Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới
Chương 70
Trước khi tiểu nha đầu này đồng ý, Lâm Lạc không còn cách nào khác là phải lịch sự làm theo.
“Ok, cậu ăn trước đã, không cần vội.”
Thái độ không tệ, Chu Tích Duyệt vừa nghĩ vừa cầm thực đơn.
Chọn xong món, phục vụ rất nhanh liền bưng đồ lên.
Chu Tích Duyệt nhìn không quá cao, lại còn hơi gầy nhưng ăn rất nhiều.
Còn ăn nhiều cả hơn Lâm Lạc.
Lâm Lạc hơi kinh ngạc nhìn cô.
Chu Tích Duyệt quay lại: "Sao cậu ăn ít vậy? Thảo nào mà không cao thêm được."
“……..” Lâm Lạc nhăn nhó, “Nói cứ như cậu cao lắm vậy.”
Thân thể này của nguyên chủ bị suy dinh dưỡng từ đầu, chỉ cao hơn mét bảy chút xíu, giờ cũng không cao lên được nữa.
Chu Tích Duyệt 1m58 chẳng buồn quan tâm: “Tôi là nữ sinh, thấp chút thì người ta gọi là em gái đáng yêu.”
"Nhưng..." Chu Tích Duyệt nhún vai, "Nếu cậu cùng Tỉnh Ngộ, vậy……cậu không cao cũng không thành vấn đề."
“Thân hình như vậy cũng tốt, rất đáng yêu.”
Lâm Lạc: “………”
Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy trước đây mình đã hiểu lầm cô gái này.
Cậu trước đây cho rằng Chu Tích Duyệt là một nữ sinh ngây thơ lại đáng yêu.
Nhưng cậu quá ngờ nghệch rồi, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được.
Hơn nữa, Chu Tích Duyệt không chỉ ăn được mà còn uống rất nhiều.
Lâm Lạc chỉ rót có một ly, cũng chẳng muốn uống, nhưng cô gái này có thể vừa ăn vừa uống bia, còn mặt không đỏ tim không đập, như thể đó chỉ là một món đồ uống bình thường vậy.
“……Tửu lượng này của cậu, thực sự rất hợp với bạn cùng phòng của tôi.” Lâm Lạc chân thành nói.
“Bạn cùng phòng nào?” Chu Tích Duyệt hỏi.
“Mao Tuấn.” Lâm Lạc nói, “Cậu còn nhớ không?”
Chu Tích Duyệt suy nghĩ một chút: "Cái tên to lớn ngốc nghếch kia?"
"..." Lâm Lạc nói đỡ cho bạn cùng phòng của mình, "Cậu ta khá to lớn, nhưng không ngốc…..ờm, không quá ngốc."
"Thực ra cậu ấy rất tốt, còn có một…..trái tim thiếu nữ."
Lâm Lạc nghĩ đến việc Mao Tuấn in chiếc gối của Hatsune Miku, và cả những tấm áp phích khác của cái gì mà Douzi, liền cảm thấy mô tả trái tim thiếu nữ thì có gì sai?
“Trái tim thiếu nữ?” Chu Tích Duyệt tỏ ra nghi ngờ về câu nói này, “Cái gì mà trái tim thiếu nữ?”
“Cậu có thể tự mình tìm hiểu cậu ta, tôi nghĩ cậu ta sẽ rất sẵn lòng kết bạn với cậu.” Lâm Lạc quảng cáo cho Mao Tuấn.
Chu Tích Duyệt bĩu môi: "Phòng ký túc xá của cậu, ngoài cậu ra, tôi chỉ muốn chọn Biệt Nhất Cách."
“Anh ta trông rất dễ nhìn.”
“Mặc đồ cũng rất đẹp.” Chu Tích Duyệt cười, “Chân dài thẳng tắp, thật đáng ghen tị.”
"Kỹ thuật trang điểm cũng rất tốt…..tôi muốn giao lưu với anh ta."
Lâm Lạc: À, cái này……
Chu Tích Duyệt dùng bữa xong, ợ một cái, rồi hài lòng lau vết mỡ trên khóe miệng.
“Cậu muốn tôi giúp, cũng không phải là không thể.” Chu Tích Duyệt cong môi, “Nhưng cũng phải báo đáp lại tôi chút.”
“Vậy cậu muốn gì?”
Chu Tích Duyệt chống cằm: "Giúp tôi rửa cọ vẽ một tháng."
Lâm Lạc: "……"
"Sao nào," Chu Tích Duyệt vỗ bàn, "Cậu không muốn?"
“Không muốn thì thôi.” Cô nói, “Tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Lâm Lạc: “………Được, tôi đồng ý.”
Lâm Lạc nhịn một hồi lâu, do dự mãi, rốt cục nhịn không được nói, "Sao tôi cứ cảm thấy hôm nay cậu khác hẳn lúc trước?"
Sẽ không bị ai đó chiếm xác chứ?
Chu Tích Duyệt trợn mắt, khẽ khịt mũi: "Cậu đã thích người khác rồi, vậy thì tôi cũng chẳng cần phải giả vờ làm một cô gái ngoan trước mặt cậu nữa."
Lâm Lạc: "……"
OK thôi.
Nhưng tạm thời cũng chốt xong vụ hợp tác rồi.
Chu Tích Duyệt nói rất dứt khoát: "Vậy thì bắt đầu luôn đi, bây giờ chúng ta đăng lên vòng bạn bè."
“Đăng cái gì?” Lâm Lạc khiêm tốn hỏi ý kiến.
Chu Tích Duyệt gửi một bức ảnh cho Lâm Lạc, bức ảnh này được Chu Tích Duyệt chụp trước khi ăn.
Chiếc túi xách tinh tế của Chu Tích Duyệt được để lộ ở góc ảnh, nhìn qua là biết đó là đồ của một cô gái.
"Đăng ảnh này đi." Chu Tích Duyệt nói, "Rồi tùy tiện thêm vài chữ caption là được."
Lâm Lạc cau mày: "Thêm vài chữ caption? Thêm như thế nào?"
Chu Tích Duyệt hận rèn sắt không thành thép, đưa tay ra: "Đưa điện thoại đây, tôi đăng cho!"
“Sao đột nhiên tôi lại phát hiện, cậu thực ra cũng không khiến tôi thích lắm đâu? Quá thẳng nam rồi! Mà không…….” Chu Tích Duyệt im lặng một lúc, “Cũng không phải là thẳng nam.”
Lâm Lạc không phản bác được.
Chu Tích Duyệt lấy điện thoại của Lâm Lạc, chọn một bức ảnh và thêm dòng chữ "Món ăn Nhật Bản ở khu đại học này ngon quá."
Caption không quan trọng, cái quan trọng là ẩn ý trong ảnh.
Đăng xong, Chu Tích Duyệt trả lại điện thoại cho Lâm Lạc.
“Cứ như vậy?” Lâm Lạc nghi hoặc, “Như vậy là được rồi sao?”
“Đây mới chỉ là giai đoạn đầu!” Chu Tích Duyệt giơ ngón tay lên, “Thu hút sự chú ý của anh ta, sau đó từ từ từng bước một.”
"Đây không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao? Có thể hữu dụng sao?"
"Yên tâm," Chu Tích Duyệt vỗ ngực, "Chỉ cần anh ta thích cậu thì chắc chắn hữu dụng. Nếu không thích cậu….vậy cậu thử cách này cũng đâu có mất gì, đúng không?”
Lâm Lạc nghĩ cũng có lý.
“Hơn nữa, sắp tới cậu cũng phải giảm bớt tiếp xúc với anh ta.” Chu Tích Duyệt dặn dò Lâm Lạc, “Cậu không thể suốt ngày dính vào người ta, nếu không những thứ này sẽ vô dụng.”
“Thỉnh thoảng mới liên lạc rồi trả lời tin nhắn của anh ta là được rồi.”
Những lời Chu Tích Duyệt nói cũng tương tự như Biệt Nhất Cách, tóm lại, cậu không nên tỏ ra quá chủ động.
Cho nên từ hôm nay, Lâm Lạc phải giảm bớt tần suất tiếp xúc với Tỉnh Ngộ, mặc dù rất muốn gặp nhau, muốn nói chuyện với nhau nhưng cậu vẫn phải cố gắng kiềm chế.
Gần như mỗi ngày cậu đều gặp Chu Tích Duyệt, thỉnh thoảng lại đăng lên vòng bạn bè, khi trò chuyện với Tỉnh Ngộ, cậu cũng giả vờ tình cờ nói về lớp trưởng lớp mình.
Thời gian còn lại, Lâm Lạc đến lớp, vẽ tranh và vui đùa với các bạn cùng phòng.
Gần đây, Lâm Lạc cảm thấy những bức tranh của mình có một chút khác biệt so với trước đây.
Nhưng cậu không thể nói chính xác nó khác ở chỗ nào.
Khi vẽ tranh tĩnh vật trong lớp, Mao Tuấn đột nhiên nói:
"Nặc Nặc, tôi thấy hình như bây giờ cậu dùng nhiều gam màu ấm hơn trước?"
Lâm Lạc đang cầm cọ vẽ trên tay, Hạ Văn Thu và Chu Tích Duyệt cũng nhìn qua, cả hai đều đồng ý:
"Đúng đó, cậu sử dụng nhiều màu sắc ấm áp hơn so với khi mới nhập học."
"Cả nét vẽ cũng dịu hơn, không còn hoang dại như trước nữa".
“Nhưng vẫn rất đẹp.” Chu Tích Duyệt nhìn Lâm Lạc, “Chỉ là…..cậu đã có phong cách riêng của mình, không giống với Lâm Lạc nữa.”
Không giống như Lâm Lạc? Lâm Lạc sửng sốt trong chốc lát.
Nhiều người đã nói với Lâm Lạc hy vọng cậu có thể vẽ những bức tranh của riêng mình thay vì vẽ những bức tranh mô phỏng theo Lâm Lạc.
Đây chính là ý tưởng của Lâm Lạc, cậu muốn phát triển một phong cách mới.
Tất nhiên, không phải vì người khác nghĩ rằng cậu bắt chước phong cách của Lâm Lạc, mà đơn giản là cậu cho rằng phong cách trước đây của mình đã đạt đến cực điểm và không còn nhiều chỗ để phát huy.
Sống lại một đời, cậu không muốn cứ giậm chân tại chỗ, cậu muốn thử mở rộng phong cách.
Nhưng sự phát triển của một phong cách hội họa mới không phải là điều có thể nghĩ là ra được.
Lâm Lạc đã từng đứng trước canvas cả ngày, suy nghĩ xem làm thế nào để vẽ khác với trước đây.
Những ngày gần đây, cậu vẫn vẽ theo ý mình.
Và cũng bởi vì hàng ngày đều xem nên cậu không nhận ra phong cách vẽ của mình đã thay đổi.
Câu nói của Mao Tuấn đã thức tỉnh cậu.
Lâm Lạc dừng một chút, rồi tự nhìn lại bức tranh của mình, cậu nhận ra nó thực sự có một chút khác biệt.
Nhưng Lâm Lạc chỉ cười, rồi nói, "Tôi luôn có phong cách riêng của mình."
Trước nay cậu vẫn luôn là chính mình.
“Xí.” Mao Tuấn bĩu môi.
Đây là chuyện vui, phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc là chia sẻ nó với Tỉnh Ngộ.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến những lời nói của Biệt Nhất Cách và Chu Tích Duyệt, Lâm Lạc lại do dự.
Cậu mở khung chat với Tỉnh Ngộ, gõ rồi xóa, chần chừ hồi lâu cũng không gửi được gì, không ngờ tin nhắn của Tỉnh Ngộ đột nhiên hiện lên trên màn hình.
Tỉnh Ngộ hỏi cậu: "Tan học rồi à?"
Lâm Lạc ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chăm vào mấy chữ trên màn hình, còn nghĩ đấy là ảo giác của bản thân.
Sau khi đọc vài lần và xác nhận rằng Tỉnh Ngộ thực sự đã gửi tin nhắn cho mình, Lâm Lạc suy nghĩ một lúc và trả lời với vẻ kiềm chế: "Ừ."
Tỉnh Ngộ: "Em đang ở đâu?"
Lâm Lạc: "Đang ở ký túc xá đợi đồ gọi ship ngoài."
“Tại sao lại gọi đồ ship ngoài?” Tỉnh Ngộ cau mày, “Cái đó không tốt cho sức khỏe.”
"Hôm nay em không đi ăn tối với lớp trưởng của em sao?"
Lâm Lạc sửng sốt, và nhanh chóng gửi ảnh chụp màn hình cho Chu Tích Duyệt, hỏi cô xem nên trả lời như thế nào.
Chu Tích Duyệt nói: "Cậu chỉ cần nói hôm nay tôi không rảnh."
Lâm Lạc trả lời Tỉnh Ngộ y vậy.
Tỉnh Ngộ im lặng một lúc, rồi nói: "Có vẻ dạo này em rất hay đi cùng cô ấy."
Giờ Lâm Lạc đã biết cách trả lời: “Vậy sao, ừm, chỉ là em thấy cô ấy khá thú vị, dễ thương, vẽ cũng đẹp nữa.”
Bên kia, xe của Tỉnh Ngộ đang đậu trước cửa Học viện, anh vừa hút thuốc vừa cúi đầu nói chuyện phiếm với Lâm Lạc.
Nhìn thấy câu trả lời của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ không trả lời ngay lập tức mà nhấp vào vòng bạn bè của Lâm Lạc xem lại những bức ảnh cậu đăng gần đây.
Từ bức ảnh khác thường đầu tiên - Tỉnh Ngộ nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách nữ ở góc bức ảnh, nhìn phong cách này, hẳn là của lớp trưởng lớp Lâm Lạc.
Bức ảnh tiếp theo là phần trà sữa dành cho hai người, chiếc váy xếp ly vô tình lộ ra trong bóng tối.
Trước kia Lâm Lạc không phải là người thích đăng moments, nhưng gần đây cứ vài ngày cậu sẽ đăng một lần, và tất cả hình như đều có liên quan đến Chu Tích Duyệt — tên của cô gái mà Tỉnh Ngộ vẫn hay nghe được từ phụ đạo viên của Lâm Lạc.
Tỉnh Ngộ nhớ đến lần đầu tiên Lâm Lạc tự nói về Chu Tích Duyệt.
Chẳng phải cậu nói đó không phải là kiểu cậu thích sao...?
Chắc các chàng trai trẻ vẫn thích những cô gái xinh xắn dễ thương đúng không?
Một người đàn ông lớn tuổi lại nhàm chán như anh thực sự không đủ sức cạnh tranh với những cô gái trẻ khác.
Tỉnh Ngộ đứng cạnh xe hút xong một điếu thuốc, cau mày tự hỏi có nên gọi Lâm Lạc hay không.
Đáng lý ra đây là sự phát triển mà ban đầu anh hy vọng, Lâm Lạc sẽ thích những cô gái cùng tuổi và khôi phục lại tình bạn bình thường với mình.
Nhưng khi chứng kiến điều này thực sự xảy ra, anh lại cảm thấy rất khó chịu.
Hôm nay Chu Tích Duyệt không đi cùng Lâm Lạc mà đi chơi cùng bạn thân của mình, hai cô gái nhỏ mỗi người cầm trên tay một cốc trà sữa, chuẩn bị đi ăn tối.
Vừa bước đến cổng trường, Chu Tích Duyệt liền nhận ra người đàn ông quen thuộc đang đứng ở bãi đậu xe.
Chu Tích Duyệt nhìn kỹ một chút, lập tức nói với bạn mình: "Nhìn kìa, đó là Tỉnh Ngộ phải không?"
“Ở đâu ở đâu?” Hầu hết những người trong giới nghệ thuật đều đã từng nghe đến tên của Tỉnh Ngộ.
"Ở đằng kia, chỗ đậu xe, anh ta đang đứng ở đó."
Cô bạn thân vừa nhìn thấy liền phấn khích:
"Tôi có nên xin chữ ký anh ấy không? Anh ấy thật sự rất đẹp trai!"
Chu Tích Duyệt: "……"
Hai người hoàn toàn không ở cùng một tần số, Chu Tích Duyệt vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Lạc, chụp một bức ảnh và gửi cho cậu, còn nói:
"Nặc Nặc, người đàn ông của cậu đang ở cổng trường, sao cậu vẫn ngồi vẽ trong ký túc vậy? Còn không nhanh đi ra?"
"Ra mau, em gái này sẽ cùng cậu diễn một màn thật tốt, đảm bảo sẽ hạ gục anh ta!"
“Ok, cậu ăn trước đã, không cần vội.”
Thái độ không tệ, Chu Tích Duyệt vừa nghĩ vừa cầm thực đơn.
Chọn xong món, phục vụ rất nhanh liền bưng đồ lên.
Chu Tích Duyệt nhìn không quá cao, lại còn hơi gầy nhưng ăn rất nhiều.
Còn ăn nhiều cả hơn Lâm Lạc.
Lâm Lạc hơi kinh ngạc nhìn cô.
Chu Tích Duyệt quay lại: "Sao cậu ăn ít vậy? Thảo nào mà không cao thêm được."
“……..” Lâm Lạc nhăn nhó, “Nói cứ như cậu cao lắm vậy.”
Thân thể này của nguyên chủ bị suy dinh dưỡng từ đầu, chỉ cao hơn mét bảy chút xíu, giờ cũng không cao lên được nữa.
Chu Tích Duyệt 1m58 chẳng buồn quan tâm: “Tôi là nữ sinh, thấp chút thì người ta gọi là em gái đáng yêu.”
"Nhưng..." Chu Tích Duyệt nhún vai, "Nếu cậu cùng Tỉnh Ngộ, vậy……cậu không cao cũng không thành vấn đề."
“Thân hình như vậy cũng tốt, rất đáng yêu.”
Lâm Lạc: “………”
Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy trước đây mình đã hiểu lầm cô gái này.
Cậu trước đây cho rằng Chu Tích Duyệt là một nữ sinh ngây thơ lại đáng yêu.
Nhưng cậu quá ngờ nghệch rồi, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được.
Hơn nữa, Chu Tích Duyệt không chỉ ăn được mà còn uống rất nhiều.
Lâm Lạc chỉ rót có một ly, cũng chẳng muốn uống, nhưng cô gái này có thể vừa ăn vừa uống bia, còn mặt không đỏ tim không đập, như thể đó chỉ là một món đồ uống bình thường vậy.
“……Tửu lượng này của cậu, thực sự rất hợp với bạn cùng phòng của tôi.” Lâm Lạc chân thành nói.
“Bạn cùng phòng nào?” Chu Tích Duyệt hỏi.
“Mao Tuấn.” Lâm Lạc nói, “Cậu còn nhớ không?”
Chu Tích Duyệt suy nghĩ một chút: "Cái tên to lớn ngốc nghếch kia?"
"..." Lâm Lạc nói đỡ cho bạn cùng phòng của mình, "Cậu ta khá to lớn, nhưng không ngốc…..ờm, không quá ngốc."
"Thực ra cậu ấy rất tốt, còn có một…..trái tim thiếu nữ."
Lâm Lạc nghĩ đến việc Mao Tuấn in chiếc gối của Hatsune Miku, và cả những tấm áp phích khác của cái gì mà Douzi, liền cảm thấy mô tả trái tim thiếu nữ thì có gì sai?
“Trái tim thiếu nữ?” Chu Tích Duyệt tỏ ra nghi ngờ về câu nói này, “Cái gì mà trái tim thiếu nữ?”
“Cậu có thể tự mình tìm hiểu cậu ta, tôi nghĩ cậu ta sẽ rất sẵn lòng kết bạn với cậu.” Lâm Lạc quảng cáo cho Mao Tuấn.
Chu Tích Duyệt bĩu môi: "Phòng ký túc xá của cậu, ngoài cậu ra, tôi chỉ muốn chọn Biệt Nhất Cách."
“Anh ta trông rất dễ nhìn.”
“Mặc đồ cũng rất đẹp.” Chu Tích Duyệt cười, “Chân dài thẳng tắp, thật đáng ghen tị.”
"Kỹ thuật trang điểm cũng rất tốt…..tôi muốn giao lưu với anh ta."
Lâm Lạc: À, cái này……
Chu Tích Duyệt dùng bữa xong, ợ một cái, rồi hài lòng lau vết mỡ trên khóe miệng.
“Cậu muốn tôi giúp, cũng không phải là không thể.” Chu Tích Duyệt cong môi, “Nhưng cũng phải báo đáp lại tôi chút.”
“Vậy cậu muốn gì?”
Chu Tích Duyệt chống cằm: "Giúp tôi rửa cọ vẽ một tháng."
Lâm Lạc: "……"
"Sao nào," Chu Tích Duyệt vỗ bàn, "Cậu không muốn?"
“Không muốn thì thôi.” Cô nói, “Tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Lâm Lạc: “………Được, tôi đồng ý.”
Lâm Lạc nhịn một hồi lâu, do dự mãi, rốt cục nhịn không được nói, "Sao tôi cứ cảm thấy hôm nay cậu khác hẳn lúc trước?"
Sẽ không bị ai đó chiếm xác chứ?
Chu Tích Duyệt trợn mắt, khẽ khịt mũi: "Cậu đã thích người khác rồi, vậy thì tôi cũng chẳng cần phải giả vờ làm một cô gái ngoan trước mặt cậu nữa."
Lâm Lạc: "……"
OK thôi.
Nhưng tạm thời cũng chốt xong vụ hợp tác rồi.
Chu Tích Duyệt nói rất dứt khoát: "Vậy thì bắt đầu luôn đi, bây giờ chúng ta đăng lên vòng bạn bè."
“Đăng cái gì?” Lâm Lạc khiêm tốn hỏi ý kiến.
Chu Tích Duyệt gửi một bức ảnh cho Lâm Lạc, bức ảnh này được Chu Tích Duyệt chụp trước khi ăn.
Chiếc túi xách tinh tế của Chu Tích Duyệt được để lộ ở góc ảnh, nhìn qua là biết đó là đồ của một cô gái.
"Đăng ảnh này đi." Chu Tích Duyệt nói, "Rồi tùy tiện thêm vài chữ caption là được."
Lâm Lạc cau mày: "Thêm vài chữ caption? Thêm như thế nào?"
Chu Tích Duyệt hận rèn sắt không thành thép, đưa tay ra: "Đưa điện thoại đây, tôi đăng cho!"
“Sao đột nhiên tôi lại phát hiện, cậu thực ra cũng không khiến tôi thích lắm đâu? Quá thẳng nam rồi! Mà không…….” Chu Tích Duyệt im lặng một lúc, “Cũng không phải là thẳng nam.”
Lâm Lạc không phản bác được.
Chu Tích Duyệt lấy điện thoại của Lâm Lạc, chọn một bức ảnh và thêm dòng chữ "Món ăn Nhật Bản ở khu đại học này ngon quá."
Caption không quan trọng, cái quan trọng là ẩn ý trong ảnh.
Đăng xong, Chu Tích Duyệt trả lại điện thoại cho Lâm Lạc.
“Cứ như vậy?” Lâm Lạc nghi hoặc, “Như vậy là được rồi sao?”
“Đây mới chỉ là giai đoạn đầu!” Chu Tích Duyệt giơ ngón tay lên, “Thu hút sự chú ý của anh ta, sau đó từ từ từng bước một.”
"Đây không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao? Có thể hữu dụng sao?"
"Yên tâm," Chu Tích Duyệt vỗ ngực, "Chỉ cần anh ta thích cậu thì chắc chắn hữu dụng. Nếu không thích cậu….vậy cậu thử cách này cũng đâu có mất gì, đúng không?”
Lâm Lạc nghĩ cũng có lý.
“Hơn nữa, sắp tới cậu cũng phải giảm bớt tiếp xúc với anh ta.” Chu Tích Duyệt dặn dò Lâm Lạc, “Cậu không thể suốt ngày dính vào người ta, nếu không những thứ này sẽ vô dụng.”
“Thỉnh thoảng mới liên lạc rồi trả lời tin nhắn của anh ta là được rồi.”
Những lời Chu Tích Duyệt nói cũng tương tự như Biệt Nhất Cách, tóm lại, cậu không nên tỏ ra quá chủ động.
Cho nên từ hôm nay, Lâm Lạc phải giảm bớt tần suất tiếp xúc với Tỉnh Ngộ, mặc dù rất muốn gặp nhau, muốn nói chuyện với nhau nhưng cậu vẫn phải cố gắng kiềm chế.
Gần như mỗi ngày cậu đều gặp Chu Tích Duyệt, thỉnh thoảng lại đăng lên vòng bạn bè, khi trò chuyện với Tỉnh Ngộ, cậu cũng giả vờ tình cờ nói về lớp trưởng lớp mình.
Thời gian còn lại, Lâm Lạc đến lớp, vẽ tranh và vui đùa với các bạn cùng phòng.
Gần đây, Lâm Lạc cảm thấy những bức tranh của mình có một chút khác biệt so với trước đây.
Nhưng cậu không thể nói chính xác nó khác ở chỗ nào.
Khi vẽ tranh tĩnh vật trong lớp, Mao Tuấn đột nhiên nói:
"Nặc Nặc, tôi thấy hình như bây giờ cậu dùng nhiều gam màu ấm hơn trước?"
Lâm Lạc đang cầm cọ vẽ trên tay, Hạ Văn Thu và Chu Tích Duyệt cũng nhìn qua, cả hai đều đồng ý:
"Đúng đó, cậu sử dụng nhiều màu sắc ấm áp hơn so với khi mới nhập học."
"Cả nét vẽ cũng dịu hơn, không còn hoang dại như trước nữa".
“Nhưng vẫn rất đẹp.” Chu Tích Duyệt nhìn Lâm Lạc, “Chỉ là…..cậu đã có phong cách riêng của mình, không giống với Lâm Lạc nữa.”
Không giống như Lâm Lạc? Lâm Lạc sửng sốt trong chốc lát.
Nhiều người đã nói với Lâm Lạc hy vọng cậu có thể vẽ những bức tranh của riêng mình thay vì vẽ những bức tranh mô phỏng theo Lâm Lạc.
Đây chính là ý tưởng của Lâm Lạc, cậu muốn phát triển một phong cách mới.
Tất nhiên, không phải vì người khác nghĩ rằng cậu bắt chước phong cách của Lâm Lạc, mà đơn giản là cậu cho rằng phong cách trước đây của mình đã đạt đến cực điểm và không còn nhiều chỗ để phát huy.
Sống lại một đời, cậu không muốn cứ giậm chân tại chỗ, cậu muốn thử mở rộng phong cách.
Nhưng sự phát triển của một phong cách hội họa mới không phải là điều có thể nghĩ là ra được.
Lâm Lạc đã từng đứng trước canvas cả ngày, suy nghĩ xem làm thế nào để vẽ khác với trước đây.
Những ngày gần đây, cậu vẫn vẽ theo ý mình.
Và cũng bởi vì hàng ngày đều xem nên cậu không nhận ra phong cách vẽ của mình đã thay đổi.
Câu nói của Mao Tuấn đã thức tỉnh cậu.
Lâm Lạc dừng một chút, rồi tự nhìn lại bức tranh của mình, cậu nhận ra nó thực sự có một chút khác biệt.
Nhưng Lâm Lạc chỉ cười, rồi nói, "Tôi luôn có phong cách riêng của mình."
Trước nay cậu vẫn luôn là chính mình.
“Xí.” Mao Tuấn bĩu môi.
Đây là chuyện vui, phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc là chia sẻ nó với Tỉnh Ngộ.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến những lời nói của Biệt Nhất Cách và Chu Tích Duyệt, Lâm Lạc lại do dự.
Cậu mở khung chat với Tỉnh Ngộ, gõ rồi xóa, chần chừ hồi lâu cũng không gửi được gì, không ngờ tin nhắn của Tỉnh Ngộ đột nhiên hiện lên trên màn hình.
Tỉnh Ngộ hỏi cậu: "Tan học rồi à?"
Lâm Lạc ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chăm vào mấy chữ trên màn hình, còn nghĩ đấy là ảo giác của bản thân.
Sau khi đọc vài lần và xác nhận rằng Tỉnh Ngộ thực sự đã gửi tin nhắn cho mình, Lâm Lạc suy nghĩ một lúc và trả lời với vẻ kiềm chế: "Ừ."
Tỉnh Ngộ: "Em đang ở đâu?"
Lâm Lạc: "Đang ở ký túc xá đợi đồ gọi ship ngoài."
“Tại sao lại gọi đồ ship ngoài?” Tỉnh Ngộ cau mày, “Cái đó không tốt cho sức khỏe.”
"Hôm nay em không đi ăn tối với lớp trưởng của em sao?"
Lâm Lạc sửng sốt, và nhanh chóng gửi ảnh chụp màn hình cho Chu Tích Duyệt, hỏi cô xem nên trả lời như thế nào.
Chu Tích Duyệt nói: "Cậu chỉ cần nói hôm nay tôi không rảnh."
Lâm Lạc trả lời Tỉnh Ngộ y vậy.
Tỉnh Ngộ im lặng một lúc, rồi nói: "Có vẻ dạo này em rất hay đi cùng cô ấy."
Giờ Lâm Lạc đã biết cách trả lời: “Vậy sao, ừm, chỉ là em thấy cô ấy khá thú vị, dễ thương, vẽ cũng đẹp nữa.”
Bên kia, xe của Tỉnh Ngộ đang đậu trước cửa Học viện, anh vừa hút thuốc vừa cúi đầu nói chuyện phiếm với Lâm Lạc.
Nhìn thấy câu trả lời của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ không trả lời ngay lập tức mà nhấp vào vòng bạn bè của Lâm Lạc xem lại những bức ảnh cậu đăng gần đây.
Từ bức ảnh khác thường đầu tiên - Tỉnh Ngộ nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách nữ ở góc bức ảnh, nhìn phong cách này, hẳn là của lớp trưởng lớp Lâm Lạc.
Bức ảnh tiếp theo là phần trà sữa dành cho hai người, chiếc váy xếp ly vô tình lộ ra trong bóng tối.
Trước kia Lâm Lạc không phải là người thích đăng moments, nhưng gần đây cứ vài ngày cậu sẽ đăng một lần, và tất cả hình như đều có liên quan đến Chu Tích Duyệt — tên của cô gái mà Tỉnh Ngộ vẫn hay nghe được từ phụ đạo viên của Lâm Lạc.
Tỉnh Ngộ nhớ đến lần đầu tiên Lâm Lạc tự nói về Chu Tích Duyệt.
Chẳng phải cậu nói đó không phải là kiểu cậu thích sao...?
Chắc các chàng trai trẻ vẫn thích những cô gái xinh xắn dễ thương đúng không?
Một người đàn ông lớn tuổi lại nhàm chán như anh thực sự không đủ sức cạnh tranh với những cô gái trẻ khác.
Tỉnh Ngộ đứng cạnh xe hút xong một điếu thuốc, cau mày tự hỏi có nên gọi Lâm Lạc hay không.
Đáng lý ra đây là sự phát triển mà ban đầu anh hy vọng, Lâm Lạc sẽ thích những cô gái cùng tuổi và khôi phục lại tình bạn bình thường với mình.
Nhưng khi chứng kiến điều này thực sự xảy ra, anh lại cảm thấy rất khó chịu.
Hôm nay Chu Tích Duyệt không đi cùng Lâm Lạc mà đi chơi cùng bạn thân của mình, hai cô gái nhỏ mỗi người cầm trên tay một cốc trà sữa, chuẩn bị đi ăn tối.
Vừa bước đến cổng trường, Chu Tích Duyệt liền nhận ra người đàn ông quen thuộc đang đứng ở bãi đậu xe.
Chu Tích Duyệt nhìn kỹ một chút, lập tức nói với bạn mình: "Nhìn kìa, đó là Tỉnh Ngộ phải không?"
“Ở đâu ở đâu?” Hầu hết những người trong giới nghệ thuật đều đã từng nghe đến tên của Tỉnh Ngộ.
"Ở đằng kia, chỗ đậu xe, anh ta đang đứng ở đó."
Cô bạn thân vừa nhìn thấy liền phấn khích:
"Tôi có nên xin chữ ký anh ấy không? Anh ấy thật sự rất đẹp trai!"
Chu Tích Duyệt: "……"
Hai người hoàn toàn không ở cùng một tần số, Chu Tích Duyệt vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Lạc, chụp một bức ảnh và gửi cho cậu, còn nói:
"Nặc Nặc, người đàn ông của cậu đang ở cổng trường, sao cậu vẫn ngồi vẽ trong ký túc vậy? Còn không nhanh đi ra?"
"Ra mau, em gái này sẽ cùng cậu diễn một màn thật tốt, đảm bảo sẽ hạ gục anh ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất