Sau Khi Thiên Kim Thật Thừa Kế Đạo Quán
Chương 46
Chỉ hướng này đã rất rõ ràng, La Thiệu tạm thời còn chưa nhớ ra, ngược lại cha cậu là người đầu tiên nhớ tới, vội vàng hỏi: "Chỉ là truyền thuyết được lưu truyền cũng tính sao?"
Truyền thuyết được lưu truyền?
Loại này thiếu chiều rộng, trên lý luận mà nói là không thể nào tạo ra linh.
Tống Đàn như có điều suy nghĩ hé miệng: "Chú trước tiên nói xem tình tiết ra sao đi."
La Cảnh bắt đầu kể: "Tôi cùng nhóm người già hồi tháng ba đi chơi ở trấn Dương Bình bên kia, nơi đó có một truyền thuyết, nói là tại Thanh Hoá những năm cuối, nơi đó có một đại gia tộc họ Cổ, con trai họ vào ngày đầy tháng có một đạo sĩ đến chúc mừng, nói đứa nhỏ này kiếp trước tác nghiệt quá nhiều, kiếp này người yếu nhiều bệnh, sống không quá hai mươi tuổi, cha mẹ nghe xong lời này liền đuổi đạo sĩ ra ngoài."
"Đứa bé này đến sáu tuổi sau sinh một trận bệnh nặng, thân thể mãi không hồi phục, thường xuyên nôn ra máu hôn mê, cha mẹ trong lòng sốt ruột, nhớ đến lời đạo sĩ trước đây nói, vội vàng đi tìm đạo sĩ, đạo sĩ liền nói chờ đến năm 16 tuổi, cho cậu tìm một cô gái sinh giờ âm xung hỉ, tân nương vào cửa sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, đồng thời vào giờ Tý lấy máu tim của tân nương cho con trai uống, con trai sẽ có thể khôi phục khỏe mạnh."
"Đạo sĩ còn dặn dò bọn họ, sau khi lấy máu của tân nương, phải lập linh vị cho tân nương, con trai nhất định phải vĩnh viễn mang theo linh vị này, và cả đời không được lấy vợ sinh con."
"Cha mẹ vội vàng đi tìm nhân tuyển thích hợp, chọn trúng một cô gái nhà nghèo khổ tên là Thu Nương. Con trai sau khi uống máu của Thu Nương quả nhiên khôi phục khỏe mạnh, cha mẹ liền dựa theo lời đạo sĩ lập linh vị, để con trai cả ngày mang theo."
"Nhưng con trai chịu không nổi cuộc sống này, có lúc trời tối không mang linh vị, đi ra ngoài uống rượu hoa, uống xong rượu hoa phát hiện không có việc gì, liền bắt đầu coi thường, về sau ở bên ngoài nuôi dưỡng một cô gái nhỏ, còn sinh con."
"Sau khi sinh con, cậu ôm con về nhà, muốn lấy được sự đồng ý của cha mẹ để đem linh vị bỏ vào từ đường, kết quả là vào đêm cậu ôm con về nhà, Thu Nương xuất hiện."
"Thu Nương giết chết từ trên xuống dưới nhà họ Cổ một trăm lẻ ba nhân khẩu, bắt đầu lang thang ở thị trấn thượng du, gặp nhà nào có đàn ông phụ lòng liền đi vào giết người, làm cho nhân tâm hoảng sợ."
"Có người chạy tới hỏi sĩ nên làm gì, đạo sĩ kia bảo họ treo vải đỏ trước cửa nhà, thả một bát máu gà trước cửa, đồng thời trong nhà lập linh vị cho Thu Nương ngày đêm cung phụng, như vậy Thu Nương sẽ không đi vào."
"Từng nhà trên thị trấn đều làm như vậy, quả nhiên không còn ai chết nữa, từ đây thị trấn khôi phục bình an, treo vải đỏ và bày máu gà cũng thành tập tục nơi đó."
"Tôi cùng nhóm lúc ấy còn đi thăm mộ Thu Nương, ngôi mộ đó có trên trăm năm lịch sử, được xem như một điểm du lịch nổi tiếng nơi đó."
Nói đến đây, La Cảnh trừng mắt nhìn con trai mình, khuôn mặt hiền lành phúc hậu hiếm hoi lộ ra vẻ nghiêm khắc: "Tên tiểu tử thúi này tại mộ người ta nói cái gì, cả đời đều hủy ở trên người nhà họ Cổ, quá đáng tiếc, Cổ gia thật không phải là một nhà tử tế."
"Con nói cũng không sai mà, chẳng lẽ con nói không đúng ạ?"
La Thiệu chỉ cảm thấy oan uổng, vội vàng nhìn về phía Tống Đàn ý đồ tìm kiếm sự ủng hộ.
"Cậu nói không sai."
Truyền thuyết được lưu truyền?
Loại này thiếu chiều rộng, trên lý luận mà nói là không thể nào tạo ra linh.
Tống Đàn như có điều suy nghĩ hé miệng: "Chú trước tiên nói xem tình tiết ra sao đi."
La Cảnh bắt đầu kể: "Tôi cùng nhóm người già hồi tháng ba đi chơi ở trấn Dương Bình bên kia, nơi đó có một truyền thuyết, nói là tại Thanh Hoá những năm cuối, nơi đó có một đại gia tộc họ Cổ, con trai họ vào ngày đầy tháng có một đạo sĩ đến chúc mừng, nói đứa nhỏ này kiếp trước tác nghiệt quá nhiều, kiếp này người yếu nhiều bệnh, sống không quá hai mươi tuổi, cha mẹ nghe xong lời này liền đuổi đạo sĩ ra ngoài."
"Đứa bé này đến sáu tuổi sau sinh một trận bệnh nặng, thân thể mãi không hồi phục, thường xuyên nôn ra máu hôn mê, cha mẹ trong lòng sốt ruột, nhớ đến lời đạo sĩ trước đây nói, vội vàng đi tìm đạo sĩ, đạo sĩ liền nói chờ đến năm 16 tuổi, cho cậu tìm một cô gái sinh giờ âm xung hỉ, tân nương vào cửa sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, đồng thời vào giờ Tý lấy máu tim của tân nương cho con trai uống, con trai sẽ có thể khôi phục khỏe mạnh."
"Đạo sĩ còn dặn dò bọn họ, sau khi lấy máu của tân nương, phải lập linh vị cho tân nương, con trai nhất định phải vĩnh viễn mang theo linh vị này, và cả đời không được lấy vợ sinh con."
"Cha mẹ vội vàng đi tìm nhân tuyển thích hợp, chọn trúng một cô gái nhà nghèo khổ tên là Thu Nương. Con trai sau khi uống máu của Thu Nương quả nhiên khôi phục khỏe mạnh, cha mẹ liền dựa theo lời đạo sĩ lập linh vị, để con trai cả ngày mang theo."
"Nhưng con trai chịu không nổi cuộc sống này, có lúc trời tối không mang linh vị, đi ra ngoài uống rượu hoa, uống xong rượu hoa phát hiện không có việc gì, liền bắt đầu coi thường, về sau ở bên ngoài nuôi dưỡng một cô gái nhỏ, còn sinh con."
"Sau khi sinh con, cậu ôm con về nhà, muốn lấy được sự đồng ý của cha mẹ để đem linh vị bỏ vào từ đường, kết quả là vào đêm cậu ôm con về nhà, Thu Nương xuất hiện."
"Thu Nương giết chết từ trên xuống dưới nhà họ Cổ một trăm lẻ ba nhân khẩu, bắt đầu lang thang ở thị trấn thượng du, gặp nhà nào có đàn ông phụ lòng liền đi vào giết người, làm cho nhân tâm hoảng sợ."
"Có người chạy tới hỏi sĩ nên làm gì, đạo sĩ kia bảo họ treo vải đỏ trước cửa nhà, thả một bát máu gà trước cửa, đồng thời trong nhà lập linh vị cho Thu Nương ngày đêm cung phụng, như vậy Thu Nương sẽ không đi vào."
"Từng nhà trên thị trấn đều làm như vậy, quả nhiên không còn ai chết nữa, từ đây thị trấn khôi phục bình an, treo vải đỏ và bày máu gà cũng thành tập tục nơi đó."
"Tôi cùng nhóm lúc ấy còn đi thăm mộ Thu Nương, ngôi mộ đó có trên trăm năm lịch sử, được xem như một điểm du lịch nổi tiếng nơi đó."
Nói đến đây, La Cảnh trừng mắt nhìn con trai mình, khuôn mặt hiền lành phúc hậu hiếm hoi lộ ra vẻ nghiêm khắc: "Tên tiểu tử thúi này tại mộ người ta nói cái gì, cả đời đều hủy ở trên người nhà họ Cổ, quá đáng tiếc, Cổ gia thật không phải là một nhà tử tế."
"Con nói cũng không sai mà, chẳng lẽ con nói không đúng ạ?"
La Thiệu chỉ cảm thấy oan uổng, vội vàng nhìn về phía Tống Đàn ý đồ tìm kiếm sự ủng hộ.
"Cậu nói không sai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất