Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 8:
Cố Dĩ Nam nắm tay bà nội làm nũng: "Bà nội, bà cứ để con thử một lần xem sao?"
Trong lòng bà nội Cố cảm thấy cháu gái chỉ đang nói đùa, không tin Cố Dĩ Nam có thể kiếm được tiền bằng cách bán rau: "Nếu thật sự có thể kiếm tiền, vậy những người bán rau ngoài chợ chẳng phải ai cũng giàu hết rồi à? Hơn nữa con biết trồng rau à? Con có biết dưa chuột trồng vào tháng mấy không?"
"Đã có bà nội rồi cơ mà." Cố Dĩ Nam ôm bà nội: "Bà nội, chỗ chúng ta có núi non, sông nước, rau quả trồng ra chắc chắn sẽ rất ngon, nếu có thể bán đi, nhất định sẽ có rất nhiều người thích."
Không khí trong núi trong lành, nguồn nước tốt, môi trường tốt, rau trồng ra quả thật không tồi, nhưng bà nội Cố vẫn cảm thấy cháu gái chỉ đang nói đùa, nhưng mà bà cũng biết bản thân là một bà cụ, không có kiến thức bằng người trẻ tuổi, người trẻ muốn làm gì thì cứ để bọn họ làm.
"Con muốn làm gì thì làm đi." Bà nội Cố nghĩ, bán rau thì bán thôi, lỗ cũng chỉ lỗ vài trăm tệ, chờ cháu gái chơi chán là được rồi.
"Cảm ơn bà nội." Cố Dĩ Nam thầm nghĩ, trước tiên phải thuê một mảnh đất, đất đầu thôn bằng phẳng hơn, đất cuối thôn thì gần vườn cây ăn quả, thuê mảnh nào thì tốt hơn?
Kỳ thực trồng rau quy mô lớn thì tốt nhất là chọn nơi giao thông thuận tiện, bằng phẳng để dựng nhà kính, nhưng cô muốn ở gần bà nội, cho nên mới về quê. Đất trong thôn tuy không thể dựng nhà kính, nhưng trồng trọt bình thường thì không thành vấn đề, hơn nữa cô còn có thể bố trí trận pháp, rau trong trận pháp cũng mọc rất nhanh.
Ngay ngày đầu tiên trở về, Cố Dĩ Nam đã bố trí một trận pháp tụ linh nhỏ trong vườn rau, đã ba ngày trôi qua rồi, không biết thế nào rồi?
Cố Dĩ Nam đi về phía vườn rau sau nhà, ngồi xổm bên cạnh vườn rau, nhìn vườn rau xanh mướt, rau cải canh hai ngày trước mới hái đã cao bằng cánh tay, trên lá còn đọng những giọt nước long lanh.
Ban đầu cô tưởng rằng khi trở về thế giới không có linh khí này, trận pháp tụ linh có thể sẽ vô dụng, nhưng hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
"Muốn ăn gì thì tự hái đi." Bà nội Cố đưa rổ rau cho Cố Dĩ Nam, sau đó nhìn rau cải canh chỉ trong vòng hai ba ngày đã mọc cao như vậy, bà cứ ngỡ mình hoa mắt, ngạc nhiên lẩm bẩm: "Sao lại cao thế này?"
Sau đó lại quay sang nhìn những quả cà tím và dưa chuột khác, quả dưa chuột trước đó chỉ dài vài cm mà bây giờ đã to bằng ngón tay cái rồi.
Mưa nhiều nên mọc nhanh?
Nghĩ mãi không ra nên bà cũng mặc kệ, bà nội Cố nhanh tay hái mấy quả dưa chuột và cà tím, đang định quay về thì thấy mẹ Tiểu Lý vội vàng chạy lên núi: "Vội vàng thế, đi ra vườn cây ăn quả à?"
Mẹ Tiểu Lý dừng lại: "Phải đấy."
"Sáng nay con trai tôi gọi điện thoại nói tối qua mưa to làm rụng hết cả lê, rụng đầy đất, nhìn sơ qua cũng phải hơn vạn cân..." Mẹ Tiểu Lý vừa nói vừa vỗ đùi, sau đó bắt đầu lau nước mắt: "Hơn vạn cân đấy, rụng hết cả rồi, tức chết mất thôi."
"Vậy thì mau đem bán đi." Bà nội Cố nói.
"Trái cây chưa chín, lại còn bị gió thổi rụng xuống đất, bị dập hết cả, thương lái không thèm lấy đâu, chỉ có thể mang đến huyện xem có bán được không, nếu không bán được thì chỉ có nước đem cho heo ăn. Số dưa hấu chưa bán hết cũng bị mưa dập nát hết rồi, đã bảo bọn họ đừng trồng nhiều như vậy, trồng ít một chút, kết quả bọn họ không nghe, bây giờ thì hay rồi, hỏng hết cả rồi!"
Bà nội Cố không biết nên an ủi thế nào: "Năm nay mưa nhiều quá."
"Đúng vậy, năm nay mưa nhiều quá, năm ngoái thời tiết tốt, cả mùa hè chỉ mưa bốn năm lần."
"Việc này cũng chẳng còn cách nào khác, ông trời sắp đặt ai mà đoán trước được." Bà nội Cố là người khá tin vào số phận.
"Đúng vậy, ông trời đúng là..." Mẹ Tiểu Lý thở dài: "Năm nay lỗ vốn rồi!"
"Không nói chuyện với bà nữa, tôi lên núi nhặt lê đây, không thì hai vợ chồng nó không biết phải nhặt đến bao giờ." Mẹ Tiểu Lý nói xong lập tức chạy vội lên núi.
"Chạy chậm một chút." Bà nội Cố dặn dò: "Lát nữa rảnh rỗi chúng tôi lên giúp cho."
"Vâng."
Buổi trưa làm món gà luộc, thịt xào, thêm một đĩa dưa chuột đập và một đĩa rau cải xanh xào.
Cố Dĩ Nam vừa ăn vừa phát hiện ra rau hôm nay hình như có linh khí, tuy ít nhưng cũng đủ để thay đổi hương vị của rau, ăn ngon hơn mấy hôm trước nhiều.
Trong lòng bà nội Cố cảm thấy cháu gái chỉ đang nói đùa, không tin Cố Dĩ Nam có thể kiếm được tiền bằng cách bán rau: "Nếu thật sự có thể kiếm tiền, vậy những người bán rau ngoài chợ chẳng phải ai cũng giàu hết rồi à? Hơn nữa con biết trồng rau à? Con có biết dưa chuột trồng vào tháng mấy không?"
"Đã có bà nội rồi cơ mà." Cố Dĩ Nam ôm bà nội: "Bà nội, chỗ chúng ta có núi non, sông nước, rau quả trồng ra chắc chắn sẽ rất ngon, nếu có thể bán đi, nhất định sẽ có rất nhiều người thích."
Không khí trong núi trong lành, nguồn nước tốt, môi trường tốt, rau trồng ra quả thật không tồi, nhưng bà nội Cố vẫn cảm thấy cháu gái chỉ đang nói đùa, nhưng mà bà cũng biết bản thân là một bà cụ, không có kiến thức bằng người trẻ tuổi, người trẻ muốn làm gì thì cứ để bọn họ làm.
"Con muốn làm gì thì làm đi." Bà nội Cố nghĩ, bán rau thì bán thôi, lỗ cũng chỉ lỗ vài trăm tệ, chờ cháu gái chơi chán là được rồi.
"Cảm ơn bà nội." Cố Dĩ Nam thầm nghĩ, trước tiên phải thuê một mảnh đất, đất đầu thôn bằng phẳng hơn, đất cuối thôn thì gần vườn cây ăn quả, thuê mảnh nào thì tốt hơn?
Kỳ thực trồng rau quy mô lớn thì tốt nhất là chọn nơi giao thông thuận tiện, bằng phẳng để dựng nhà kính, nhưng cô muốn ở gần bà nội, cho nên mới về quê. Đất trong thôn tuy không thể dựng nhà kính, nhưng trồng trọt bình thường thì không thành vấn đề, hơn nữa cô còn có thể bố trí trận pháp, rau trong trận pháp cũng mọc rất nhanh.
Ngay ngày đầu tiên trở về, Cố Dĩ Nam đã bố trí một trận pháp tụ linh nhỏ trong vườn rau, đã ba ngày trôi qua rồi, không biết thế nào rồi?
Cố Dĩ Nam đi về phía vườn rau sau nhà, ngồi xổm bên cạnh vườn rau, nhìn vườn rau xanh mướt, rau cải canh hai ngày trước mới hái đã cao bằng cánh tay, trên lá còn đọng những giọt nước long lanh.
Ban đầu cô tưởng rằng khi trở về thế giới không có linh khí này, trận pháp tụ linh có thể sẽ vô dụng, nhưng hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
"Muốn ăn gì thì tự hái đi." Bà nội Cố đưa rổ rau cho Cố Dĩ Nam, sau đó nhìn rau cải canh chỉ trong vòng hai ba ngày đã mọc cao như vậy, bà cứ ngỡ mình hoa mắt, ngạc nhiên lẩm bẩm: "Sao lại cao thế này?"
Sau đó lại quay sang nhìn những quả cà tím và dưa chuột khác, quả dưa chuột trước đó chỉ dài vài cm mà bây giờ đã to bằng ngón tay cái rồi.
Mưa nhiều nên mọc nhanh?
Nghĩ mãi không ra nên bà cũng mặc kệ, bà nội Cố nhanh tay hái mấy quả dưa chuột và cà tím, đang định quay về thì thấy mẹ Tiểu Lý vội vàng chạy lên núi: "Vội vàng thế, đi ra vườn cây ăn quả à?"
Mẹ Tiểu Lý dừng lại: "Phải đấy."
"Sáng nay con trai tôi gọi điện thoại nói tối qua mưa to làm rụng hết cả lê, rụng đầy đất, nhìn sơ qua cũng phải hơn vạn cân..." Mẹ Tiểu Lý vừa nói vừa vỗ đùi, sau đó bắt đầu lau nước mắt: "Hơn vạn cân đấy, rụng hết cả rồi, tức chết mất thôi."
"Vậy thì mau đem bán đi." Bà nội Cố nói.
"Trái cây chưa chín, lại còn bị gió thổi rụng xuống đất, bị dập hết cả, thương lái không thèm lấy đâu, chỉ có thể mang đến huyện xem có bán được không, nếu không bán được thì chỉ có nước đem cho heo ăn. Số dưa hấu chưa bán hết cũng bị mưa dập nát hết rồi, đã bảo bọn họ đừng trồng nhiều như vậy, trồng ít một chút, kết quả bọn họ không nghe, bây giờ thì hay rồi, hỏng hết cả rồi!"
Bà nội Cố không biết nên an ủi thế nào: "Năm nay mưa nhiều quá."
"Đúng vậy, năm nay mưa nhiều quá, năm ngoái thời tiết tốt, cả mùa hè chỉ mưa bốn năm lần."
"Việc này cũng chẳng còn cách nào khác, ông trời sắp đặt ai mà đoán trước được." Bà nội Cố là người khá tin vào số phận.
"Đúng vậy, ông trời đúng là..." Mẹ Tiểu Lý thở dài: "Năm nay lỗ vốn rồi!"
"Không nói chuyện với bà nữa, tôi lên núi nhặt lê đây, không thì hai vợ chồng nó không biết phải nhặt đến bao giờ." Mẹ Tiểu Lý nói xong lập tức chạy vội lên núi.
"Chạy chậm một chút." Bà nội Cố dặn dò: "Lát nữa rảnh rỗi chúng tôi lên giúp cho."
"Vâng."
Buổi trưa làm món gà luộc, thịt xào, thêm một đĩa dưa chuột đập và một đĩa rau cải xanh xào.
Cố Dĩ Nam vừa ăn vừa phát hiện ra rau hôm nay hình như có linh khí, tuy ít nhưng cũng đủ để thay đổi hương vị của rau, ăn ngon hơn mấy hôm trước nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất