Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu
Chương 74: Muốn cái giải thích
"Mạnh Giang Thiên chỉ chiếm chỗ tốt của dị năng, thức ăn cũng là do chúng tôi đi ra ngoài tìm kiếm, cô không thể chỉ vì một cái mà xóa bỏ công lao của chúng tôi. Hơn nữa, Mạnh Giang Thiên mang thức ăn về thì sao? Mấy ngày nay hắn làm cái gì? Cô có thể cùng hai vị nói một lời."
Hội trưởng học sinh càng nói càng hợp tình hợp lý, cuối cùng ngược lại thành chất vấn Lưu An Na.
Trong lúc nhất thời Lưu An Na bị bộ dáng hung ác của hội trưởng học sinh dọa sợ, quả thật chuyện mấy ngày nay Mạnh Giang Thiên làm cũng không dễ nói ra.
Lưu An Na bị quát hỏi, thấy sự việc lại có nội tình, cảnh sát Bạch rất hứng thú nhìn hội trưởng học sinh cùng Lưu An Na.
Mấy dị năng giả này đúng là nhiều chuyện cũ, đầu tận thế đã lục đục như vậy, đến khu an toàn thì rất có khả năng mấy người này càng nhiệt liệt hơn.
Nếu Mạnh Giang Thiên này tranh đấu thất bại rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy con thỏ trắng phía sau anh, hắn sẽ có cơ hội bắt đến tay.
"Cô gái nhỏ, cô có muốn nói gì nữa không?" Thấy Lưu An Na không nói lời nào, cảnh sát Bạch không ngại chuyện lớn chủ động hỏi.
Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Giang Thiên không khỏi mang theo một tia khiêu khích.
Có vẻ đứa nhỏ phía sau kia rất dính Mạnh Giang Thiên này, cảnh sát Bạch biết mình bởi vì một con thỏ trắng vừa mới gặp mặt mà nhằm vào người khác là không đúng.
Nhưng hắn rất hâm mộ Mạnh Giang Thiên được bạn học trắng nõn kia tín nhiệm như vậy. Hắn muốn thay thế anh để trở thành một người đàn ông mà người bạn nhỏ dựa vào.
Mạnh Giang Thiên nhìn ra sự khiêu khích trong mắt cảnh sát Bạch thì hơi nghi ngờ. Phía sau Thôi Tây Sinh cảm giác được ánh mắt càng thêm nóng bỏng của cảnh sát Bạch thì nắm chặt tay Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên cảm giác được động tác nhỏ của Thôi Tây Sinh, lại nhìn ánh mắt cảnh sát Bạch không ngừng nhìn về phía sau anh, nhất thời hiểu rõ.
Hiện tại mị lực của Thôi Tây Sinh càng lúc càng lớn, người mới gặp mặt đều muốn vì cậu tranh giành tình cảm.
Khóe môi khinh thường một câu, Mạnh Giang Thiên tặng cho cảnh sát Bạch một ánh mắt khinh miệt. Một dị năng giả đẳng cấp còn thấp hơn Vương Khôn lấy đâu ra dũng khí dám khiêu khích anh.
Lưu An Na bị hỏi không tiện mở miệng, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói: "Tôi vất vả khổ cực tìm về thức ăn, vì sao phải chia cho người khác? Và anh, không có sự đồng ý của tôi, chia thức ăn của tôi cho người khác, có nên cho tôi một lời giải thích hợp lý hay không?"
Mạnh Giang Thiên nhìn thẳng cảnh sát Bạch, khí thế trên người dần dần tăng lên.
Vì để cho cảnh sát Bạch tác oai tác quái, Mạnh Giang Thiên áp chế dị năng lớn nhất của mình, ngoại trừ Thôi Tây Sinh phía sau thì không khác gì công kích tất cả mọi người.
Khí thế cường đại làm cho người trên sân thượng cảm thấy ngực nặng nề, một trăm lẻ tám người bình thường kia không chịu nổi bị đè sấp trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Lưu An Na sắc mặt đỏ bừng quỳ trên đất. Mạnh Giang Thiên liếc cô một cái, kéo lên ném ở phía sau.
Vừa rồi chỉ nghĩ đến Thôi Tây Sinh, ngược lại quên mất cô.
Chỉ bị khống chế vài giây Lưu An Na đã toát mồ hôi lạnh, chân tay mỏi nhừ, thở hồng hộc tựa trên người Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh ghét bỏ không chút lưu tình đẩy ra, Lưu An Na lại bị đẩy xuống đất, bất ngờ không kịp đề phòng nên ngã không nhẹ.
Bàn tay bị mặt đất thô ráp chà ra từng vết máu, Lưu An Na hung tợn trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh từ trên cao nhìn xuống, dùng lỗ mũi nhìn Lưu An Na. Lưu An Na bịt kín ngực, thiếu chút nữa cũng phun ra một ngụm máu.
Mà mấy dị năng giả tới trong khu an toàn đều gập lưng, mặt đỏ tai hồng, một đám cứng rắn chống đỡ không quỳ xuống. Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Giang Thiên đều thay đổi.
Cảnh sát Bạch đứng gần nhất, cũng là mục tiêu công kích trọng điểm của Mạnh Giang Thiên, tuy rằng chống đỡ không ngã xuống nhưng cũng hộc máu thật xa, miễn cưỡng lui về phía sau vài bước.
Trước người Mạnh Giang Thiên lập tức dựng lên một bức tường gió ngăn máu tươi phun đến trước mặt.
"Đủ rồi, Mạnh Giang Thiên, tiếp tục... Làm nữa, sẽ chết... Người." Cảnh sát Bạch đứt quãng nói, thái độ vẫn cường ngạnh như cũ.
"Vậy anh định giải thích cho tôi sao?" Từ trên cao Mạnh Giang Thiên thẳng tắp không khom lưng nhìn cảnh sát Bạch.
"Giải thích cho cậu cũng được, nhưng phải để cho tôi, biết rõ chân tướng... Sự việc mới được."
"Chân tướng? Anh có cần phải biết không? Điều này không liên quan tới việc các anh chia thức ăn của tôi."
"Chia thức ăn của cậu cũng không phải tôi, lúc tôi đến đã chia xong rồi. Chờ tôi làm rõ những gì đã xảy ra, tôi sẽ cung cấp cho cậu... một lời giải thích."
"Hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích làm tôi hài lòng." Xa xa có người không chịu nổi khí thế của Mạnh Giang Thiên, kêu thảm thiết ra tiếng, cũng không biết bị thương ở chỗ nào.
Mạnh Giang Thiên cảm thấy khá ổn thì thu hồi khí thế của mình.
Không có cảm giác bị đỉnh thái sơn áp chế, nhất thời trên sân thượng vang lên một loạt tiếng thở dài như trút được gánh nặng.
Cảnh sát Bạch kịch liệt ho khan vài tiếng, lại phun ra một chút máu tươi, mu bàn tay lau sạch máu trên miệng, hắn ta chậm rãi đứng thẳng người.
Không phục, không cam lòng, sợ hãi và uất ức. Trong lòng cảnh sát Bạch cảm xúc tiêu cực ào ào đi ra, nhìn Thôi Tây Sinh đôi mắt trong suốt như nai nhỏ phía sau Mạnh Giang Thiên nhìn mình.
Mặt già của cảnh sát Bạch đỏ lên, hận không thể tìm một khe hở chui vào. Mất mặt ở trước mặt ai cũng được, chính là không muốn mất mặt ở trước mặt con thỏ trắng này.
Sinh vật tuyệt vời chỉ kẻ mạnh mới có được, cảnh sát Bạch nhìn Mạnh Giang Thiên, đáy lòng âm thầm thề trở về nhất định hắn phải khắc khổ tu luyện.
Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ lôi con thỏ trắng vào trong ngực mình.
Nhưng hiện tại hắn phải nhẫn nhục chịu đựng.
"Nói, rốt cuộc những thức ăn kia là xảy ra chuyện gì?" Nghẹn một bụng tức giận, không dám nổi giận với Mạnh Giang Thiên, cảnh sát Bạch trừng mắt gầm nhẹ nhìn Vương Khôn.
"Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm. Là hai người bọn họ nói những thức ăn đó đều là bọn họ tìm về, có thể chia cho những người bình thường kia ăn. Đó là lý do tại sao chúng tôi chia. Không ai nói với tôi đó là thức ăn của cậu, mà cậu cũng đâu có ngăn cản họ."
Trong lòng Vương Khôn ấm ức, lúc chia thức ăn Mạnh Giang Thiên đứng bên cạnh cũng không ngăn cản. Hiện tại người này đơn giản chính là đang tìm hiểu.
"Ngăn cản còn kịp sao? Khi tôi trở lại, tất cả các anh đều chia thức ăn cho họ. Những người đó sắp ăn hết rồi, anh bảo tôi có nên đến lôi cổ họ để lấy thức ăn ra không?"
Mạnh Giang Thiên lạnh lùng vặc lại. Nếu không phải vì vào khu an toàn có thể ngồi trực thăng về nhà thì anh đã sớm trở mặt.
"Vậy đây cũng không phải chuyện của tôi, tôi cùng cậu trở về. Chính hai người này đã lừa dối chúng ta." Vương Khôn chuyển mục tiêu công kích chỉ vào hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy.
Triệu Hoan Thụy ôm ngực, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình thì lập tức phản bội, chỉ vào hội trưởng học sinh nói: "Không liên quan đến tôi, là hội trưởng bảo tôi làm như vậy."
Vừa rồi chứng kiến Mạnh Giang Thiên đáng sợ, bỗng nhiên Triệu Hoan Thụy cảm thấy với tình huống hiện tại hội trưởng học sinh dối trá hình như không có tiền đồ gì, Mạnh Giang Thiên mới là đùi thật.
Một dị năng giả hệ đất cứng cỏi, phẩm chất thật thà Triệu Hoan Thụy một chút cũng không còn, ngược lại càng giống như dây leo bám tường, theo gió lay động.
.....????????????????????????????????.....
16/9/2021
#NTT
Hội trưởng học sinh càng nói càng hợp tình hợp lý, cuối cùng ngược lại thành chất vấn Lưu An Na.
Trong lúc nhất thời Lưu An Na bị bộ dáng hung ác của hội trưởng học sinh dọa sợ, quả thật chuyện mấy ngày nay Mạnh Giang Thiên làm cũng không dễ nói ra.
Lưu An Na bị quát hỏi, thấy sự việc lại có nội tình, cảnh sát Bạch rất hứng thú nhìn hội trưởng học sinh cùng Lưu An Na.
Mấy dị năng giả này đúng là nhiều chuyện cũ, đầu tận thế đã lục đục như vậy, đến khu an toàn thì rất có khả năng mấy người này càng nhiệt liệt hơn.
Nếu Mạnh Giang Thiên này tranh đấu thất bại rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy con thỏ trắng phía sau anh, hắn sẽ có cơ hội bắt đến tay.
"Cô gái nhỏ, cô có muốn nói gì nữa không?" Thấy Lưu An Na không nói lời nào, cảnh sát Bạch không ngại chuyện lớn chủ động hỏi.
Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Giang Thiên không khỏi mang theo một tia khiêu khích.
Có vẻ đứa nhỏ phía sau kia rất dính Mạnh Giang Thiên này, cảnh sát Bạch biết mình bởi vì một con thỏ trắng vừa mới gặp mặt mà nhằm vào người khác là không đúng.
Nhưng hắn rất hâm mộ Mạnh Giang Thiên được bạn học trắng nõn kia tín nhiệm như vậy. Hắn muốn thay thế anh để trở thành một người đàn ông mà người bạn nhỏ dựa vào.
Mạnh Giang Thiên nhìn ra sự khiêu khích trong mắt cảnh sát Bạch thì hơi nghi ngờ. Phía sau Thôi Tây Sinh cảm giác được ánh mắt càng thêm nóng bỏng của cảnh sát Bạch thì nắm chặt tay Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên cảm giác được động tác nhỏ của Thôi Tây Sinh, lại nhìn ánh mắt cảnh sát Bạch không ngừng nhìn về phía sau anh, nhất thời hiểu rõ.
Hiện tại mị lực của Thôi Tây Sinh càng lúc càng lớn, người mới gặp mặt đều muốn vì cậu tranh giành tình cảm.
Khóe môi khinh thường một câu, Mạnh Giang Thiên tặng cho cảnh sát Bạch một ánh mắt khinh miệt. Một dị năng giả đẳng cấp còn thấp hơn Vương Khôn lấy đâu ra dũng khí dám khiêu khích anh.
Lưu An Na bị hỏi không tiện mở miệng, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên không thèm để ý chút nào, thản nhiên nói: "Tôi vất vả khổ cực tìm về thức ăn, vì sao phải chia cho người khác? Và anh, không có sự đồng ý của tôi, chia thức ăn của tôi cho người khác, có nên cho tôi một lời giải thích hợp lý hay không?"
Mạnh Giang Thiên nhìn thẳng cảnh sát Bạch, khí thế trên người dần dần tăng lên.
Vì để cho cảnh sát Bạch tác oai tác quái, Mạnh Giang Thiên áp chế dị năng lớn nhất của mình, ngoại trừ Thôi Tây Sinh phía sau thì không khác gì công kích tất cả mọi người.
Khí thế cường đại làm cho người trên sân thượng cảm thấy ngực nặng nề, một trăm lẻ tám người bình thường kia không chịu nổi bị đè sấp trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Lưu An Na sắc mặt đỏ bừng quỳ trên đất. Mạnh Giang Thiên liếc cô một cái, kéo lên ném ở phía sau.
Vừa rồi chỉ nghĩ đến Thôi Tây Sinh, ngược lại quên mất cô.
Chỉ bị khống chế vài giây Lưu An Na đã toát mồ hôi lạnh, chân tay mỏi nhừ, thở hồng hộc tựa trên người Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh ghét bỏ không chút lưu tình đẩy ra, Lưu An Na lại bị đẩy xuống đất, bất ngờ không kịp đề phòng nên ngã không nhẹ.
Bàn tay bị mặt đất thô ráp chà ra từng vết máu, Lưu An Na hung tợn trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh.
Thôi Tây Sinh từ trên cao nhìn xuống, dùng lỗ mũi nhìn Lưu An Na. Lưu An Na bịt kín ngực, thiếu chút nữa cũng phun ra một ngụm máu.
Mà mấy dị năng giả tới trong khu an toàn đều gập lưng, mặt đỏ tai hồng, một đám cứng rắn chống đỡ không quỳ xuống. Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Giang Thiên đều thay đổi.
Cảnh sát Bạch đứng gần nhất, cũng là mục tiêu công kích trọng điểm của Mạnh Giang Thiên, tuy rằng chống đỡ không ngã xuống nhưng cũng hộc máu thật xa, miễn cưỡng lui về phía sau vài bước.
Trước người Mạnh Giang Thiên lập tức dựng lên một bức tường gió ngăn máu tươi phun đến trước mặt.
"Đủ rồi, Mạnh Giang Thiên, tiếp tục... Làm nữa, sẽ chết... Người." Cảnh sát Bạch đứt quãng nói, thái độ vẫn cường ngạnh như cũ.
"Vậy anh định giải thích cho tôi sao?" Từ trên cao Mạnh Giang Thiên thẳng tắp không khom lưng nhìn cảnh sát Bạch.
"Giải thích cho cậu cũng được, nhưng phải để cho tôi, biết rõ chân tướng... Sự việc mới được."
"Chân tướng? Anh có cần phải biết không? Điều này không liên quan tới việc các anh chia thức ăn của tôi."
"Chia thức ăn của cậu cũng không phải tôi, lúc tôi đến đã chia xong rồi. Chờ tôi làm rõ những gì đã xảy ra, tôi sẽ cung cấp cho cậu... một lời giải thích."
"Hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích làm tôi hài lòng." Xa xa có người không chịu nổi khí thế của Mạnh Giang Thiên, kêu thảm thiết ra tiếng, cũng không biết bị thương ở chỗ nào.
Mạnh Giang Thiên cảm thấy khá ổn thì thu hồi khí thế của mình.
Không có cảm giác bị đỉnh thái sơn áp chế, nhất thời trên sân thượng vang lên một loạt tiếng thở dài như trút được gánh nặng.
Cảnh sát Bạch kịch liệt ho khan vài tiếng, lại phun ra một chút máu tươi, mu bàn tay lau sạch máu trên miệng, hắn ta chậm rãi đứng thẳng người.
Không phục, không cam lòng, sợ hãi và uất ức. Trong lòng cảnh sát Bạch cảm xúc tiêu cực ào ào đi ra, nhìn Thôi Tây Sinh đôi mắt trong suốt như nai nhỏ phía sau Mạnh Giang Thiên nhìn mình.
Mặt già của cảnh sát Bạch đỏ lên, hận không thể tìm một khe hở chui vào. Mất mặt ở trước mặt ai cũng được, chính là không muốn mất mặt ở trước mặt con thỏ trắng này.
Sinh vật tuyệt vời chỉ kẻ mạnh mới có được, cảnh sát Bạch nhìn Mạnh Giang Thiên, đáy lòng âm thầm thề trở về nhất định hắn phải khắc khổ tu luyện.
Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ lôi con thỏ trắng vào trong ngực mình.
Nhưng hiện tại hắn phải nhẫn nhục chịu đựng.
"Nói, rốt cuộc những thức ăn kia là xảy ra chuyện gì?" Nghẹn một bụng tức giận, không dám nổi giận với Mạnh Giang Thiên, cảnh sát Bạch trừng mắt gầm nhẹ nhìn Vương Khôn.
"Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm. Là hai người bọn họ nói những thức ăn đó đều là bọn họ tìm về, có thể chia cho những người bình thường kia ăn. Đó là lý do tại sao chúng tôi chia. Không ai nói với tôi đó là thức ăn của cậu, mà cậu cũng đâu có ngăn cản họ."
Trong lòng Vương Khôn ấm ức, lúc chia thức ăn Mạnh Giang Thiên đứng bên cạnh cũng không ngăn cản. Hiện tại người này đơn giản chính là đang tìm hiểu.
"Ngăn cản còn kịp sao? Khi tôi trở lại, tất cả các anh đều chia thức ăn cho họ. Những người đó sắp ăn hết rồi, anh bảo tôi có nên đến lôi cổ họ để lấy thức ăn ra không?"
Mạnh Giang Thiên lạnh lùng vặc lại. Nếu không phải vì vào khu an toàn có thể ngồi trực thăng về nhà thì anh đã sớm trở mặt.
"Vậy đây cũng không phải chuyện của tôi, tôi cùng cậu trở về. Chính hai người này đã lừa dối chúng ta." Vương Khôn chuyển mục tiêu công kích chỉ vào hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy.
Triệu Hoan Thụy ôm ngực, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình thì lập tức phản bội, chỉ vào hội trưởng học sinh nói: "Không liên quan đến tôi, là hội trưởng bảo tôi làm như vậy."
Vừa rồi chứng kiến Mạnh Giang Thiên đáng sợ, bỗng nhiên Triệu Hoan Thụy cảm thấy với tình huống hiện tại hội trưởng học sinh dối trá hình như không có tiền đồ gì, Mạnh Giang Thiên mới là đùi thật.
Một dị năng giả hệ đất cứng cỏi, phẩm chất thật thà Triệu Hoan Thụy một chút cũng không còn, ngược lại càng giống như dây leo bám tường, theo gió lay động.
.....????????????????????????????????.....
16/9/2021
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất