Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 116: Chim Bay Mỏi Cánh Biết Về Nơi Đâu (18)
"A Từ, ngươi nghe ta nói!"
Thương Trì vốn muốn kết liễu Kỳ Yến Chỉ, nhưng không ngờ hắn vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ. Hơn nữa, hắn còn có thể kể lại tất cả mọi chuyện năm đó một cách chi tiết.
Trước đây, Thương Trì ít khi cảm thấy hối hận hay chột dạ về những việc đã làm, bởi với y, đó là một bí mật đã được định sẵn là sẽ chôn vùi dưới lòng đất. Trên thế gian này, ngoại trừ y ra, chỉ có Kỳ Yến Chỉ biết chuyện này. Vì vậy, Thương Trì chưa bao giờ có ý định sẽ để Kỳ Yến Chỉ được sống.
Nhưng bây giờ Triều Từ đã biết hết tất cả.
Thương Trì chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Trước đây, y rất thích sự ỷ lại của Triều Từ vào mình. Triều Từ bị sư tôn, người mình yêu phản bội, bị gia đình bỏ rơi, một trăm ba mươi năm sau, ngay cả bằng hữu và đồng môn xưa kia cũng trở nên lạnh lùng. Người duy nhất còn ở bên cạnh Triều Từ là Thương Trì.
Nhưng bây giờ, khi Triều Từ nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng, y mới hiểu được cảm giác đó là gì.
"Không cần nói nữa." Triều Từ mệt mỏi nói.
Cho dù người đó có lý do nào khác, và lý do đó có hợp lý đến đâu thì như thế nào?
Cậu không muốn nghe. Càng là lý do, cậu lại càng không muốn nghe.
Cậu không muốn tha thứ cho bất kỳ ai muốn rút đạo cốt của cậu, chưa kể người đó còn là người mà trước đây cậu đã từng muốn chung sống cả đời.
Dường như sự đau đớn trong lòng cậu cũng không còn nữa.
Cũng đúng, cậu nên sớm hiểu ra rằng một người như cậu sẽ không có người nào muốn đối xử chân thành.
Nước mắt vẫn lặng lẽ chảy, đôi con ngươi màu hổ phách giống như thủy tinh, phản chiếu lại sự đổ nát của đại điện. Bình yên như nước đọng.
Nhìn thấy Triều Từ như vậy, trong lòng Kỳ Yến Chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn không thể để cậu ở bên cạnh Thương Trì.
Nỗi đau này là đáng giá, hắn tự nhủ như vậy.
So với Kỳ Yến Chỉ, bản chất thực sự của Thương Trì đã bị bại lộ hoàn toàn trước mặt Triều Từ, giờ phút này y mới là người hối hận và hoảng loạn đến cực điểm. Y ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại nhìn Kỳ Yến Chỉ.
Chỉ cần người này chết, y tự nhiên sẽ có ngàn vạn cơ hội để giải thích với Triều Từ.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy rằng lúc này Kỳ Yến Chỉ đã đến giới hạn. Ngay cả lồng ng.ực của hắn cũng thủng một lỗ to, máu đang chảy ra từ đó, còn có thể thấy cả xương sườn đang bị gãy.
Hai người vốn đang hoãn chiến lại bắt đầu lao vào đánh nhau, nhưng lần này lại xảy ra một sự thay đổi lớn, chấn động trời đất.
Những sợi xích vàng bên trong thức hải của Kỳ Yến Chỉ bắt đầu rung chuyển một cách điên cuồng. Lần này, hắn không còn ép chúng xuống nữa, mà thô bạo kéo đứt tất cả.
Những gì xảy ra tiếp theo chỉ diễn ra trong một tích tắc với tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, thế gian thay đổi hoàn toàn, bầu trời rạn ra thành những vết nứt đen tối. Năng lượng hỗn loạn và cuồng bạo đang gầm rú bên trong đó, giống như một con rồng hoặc một con trăn khổng lồ.
Linh Vực bị xé rách, lộ ra ranh giới với Hư Vô Lĩnh.
Bọn họ nhìn thấy Thương Trì đột nhiên nổ tung, máu thịt bắn ra rồi tan biến. Sau đó, một bàn tay cực kỳ đáng sợ từ trên trời giáng xuống, khoảnh khắc tiếp theo, Triều Từ và Kỳ Yến Chỉ đang bay trên không trung bỗng nhiên biến mất.
Mọi thứ trở nên yên bình trở lại. Khi mọi người bước ra khỏi đại điện, họ mới nhận ra rằng trừ bỏ đại điện đổ nát này, khu vực hàng trăm dặm xung quanh đã trở thành bình địa.
............
Trong mười hai giới của Ma Vực, Ma hoàng sống ở Trọng Uyên Giới.
Gần đây, Trọng Uyên Giới đột nhiên trở nên náo nhiệt. Đó là bởi vì Ma hoàng của bọn họ đã trở về.
Ma hoàng đã rời đi được một trăm ba mươi năm, không ai biết ngài ấy đã đi đâu. Có thể đang ở Ma Vực, hoặc có thể không. Dù đã một trăm ba mươi năm trôi qua, không có tin tức gì về ngài ấy, nhưng không có người nào dám dấy lên lòng tạo phản.
Bởi vì bị ngăn cách bởi Hư Vô Lĩnh, nên tin tức trao đổi giữa hai cõi Linh Vực và Ma Vực cực kỳ hạn chế. Linh Vực chỉ biết Ma hoàng của Ma Vực đã nhậm chức cách đây hơn một ngàn năm trước, tu vi của hắn đang khoảng Độ Kiếp kỳ... Còn những thông tin khác thì không biết rõ lắm. Khuôn mẫu về Ma hoàng mà bọn họ hình dung không khác gì ngoài sự tàn nhẫn, bất thường và coi thường mạng sống của con người...
Nhưng bọn họ không biết Ma hoàng có danh vọng cỡ nào ở Ma Vực.
Có lẽ dùng từ "danh vọng" cũng không chính xác.
Ma tộc không phải là con người, bọn chúng thuộc về một giống loài hoàn toàn khác. Chúng có đôi tay đáng sợ và cực kỳ sắc bén, giống như móng vuốt của loài thú. Đôi mắt của chúng có màu đỏ hoặc tím, ở trên đầu có những chiếc sừng đen nhánh. Khi bọn chúng hoàn toàn biến thành ma, sẽ xuất hiện những chiếc vảy cực kỳ cứng cáp, bao phủ một nửa cơ thể, đồng thời cũng mất hết lý trí.
Bọn chúng là một chủng tộc cực kỳ hung hãn, việc trở nên mạnh hơn và cướp bóc đã khắc sâu vào trong xương máu. Trước khi Kỳ Yến Chỉ trở thành Ma hoàng, cho dù các Ma Hoàng trước đây có mạnh đến đâu, chỉ cần tỏ ra yếu đuối, thì những con thú đói đang rình rập này đột nhiên sẽ tấn công, cắn xé và nuốt chửng bọn họ.
Nhưng chỉ có Kỳ Yến Chỉ là khác.
Hắn là bán ma, bán ma không có sừng nên bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra. Bán ma là tầng lớp thấp nhất của Ma tộc, trước đó rất ít bán ma có thể thoát khỏi cuộc sống nô lệ.
Nhưng một bán ma như vậy lại từng bước leo lên đỉnh cao của Ma giới. Cho dù Ma tộc tôn sùng kẻ mạnh đến đâu, cũng không có ai muốn bị một tên bán ma đè đầu cưỡi cổ. Ngày hắn trở thành Ma hoàng, ở Trọng Uyên Giới xác chất thành núi, máu đổ thành sông hóa thành con đường bước lên ngai vàng, còn bầu trời đỏ như máu hóa thành vương miện cho hắn.
Sau khi hắn xưng đế, có vô số người muốn lật đổ hắn.
Hắn luôn mở cửa tiếp đón bọn họ, nhưng không có một ai có thể làm cho trang phục của hắn dính máu.
Từng có một lão ác ma tu vi Độ Kiếp kỳ của Vô Uyên Giới tỉnh dậy, khi đó lão nghe nói Ma Vực đang bị một con bán ma nắm quyền, lão đã quyết định lấy mạng nó vì không hài lòng.
Vô số yêu ma bất mãn với Kỳ Yến Chỉ đã nhân cơ hội này chống lại hắn. Trước hàng vạn con mắt của bọn yêu ma đang dõi theo, hắn đã dùng bàn tay trong hình thái con người đâm xuyên qua lồng ng.ực của lão ta, sau đó nhẹ nhàng rạch ngực và bụng của lão. Lão không thể cử động, chỉ có thể bất lực nhìn tên bán ma xinh đẹp có khuôn mặt nữ tính đang lục lọi trong lồng ng.ực của mình. Đầu tiên hắn móc ra quả tim đang đập, từ từ bóp nát nó, sau đó làm vỡ đan điền rồi nghiền nát nguyên anh.
Thi thể của lão ác ma đặt ở trước ma cung. Lồng n.gực bị mở ra, nội tạng bị phơi bày hoàn toàn. Nó phát ra mùi hôi thối, tanh tưởi dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, thu hút bọn kền kền bay xuống ăn thịt. Cuối cùng, chỉ còn lại một bộ xương khô màu nâu và vài mảnh thịt khô còn dính lại trên đó.
Ngay cả một con quỷ khát máu cũng hoàn toàn bị choáng váng trước cảnh tượng này.
Kể từ đó, không còn Ma tộc nào dám khiên chiến hắn nữa.
Ma tộc khát máu, hung hãn và không sợ chết. Nhưng không phải bọn họ thực sự không sợ chết, mà bọn họ biết rằng ở Ma giới, nếu muốn sống thì phải không sợ chết. Nhưng nếu đã biết rõ đối đầu với Kỳ Yến Chỉ chỉ dẫn đến cái chết, thì không có ai muốn mạo hiểm tính mạng của mình.
Lão ác ma có tu vi ở Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng lại bị Kỳ Yến Chỉ giế.t chết dễ dàng như cắt một miếng đậu phụ — So với giết con chó còn dễ dàng hơn nhiều! Những kẻ chưa đến Độ Kiếp kỳ lại càng không dám nghĩ tới, cho dù có đạt tới Độ Kiếp kỳ... thì cũng phải chịu chung số phận với lão ác ma kia mà thôi.
Cho nên, mặc dù Ma hoàng đã biến mất suốt một trăm ba mươi năm, chỉ cần chưa khẳng định là hắn đã chết, thì không có một ai dám hành động liều lĩnh.
Lần này, Kỳ Yến Chỉ không chỉ trở lại, còn mang theo một nhân loại.
Môi hồng răng trắng trông rất ngon miệng.
Nhân loại đó bị Ma hoàng nhốt ở bên trong thâm cung được trang trí xa hoa, thơm ngát và lót đầy lông cáo.
Đôi chân thon dài như bạch ngọc giẫm lên lớp lông cáo mềm mại, nó còn trắng hơn cả bộ lông cáo hoàn toàn không dính bẩn này.
............
Thương Trì bị Kỳ Yến Chỉ phế đi thân thể, nhưng linh thể của y vô cùng mạnh mẽ nên vẫn còn sống sót.
Y không mất quá nhiều công sức để tái tạo thân xác mới cho mình.
Thân phận của Kỳ Yến Chỉ bị y vạch trần, danh tiếng của Phần Tiêu Tông đột nhiên tụt dốc không phanh. Mặc dù người trong Phần Tiêu Tông đã khẳng định không biết thân phận của Kỳ Yến Chỉ, nhưng ai có thể chắc chắn rằng những người đó không cấu kết với Ma hoàng? Ma hoàng đã ở trong Phần Tiêu Tông tròn một trăm ba mươi năm, Phần Tiêu Tông cũng không khác gì một cái ma động.
Đi cùng với sự suy tàn của Phần Tiêu Tông, là sự trỗi dậy của Thánh Hi Điện.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Thánh Hi Điện đã thay thế hoàn toàn Phần Tiêu Tông, trở thành thế lực đứng đầu của Linh Vực.
Sau đó, Thương Trì công khai bí pháp thượng cổ, khiến toàn bộ Linh Vực điên cuồng tu luyện. Theo đó, danh vọng của Thương Trì cũng đạt tới đỉnh cao.
Y xứng đáng trở thành người đứng đầu của Linh Vực.
Những việc này đều nằm trong kế hoạch của Thương Trì.
Chỉ thiếu mất một người.
............
Thương Trì vốn muốn kết liễu Kỳ Yến Chỉ, nhưng không ngờ hắn vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ. Hơn nữa, hắn còn có thể kể lại tất cả mọi chuyện năm đó một cách chi tiết.
Trước đây, Thương Trì ít khi cảm thấy hối hận hay chột dạ về những việc đã làm, bởi với y, đó là một bí mật đã được định sẵn là sẽ chôn vùi dưới lòng đất. Trên thế gian này, ngoại trừ y ra, chỉ có Kỳ Yến Chỉ biết chuyện này. Vì vậy, Thương Trì chưa bao giờ có ý định sẽ để Kỳ Yến Chỉ được sống.
Nhưng bây giờ Triều Từ đã biết hết tất cả.
Thương Trì chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Trước đây, y rất thích sự ỷ lại của Triều Từ vào mình. Triều Từ bị sư tôn, người mình yêu phản bội, bị gia đình bỏ rơi, một trăm ba mươi năm sau, ngay cả bằng hữu và đồng môn xưa kia cũng trở nên lạnh lùng. Người duy nhất còn ở bên cạnh Triều Từ là Thương Trì.
Nhưng bây giờ, khi Triều Từ nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng, y mới hiểu được cảm giác đó là gì.
"Không cần nói nữa." Triều Từ mệt mỏi nói.
Cho dù người đó có lý do nào khác, và lý do đó có hợp lý đến đâu thì như thế nào?
Cậu không muốn nghe. Càng là lý do, cậu lại càng không muốn nghe.
Cậu không muốn tha thứ cho bất kỳ ai muốn rút đạo cốt của cậu, chưa kể người đó còn là người mà trước đây cậu đã từng muốn chung sống cả đời.
Dường như sự đau đớn trong lòng cậu cũng không còn nữa.
Cũng đúng, cậu nên sớm hiểu ra rằng một người như cậu sẽ không có người nào muốn đối xử chân thành.
Nước mắt vẫn lặng lẽ chảy, đôi con ngươi màu hổ phách giống như thủy tinh, phản chiếu lại sự đổ nát của đại điện. Bình yên như nước đọng.
Nhìn thấy Triều Từ như vậy, trong lòng Kỳ Yến Chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn không thể để cậu ở bên cạnh Thương Trì.
Nỗi đau này là đáng giá, hắn tự nhủ như vậy.
So với Kỳ Yến Chỉ, bản chất thực sự của Thương Trì đã bị bại lộ hoàn toàn trước mặt Triều Từ, giờ phút này y mới là người hối hận và hoảng loạn đến cực điểm. Y ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại nhìn Kỳ Yến Chỉ.
Chỉ cần người này chết, y tự nhiên sẽ có ngàn vạn cơ hội để giải thích với Triều Từ.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy rằng lúc này Kỳ Yến Chỉ đã đến giới hạn. Ngay cả lồng ng.ực của hắn cũng thủng một lỗ to, máu đang chảy ra từ đó, còn có thể thấy cả xương sườn đang bị gãy.
Hai người vốn đang hoãn chiến lại bắt đầu lao vào đánh nhau, nhưng lần này lại xảy ra một sự thay đổi lớn, chấn động trời đất.
Những sợi xích vàng bên trong thức hải của Kỳ Yến Chỉ bắt đầu rung chuyển một cách điên cuồng. Lần này, hắn không còn ép chúng xuống nữa, mà thô bạo kéo đứt tất cả.
Những gì xảy ra tiếp theo chỉ diễn ra trong một tích tắc với tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, thế gian thay đổi hoàn toàn, bầu trời rạn ra thành những vết nứt đen tối. Năng lượng hỗn loạn và cuồng bạo đang gầm rú bên trong đó, giống như một con rồng hoặc một con trăn khổng lồ.
Linh Vực bị xé rách, lộ ra ranh giới với Hư Vô Lĩnh.
Bọn họ nhìn thấy Thương Trì đột nhiên nổ tung, máu thịt bắn ra rồi tan biến. Sau đó, một bàn tay cực kỳ đáng sợ từ trên trời giáng xuống, khoảnh khắc tiếp theo, Triều Từ và Kỳ Yến Chỉ đang bay trên không trung bỗng nhiên biến mất.
Mọi thứ trở nên yên bình trở lại. Khi mọi người bước ra khỏi đại điện, họ mới nhận ra rằng trừ bỏ đại điện đổ nát này, khu vực hàng trăm dặm xung quanh đã trở thành bình địa.
............
Trong mười hai giới của Ma Vực, Ma hoàng sống ở Trọng Uyên Giới.
Gần đây, Trọng Uyên Giới đột nhiên trở nên náo nhiệt. Đó là bởi vì Ma hoàng của bọn họ đã trở về.
Ma hoàng đã rời đi được một trăm ba mươi năm, không ai biết ngài ấy đã đi đâu. Có thể đang ở Ma Vực, hoặc có thể không. Dù đã một trăm ba mươi năm trôi qua, không có tin tức gì về ngài ấy, nhưng không có người nào dám dấy lên lòng tạo phản.
Bởi vì bị ngăn cách bởi Hư Vô Lĩnh, nên tin tức trao đổi giữa hai cõi Linh Vực và Ma Vực cực kỳ hạn chế. Linh Vực chỉ biết Ma hoàng của Ma Vực đã nhậm chức cách đây hơn một ngàn năm trước, tu vi của hắn đang khoảng Độ Kiếp kỳ... Còn những thông tin khác thì không biết rõ lắm. Khuôn mẫu về Ma hoàng mà bọn họ hình dung không khác gì ngoài sự tàn nhẫn, bất thường và coi thường mạng sống của con người...
Nhưng bọn họ không biết Ma hoàng có danh vọng cỡ nào ở Ma Vực.
Có lẽ dùng từ "danh vọng" cũng không chính xác.
Ma tộc không phải là con người, bọn chúng thuộc về một giống loài hoàn toàn khác. Chúng có đôi tay đáng sợ và cực kỳ sắc bén, giống như móng vuốt của loài thú. Đôi mắt của chúng có màu đỏ hoặc tím, ở trên đầu có những chiếc sừng đen nhánh. Khi bọn chúng hoàn toàn biến thành ma, sẽ xuất hiện những chiếc vảy cực kỳ cứng cáp, bao phủ một nửa cơ thể, đồng thời cũng mất hết lý trí.
Bọn chúng là một chủng tộc cực kỳ hung hãn, việc trở nên mạnh hơn và cướp bóc đã khắc sâu vào trong xương máu. Trước khi Kỳ Yến Chỉ trở thành Ma hoàng, cho dù các Ma Hoàng trước đây có mạnh đến đâu, chỉ cần tỏ ra yếu đuối, thì những con thú đói đang rình rập này đột nhiên sẽ tấn công, cắn xé và nuốt chửng bọn họ.
Nhưng chỉ có Kỳ Yến Chỉ là khác.
Hắn là bán ma, bán ma không có sừng nên bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra. Bán ma là tầng lớp thấp nhất của Ma tộc, trước đó rất ít bán ma có thể thoát khỏi cuộc sống nô lệ.
Nhưng một bán ma như vậy lại từng bước leo lên đỉnh cao của Ma giới. Cho dù Ma tộc tôn sùng kẻ mạnh đến đâu, cũng không có ai muốn bị một tên bán ma đè đầu cưỡi cổ. Ngày hắn trở thành Ma hoàng, ở Trọng Uyên Giới xác chất thành núi, máu đổ thành sông hóa thành con đường bước lên ngai vàng, còn bầu trời đỏ như máu hóa thành vương miện cho hắn.
Sau khi hắn xưng đế, có vô số người muốn lật đổ hắn.
Hắn luôn mở cửa tiếp đón bọn họ, nhưng không có một ai có thể làm cho trang phục của hắn dính máu.
Từng có một lão ác ma tu vi Độ Kiếp kỳ của Vô Uyên Giới tỉnh dậy, khi đó lão nghe nói Ma Vực đang bị một con bán ma nắm quyền, lão đã quyết định lấy mạng nó vì không hài lòng.
Vô số yêu ma bất mãn với Kỳ Yến Chỉ đã nhân cơ hội này chống lại hắn. Trước hàng vạn con mắt của bọn yêu ma đang dõi theo, hắn đã dùng bàn tay trong hình thái con người đâm xuyên qua lồng ng.ực của lão ta, sau đó nhẹ nhàng rạch ngực và bụng của lão. Lão không thể cử động, chỉ có thể bất lực nhìn tên bán ma xinh đẹp có khuôn mặt nữ tính đang lục lọi trong lồng ng.ực của mình. Đầu tiên hắn móc ra quả tim đang đập, từ từ bóp nát nó, sau đó làm vỡ đan điền rồi nghiền nát nguyên anh.
Thi thể của lão ác ma đặt ở trước ma cung. Lồng n.gực bị mở ra, nội tạng bị phơi bày hoàn toàn. Nó phát ra mùi hôi thối, tanh tưởi dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, thu hút bọn kền kền bay xuống ăn thịt. Cuối cùng, chỉ còn lại một bộ xương khô màu nâu và vài mảnh thịt khô còn dính lại trên đó.
Ngay cả một con quỷ khát máu cũng hoàn toàn bị choáng váng trước cảnh tượng này.
Kể từ đó, không còn Ma tộc nào dám khiên chiến hắn nữa.
Ma tộc khát máu, hung hãn và không sợ chết. Nhưng không phải bọn họ thực sự không sợ chết, mà bọn họ biết rằng ở Ma giới, nếu muốn sống thì phải không sợ chết. Nhưng nếu đã biết rõ đối đầu với Kỳ Yến Chỉ chỉ dẫn đến cái chết, thì không có ai muốn mạo hiểm tính mạng của mình.
Lão ác ma có tu vi ở Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng lại bị Kỳ Yến Chỉ giế.t chết dễ dàng như cắt một miếng đậu phụ — So với giết con chó còn dễ dàng hơn nhiều! Những kẻ chưa đến Độ Kiếp kỳ lại càng không dám nghĩ tới, cho dù có đạt tới Độ Kiếp kỳ... thì cũng phải chịu chung số phận với lão ác ma kia mà thôi.
Cho nên, mặc dù Ma hoàng đã biến mất suốt một trăm ba mươi năm, chỉ cần chưa khẳng định là hắn đã chết, thì không có một ai dám hành động liều lĩnh.
Lần này, Kỳ Yến Chỉ không chỉ trở lại, còn mang theo một nhân loại.
Môi hồng răng trắng trông rất ngon miệng.
Nhân loại đó bị Ma hoàng nhốt ở bên trong thâm cung được trang trí xa hoa, thơm ngát và lót đầy lông cáo.
Đôi chân thon dài như bạch ngọc giẫm lên lớp lông cáo mềm mại, nó còn trắng hơn cả bộ lông cáo hoàn toàn không dính bẩn này.
............
Thương Trì bị Kỳ Yến Chỉ phế đi thân thể, nhưng linh thể của y vô cùng mạnh mẽ nên vẫn còn sống sót.
Y không mất quá nhiều công sức để tái tạo thân xác mới cho mình.
Thân phận của Kỳ Yến Chỉ bị y vạch trần, danh tiếng của Phần Tiêu Tông đột nhiên tụt dốc không phanh. Mặc dù người trong Phần Tiêu Tông đã khẳng định không biết thân phận của Kỳ Yến Chỉ, nhưng ai có thể chắc chắn rằng những người đó không cấu kết với Ma hoàng? Ma hoàng đã ở trong Phần Tiêu Tông tròn một trăm ba mươi năm, Phần Tiêu Tông cũng không khác gì một cái ma động.
Đi cùng với sự suy tàn của Phần Tiêu Tông, là sự trỗi dậy của Thánh Hi Điện.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Thánh Hi Điện đã thay thế hoàn toàn Phần Tiêu Tông, trở thành thế lực đứng đầu của Linh Vực.
Sau đó, Thương Trì công khai bí pháp thượng cổ, khiến toàn bộ Linh Vực điên cuồng tu luyện. Theo đó, danh vọng của Thương Trì cũng đạt tới đỉnh cao.
Y xứng đáng trở thành người đứng đầu của Linh Vực.
Những việc này đều nằm trong kế hoạch của Thương Trì.
Chỉ thiếu mất một người.
............
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất