Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 121: Chim Bay Mỏi Cánh Biết Về Nơi Đâu (23)
Trên người Triều Từ không có một chút dao động linh khí nào. Người khác chỉ nghĩ rằng Kỳ Yến Chỉ mang một phàm nhân trở về đây, nhưng Dung Nhã có nhiều hiểu biết trong việc luyện khí, cô vừa nhìn liền có thể nhận ra cơ thể của Triều Từ chẳng qua chỉ là một loại pháp khí mà thôi.
Rèn cơ thể con người bằng máu thịt là một cấm thuật trong giới luyện khí. Nó không chỉ cần rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, mà còn đặt ra yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với luyện khí sư. Ngay cả luyện khí sư cấp Thiên Giai cũng không dám chắc có thể luyện chế được, hơn nữa sau khi luyện xong còn phải đối mặt với thiên phạt cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy trên con đường luyện khí, nếu ai nghiên cứu sâu hơn một chút sẽ được nghe nhắc đến loại cấm thuật này, hoặc ít nhiều cũng sẽ nhận được lời cảnh báo từ những bậc tiền bối. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không bao giờ được suy nghĩ về nó.
Chỉ là không ngờ Thương Trì lại dám thực hiện, thậm chí còn thành công.
Sau khi Dung Nhã lén sử dụng thần thức để kiểm tra, cô phát hiện ra rằng Triều Từ không có linh khí, thậm chí còn không có đạo cốt. Điều này chứng tỏ Thương Trì không hoàn toàn thành công, cơ thể con người rất phức tạp, một khi thiếu đi một thứ quan trọng - đặc biệt là đạo cốt - người đó sẽ cực kỳ yếu ớt.
Biết được tin này, việc dựng một cái bẫy liền trở nên đơn giản.
Một khi Triều Từ chết, chắc chắn Kỳ Yến Chỉ sẽ rất tức giận. Nhưng qua những chuyện đã xảy ra, vị trí của Dung Nhã đang nằm ở đâu vẫn còn mơ hồ, cô không tin Kỳ Yến Chỉ sẽ lấy mạng cô chỉ vì một sai lầm nhỏ như vậy.
Người mất rồi thì mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa.
Chờ thêm vài năm nữa liệu ai còn nhớ đến Triều Từ?
Kế hoạch này được tính toán rất tốt, nhưng đáng tiếc nó chỉ dựa trên tình cảm của cô với một kẻ tàn nhẫn và quá khứ ảo tưởng đó... Dù có tự tin đến đâu, cuối cùng cô chỉ là một con bạc.
Mà một con bạc phải sẵn sàng bị mất trắng.
............
"Tiểu Yến, sao ngươi lại tới đây?"
Cách cửa của tẩm cung bị mở toang, một đám thị vệ Ma tộc tiến thẳng vào trong rồi dàn ra hai bên. Kỳ Yến Chỉ cũng sải bước đi vào.
Dung Nhã đang cúi đầu đọc sách nhưng bị cảnh tượng này làm cho giật mình. Cô lập tức quay đầu nhìn Kỳ Yến Chỉ, như thể không hiểu tại sao lại làm lớn chuyện đến như vậy.
Kỳ Yến Chỉ đi đến cách cô khoảng năm thước, đứng đó nhìn cô, không nói một lời.
Đôi mắt đỏ như là lưu ly ấy từng được hồ ly khen thật là đáng yêu, nhưng giờ phút này nó chỉ mang sự bực tức và đáng sợ.
Dưới cái nhìn như vậy, Dung Nhã chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhưng cô biết đây là thời điểm quan trọng nhất, một khi cô lộ ra bất kỳ sơ hở nào, mạng sống của cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên trên mặt cô vẫn không có gì khác thường, thấy Kỳ Yến Chỉ không nói gì cô bèn chủ động mở lời: "Mấy ngày trước ta có đến tìm Triều Từ, nhưng người hầu nói y bị bệnh, đang ở chỗ ngươi để dưỡng bệnh. Không biết bây giờ y đã khá hơn chưa?"
"Ngươi đã tiết lộ chuyện Triều gia trong ngày trăng máu, để y đi đến Vĩnh Ngục tìm bổn tọa. Tại sao bây giờ còn phải giả vờ?" Kỳ Yến Chỉ nói thẳng, hắn không còn kiên nhẫn để chơi trò đánh đố với Dung Nhã được nữa.
"Tiểu Yến... ngươi có ý gì?" Dung Nhã không hiểu gì cả, "Việc này thì liên quan gì đến ngày trăng máu?"
Vẻ mặt của Kỳ Yến Chỉ lạnh băng, hoàn toàn không bị lay động bởi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô.
"Nhớ không? Bổn tọa và A Nguyệt đã gặp trăng máu một lần ở Linh Vực."
A Nguyệt là tên của cô gái hồ ly đó. Cô mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ nên không có họ, vì tộc Cửu Vĩ Hồ vốn tôn thờ mặt trăng nên cô tự đặt tên cho mình là "A Nguyệt".
Ở Linh Vực cũng có mặt trăng máu. Tuy nhiên, Linh Vực không giống như Ma Vực, không có chu kỳ cố định năm mươi năm xuất hiện một lần, không có sóng năng lượng lớn, cũng không có màu sắc đỏ rực như ở Ma Vực. Mặt trăng chỉ có một lớp màu đỏ nhạt. Ngày trăng máu ở Linh Vực được gọi là "Đêm Quỷ", là một buổi tiệc lớn dành cho các yêu quái.
Trong thời gian sống với nhau, họ đã từng trải qua một lần. Lúc A Nguyệt đang tu luyện thì phát hiện đứa nhỏ bán ma có đôi mắt đỏ tươi đang chạy vòng tròn giống như một con bò điên. May mắn lúc đó bán ma còn yếu nên dễ dàng bị hồ ly ngăn lại. Nhưng dù hồ ly có gọi nó bao nhiêu lần, thì đứa nhỏ bán ma giống như đã mất trí.
Hồ ly lo lắng suốt một đêm, may là lúc hừng đông Kỳ Yến Chỉ đã trở lại bình thường.
"Ý của ngươi là lúc đó?" Dung Nhã tỏ vẻ như đã hiểu ra, "Có phải trăng máu ở Linh Vực và trăng máu ở Ma Vực có liên quan với nhau?"
Thực tế, Dung Nhã không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cô làm cho Triều Từ nhắc đến Triều gia trước, rồi sau đó mới tiết lộ chuyện Triều gia bỏ rơi cậu. Cho dù nói cô sai, cũng là do cô không biết nên mới làm chuyện đó, không thể nào buộc tội được cô chỉ vì như thế.
Nghĩ đến điều này, Dung Nhã liền cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng Kỳ Yến Chỉ lại giơ tay phải ra chỉ vào ấn đường của cô.
Động tác này của hắn làm cho Dung Nhã giật mình.
Cô đã quá quen thuộc, vì cách đây không lâu Thương Trì cũng làm ra động tác tương tự lúc y sưu hồn cô.
Quả nhiên ngay sau đó, Kỳ Yến Chỉ nói ra đáp án mà cô đang nghĩ: "Rốt cuộc ngươi có biết hay không, cố ý hay vô ý, chỉ cần sưu hồn là biết."
Ký ức và linh hồn không thể nói dối.
Dung Nhã đột nhiên trừng lớn đôi mắt: "Ngươi điên rồi sao?! Thức hải của ta đang bị thương nặng. Nếu ngươi sưu hồn lần nữa, ta sẽ..."
"Sẽ chết?" Kỳ Yến Chỉ nói thay cô chữ cuối.
Thái độ của hắn lúc này hoàn toàn khinh thường và hờ hững, Dung Nhã cũng cảm nhận được điều gì đó từ dáng vẻ của hắn.
Cô mím môi: "Đúng vậy... Tiểu Yến, ngươi không thể..."
"Nếu ngươi thực sự vô tội, bổn tọa sẽ không để ngươi chết. Nhưng nếu ngươi có ý đồ... thì chắc chắn phải chết."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, không giống như là đang xử tử một ân nhân thuở nhỏ của mình. Nhẹ nhàng và bâng quơ đến đáng sợ.
"Kỳ Yến Chỉ! Ta chính là ——"
Dung Nhã bị dồn vào đường cùng, cô hét lớn một tiếng, muốn nhắc lại ân tình của mình với Kỳ Yến Chỉ. Bỗng dưng trong lòng cô chợt lóe lên một suy nghĩ: thay vì bị sưu hồn sẽ phải chết, tốt hơn hết là thú nhận tất cả sẽ còn con đường sống.
Song kế hoạch này còn chưa kịp thực hiện, thì thức hải của cô bỗng trở nên vô cùng đau đớn, cô hét lớn rồi bất tỉnh hoàn toàn.
Những ký ức của cô bị Kỳ Yến Chỉ xem qua không sót một chút gì.
Những ý đồ tăm tối và mưu mô bẩn thỉu của cô đã không thể che giấu.
Sưu hồn không chỉ gây tổn thương lớn cho người nhận mà còn đặt ra yêu cầu khắt khe đối với người thi thuật. Bởi vì trí nhớ của một người là vô cùng khổng lồ, nếu người thi thuật không có đủ kinh nghiệm và thần thức rất dễ bị phản phệ, làm tổn thương đến thức hải. Nhưng thần thức của Kỳ Yến Chỉ rất mạnh, chỉ một thoáng chốc, hắn đã thu được ký ức hơn một thế kỷ của Dung Nhã cộng thêm hai, ba thế kỷ của hồ ly kia.
Sau đó Kỳ Yến Chỉ mở mắt ra, Dung Nhã đột nhiên ngã xuống đất.
Không còn hơi thở.
Cùng lúc đó, một linh hồn thuần khiết xuất hiện trên tay Kỳ Yến Chỉ.
Nó không có thần trí, chỉ còn là một vật chứa đựng ký ức.
"Nếu ngươi biết mình sẽ trở thành một người như thế này, có lẽ ngươi cũng không muốn phải không?"
Hắn thì thầm, linh hồn trong suốt trong tay hắn tan rã ra như những ngôi sao nhỏ li ti, cuối cùng tiêu tán về với đất trời.
............
Triều Từ vẫn không tỉnh lại.
Lúc này, người mà cậu cần không phải là một y sư mà là một luyện khí sư.
Suốt mấy ngày qua, rất nhiều luyện khí sư tấp nập ra vào ma cung, rất nhiều bảo vật quý hiếm bị tiêu hao như là nước chảy.
Người phụ trách việc này nói với Kỳ Yến Chỉ rằng, cơ thể của Triều Từ đã yếu ớt tột cùng, không chỉ vì thiếu đạo cốt mà linh hồn của cậu đã không còn hoàn thiện, không khớp với cơ thể này. Bây giờ phải chịu thêm vết thương khiến tình hình càng trở nên phức tạp.
Cũng may là vẫn còn hy vọng, cuối cùng sau nửa năm bỏ ra, bọn họ đã tạo được một đạo cốt tạm thời cho Triều Từ. Nó có thể thay thế đạo cốt ở một mức độ nhất định nào đó, nhưng vẫn không thể giúp Triều Từ tu luyện.
Suy cho cùng, đây không phải là giải pháp lâu dài, nếu không có đạo cốt thực sự, cơ thể của Triều Từ sẽ sớm suy yếu.
Nửa năm sau, Triều Từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, cậu rất ít nói, phần lớn thời gian chỉ là nằm trên giường rồi ngây người. Im lặng hơn cả lúc mới tới ma cung gấp mấy lần.
Kỳ Yến Chỉ cũng không nóng lòng xin lỗi, thừa nhận sai lầm của mình. Hắn đến tẩm cung của Triều Từ ngồi đó cả ngày, đến khuya mới rời đi, rồi lặp lại vào sáng sớm hôm sau.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn diễn biến theo chiều hướng tồi tệ hơn.
Một ngày nọ, dù người hầu gọi Triều Từ như thế nào, cậu vẫn không có phản ứng. Kỳ Yến Chỉ sai người đến kiểm tra thì mới phát hiện ra rằng Triều Từ đã mất đi thính giác.
Thậm chí tiếp theo, cậu sẽ mất đi thị giác, vị giác, xúc giác... cho đến khi mất hết tất cả các giác quan.
Dù sao cậu vốn chỉ là một đồ vật, không nên có bất kỳ cảm giác nào.
Một hòn đá dù có linh hồn đang bị giam cầm bên trong nhưng cũng không thể nhìn ra thế giới bên ngoài.
Cuối cùng, Kỳ Yến Chỉ không thể nén nổi được nữa, hắn ôm Triều Từ, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Thính giác, vị giác, rồi tới thị giác...
Ngày hôm đó, Kỳ Yến Chỉ nhìn thấy Triều Từ mở to đôi mắt vô hồn, hắn gần như đã phát điên.
Nhưng Triều Từ không hề sợ bóng tối và sự giam cầm im lặng này.
"Kỳ Yến Chỉ."
Cậu gọi Kỳ Yến Chỉ.
Bởi vì không nghe thấy được tiếng của mình, nên giọng nói hiện tại của cậu trở nên mềm mại hơn.
"Ta ở đây."
Kỳ Yến Chỉ lập tức nắm chặt lấy tay của Triều Từ.
Sự hoảng loạn trong lòng hắn đang thể hiện qua những đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
"Ngươi muốn tạo lại đạo cốt cho ta phải không?"
Muốn, làm sao có thể không muốn chứ? Hắn muốn đến mức phát điên.
Nhưng Triều Từ bây giờ không thể nghe thấy, không thể nhìn thấy nên không thể biết được phản ứng của Kỳ Yến Chỉ.
Cậu cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục nói:
"Vậy... đổi bằng đạo cốt của ngươi được không?"
Thương Trì từng cố gắng tạo lại đạo cốt cho cậu nhưng không thành công. Thương Trì ngày đêm dốc sức nghiên cứu, khi đó cậu vẫn còn thân thiết với Thương Trì, Thương Trì cũng thường xuyên kể cho cậu nghe về tiến triển của y.
Thương Trì từng nói, nếu không làm được có lẽ chỉ còn cách sử dụng đạo cốt của người còn sống.
Triều Từ đã rất ngạc nhiên, đạo cốt của người còn sống? Có thể được sao?
Tất nhiên. Thương Trì nói, chỉ là phải cần người có tu vi Đại Thừa hậu kỳ mới làm được.
Nhưng Triều Từ không muốn dùng đạo cốt của người khác để tạo lại đạo cốt cho mình. Bản thân cậu đã chết vì điều này, cậu biết rõ cảm giác đó vô vọng đến thế nào.
Huống chi, theo hiểu biết của Triều Từ lúc đó, người có tu vi cao nhất trong hai giới chỉ mới đến Độ Kiếp kỳ, thì lấy đâu ra Đại Thừa kỳ?
Nhưng Triều Từ lại không biết người tên Thương Trì đang đứng trước mặt cậu là một vị đại năng Đại Thừa hậu kỳ. Nhưng làm thế nào Thương Trì có thể đưa đạo cốt của mình cho Triều Từ?
Y còn không biết tình cảm của mình dành cho Triều Từ có đạt đến mức đó hay không.
Cho dù có, thì lúc này vẫn chưa đi đến đường cùng, y vẫn còn thời gian để tìm ra cách khác.
Rèn cơ thể con người bằng máu thịt là một cấm thuật trong giới luyện khí. Nó không chỉ cần rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, mà còn đặt ra yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với luyện khí sư. Ngay cả luyện khí sư cấp Thiên Giai cũng không dám chắc có thể luyện chế được, hơn nữa sau khi luyện xong còn phải đối mặt với thiên phạt cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy trên con đường luyện khí, nếu ai nghiên cứu sâu hơn một chút sẽ được nghe nhắc đến loại cấm thuật này, hoặc ít nhiều cũng sẽ nhận được lời cảnh báo từ những bậc tiền bối. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không bao giờ được suy nghĩ về nó.
Chỉ là không ngờ Thương Trì lại dám thực hiện, thậm chí còn thành công.
Sau khi Dung Nhã lén sử dụng thần thức để kiểm tra, cô phát hiện ra rằng Triều Từ không có linh khí, thậm chí còn không có đạo cốt. Điều này chứng tỏ Thương Trì không hoàn toàn thành công, cơ thể con người rất phức tạp, một khi thiếu đi một thứ quan trọng - đặc biệt là đạo cốt - người đó sẽ cực kỳ yếu ớt.
Biết được tin này, việc dựng một cái bẫy liền trở nên đơn giản.
Một khi Triều Từ chết, chắc chắn Kỳ Yến Chỉ sẽ rất tức giận. Nhưng qua những chuyện đã xảy ra, vị trí của Dung Nhã đang nằm ở đâu vẫn còn mơ hồ, cô không tin Kỳ Yến Chỉ sẽ lấy mạng cô chỉ vì một sai lầm nhỏ như vậy.
Người mất rồi thì mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa.
Chờ thêm vài năm nữa liệu ai còn nhớ đến Triều Từ?
Kế hoạch này được tính toán rất tốt, nhưng đáng tiếc nó chỉ dựa trên tình cảm của cô với một kẻ tàn nhẫn và quá khứ ảo tưởng đó... Dù có tự tin đến đâu, cuối cùng cô chỉ là một con bạc.
Mà một con bạc phải sẵn sàng bị mất trắng.
............
"Tiểu Yến, sao ngươi lại tới đây?"
Cách cửa của tẩm cung bị mở toang, một đám thị vệ Ma tộc tiến thẳng vào trong rồi dàn ra hai bên. Kỳ Yến Chỉ cũng sải bước đi vào.
Dung Nhã đang cúi đầu đọc sách nhưng bị cảnh tượng này làm cho giật mình. Cô lập tức quay đầu nhìn Kỳ Yến Chỉ, như thể không hiểu tại sao lại làm lớn chuyện đến như vậy.
Kỳ Yến Chỉ đi đến cách cô khoảng năm thước, đứng đó nhìn cô, không nói một lời.
Đôi mắt đỏ như là lưu ly ấy từng được hồ ly khen thật là đáng yêu, nhưng giờ phút này nó chỉ mang sự bực tức và đáng sợ.
Dưới cái nhìn như vậy, Dung Nhã chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhưng cô biết đây là thời điểm quan trọng nhất, một khi cô lộ ra bất kỳ sơ hở nào, mạng sống của cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên trên mặt cô vẫn không có gì khác thường, thấy Kỳ Yến Chỉ không nói gì cô bèn chủ động mở lời: "Mấy ngày trước ta có đến tìm Triều Từ, nhưng người hầu nói y bị bệnh, đang ở chỗ ngươi để dưỡng bệnh. Không biết bây giờ y đã khá hơn chưa?"
"Ngươi đã tiết lộ chuyện Triều gia trong ngày trăng máu, để y đi đến Vĩnh Ngục tìm bổn tọa. Tại sao bây giờ còn phải giả vờ?" Kỳ Yến Chỉ nói thẳng, hắn không còn kiên nhẫn để chơi trò đánh đố với Dung Nhã được nữa.
"Tiểu Yến... ngươi có ý gì?" Dung Nhã không hiểu gì cả, "Việc này thì liên quan gì đến ngày trăng máu?"
Vẻ mặt của Kỳ Yến Chỉ lạnh băng, hoàn toàn không bị lay động bởi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cô.
"Nhớ không? Bổn tọa và A Nguyệt đã gặp trăng máu một lần ở Linh Vực."
A Nguyệt là tên của cô gái hồ ly đó. Cô mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ nên không có họ, vì tộc Cửu Vĩ Hồ vốn tôn thờ mặt trăng nên cô tự đặt tên cho mình là "A Nguyệt".
Ở Linh Vực cũng có mặt trăng máu. Tuy nhiên, Linh Vực không giống như Ma Vực, không có chu kỳ cố định năm mươi năm xuất hiện một lần, không có sóng năng lượng lớn, cũng không có màu sắc đỏ rực như ở Ma Vực. Mặt trăng chỉ có một lớp màu đỏ nhạt. Ngày trăng máu ở Linh Vực được gọi là "Đêm Quỷ", là một buổi tiệc lớn dành cho các yêu quái.
Trong thời gian sống với nhau, họ đã từng trải qua một lần. Lúc A Nguyệt đang tu luyện thì phát hiện đứa nhỏ bán ma có đôi mắt đỏ tươi đang chạy vòng tròn giống như một con bò điên. May mắn lúc đó bán ma còn yếu nên dễ dàng bị hồ ly ngăn lại. Nhưng dù hồ ly có gọi nó bao nhiêu lần, thì đứa nhỏ bán ma giống như đã mất trí.
Hồ ly lo lắng suốt một đêm, may là lúc hừng đông Kỳ Yến Chỉ đã trở lại bình thường.
"Ý của ngươi là lúc đó?" Dung Nhã tỏ vẻ như đã hiểu ra, "Có phải trăng máu ở Linh Vực và trăng máu ở Ma Vực có liên quan với nhau?"
Thực tế, Dung Nhã không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cô làm cho Triều Từ nhắc đến Triều gia trước, rồi sau đó mới tiết lộ chuyện Triều gia bỏ rơi cậu. Cho dù nói cô sai, cũng là do cô không biết nên mới làm chuyện đó, không thể nào buộc tội được cô chỉ vì như thế.
Nghĩ đến điều này, Dung Nhã liền cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng Kỳ Yến Chỉ lại giơ tay phải ra chỉ vào ấn đường của cô.
Động tác này của hắn làm cho Dung Nhã giật mình.
Cô đã quá quen thuộc, vì cách đây không lâu Thương Trì cũng làm ra động tác tương tự lúc y sưu hồn cô.
Quả nhiên ngay sau đó, Kỳ Yến Chỉ nói ra đáp án mà cô đang nghĩ: "Rốt cuộc ngươi có biết hay không, cố ý hay vô ý, chỉ cần sưu hồn là biết."
Ký ức và linh hồn không thể nói dối.
Dung Nhã đột nhiên trừng lớn đôi mắt: "Ngươi điên rồi sao?! Thức hải của ta đang bị thương nặng. Nếu ngươi sưu hồn lần nữa, ta sẽ..."
"Sẽ chết?" Kỳ Yến Chỉ nói thay cô chữ cuối.
Thái độ của hắn lúc này hoàn toàn khinh thường và hờ hững, Dung Nhã cũng cảm nhận được điều gì đó từ dáng vẻ của hắn.
Cô mím môi: "Đúng vậy... Tiểu Yến, ngươi không thể..."
"Nếu ngươi thực sự vô tội, bổn tọa sẽ không để ngươi chết. Nhưng nếu ngươi có ý đồ... thì chắc chắn phải chết."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, không giống như là đang xử tử một ân nhân thuở nhỏ của mình. Nhẹ nhàng và bâng quơ đến đáng sợ.
"Kỳ Yến Chỉ! Ta chính là ——"
Dung Nhã bị dồn vào đường cùng, cô hét lớn một tiếng, muốn nhắc lại ân tình của mình với Kỳ Yến Chỉ. Bỗng dưng trong lòng cô chợt lóe lên một suy nghĩ: thay vì bị sưu hồn sẽ phải chết, tốt hơn hết là thú nhận tất cả sẽ còn con đường sống.
Song kế hoạch này còn chưa kịp thực hiện, thì thức hải của cô bỗng trở nên vô cùng đau đớn, cô hét lớn rồi bất tỉnh hoàn toàn.
Những ký ức của cô bị Kỳ Yến Chỉ xem qua không sót một chút gì.
Những ý đồ tăm tối và mưu mô bẩn thỉu của cô đã không thể che giấu.
Sưu hồn không chỉ gây tổn thương lớn cho người nhận mà còn đặt ra yêu cầu khắt khe đối với người thi thuật. Bởi vì trí nhớ của một người là vô cùng khổng lồ, nếu người thi thuật không có đủ kinh nghiệm và thần thức rất dễ bị phản phệ, làm tổn thương đến thức hải. Nhưng thần thức của Kỳ Yến Chỉ rất mạnh, chỉ một thoáng chốc, hắn đã thu được ký ức hơn một thế kỷ của Dung Nhã cộng thêm hai, ba thế kỷ của hồ ly kia.
Sau đó Kỳ Yến Chỉ mở mắt ra, Dung Nhã đột nhiên ngã xuống đất.
Không còn hơi thở.
Cùng lúc đó, một linh hồn thuần khiết xuất hiện trên tay Kỳ Yến Chỉ.
Nó không có thần trí, chỉ còn là một vật chứa đựng ký ức.
"Nếu ngươi biết mình sẽ trở thành một người như thế này, có lẽ ngươi cũng không muốn phải không?"
Hắn thì thầm, linh hồn trong suốt trong tay hắn tan rã ra như những ngôi sao nhỏ li ti, cuối cùng tiêu tán về với đất trời.
............
Triều Từ vẫn không tỉnh lại.
Lúc này, người mà cậu cần không phải là một y sư mà là một luyện khí sư.
Suốt mấy ngày qua, rất nhiều luyện khí sư tấp nập ra vào ma cung, rất nhiều bảo vật quý hiếm bị tiêu hao như là nước chảy.
Người phụ trách việc này nói với Kỳ Yến Chỉ rằng, cơ thể của Triều Từ đã yếu ớt tột cùng, không chỉ vì thiếu đạo cốt mà linh hồn của cậu đã không còn hoàn thiện, không khớp với cơ thể này. Bây giờ phải chịu thêm vết thương khiến tình hình càng trở nên phức tạp.
Cũng may là vẫn còn hy vọng, cuối cùng sau nửa năm bỏ ra, bọn họ đã tạo được một đạo cốt tạm thời cho Triều Từ. Nó có thể thay thế đạo cốt ở một mức độ nhất định nào đó, nhưng vẫn không thể giúp Triều Từ tu luyện.
Suy cho cùng, đây không phải là giải pháp lâu dài, nếu không có đạo cốt thực sự, cơ thể của Triều Từ sẽ sớm suy yếu.
Nửa năm sau, Triều Từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, cậu rất ít nói, phần lớn thời gian chỉ là nằm trên giường rồi ngây người. Im lặng hơn cả lúc mới tới ma cung gấp mấy lần.
Kỳ Yến Chỉ cũng không nóng lòng xin lỗi, thừa nhận sai lầm của mình. Hắn đến tẩm cung của Triều Từ ngồi đó cả ngày, đến khuya mới rời đi, rồi lặp lại vào sáng sớm hôm sau.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn diễn biến theo chiều hướng tồi tệ hơn.
Một ngày nọ, dù người hầu gọi Triều Từ như thế nào, cậu vẫn không có phản ứng. Kỳ Yến Chỉ sai người đến kiểm tra thì mới phát hiện ra rằng Triều Từ đã mất đi thính giác.
Thậm chí tiếp theo, cậu sẽ mất đi thị giác, vị giác, xúc giác... cho đến khi mất hết tất cả các giác quan.
Dù sao cậu vốn chỉ là một đồ vật, không nên có bất kỳ cảm giác nào.
Một hòn đá dù có linh hồn đang bị giam cầm bên trong nhưng cũng không thể nhìn ra thế giới bên ngoài.
Cuối cùng, Kỳ Yến Chỉ không thể nén nổi được nữa, hắn ôm Triều Từ, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Thính giác, vị giác, rồi tới thị giác...
Ngày hôm đó, Kỳ Yến Chỉ nhìn thấy Triều Từ mở to đôi mắt vô hồn, hắn gần như đã phát điên.
Nhưng Triều Từ không hề sợ bóng tối và sự giam cầm im lặng này.
"Kỳ Yến Chỉ."
Cậu gọi Kỳ Yến Chỉ.
Bởi vì không nghe thấy được tiếng của mình, nên giọng nói hiện tại của cậu trở nên mềm mại hơn.
"Ta ở đây."
Kỳ Yến Chỉ lập tức nắm chặt lấy tay của Triều Từ.
Sự hoảng loạn trong lòng hắn đang thể hiện qua những đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
"Ngươi muốn tạo lại đạo cốt cho ta phải không?"
Muốn, làm sao có thể không muốn chứ? Hắn muốn đến mức phát điên.
Nhưng Triều Từ bây giờ không thể nghe thấy, không thể nhìn thấy nên không thể biết được phản ứng của Kỳ Yến Chỉ.
Cậu cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục nói:
"Vậy... đổi bằng đạo cốt của ngươi được không?"
Thương Trì từng cố gắng tạo lại đạo cốt cho cậu nhưng không thành công. Thương Trì ngày đêm dốc sức nghiên cứu, khi đó cậu vẫn còn thân thiết với Thương Trì, Thương Trì cũng thường xuyên kể cho cậu nghe về tiến triển của y.
Thương Trì từng nói, nếu không làm được có lẽ chỉ còn cách sử dụng đạo cốt của người còn sống.
Triều Từ đã rất ngạc nhiên, đạo cốt của người còn sống? Có thể được sao?
Tất nhiên. Thương Trì nói, chỉ là phải cần người có tu vi Đại Thừa hậu kỳ mới làm được.
Nhưng Triều Từ không muốn dùng đạo cốt của người khác để tạo lại đạo cốt cho mình. Bản thân cậu đã chết vì điều này, cậu biết rõ cảm giác đó vô vọng đến thế nào.
Huống chi, theo hiểu biết của Triều Từ lúc đó, người có tu vi cao nhất trong hai giới chỉ mới đến Độ Kiếp kỳ, thì lấy đâu ra Đại Thừa kỳ?
Nhưng Triều Từ lại không biết người tên Thương Trì đang đứng trước mặt cậu là một vị đại năng Đại Thừa hậu kỳ. Nhưng làm thế nào Thương Trì có thể đưa đạo cốt của mình cho Triều Từ?
Y còn không biết tình cảm của mình dành cho Triều Từ có đạt đến mức đó hay không.
Cho dù có, thì lúc này vẫn chưa đi đến đường cùng, y vẫn còn thời gian để tìm ra cách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất