Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 23: Người Thành Tiên Ta Không Thay Ngươi Lưu Lại Nhân Gian (23)
Triều Quyết viết cho cậu rất nhiều rất nhiều thư.
Có lẽ y cũng biết lời nói dối này không thể duy trì được bao lâu, nhưng y vẫn luôn ôm hy vọng, mang theo thân thể bệnh tật ấy cố gắng viết thật nhiều cho cậu.
Mấy ngày nay Triều Từ không đi đâu cả, chỉ ở trong tẩm cung đọc từ lá thư này đến lá thư khác.
Cậu không đọc hết tất cả một lượt, mà sau khi đọc đi đọc lại lá thư này xong, cậu mới cẩn thận đọc tiếp lá thư khác.
Huynh ấy chỉ để lại cho cậu có bấy nhiêu đây, ít nhất trước khi đọc xong cậu vẫn còn có cái để nhớ đến.
Cậu không cho bất kỳ người hầu nào đến quấy rầy, cũng không ăn không uống, cứ như vậy ngồi suốt ở ngay bàn.
Tuy nội đan của thư long giúp cậu vượt qua giới hạn của người phàm, cậu cũng không cần ăn uống, nhưng cứ mãi bất thường như thế này cũng khiến cho quản sự của điện Côn Luân vô cùng lo lắng.
Bọn họ hiểu rõ Tôn thượng rất quan tâm đến vị đạo lữ này, trước khi đi ngài còn dặn dò cẩn thận với bọn họ, nếu Triều Từ có gì khác thường hoặc gặp nguy hiểm, nhất định phải báo cho ngài ấy biết.
Lúc này bọn họ cũng không dám qua loa, trước hết sử dụng bùa truyền tin để báo cho Tôn thượng.
Những lá bùa này đều do Tôn thượng để lại, hiện tại bên ngoài vô cùng loạn lạc, nếu truyền tin bằng những lá bùa thông thường rất có thể bị chặn lại dễ dàng, vì thế Tôn thượng đã trích máu của mình tạo ra những lá bùa này, gần như không người nào có thể chặn lại được.
Sau khi Cận Nghiêu nhận được tin, trong lòng tuy có hơi bất an, nhưng bây giờ hắn đang ở trong thời khắc mấu chốt không thể nào rời đi được.
Hắn đang ở Linh giới. Linh giới đang bị ảnh hưởng bởi một con yêu ma gọi là Huyết Bạt —— rất khó định nghĩa chính xác loại sinh vật này là yêu hay là ma, nó là một con quái vật được trời sinh ra nuôi dưỡng, số lượng tuy rất ít nhưng một khi đã phát hiện ra thì đều gây họa lớn.
Vì đặc tính của sinh vật này rất "đê hèn", thích tìm một nơi nhiều sinh khí để chôn mình xuống đất, trong vài năm hoặc vài thập niên không thể phát hiện ra nó. Ở trên mặt đất chúng nó tương tự như cây cối bình thường, nhưng ở bên dưới thì đang sinh sôi "bộ rễ" của mình, mà tốc độ lan tràn và quy mô của "bộ rễ" này vượt xa cây cối rất nhiều.
Khi chúng nó trưởng thành sẽ chui ra khỏi lòng đất, cuốn lấy và hấp thu sinh khí của sinh vật còn sống bằng "bộ rễ" này.
Dù đối mặt với tình huống như vậy nhưng không thể trực tiếp điều binh cứu viện được, bằng không Huyết Bạt sẽ hút sạch hết sinh khí của sinh vật ở nơi đó. Chỉ còn một cách là phải tìm ra được chủ thể của nó để tiêu diệt trong thời gian ngắn nhất.
Hiện tại Huyết Bạt đã lan tràn gần hết phân nửa Linh giới. Nếu Cận Nghiêu rời đi vào lúc này, không đến năm ngày một nửa sinh linh của Linh giới sẽ bị rút cạn hết sinh khí.
Huyết Bạt ẩn nấp rất kỹ, dù thần thức của Cận Nghiêu đã bao trùm hết một giới, nhưng không dễ dàng gì tìm ra được nó. Trong năm ngày năm đêm này, hắn dò tìm từng tấc đất một, không hề nghỉ ngơi giây phút nào, nhưng có thể tìm ra được hay không thì vẫn khó nói. Nếu bây giờ hắn trở về núi Côn Luân rồi quay trở lại thì sẽ không còn kịp nữa.
Tâm trạng của Triều Từ không tốt, nhưng cậu chỉ tự nhốt mình bên trong tẩm cung, quản sự nói với hắn cậu đã ngồi suốt ở bàn nhiều ngày nhiều đêm... nhưng chắc là không có việc gì đi.
Cận Nghiêu cau mày, lại tiếp tục đưa thần thức của mình vào bên trong lòng đất.
Động tác của hắn đã gấp gáp hơn một chút.
............
Dù Triều Từ không đành lòng, nhưng rốt cuộc cậu vẫn đọc tới lá thư cuối cùng.
Đây là bức thư mà Triều Quyết viết cho bốn năm sau, gửi đến cậu của năm ba mươi tuổi.
"Lúc trước huynh có hỏi thăm người đưa thư, hắn bảo đệ sẽ nhận được thư của huynh vào ngày hai mươi bảy hàng tháng. Sinh nhật của đệ là ngày hai mươi hai, tính ra lúc đệ đọc được bức thư này thì đã là ngày thứ sáu của năm ba mươi tuổi mất rồi. Bộ dạng khóc lóc chơi xấu của đệ mười mấy năm trước vẫn như ở trước mắt của huynh, vậy mà vừa chớp mắt đệ đã ba mươi. Lúc mẫu thân lâm chung cũng từng dặn dò phụ thân và huynh trưởng phải chăm sóc đệ cho thật tốt, phụ thân giờ cũng đã mất rồi. Huynh không biết mình đã hoàn thành được giao phó đó hay chưa, chỉ là vi huynh cảm thấy hổ thẹn với đệ, chỉ mong đệ luôn mạnh khỏe."
Triều Từ đọc thầm trong lòng từng câu từng chữ, những con chữ đó giống như từng nhát dao khắc sâu vào trái tim của cậu.
Cuối cùng, cậu không thể nào nhịn được nữa mà che miệng khóc.
Vừa nghẹn ngào, vừa nức nở, giống như một đứa trẻ.
Cậu vẫn còn nhớ lúc mình còn nhỏ đã bị cha đánh bằng roi trúc vì ngang bướng, buổi tối cậu rất đau, trốn trong chăn mà khóc.
Khi đó cậu chỉ mới sáu tuổi, khóc đến mức bị nấc cụt cả lên. Lúc cậu đang khóc thì bị lôi ra khỏi ổ chăn, cậu thấy Triều Quyết đang cầm thuốc trị thương và bánh mứt đứng ở bên cạnh giường của cậu.
Nhưng đã không còn nữa rồi.
Có một giọt nước mắt rơi xuống bức thư làm chữ viết trên đó dần dần nhòe đi.
Triều Từ thấy thế vội vàng lau sạch đi nước mắt, cậu sợ nước mắt sẽ làm hỏng bức thư này.
Nhưng đột nhiên cậu thoáng nhìn thấy một chút màu đỏ.
Động tác của cậu dừng lại trong tức khắc, sau đó giơ tay ra trước mắt mình, nhìn thấy trong tay dính đầy vết máu.
Bây giờ cậu mới nhận ra trong miệng của mình nồng đậm mùi máu tươi.
Ngay khi phát hiện ra điều này, giống như là mở được chốt của cái gì đó, cậu đột nhiên nghiêng sang bên cạnh mà phun ra!
Ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một bãi máu.
【Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi diễn sâu quá tra tấn mình ra tâm bệnh luôn rồi hả? Hộc máu như vậy rồi, không lẽ sắp chết? 】Sắc mặt Triều Từ cứng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
【 Sao có thể như vậy được, diễn sâu quá cũng không đến mức như vậy đâu... Tôi cảm thấy cậu giống như đang bị bệnh nặng. 】Hệ thống nói.
【 Sao có thể chứ, tôi mắc bệnh nan y sao? 】
【 Cậu đã dung hợp với nội đan của thư long, tuy thư long yếu nhớt nhưng dù sao cũng có dòng máu vượt bậc, sẽ không mắc những căn bệnh của người phàm đâu. Trừ khi có ai đó đả thương, hoặc bị tác động bởi ngoại lực nào đó ví dụ như bị hạ chú. 】Hệ thống vừa nói đến đây liền đề nghị,【 Cậu thử nhìn vào trong thức hải xem, có cái gì bất thường không? 】
【 Thức hải à... để tôi thử xem. 】
Sau khi dung hợp với nội đan của thư long, Triều Từ cũng có thể thăm dò bên trong cơ thể của mình, bao gồm cả việc tra xét thức hải. Nhưng mấy năm nay cậu chưa từng sử dụng khả năng này. Không nhìn thấy thì thôi, vừa thấy liền bị dọa sợ đến nhảy dựng, cậu thấy bên trong thức hải của mình có một chỗ giống như... đang bị khóa?
【 Đúng là có thứ gì đó. 】Hệ thống nói,【 Chắc là bị phong ấn rồi, cậu thử giải phong ấn xem sao. 】
Lúc trước Triều Từ đã từng đi qua vài thế giới tu chân, việc giải phong ấn đối với cậu cũng không quá xa lạ. Cậu thử qua vài cách giải phong ấn nhưng đều không có tác dụng, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, cuối cùng trực tiếp sử dụng thần thức đánh vào thức hải của mình.
Tức khắc thức hải bị một trận chấn động, đầu của Triều Từ giống như bị mấy trăm cây ngân châm đâm vào, khóe miệng của cậu lại trào ra không ít máu tươi. Nhưng cậu chỉ choáng váng trong một lúc, ngay sau đó lại tập trung ý thức tra xét thức hải của mình, nhìn thấy phong ấn đó đã được nới lỏng ra một chút.
Cậu cảm thấy cách làm này có tác dụng liền điên cuồng tấn công thức hải bằng thần thức của mình.
【 Cậu bớt bớt lại một chút! Bị phế bỏ là coi như xong đó! 】Hệ thống thấy cậu liều mạng như vậy, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
【 Yên tâm đi, tôi nắm chắc mà. 】
Sắc mặt của Triều Từ ngày càng trắng bệch, máu ở miệng cũng không ngừng trào ra, nhưng cậu vẫn không hề dừng lại.
Không biết qua bao lâu, trong đầu cậu nghe thấy một tiếng rít gào bén nhọn: "Đủ rồi! Ngươi mau dừng tay! Ngươi không muốn sống nữa sao?!"
Thấy "thứ dơ bẩn" đã xuất hiện, Triều Từ cũng tạm thời dừng lại không tấn công nữa.
"Ngươi là thứ gì, tại sao lại ở trong thức hải của ta?" Cậu lạnh lùng nói.
"......" "Thứ dơ bẩn" kia không trả lời.
Thấy nó không hề đáp lại, Triều Từ cũng không thèm nói lời vô nghĩa với nó, lại bắt đầu tấn công thức hải.
"Đủ rồi đủ rồi!" Thứ đó lại tiếp tục hét lên, nhưng lần này Triều Từ không dừng tay.
"Lão tử là Thực Hồn Ảnh!" Nó đành thỏa hiệp đáp lại.
Ẩn nấp bên trong thức hải là chủ thể của nó, bình thường nó nấp bên trong thức hải của ký chủ sẽ không gặp chuyện gì, vì ký chủ sẽ không bao giờ dám nặng tay với thức hải của mình, nếu nhẹ thì bị điên, nếu nặng thì mất mạng. Không ngờ bây giờ nó lại gặp được một tên điên.
"Thực Hồn Ảnh?" Triều Từ híp mắt lại.
Sau khi hệ thống thu thập xong tư liệu mới nói với Triều Từ: 【 Nghĩa trên mặt chữ, nó là thứ nuốt hồn phách nhưng cũng hút máu. Tôi đoán là nó thoát ra từ bên trong Yêu Ma Cảnh, chắc thừa dịp Cận Nghiêu rời đi trước đó đã bám vào người cậu. Vẫn là câu tôi nói hồi nãy, tuy thư long yếu như cọng bún, nhưng toàn thân đều là bảo vật, sinh khí trong máu tươi cực kỳ dồi dào, đối với đám ma vật thì hương vị của cậu cực kỳ ngon, bị chúng nó theo dõi cũng là chuyện bình thường. 】
【 Cận Nghiêu đã bày rất nhiều sát trận ở Côn Luân, cũng để lại rất nhiều cao thủ, nhưng Thực Hồn Ảnh là thứ vô thanh vô tức, hơn nữa theo như trong tư liệu ghi lúc đại chiến thượng cổ nó đã bị tiêu diệt sạch sẽ, có lẽ Cận Nghiêu cũng không hề biết bên trong Yêu Ma Cảnh còn sót lại một con Thực Hồn Ảnh. Nhờ những sơ sót này mà tạo ra một kẽ hở để nó chui vào. 】
【 Nuốt hồn phách sao? 】Triều Từ lặp lại sau đó cười nói:【 Đúng là có chút thú vị. 】
【 Tôi không biết cách để loại bỏ nó, trừ khi trực tiếp tấn công thức hải giống như cậu mới làm khi nãy. Nhưng nếu làm như vậy thì lúc đó bên sứt càng bên gãy gọng. Hay là cậu nói thẳng với Cận Nghiêu đi? Hắn chắc chắn sẽ có cách. 】Hệ thống nói.
【 Không cần. Đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh, chuyện tốt như thế này tôi vui còn không kịp, hơi sức đâu lại đi loại bỏ nó. 】Triều Từ cười nói:【 Tôi còn cần nó hỗ trợ nữa đây. 】
【??? 】Hệ thống có hơi lờ mờ.
Triều Từ không giải thích cho hệ thống, cậu tiếp tục hỏi:【 Nhưng anh Thống này, anh có cách nào thay thế hồn phách của em được không? Cũng không thể để cho nó cắn nuốt hồn phách của em được đâu nhỉ. 】
Hệ thống suy nghĩ một chút sau đó trả lời:【 Có cách đó, nhưng mà tôi muốn trừ tiền thưởng của cậu. 】
【 Bao nhiêu? 】
【 Ba mươi ngàn. 】
【 Không được, mười lăm ngàn thôi. 】Triều Từ nói.
【?? Ba mươi ngàn còn chưa tới một phần mười ngàn tiền thưởng của cậu, có nhiêu đó mà cũng keo kiệt? 】Hệ thống không thể tin nổi.
【 Sự tình còn chưa đi được tới đâu, lúc này mới thế giới đầu tiên, nếu kế tiếp tôi lại nhờ cậu giúp đỡ, bên này trừ một chút, bên kia trừ một chút thì tiền thưởng của tôi bị vơ vét hết rồi sao! 】 Triều Từ nói rất hợp tình hợp lý.
Hai người cò kè mặc cả hồi lâu, cuối cùng đồng ý con số mười chín ngàn.
Hệ thống sử dụng một loại vật chất để làm linh hồn thay thế cho Thực Hồn Ảnh hấp thu, nói cách khác, Thực Hồn Ảnh nghĩ rằng mình đang hút hồn phách của Triều Từ nhưng thật ra là đang hút một loại vật chất nào đó.
Bản thân hệ thống cũng có chức năng che chắn bất kỳ tác động nào của thế giới đó, dù Thực Hồn Ảnh đang ở bên trong thức hải của Triều Từ nhưng nó không thể nhận ra sự tồn tại của hệ thống, những đối thoại giữa Triều từ và hệ thống nó cũng không thể nào nghe thấy. Bởi vậy, chuyện này đối với hệ thống không hề khó, trả hết mười chín ngàn coi như hệ thống vẫn có lời.
Có lẽ y cũng biết lời nói dối này không thể duy trì được bao lâu, nhưng y vẫn luôn ôm hy vọng, mang theo thân thể bệnh tật ấy cố gắng viết thật nhiều cho cậu.
Mấy ngày nay Triều Từ không đi đâu cả, chỉ ở trong tẩm cung đọc từ lá thư này đến lá thư khác.
Cậu không đọc hết tất cả một lượt, mà sau khi đọc đi đọc lại lá thư này xong, cậu mới cẩn thận đọc tiếp lá thư khác.
Huynh ấy chỉ để lại cho cậu có bấy nhiêu đây, ít nhất trước khi đọc xong cậu vẫn còn có cái để nhớ đến.
Cậu không cho bất kỳ người hầu nào đến quấy rầy, cũng không ăn không uống, cứ như vậy ngồi suốt ở ngay bàn.
Tuy nội đan của thư long giúp cậu vượt qua giới hạn của người phàm, cậu cũng không cần ăn uống, nhưng cứ mãi bất thường như thế này cũng khiến cho quản sự của điện Côn Luân vô cùng lo lắng.
Bọn họ hiểu rõ Tôn thượng rất quan tâm đến vị đạo lữ này, trước khi đi ngài còn dặn dò cẩn thận với bọn họ, nếu Triều Từ có gì khác thường hoặc gặp nguy hiểm, nhất định phải báo cho ngài ấy biết.
Lúc này bọn họ cũng không dám qua loa, trước hết sử dụng bùa truyền tin để báo cho Tôn thượng.
Những lá bùa này đều do Tôn thượng để lại, hiện tại bên ngoài vô cùng loạn lạc, nếu truyền tin bằng những lá bùa thông thường rất có thể bị chặn lại dễ dàng, vì thế Tôn thượng đã trích máu của mình tạo ra những lá bùa này, gần như không người nào có thể chặn lại được.
Sau khi Cận Nghiêu nhận được tin, trong lòng tuy có hơi bất an, nhưng bây giờ hắn đang ở trong thời khắc mấu chốt không thể nào rời đi được.
Hắn đang ở Linh giới. Linh giới đang bị ảnh hưởng bởi một con yêu ma gọi là Huyết Bạt —— rất khó định nghĩa chính xác loại sinh vật này là yêu hay là ma, nó là một con quái vật được trời sinh ra nuôi dưỡng, số lượng tuy rất ít nhưng một khi đã phát hiện ra thì đều gây họa lớn.
Vì đặc tính của sinh vật này rất "đê hèn", thích tìm một nơi nhiều sinh khí để chôn mình xuống đất, trong vài năm hoặc vài thập niên không thể phát hiện ra nó. Ở trên mặt đất chúng nó tương tự như cây cối bình thường, nhưng ở bên dưới thì đang sinh sôi "bộ rễ" của mình, mà tốc độ lan tràn và quy mô của "bộ rễ" này vượt xa cây cối rất nhiều.
Khi chúng nó trưởng thành sẽ chui ra khỏi lòng đất, cuốn lấy và hấp thu sinh khí của sinh vật còn sống bằng "bộ rễ" này.
Dù đối mặt với tình huống như vậy nhưng không thể trực tiếp điều binh cứu viện được, bằng không Huyết Bạt sẽ hút sạch hết sinh khí của sinh vật ở nơi đó. Chỉ còn một cách là phải tìm ra được chủ thể của nó để tiêu diệt trong thời gian ngắn nhất.
Hiện tại Huyết Bạt đã lan tràn gần hết phân nửa Linh giới. Nếu Cận Nghiêu rời đi vào lúc này, không đến năm ngày một nửa sinh linh của Linh giới sẽ bị rút cạn hết sinh khí.
Huyết Bạt ẩn nấp rất kỹ, dù thần thức của Cận Nghiêu đã bao trùm hết một giới, nhưng không dễ dàng gì tìm ra được nó. Trong năm ngày năm đêm này, hắn dò tìm từng tấc đất một, không hề nghỉ ngơi giây phút nào, nhưng có thể tìm ra được hay không thì vẫn khó nói. Nếu bây giờ hắn trở về núi Côn Luân rồi quay trở lại thì sẽ không còn kịp nữa.
Tâm trạng của Triều Từ không tốt, nhưng cậu chỉ tự nhốt mình bên trong tẩm cung, quản sự nói với hắn cậu đã ngồi suốt ở bàn nhiều ngày nhiều đêm... nhưng chắc là không có việc gì đi.
Cận Nghiêu cau mày, lại tiếp tục đưa thần thức của mình vào bên trong lòng đất.
Động tác của hắn đã gấp gáp hơn một chút.
............
Dù Triều Từ không đành lòng, nhưng rốt cuộc cậu vẫn đọc tới lá thư cuối cùng.
Đây là bức thư mà Triều Quyết viết cho bốn năm sau, gửi đến cậu của năm ba mươi tuổi.
"Lúc trước huynh có hỏi thăm người đưa thư, hắn bảo đệ sẽ nhận được thư của huynh vào ngày hai mươi bảy hàng tháng. Sinh nhật của đệ là ngày hai mươi hai, tính ra lúc đệ đọc được bức thư này thì đã là ngày thứ sáu của năm ba mươi tuổi mất rồi. Bộ dạng khóc lóc chơi xấu của đệ mười mấy năm trước vẫn như ở trước mắt của huynh, vậy mà vừa chớp mắt đệ đã ba mươi. Lúc mẫu thân lâm chung cũng từng dặn dò phụ thân và huynh trưởng phải chăm sóc đệ cho thật tốt, phụ thân giờ cũng đã mất rồi. Huynh không biết mình đã hoàn thành được giao phó đó hay chưa, chỉ là vi huynh cảm thấy hổ thẹn với đệ, chỉ mong đệ luôn mạnh khỏe."
Triều Từ đọc thầm trong lòng từng câu từng chữ, những con chữ đó giống như từng nhát dao khắc sâu vào trái tim của cậu.
Cuối cùng, cậu không thể nào nhịn được nữa mà che miệng khóc.
Vừa nghẹn ngào, vừa nức nở, giống như một đứa trẻ.
Cậu vẫn còn nhớ lúc mình còn nhỏ đã bị cha đánh bằng roi trúc vì ngang bướng, buổi tối cậu rất đau, trốn trong chăn mà khóc.
Khi đó cậu chỉ mới sáu tuổi, khóc đến mức bị nấc cụt cả lên. Lúc cậu đang khóc thì bị lôi ra khỏi ổ chăn, cậu thấy Triều Quyết đang cầm thuốc trị thương và bánh mứt đứng ở bên cạnh giường của cậu.
Nhưng đã không còn nữa rồi.
Có một giọt nước mắt rơi xuống bức thư làm chữ viết trên đó dần dần nhòe đi.
Triều Từ thấy thế vội vàng lau sạch đi nước mắt, cậu sợ nước mắt sẽ làm hỏng bức thư này.
Nhưng đột nhiên cậu thoáng nhìn thấy một chút màu đỏ.
Động tác của cậu dừng lại trong tức khắc, sau đó giơ tay ra trước mắt mình, nhìn thấy trong tay dính đầy vết máu.
Bây giờ cậu mới nhận ra trong miệng của mình nồng đậm mùi máu tươi.
Ngay khi phát hiện ra điều này, giống như là mở được chốt của cái gì đó, cậu đột nhiên nghiêng sang bên cạnh mà phun ra!
Ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một bãi máu.
【Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi diễn sâu quá tra tấn mình ra tâm bệnh luôn rồi hả? Hộc máu như vậy rồi, không lẽ sắp chết? 】Sắc mặt Triều Từ cứng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
【 Sao có thể như vậy được, diễn sâu quá cũng không đến mức như vậy đâu... Tôi cảm thấy cậu giống như đang bị bệnh nặng. 】Hệ thống nói.
【 Sao có thể chứ, tôi mắc bệnh nan y sao? 】
【 Cậu đã dung hợp với nội đan của thư long, tuy thư long yếu nhớt nhưng dù sao cũng có dòng máu vượt bậc, sẽ không mắc những căn bệnh của người phàm đâu. Trừ khi có ai đó đả thương, hoặc bị tác động bởi ngoại lực nào đó ví dụ như bị hạ chú. 】Hệ thống vừa nói đến đây liền đề nghị,【 Cậu thử nhìn vào trong thức hải xem, có cái gì bất thường không? 】
【 Thức hải à... để tôi thử xem. 】
Sau khi dung hợp với nội đan của thư long, Triều Từ cũng có thể thăm dò bên trong cơ thể của mình, bao gồm cả việc tra xét thức hải. Nhưng mấy năm nay cậu chưa từng sử dụng khả năng này. Không nhìn thấy thì thôi, vừa thấy liền bị dọa sợ đến nhảy dựng, cậu thấy bên trong thức hải của mình có một chỗ giống như... đang bị khóa?
【 Đúng là có thứ gì đó. 】Hệ thống nói,【 Chắc là bị phong ấn rồi, cậu thử giải phong ấn xem sao. 】
Lúc trước Triều Từ đã từng đi qua vài thế giới tu chân, việc giải phong ấn đối với cậu cũng không quá xa lạ. Cậu thử qua vài cách giải phong ấn nhưng đều không có tác dụng, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, cuối cùng trực tiếp sử dụng thần thức đánh vào thức hải của mình.
Tức khắc thức hải bị một trận chấn động, đầu của Triều Từ giống như bị mấy trăm cây ngân châm đâm vào, khóe miệng của cậu lại trào ra không ít máu tươi. Nhưng cậu chỉ choáng váng trong một lúc, ngay sau đó lại tập trung ý thức tra xét thức hải của mình, nhìn thấy phong ấn đó đã được nới lỏng ra một chút.
Cậu cảm thấy cách làm này có tác dụng liền điên cuồng tấn công thức hải bằng thần thức của mình.
【 Cậu bớt bớt lại một chút! Bị phế bỏ là coi như xong đó! 】Hệ thống thấy cậu liều mạng như vậy, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
【 Yên tâm đi, tôi nắm chắc mà. 】
Sắc mặt của Triều Từ ngày càng trắng bệch, máu ở miệng cũng không ngừng trào ra, nhưng cậu vẫn không hề dừng lại.
Không biết qua bao lâu, trong đầu cậu nghe thấy một tiếng rít gào bén nhọn: "Đủ rồi! Ngươi mau dừng tay! Ngươi không muốn sống nữa sao?!"
Thấy "thứ dơ bẩn" đã xuất hiện, Triều Từ cũng tạm thời dừng lại không tấn công nữa.
"Ngươi là thứ gì, tại sao lại ở trong thức hải của ta?" Cậu lạnh lùng nói.
"......" "Thứ dơ bẩn" kia không trả lời.
Thấy nó không hề đáp lại, Triều Từ cũng không thèm nói lời vô nghĩa với nó, lại bắt đầu tấn công thức hải.
"Đủ rồi đủ rồi!" Thứ đó lại tiếp tục hét lên, nhưng lần này Triều Từ không dừng tay.
"Lão tử là Thực Hồn Ảnh!" Nó đành thỏa hiệp đáp lại.
Ẩn nấp bên trong thức hải là chủ thể của nó, bình thường nó nấp bên trong thức hải của ký chủ sẽ không gặp chuyện gì, vì ký chủ sẽ không bao giờ dám nặng tay với thức hải của mình, nếu nhẹ thì bị điên, nếu nặng thì mất mạng. Không ngờ bây giờ nó lại gặp được một tên điên.
"Thực Hồn Ảnh?" Triều Từ híp mắt lại.
Sau khi hệ thống thu thập xong tư liệu mới nói với Triều Từ: 【 Nghĩa trên mặt chữ, nó là thứ nuốt hồn phách nhưng cũng hút máu. Tôi đoán là nó thoát ra từ bên trong Yêu Ma Cảnh, chắc thừa dịp Cận Nghiêu rời đi trước đó đã bám vào người cậu. Vẫn là câu tôi nói hồi nãy, tuy thư long yếu như cọng bún, nhưng toàn thân đều là bảo vật, sinh khí trong máu tươi cực kỳ dồi dào, đối với đám ma vật thì hương vị của cậu cực kỳ ngon, bị chúng nó theo dõi cũng là chuyện bình thường. 】
【 Cận Nghiêu đã bày rất nhiều sát trận ở Côn Luân, cũng để lại rất nhiều cao thủ, nhưng Thực Hồn Ảnh là thứ vô thanh vô tức, hơn nữa theo như trong tư liệu ghi lúc đại chiến thượng cổ nó đã bị tiêu diệt sạch sẽ, có lẽ Cận Nghiêu cũng không hề biết bên trong Yêu Ma Cảnh còn sót lại một con Thực Hồn Ảnh. Nhờ những sơ sót này mà tạo ra một kẽ hở để nó chui vào. 】
【 Nuốt hồn phách sao? 】Triều Từ lặp lại sau đó cười nói:【 Đúng là có chút thú vị. 】
【 Tôi không biết cách để loại bỏ nó, trừ khi trực tiếp tấn công thức hải giống như cậu mới làm khi nãy. Nhưng nếu làm như vậy thì lúc đó bên sứt càng bên gãy gọng. Hay là cậu nói thẳng với Cận Nghiêu đi? Hắn chắc chắn sẽ có cách. 】Hệ thống nói.
【 Không cần. Đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh, chuyện tốt như thế này tôi vui còn không kịp, hơi sức đâu lại đi loại bỏ nó. 】Triều Từ cười nói:【 Tôi còn cần nó hỗ trợ nữa đây. 】
【??? 】Hệ thống có hơi lờ mờ.
Triều Từ không giải thích cho hệ thống, cậu tiếp tục hỏi:【 Nhưng anh Thống này, anh có cách nào thay thế hồn phách của em được không? Cũng không thể để cho nó cắn nuốt hồn phách của em được đâu nhỉ. 】
Hệ thống suy nghĩ một chút sau đó trả lời:【 Có cách đó, nhưng mà tôi muốn trừ tiền thưởng của cậu. 】
【 Bao nhiêu? 】
【 Ba mươi ngàn. 】
【 Không được, mười lăm ngàn thôi. 】Triều Từ nói.
【?? Ba mươi ngàn còn chưa tới một phần mười ngàn tiền thưởng của cậu, có nhiêu đó mà cũng keo kiệt? 】Hệ thống không thể tin nổi.
【 Sự tình còn chưa đi được tới đâu, lúc này mới thế giới đầu tiên, nếu kế tiếp tôi lại nhờ cậu giúp đỡ, bên này trừ một chút, bên kia trừ một chút thì tiền thưởng của tôi bị vơ vét hết rồi sao! 】 Triều Từ nói rất hợp tình hợp lý.
Hai người cò kè mặc cả hồi lâu, cuối cùng đồng ý con số mười chín ngàn.
Hệ thống sử dụng một loại vật chất để làm linh hồn thay thế cho Thực Hồn Ảnh hấp thu, nói cách khác, Thực Hồn Ảnh nghĩ rằng mình đang hút hồn phách của Triều Từ nhưng thật ra là đang hút một loại vật chất nào đó.
Bản thân hệ thống cũng có chức năng che chắn bất kỳ tác động nào của thế giới đó, dù Thực Hồn Ảnh đang ở bên trong thức hải của Triều Từ nhưng nó không thể nhận ra sự tồn tại của hệ thống, những đối thoại giữa Triều từ và hệ thống nó cũng không thể nào nghe thấy. Bởi vậy, chuyện này đối với hệ thống không hề khó, trả hết mười chín ngàn coi như hệ thống vẫn có lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất