Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi
Chương 10: Khách không mời mà đến!
Khung bình luận trong phòng phát sóng nhốn nháo.
Thời điểm thang máy trục trặc, thì hình ảnh của Nhạc Kỳ Niên và hai cô bé sinh đôi cũng bị rớt mạng nên không có gì cả. Nên khiến người xem vừa lo lắng, vừa tức giận mà lùa thẳng vào trang chủ chương trình, một đám người mắng khách sạn không an toàn, một đám người lại chửi tổ tiết mục không lo an toàn cho các thí sinh.
Đạo diễn Giản Diệc Đạo bên này khóc không ra nước mắt. Đầu ông hiện giờ cũng muốn nổ tung với 5 chữ "Chương trình xảy ra sự cố". Ông chỉ làm một cái show thực tế thôi mà, sao lại gặp cái tình huống thế này cơ chứ? Nếu thí sinh thật sự xảy ra vấn đê, chương trình của ông nhất định bị hủy và bị chỉnh đốn ngay lập tức.
Giản Diệc Đạo nhanh chóng gọi cho giám đốc khách sạn, để họ gọi nhân viên bảo trì đến sửa thang máy. Giám đốc nghe xong nào dám chậm trễ, vội vàng điều nhân viên bảo trì cùng nhân viên an ninh nhanh chóng chạy lên lầu 14. Thí sinh xảy ra chuyện, giám đốc còn sốt ruột hơn gấp bội so với đạo diễn. Vì ông muốn nhờ chương trình để giới thiệu khách sạn, giờ để mọi người biết thang máy có vấn đề. Vậy khác gì tự tay đập mẹ nó bảng hiệu?
Giản Diệc Đạo vốn dĩ không tin quỷ thần, nhưng hiện tại ông chỉ hướng trời cầu nguyện: Cầu ngài đừng để chuyện gì phát sinh!
"Đạo diễn, phát sóng trực tiếp của họ trở lại rồi!" trợ lí bên này nhanh chóng kêu to.
Giản Diệc Đạo không giấu nổi sự vui mừng. Cầu nguyện linh nghiệm ư?
Bên màn ảnh của Nhạc Kỳ Niên cùng đôi chị em sinh đôi quả thật khôi phục. Trong màn hình hiện tại chính là Nhạc Kỳ Niên cùng hai chị em đang đứng trong một căn phòng khách sạn, nhưng ngoại trù bọn họ còn có một người nam nhân!
Giản Diệc Đạo nhìn chằm chằm người nam nhân trong màn hình, mặt tràn đầy hoang mang tự hỏi: "...Hắn sao lại ở đó?"
***
Nhạc Kỳ Niên một chân đá văng cửa phòng, đoàn người cũng nhanh chóng bước vào bên trong, căn phòng một mảnh tối tăm.
Không thể mở đèn, hai cô bé nhanh chóng bước đến cửa sổ mà kéo ra hai bên rèm.
Ánh sáng mặt trời nhanh chóng chiếu rọi vào bên trong, chiếu ra chiếc giường với mền gối sa hoa, nhưng vẫn không xua được không khí âm trầm cùng quỷ dị nơi này.
Tầm mắt của Nhạc Kỳ Niên đảo quanh, sau đó dừng lại ở bức tranh Tây Dương treo trên đầu giường.
Cậu bước đến hạ xuống bức tranh thì hiện ra một cái lỗ trên tường, Tiểu La nhanh chóng zoom vào cái lỗ, liền thấy được rõ ràng bên trong chính là một con tiểu nhân dùng rơm rạ để bện thành.
Nhạc Kỳ Niên xé xuống một phần vải tay áo đạo bào, sau đó bao lấy bàn tay mà cẩn thận cầm con tiểu nhân rơm bên trong ra.
Trên người tiểu nhân có ghim 7 cây đinh, sau lưng lại có một tờ giấy vàng dùng mực chu sa mà viết môhr cái ngày tháng năm sinh.
"A, cái này gọi là trát tiểu nhân!" Tiểu La sợ hãi mà lên tiếng, "trên người tiểu nhân sẽ viết sinh thần bát tự người bị yểm, sau đó có thể nguyền rủa người khác,"
Trong giọng nói có chút đắc ý, sau đó ánh mắt đầy mong chờ nhìn Nhạc Kỳ Niên chờ nghe lời khen.
"Ừm, cũng gần đúng." Nhạc Kỳ Niên dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Tiểu La, "Đây là một trong những loại thuật yểm xấu xa, chẳng qua không phải dùng để nguyền rủa người sống, mà nói chính là dùng để trói linh hồn người chết."
"Người chết......" Tiểu La lẩm bẩm, "Chẳng lẽ là...... Mạn San lão sư?"
"Năm Tân Mão ngày Ất Hợi...." Nhạc Kỳ Niên nhanh chóng đổi ngày tháng trên lá bùa vàng thành ngày dương, "Là ngày mất tính theo dương lịch của Mạn San lão sư, thuật trói hồn này đúng là dùng để trấn áp vong linh của Mạn San lão sư. Căn phòng này cũng nằm trên căn phòng Mạn San lão sư ở trước khi chết. Cái gọi là 'Nam Đẩu chú sinh, Bắc Đẩu chú chết', chính là trên tiểu nhân ghim 7 cây đinh ở ấn Bắc Đẩu, sau đó viết thời gian ngày tháng của người chết lên tiểu nhân, như vậy đã có thể đem hồn phách người chết trấn trụ, không thể nhập luân hồi."
Tiểu La nghe Nhạc Kỳ Niên nói không khỏi dựng da gà, mắt cũng mở to, cô gái Cameraman vên này cũng không thể tin được mà che miệng sửng sốt. Còn hai chị em sinh đôi lại không có biểu cảm gì nhiều, như hai bé đã biết trước việc này, chỉ yên lặng đứng một bên chơi đùa với Cổ vương.
"Rốt cuộc là người nào làm? Kẻ đó có thâm thù đại hận gì với Mạn San lão sư, mà lại làm ra những việc như vậy?"
Nhạc Kỳ Niên ánh mắt buồn bã: "Đại khái là sợ vong linh trả thù?"
"Nói như vậy, cái tiểu nhân rơm này là hung thủ làm ra?"
Nhạc Kỳ Niên gật đầu. Cái tiểu nhân rơm này cũng chính là ngọn nguồn âm khí trong khách sạn.
Tiểu La không khỏi nuốt nước miếng, run rẩy lên tiếng: "...Vậy, vậy, anh biết hung thủ sao?"
Nhạc Kỳ Niên không trả lời ngay mà đem cái tiểu nhân rơm để lên bệ cửa sổ, sau đó dán một lá bùa, "Cái này... thì chỉ cần hỏi người chết, thì rõ ràng mọi thứ ngay."
Tay ấn pháp quyết, hạ nhẹ giong niệm: "Âm linh tới ta phan, dương linh phản nhữ tàn. Bắc Đẩu thiên bồng sắc, Huyền Vũ khai âm quan. Hồn phách thừa ngô triệu, vội vàng phụ ngô phan. Cấp tốc nghe lệnh." ( chú)
Cái tiểu nhân rơm trên bệ cửa sổ bỗng nhiên phát ra đóm lửa nhỏ, rất nhanh đã cháy lan toàn thân hóa thành tro tàn.
Hai chị em song bào thai cũng không có Âm Dương Nhãn, nhưng lại cảm nhận được không khí trong phòng sau khi cái tiểu nhân kia cháy đã tahy đổi. Không khí khi nãy còn âm trầm tử khí, thì hiện tại lại ấm áp vô cùng.
Mà trước mắt của NHạc Kỳ Niên, nơi ánh mặt trời không chiếu đến, lại hiện lên một bóng hình nhàn nhạt của một cô gái.
Bộ dáng cô gái hơn 30, tóc dài không phấn son, khuôn mặt nhỏ mang theo cặp kính to, bộ dáng có chút sợ hãi co rúm, giống như trong một giấc ngủ dài tỉnh lại, vẫn chưa biết mình đang ở đâu.
"Tôi...tôi tự do...?" cô gái sự sờ khuôn mặt mình, sau đó mờ mịt mà nhìn 5 người có mặt trong phòng.
"Ngài chính là Mạn San lão sư?" Nhạc Kỳ Niên hỏi.
Tiểu La kinh hoảng thất thố mà lia ống kính nhìn chung quanh: "Anh Nhạc, anh đang nói chuyện với ai vậy? Đừng làm em sợ có được hay không?"
Ánh mắt của cô gái dừng lên trên đạo bào của Nhạc Kỳ Niên, "Cậu thấy được tôi sao? Cậu là... thiên sư hả?"
Nhạc Kỳ Niên cảm thấy giờ mà cậu mở miệng cùng vong linh nói chuyện, có khi hù ra thêm một cái vong linh nữa là Tiểu La, nên chỉ đành gật đầu.
Nước mắt nhanh chóng ầng ậc khóe mắt, Mạc San lên tiếng: "Vậy thì tốt quá... thiên sư, xin cậu hãy giải oan cho tôi, tôi chết oan uổng lắm! Ai cũng nói tôi tự sát, nhưng thật ra tôi bị người khác mưu sát!"
Nhạc Kỳ Niên dùng ánh mắt hỏi Mạn San: Là ai?
"Nhậm Trạch cùng Tần Chi Hữu!" Mạn San lộ ra oán hận nghiến rang nói, "Tôi đến đây để bế quan viết lách. Hai người họ lấy cớ đi theo để giúp đỡ, nên cũng vào mướn phòng. Tối ngày đó, Tần Hữu Chi bỗng đến phòng tôi, nói là muốn thảo luận về cuốn sách mới. Vì là bạn nên tôi hoàn toàn không nghi ngờ mà mở cửa, ai biết... nó lại nhẫn tâm để tôi ngã xuống khỏi ban công!"
Vong linh nữ tác giả vì cái chết của mình không cam lòng mà nắm chặt tay, "Sau đó rất nhiều cảnh sát đã đến, họ họ điều tra mấy ngày, sau đó lại nói tôi là tự sát. Vì camera bên ngoài không quay được có người vào phòng tồi. Chính là... chính là Tần Chi Hữu khi đó rõ ràng đã vào. Vậy mà chỉ có tôi biết, còn nữa. Chính Nhậm Trạch là đồng lõa với ả!"
Nhạc Kỳ Niên nhướng mày. Cái này quả thật là ngoài dự liệu của cậu. Vì cậu chỉ nghĩ hung thủ đơn thân độc mã gây án, không ngờ tới hai kẻ liên thủ gây án.
"Nhậm Trạch cho Tần Chi Hữu một số tiền, để ả đẩy tôi xuống ban công. Tôi không biết Nhậm Trạch từ chỗ nào lại học được chút thuật pháp cổ quái, có thể tác đọng vào đồ vật. Camera lúc đó không hề hư vậy mà không thể quay được cảnh Tần Hữu Chi vào phòng tôi. Sau khi biết chân tướng, ngày nào tôi cũng quấy lấy hai tên khốn đó, Nhậm Trạch có lẽ đã nhận ra, nên khi tôi chết chưa qua 49 ngày, gã đã vào căn phòng này, mà đem cái tiểu nhân rơm giấu sau bức tranh. Từ lúc đó, tôi không thể rời khỏi nơi đây."
Khó trách oan khí Mạn San sao lại nồng đến vậy, toàn bộ khách sạn Lam vi như bị nhấn chìm trong nó.
"Tôi biết hai người bọn họ hôm nay cũng có mặt tại đây! Thiên sư, tôi van cầu cầu nhất định phải giải oan cho tôi, đem hai tên hung thủ giết người kia đưa cho pháp luật trừng trị!"
Nhậm Trạch có thể sử dụng pháp thuật thao tác đồ vật, vậy chuyện thang máy nhất định là do tay gã làm ra. Vì không muốn để bọn họ phát hiện bí mật ở tầng 14 này, nên đến nữ nhân con nít cũng không muốn buông tha.
Nhạc Kỳ Niên chuyển hướng Tiểu La: "Có thể đem phát sóng trực tiếp cho bần đạo xem một cái hay không?"
Tiểu La có chút khó xử, vì theo quy định, thí sinh không thể tiếp xúc thiết bị vì phòng ngừa gian lận.
Nhưng nghĩ một hồi, y lại thấy cho Nhạc Kỳ Niên xem cũng có sao đâu, người ta đưa ra đáp án khi nãy rồi.
Nhạc Kỳ Niên nhận thiết bị phát song trực tiếp, sau đó hơi ngớ ra, mấy cái thứ hiện đại này cậu chưa rành lắm, nhưng nếu Nhậm Trạch có thể đụng vào, thì đương nhiên cậu cũng có thể.
Nhạc Kỳ Niên thử máy với mấy bộ chú của mình, rất nhanh màn hình lập lòa hiện lên không ít bình luận.
"Ui cha, bình thường trở lại rồi!" Tiểu La vô cùng vui vẻ, "Anh Nhạc, anh đúng là thần mà! Cái gì cũng làm được!"
【 phát sóng trực tiếp trở lại bình thường, liền được đãi ngộ là cận cảnh anh Nhạc sao? Liếm liếm.】
【 anh Nhạc, anh không sao chứ? Trời đất phù hộ, lúc nhìn thang máy xảy ra vấn đề, tôi thấy tim mình cũng xảy ra vấn đề luôn!】
Nhạc Kỳ Niên đang sửa luôn cái thiết bị phát song trực tiếp của hai chị em sinh đôi, thì bỗng nhiên cửa phòng "Ầm" một tiếng, mở tung ra.
***
Năm phút trước, trong phòng nghỉ của thí sinh cùng khách mời.
Chỉ còn 5 phút là kết thúc, các thí sinh cũng đã có mặt hầu như đầy đủ, chỉ trừ Nhạc Kỳ Niên cùng hai chị em sinh đôi.
Phát sóng trực tiếp của bọn họ xảy ra vấn đề, giờ vẫn chưa khôi phục, nên khách mời cùng MC cũng hoang mang không biết tình hình hiện tại là thế nào.
"Không biết họ bị nhốt trong thang máy có sao không. Hy vọng họ bình an không việc gì!" Nhậm Trạch lên tiếng, giọng điệu đầy lo lắng.
Bọn họ phát sóng trực tiếp tách ra sau, đến bây giờ cũng chưa khôi phục, cho nên khách quý cùng người chủ trì cũng không rõ ràng lắm hiện tại tình huống như thế nào.
"Không biết thí sinh bị nhốt trong thang máy thế nào rồi? Hy vọng bọn họ bình an không có việc gì." Nhậm Trạch thở dài.
"Ngài đừng lo lắng, giám đốc khách sạn đã đưa người đến hỗ trợ, nhất định bọn họ không có việc gì!" Chử Quy an ủi nói.
"Hy vọng như thế." Nhậm Trạch miệng nói là thế nhưng trong lòng lại cười lạnh: Bọn họ vĩnh viễn cũng không về được.
Lúc trước tổ chương trình mời Nhậm Trạch đến làm khách mời đặc biệt, gã cũng nghĩ đến việc từ chối, nhưng Tần Chi Hữu lại nói, từ chối thì có vẻ bản thân chột dạ. Mà sẵn đây tham gia chương trình còn thuận tiện giới thiệu lại cuốn sách của Mạn San. Một công đôi chuyện, nên gã đành phải đến tham gia.
Vốn nghĩ cái chương trình này cũng giống mấy cái chương trình tạp kĩ bình thường, để quảng cáo cho khách sạn. Nhưng không nghĩ đến, có kẻ ngu ngục chán sống dám mò lên lầu 14.
Nếu bọn họ thật đi vào phòng 1417 kia, rồi phóng thích vong linh của Mạn San, đó quả thật là chuyện không xong!
Nhậm Trạch khi xưa vô tình được một tiền bối giới thiệu cho vị cao nhân, gã cũng học tập được một chút da lông. Nên khi thấy nhóm người của Nhạc Kỳ Niên vào thang mây cùng lên lầu 14, thì đã thi triển thuật pháp phá hủy ròng rọc thang máy, đồng thời khiến màn phát sóng trực tiếp của bọn họ bị mất kết nối.
Khi thang máy rớt xuống, đương nhiên người bên trong cũng nát thành thịt vụn rồi. Cho dù bọn họ có phát hiện ra chuyện gì, cũng không có khả năng mở miệng.
Nhậm Trạch đã giết một người, thì hiện tại giết thêm vài người cũng chả nhằm nhò. Dù sao cảnh sát cũng không tìm ra bất luận chứng cứ gì. Chỉ cần gã cứ một mực mà nói mình không quan hệ, chẳng lẽ cảnh sát còn tin cái chuyện gã lợi dụng mê tín để giết người.
Chính là thời điểm nghĩ mọi chuyện ổn thỏa trong tầm tay, thì gã lại nhận được một cú điện thoại.
Một dãy số điện thoại đã bị làm mờ trên màn hình.
"Xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại một chút." Nhậm Trạch cầm điện thoại quơ quơ, sau đó nhanh chóng đi ra một góc phòng.
Giọng nói ở đầu bên kĩa đã được xử lí khiến nó nghe như giọng máy móc, "Nhậm Trạch, cậu nhanh chóng đem đồ vật ở cái phòng kia xử lí nhanh lên."
"Đại sư, là ngài?" Từ ngữ khí, Nhậm Trạch đoán ra người này chính là cao nhân đã truyền thụ thuật pháp cho mình, "Hiện tại phải xử lí liền sao? Chờ tiết mục chấm dứt, tôi sẽ tìm thời gian lên phòng, đến lúc đó..."
"Hiện tại liền xử lý! Thừa lúc mọi người còn chưa chú ý, cậu nhanh chóng đi lên tiêu hủy chứng cứ. Càng để lâu càng thêm hậu hoạn. Nhanh chóng xử lí vật đó, sau này ta sẽ chỉ cậu phương pháp khác để trấn vong linh Mạn San."
Đại sư đã nói đến vậy, Nhậm Trạch nào dám từ chối?
"Xin lỗi, tôi đi WC một chút." Gã xoay sang nói với nhân viên công tác gần đó, sau lại rời đi phòng nghỉ.
Gã không đi WC mà hướng cầu thang, chạy lên lầu 14. Vì hôm nay khách sạn quay chương trình, nên nhân viên đều được nghỉ, những nhân viên đi làm thì hiện tại đã đi sửa thang máy, hành lang không một bóng người. Gã thi triển thuật pháp, khống chế camera ở hành lang và cầu thang thoát hiểm, như vậy mới không có chứng cứ phát hiện gã lên lầu 14.
Nhậm Trạch may mắn vô cùng, cả đường đi hoàn toàn không gặp bất cứ người nào. Hiện tại tiêu hủy cái tiểu nhân rơm kia thì cũng chính là thả tự do cho vong linh Mạn San. Nhưng Mạn San ngoại trừ cái việc bám theo rồi thổi khí lạnh trên người gã cũng không làm được gì. Không phải chính Tần Chi Hữu sợ đến cả ngày gặp ác mộng, quỳ gối khóc lóc cầu xin gã trấn áp linh hồn Mạn San, thì gã mới làm ra cái tiểu nhân rơm kia.
Nhậm Trạch đẩy ra cánh cửa phòng 1417. Vốn nghĩ rằng nơi này không có bóng người, nhưng ai ngờ đâu đặt chân vào khiến gã trợn tròn mắt.
Nhạc Kỳ Niên, rồi hai chị em sinh đôi, và hai người cameraman, năm người trong phòng cũng kinh ngạc xoay sang nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.
Thời điểm thang máy trục trặc, thì hình ảnh của Nhạc Kỳ Niên và hai cô bé sinh đôi cũng bị rớt mạng nên không có gì cả. Nên khiến người xem vừa lo lắng, vừa tức giận mà lùa thẳng vào trang chủ chương trình, một đám người mắng khách sạn không an toàn, một đám người lại chửi tổ tiết mục không lo an toàn cho các thí sinh.
Đạo diễn Giản Diệc Đạo bên này khóc không ra nước mắt. Đầu ông hiện giờ cũng muốn nổ tung với 5 chữ "Chương trình xảy ra sự cố". Ông chỉ làm một cái show thực tế thôi mà, sao lại gặp cái tình huống thế này cơ chứ? Nếu thí sinh thật sự xảy ra vấn đê, chương trình của ông nhất định bị hủy và bị chỉnh đốn ngay lập tức.
Giản Diệc Đạo nhanh chóng gọi cho giám đốc khách sạn, để họ gọi nhân viên bảo trì đến sửa thang máy. Giám đốc nghe xong nào dám chậm trễ, vội vàng điều nhân viên bảo trì cùng nhân viên an ninh nhanh chóng chạy lên lầu 14. Thí sinh xảy ra chuyện, giám đốc còn sốt ruột hơn gấp bội so với đạo diễn. Vì ông muốn nhờ chương trình để giới thiệu khách sạn, giờ để mọi người biết thang máy có vấn đề. Vậy khác gì tự tay đập mẹ nó bảng hiệu?
Giản Diệc Đạo vốn dĩ không tin quỷ thần, nhưng hiện tại ông chỉ hướng trời cầu nguyện: Cầu ngài đừng để chuyện gì phát sinh!
"Đạo diễn, phát sóng trực tiếp của họ trở lại rồi!" trợ lí bên này nhanh chóng kêu to.
Giản Diệc Đạo không giấu nổi sự vui mừng. Cầu nguyện linh nghiệm ư?
Bên màn ảnh của Nhạc Kỳ Niên cùng đôi chị em sinh đôi quả thật khôi phục. Trong màn hình hiện tại chính là Nhạc Kỳ Niên cùng hai chị em đang đứng trong một căn phòng khách sạn, nhưng ngoại trù bọn họ còn có một người nam nhân!
Giản Diệc Đạo nhìn chằm chằm người nam nhân trong màn hình, mặt tràn đầy hoang mang tự hỏi: "...Hắn sao lại ở đó?"
***
Nhạc Kỳ Niên một chân đá văng cửa phòng, đoàn người cũng nhanh chóng bước vào bên trong, căn phòng một mảnh tối tăm.
Không thể mở đèn, hai cô bé nhanh chóng bước đến cửa sổ mà kéo ra hai bên rèm.
Ánh sáng mặt trời nhanh chóng chiếu rọi vào bên trong, chiếu ra chiếc giường với mền gối sa hoa, nhưng vẫn không xua được không khí âm trầm cùng quỷ dị nơi này.
Tầm mắt của Nhạc Kỳ Niên đảo quanh, sau đó dừng lại ở bức tranh Tây Dương treo trên đầu giường.
Cậu bước đến hạ xuống bức tranh thì hiện ra một cái lỗ trên tường, Tiểu La nhanh chóng zoom vào cái lỗ, liền thấy được rõ ràng bên trong chính là một con tiểu nhân dùng rơm rạ để bện thành.
Nhạc Kỳ Niên xé xuống một phần vải tay áo đạo bào, sau đó bao lấy bàn tay mà cẩn thận cầm con tiểu nhân rơm bên trong ra.
Trên người tiểu nhân có ghim 7 cây đinh, sau lưng lại có một tờ giấy vàng dùng mực chu sa mà viết môhr cái ngày tháng năm sinh.
"A, cái này gọi là trát tiểu nhân!" Tiểu La sợ hãi mà lên tiếng, "trên người tiểu nhân sẽ viết sinh thần bát tự người bị yểm, sau đó có thể nguyền rủa người khác,"
Trong giọng nói có chút đắc ý, sau đó ánh mắt đầy mong chờ nhìn Nhạc Kỳ Niên chờ nghe lời khen.
"Ừm, cũng gần đúng." Nhạc Kỳ Niên dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Tiểu La, "Đây là một trong những loại thuật yểm xấu xa, chẳng qua không phải dùng để nguyền rủa người sống, mà nói chính là dùng để trói linh hồn người chết."
"Người chết......" Tiểu La lẩm bẩm, "Chẳng lẽ là...... Mạn San lão sư?"
"Năm Tân Mão ngày Ất Hợi...." Nhạc Kỳ Niên nhanh chóng đổi ngày tháng trên lá bùa vàng thành ngày dương, "Là ngày mất tính theo dương lịch của Mạn San lão sư, thuật trói hồn này đúng là dùng để trấn áp vong linh của Mạn San lão sư. Căn phòng này cũng nằm trên căn phòng Mạn San lão sư ở trước khi chết. Cái gọi là 'Nam Đẩu chú sinh, Bắc Đẩu chú chết', chính là trên tiểu nhân ghim 7 cây đinh ở ấn Bắc Đẩu, sau đó viết thời gian ngày tháng của người chết lên tiểu nhân, như vậy đã có thể đem hồn phách người chết trấn trụ, không thể nhập luân hồi."
Tiểu La nghe Nhạc Kỳ Niên nói không khỏi dựng da gà, mắt cũng mở to, cô gái Cameraman vên này cũng không thể tin được mà che miệng sửng sốt. Còn hai chị em sinh đôi lại không có biểu cảm gì nhiều, như hai bé đã biết trước việc này, chỉ yên lặng đứng một bên chơi đùa với Cổ vương.
"Rốt cuộc là người nào làm? Kẻ đó có thâm thù đại hận gì với Mạn San lão sư, mà lại làm ra những việc như vậy?"
Nhạc Kỳ Niên ánh mắt buồn bã: "Đại khái là sợ vong linh trả thù?"
"Nói như vậy, cái tiểu nhân rơm này là hung thủ làm ra?"
Nhạc Kỳ Niên gật đầu. Cái tiểu nhân rơm này cũng chính là ngọn nguồn âm khí trong khách sạn.
Tiểu La không khỏi nuốt nước miếng, run rẩy lên tiếng: "...Vậy, vậy, anh biết hung thủ sao?"
Nhạc Kỳ Niên không trả lời ngay mà đem cái tiểu nhân rơm để lên bệ cửa sổ, sau đó dán một lá bùa, "Cái này... thì chỉ cần hỏi người chết, thì rõ ràng mọi thứ ngay."
Tay ấn pháp quyết, hạ nhẹ giong niệm: "Âm linh tới ta phan, dương linh phản nhữ tàn. Bắc Đẩu thiên bồng sắc, Huyền Vũ khai âm quan. Hồn phách thừa ngô triệu, vội vàng phụ ngô phan. Cấp tốc nghe lệnh." ( chú)
Cái tiểu nhân rơm trên bệ cửa sổ bỗng nhiên phát ra đóm lửa nhỏ, rất nhanh đã cháy lan toàn thân hóa thành tro tàn.
Hai chị em song bào thai cũng không có Âm Dương Nhãn, nhưng lại cảm nhận được không khí trong phòng sau khi cái tiểu nhân kia cháy đã tahy đổi. Không khí khi nãy còn âm trầm tử khí, thì hiện tại lại ấm áp vô cùng.
Mà trước mắt của NHạc Kỳ Niên, nơi ánh mặt trời không chiếu đến, lại hiện lên một bóng hình nhàn nhạt của một cô gái.
Bộ dáng cô gái hơn 30, tóc dài không phấn son, khuôn mặt nhỏ mang theo cặp kính to, bộ dáng có chút sợ hãi co rúm, giống như trong một giấc ngủ dài tỉnh lại, vẫn chưa biết mình đang ở đâu.
"Tôi...tôi tự do...?" cô gái sự sờ khuôn mặt mình, sau đó mờ mịt mà nhìn 5 người có mặt trong phòng.
"Ngài chính là Mạn San lão sư?" Nhạc Kỳ Niên hỏi.
Tiểu La kinh hoảng thất thố mà lia ống kính nhìn chung quanh: "Anh Nhạc, anh đang nói chuyện với ai vậy? Đừng làm em sợ có được hay không?"
Ánh mắt của cô gái dừng lên trên đạo bào của Nhạc Kỳ Niên, "Cậu thấy được tôi sao? Cậu là... thiên sư hả?"
Nhạc Kỳ Niên cảm thấy giờ mà cậu mở miệng cùng vong linh nói chuyện, có khi hù ra thêm một cái vong linh nữa là Tiểu La, nên chỉ đành gật đầu.
Nước mắt nhanh chóng ầng ậc khóe mắt, Mạc San lên tiếng: "Vậy thì tốt quá... thiên sư, xin cậu hãy giải oan cho tôi, tôi chết oan uổng lắm! Ai cũng nói tôi tự sát, nhưng thật ra tôi bị người khác mưu sát!"
Nhạc Kỳ Niên dùng ánh mắt hỏi Mạn San: Là ai?
"Nhậm Trạch cùng Tần Chi Hữu!" Mạn San lộ ra oán hận nghiến rang nói, "Tôi đến đây để bế quan viết lách. Hai người họ lấy cớ đi theo để giúp đỡ, nên cũng vào mướn phòng. Tối ngày đó, Tần Hữu Chi bỗng đến phòng tôi, nói là muốn thảo luận về cuốn sách mới. Vì là bạn nên tôi hoàn toàn không nghi ngờ mà mở cửa, ai biết... nó lại nhẫn tâm để tôi ngã xuống khỏi ban công!"
Vong linh nữ tác giả vì cái chết của mình không cam lòng mà nắm chặt tay, "Sau đó rất nhiều cảnh sát đã đến, họ họ điều tra mấy ngày, sau đó lại nói tôi là tự sát. Vì camera bên ngoài không quay được có người vào phòng tồi. Chính là... chính là Tần Chi Hữu khi đó rõ ràng đã vào. Vậy mà chỉ có tôi biết, còn nữa. Chính Nhậm Trạch là đồng lõa với ả!"
Nhạc Kỳ Niên nhướng mày. Cái này quả thật là ngoài dự liệu của cậu. Vì cậu chỉ nghĩ hung thủ đơn thân độc mã gây án, không ngờ tới hai kẻ liên thủ gây án.
"Nhậm Trạch cho Tần Chi Hữu một số tiền, để ả đẩy tôi xuống ban công. Tôi không biết Nhậm Trạch từ chỗ nào lại học được chút thuật pháp cổ quái, có thể tác đọng vào đồ vật. Camera lúc đó không hề hư vậy mà không thể quay được cảnh Tần Hữu Chi vào phòng tôi. Sau khi biết chân tướng, ngày nào tôi cũng quấy lấy hai tên khốn đó, Nhậm Trạch có lẽ đã nhận ra, nên khi tôi chết chưa qua 49 ngày, gã đã vào căn phòng này, mà đem cái tiểu nhân rơm giấu sau bức tranh. Từ lúc đó, tôi không thể rời khỏi nơi đây."
Khó trách oan khí Mạn San sao lại nồng đến vậy, toàn bộ khách sạn Lam vi như bị nhấn chìm trong nó.
"Tôi biết hai người bọn họ hôm nay cũng có mặt tại đây! Thiên sư, tôi van cầu cầu nhất định phải giải oan cho tôi, đem hai tên hung thủ giết người kia đưa cho pháp luật trừng trị!"
Nhậm Trạch có thể sử dụng pháp thuật thao tác đồ vật, vậy chuyện thang máy nhất định là do tay gã làm ra. Vì không muốn để bọn họ phát hiện bí mật ở tầng 14 này, nên đến nữ nhân con nít cũng không muốn buông tha.
Nhạc Kỳ Niên chuyển hướng Tiểu La: "Có thể đem phát sóng trực tiếp cho bần đạo xem một cái hay không?"
Tiểu La có chút khó xử, vì theo quy định, thí sinh không thể tiếp xúc thiết bị vì phòng ngừa gian lận.
Nhưng nghĩ một hồi, y lại thấy cho Nhạc Kỳ Niên xem cũng có sao đâu, người ta đưa ra đáp án khi nãy rồi.
Nhạc Kỳ Niên nhận thiết bị phát song trực tiếp, sau đó hơi ngớ ra, mấy cái thứ hiện đại này cậu chưa rành lắm, nhưng nếu Nhậm Trạch có thể đụng vào, thì đương nhiên cậu cũng có thể.
Nhạc Kỳ Niên thử máy với mấy bộ chú của mình, rất nhanh màn hình lập lòa hiện lên không ít bình luận.
"Ui cha, bình thường trở lại rồi!" Tiểu La vô cùng vui vẻ, "Anh Nhạc, anh đúng là thần mà! Cái gì cũng làm được!"
【 phát sóng trực tiếp trở lại bình thường, liền được đãi ngộ là cận cảnh anh Nhạc sao? Liếm liếm.】
【 anh Nhạc, anh không sao chứ? Trời đất phù hộ, lúc nhìn thang máy xảy ra vấn đề, tôi thấy tim mình cũng xảy ra vấn đề luôn!】
Nhạc Kỳ Niên đang sửa luôn cái thiết bị phát song trực tiếp của hai chị em sinh đôi, thì bỗng nhiên cửa phòng "Ầm" một tiếng, mở tung ra.
***
Năm phút trước, trong phòng nghỉ của thí sinh cùng khách mời.
Chỉ còn 5 phút là kết thúc, các thí sinh cũng đã có mặt hầu như đầy đủ, chỉ trừ Nhạc Kỳ Niên cùng hai chị em sinh đôi.
Phát sóng trực tiếp của bọn họ xảy ra vấn đề, giờ vẫn chưa khôi phục, nên khách mời cùng MC cũng hoang mang không biết tình hình hiện tại là thế nào.
"Không biết họ bị nhốt trong thang máy có sao không. Hy vọng họ bình an không việc gì!" Nhậm Trạch lên tiếng, giọng điệu đầy lo lắng.
Bọn họ phát sóng trực tiếp tách ra sau, đến bây giờ cũng chưa khôi phục, cho nên khách quý cùng người chủ trì cũng không rõ ràng lắm hiện tại tình huống như thế nào.
"Không biết thí sinh bị nhốt trong thang máy thế nào rồi? Hy vọng bọn họ bình an không có việc gì." Nhậm Trạch thở dài.
"Ngài đừng lo lắng, giám đốc khách sạn đã đưa người đến hỗ trợ, nhất định bọn họ không có việc gì!" Chử Quy an ủi nói.
"Hy vọng như thế." Nhậm Trạch miệng nói là thế nhưng trong lòng lại cười lạnh: Bọn họ vĩnh viễn cũng không về được.
Lúc trước tổ chương trình mời Nhậm Trạch đến làm khách mời đặc biệt, gã cũng nghĩ đến việc từ chối, nhưng Tần Chi Hữu lại nói, từ chối thì có vẻ bản thân chột dạ. Mà sẵn đây tham gia chương trình còn thuận tiện giới thiệu lại cuốn sách của Mạn San. Một công đôi chuyện, nên gã đành phải đến tham gia.
Vốn nghĩ cái chương trình này cũng giống mấy cái chương trình tạp kĩ bình thường, để quảng cáo cho khách sạn. Nhưng không nghĩ đến, có kẻ ngu ngục chán sống dám mò lên lầu 14.
Nếu bọn họ thật đi vào phòng 1417 kia, rồi phóng thích vong linh của Mạn San, đó quả thật là chuyện không xong!
Nhậm Trạch khi xưa vô tình được một tiền bối giới thiệu cho vị cao nhân, gã cũng học tập được một chút da lông. Nên khi thấy nhóm người của Nhạc Kỳ Niên vào thang mây cùng lên lầu 14, thì đã thi triển thuật pháp phá hủy ròng rọc thang máy, đồng thời khiến màn phát sóng trực tiếp của bọn họ bị mất kết nối.
Khi thang máy rớt xuống, đương nhiên người bên trong cũng nát thành thịt vụn rồi. Cho dù bọn họ có phát hiện ra chuyện gì, cũng không có khả năng mở miệng.
Nhậm Trạch đã giết một người, thì hiện tại giết thêm vài người cũng chả nhằm nhò. Dù sao cảnh sát cũng không tìm ra bất luận chứng cứ gì. Chỉ cần gã cứ một mực mà nói mình không quan hệ, chẳng lẽ cảnh sát còn tin cái chuyện gã lợi dụng mê tín để giết người.
Chính là thời điểm nghĩ mọi chuyện ổn thỏa trong tầm tay, thì gã lại nhận được một cú điện thoại.
Một dãy số điện thoại đã bị làm mờ trên màn hình.
"Xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại một chút." Nhậm Trạch cầm điện thoại quơ quơ, sau đó nhanh chóng đi ra một góc phòng.
Giọng nói ở đầu bên kĩa đã được xử lí khiến nó nghe như giọng máy móc, "Nhậm Trạch, cậu nhanh chóng đem đồ vật ở cái phòng kia xử lí nhanh lên."
"Đại sư, là ngài?" Từ ngữ khí, Nhậm Trạch đoán ra người này chính là cao nhân đã truyền thụ thuật pháp cho mình, "Hiện tại phải xử lí liền sao? Chờ tiết mục chấm dứt, tôi sẽ tìm thời gian lên phòng, đến lúc đó..."
"Hiện tại liền xử lý! Thừa lúc mọi người còn chưa chú ý, cậu nhanh chóng đi lên tiêu hủy chứng cứ. Càng để lâu càng thêm hậu hoạn. Nhanh chóng xử lí vật đó, sau này ta sẽ chỉ cậu phương pháp khác để trấn vong linh Mạn San."
Đại sư đã nói đến vậy, Nhậm Trạch nào dám từ chối?
"Xin lỗi, tôi đi WC một chút." Gã xoay sang nói với nhân viên công tác gần đó, sau lại rời đi phòng nghỉ.
Gã không đi WC mà hướng cầu thang, chạy lên lầu 14. Vì hôm nay khách sạn quay chương trình, nên nhân viên đều được nghỉ, những nhân viên đi làm thì hiện tại đã đi sửa thang máy, hành lang không một bóng người. Gã thi triển thuật pháp, khống chế camera ở hành lang và cầu thang thoát hiểm, như vậy mới không có chứng cứ phát hiện gã lên lầu 14.
Nhậm Trạch may mắn vô cùng, cả đường đi hoàn toàn không gặp bất cứ người nào. Hiện tại tiêu hủy cái tiểu nhân rơm kia thì cũng chính là thả tự do cho vong linh Mạn San. Nhưng Mạn San ngoại trừ cái việc bám theo rồi thổi khí lạnh trên người gã cũng không làm được gì. Không phải chính Tần Chi Hữu sợ đến cả ngày gặp ác mộng, quỳ gối khóc lóc cầu xin gã trấn áp linh hồn Mạn San, thì gã mới làm ra cái tiểu nhân rơm kia.
Nhậm Trạch đẩy ra cánh cửa phòng 1417. Vốn nghĩ rằng nơi này không có bóng người, nhưng ai ngờ đâu đặt chân vào khiến gã trợn tròn mắt.
Nhạc Kỳ Niên, rồi hai chị em sinh đôi, và hai người cameraman, năm người trong phòng cũng kinh ngạc xoay sang nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất