng nghiệp, sinh viên hay phụ huynh nào tiếp cận khai mở vận đào hoa.
Thẩm Chứng Ảnh không muốn ảo tưởng về sức hấp dẫn của mình, cho dù xét về phương diện tình cảm hay logic, thì khả năng cô gái này tăm tia con trai mình vẫn cao hơn nhiều đúng không?
Muốn đi đường vòng sao? Vòng hơi xa rồi.
Hồ Lại đang định mở miệng nói, bỗng dưng cô cảm giác được thái độ của giáo sư Thẩm thay đổi.
Mới giây trước vẻ mặt giáo sư Thẩm hãy còn nhìn ra một ít cảm xúc, vậy mà khi một toán sinh viên vừa đi ngang qua cúi đầu chào cô ấy, lập tức khuôn mặt giáo sư Thẩm lại trở về trạng thái máy móc như khi đứng lớp.
Robot khéo còn sống động hơn cô.
"Giáo sư Thẩm phân biệt đối xử nha". Hồ Lại phát hiện mình nhận được đãi ngộ khác biệt, hơi hơi đắc ý.
"Là bởi em không phải sinh viên chính quy nên mới nể mặt em thôi. Đừng đi theo cô nữa, bây giờ cô phải đi mua đồ ăn, lề mề là hết sạch".
"Cô cứ chọn bừa vài cái ứng dụng đặt thực phẩm như DingDong nè, Taoxianda nè, trên đó hàng gì cũng có. Cô về đến nhà thì đồ cũng vừa giao tới, chen chúc ngoài siêu thị làm chi cho mệt. Nếu cô ngại mình thao tác không quen cũng không sao, em hướng dẫn cho cô. Giá không đắt hơn bên ngoài là bao đâu cô yên tâm, lại sạch sẽ tiện lợi không cần tốn công sơ chế vất vả. Điện thoại cô không có 3G 4G để tải thì dùng của em này, em bật điểm truy cập di động cho cô". Giới thiệu cực kỳ tâm huyết, thái độ nhiệt tình chu đáo còn hơn cả nhân viên chăm sóc khách hàng của hãng.
Thẩm Chứng Ảnh nghe con bé sau lưng bám theo luyên thuyên không dứt, dừng lại quay sang lẳng lặng liếc một cái, như muốn thông qua đó trút hết cảm giác bực dọc khi bị xem thường.
Mà thôi, quên đi. Mặc kệ nó.
Cảm giác được giáo sư Thẩm không vui nhưng Hồ Lại không rõ tại sao. Vừa nãy mình đâu có nói gì mang ý chê bai cô ấy, sao lại giận rồi.
Hồ Lại vẫn cặm cụi theo chân Thẩm Chứng Ảnh nên không để ý đến xung quanh, đến khi thấy canteen hiện ra trước mắt mới sửng sốt.
Ôi trời, thì ra nói mua đồ ăn là mua trong này.
Hóa ra là mua đồ ăn sẵn, không phải mua đồ tươi sống về bày ra nấu nướng, thảo nào... Hiểu rồi.
Hồ Lại không cười nổi, ngăn Thẩm Chứng Ảnh – người đang một lòng một dạ muốn chui vào trong canteen.
"Cơm canteen mà ăn cái gì, đi thôi đi thôi, chọn ngày không bằng ngày chọn, tình cờ gặp nhau ở đây rồi thì để em mời cô ăn tối".
Không ngờ con bé này mặt dày như vậy, cái gì mà tình cờ gặp, không biết xấu hổ.
Thẩm Chứng Ảnh muốn lờ đi, nhưng người trước mặt vẫn đứng lỳ một chỗ chắn đường, giơ ngón tay ra đếm: "Đồ Nhật, đồ Tây, đồ Thái tùy cô chọn".
Tuổi trẻ quả là lợi thế, nếu đổi thành ai khác lỳ lợm bám theo không buông như thế này, chắc chắn sẽ bị gán cho cái mác biến thái.
Thẩm Chứng Ảnh nhướng mày, im lặng không đáp.
"Đồ Hàn? Vậy không bằng ăn đồ nướng Nhật ngon hơn. Hay cô muốn ăn món Trung Quốc?" Hồ Lại vắt óc suy nghĩ: "Nếu không thì ăn lẩu?"
"Được".
"Hoặc là đồ ăn Tân Cương, món cay Tứ Xuyên...... Hả?". Vừa mới nghe nhầm sao, cô Thẩm đồng ý rồi???
Hồ Lại sợ mình ù tai nghe không rõ.
Thẩm Chứng Ảnh đẩy đẩy gọng kính, "Đi quán nào? Daimei? Haidilao?"
"Ôi trời giáo sư Thẩm, cô có thể mạnh dạn đề xuất quán nào sang xịn mịn hơn cơ mà. Đồ ăn ở Haidilao không có gì đặc sắc, phục vụ lại nhiệt tình quá em không ưng, Daimei...... Lâu rồi em chưa ăn Daimei. Hay để em tìm trên mạng xem có nhà hàng nào ngon hơn hay không?"
"Daimei không ngon à?". Thẩm Chứng Ảnh quanh năm suốt tháng ăn cơm canteen, rất ít khi ra ngoài liên hoan tiệc tùng nên hoàn toàn mù tịt quán xá.
Hồ Lại mở điện thoại search tới lui, thấy giá buffet ở Daimei tăng hơn lần cuối cô đi ăn.
"Còn tưởng Daimei dẹp tiệm rồi, không ngờ vẫn còn trụ được, trâu bò thật. Hay là chúng ta ăn lẩu Nhật được không giáo sư Thẩm? Lẩu thịt bò nha".
"Nhất trí".
Lần này Hồ Lại nghe được vô cùng rõ ràng. Chắc chắn Giáo sư Thẩm đang rất cao hứng, chữ trí của cô ấy nghe như muốn bay lên trời.
Ghét thật, Giang Ngữ Minh, vì sao tên nhóc khó ưa như chú lại có người mẹ đáng yêu đến vậy.
Chờ tới khi ngồi vào xe Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh đang lúi húi cài dây an toàn thì phát hiện cô bé kia cứ tủm tỉm cười, vẻ mặt đầy gian tà: "Không biết em tên gì họ gì mà cũng dám chui lên xe em. Xem ra cô cũng lớn gan thật nha giáo sư Thẩm".
Lại còn dàn cảnh để mình mắc bẫy phải mở miệng hỏi tên?
Thẩm Chứng Ảnh không dính chiêu, nói nhanh: "Hồ Lai Lai, làm việc ở Viện khoa học công nghệ Côn Luân, thời gian gần đây đang bận rộn với dự án mới về trò chơi thực tế ảo. Thứ sáu hàng tuần sẽ đến Đại học H tham dự khóa huấn luyện mà cơ quan hợp tác với nhà trường tổ chức. Bạch phú mỹ, sở thích là du lịch nghỉ dưỡng ở khách sạn cao cấp. Thích uống rượu, ghét mùi thuốc lá, kén ăn, mỗi lần ăn thịt dê xào sẽ nhặt hết hành tây ra".
Hồ Lại:!!!
===
Tác giả có điều muốn nói:
Mọi người thử đoán xem vì sao giáo sư Thẩm lại biết nhiều như vậy.
===
Hồ Lại luôn cho rằng mình là loại người nếu bị ai đó tỏ thái độ khó chịu vô lý thì chắc chắn sẽ xéo sắc lại gấp năm gấp mười trả đũa. Có dè đâu một ngày bản thân lại thích thú muốn đối phương tỏ vẻ khó chịu nhiều hơn cơ chứ.
"Biểu cảm này quá đáng yêu, có thể làm lại lần nữa được không giáo sư Thẩm?"
Lần nữa cái đầu cô.
Giáo sư Thẩm chỉ muốn cởi giày đập lên đầu con bé đang nhe răng cười nhăn nhở trước mặt.
Tôi trừng mắt là để thể hiện cảm xúc giận dữ, không phải làm trò chọc cười cho cô xem.
Chẳng lẽ trợn trừng cỡ này còn chưa đủ?
Hôm nay Hồ Lại mặc áo khoác da biker bên ngoài áo thun cổ chữ V màu đen khoe khéo xương quai xanh, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu vàng ánh hồng chạm khắc tinh xảo. Vẫn là quần jeans và đôi giày thể thao quen thuộc nhưng bỏ túi tote ở nhà, thay vào đó là chiếc túi bao tử màu đen đeo chéo trước ngực, nhìn vừa năng động vừa chất lừ.
Lửa giận của giáo sư Thẩm lập tức bị giá treo áo trước mặt dập tắt gần hết.
Bỏ đi, ai bảo mình là người làm vườn có tâm yêu nghề, không nỡ nhìn phân bò bắn tung tóe lên hoa đẹp cơ chứ.
"Giáo sư Thẩm xong việc ở trường chưa? Bây giờ sắp sửa vào giờ cao điểm rồi, tàu điện ngầm thể nào cũng đông đen. Hay để em đưa cô về?". Chỉ cần Thẩm Chứng Ảnh bước lên xe, đi được nửa đường mình than đói bụng là có cái cớ hợp lý mời cô ấy ăn cơm.
Cơm cũng đã ăn chẳng lẽ lại không thêm WeChat, cho dù không muốn cũng phải thêm để thuận tiện chuyển khoản.
Chuyển khoản qua Alipay? Em không dùng Alipay thưa cô.
Tiền mặt? Em không nhận tiền mặt, rườm rà.
Ý tưởng nghe có vẻ rất hay, đáng tiếc Thẩm Chứng Ảnh không hợp tác.
"Cái người mách nước em đến đây học chùa không nói cho em biết trường tôi có xe đưa đón nhân viên sao?". Thẩm Chứng Ảnh thờ ơ, trên mặt không hề có vẻ khách sáo nên có của một người được ngỏ lời cho đi nhờ, "Không cần phiền vậy đâu, cô đi xe của trường là được rồi".
Thanh niên thời nay đa phần đều dễ chạm tự ái, bị từ chối vài lần sẽ cảm thấy đối phương không nể mặt mình, sau đó tự giác thối lui từ từ. Đó cũng là điều Thẩm Chứng Ảnh đang chờ.
Nào ngờ Hồ Lại thản nhiên đáp: "Có phiền gì đâu ạ, tiện đường em đi về thôi mà".
Hồ Lại xác định rất rõ ràng.
Không phải cô đến đây để theo đuổi Thẩm Chứng Ảnh thật, những hành động nhiệt tình kia vốn chiếm một phần quan trọng trong kế hoạch trả thù tỉ mỉ mà Hồ Lại là nhân vật phản diện chính kiêm biên kịch.
Thích một người, muốn tiến một bước cũng nghĩ ngược nghĩ xuôi, cả ngày e dè lo được lo mất, ném chuột còn sợ vỡ đồ. Sợ mình không cẩn thận làm cho người thầm mến không vui, cảm tình dần dần rơi rụng. Bên kia có lỡ lời hay là từ chối bất cứ lời mời mọc rủ rê nào cũng làm con tim yếu đuối của người theo đuổi run rẩy.
Còn Hồ Lại là đang trả thù, đương nhiên không chịu sự dày vò đó.
Mục đích rõ ràng, mục tiêu chính xác, không ngần ngại vượt mọi chông gai, một đường thẳng tắp kết liễu boss cuối.
Với lại, bị từ chối là bình thường, thuận lợi quá mới đáng ngờ đấy. Chắc chắn bên địch có âm mưu.
Trong định kiến của Hồ Lại, phụ nữ đã có con ở độ tuổi như Thẩm Chứng Ảnh, vẻ ngoài lại khó tính bảo thủ đa phần sẽ thích đàn ông, đặc biệt là loại phi công trẻ tốt mã, ngoan ngoãn ở ngoài đường, hư hỏng ở trên giường.
Cô đơn suốt mấy chục năm, nếu có nảy sinh rung động cũng nên rung động với kiểu zai như vậy.
Thẩm Chứng Ảnh còn đỡ, không xem gái trẻ như Hồ Lại như đối thủ cạnh tranh, ánh mắt không toát ra vẻ khinh miệt thường thấy ở phụ nữ trung niên.
Đừng ngạc nhiên, rất nhiều người phụ nữ mỗi khi nhìn thấy các cô gái đáng tuổi con tuổi cháu mình là giống như thấy kẻ địch vậy, cực kỳ bắt bẻ xét nét, ngấm ngầm dèm pha hoặc tìm cách chèn ép, như thể sợ rằng chỉ cần mình sểnh ra một giây là các cô ấy giật chồng hay hớp hồn con trai các bà vậy.
Xinh đẹp như Hồ Lại, từ bé đến lớn ít hoặc nhiều đều phải gánh chịu những ánh mắt ác ý soi mói đó.
Lúc đầu Hồ Lại không hiểu, đang yên đang lành tưởng tượng ra cả đống thứ nhảm nhí như vậy làm gì.
Làm ơn về nhà soi gương lại hộ cái, bèo trôi sông mà tưởng mình là hoa hồng trên biển, ai thèm dòm ngó chồng các bà?
Đúng là bệnh tâm thần.
Sau này đọc sách nhiều, đi đây đi đó tích lũy được vốn sống dày dặn hơn, Hồ Lại mới hiểu rằng cơ bản những người phụ nữ đó không hẳn vừa sinh ra đã xấu tính. Nhưng vì từ nhỏ đã không được đối xử công bằng, trong nhà có cái gì cũng phải nhường cho đích tôn, mâm cơm bưng ra bố mẹ gắp thịt cho con trai, gắp rau cho con gái. Đến khi ra đời tình trạng trọng nam khinh nữ càng trầm trọng hơn. Những công việc tốt hầu như đều ưu tiên tuyển nam, do đó cả đời họ chỉ có thể tranh đoạt cơm thừa canh cặn với người cùng phái, thế nên cảm giác dè chừng lẫn so bì vô thức thâm nhập vào sâu trong xương tủy.
Đừng cho rằng người có trình độ học vấn cao sẽ không mang tư tưởng này.
Có vài người phụ nữ lăn lộn tranh đấu thành công, vượt mặt đàn ông giành được vị thế tương đối cao, vậy mà khi nhìn những người phụ nữ khác còn giãy giũa trong vũng bùn lại không thông cảm, "She for She" là gì mặc kệ. Vì sao tôi có thể mà cô không thể chứ? Thiếu bản lĩnh như vậy thì thôi đáng kiếp cô, khóc lóc cái gì? Lối tư tưởng máu lạnh thiếu hẳn sự cảm thông của những "nàng dâu sống lâu thành mẹ chồng khó tính", cũng từng trải qua cái khổ nhưng lại không thông cảm chia sẻ với nhau.
Cách đây chưa bao lâu, Hồ Lại đã đụng phải một trường hợp tương tự.
Một trong những đối tác mục tiêu ban đầu – khoa Tâm lý học ở Đại học N có trụ sở sát cạnh Côn Luân. Sau vài lần tiếp xúc với phó trưởng khoa ở đây, Hồ Lại có thể cảm nhận rõ sự khinh miệt phụ nữ sâu sắc tỏa ra từ cách nói chuyện của bà ta, mà thuật ngữ ngày nay gọi là "misogyny" ("Misogyny": <kỳ thị nữ giới> là sự thù hận, khinh thường, hoặc hay có thành kiến đối với phụ nữ hoặc thiếu nữ. Kỳ thị nữ giới có thể được thể hiện bằng nhiều cách, bao gồm cách biệt xã hội, phân biệt đối xử giới tính, sự thù nghịch, đặt nam giới làm trung tâm, chế độ phụ hệ, đặc quyền nam giới, coi thường phụ nữ, bạo hành đối với phụ nữ, và sử dụng phụ nữ làm công cụ thỏa mãn tình dục – trích dẫn Wikipedia).
Hồ Lại, Chu Hoài Nghi và một số đồng nghiệp nữ khác đã viết email tường thuật lại đầy đủ chi tiết buổi gặp mặt, đồng thời chỉ rõ những mặt hạn chế khi hợp tác với Đại học N, chính vì thế mà cuối cùng công ty đổi sang Đại học H. Chưa hết, trước đó không lâu, trên các phương tiện truyền thông nổi lên một đợt xôn xao nho nhỏ rằng phó trưởng khoa Tâm lý Đại học N là người ủng hộ tư tưởng bạo lực gia đình, theo ông mọi thứ lớn nhỏ trong nhà đều phải do đàn ông định đoạt. Điều này hoàn toàn đi ngược với văn hóa doanh nghiệp ở Côn Luân.
So với những người đó, Thẩm Chứng Ảnh khá hơn nhiều.
Cả buổi học đi tới đi lui, mấy lần Hồ Lại chuẩn bị đổ sụp dán mặt xuống bàn cô ấy đều đi tới, Hồ Lại muốn ngủ cũng không ngủ được. Tuy không rõ lắm vì sao giáo sư Thẩm lại làm vậy, nhưng hẳn là xuất phát từ ý tốt.
Hồ Lại cực kỳ nhạy cảm những vấn đề liên quan đến giới tính, cũng cực kỳ nhạy cảm với hành vi bẩn thỉu của lũ đàn ông đầu trâu mặt ngựa. Lúc còn trong lớp, Hồ Lại phát hiện có một tên cứ tìm cách nhích sát lại gần, thỉnh thoảng lại lén lút giơ camera giả vờ selfie nhưng thực ra là chụp trộm. Xem ra giáo sư Thẩm hôm nay tự dưng đổi tính quả đúng là vì mình.
Nghĩ đến đây, Hồ Lại bất giác cười toe.
Thẩm Chứng Ảnh nào biết suy nghĩ của người trước mặt đã nhảy tót đến chân trời nào. Chân mỏi rã rời không thể đứng cù nhây thêm được nữa, cô Thẩm đành phải hỏi thẳng: "Hai lần trước em đi theo là bởi muốn tìm ra chỗ ở của tôi sao?"
Nghe có vẻ ảo tưởng sức mạnh, nhưng thân là phụ nữ, cẩn thận không bao giờ là thừa.
Hồ Lại nhún nhún vai, rất tự nhiên nói: "Không bằng thế này đi, nhà cô thuận đường cũng không cách nhà em bao xa, cô về bằng xe em thoải mái hơn xe đưa đón của trường nhiều".
Thẩm Chứng Ảnh cạn lời, không chỉ khuôn mặt vô cảm sắp sửa nứt ra, mà cả tròng kính to như dàn giáo cũng muốn nứt ra.
Không sao, không sao cả... Sẽ ổn thôi.
Nếu đổi người trước mặt thành một người đàn ông U50, Thẩm Chứng Ảnh sẽ cảm thấy đối phương đang muốn tán tỉnh mình.
Nhưng đứng trước mặt lại là một cô bé trẻ măng, áo quần thời thượng...... Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
Không phải cô Thẩm chưa từng nhận được thư tình, nam có nữ có, nhưng lúc đấy cô còn trẻ, còn để ý tóc tai ăn mặc.
Chứ như bây giờ......
Mỗi ngày đến trường đều trùm kín mít như bà lão Trung cổ, chủ yếu là muốn ngăn không cho bất cứ đồng nghiệp, sinh viên hay phụ huynh nào tiếp cận khai mở vận đào hoa.
Thẩm Chứng Ảnh không muốn ảo tưởng về sức hấp dẫn của mình, cho dù xét về phương diện tình cảm hay logic, thì khả năng cô gái này tăm tia con trai mình vẫn cao hơn nhiều đúng không?
Muốn đi đường vòng sao? Vòng hơi xa rồi.
Hồ Lại đang định mở miệng nói, bỗng dưng cô cảm giác được thái độ của giáo sư Thẩm thay đổi.
Mới giây trước vẻ mặt giáo sư Thẩm hãy còn nhìn ra một ít cảm xúc, vậy mà khi một toán sinh viên vừa đi ngang qua cúi đầu chào cô ấy, lập tức khuôn mặt giáo sư Thẩm lại trở về trạng thái máy móc như khi đứng lớp.
Robot khéo còn sống động hơn cô.
"Giáo sư Thẩm phân biệt đối xử nha". Hồ Lại phát hiện mình nhận được đãi ngộ khác biệt, hơi hơi đắc ý.
"Là bởi em không phải sinh viên chính quy nên mới nể mặt em thôi. Đừng đi theo cô nữa, bây giờ cô phải đi mua đồ ăn, lề mề là hết sạch".
"Cô cứ chọn bừa vài cái ứng dụng đặt thực phẩm như DingDong nè, Taoxianda nè, trên đó hàng gì cũng có. Cô về đến nhà thì đồ cũng vừa giao tới, chen chúc ngoài siêu thị làm chi cho mệt. Nếu cô ngại mình thao tác không quen cũng không sao, em hướng dẫn cho cô. Giá không đắt hơn bên ngoài là bao đâu cô yên tâm, lại sạch sẽ tiện lợi không cần tốn công sơ chế vất vả. Điện thoại cô không có 3G 4G để tải thì dùng của em này, em bật điểm truy cập di động cho cô". Giới thiệu cực kỳ tâm huyết, thái độ nhiệt tình chu đáo còn hơn cả nhân viên chăm sóc khách hàng của hãng.
Thẩm Chứng Ảnh nghe con bé sau lưng bám theo luyên thuyên không dứt, dừng lại quay sang lẳng lặng liếc một cái, như muốn thông qua đó trút hết cảm giác bực dọc khi bị xem thường.
Mà thôi, quên đi. Mặc kệ nó.
Cảm giác được giáo sư Thẩm không vui nhưng Hồ Lại không rõ tại sao. Vừa nãy mình đâu có nói gì mang ý chê bai cô ấy, sao lại giận rồi.
Hồ Lại vẫn cặm cụi theo chân Thẩm Chứng Ảnh nên không để ý đến xung quanh, đến khi thấy canteen hiện ra trước mắt mới sửng sốt.
Ôi trời, thì ra nói mua đồ ăn là mua trong này.
Hóa ra là mua đồ ăn sẵn, không phải mua đồ tươi sống về bày ra nấu nướng, thảo nào... Hiểu rồi.
Hồ Lại không cười nổi, ngăn Thẩm Chứng Ảnh – người đang một lòng một dạ muốn chui vào trong canteen.
"Cơm canteen mà ăn cái gì, đi thôi đi thôi, chọn ngày không bằng ngày chọn, tình cờ gặp nhau ở đây rồi thì để em mời cô ăn tối".
Không ngờ con bé này mặt dày như vậy, cái gì mà tình cờ gặp, không biết xấu hổ.
Thẩm Chứng Ảnh muốn lờ đi, nhưng người trước mặt vẫn đứng lỳ một chỗ chắn đường, giơ ngón tay ra đếm: "Đồ Nhật, đồ Tây, đồ Thái tùy cô chọn".
Tuổi trẻ quả là lợi thế, nếu đổi thành ai khác lỳ lợm bám theo không buông như thế này, chắc chắn sẽ bị gán cho cái mác biến thái.
Thẩm Chứng Ảnh nhướng mày, im lặng không đáp.
"Đồ Hàn? Vậy không bằng ăn đồ nướng Nhật ngon hơn. Hay cô muốn ăn món Trung Quốc?" Hồ Lại vắt óc suy nghĩ: "Nếu không thì ăn lẩu?"
"Được".
"Hoặc là đồ ăn Tân Cương, món cay Tứ Xuyên...... Hả?". Vừa mới nghe nhầm sao, cô Thẩm đồng ý rồi???
Hồ Lại sợ mình ù tai nghe không rõ.
Thẩm Chứng Ảnh đẩy đẩy gọng kính, "Đi quán nào? Daimei? Haidilao?"
"Ôi trời giáo sư Thẩm, cô có thể mạnh dạn đề xuất quán nào sang xịn mịn hơn cơ mà. Đồ ăn ở Haidilao không có gì đặc sắc, phục vụ lại nhiệt tình quá em không ưng, Daimei...... Lâu rồi em chưa ăn Daimei. Hay để em tìm trên mạng xem có nhà hàng nào ngon hơn hay không?"
"Daimei không ngon à?". Thẩm Chứng Ảnh quanh năm suốt tháng ăn cơm canteen, rất ít khi ra ngoài liên hoan tiệc tùng nên hoàn toàn mù tịt quán xá.
Hồ Lại mở điện thoại search tới lui, thấy giá buffet ở Daimei tăng hơn lần cuối cô đi ăn.
"Còn tưởng Daimei dẹp tiệm rồi, không ngờ vẫn còn trụ được, trâu bò thật. Hay là chúng ta ăn lẩu Nhật được không giáo sư Thẩm? Lẩu thịt bò nha".
"Nhất trí".
Lần này Hồ Lại nghe được vô cùng rõ ràng. Chắc chắn Giáo sư Thẩm đang rất cao hứng, chữ trí của cô ấy nghe như muốn bay lên trời.
Ghét thật, Giang Ngữ Minh, vì sao tên nhóc khó ưa như chú lại có người mẹ đáng yêu đến vậy.
Chờ tới khi ngồi vào xe Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh đang lúi húi cài dây an toàn thì phát hiện cô bé kia cứ tủm tỉm cười, vẻ mặt đầy gian tà: "Không biết em tên gì họ gì mà cũng dám chui lên xe em. Xem ra cô cũng lớn gan thật nha giáo sư Thẩm".
Lại còn dàn cảnh để mình mắc bẫy phải mở miệng hỏi tên?
Thẩm Chứng Ảnh không dính chiêu, nói nhanh: "Hồ Lai Lai, làm việc ở Viện khoa học công nghệ Côn Luân, thời gian gần đây đang bận rộn với dự án mới về trò chơi thực tế ảo. Thứ sáu hàng tuần sẽ đến Đại học H tham dự khóa huấn luyện mà cơ quan hợp tác với nhà trường tổ chức. Bạch phú mỹ, sở thích là du lịch nghỉ dưỡng ở khách sạn cao cấp. Thích uống rượu, ghét mùi thuốc lá, kén ăn, mỗi lần ăn thịt dê xào sẽ nhặt hết hành tây ra".
Hồ Lại:!!!
===
Tác giả có điều muốn nói:
Mọi người thử đoán xem vì sao giáo sư Thẩm lại biết nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất