Sau Khi Thiên Kim Thật Thừa Kế Đạo Quán
Chương 43
Nhìn thấy một con quỷ nữ với mái tóc dài che mặt, mặc chiếc váy đỏ rực như máu đứng sau lưng, người bình thường cũng không thể chịu được, huống chi là một người như lão La.
Nghe Cơ Thiện nói như vậy, Tống Đàn cảm thấy chắc có một số lý do, “Được rồi, tôi sẽ thay đổi phương pháp."
Có lẽ việc thay đổi phương pháp cũng không tồi.
La Cảnh và con trai: "???"
Hai người đang nói gì đấy?
Tống Đàn nhìn xuống chỗ mình vừa ngồi,“Điềm Điềm, em đã no chưa?"
Ánh mắt của hai cha con nhà họ La tự nhiên chuyển sang chiếc ghế bên kia —— Điềm Điềm? Chỗ này còn có ai khác sao?
Đột nhiên, từ chiếc ghế kia phát ra một giọng nói trẻ con: "Chưa đâu, em vẫn còn có thể ăn nữa!"
"?!?"
Ai đang nói thế kia!
La Thiệu phía sau cảm thấy lạnh gáy, muốn đứng lên để xem, nhưng lại cảm thấy chân yếu ớt.
Có thật là có quỷ không vậy?
Hai cha con họ La nghi ngờ nhìn sang bàn ăn đối diện, và thấy hai cái chân xù đen đậm trèo lên mép bàn, sau đó chú gấu trúc con dễ thương từ dưới bàn bò ra.
Cơ Thiện vội vàng nắm lấy nó.
Dùng sức lực của mình, Mục Điềm Điềm thành công đưa con gấu trúc này lên bàn ăn, "Cảm ơn anh, anh thật tốt!"
Cơ Thiện cười: "Không có gì."
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Mục Điềm Điềm hít nhẹ một cái với đầy cảm xúc, lễ phép hỏi: "Em có thể ăn được không?"
Con bé vừa mới ăn chút ít thôi, vẫn còn đói.
Khi phát hiện ra con gấu trúc nhỏ này lại nói được, La Thiệu cảm thấy như trong mơ, còn cha cậu cũng thiểu não trả lời: "...Nhưng có lẽ được."
"Cảm ơn! Vậy thì cháu ăn đây!"
Mục Điềm Điềm hào hứng tiến tới và ăn đầy miệng sườn xào chua ngọt, dù đã không còn khối xương nào trên đĩa, nhưng con bé vẫn "hút" vui vẻ.
Ăn là để vui mà!
Gặp một con gấu trúc nhỏ hành động tự nhiên và còn nói được tiếng người, La Thiệu và cha cậu đều rất bất ngờ: "Cái này, có lẽ... Đây là... gấu trúc yêu chăng?"
Có thể cùng Tống Đàn nói chuyện tự nhiên, thanh âm còn mang theo khẩu âm của thành phố H, điều này tuyệt đối không phải trí thông minh của người máy có thể làm được!
La Thiệu trong lúc đó cũng không biết nên chấn kinh vì gấu trúc thành tinh hay chấn kinh vì gấu trúc yêu lại ở thành phố H, chứ không phải ở thành phố S.
"Không phải, cháu là người!"
Vừa "hút" xong hai khối xương sườn, Mục Điềm Điềm tạm dừng công tác ăn và nhìn về phía La Thiệu, "Là chị giúp cháu tìm thấy con rối này, để cháu có thể ký thác vào bên trong."
Ký thác vào trong con rối?
Hai cha con họ La vẫn chưa hiểu rõ, Tống Đàn giải thích: "Điềm Điềm là linh hồn, cũng chính là cái gọi là 'Quỷ hồn'."
Quỷ hồn?!
Thấy gấu trúc nói chuyện, La Cảnh nghe giải thích này lại tỉnh táo, "Vậy Tống tiểu thư muốn tôi nhìn thấy cái gì vậy?"
Cơ Thiện nói rằng thân thể của ông không tốt, có thể sẽ hoảng sợ, Tống Đàn đã sửa lại phương thức. Điều này cho thấy cô định để cho ông hìn thấy một thứ rất đáng sợ.
Đó là cái gì?
Gặp vẻ mặt lo lắng của La Cảnh, Tống Đàn an ủi ông: "Chú yên tâm, chuyện này không khó giải quyết, chỉ là..."
Cô nhìn vào nữ quỷ mặc đồ cưới dính trên lưng của La Thiệu và nói một cách ôn hòa: "——Con trai của chú bị một linh hồn ám sau lưng."
Sau lưng?
La Cảnh không ý thức quay đầu nhìn về phía con trai, trong ánh đèn nhà hàng sáng tỏ, con trai chỉ là một bóng đen dưới ánh đèn chiếu xuống, lông mao ông dựng đứng hết cả lên.
Ban đầu còn đang chấn kinh vì việc quan sát gấu trúc "hút" ăn, La Thiệu nghe nhưng chưa nhận ra, mãi mới chậm chạp hiểu rằng Tống Đàn thực sự đang nói về mình.
Sau lưng cậu ta có quỷ?!
Nghe Cơ Thiện nói như vậy, Tống Đàn cảm thấy chắc có một số lý do, “Được rồi, tôi sẽ thay đổi phương pháp."
Có lẽ việc thay đổi phương pháp cũng không tồi.
La Cảnh và con trai: "???"
Hai người đang nói gì đấy?
Tống Đàn nhìn xuống chỗ mình vừa ngồi,“Điềm Điềm, em đã no chưa?"
Ánh mắt của hai cha con nhà họ La tự nhiên chuyển sang chiếc ghế bên kia —— Điềm Điềm? Chỗ này còn có ai khác sao?
Đột nhiên, từ chiếc ghế kia phát ra một giọng nói trẻ con: "Chưa đâu, em vẫn còn có thể ăn nữa!"
"?!?"
Ai đang nói thế kia!
La Thiệu phía sau cảm thấy lạnh gáy, muốn đứng lên để xem, nhưng lại cảm thấy chân yếu ớt.
Có thật là có quỷ không vậy?
Hai cha con họ La nghi ngờ nhìn sang bàn ăn đối diện, và thấy hai cái chân xù đen đậm trèo lên mép bàn, sau đó chú gấu trúc con dễ thương từ dưới bàn bò ra.
Cơ Thiện vội vàng nắm lấy nó.
Dùng sức lực của mình, Mục Điềm Điềm thành công đưa con gấu trúc này lên bàn ăn, "Cảm ơn anh, anh thật tốt!"
Cơ Thiện cười: "Không có gì."
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Mục Điềm Điềm hít nhẹ một cái với đầy cảm xúc, lễ phép hỏi: "Em có thể ăn được không?"
Con bé vừa mới ăn chút ít thôi, vẫn còn đói.
Khi phát hiện ra con gấu trúc nhỏ này lại nói được, La Thiệu cảm thấy như trong mơ, còn cha cậu cũng thiểu não trả lời: "...Nhưng có lẽ được."
"Cảm ơn! Vậy thì cháu ăn đây!"
Mục Điềm Điềm hào hứng tiến tới và ăn đầy miệng sườn xào chua ngọt, dù đã không còn khối xương nào trên đĩa, nhưng con bé vẫn "hút" vui vẻ.
Ăn là để vui mà!
Gặp một con gấu trúc nhỏ hành động tự nhiên và còn nói được tiếng người, La Thiệu và cha cậu đều rất bất ngờ: "Cái này, có lẽ... Đây là... gấu trúc yêu chăng?"
Có thể cùng Tống Đàn nói chuyện tự nhiên, thanh âm còn mang theo khẩu âm của thành phố H, điều này tuyệt đối không phải trí thông minh của người máy có thể làm được!
La Thiệu trong lúc đó cũng không biết nên chấn kinh vì gấu trúc thành tinh hay chấn kinh vì gấu trúc yêu lại ở thành phố H, chứ không phải ở thành phố S.
"Không phải, cháu là người!"
Vừa "hút" xong hai khối xương sườn, Mục Điềm Điềm tạm dừng công tác ăn và nhìn về phía La Thiệu, "Là chị giúp cháu tìm thấy con rối này, để cháu có thể ký thác vào bên trong."
Ký thác vào trong con rối?
Hai cha con họ La vẫn chưa hiểu rõ, Tống Đàn giải thích: "Điềm Điềm là linh hồn, cũng chính là cái gọi là 'Quỷ hồn'."
Quỷ hồn?!
Thấy gấu trúc nói chuyện, La Cảnh nghe giải thích này lại tỉnh táo, "Vậy Tống tiểu thư muốn tôi nhìn thấy cái gì vậy?"
Cơ Thiện nói rằng thân thể của ông không tốt, có thể sẽ hoảng sợ, Tống Đàn đã sửa lại phương thức. Điều này cho thấy cô định để cho ông hìn thấy một thứ rất đáng sợ.
Đó là cái gì?
Gặp vẻ mặt lo lắng của La Cảnh, Tống Đàn an ủi ông: "Chú yên tâm, chuyện này không khó giải quyết, chỉ là..."
Cô nhìn vào nữ quỷ mặc đồ cưới dính trên lưng của La Thiệu và nói một cách ôn hòa: "——Con trai của chú bị một linh hồn ám sau lưng."
Sau lưng?
La Cảnh không ý thức quay đầu nhìn về phía con trai, trong ánh đèn nhà hàng sáng tỏ, con trai chỉ là một bóng đen dưới ánh đèn chiếu xuống, lông mao ông dựng đứng hết cả lên.
Ban đầu còn đang chấn kinh vì việc quan sát gấu trúc "hút" ăn, La Thiệu nghe nhưng chưa nhận ra, mãi mới chậm chạp hiểu rằng Tống Đàn thực sự đang nói về mình.
Sau lưng cậu ta có quỷ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất