Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 1:
Tháng bảy oi bức khó chịu, không một chút gió, trời nóng nực đến mức người ta khó thở.
Trên bàn đặt một bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động, nền trắng chữ đen, font chữ Tống thể số năm, trông vô cùng lạnh lùng.
"Không có vấn đề gì thì ký tên đi."
Cố Dĩ Nam đầu óc choáng váng, hai mắt mơ hồ nhìn người phụ nữ nghiêm nghị ngồi đối diện bên kia chiếc bàn dài, miệng liên tục mấp máy, tai ù đi, nhất thời không nghe rõ đối phương đang nói gì.
Thấy cô không lên tiếng, người phụ nữ nghiêm nghị bực bội mím môi: "Tiểu Cố, năng lực làm việc của cô chúng tôi đều nhìn thấy rõ, nhưng hiện tại tình hình thương nghiệp quốc tế không tốt, công ty cũng đang đối mặt với khủng hoảng, buộc phải tái cấu trúc, giảm thiểu chi phí cũng là biện pháp cần thiết. Hơn nữa công ty cũng rất nhân từ, xem xét cô từ khi tốt nghiệp đến nay đã bốn năm, làm việc chăm chỉ ở công ty, nên đã quyết định ngoài khoản bồi thường ban đầu sẽ cộng thêm một tháng lương cho cô."
Giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc, chẳng thấy nhân từ chút nào.
Cố Dĩ Nam hít một hơi thật sâu, đầu óc dần dần tỉnh táo, ý thức cũng dần hồi phục, nhìn người phụ nữ ăn mặc trang trọng nghiêm nghị trước mặt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Cô nhanh chóng đưa mắt quan sát xung quanh, phong cách trang trí tông màu lạnh, góc tường còn đặt máy chiếu văn phòng, trông vô cùng lạnh lẽo.
Nơi này là công ty cô làm việc ở kiếp trước.
Đúng vậy, kiếp trước.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Dĩ Nam vào làm việc tại công ty xuất nhập khẩu thương mại này, làm việc chăm chỉ bốn năm, từ một nhân viên nhỏ bé trở thành tổ trưởng, sắp sửa lên chức quản lý, không ngờ lại gặp đúng lúc công ty tái cấu trúc, vị sếp mới lên nhậm chức lập tức ra tay chấn chỉnh, việc đầu tiên chính là nhắm vào cô.
Cô nhớ lúc trước vì bất mãn nhân viên có thành tích kém hơn mình mà không bị sa thải, đã cãi nhau rất hùng hổ với công ty, sau đó nửa tháng thì gặp tai nạn xe, rồi xuyên không đến một thế giới tu tiên, trở thành người trồng linh thảo cho một tông môn lớn.
Người trồng linh thảo đều là những tu sĩ có tư chất bình thường lại không có tài nguyên, sau khi gia nhập tông môn chỉ có thể làm những công việc lặt vặt như chăm sóc linh quả, tiên thảo.
Lúc mới đến thế giới tu tiên, Cố Dĩ Nam còn tưởng mình là nữ chính trong truyện, cho dù xuất thân thấp kém, cũng sẽ gặp được cơ duyên lớn, sau đó đi đến đỉnh cao nhân sinh, gặp gỡ đại đệ tử trong môn phái, hai người nảy sinh tình cảm, cuối cùng trở thành thần tiên quyến lữ. Kết quả cô nỗ lực tu luyện rất lâu, cũng chỉ mới bước vào luyện khí kỳ.
Lúc đó cô đã sớm hiểu ra, bản thân mình căn bản không phải nữ chính, đến cả nữ phụ số mười tám cũng không bằng, cô chỉ do ông trời run tay cứu nhầm người nên mới đến đây. Vì muốn sống sót, cô không dám vọng tưởng nữa, ngoan ngoãn trồng rau tưới nước ở linh điền, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, tuy tu vi không tiến triển là bao, nhưng cô lại ngày càng thành thạo việc bố trí trận pháp tụ linh.
Lúc bình thường rảnh rỗi không phải chăm sóc linh điền, cô đã tự mình khai hoang một mảnh đất nhỏ, bố trí trận pháp tụ linh, trồng rau củ quả, chuyên bán cho người dân bình thường bên ngoài tông môn, ăn rau củ quả chứa linh khí có thể điều hòa thân thể, kéo dài tuổi thọ, điều này giúp cô kiếm được một khoản tiền kha khá để mua y phục đẹp và đan dược.
Cố Dĩ Nam đã ở đó gần mười năm, vốn tưởng rằng sẽ cứ thế mà sống một cuộc đời bình lặng, không ngờ một giấc ngủ dậy lại quay về năm 25 tuổi, đúng vào ngày bị sa thải.
Điều quan trọng nhất là cô không chỉ trở về, dường như còn mang theo cả kho báu tích lũy được ở đó về theo, Cố Dĩ Nam sờ nhẫn trữ vật trên ngón tay, trong lòng mừng như điên!
Người phụ nữ nghiêm nghị sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đẩy thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động đến trước mặt Cố Dĩ Nam: "Tiểu Cố, cô xem kỹ nội dung bên trong đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi."
Cố Dĩ Nam hoàn hồn, cầm lấy bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động, nhớ lại lúc trước khi biết mình bị sa thải, trong lòng cô đã tức giận thế nào.
Cô luôn cho rằng mình làm việc cần mẫn, tận tâm tận lực, cũng tạo ra không ít thành tích cho công ty, so với người khác cũng coi như là ở mức tạm được, chuyện sa thải này sao có thể đến lượt mình, cô cho rằng nhất định là kẻ thù của mình đã mua chuộc quản lý nhân sự cố ý gây khó dễ cho cô.
Trên bàn đặt một bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động, nền trắng chữ đen, font chữ Tống thể số năm, trông vô cùng lạnh lùng.
"Không có vấn đề gì thì ký tên đi."
Cố Dĩ Nam đầu óc choáng váng, hai mắt mơ hồ nhìn người phụ nữ nghiêm nghị ngồi đối diện bên kia chiếc bàn dài, miệng liên tục mấp máy, tai ù đi, nhất thời không nghe rõ đối phương đang nói gì.
Thấy cô không lên tiếng, người phụ nữ nghiêm nghị bực bội mím môi: "Tiểu Cố, năng lực làm việc của cô chúng tôi đều nhìn thấy rõ, nhưng hiện tại tình hình thương nghiệp quốc tế không tốt, công ty cũng đang đối mặt với khủng hoảng, buộc phải tái cấu trúc, giảm thiểu chi phí cũng là biện pháp cần thiết. Hơn nữa công ty cũng rất nhân từ, xem xét cô từ khi tốt nghiệp đến nay đã bốn năm, làm việc chăm chỉ ở công ty, nên đã quyết định ngoài khoản bồi thường ban đầu sẽ cộng thêm một tháng lương cho cô."
Giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc, chẳng thấy nhân từ chút nào.
Cố Dĩ Nam hít một hơi thật sâu, đầu óc dần dần tỉnh táo, ý thức cũng dần hồi phục, nhìn người phụ nữ ăn mặc trang trọng nghiêm nghị trước mặt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Cô nhanh chóng đưa mắt quan sát xung quanh, phong cách trang trí tông màu lạnh, góc tường còn đặt máy chiếu văn phòng, trông vô cùng lạnh lẽo.
Nơi này là công ty cô làm việc ở kiếp trước.
Đúng vậy, kiếp trước.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Dĩ Nam vào làm việc tại công ty xuất nhập khẩu thương mại này, làm việc chăm chỉ bốn năm, từ một nhân viên nhỏ bé trở thành tổ trưởng, sắp sửa lên chức quản lý, không ngờ lại gặp đúng lúc công ty tái cấu trúc, vị sếp mới lên nhậm chức lập tức ra tay chấn chỉnh, việc đầu tiên chính là nhắm vào cô.
Cô nhớ lúc trước vì bất mãn nhân viên có thành tích kém hơn mình mà không bị sa thải, đã cãi nhau rất hùng hổ với công ty, sau đó nửa tháng thì gặp tai nạn xe, rồi xuyên không đến một thế giới tu tiên, trở thành người trồng linh thảo cho một tông môn lớn.
Người trồng linh thảo đều là những tu sĩ có tư chất bình thường lại không có tài nguyên, sau khi gia nhập tông môn chỉ có thể làm những công việc lặt vặt như chăm sóc linh quả, tiên thảo.
Lúc mới đến thế giới tu tiên, Cố Dĩ Nam còn tưởng mình là nữ chính trong truyện, cho dù xuất thân thấp kém, cũng sẽ gặp được cơ duyên lớn, sau đó đi đến đỉnh cao nhân sinh, gặp gỡ đại đệ tử trong môn phái, hai người nảy sinh tình cảm, cuối cùng trở thành thần tiên quyến lữ. Kết quả cô nỗ lực tu luyện rất lâu, cũng chỉ mới bước vào luyện khí kỳ.
Lúc đó cô đã sớm hiểu ra, bản thân mình căn bản không phải nữ chính, đến cả nữ phụ số mười tám cũng không bằng, cô chỉ do ông trời run tay cứu nhầm người nên mới đến đây. Vì muốn sống sót, cô không dám vọng tưởng nữa, ngoan ngoãn trồng rau tưới nước ở linh điền, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, tuy tu vi không tiến triển là bao, nhưng cô lại ngày càng thành thạo việc bố trí trận pháp tụ linh.
Lúc bình thường rảnh rỗi không phải chăm sóc linh điền, cô đã tự mình khai hoang một mảnh đất nhỏ, bố trí trận pháp tụ linh, trồng rau củ quả, chuyên bán cho người dân bình thường bên ngoài tông môn, ăn rau củ quả chứa linh khí có thể điều hòa thân thể, kéo dài tuổi thọ, điều này giúp cô kiếm được một khoản tiền kha khá để mua y phục đẹp và đan dược.
Cố Dĩ Nam đã ở đó gần mười năm, vốn tưởng rằng sẽ cứ thế mà sống một cuộc đời bình lặng, không ngờ một giấc ngủ dậy lại quay về năm 25 tuổi, đúng vào ngày bị sa thải.
Điều quan trọng nhất là cô không chỉ trở về, dường như còn mang theo cả kho báu tích lũy được ở đó về theo, Cố Dĩ Nam sờ nhẫn trữ vật trên ngón tay, trong lòng mừng như điên!
Người phụ nữ nghiêm nghị sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đẩy thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động đến trước mặt Cố Dĩ Nam: "Tiểu Cố, cô xem kỹ nội dung bên trong đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi."
Cố Dĩ Nam hoàn hồn, cầm lấy bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng lao động, nhớ lại lúc trước khi biết mình bị sa thải, trong lòng cô đã tức giận thế nào.
Cô luôn cho rằng mình làm việc cần mẫn, tận tâm tận lực, cũng tạo ra không ít thành tích cho công ty, so với người khác cũng coi như là ở mức tạm được, chuyện sa thải này sao có thể đến lượt mình, cô cho rằng nhất định là kẻ thù của mình đã mua chuộc quản lý nhân sự cố ý gây khó dễ cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất