Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công
Chương 64
Sắc mặt Lục Chi Chiêu xanh mét đi theo Tiết Ngân Hoàn, rời khỏi gian nhà tù kim loại tanh tưởi kia.
Là một phi thuyền vừa bị xâm nhập nên tình hình bên ngoài khá ổn và mọi thứ đều đã được sắp xếp gọn gàng, những tên tinh tặc nhanh chóng bị khuất phục và bị nhét vào phòng giam mà chúng dùng để tra tấn và bắt giữ con tin trước đó. Còn đám con tin xui xẻo kia thì đã được hướng dẫn để đăng ký danh tính của mình…...
Đối với các chiến binh Độc xà được đào tạo bài bản mà nói, dù là thế lực tinh tặc khét tiếng của khu 48 này cũng chỉ là một đám ô hợp không chịu nổi một kích mà thôi.
Cướp phi thuyền, khống chế toàn bộ tinh tặc, hết thảy đều rất nhẹ nhàng, quả thực chỉ giống như “Du xuân”.
Điều duy nhất họ cần chú ý trong nhiệm vụ lần này là một trong những con tin bị tinh tặc bắt giữ lần này chính là Lục gia thiếu chủ.
Hiển nhiên Tiết Ngân Hoàn cũng có quan điểm riêng về việc này-----
“Lục thiếu gia, lần này cậu may lắm đấy, mấy tên tinh tặc ở khu 48 này chính là ác danh vang xa, tôi nghe nói họ đối xử với con tin cực kỳ tàn nhẫn, có vài đại thiếu gia kiêu ngạo không nghe lời còn bị chúng biến thành hoạn quan sau đó bán cho đoàn xiếc thú…. Nếu mà như vậy thật thì quá thảm thiết rồi.”
Trong giọng nói của anh ta lộ ra vẻ tiếc nuối rất vi diệu.
“Hơn nữa đúng lúc này lão đại của chúng tôi lại tự mình dẫn đội, cậu xem, đám tinh tặc bị thu phục hết rồi, thời gian vô cùng vừa vặn, Lục thiếu gia cậu đã lông tóc vô thương, đúng là tránh được một kiếp------”
“Tôi vốn dĩ không cần các người cứu.”
Nghe Độc xà nào đó đang không ngừng âm dương quái khí, vẻ mặt Lục Chi Chiêu càng khó coi, hắn dừng chân, hung tợn nhìn Tiết Ngân Hoàn.
“Chỉ là mấy tên tinh tặc bình thường mà thôi, tự tôi cũng có thể thu phục.”
Đại thiếu gia nào đó âm lãnh nói.
Nhận ra lửa nhận mãnh liệt trên người Lục Chi Chiêu, phản ứng đầu tiên của Tiết Ngân Hoàn lại là lùi về sau mấy bước.
Sau đó anh ta nắm mũi.
“Ầy, ngượng quá, tôi không phải cố ý xát muối vào vết thương đâu. Nhưng mà Lục thiếu gia này, có thể phiền cậu lùi lại chút không, có lẽ cậu ở trong nhà giam kia lâu rồi nên không cảm thấy, nhưng mùi ở nhà giam đó thực sự rất khó ngửi, trên người cậu…..”
“Anh-----”
Trước sự khiêu khích rõ ràng như vậy, huyết sắc trong mắt Lục Chi Chiêu lại một lần nữa lan tràn.
Sát khí không kềm chế được giống như dã thú đang không ngừng thét gào trong lòng hắn.
Nhưng khi Lục Chi Chiêu sắp mất kiểm soát, một bóng đen khác xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.
Đó là Hắc Mạn Ba. Người này rõ ràng trầm ổn hơn đồng nghiệp của mình nhiều, anh ta cau mày nhìn thoáng qua Lục Chi Chiêu đang rất không bình thường.
Anh ta hơi gật đầu hành lễ với Lục gia thiếu chủ, sau đó nhìn về phía Tiết Ngân Hoàn.
“Ngân Hoàn, đừng quá thả lỏng, chúng ta vẫn còn đang làm nhiệm vụ.” Hắc Mạn Ba nhắc nhở, “Còn nữa, lão đại đang ở phòng chỉ huy, anh ấy muốn gặp Lục thiếu gia.”
“Được.”
Nghe Hắc Mạn Ba cảnh cáo, Tiết Ngân Hoàn vô cùng thất vọng lẩm bẩm, lập tức thu lại dáng vẻ lười biếng cợt nhả của mình.
Anh ta chẳng để ý tới ánh mắt như muốn giết người của Lục Chi Chiêu nữa, chỉ nghiêm nghị đưa Lục Chi Chiêu tới phòng chỉ huy của chiếc phi thuyền cũ nát này.
Khi cánh cổng kim loại từ từ mở ra, người đàn ông đứng trong đám đông nhưng vẫn nổi bật đột nhiên lọt vào tầm nhìn của Lục Chi Chiêu.
Bộ dáng vô cùng lạnh lùng, sắc bén như sắt lạnh khiến cho hơi thở của Lục Chi Chiêu cũng trở nên gấp gáp.
Trong cơn ác mộng vô cùng thật kia, chính kẻ này đã mang thi thể Tô Lương đi.
Không, không, chỉ là một cơn ác mộng, Tô Lương hiện tại không sao, Tô Lương vẫn chưa chết... Lục Chi Chiêu không ngừng tự nhủ, phải một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Hơi thở của Alpha cấp S cùng thái độ đề phòng kháng cự kia vô cùng rõ ràng.
Lục Thái Phàn mặt không biểu cảm ký tên vào tài liệu do cấp dưới nộp lên, sau đó ngẩng đầu, khẽ cau mày nhìn tên cháu trai của mình.
Dù trên thực tế, quả thực anh đã chủ động xuất kích cứu Lục Chi Chiêu khỏi tay đám tinh tặc, nhưng giờ nhìn thấy cháu trai do mình cứu đã tới, thái độ của Lục Thái Phàn vô cùng lạnh nhạt.
“Lục Chính Ân đã nhiều lần gửi tin nhắn cho ta, hắn rất bất mãn với hành vi lần này của cậu”
Lục Thái Phàn nói.
Vừa nghe đến tên Lục Chính Ân, cảm giác bị cha mình ép buộc và thúc giục kết hôn lập tức quay lại trong đầu Lục Chi Chiêu.
Lục Chi Chiêu gần như có thể nghe thấy âm thanh lý trí mình đang đứt gãy.
“Cha tôi? Sao, ông cũng nhận mệnh cha tôi tới đây bắt tôi sao?”
Lục Chi Chiêu trào phúng mở miệng, ánh mắt đầy phẫn hận, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Ngay khi lời nói vừa dứt, hắn cảm thấy có nhiều người trong phòng chỉ huy đang vô cùng ngạc nhiên nhìn mình.
"Hô, hóa ra não tàn thế này đây…...."
Lục Chi Chiêu thậm chí còn nghe thấy Độc xà tên Tiết Ngân Hoàn đang lẩm bẩm phía sau, âm lượng cố tình để hắn nghe thấy.
Một lúc sau, Lục Chi Chiêu cũng đã hồi thần, huyết sắc trên mặt dần dần rút đi.
Hắn cũng đã nhận ra mình ngu xuẩn.
Lục Thái Phàn đã ẩn cư nhiều năm, cũng chính vì vậy nên Lục Chính Ân mới đứng trên sân khấu. Là con trai của Lục Chính Ân, Lục Chi Chiêu hô mưa gọi gió ở Lục gia nhiều năm như vậy cho nên đôi khi hắn sẽ sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu, rằng địa vị của hắn thực sự rất cao, nhất hô bá ứng.
Dưới tác động của ảo tưởng này, Lục Chi Chiêu thỉnh thoảng sẽ quên rằng dù Lục gia có hùng mạnh đến đâu thì trên thực tế cũng chỉ là một gia tộc phụ thuộc vào Xà quật mà thôi. Người đàn ông trước mặt có thể dễ dàng sai bảo cha hắn làm mọi việc, nhưng mặt khác, Lục Chính Ân sẽ không bao giờ có thể ra lệnh cho Lục Thái Phàn.
Trước mặt Lục Thái Phàn, Lục Chính Ân chẳng qua cũng chỉ là một con chó phải kẹp đuôi vô cùng cẩn thận mà thôi. Bởi vì chỉ cần Lục Thái Phàn muốn, mọi quyền lợi trong tay Lục Chính Ân sẽ tan thành bọt nước hết.
Bởi vì Lục gia gia chủ “chân chính” chỉ có một người……
Trước những lời lẽ mạo phạm của vãn bối, Lục Thái Phàn cũng không thèm để ý.
Ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Xà chủ chỉ dừng trên gương mặt Lục Chi Chiêu một thoáng, sau đó anh lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Anh phải giải quyết rất nhiều công việc trên thiết bị đầu cuối.
Một lúc sau, như thể vừa nhớ ra chuyện gì, anh mới nhẹ nhàng cất lời.
“Hành vi của cậu đã làm xáo trộn công việc thường này của Xà quật, trong tương lai, tôi không muốn thấy việc này tiếp diễn nữa.”
Nói xong, Lục Thái Phàn giơ tay làm một động tác.
Sau đó Lục Chi Chiêu liền phát hiện có hai chiến binh Độc xà tới giữ cánh tay mình.
“Ông, ông muốn làm gì tôi?” Sắc mặt Lục Chi Chiêu đột nhiên thay đổi, trong lòng hoảng sợ, vừa thở gấp vừa tức giận hỏi.
Mà lần này, Lục Thái Phàn còn không thèm đáp lời hắn.
Người duy nhất đáp lời Lục Chi Chiêu chỉ có Độc xà tên Tiết Ngân Hoàn lắm lời kia.
“Xà quật bọn tôi còn có thể làm gì cậu chứ, chúng tôi có phải đám tinh tặc sẽ biến cậu thành hoạn quan rồi bán vào rạp xiếc đâu……Đơn giản là trông giữ cậu cho cẩn thận rồi đưa cậu về với người cha tốt của cậu chứ sao. Ôi xời, đại thiếu gia, đừng nhìn tôi như vậy, giờ cậu cũng coi như là người Lục gia, cậu mà chạy loạn nữa sẽ khiến chúng tôi gặp rất nhiều phiền toái.”
Tiết Ngân Hoàn nói.
Vừa nói, hai Độc xà kia vừa hơi tăng lực tay, muốn dẫn Lục Chi Chiêu đi.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa kim loại lại trượt ra hai bên, một bóng người mảnh khảnh bước nhanh vào phòng chỉ huy.
“Em đã kiểm tra cho những con tin Omega kia một chút rồi, tạ ơn trời đất, đám tinh tặc kia còn chưa kịp làm gì họ. Chỉ có điều những Omega đó đã bị sợ hãi nghiêm trọng nên bây giờ vẫn rất bài xích với Alpha, em nghĩ việc tiếp theo em có thể làm một mình, đừng kích thích họ nữa thì hơn…..”
Tô Lương nhìn dữ liệu trong tay, đầu cũng không ngẩng mà nói với người đàn ông đang ngồi ở trung tâm phòng chỉ huy kia.
Tuy chính cậu cũng không phát hiện, nhưng trong mắt người ngoài, giờ khắc này dáng vẻ nào đó trên người cậu đã hơi tương tự với Lục Thái Phàn.
“Tiểu Lương?!”
Nhìn người mình ngày nhớ đêm mong đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lục Chi Chiêu run rẩy.
Hắn khàn giọng, không dám tin mà gọi tên Tô Lương.
“Sao em lại ở đây?”
“……….Lục Chi Chiêu?”
Giờ Tô Lương mới ngẩng đầu, cậu trông thấy thanh niên Alpha đang vô cùng tiều tụy bên cạnh Tiết Ngân Hoàn.
Nếu không phải đã từng sớm chiều ở chung với Lục Chi Chiêu, vô cùng quen thuộc hắn thì chắc Tô Lương sẽ không thể nhận ra kẻ râu ria xồm xoàm, toàn thân chật vật bốc mùi này lại là Lục gia đại thiếu gia cao cao tại thượng.
"A…...." Tô Lương nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Lục Chi Chiêu, do dự một hồi, cậu mới lễ phép cười cười, "Anh đã được cứu rồi sao, bình an vô sự, thật tốt quá."
Tô Lương nói.
Trước khi thay đổi kế hoạch trực tiếp đột kích đám tinh tặc ở khu 48, Lục Thái Phàn đã thông báo cho Tô Lương, Lục Chi Chiêu bị bắt.
Lục Chi Chiêu chạy tới khu 48 làm gì?
Tô Lương hơi bối rối với hành vi này của Lục Chi Chiêu. Nhưng rất nhanh, cậu nghĩ tới đời trước của mình: khi cậu và Lục Chi Chiêu bỏ trốn, dưới áp lực truy đuổi cũng đã vô tình chạy tới khu 48.
Lần này Lục Chi Chiêu tự mình bỏ trốn khỏi nhà, chắc tình hình cũng không khả quan hơn, có lẽ hắn cũng bất đắc dĩ mới lưu lạc tới nơi này. Chỉ có một chi tiết hơi kỳ lạ, dựa vào tự trọng cực cao của Lục Chi Chiêu cùng cấp bậc S kia, lẽ ra hắn không nên bị tinh tặc bắt một cách dễ dàng như vậy mới đúng.
Nhưng Tô Lương cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao giờ Lục Chi Chiêu đã hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cậu nữa. Hơn nữa Tô Lương hiểu rõ, nếu Độc xà đã biết Lục Chi Chiêu đang ở trong tay tinh tặc, vậy thì chắc chắn tính mạng của hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì hết. Đối với Tô Lương mà nói, biết vậy là đủ rồi.
Nhưng tất nhiên Lục Chi Chiêu không thể bình tĩnh đối diện với việc này.
“Sao em lại ở đây? Nơi này nguy hiểm như vậy, tại sao em lại ở cùng đám Độc xà này….”
Nói xong, Lục Chi Chiêu dần dần mừng như điên.
“Là vì anh, phải không? Em biết anh gặp nguy hiểm, cho nên muốn tới tìm anh đúng không……”
“Anh biết, anh biết em vẫn thương nhớ anh mà! Lời nói nhất đao lưỡng đoạn chẳng qua là lời khi em tức giận thôi! Tiểu Lương, anh biết, anh đều biết hết!”
Cơ mặt Lục Chi Chiêu như nhảy lên vì vui sướng tột độ.
Tô Lương thấy Lục Chi Chiêu như vậy, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Cậu cố gắng sắp xếp lại ngôn từ, vừa muốn lên tiếng giải thích lại đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cùng âm trầm của người đàn ông bên cạnh.
“Em ấy chỉ tới đây vì nhiệm vụ. Lúc chúng ta xuất phát, em ấy hoàn toàn không biết một Lục gia thiếu chủ như cậu lại bị đám tinh tặc nhãi nhép kia bắt làm con tin.”
Lục Thái Phàn mặt không biểu tình nói.
Ngữ khí rất lạnh lùng.
“Đúng thế.”
Tiết Ngân Hoàn đứng sau Lục Chi Chiêu nhanh chóng phụ họa.
Là một phi thuyền vừa bị xâm nhập nên tình hình bên ngoài khá ổn và mọi thứ đều đã được sắp xếp gọn gàng, những tên tinh tặc nhanh chóng bị khuất phục và bị nhét vào phòng giam mà chúng dùng để tra tấn và bắt giữ con tin trước đó. Còn đám con tin xui xẻo kia thì đã được hướng dẫn để đăng ký danh tính của mình…...
Đối với các chiến binh Độc xà được đào tạo bài bản mà nói, dù là thế lực tinh tặc khét tiếng của khu 48 này cũng chỉ là một đám ô hợp không chịu nổi một kích mà thôi.
Cướp phi thuyền, khống chế toàn bộ tinh tặc, hết thảy đều rất nhẹ nhàng, quả thực chỉ giống như “Du xuân”.
Điều duy nhất họ cần chú ý trong nhiệm vụ lần này là một trong những con tin bị tinh tặc bắt giữ lần này chính là Lục gia thiếu chủ.
Hiển nhiên Tiết Ngân Hoàn cũng có quan điểm riêng về việc này-----
“Lục thiếu gia, lần này cậu may lắm đấy, mấy tên tinh tặc ở khu 48 này chính là ác danh vang xa, tôi nghe nói họ đối xử với con tin cực kỳ tàn nhẫn, có vài đại thiếu gia kiêu ngạo không nghe lời còn bị chúng biến thành hoạn quan sau đó bán cho đoàn xiếc thú…. Nếu mà như vậy thật thì quá thảm thiết rồi.”
Trong giọng nói của anh ta lộ ra vẻ tiếc nuối rất vi diệu.
“Hơn nữa đúng lúc này lão đại của chúng tôi lại tự mình dẫn đội, cậu xem, đám tinh tặc bị thu phục hết rồi, thời gian vô cùng vừa vặn, Lục thiếu gia cậu đã lông tóc vô thương, đúng là tránh được một kiếp------”
“Tôi vốn dĩ không cần các người cứu.”
Nghe Độc xà nào đó đang không ngừng âm dương quái khí, vẻ mặt Lục Chi Chiêu càng khó coi, hắn dừng chân, hung tợn nhìn Tiết Ngân Hoàn.
“Chỉ là mấy tên tinh tặc bình thường mà thôi, tự tôi cũng có thể thu phục.”
Đại thiếu gia nào đó âm lãnh nói.
Nhận ra lửa nhận mãnh liệt trên người Lục Chi Chiêu, phản ứng đầu tiên của Tiết Ngân Hoàn lại là lùi về sau mấy bước.
Sau đó anh ta nắm mũi.
“Ầy, ngượng quá, tôi không phải cố ý xát muối vào vết thương đâu. Nhưng mà Lục thiếu gia này, có thể phiền cậu lùi lại chút không, có lẽ cậu ở trong nhà giam kia lâu rồi nên không cảm thấy, nhưng mùi ở nhà giam đó thực sự rất khó ngửi, trên người cậu…..”
“Anh-----”
Trước sự khiêu khích rõ ràng như vậy, huyết sắc trong mắt Lục Chi Chiêu lại một lần nữa lan tràn.
Sát khí không kềm chế được giống như dã thú đang không ngừng thét gào trong lòng hắn.
Nhưng khi Lục Chi Chiêu sắp mất kiểm soát, một bóng đen khác xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.
Đó là Hắc Mạn Ba. Người này rõ ràng trầm ổn hơn đồng nghiệp của mình nhiều, anh ta cau mày nhìn thoáng qua Lục Chi Chiêu đang rất không bình thường.
Anh ta hơi gật đầu hành lễ với Lục gia thiếu chủ, sau đó nhìn về phía Tiết Ngân Hoàn.
“Ngân Hoàn, đừng quá thả lỏng, chúng ta vẫn còn đang làm nhiệm vụ.” Hắc Mạn Ba nhắc nhở, “Còn nữa, lão đại đang ở phòng chỉ huy, anh ấy muốn gặp Lục thiếu gia.”
“Được.”
Nghe Hắc Mạn Ba cảnh cáo, Tiết Ngân Hoàn vô cùng thất vọng lẩm bẩm, lập tức thu lại dáng vẻ lười biếng cợt nhả của mình.
Anh ta chẳng để ý tới ánh mắt như muốn giết người của Lục Chi Chiêu nữa, chỉ nghiêm nghị đưa Lục Chi Chiêu tới phòng chỉ huy của chiếc phi thuyền cũ nát này.
Khi cánh cổng kim loại từ từ mở ra, người đàn ông đứng trong đám đông nhưng vẫn nổi bật đột nhiên lọt vào tầm nhìn của Lục Chi Chiêu.
Bộ dáng vô cùng lạnh lùng, sắc bén như sắt lạnh khiến cho hơi thở của Lục Chi Chiêu cũng trở nên gấp gáp.
Trong cơn ác mộng vô cùng thật kia, chính kẻ này đã mang thi thể Tô Lương đi.
Không, không, chỉ là một cơn ác mộng, Tô Lương hiện tại không sao, Tô Lương vẫn chưa chết... Lục Chi Chiêu không ngừng tự nhủ, phải một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Hơi thở của Alpha cấp S cùng thái độ đề phòng kháng cự kia vô cùng rõ ràng.
Lục Thái Phàn mặt không biểu cảm ký tên vào tài liệu do cấp dưới nộp lên, sau đó ngẩng đầu, khẽ cau mày nhìn tên cháu trai của mình.
Dù trên thực tế, quả thực anh đã chủ động xuất kích cứu Lục Chi Chiêu khỏi tay đám tinh tặc, nhưng giờ nhìn thấy cháu trai do mình cứu đã tới, thái độ của Lục Thái Phàn vô cùng lạnh nhạt.
“Lục Chính Ân đã nhiều lần gửi tin nhắn cho ta, hắn rất bất mãn với hành vi lần này của cậu”
Lục Thái Phàn nói.
Vừa nghe đến tên Lục Chính Ân, cảm giác bị cha mình ép buộc và thúc giục kết hôn lập tức quay lại trong đầu Lục Chi Chiêu.
Lục Chi Chiêu gần như có thể nghe thấy âm thanh lý trí mình đang đứt gãy.
“Cha tôi? Sao, ông cũng nhận mệnh cha tôi tới đây bắt tôi sao?”
Lục Chi Chiêu trào phúng mở miệng, ánh mắt đầy phẫn hận, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Ngay khi lời nói vừa dứt, hắn cảm thấy có nhiều người trong phòng chỉ huy đang vô cùng ngạc nhiên nhìn mình.
"Hô, hóa ra não tàn thế này đây…...."
Lục Chi Chiêu thậm chí còn nghe thấy Độc xà tên Tiết Ngân Hoàn đang lẩm bẩm phía sau, âm lượng cố tình để hắn nghe thấy.
Một lúc sau, Lục Chi Chiêu cũng đã hồi thần, huyết sắc trên mặt dần dần rút đi.
Hắn cũng đã nhận ra mình ngu xuẩn.
Lục Thái Phàn đã ẩn cư nhiều năm, cũng chính vì vậy nên Lục Chính Ân mới đứng trên sân khấu. Là con trai của Lục Chính Ân, Lục Chi Chiêu hô mưa gọi gió ở Lục gia nhiều năm như vậy cho nên đôi khi hắn sẽ sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu, rằng địa vị của hắn thực sự rất cao, nhất hô bá ứng.
Dưới tác động của ảo tưởng này, Lục Chi Chiêu thỉnh thoảng sẽ quên rằng dù Lục gia có hùng mạnh đến đâu thì trên thực tế cũng chỉ là một gia tộc phụ thuộc vào Xà quật mà thôi. Người đàn ông trước mặt có thể dễ dàng sai bảo cha hắn làm mọi việc, nhưng mặt khác, Lục Chính Ân sẽ không bao giờ có thể ra lệnh cho Lục Thái Phàn.
Trước mặt Lục Thái Phàn, Lục Chính Ân chẳng qua cũng chỉ là một con chó phải kẹp đuôi vô cùng cẩn thận mà thôi. Bởi vì chỉ cần Lục Thái Phàn muốn, mọi quyền lợi trong tay Lục Chính Ân sẽ tan thành bọt nước hết.
Bởi vì Lục gia gia chủ “chân chính” chỉ có một người……
Trước những lời lẽ mạo phạm của vãn bối, Lục Thái Phàn cũng không thèm để ý.
Ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Xà chủ chỉ dừng trên gương mặt Lục Chi Chiêu một thoáng, sau đó anh lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Anh phải giải quyết rất nhiều công việc trên thiết bị đầu cuối.
Một lúc sau, như thể vừa nhớ ra chuyện gì, anh mới nhẹ nhàng cất lời.
“Hành vi của cậu đã làm xáo trộn công việc thường này của Xà quật, trong tương lai, tôi không muốn thấy việc này tiếp diễn nữa.”
Nói xong, Lục Thái Phàn giơ tay làm một động tác.
Sau đó Lục Chi Chiêu liền phát hiện có hai chiến binh Độc xà tới giữ cánh tay mình.
“Ông, ông muốn làm gì tôi?” Sắc mặt Lục Chi Chiêu đột nhiên thay đổi, trong lòng hoảng sợ, vừa thở gấp vừa tức giận hỏi.
Mà lần này, Lục Thái Phàn còn không thèm đáp lời hắn.
Người duy nhất đáp lời Lục Chi Chiêu chỉ có Độc xà tên Tiết Ngân Hoàn lắm lời kia.
“Xà quật bọn tôi còn có thể làm gì cậu chứ, chúng tôi có phải đám tinh tặc sẽ biến cậu thành hoạn quan rồi bán vào rạp xiếc đâu……Đơn giản là trông giữ cậu cho cẩn thận rồi đưa cậu về với người cha tốt của cậu chứ sao. Ôi xời, đại thiếu gia, đừng nhìn tôi như vậy, giờ cậu cũng coi như là người Lục gia, cậu mà chạy loạn nữa sẽ khiến chúng tôi gặp rất nhiều phiền toái.”
Tiết Ngân Hoàn nói.
Vừa nói, hai Độc xà kia vừa hơi tăng lực tay, muốn dẫn Lục Chi Chiêu đi.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa kim loại lại trượt ra hai bên, một bóng người mảnh khảnh bước nhanh vào phòng chỉ huy.
“Em đã kiểm tra cho những con tin Omega kia một chút rồi, tạ ơn trời đất, đám tinh tặc kia còn chưa kịp làm gì họ. Chỉ có điều những Omega đó đã bị sợ hãi nghiêm trọng nên bây giờ vẫn rất bài xích với Alpha, em nghĩ việc tiếp theo em có thể làm một mình, đừng kích thích họ nữa thì hơn…..”
Tô Lương nhìn dữ liệu trong tay, đầu cũng không ngẩng mà nói với người đàn ông đang ngồi ở trung tâm phòng chỉ huy kia.
Tuy chính cậu cũng không phát hiện, nhưng trong mắt người ngoài, giờ khắc này dáng vẻ nào đó trên người cậu đã hơi tương tự với Lục Thái Phàn.
“Tiểu Lương?!”
Nhìn người mình ngày nhớ đêm mong đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lục Chi Chiêu run rẩy.
Hắn khàn giọng, không dám tin mà gọi tên Tô Lương.
“Sao em lại ở đây?”
“……….Lục Chi Chiêu?”
Giờ Tô Lương mới ngẩng đầu, cậu trông thấy thanh niên Alpha đang vô cùng tiều tụy bên cạnh Tiết Ngân Hoàn.
Nếu không phải đã từng sớm chiều ở chung với Lục Chi Chiêu, vô cùng quen thuộc hắn thì chắc Tô Lương sẽ không thể nhận ra kẻ râu ria xồm xoàm, toàn thân chật vật bốc mùi này lại là Lục gia đại thiếu gia cao cao tại thượng.
"A…...." Tô Lương nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Lục Chi Chiêu, do dự một hồi, cậu mới lễ phép cười cười, "Anh đã được cứu rồi sao, bình an vô sự, thật tốt quá."
Tô Lương nói.
Trước khi thay đổi kế hoạch trực tiếp đột kích đám tinh tặc ở khu 48, Lục Thái Phàn đã thông báo cho Tô Lương, Lục Chi Chiêu bị bắt.
Lục Chi Chiêu chạy tới khu 48 làm gì?
Tô Lương hơi bối rối với hành vi này của Lục Chi Chiêu. Nhưng rất nhanh, cậu nghĩ tới đời trước của mình: khi cậu và Lục Chi Chiêu bỏ trốn, dưới áp lực truy đuổi cũng đã vô tình chạy tới khu 48.
Lần này Lục Chi Chiêu tự mình bỏ trốn khỏi nhà, chắc tình hình cũng không khả quan hơn, có lẽ hắn cũng bất đắc dĩ mới lưu lạc tới nơi này. Chỉ có một chi tiết hơi kỳ lạ, dựa vào tự trọng cực cao của Lục Chi Chiêu cùng cấp bậc S kia, lẽ ra hắn không nên bị tinh tặc bắt một cách dễ dàng như vậy mới đúng.
Nhưng Tô Lương cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao giờ Lục Chi Chiêu đã hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cậu nữa. Hơn nữa Tô Lương hiểu rõ, nếu Độc xà đã biết Lục Chi Chiêu đang ở trong tay tinh tặc, vậy thì chắc chắn tính mạng của hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì hết. Đối với Tô Lương mà nói, biết vậy là đủ rồi.
Nhưng tất nhiên Lục Chi Chiêu không thể bình tĩnh đối diện với việc này.
“Sao em lại ở đây? Nơi này nguy hiểm như vậy, tại sao em lại ở cùng đám Độc xà này….”
Nói xong, Lục Chi Chiêu dần dần mừng như điên.
“Là vì anh, phải không? Em biết anh gặp nguy hiểm, cho nên muốn tới tìm anh đúng không……”
“Anh biết, anh biết em vẫn thương nhớ anh mà! Lời nói nhất đao lưỡng đoạn chẳng qua là lời khi em tức giận thôi! Tiểu Lương, anh biết, anh đều biết hết!”
Cơ mặt Lục Chi Chiêu như nhảy lên vì vui sướng tột độ.
Tô Lương thấy Lục Chi Chiêu như vậy, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Cậu cố gắng sắp xếp lại ngôn từ, vừa muốn lên tiếng giải thích lại đột nhiên nghe thấy giọng nói vô cùng âm trầm của người đàn ông bên cạnh.
“Em ấy chỉ tới đây vì nhiệm vụ. Lúc chúng ta xuất phát, em ấy hoàn toàn không biết một Lục gia thiếu chủ như cậu lại bị đám tinh tặc nhãi nhép kia bắt làm con tin.”
Lục Thái Phàn mặt không biểu tình nói.
Ngữ khí rất lạnh lùng.
“Đúng thế.”
Tiết Ngân Hoàn đứng sau Lục Chi Chiêu nhanh chóng phụ họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất