Sau Khi Thiên Kim Thật Thừa Kế Đạo Quán
Chương 28
Nhưng hiện tại người đã chạy, bọn họ nên làm gì bây giờ, cũng không thể báo cảnh sát nói đối phương là kẻ sát nhân nhỉ?
Đang muốn hỏi Tống Đàn nên làm gì, Mạnh Hoài bỗng nhiên ngửi thấy một mùi cháy khét quen thuộc, cỗ mùi này lập tức khơi dậy ký ức mới mẻ của cậu ta -
Là mùi con rối sống hòa tan!
Mạnh Hoài hoảng sợ nhìn về phía góc nhà, chỉ thấy lửa cháy hừng hực phía đó, bên trong ngọn lửa mơ hồ có thể thấy được một bộ thân thể không đầu, thân thể rất nhanh liền hóa thành một bãi chất lỏng trong ngọn lửa, ngọn lửa cũng biến mất theo.
May mắn không phải ác mộng hiện ra!
Mạnh Hoài lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra: “Người ta chạy mất rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được."
Tống Đàn đối với cái này cũng không lo lắng, cô thậm chí còn thấy kỳ quái, đối phương sao có thể dứt khoát bỏ của chạy lấy người thế, cứ như vậy đem cứ điểm bại lộ cho bọn cô.
Nơi này có quá nhiều thứ có thể lợi dụng, hay hắn ta nghĩ là người trong Huyền Môn sẽ không dùng những thủ đoạn tà thuật kia?
Tống Đàn đi thẳng đến trước giường, ngừng thở xoay người tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được một sợi tóc hơi dài trên chiếc giường đơn ố vàng kia.
—— Tóc, vật liệu kinh điển cho việc luyện tà thuật.
Nhìn cô từ trên giường ngủ cầm tới thứ gì, Mạnh Hoài có chút ghét bỏ, lại có chút hiếu kỳ: “Cô cầm cái gì vậy?"
Tống Đàn nắm vuốt sợi tóc kia, ý vị không rõ cười cười: “Đồ hại người."
Hại người?!
Mạnh Hoài giật mình, nhất là khi thấy được nụ cười tràn ngập thâm ý của cô, nhịn không được cả người nổi da gà lên, cậu ta cẩn thận nói: "Cô muốn làm gì?"
"Đương nhiên là cho hắn ta biết một chút đạo lý."
Tống Đàn thủ pháp quen thuộc đem tóc nhét vào trong lá bùa, hai ngón tay kẹp lên lá bùa nhẹ nhàng run run, lá bùa nháy mắt bốc cháy.
Bùa giấy vừa mới đốt hết, nhiệt độ trong kho hàng chợt hạ xuống.
Âm khí từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, âm khí nồng nặc khiến cho nơi vốn chỉ có ánh sáng lờ mờ giờ liền tối thui, trông càng âm trầm. Nghe âm thanh gào khóc bên trong âm khí, Tống Đàn vui vẻ nhếch lên khóe môi: “Trời gây nghiệt còn có thể làm trái, tự gây nghiệt thì không thể sống."
Âm khí tụ tập ngày càng nhiều, bên trong kho hàng tối tăm lạnh lẽo như một kho lạnh khiến người ta run lạnh xương sống.
Mạnh Hoài run lên vì lạnh, cậu ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng không khí trở nên nặng nề ngột ngạt, ép cậu ta không thể cựa quậy.
Tình trạng này kéo dài bao lâu, cậu ta không rõ, có lẽ chỉ vài phút nhưng cũng có thể là nửa giờ.
Ngay lúc Mạnh Hoài nghĩ mình sẽ bị đè ép, đột nhiên một tiếng kêu chói tai vang lên trong không khí, giống như tiếng rít lên từ linh hồn, khiến đầu óc cậu ta nhói đau không ngừng.
Một đám khí màu xanh đen tràn ra khỏi kho hàng, gây nên một trận gió lạnh thổi mạnh đến nỗi Mạnh Hoài loạng choạng, suýt đâm sầm vào tường.
Khi cơn gió qua đi, kho hàng cuối cùng trở lại trạng thái ban đầu, thậm chí cảm giác lạnh lẽo âm u lúc đầu cũng biến mất.
Mạnh Hoài thở hổn hển nặng nhọc, tim cậu ta đập mạnh, cậu ta suýt khóc - may mà còn sống!
Lượng âm khí đặc quánh này vượt quá dự đoán của Tống Đàn. Thông thường, nhiễm phải nhiều âm khí như vậy thì dù là tà đạo hùng mạnh nhất cũng sẽ mất mạng không thể cứu vãn. Tên này làm sao sống được đến bây giờ?
Chẳng lẽ hắn ta mang theo một pháp khí lợi hại?
Đang muốn hỏi Tống Đàn nên làm gì, Mạnh Hoài bỗng nhiên ngửi thấy một mùi cháy khét quen thuộc, cỗ mùi này lập tức khơi dậy ký ức mới mẻ của cậu ta -
Là mùi con rối sống hòa tan!
Mạnh Hoài hoảng sợ nhìn về phía góc nhà, chỉ thấy lửa cháy hừng hực phía đó, bên trong ngọn lửa mơ hồ có thể thấy được một bộ thân thể không đầu, thân thể rất nhanh liền hóa thành một bãi chất lỏng trong ngọn lửa, ngọn lửa cũng biến mất theo.
May mắn không phải ác mộng hiện ra!
Mạnh Hoài lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra: “Người ta chạy mất rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được."
Tống Đàn đối với cái này cũng không lo lắng, cô thậm chí còn thấy kỳ quái, đối phương sao có thể dứt khoát bỏ của chạy lấy người thế, cứ như vậy đem cứ điểm bại lộ cho bọn cô.
Nơi này có quá nhiều thứ có thể lợi dụng, hay hắn ta nghĩ là người trong Huyền Môn sẽ không dùng những thủ đoạn tà thuật kia?
Tống Đàn đi thẳng đến trước giường, ngừng thở xoay người tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được một sợi tóc hơi dài trên chiếc giường đơn ố vàng kia.
—— Tóc, vật liệu kinh điển cho việc luyện tà thuật.
Nhìn cô từ trên giường ngủ cầm tới thứ gì, Mạnh Hoài có chút ghét bỏ, lại có chút hiếu kỳ: “Cô cầm cái gì vậy?"
Tống Đàn nắm vuốt sợi tóc kia, ý vị không rõ cười cười: “Đồ hại người."
Hại người?!
Mạnh Hoài giật mình, nhất là khi thấy được nụ cười tràn ngập thâm ý của cô, nhịn không được cả người nổi da gà lên, cậu ta cẩn thận nói: "Cô muốn làm gì?"
"Đương nhiên là cho hắn ta biết một chút đạo lý."
Tống Đàn thủ pháp quen thuộc đem tóc nhét vào trong lá bùa, hai ngón tay kẹp lên lá bùa nhẹ nhàng run run, lá bùa nháy mắt bốc cháy.
Bùa giấy vừa mới đốt hết, nhiệt độ trong kho hàng chợt hạ xuống.
Âm khí từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, âm khí nồng nặc khiến cho nơi vốn chỉ có ánh sáng lờ mờ giờ liền tối thui, trông càng âm trầm. Nghe âm thanh gào khóc bên trong âm khí, Tống Đàn vui vẻ nhếch lên khóe môi: “Trời gây nghiệt còn có thể làm trái, tự gây nghiệt thì không thể sống."
Âm khí tụ tập ngày càng nhiều, bên trong kho hàng tối tăm lạnh lẽo như một kho lạnh khiến người ta run lạnh xương sống.
Mạnh Hoài run lên vì lạnh, cậu ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng không khí trở nên nặng nề ngột ngạt, ép cậu ta không thể cựa quậy.
Tình trạng này kéo dài bao lâu, cậu ta không rõ, có lẽ chỉ vài phút nhưng cũng có thể là nửa giờ.
Ngay lúc Mạnh Hoài nghĩ mình sẽ bị đè ép, đột nhiên một tiếng kêu chói tai vang lên trong không khí, giống như tiếng rít lên từ linh hồn, khiến đầu óc cậu ta nhói đau không ngừng.
Một đám khí màu xanh đen tràn ra khỏi kho hàng, gây nên một trận gió lạnh thổi mạnh đến nỗi Mạnh Hoài loạng choạng, suýt đâm sầm vào tường.
Khi cơn gió qua đi, kho hàng cuối cùng trở lại trạng thái ban đầu, thậm chí cảm giác lạnh lẽo âm u lúc đầu cũng biến mất.
Mạnh Hoài thở hổn hển nặng nhọc, tim cậu ta đập mạnh, cậu ta suýt khóc - may mà còn sống!
Lượng âm khí đặc quánh này vượt quá dự đoán của Tống Đàn. Thông thường, nhiễm phải nhiều âm khí như vậy thì dù là tà đạo hùng mạnh nhất cũng sẽ mất mạng không thể cứu vãn. Tên này làm sao sống được đến bây giờ?
Chẳng lẽ hắn ta mang theo một pháp khí lợi hại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất