Sau Khi Thiên Kim Thật Thừa Kế Đạo Quán

Chương 21

Trước Sau
Nhìn thấy Mục Điềm Điềm hoang mang, Tống Đàn giải thích: "Tình trạng của cô bé rất kỳ lạ, tôi đến tìm người hỏi xem có chuyện gì xảy ra đã."

Mạnh Hoài thấy vậy không khỏi nghi ngờ, chuyện này có nghiêm trọng đến vậy sao? Đã qua 0 giờ rồi mà còn gọi điện thoại tìm người hỏi chuyện?

Mạnh Hoài không hiểu rõ, chỉ thấy Tống Đàn bấm quyết bằng tay phải, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Mạnh Hoài: "?"

Đây là phương thức liên lạc đặc biệt của huyền học sao? Chẳng lẽ nó còn tiện lợi hơn cả gọi điện thoại?

Ngay lúc Mạnh Hoài nín thở chờ đợi, sau lưng cậu đột nhiên vang lên một giọng nói nghi ngờ: "Xin hỏi ngài là ai?"

"?!"

Cái gì vậy?!

Mạnh Hoài hoảng sợ quay người lại, chỉ thấy một thanh niên mặc áo choàng đen và quần dài đen đứng cách hai người họ khoảng hai mét. Tướng mạo của cậu ta bình thường, không có gì nổi bật, nếu đặt trong đám đông thì sẽ không ai nhìn đến lần thứ hai.

Tống Đàn chắp tay chào vị Vô Thường này: "Tại hạ là đệ tử đời thứ 27 của Thượng Thanh giáo, Tống Đàn, đệ tử của Nguyên Cùng đạo nhân. Lần này mời Vô Thường đại ca đến đây là muốn hỏi về nhân duyên và quả báo của cô bé này."

"Tống Quán chủ?"

Vị Vô Thường này hiển nhiên đã nghe qua tiếng tăm của Tống Đàn, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ - Tống Quán chủ không phải là nhân vật của ngàn năm trước sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Nhưng công đức trên người cô vờn quanh, gần như phát ra ánh sáng chói mắt, hoàn toàn giống với vị Tống Quán chủ kia.

"Ngài biết ta?"



Tống Đàn có chút ngoài ý muốn, Vô Thường câu hồn có rất nhiều, năm trăm năm cơ bản sẽ thay đổi toàn bộ một vòng. Hai lần xuyên qua của cô cách nhau hơn ngàn năm, vị Vô Thường đại ca này thế mà lại nhận ra cô?

Vô Thường khách khí đáp lời: "Sư phụ của ngài, Nguyên Cùng đạo nhân hiện nay đang đảm nhiệm chức Phán quan. Ta nghe lão nhân gia ấy nói qua một số việc về ngài."

Sư phụ cũng làm Phán quan?!

Ánh mắt Tống Đàn sáng lên: "Thật là quá tốt rồi. Làm phiền ngài giúp ta chuyển lời cho sư phụ, nói rằng ta rất nhớ ông ấy. Chờ ta thu xếp ổn thỏa sẽ đến gặp ông ấy một lần."

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, nghi ngờ trong lòng Vô Thường vơi đi vài phần: "Khách khí rồi, ta sẽ tiện thể chuyển lời cho ngài sau. Cơ mà, Tống Quán chủ tìm ta có chuyện gì thế?"

Mạnh Hoài: "???"

Hình như cậu quen biết một vị nhân vật khó lường rồi.

"Làm phiền ngài giúp tôi xem xét mệnh duyên nhân quả của đứa bé này. Nó lang thang ở đây không chịu đi, lại không tìm thấy đường về nhà."

Tống Đàn quay đầu nhìn về phía Mục Điềm Điềm. Loại tình huống này vô cùng hiếm gặp, lại rất dễ bị tà môn ngoại đạo bắt đi luyện thành tiểu quỷ, đến lúc đó sẽ phiền toái.

Nghe được lời nói của Tống Đàn, Vô Thường nhíu mày lại, "Còn có chuyện như vậy sao? Ta xem thử."

Mục Điềm Điềm bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, lén lút nhích lại gần bên cạnh Mạnh Hoài - mặc dù anh trai này có chút ngốc, nhưng anh ấy đã nói muốn đưa mình về nhà, anh ấy chắc chắn là người tốt.

Vô Thường lật ra một cái máy tính bảng, hướng về phía Mục Điềm Điềm nở nụ cười ấm áp: "Bạn nhỏ, tên của con là gì, sinh ra lúc nào, cha mẹ tên là gì?"

Không biết hắn muốn làm gì, nhưng Mục Điềm Điềm vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau