Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công
Chương 104
Ninh Đường Sinh hoàn toàn suy sụp.
Sau khi nhận ra bản thân đã không còn con át chủ bài nào nữa, hơn nữa nghênh đón y chính là phán quyết của thẩm phán ngoại tinh, lập tức y đã nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Tôi sai rồi…..tôi sai rồi….tha cho tôi đi, tôi không phải gia chủ Ninh gia, tôi chỉ là một trong những người phụ trách thôi, chuyện làm ăn của nông trường cũng đâu phải chỉ có mình tôi…..”
Y liên tục liệt kê một đống tên để giải vây cho mình, thực sự vô cùng buồn cười, sau khi thấy không ai để ý, y lại chuyển sang chửi rủa.
Tiếng gào khóc bén nhọn vang lên bên tai Tô Lương khiến cậu không thoải mái, khẽ nhíu mày.
Có lẽ vì đêm qua đã lo lắng và sắp xếp mọi việc nên giờ Tô Lương cảm thấy hơi choáng váng, trước mắt còn tối sầm lại. Cũng may Ninh Đường Sinh cũng không còn khóc được bao lâu. Một Độc xà lạnh lùng đội chiếc mũ giáp đặc thù do ngoại tinh nhân cung cấp lên đầu Ninh Đường Sinh. Thứ này có thể cắt đứt liên hệ giữa tâm trí và cơ thể, khiến thân thể Ninh Đường Sinh đột nhiên cứng đờ, đầu chúi xuống.
Được trùm kín trong chiếc mũ này, có lẽ y vẫn đang gào khóc điên cuồng trong thế giới của mình, nhưng thực tế thì y sẽ giống như một cái xác không hồn, trong suốt chuyến hành trình tiếp theo, y sẽ luôn ở trong trạng thái “giấc ngủ” đặc biệt này.
Nhưng dù vậy, so với những ngày sau phải lên toà án ngoại tinh, đây cũng có thể coi là khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng có thể gọi là "yên bình" trong cuộc đời khiến ai cũng căm ghét của Ninh Đường Sinh.
Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Tô Lương và Lục Thái Phàn nữa.
Đội quân tinh nhuệ của Xà quật đã hoàn toàn khống chế Eden, đồng thời bắt đầu nghiên cứu và tháo dỡ dần những vũ khí và vật liệu có thể gây nguy hại cho Liên bang Địa cầu hoặc các nền văn minh ở các thiên hà khác còn sót lại trên hành tinh nhân tạo này. Về phần những Omega bị Ninh Đường Sinh cho vào nhóm “nguyên vật liệu” cũng sẽ nhanh chóng được cứu, họ sẽ ở trong khoang ngủ một thời gian, cho tới khi trở lại căn cứ ở Liên bang Địa cầu rồi mới được đánh thức.
Những nạn nhân cuối cùng đã được Xà quật nghiên cứu một quy trình an ủi tinh thần lực hiệu quả. Họ có thể sẽ còn phải trải qua thời gian rất khó khăn và đau khổ, nhưng cuối cùng sẽ thoát ra khỏi cơn ác mộng năm xưa……
Sau nhiều ngày làm nhiệm vụ, Tô Lương nhìn đám đông bận rộn nhưng vẫn rất có quy củ xung quanh mình, cuối cùng cậu cũng thấy thoải mái được chút.
Sau khi trở lại chiến hạm chủ, bước vào khoang sinh hoạt chuyên dụng của Xà chủ, cuối cùng Tô Lương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“May mà hết thảy đều đã giải quyết ổn thoả, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không có thêm người bị thương….. Nhưng đúng là mệt mỏi quá, không hiểu Ninh Đường Sinh nghĩ sao mà lại đặt nhiều bom quanh nơi ở của mình như vậy chứ, y không sợ nhỡ có ai làm sai động tác thì tất cả sẽ xong đời sao?”
Tô Lương thở dài, khó hiểu lẩm bẩm.
“Em thực sự mệt muốn chết rồi…..ưm….”
Tô Lương xắn tay áo, nhìn thoáng qua làn da vẫn còn hơi ửng hồng. Là do dị ứng với tin tức tố của Lục Chi Chiêu vẫn chưa thuyên giảm sao? Tô Lương vô thức nhíu mày, sau đó nhanh chóng cởi chiếc áo khoác đang mặc ra.
Cậu thay một bộ đồ mặc nhà mới tinh, rồi chợt phát hiện quần áo bình thường mặc rất thoải mái nhưng sao hôm nay lại có vẻ vô cùng thô ráp.
Nhưng Tô Lương cũng không quan tâm, vì giờ khắc này, trong khoang sinh hoạt còn có một người đáng để cậu quan tâm hơn quần áo khó chịu và cơ thể nóng lên nhiều.
“Tị tiên sinh?”
Tô Lương ngập ngừng dựa sát vào Lục Thái Phàn.
“Còn có chuyện gì sao anh?”
Cậu khẽ hỏi.
Cậu nhận ra hôm nay Lục Thái Phàn im lặng hơn mọi ngày rất nhiều. Rõ ràng tội ác của Ninh gia đã được phơi bày, nông trường cũng bị phá huỷ rồi, Xà quật cũng đã khống chế được hết những thứ vũ khí do người Canaan lưu lại, tất cả những chuyện đáng lo đều đã được giải quyết, nhưng không hiểu sao tinh thần lực quanh quẩn bên người Alpha vẫn có cảm giác cuồng bạo như cũ, tin tức tố lạnh băng của Lục Thái Phàn cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ban đầu Tô Lương còn tưởng Lục Thái Phàn như vậy là do họ vẫn còn đang làm nhiệm vụ, nhưng giờ đã xong hết rồi, nhưng cậu cảm giác Lục Thái Phàn vẫn như cơn bão trước biển rộng, nhìn mặt biển có vẻ bình lặng nhưng bên dưới là sóng ngầm đang cuộn trào.
Điều này khiến Tô Lương có chút lo lắng.
Nghe Tô Lương hỏi, Xà chủ chỉ im lặng.
“Kết thúc rồi…..”
Hồi lâu sau, người đàn ông ấy mới lên tiếng.
Tô Lương thấy thần sắc Lục Thái Phàn vẫn ẩn chứa chút thống khổ, cả người như dây đàn bị kéo căng đến cực hạn, cố gắng kiềm chế bản thân không bộc phát cảm xúc tích tụ để không làm tổn thương người khác.
Đã lâu, thiếu niên không thấy một Lục Thái Phàn đầy áp lực như vậy rồi.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm như bóng đêm vĩnh hằng.
Ngay sau đó, Lục Thái Phàn đột nhiên bước lại, ôm chặt thiếu niên vào ngực mình.
“Đúng, tất cả đã kết thúc rồi.”
Lục Thái Phàn lẩm bẩm.
"Anh sẽ không bao giờ để em tham gia vào một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy nữa…..." Giọng anh rất trầm.
“Bé Lương, anh hối hận rồi.”
“Em….em không hiểu?”
Tô Lương hoàn toàn không hiểu, tại sao mọi thứ đã kết thúc viên mãn mà anh vẫn khổ sở như vậy.
“Anh đã thua chính bản thân mình rồi. Anh đã từng hứa với bản thân, tuyệt đối sẽ không trở thành người như phụ thân, không bao giờ nhốt bạn đời của mình vào lồng giam, phải tôn trọng ý muốn của bạn đời, nhưng giờ, anh thực sự phải xin lỗi em, bé Lương, anh không thể thực hiện lời hứa đó được nữa – anh muốn khóa em lại, anh muốn nhốt em trong Xà quật, thậm chí muốn chế tạo một lồng giam chỉ dành cho mình em, anh muốn em sẽ là báu vật của riêng anh, chỉ anh mới có thể nhìn thấy. Anh biết, em là người có chí hướng lớn, anh cũng biết em rất có năng lực, nhưng anh vẫn muốn vây em trong lồng sắt của mình, để em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.”
“Mấy ngày nay em không ở bên anh, mà lại ở cùng Lục Chi Chiêu, anh ghen ghét muốn điên, cũng sợ hãi muốn điên…..”
Lục Thái Phàn khàn giọng nói.
Khi Tô Lương hôn mê rồi ở trên phi thuyền cùng Lục Chi Chiêu mấy ngày, Lục Thái Phàn không sao tưởng tượng nổi bản thân đã vượt qua bằng cách nào.
Anh như chìm xuống đáy biển sâu, bị bao trùm bởi bóng tối, nước biển lạnh lẽo, áp lực mạnh gần như ép anh vào một bức tượng đá đen tối, trang nghiêm và đầy cay đắng.
Lục Thái Phàn luôn hiểu rõ khả năng của mình. Năng lực của anh hơn hẳn những người khác, từ trước đến nay anh luôn có ý thức tự giác này, nhưng mãi cho đến hôm nay, anh mới nhận ra rằng không có Tô Lương, anh thật yếu đuối.
Anh không thể tưởng tượng mình sẽ trải qua phần đời còn lại của mình như thế nào nếu Tô Lương gặp bất trắc trong lúc thực hiện nhiệm vụ này. Không, anh không cần phải tưởng tượng, bởi anh sẽ không thể tồn tại trong một thế giới không có Tô Lương…..
Tô Lương lắng nghe người đàn ông ấy bộc bạch.
Trong nháy mắt, cậu chẳng thể lên tiếng, người đàn ông luôn mạnh mẽ trong cảm nhận của cậu cũng có lúc yếu đuối vậy ư…..anh ấy thực sự là Lục Thái Phàn sao? Nhưng trong nghi hoặc, Tô Lương phát hiện bản thân đã vô thức giơ tay ôm lấy Xà chủ rồi.
Rồi cậu nhận ra, chỉ có mấy ngày, nhưng anh ấy đã gầy đi rất nhiều.
Tô Lương lập tức đau lòng.
“…..Thực ra em cũng chẳng có chí hướng gì lớn lao đâu.” Thiếu niên dựa vào lồng ngực Alpha, “Nếu, em nói là nếu, Tị tiên sinh thực sự muốn nhốt em trong lồng, vậy….vậy, anh cứ nhốt đi….”
Trong đầu Tô Lương nhanh chóng hiện lên hình ảnh bản thân bị người đàn ông trước mặt nhốt trong lồng vàng, rồi cậu vô cùng kinh ngạc khi phát hiện bản thân chẳng hề có cảm thấy phản cảm hay chán ghét.
Nếu là người đàn ông trước mặt, có lẽ anh ấy làm bất cứ điều gì với mình cũng được.
Những suy nghĩ kỳ lạ, thậm chí đáng xấu hổ lướt qua tâm trí cậu.
Tô Lương không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
“Dù anh thực sự điên cuồng giống như Xà chủ đời trước, muốn giam cầm em cũng không sao, chỉ cần có thể bên anh, em, em….thế nào cũng được….”
Cảm giác Lục Thái Phàn lập tức ôm mình chặt hơn, Tô Lương hơi sững sờ, sau đó mới nhận ra mình đã nói gì.
Chết thật, sao mình lại có thể nói ra miệng những suy nghĩ thầm kín trong lòng thế chứ?
Mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu đã biết gì sao.
“Em sốt ư?”
Lục Thái Phàn lập tức nhận ra thân thể Tô Lương có gì đó không ổn.
“Em…..em không biết…..” Tô Lương lẩm bẩm.
Rõ ràng trước đó vẫn ổn, nhưng không biết tại sao khi thân thể mình được tin tức tố của Lục Thái Phàn triệt để vây quanh, Tô Lương lập tức cảm thấy đầu óc mình càng chuếnh choáng, mà những vết ửng đỏ vốn tưởng chỉ do dị ứng tin tức tố của Lục Chi Chiêu, nhưng thực tế là do cậu sốt cao, nên toàn bộ làn da đã ửng hồng nhàn nhạt.
Sau khi nhận ra bản thân đã không còn con át chủ bài nào nữa, hơn nữa nghênh đón y chính là phán quyết của thẩm phán ngoại tinh, lập tức y đã nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Tôi sai rồi…..tôi sai rồi….tha cho tôi đi, tôi không phải gia chủ Ninh gia, tôi chỉ là một trong những người phụ trách thôi, chuyện làm ăn của nông trường cũng đâu phải chỉ có mình tôi…..”
Y liên tục liệt kê một đống tên để giải vây cho mình, thực sự vô cùng buồn cười, sau khi thấy không ai để ý, y lại chuyển sang chửi rủa.
Tiếng gào khóc bén nhọn vang lên bên tai Tô Lương khiến cậu không thoải mái, khẽ nhíu mày.
Có lẽ vì đêm qua đã lo lắng và sắp xếp mọi việc nên giờ Tô Lương cảm thấy hơi choáng váng, trước mắt còn tối sầm lại. Cũng may Ninh Đường Sinh cũng không còn khóc được bao lâu. Một Độc xà lạnh lùng đội chiếc mũ giáp đặc thù do ngoại tinh nhân cung cấp lên đầu Ninh Đường Sinh. Thứ này có thể cắt đứt liên hệ giữa tâm trí và cơ thể, khiến thân thể Ninh Đường Sinh đột nhiên cứng đờ, đầu chúi xuống.
Được trùm kín trong chiếc mũ này, có lẽ y vẫn đang gào khóc điên cuồng trong thế giới của mình, nhưng thực tế thì y sẽ giống như một cái xác không hồn, trong suốt chuyến hành trình tiếp theo, y sẽ luôn ở trong trạng thái “giấc ngủ” đặc biệt này.
Nhưng dù vậy, so với những ngày sau phải lên toà án ngoại tinh, đây cũng có thể coi là khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng có thể gọi là "yên bình" trong cuộc đời khiến ai cũng căm ghét của Ninh Đường Sinh.
Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Tô Lương và Lục Thái Phàn nữa.
Đội quân tinh nhuệ của Xà quật đã hoàn toàn khống chế Eden, đồng thời bắt đầu nghiên cứu và tháo dỡ dần những vũ khí và vật liệu có thể gây nguy hại cho Liên bang Địa cầu hoặc các nền văn minh ở các thiên hà khác còn sót lại trên hành tinh nhân tạo này. Về phần những Omega bị Ninh Đường Sinh cho vào nhóm “nguyên vật liệu” cũng sẽ nhanh chóng được cứu, họ sẽ ở trong khoang ngủ một thời gian, cho tới khi trở lại căn cứ ở Liên bang Địa cầu rồi mới được đánh thức.
Những nạn nhân cuối cùng đã được Xà quật nghiên cứu một quy trình an ủi tinh thần lực hiệu quả. Họ có thể sẽ còn phải trải qua thời gian rất khó khăn và đau khổ, nhưng cuối cùng sẽ thoát ra khỏi cơn ác mộng năm xưa……
Sau nhiều ngày làm nhiệm vụ, Tô Lương nhìn đám đông bận rộn nhưng vẫn rất có quy củ xung quanh mình, cuối cùng cậu cũng thấy thoải mái được chút.
Sau khi trở lại chiến hạm chủ, bước vào khoang sinh hoạt chuyên dụng của Xà chủ, cuối cùng Tô Lương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“May mà hết thảy đều đã giải quyết ổn thoả, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không có thêm người bị thương….. Nhưng đúng là mệt mỏi quá, không hiểu Ninh Đường Sinh nghĩ sao mà lại đặt nhiều bom quanh nơi ở của mình như vậy chứ, y không sợ nhỡ có ai làm sai động tác thì tất cả sẽ xong đời sao?”
Tô Lương thở dài, khó hiểu lẩm bẩm.
“Em thực sự mệt muốn chết rồi…..ưm….”
Tô Lương xắn tay áo, nhìn thoáng qua làn da vẫn còn hơi ửng hồng. Là do dị ứng với tin tức tố của Lục Chi Chiêu vẫn chưa thuyên giảm sao? Tô Lương vô thức nhíu mày, sau đó nhanh chóng cởi chiếc áo khoác đang mặc ra.
Cậu thay một bộ đồ mặc nhà mới tinh, rồi chợt phát hiện quần áo bình thường mặc rất thoải mái nhưng sao hôm nay lại có vẻ vô cùng thô ráp.
Nhưng Tô Lương cũng không quan tâm, vì giờ khắc này, trong khoang sinh hoạt còn có một người đáng để cậu quan tâm hơn quần áo khó chịu và cơ thể nóng lên nhiều.
“Tị tiên sinh?”
Tô Lương ngập ngừng dựa sát vào Lục Thái Phàn.
“Còn có chuyện gì sao anh?”
Cậu khẽ hỏi.
Cậu nhận ra hôm nay Lục Thái Phàn im lặng hơn mọi ngày rất nhiều. Rõ ràng tội ác của Ninh gia đã được phơi bày, nông trường cũng bị phá huỷ rồi, Xà quật cũng đã khống chế được hết những thứ vũ khí do người Canaan lưu lại, tất cả những chuyện đáng lo đều đã được giải quyết, nhưng không hiểu sao tinh thần lực quanh quẩn bên người Alpha vẫn có cảm giác cuồng bạo như cũ, tin tức tố lạnh băng của Lục Thái Phàn cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ban đầu Tô Lương còn tưởng Lục Thái Phàn như vậy là do họ vẫn còn đang làm nhiệm vụ, nhưng giờ đã xong hết rồi, nhưng cậu cảm giác Lục Thái Phàn vẫn như cơn bão trước biển rộng, nhìn mặt biển có vẻ bình lặng nhưng bên dưới là sóng ngầm đang cuộn trào.
Điều này khiến Tô Lương có chút lo lắng.
Nghe Tô Lương hỏi, Xà chủ chỉ im lặng.
“Kết thúc rồi…..”
Hồi lâu sau, người đàn ông ấy mới lên tiếng.
Tô Lương thấy thần sắc Lục Thái Phàn vẫn ẩn chứa chút thống khổ, cả người như dây đàn bị kéo căng đến cực hạn, cố gắng kiềm chế bản thân không bộc phát cảm xúc tích tụ để không làm tổn thương người khác.
Đã lâu, thiếu niên không thấy một Lục Thái Phàn đầy áp lực như vậy rồi.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm như bóng đêm vĩnh hằng.
Ngay sau đó, Lục Thái Phàn đột nhiên bước lại, ôm chặt thiếu niên vào ngực mình.
“Đúng, tất cả đã kết thúc rồi.”
Lục Thái Phàn lẩm bẩm.
"Anh sẽ không bao giờ để em tham gia vào một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy nữa…..." Giọng anh rất trầm.
“Bé Lương, anh hối hận rồi.”
“Em….em không hiểu?”
Tô Lương hoàn toàn không hiểu, tại sao mọi thứ đã kết thúc viên mãn mà anh vẫn khổ sở như vậy.
“Anh đã thua chính bản thân mình rồi. Anh đã từng hứa với bản thân, tuyệt đối sẽ không trở thành người như phụ thân, không bao giờ nhốt bạn đời của mình vào lồng giam, phải tôn trọng ý muốn của bạn đời, nhưng giờ, anh thực sự phải xin lỗi em, bé Lương, anh không thể thực hiện lời hứa đó được nữa – anh muốn khóa em lại, anh muốn nhốt em trong Xà quật, thậm chí muốn chế tạo một lồng giam chỉ dành cho mình em, anh muốn em sẽ là báu vật của riêng anh, chỉ anh mới có thể nhìn thấy. Anh biết, em là người có chí hướng lớn, anh cũng biết em rất có năng lực, nhưng anh vẫn muốn vây em trong lồng sắt của mình, để em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.”
“Mấy ngày nay em không ở bên anh, mà lại ở cùng Lục Chi Chiêu, anh ghen ghét muốn điên, cũng sợ hãi muốn điên…..”
Lục Thái Phàn khàn giọng nói.
Khi Tô Lương hôn mê rồi ở trên phi thuyền cùng Lục Chi Chiêu mấy ngày, Lục Thái Phàn không sao tưởng tượng nổi bản thân đã vượt qua bằng cách nào.
Anh như chìm xuống đáy biển sâu, bị bao trùm bởi bóng tối, nước biển lạnh lẽo, áp lực mạnh gần như ép anh vào một bức tượng đá đen tối, trang nghiêm và đầy cay đắng.
Lục Thái Phàn luôn hiểu rõ khả năng của mình. Năng lực của anh hơn hẳn những người khác, từ trước đến nay anh luôn có ý thức tự giác này, nhưng mãi cho đến hôm nay, anh mới nhận ra rằng không có Tô Lương, anh thật yếu đuối.
Anh không thể tưởng tượng mình sẽ trải qua phần đời còn lại của mình như thế nào nếu Tô Lương gặp bất trắc trong lúc thực hiện nhiệm vụ này. Không, anh không cần phải tưởng tượng, bởi anh sẽ không thể tồn tại trong một thế giới không có Tô Lương…..
Tô Lương lắng nghe người đàn ông ấy bộc bạch.
Trong nháy mắt, cậu chẳng thể lên tiếng, người đàn ông luôn mạnh mẽ trong cảm nhận của cậu cũng có lúc yếu đuối vậy ư…..anh ấy thực sự là Lục Thái Phàn sao? Nhưng trong nghi hoặc, Tô Lương phát hiện bản thân đã vô thức giơ tay ôm lấy Xà chủ rồi.
Rồi cậu nhận ra, chỉ có mấy ngày, nhưng anh ấy đã gầy đi rất nhiều.
Tô Lương lập tức đau lòng.
“…..Thực ra em cũng chẳng có chí hướng gì lớn lao đâu.” Thiếu niên dựa vào lồng ngực Alpha, “Nếu, em nói là nếu, Tị tiên sinh thực sự muốn nhốt em trong lồng, vậy….vậy, anh cứ nhốt đi….”
Trong đầu Tô Lương nhanh chóng hiện lên hình ảnh bản thân bị người đàn ông trước mặt nhốt trong lồng vàng, rồi cậu vô cùng kinh ngạc khi phát hiện bản thân chẳng hề có cảm thấy phản cảm hay chán ghét.
Nếu là người đàn ông trước mặt, có lẽ anh ấy làm bất cứ điều gì với mình cũng được.
Những suy nghĩ kỳ lạ, thậm chí đáng xấu hổ lướt qua tâm trí cậu.
Tô Lương không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
“Dù anh thực sự điên cuồng giống như Xà chủ đời trước, muốn giam cầm em cũng không sao, chỉ cần có thể bên anh, em, em….thế nào cũng được….”
Cảm giác Lục Thái Phàn lập tức ôm mình chặt hơn, Tô Lương hơi sững sờ, sau đó mới nhận ra mình đã nói gì.
Chết thật, sao mình lại có thể nói ra miệng những suy nghĩ thầm kín trong lòng thế chứ?
Mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu đã biết gì sao.
“Em sốt ư?”
Lục Thái Phàn lập tức nhận ra thân thể Tô Lương có gì đó không ổn.
“Em…..em không biết…..” Tô Lương lẩm bẩm.
Rõ ràng trước đó vẫn ổn, nhưng không biết tại sao khi thân thể mình được tin tức tố của Lục Thái Phàn triệt để vây quanh, Tô Lương lập tức cảm thấy đầu óc mình càng chuếnh choáng, mà những vết ửng đỏ vốn tưởng chỉ do dị ứng tin tức tố của Lục Chi Chiêu, nhưng thực tế là do cậu sốt cao, nên toàn bộ làn da đã ửng hồng nhàn nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất