Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 190: Tôi biết rõ vấn đề

Trước Sau
"Ông, làm sao vậy?" Tiểu Khôn nghe được tiếng khóc bên ngoài thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy ông già Viên được Mạnh Giang Thiên đỡ đang khóc lợi hại, chạy tới đỡ ông, cảnh giác nhìn Mạnh Giang Thiên.

Nhưng cũng chỉ là cảnh giác nhìn, tuy rằng thời gian tiếp xúc không dài, nhưng trực giác Tiểu Khôn cảm thấy, Mạnh Giang Thiên cũng không phải người xấu.

"Không có việc gì, là ông sai sót." ông già Viên lau nước mắt, ngượng ngùng nhìn Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên giật giật khóe miệng cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Khôn, anh Tiểu Thiên đưa tiền lương của ông trước, bây giờ chúng ta có mười vạn giá trị cống hiến."

"Mười vạn! Chúng ta có nhiều tiền như vậy sao?" Tiểu Khôn nhìn thẻ thân phận của ông, ánh mắt trừng to như chuông đồng.

Có trời mới biết, hắn muốn kiếm tiền cỡ nào, cho dù chỉ có một vạn cũng đủ cho cả nhà bọn họ chi tiêu một tháng.

"Đây là tiền lương mà anh Tiểu Thiên đưa trước cho ông, tiền lương của cháu phải một tháng sau mới có. Một tháng này, chúng ta nhất định phải dụng tâm giúp anh Tiểu Thiên trồng trọt, biết không?"

"Cháu biết, anh Tiểu Thiên, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực, chăm sóc tốt ruộng đất của anh." rốt cuộc Tiểu Khôn nở nụ cười với Mạnh Giang Thiên, cười đến mặt trời tràn đầy hy vọng.

"Được, cậu có lòng tin như vậy thì ruộng đất của tôi liền giao cho cậu. Đại gia Viên, hai người nghỉ ngơi đi, tôi đi mua chút vật liệu xây dựng nhà kính, đợi đến khi nhà kính xây xong thì tôi lại đến đón các cậu." Đưa hai người về nhà an toàn, Mạnh Giang Thiên cũng rời đi.

Trong nông trại có mấy cái nhà kính rau, Mạnh Giang Thiên hỏi một chút dị năng giả quen biết bên trong, biết được địa chỉ của thương nhân bán vật liệu xây dựng.

Đợi đến khi thợ xây xong tổ gà và hai cái nhà kính lớn, đã là hai ngày sau, tổng cộng tiêu tốn sáu vạn giá trị cống hiến của anh, tương đương với tiền của một viên tinh hạch.

Mạnh Giang Thiên còn xây một phòng nhỏ thép nhẹ đơn giản, bình thường cho hai ông cháu nghỉ ngơi.

Mạnh Giang Thiên bỏ ba con gà trong không gian vào ổ gà, đột nhiên xuất hiện ở một hoàn cảnh xa lạ, ba con gà cục cục tác tác chạy tán loạn trong ổ.

Dù sao cũng không bay ra được, Mạnh Giang Thiên cũng ném phân gà trong không gian ra, ném mấy cây ngô vào, mặc kệ chúng nó.

Đi đón ông già Viên cùng Tiểu Khôn tới, trong lều cũ nát cũng chỉ có hai người canh giữ. Gia đình họ đã chuyển đến một ngôi nhà thép nhẹ cách đó không xa.

Nhà mới cũng không lớn, chừng ba mươi mét khối, ở tám người, nhưng che gió chắn mưa, so với lều ván gỗ trước kia tốt hơn nhiều lắm.

Hơn nữa một tháng chỉ cần năm ngàn tiền thuê nhà, đối với tài sản hiện tại của hai ông cháu thì cũng đủ trả.



Trước kia ông già Viên làm việc ở viện khoa học nông nghiệp, thời điểm tận thế thuận tay cầm rất nhiều hạt giống. Viên lão đầu đều dọn dẹp rồi đưa cho Mạnh Giang Thiên.

Bên trong thậm chí còn có hạt giống trái cây nhiệt đới, Mạnh Giang Thiên rất vui vẻ, nhưng cũng không lấy không công những hạt giống này, cho ông già Viên một vạn giá trị cống hiến.

Ở tận thế, kỳ thật hạt giống cũng không tiện. Một vạn giá trị cống hiến mua nhiều hạt giống như vậy, Mạnh Giang Thiên hoàn toàn kiếm được lời.

Nhưng cho nhiều ông già Viên không cần, khuyên can mãi mới lấy một vạn giá trị cống hiến, muốn đi mua sữa bột cho cháu trai.

Đưa hai ông cháu ra ruộng, Mạnh Giang Thiên căn cứ theo chỉ huy của ông già Viên, dùng dị năng hệ đất sửa sang đất đai trong nhà kính ra từng mảnh ruộng quy tắc chỉnh tề, ông già Viên hâm mộ cảm thán.

Trước kia bọn họ trồng trọt đều dùng trâu bò kéo, sau đó đất trồng đều cơ giới hóa, nhưng cũng không có mạnh mẽ như Mạnh Giang Thiên, chỉ cần phất tay.

Rắc hạt giống, tưới nước, vận chuyển một ít dị năng hệ cây, rau củ ăn bình thường, không đến hai giờ là trồng xong.

Hôm nay Thôi Tây Sinh lẩm bẩm muốn ăn vải thiều, Mạnh Giang Thiên chọn ra hạt giống vải thiều, thứ này cần ngâm vài ngày mới được.

Mạnh Giang Thiên đang muốn đến nông trại xem một chút nên ném hạt giống vải thiều cho ông già Viên.

Hai ngày không đến, bộ dáng nông trại đặc biệt thê thảm, gần như một nửa rau quả đều chết khô, từng mảnh ruộng đất trở thành đất hoang.

Cánh cửa thường đóng chặt của trang trại bây giờ rộng mở, không ngừng có người ra vào, cố gắng tìm ra vấn đề của trang trại.

Nhưng cũng có người ôm mục đích khác đến, trà trộn vào trong đám người tiến vào nông trại, trộm một ít tỏi, nhổ một củ cần tây, có thể mang ra ngoài chính là một bữa ăn ngon.

Nhưng giám sát trang trại cũng không phải ăn chay, cho đến nay không ai thành công mang ra một lá rau.

Kết quả bị bắt sẽ rất thảm, những tên trộm kia không bị thương một chút lại khóc đến gan ruột đứt từng khúc, hẳn là trừng phạt thuộc về tinh thần.

Mạnh Giang Thiên nhìn giá treo thưởng, Phùng Kinh Quảng đã nâng phần thưởng lên bốn mươi mẫu đất, đất đai còn lại đều bị mang làm phần thưởng.

Mắt Mạnh Giang Thiên sáng lên, phần thưởng này anh muốn lấy.

Lặng lẽ phóng xuất ra dị năng hệ cây, Mạnh Giang Thiên rất nhanh đã tìm được hạt giống khiến nhiều người dày vò mấy ngày như vậy.

Một nhóm người vây quanh một cánh đồng mới héo, một số người tìm kiếm nguyên nhân.

Hệ đất lật đất, cái gì cũng không tìm thấy. Độ ẩm của đất, hệ nước cảm thấy rất tốt, và hệ cây cũng không tìm thấy vi khuẩn trong đất.



Mà thủ phạm kia đã sớm chạy đến một góc cách đám người thật xa, làm bậy ở một mảnh đất trồng rau.

Mấy ngày không gặp, hình như hơi thở thứ này mạnh hơn một chút, xem ra những loại rau này hy sinh, thành toàn cho nó không ít.

Một đám người hết đường xoay sở, Mấy ngày nay Phùng Kinh Quảng vẫn ở nông trại, hiện tại hắn rất nghi ngờ là Triệu Vỹ Gia tự biết mình phải chết không thể nghi ngờ nên động tay động chân ở trên cánh đồng, dẫn đến rau quả chết trên diện rộng.

Hiện tại hắn rất hối hận đã giết chết Triệu Vỹ Gia sớm như vậy, nhiều người như thế ngay cả nguyên nhân cũng không tìm ra.

Phùng Kinh Quảng không muốn mắng người, nhưng nhìn những người bận rộn này, trong lòng phiền não rất muốn mắng người.

"Phùng tiên sinh." Mạnh Giang Thiên chen vào đám người, kêu một tiếng gọi Phùng Kinh Quảng đang trầm tư.

Phùng Kinh Quảng quay đầu nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Mạnh Giang Thiên? Sao cậu lại ở đây và tìm tôi?"

"Tôi tới muốn bốn mươi mẫu đất bên cạnh mười mẫu đất của tôi." Mạnh Giang Thiên đùa giỡn.

Nhưng mấy ngày nay Phùng Kinh Quảng sứt đầu mẻ trán, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cho rằng thật sự Mạnh Giang Thiên muốn bốn mươi mẫu đất kia.

Những đất đai kia hắn đã làm phần thưởng treo thưởng, không phải rất muốn cho Mạnh Giang Thiên.

Nhưng nghĩ đến đất Mạnh Giang Thiên dùng cũng là của Vương tiên sinh, đây có thể là Vương tiên sinh muốn bốn mươi mẫu đất kia, Phùng Kinh Quảng do dự một lát hỏi: "Là Vương tiên sinh muốn những mảnh đất kia sao?"

Nếu Vương tiên sinh muốn những mảnh đất đó, hắn phải đổi phần thưởng. Dù sao so với những nơi đó, hắn càng để ý Vương tiên sinh.

"Có phải hay không?" Mạnh Giang Thiên mỉm cười, kéo Vương tiên sinh lên, có thể dễ nói hơn rất nhiều.

Phùng Kinh Quảng nghi ngờ nhìn Mạnh Giang Thiên, Mạnh Giang Thiên cười tiếp tục nói: "Vốn Vương tiên sinh cảm thấy mười mẫu đất đã đủ dùng.

"Nhưng bốn mươi mẫu đất kia thật sự quá gần, Vương tiên sinh không muốn cùng người khác làm hàng xóm nên bốn mươi mẫu đất kia cũng muốn.

.....????????????????????????????????.....

4/10/2021

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau