Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 100: Chim Bay Mỏi Cánh Biết Về Nơi Đâu (2)

Trước Sau
Triều Từ mím môi không nói gì.

Còn gì khác ngoài sự ghen tị do thiên vị mà ra.

Dù sư tôn rất tốt với cậu, nhưng sau nhiều năm ở bên cạnh nhau, cậu cũng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa cậu và sư tôn tưởng gần mà lại xa.

Mặc dù sư tôn đối xử tốt với cậu nhưng người lại không thân cận với cậu. Nếu sư tôn đi xa thì chỉ dẫn Dung Nhã đi cùng, thỉnh thoảng cậu phải nài nỉ lắm mới được đi theo. Sư tôn hiếm khi mỉm cười với cậu, nhưng lại luôn mỉm cười trước mặt Dung Nhã. Cảnh giới của cậu tiến bộ rất nhanh nhưng sư tôn chỉ khen ngợi vài lời, còn Dung Nhã chỉ cần múa kiếm trước mặt sư tôn, sư tôn lại vui sướng còn hơn cả khi biết tin cậu tiến vào Kim Đan.

Nghĩ đến những điều đó, sắc mặt của Triều Từ bỗng dưng tối sầm lại.

Tại sao Triều Từ lại ghen tị với Dung Nhã? Mặc dù Thương Trì không suy nghĩ sâu xa như Triều Từ nhưng y vẫn có thể đoán ra được nguyên nhân. Có lẽ chủ yếu là do ghen tị, và cậu cũng là con vợ cả trong một gia tộc lớn, nên coi thường Dung Nhã chỉ là một đứa con của thường dân.

Y nhìn đứa trẻ với đôi mắt mèo không còn ánh sáng, trong đôi mắt màu hổ phách như đang ngấn đầy nước mắt lại không dám lộ rõ, giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Đôi môi đỏ hồng hơi mím lại, như là một chú mèo con bị người khác cướp đi chủ nhân của nó. Thương Trì không hiểu vì sao lại cảm thấy thằng nhóc này có vẻ đáng yêu.

Vốn dĩ y không có nhiều ác cảm với Triều Từ, khi lần đầu tiên nhìn thấy Triều Từ, y đã biết Triều Từ là thuốc của Dung Nhã mà Kỳ Yến Quyết đã tìm về. Nếu không, làm sao có chuyện trùng hợp đến mức nhận Dung Nhã có ngũ hành đạo thể làm đệ tử, rồi sau đó lại đến hỗn độn linh thể như Triều Từ?

Dù sớm hay muộn cậu cũng sẽ là giải dược cho Dung Nhã, chẳng qua là cậu vẫn chưa đủ trưởng thành mà thôi. Đối với một người như vậy, Thương Trì không cần phải tức giận, nhưng những năm qua, cậu liên tục khiêu khích và xa lánh Dung Nhã khiến y hơi mệt mỏi.

Nhưng khi thật sự tiếp xúc với cậu, y mới phát hiện ra rằng đứa trẻ này không tệ như y nghĩ, nó chỉ đơn giản là một đứa con nít.

Ngẫm lại cũng thật đáng thương, nó hết lòng kính trọng và ngưỡng mộ sư tôn nhưng sư tôn lại xem nó như là thuốc giải.

Triều Từ nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cậu cũng lấy lại một chút sức lực. Cậu thử kiểm tra đan điền của mình, đột nhiên đôi mắt của cậu sáng lên.

"Tiền bối, phương pháp hô hấp này quả thực rất lợi hại, trước đây vãn bối gặp bình cảnh, tu luyện nhiều ngày nhưng không có tiến bộ gì, mà bây giờ lại tiến bộ rất nhiều! Việc tu luyện Hỗn Nguyên Quyết này có giới hạn hàng ngày không ạ?"

Chẳng lẽ tên nhóc này còn muốn tu luyện sao? Nó còn chưa cảm thấy đủ đau hay sao?

Thương Trì có chút do dự nhưng vẫn trả lời: "Chỉ cần ngươi chịu đựng được thì Hỗn Nguyên Quyết không có giới hạn."

"Đa tạ tiền bối!"

Triều Từ phấn khích ngồi dậy, tiếp tục tu luyện.

Thương Trì cùng với tên nhóc này tu luyện suốt một ngày, đến khi mặt trăng treo cao, y mới buộc miệng ngăn cản Triều Từ lại: "Cho dù không có giới hạn nhưng cũng không nên tham lam, sức lực con người luôn có hạn."

Triều Từ gật đầu, lúc này sắc mặt của cậu tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng bừng đến kinh người: "Dựa theo tốc độ này, không quá hai tháng là ta có thể thăng cấp tới Kim Đan hậu kỳ!"

"Tại sao ngươi lại quyết tâm thăng cấp đến như vậy?" Thương Trì không nhịn được bèn hỏi.

Triều Từ nghe vậy, sắc mặt tối sầm, không trả lời.

Chỉ khi thăng cấp, cậu mới có thể nhận được lời khen từ sư tôn.

"Hôm nay xin cảm ơn tiền bối rất nhiều." Triều Từ chắp tay, cúi đầu nói.

............



Kể từ đó trở đi, mỗi lần Triều Từ mở Hỗn Nguyên Quyết, cậu luôn đi đến một ảo cảnh tuyết trắng đầy trời để gặp Thương Trì.

Ban đầu, hai người trò chuyện với nhau rất ít, thỉnh thoảng mới nói được vài câu. Nhưng dần dần, Triều Từ và Thương Trì trở nên thân thiết. Triều Từ cũng có ấn tượng tốt với vị tiền bối này, hơn nữa lại có tính cách dễ thân, nên sau một thời gian bọn họ trở nên gần gũi hơn.

Sau khi tu luyện xong Hỗn Nguyên Quyết, cậu thường nán lại ở đây một chút. Lúc này, Triều Từ mới phát hiện ra vùng tuyết trắng rất rộng lớn, đi vòng qua vườn hoa đào là có một vài ngôi nhà và một cái đình nhỏ, tất cả đều rất giản dị và khiêm tốn. Tiền bối nói đây là ảo cảnh do thần thức của người tạo ra. Bọn họ thường uống rượu và chơi cờ ở trong ảo cảnh này. Chơi cờ không phải là sở thích hay sở trường của Triều Từ, cậu chỉ làm theo ý muốn của tiền bối, cậu đánh ván nào là thua ván đó, chỉ vài nước cờ đã thua.

Một thời gian sau, Thương Trì mới biết Triều Từ là một người lắm lời, thường xuyên tìm y để nói chuyện, dần dần y cũng hiểu được tâm tư nhỏ bé của Triều Từ.

Đứa trẻ này trông có vẻ ngạo mạn và kiêu căng, nhưng thực chất nó chỉ mạnh mẽ ở bên ngoài còn bên trong thì yếu đuối.

Mặc dù cậu nói mình rất ghét Dung Nhã, nhưng thực tế, ngoài việc tỏ ra hơi kiêu ngạo khi gặp nhau và châm biếm một vài lời, Triều Từ không làm gì khác. Trong Phần Tiêu Tông, Triều Từ rất được người khác yêu quý, hầu hết các đệ tử trong nội môn đều tôn trọng cậu. Dù sao cậu cũng có gia cảnh tốt, tài năng xuất sắc, so với Dung Nhã, chỉ là một nữ tu sinh ra ở một gia đình bình thường, thì Triều Từ luôn nhận được sự ủng hộ của những con cháu thế gia khác ở Phần Tiêu Tông. Triều Từ cũng hiếm khi để người khác làm khó dễ Dung Nhã.

Tất cả tâm tư của cậu đều dành cho Kỳ Yến Quyết. Mỗi ngày cậu đều chạy đến phủ đệ của Kỳ Yến Quyết, cố gắng tìm mọi cách để làm vui lòng người đó.

Hôm nay Triều Từ vô cùng vui vẻ, bởi vì sáng nay cậu đã đột phá Kim Đan hậu kỳ. Trời vừa mới tờ mờ sáng, cậu đã vội vàng đi đến phủ của Kỳ Yến Chỉ.

Buổi trưa trở về, cậu lại càng vui vẻ hơn, không khỏi mở ra Hỗn Nguyên Quyết để chia sẻ với tiền bối.

"Tiền bối! Tiền bối! Hôm nay sư tôn đã khen ta!" Ánh mắt của cậu toả sáng như những ngôi sao, đôi gò má trắng ngần nhuốm một chút ửng hồng.

"Ngươi khổ luyện lâu như vậy chỉ vì một lời khen của Kỳ Yến Quyết?" Thương Trì ngạc nhiên hỏi.

Thật ra y không cần phải hỏi vấn đề này, ở chung với cậu hai tháng, y đã hiểu được tâm tư thầm kín của Triều Từ.

"Ngươi... Ngốc thật." Sở dĩ, mỗi khi Triều Từ thăng cấp, Kỳ Yến Quyết mới vui vẻ với cậu, là vì hắn cần Triều Từ đột phá Nguyên Anh để làm thuốc.

Triều Từ càng tu luyện chăm chỉ thì càng đến gần ngày chết.

Thương Trì vốn dĩ rất vui mừng khi thấy chuyện này xảy ra, dạo này y đối xử với Triều Từ giống như đang trêu chọc thú cưng của mình, nhưng bây giờ y lại cảm thấy khá khó chịu.

Y nén xuống những suy tư này và không nói gì thêm.

............

Bên kia, Kỳ Yến Chỉ cảm thấy khá kỳ lạ.

Triều Từ không thể nào đột phá nhanh như vậy, mặc dù cậu đang tu luyện Hỗn Nguyên Quyết nhưng cậu không biết phương pháp hô hấp thượng cổ, ít nhất phải mất nửa năm mới có thể đột phá đến Kim Đan hậu kỳ.

Trừ phi... Có người nào đó đã giảng dạy cho cậu phương pháp hô hấp thượng cổ.

Ở trong Phần Tiêu Tông, ai lại có thể biết được kỹ thuật này?

Kỳ Yến Chỉ từ từ mở mắt ra, ánh mắt sâu thẳm.

Đêm hôm đó, lúc Triều Từ đã rơi vào giấc ngủ, Thương Trì vốn định rời khỏi Hỗn Nguyên Quyết để quay về thức hải của Dung Nhã, thì bắt gặp một vị khách không mời mà đến.



Bọn họ đứng ở trong đình viện của Triều Từ.

"Hiếm khi khách quý ghé thăm, Yến Quyết lão tổ sao lại có thời gian đến thăm một tàn hồn nhỏ bé này." Thương Trì cười nói.

"Linh hoàng gọi bổn tọa là lão tổ, bổn tọa không gánh nổi." Kỳ Yến Quyết lạnh lùng nói, hắn không muốn nói nhảm với Thương Trì nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Ngài đã dạy cho Triều Từ phương pháp hô hấp đó?"

Hắn vừa nói xong, liền hạ một kết giới xung quanh phòng của Triều Từ, để ngăn cậu nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.

"Cái này ta nên hỏi ngươi trước, tại sao ngươi đưa Hỗn Nguyên Quyết cho Triều Từ mà không dạy cho nó phương pháp hô hấp? Có thể người khác không biết, nhưng Yến Quyết lão tổ không thể nào không biết?" Thương Trì mỉa mai.

Kỳ Yến Chỉ đã biết sự tồn tại của Thương Trì từ lâu, từ lúc Dung Nhã mang người này ra khỏi di tích đó.

Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với nhau, hoặc nói đúng hơn là đối đầu với nhau, hai người nhận thấy tạm thời không có xung đột gì, nên bọn họ quyết định dừng lại tại đây.

Thương Trì mượn ngũ hành đạo thể để rời khỏi di tích, ngũ hành đạo thể của Dung Nhã cũng có thể nuôi dưỡng hồn thể của Thương Trì. Hơn nữa, việc nuôi dưỡng này cũng có lợi cho Dung Nhã, dù sao Thương Trì cũng là Linh hoàng ở thượng cổ, có thể hỗ trợ việc tu hành của Dung Nhã. Vì vậy,  Kỳ Yến Chỉ đã đồng ý cho Thương Trì ở bên cạnh Dung Nhã.

Tất nhiên, Thương Trì cũng mang lại cho hắn rất nhiều lợi ích - chẳng hạn như một số di tích và bí mật thượng cổ mà y biết.

Về lời hứa của Dung Nhã sẽ tái tạo lại cơ thể cho Thương Trì, thực tế Thương Trì không đặt quá nhiều quan tâm. Y không cần sự giúp đỡ của Dung Nhã để tái tạo cơ thể, chỉ cần y rời khỏi di tích đó, ở bên trong thức hải của Dung Nhã là sẽ dần dần khôi phục sức mạnh. Mấy năm qua, hồn thể của y đã ngưng tụ lại được, nếu không y không thể nào đến thăm Triều Từ thường xuyên như vậy.

Hôm nay là lần đầu tiên Thương Trì và Kỳ Yến Chỉ gặp lại nhau, kể từ lần gặp vào bốn năm trước.

"Ngươi không dạy cho nó cũng không sao, nhưng sao bổn hoàng đã cất công dạy cho nó rồi, ngươi lại còn tới đây vấn tội?" Thương Trì trêu chọc hỏi.

Ở trước mặt Kỳ Yến Chỉ, y không còn tự xưng là "bổn tọa" nữa, vốn dĩ y chỉ muốn lừa dối hai đứa nhỏ Triều Từ và Dung Nhã nên mới tùy tiện xưng như vậy.

"Dạy hay không là việc của bổn tọa. Đệ tử của bổn tọa mà cần người khác đến dạy dỗ hay sao?" Kỳ Yến Chỉ nheo lại đôi mắt phượng, giọng nói tràn đầy bất mãn và đe dọa.

Thương Trì không sợ hắn: "Kỳ Yến Quyết, ngươi không cần phải nói những lời này với bổn hoàng. Tại sao ngươi lại nhận Triều Từ làm đệ tử, chuyện này chúng ta đều biết rõ. Ngươi không muốn nó mau tiến vào Nguyên Anh kỳ ngược lại còn cố gắng kéo dài thời gian. Còn bổn hoàng quan tâm Dung Nhã, tất nhiên là phải tới để kiểm tra."

"Dung Nhã chỉ vừa mới bước vào Kim Đan trung kỳ chín ngày trước, tại sao Linh hoàng lại lo lắng như vậy?" Kỳ Yến Chỉ hỏi ngược lại.

"Không cần phải quá vội vã. Nhưng với những chuyện quan trọng như thế này, tất nhiên là phải chuẩn bị cho tốt thì mới cảm thấy an toàn. Triều Từ nên sớm tiến vào Nguyên Anh, chúng ta nên sớm lột bỏ đạo cốt để chế thành đan dược, như vậy mới không có sơ hở. Nếu không, có thể sẽ xảy ra bất trắc." Thương Trì mỉm cười nói.

"Tốt nhất Dung Nhã nên uống đan dược trong vòng mười ngày sau khi luyện chế. Nếu không, hiệu lực của đan dược sẽ biến mất, không còn tác dụng."

"Chỉ cần lột bỏ đạo cốt của Triều Từ rồi dùng Thiên Linh Ngọc bảo quản là được." Thương Trì tiếp tục nói.

Dùng Thiên Linh Ngọc để bảo quản đạo cốt, có thể giữ cho đạo cốt không bị mục nát trong hàng ngàn năm.

"Nói đi nói lại, cũng chẳng có lý do đặc biệt gì, chẳng qua là ngươi không thể buông tay đệ tử của mình." Thương Trì thu lại nụ cười, nói thẳng.

Kỳ Yến Chỉ không nói nữa.

Đúng vậy, hắn không nỡ.

Đây là sự thật mà hắn chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, thậm chí còn không muốn thừa nhận nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau