Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Chương 73: Mơ Màng Đuổi Theo Hình Bóng Anh (25)
Lâm Tranh thậm chí còn không muốn thấy mặt Lâm Kỳ, chứ đừng nói đến việc hợp nhất với người này, đây là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Đối với hắn, hắn và Lâm Kỳ là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu hắn hợp nhất với người này thì không khác gì chết đi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại ghen tị với Lâm Kỳ đến như vậy.
Lý do mà con người ghen tị với người khác là vì người khác có những thứ mà mình không có.
Mà Lâm Tranh vốn chưa bao giờ có cảm xúc như vậy. Nếu hắn muốn một thứ gì đó, hắn sẽ tự mình cố gắng để có được. Hắn không cần phải ghen tị với Lâm Kỳ, tuy Lâm Kỳ có nhiều thứ mà hắn chưa từng có, nhưng những thứ đó Lâm Tranh không hề muốn. Còn những gì hắn muốn, hắn sẽ nắm chặt trong tay.
Cho đến một ngày, hắn tự mình đập nát toàn bộ bản thân của quá khứ.
......
Lâm Tranh nắm quyền kiểm soát gia tộc nên nhận được một quyển ghi chép được truyền lại từ đời này sang đời khác.
Lúc đó tổ tiên đã tự sát, linh hồn được tái sinh bên trong cơ thể còn lại.
......
Từ khi hắn hai tuổi đã không còn mối liên kết tinh thần nào giữa hắn và Lâm Kỳ, nên hắn không biết rốt cuộc Lâm Kỳ còn sống hay đã chết.
Nếu hắn đánh cược một phen thì như thế nào?
Nếu Lâm Kỳ thật sự đã chết, coi như là giải thoát cho Triều Từ.
Nhưng nếu vẫn chưa chết...
............
Triều Từ cảm thấy mình đang gặp rắc rối.
Tình hình phức tạp hơn so với những gì cậu đã nghĩ.
Cậu không thể rời đi, không phải vì thế giới này có vấn đề gì, mà vì Lâm Tranh hoàn toàn không chết.
Nếu cậu muốn rời đi thì phải làm cho Lâm Tranh cảm thấy tội lỗi, sau khi cậu chết cũng không dám kéo cậu trở lại giống như những thế giới trước. Hoặc là... trực tiếp gi.ết chết Lâm Tranh?
Tuy nhiên, lựa chọn thứ hai thực tế không khả thi.
Đầu tiên, những người như "nhân vật chính" thường khó chết. Hãy xem Lâm Tranh đấy, dù đã bị đốt thành tro ngay trước mặt cậu, nhưng hắn vẫn có thể sống lại trong cơ thể của Lâm Kỳ, mẹ nó thật sự quá kinh khủng! Có thể thấy rõ, tên khốn này thực sự rất khó chết.
Thứ hai, nếu thực sự g.iết chết hắn, có thể vị diện này sẽ bị sụp đổ, đến lúc đó cậu cũng không thể rời đi được.
Vậy thì tiếp tục dùng cách cũ.
Tuy nhiên, hiện tại Lâm Tranh đang ở trong cơ thể của Lâm Kỳ, Triều Từ thực sự không biết người nào đang điều khiển cơ thể đó. Nhưng cho dù là người nào, thì cả hai cũng đều thể hiện tính cách của Lâm Kỳ. Mà Lâm Kỳ có tính cách như thế nào? Đối với người khác thì anh ta là một chàng trai rất lạnh lùng, nhưng đối với Triều Từ thì anh ta chiều chuộng, bao dung không giới hạn. Cho dù Triều Từ muốn anh làm tổn thương đến cậu, để khiến anh cảm thấy có lỗi... nhưng sau một thời gian thử nghiệm, chẳng thấy có kết quả gì cả.
Rốt cuộc Triều Từ đã bị tên khốn này gây trở ngại hoàn toàn.
Hiện tại thực sự không thể rời đi được nữa, nếu cậu tự sát giữa chừng, chắc chắn sẽ bị hai tên này kéo trở lại.
Dù sao cũng phải ở đây đến khi chết già... Ông mày không thèm hầu hạ nữa!
Sau khi không thể đạt được kết quả mà cậu mong muốn, có vẻ như không cần phải giả vờ nữa.
Do đó, ở trong mắt của người khác, cậu bạn trai Omega này của Lâm Kỳ, càng ngày càng ỷ vào việc mình được nuông chiều mà rất kiêu căng và phách lối.
............
Lâm Kỳ không có ham m/uốn quá lớn về quyền lực.
Trong mắt của anh ấy, những thứ này chỉ cần đủ dùng là được.
Nhưng sau này, anh đã thỏa hiệp, không phải vì tên anh trai đang chia sẻ cơ thể chung với mình, mà là vì Omega nhỏ bé đó.
Gia tộc họ Lâm quá to lớn, một khi lợi ích quá lớn, lòng tham sẽ thể hiện ra rất rõ ràng, đẫm máu và đáng sợ. Trước đây khi Lâm Tranh nắm quyền, dù bọn họ không quan tâm lẫn nhau, nhưng ít nhất Lâm Tranh không làm hại anh. Nhưng hiện tại khi Lâm Tranh đã "chết," hắn không còn nắm quyền nữa, quyền lực to lớn đó bị chuyển giao cho người khác, những kẻ đó chắc chắn sẽ không buông tha cho anh, đứa em trai sinh đôi của người đã từng nắm quyền —— Vì về lý mà nói, anh chính là người có tư cách nhất để lên nắm quyền.
Cho nên anh phải tranh đấu.
Cũng may, với sự ủng hộ mạnh mẽ của ông nội đã rút lui ở ẩn, cộng với thân phận của bản thân, nên vị trí này về cơ bản đã thuộc về anh. Mặc dù anh không quen thuộc với rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Lâm, nhưng vì có Lâm Tranh ở bên cạnh nên những thứ này giao cho hắn giải quyết đều rất thuận lợi.
Tất nhiên, anh không hoàn toàn giao hết cho Lâm Tranh. Đối với anh mà nói, Lâm Tranh là một đối tượng cần phải đề phòng. Khi anh đã dần quen công việc, bọn họ thường chia sẻ công việc với nhau một cách rất công bằng.
Giữa hai người họ, Lâm Kỳ vẫn là người điều khiển chính, dù sao thì đây cũng là cơ thể của anh.
Thời gian mà Lâm Tranh xuất hiện cũng không lâu, sau khi Lâm Kỳ có thể tự mình xử lý công việc, Lâm Tranh không khỏi muốn giao toàn bộ công việc cho Lâm Kỳ để hắn có thể dành thời gian hiếm hoi của mình cho Omega.
—— Tất nhiên, điều này không thể xảy ra.
Lâm Kỳ ngu ngốc mới đồng ý điều đó, thậm chí anh còn ước rằng Lâm Tranh sẽ không bao giờ có bất kỳ tiếp xúc nào với Omega của anh.
............
Một buổi sáng mùa hè.
Lâm Kỳ luôn có ý thức tự giác, anh dậy từ rất sớm, nhưng từ khi Omega ở cùng với anh, cậu càng ngày càng khó chiều. Bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, cậu rất muốn ngủ đến tận trưa mới chịu thức dậy.
Thật ra điều này cũng không trách được Triều Từ, ngay cả bản thân cậu cũng muốn kêu oan cho mình. Sau khi hai người này kết hợp thành một thể, những cái khác không có gì thay đổi, vẫn giống như lúc trước. Chỉ có một điều rất khác biệt, đó là chuyện sinh hoạt của bọn họ.
Hoàn toàn gấp đôi? Tại sao vậy? Thêm một linh hồn chứ không phải thêm một bộ thận! Không cảm thấy mệt mỏi sao?
Tuy Lâm Kỳ nuông chiều cậu nhưng anh sẽ không để cậu ngủ dậy quá muộn. Nếu thường xuyên bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khỏe. Vì vậy, anh thường gọi Triều Từ thức dậy lúc chín giờ, sau đó kéo cậu xuống lầu để ăn sáng.
Nhưng hôm nay lại khác.
Lâm Kỳ thức dậy lúc sáu giờ, đi chạy bộ buổi sáng rồi quay lại ăn sáng, sau đó xử lý công việc trong một giờ, lúc này anh đang chuẩn bị đi gọi Triều Từ.
Anh gọi Triều Từ vài lần, không có gì bất ngờ khi thấy Triều Từ xoay người, lấy gối che mặt lại, hoàn toàn tỏ ra thái độ không muốn thức dậy.
Lâm Kỳ kéo gối ra, một tay chống lên giường, còn tay kia thì nhéo mũi của Triều Từ khiến cậu khó thở, rồi mới cười nhẹ nói: "Đến lúc thức dậy rồi, không phải hôm nay đã hẹn cùng nhau đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn sao?"
Khi nhắc đến chuyện này, trong lòng Triều Từ càng cảm thấy bức bối.
Lúc đó cậu đồng ý với anh ta, là vì vẫn còn thắc mắc mình có cách nào rời đi được nữa không?
Bây giờ, đã không thể thoát ra được, ai lại muốn bị ràng buộc cả đời với tên này chứ.
Không còn gối, vậy thì giật chăn lên che mặt.
Lâm Kỳ không gọi cậu nữa mà đi thẳng đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ khá trang trọng. Sau đó anh quay trở lại giường, kéo Triều Từ ra khỏi chăn rồi mặc quần áo cho cậu.
Sau một hồi bị làm phiền, Triều Từ không thể trốn tránh việc này được nữa.
Cậu mở to mắt, nhìn Lâm Kỳ với vẻ tức giận.
"Chỉ là đi nhận giấy thôi, tại sao phải thức dậy sớm như vậy?"
"Em chịu khó một chút đi, dù sao anh đã mong đợi rất lâu rồi." Lâm Kỳ nói, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Triều Từ.
Triều Từ nhìn dáng vẻ của người này nhưng không thấy có biểu hiện phấn khích nào.
Vấn giống như mọi khi, chỉ có nụ cười trên môi anh ấy sâu hơn một chút, đôi mắt màu lục bảo giống như đang phản chiếu ra ánh sáng.
Triều Từ cảm thấy thật phiền.
Cậu ngã ngửa ra sau, lại nằm xuống giường.
"Em không muốn đi."
Cậu nói.
"Tại sao?" Lâm Kỳ thu lại nụ cười trên mặt, đi đến bên cạnh Triều Từ.
Đôi khi, anh thường tự hỏi liệu rằng Triều Từ đã phát hiện ra chưa.
Phát hiện ra anh và Lâm Tranh đã trở thành một người.
Đây là điều duy nhất mà Lâm Kỳ giấu giếm Triều Từ, cũng là điều duy nhất khiến anh cảm thấy xấu hổ với Triều Từ.
Nếu anh nói điều này với Triều Từ, thì cậu sẽ không bao giờ ở bên anh nữa.
Nhưng nếu để anh từ bỏ Triều Từ như thế này... nó còn khó chịu hơn là moi tim của anh ra.
"Không có lý do gì cả." Triều Từ quay mặt đi hướng khác.
Thực tế, cậu biết rõ những băn khoăn và lo lắng của Lâm Kỳ nên cậu đã lợi dụng điểm này của anh, để che giấu những hành động không thích hợp của mình.
......
Nhưng cuối cùng, Triều Từ không thể làm Lâm Kỳ thay đổi quyết định.
Cậu chỉ có thể bày ra một khuôn mặt nhăn nhó, đi cùng với anh ấy nhận giấy đăng ký kết hôn.
......
Trải nghiệm ở thế giới này đối với Triều Từ mà nói thực sự rất tồi tệ.
Mặc dù cậu sống một cuộc sống tự do, không có gì khó khăn, nhưng ở lại thế giới này lại là điều khiến cậu cảm thấy khó chịu nhất.
Cũng may trước đó cậu đã loại bỏ tuyến thể gây ảnh hưởng đến tuổi thọ của mình. Khi cậu năm mươi hai tuổi, rốt cuộc cũng nói được lời tạm biệt với thế giới này.
Hình ảnh cuối cùng mà Triều Từ nhìn thấy trên giường bệnh, là người đàn ông đó đang nắm chặt tay của cậu, đôi mắt đỏ bừng nhưng không rơi lệ.
Người đàn ông đã năm mươi ba tuổi, ngoại trừ chút nếp nhăn ở khóe mắt ra, vẫn đẹp trai và sắc bén.
Triều Từ nhận ra được người đó là Lâm Tranh.
Ban đầu, lúc hai người trở thành một, Triều Từ rất khó phân biệt Lâm Tranh và Lâm Kỳ. Nhưng sau một thời gian dài, Triều Từ đã có thể phân biệt được, không thể nói rõ là dựa vào cái gì, chỉ là dựa vào cảm giác.
Lâm Tranh rất ít khi xuất hiện. Nếu trừ đi thời gian ngủ, một ngày sẽ có mười bảy giờ, Lâm Tranh chỉ có thể xuất hiện trong ba hoặc bốn giờ.
Và trong ba bốn giờ đó, hắn chỉ có thể giả vờ là Lâm Kỳ, sợ Triều Từ sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Tuy Triều Từ cũng là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng cậu biết sự khác biệt giữa mình và Lâm Tranh.
Sau khi diễn xong, Triều Từ vẫn là Triều Từ. Nhưng Lâm Tranh đã hoàn toàn từ bỏ chính mình, tất cả sự tồn tại của hắn đều hòa vào trong cái bóng của "Lâm Kỳ".
Không ngờ rằng trong khoảnh khắc cuối cùng này, người xuất hiện không phải là Lâm Kỳ luôn chiếm ưu thế, mà lại là Lâm Tranh.
"Tạm biệt." Triều Từ nói với Lâm Tranh.
Có lẽ sau khi tôi đi, anh có thể tìm lại chính mình.
Hoặc có lẽ sau khi tôi đi, lại là một hình phạt khác đối với anh.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại ghen tị với Lâm Kỳ đến như vậy.
Lý do mà con người ghen tị với người khác là vì người khác có những thứ mà mình không có.
Mà Lâm Tranh vốn chưa bao giờ có cảm xúc như vậy. Nếu hắn muốn một thứ gì đó, hắn sẽ tự mình cố gắng để có được. Hắn không cần phải ghen tị với Lâm Kỳ, tuy Lâm Kỳ có nhiều thứ mà hắn chưa từng có, nhưng những thứ đó Lâm Tranh không hề muốn. Còn những gì hắn muốn, hắn sẽ nắm chặt trong tay.
Cho đến một ngày, hắn tự mình đập nát toàn bộ bản thân của quá khứ.
......
Lâm Tranh nắm quyền kiểm soát gia tộc nên nhận được một quyển ghi chép được truyền lại từ đời này sang đời khác.
Lúc đó tổ tiên đã tự sát, linh hồn được tái sinh bên trong cơ thể còn lại.
......
Từ khi hắn hai tuổi đã không còn mối liên kết tinh thần nào giữa hắn và Lâm Kỳ, nên hắn không biết rốt cuộc Lâm Kỳ còn sống hay đã chết.
Nếu hắn đánh cược một phen thì như thế nào?
Nếu Lâm Kỳ thật sự đã chết, coi như là giải thoát cho Triều Từ.
Nhưng nếu vẫn chưa chết...
............
Triều Từ cảm thấy mình đang gặp rắc rối.
Tình hình phức tạp hơn so với những gì cậu đã nghĩ.
Cậu không thể rời đi, không phải vì thế giới này có vấn đề gì, mà vì Lâm Tranh hoàn toàn không chết.
Nếu cậu muốn rời đi thì phải làm cho Lâm Tranh cảm thấy tội lỗi, sau khi cậu chết cũng không dám kéo cậu trở lại giống như những thế giới trước. Hoặc là... trực tiếp gi.ết chết Lâm Tranh?
Tuy nhiên, lựa chọn thứ hai thực tế không khả thi.
Đầu tiên, những người như "nhân vật chính" thường khó chết. Hãy xem Lâm Tranh đấy, dù đã bị đốt thành tro ngay trước mặt cậu, nhưng hắn vẫn có thể sống lại trong cơ thể của Lâm Kỳ, mẹ nó thật sự quá kinh khủng! Có thể thấy rõ, tên khốn này thực sự rất khó chết.
Thứ hai, nếu thực sự g.iết chết hắn, có thể vị diện này sẽ bị sụp đổ, đến lúc đó cậu cũng không thể rời đi được.
Vậy thì tiếp tục dùng cách cũ.
Tuy nhiên, hiện tại Lâm Tranh đang ở trong cơ thể của Lâm Kỳ, Triều Từ thực sự không biết người nào đang điều khiển cơ thể đó. Nhưng cho dù là người nào, thì cả hai cũng đều thể hiện tính cách của Lâm Kỳ. Mà Lâm Kỳ có tính cách như thế nào? Đối với người khác thì anh ta là một chàng trai rất lạnh lùng, nhưng đối với Triều Từ thì anh ta chiều chuộng, bao dung không giới hạn. Cho dù Triều Từ muốn anh làm tổn thương đến cậu, để khiến anh cảm thấy có lỗi... nhưng sau một thời gian thử nghiệm, chẳng thấy có kết quả gì cả.
Rốt cuộc Triều Từ đã bị tên khốn này gây trở ngại hoàn toàn.
Hiện tại thực sự không thể rời đi được nữa, nếu cậu tự sát giữa chừng, chắc chắn sẽ bị hai tên này kéo trở lại.
Dù sao cũng phải ở đây đến khi chết già... Ông mày không thèm hầu hạ nữa!
Sau khi không thể đạt được kết quả mà cậu mong muốn, có vẻ như không cần phải giả vờ nữa.
Do đó, ở trong mắt của người khác, cậu bạn trai Omega này của Lâm Kỳ, càng ngày càng ỷ vào việc mình được nuông chiều mà rất kiêu căng và phách lối.
............
Lâm Kỳ không có ham m/uốn quá lớn về quyền lực.
Trong mắt của anh ấy, những thứ này chỉ cần đủ dùng là được.
Nhưng sau này, anh đã thỏa hiệp, không phải vì tên anh trai đang chia sẻ cơ thể chung với mình, mà là vì Omega nhỏ bé đó.
Gia tộc họ Lâm quá to lớn, một khi lợi ích quá lớn, lòng tham sẽ thể hiện ra rất rõ ràng, đẫm máu và đáng sợ. Trước đây khi Lâm Tranh nắm quyền, dù bọn họ không quan tâm lẫn nhau, nhưng ít nhất Lâm Tranh không làm hại anh. Nhưng hiện tại khi Lâm Tranh đã "chết," hắn không còn nắm quyền nữa, quyền lực to lớn đó bị chuyển giao cho người khác, những kẻ đó chắc chắn sẽ không buông tha cho anh, đứa em trai sinh đôi của người đã từng nắm quyền —— Vì về lý mà nói, anh chính là người có tư cách nhất để lên nắm quyền.
Cho nên anh phải tranh đấu.
Cũng may, với sự ủng hộ mạnh mẽ của ông nội đã rút lui ở ẩn, cộng với thân phận của bản thân, nên vị trí này về cơ bản đã thuộc về anh. Mặc dù anh không quen thuộc với rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Lâm, nhưng vì có Lâm Tranh ở bên cạnh nên những thứ này giao cho hắn giải quyết đều rất thuận lợi.
Tất nhiên, anh không hoàn toàn giao hết cho Lâm Tranh. Đối với anh mà nói, Lâm Tranh là một đối tượng cần phải đề phòng. Khi anh đã dần quen công việc, bọn họ thường chia sẻ công việc với nhau một cách rất công bằng.
Giữa hai người họ, Lâm Kỳ vẫn là người điều khiển chính, dù sao thì đây cũng là cơ thể của anh.
Thời gian mà Lâm Tranh xuất hiện cũng không lâu, sau khi Lâm Kỳ có thể tự mình xử lý công việc, Lâm Tranh không khỏi muốn giao toàn bộ công việc cho Lâm Kỳ để hắn có thể dành thời gian hiếm hoi của mình cho Omega.
—— Tất nhiên, điều này không thể xảy ra.
Lâm Kỳ ngu ngốc mới đồng ý điều đó, thậm chí anh còn ước rằng Lâm Tranh sẽ không bao giờ có bất kỳ tiếp xúc nào với Omega của anh.
............
Một buổi sáng mùa hè.
Lâm Kỳ luôn có ý thức tự giác, anh dậy từ rất sớm, nhưng từ khi Omega ở cùng với anh, cậu càng ngày càng khó chiều. Bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, cậu rất muốn ngủ đến tận trưa mới chịu thức dậy.
Thật ra điều này cũng không trách được Triều Từ, ngay cả bản thân cậu cũng muốn kêu oan cho mình. Sau khi hai người này kết hợp thành một thể, những cái khác không có gì thay đổi, vẫn giống như lúc trước. Chỉ có một điều rất khác biệt, đó là chuyện sinh hoạt của bọn họ.
Hoàn toàn gấp đôi? Tại sao vậy? Thêm một linh hồn chứ không phải thêm một bộ thận! Không cảm thấy mệt mỏi sao?
Tuy Lâm Kỳ nuông chiều cậu nhưng anh sẽ không để cậu ngủ dậy quá muộn. Nếu thường xuyên bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khỏe. Vì vậy, anh thường gọi Triều Từ thức dậy lúc chín giờ, sau đó kéo cậu xuống lầu để ăn sáng.
Nhưng hôm nay lại khác.
Lâm Kỳ thức dậy lúc sáu giờ, đi chạy bộ buổi sáng rồi quay lại ăn sáng, sau đó xử lý công việc trong một giờ, lúc này anh đang chuẩn bị đi gọi Triều Từ.
Anh gọi Triều Từ vài lần, không có gì bất ngờ khi thấy Triều Từ xoay người, lấy gối che mặt lại, hoàn toàn tỏ ra thái độ không muốn thức dậy.
Lâm Kỳ kéo gối ra, một tay chống lên giường, còn tay kia thì nhéo mũi của Triều Từ khiến cậu khó thở, rồi mới cười nhẹ nói: "Đến lúc thức dậy rồi, không phải hôm nay đã hẹn cùng nhau đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn sao?"
Khi nhắc đến chuyện này, trong lòng Triều Từ càng cảm thấy bức bối.
Lúc đó cậu đồng ý với anh ta, là vì vẫn còn thắc mắc mình có cách nào rời đi được nữa không?
Bây giờ, đã không thể thoát ra được, ai lại muốn bị ràng buộc cả đời với tên này chứ.
Không còn gối, vậy thì giật chăn lên che mặt.
Lâm Kỳ không gọi cậu nữa mà đi thẳng đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ khá trang trọng. Sau đó anh quay trở lại giường, kéo Triều Từ ra khỏi chăn rồi mặc quần áo cho cậu.
Sau một hồi bị làm phiền, Triều Từ không thể trốn tránh việc này được nữa.
Cậu mở to mắt, nhìn Lâm Kỳ với vẻ tức giận.
"Chỉ là đi nhận giấy thôi, tại sao phải thức dậy sớm như vậy?"
"Em chịu khó một chút đi, dù sao anh đã mong đợi rất lâu rồi." Lâm Kỳ nói, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Triều Từ.
Triều Từ nhìn dáng vẻ của người này nhưng không thấy có biểu hiện phấn khích nào.
Vấn giống như mọi khi, chỉ có nụ cười trên môi anh ấy sâu hơn một chút, đôi mắt màu lục bảo giống như đang phản chiếu ra ánh sáng.
Triều Từ cảm thấy thật phiền.
Cậu ngã ngửa ra sau, lại nằm xuống giường.
"Em không muốn đi."
Cậu nói.
"Tại sao?" Lâm Kỳ thu lại nụ cười trên mặt, đi đến bên cạnh Triều Từ.
Đôi khi, anh thường tự hỏi liệu rằng Triều Từ đã phát hiện ra chưa.
Phát hiện ra anh và Lâm Tranh đã trở thành một người.
Đây là điều duy nhất mà Lâm Kỳ giấu giếm Triều Từ, cũng là điều duy nhất khiến anh cảm thấy xấu hổ với Triều Từ.
Nếu anh nói điều này với Triều Từ, thì cậu sẽ không bao giờ ở bên anh nữa.
Nhưng nếu để anh từ bỏ Triều Từ như thế này... nó còn khó chịu hơn là moi tim của anh ra.
"Không có lý do gì cả." Triều Từ quay mặt đi hướng khác.
Thực tế, cậu biết rõ những băn khoăn và lo lắng của Lâm Kỳ nên cậu đã lợi dụng điểm này của anh, để che giấu những hành động không thích hợp của mình.
......
Nhưng cuối cùng, Triều Từ không thể làm Lâm Kỳ thay đổi quyết định.
Cậu chỉ có thể bày ra một khuôn mặt nhăn nhó, đi cùng với anh ấy nhận giấy đăng ký kết hôn.
......
Trải nghiệm ở thế giới này đối với Triều Từ mà nói thực sự rất tồi tệ.
Mặc dù cậu sống một cuộc sống tự do, không có gì khó khăn, nhưng ở lại thế giới này lại là điều khiến cậu cảm thấy khó chịu nhất.
Cũng may trước đó cậu đã loại bỏ tuyến thể gây ảnh hưởng đến tuổi thọ của mình. Khi cậu năm mươi hai tuổi, rốt cuộc cũng nói được lời tạm biệt với thế giới này.
Hình ảnh cuối cùng mà Triều Từ nhìn thấy trên giường bệnh, là người đàn ông đó đang nắm chặt tay của cậu, đôi mắt đỏ bừng nhưng không rơi lệ.
Người đàn ông đã năm mươi ba tuổi, ngoại trừ chút nếp nhăn ở khóe mắt ra, vẫn đẹp trai và sắc bén.
Triều Từ nhận ra được người đó là Lâm Tranh.
Ban đầu, lúc hai người trở thành một, Triều Từ rất khó phân biệt Lâm Tranh và Lâm Kỳ. Nhưng sau một thời gian dài, Triều Từ đã có thể phân biệt được, không thể nói rõ là dựa vào cái gì, chỉ là dựa vào cảm giác.
Lâm Tranh rất ít khi xuất hiện. Nếu trừ đi thời gian ngủ, một ngày sẽ có mười bảy giờ, Lâm Tranh chỉ có thể xuất hiện trong ba hoặc bốn giờ.
Và trong ba bốn giờ đó, hắn chỉ có thể giả vờ là Lâm Kỳ, sợ Triều Từ sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Tuy Triều Từ cũng là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng cậu biết sự khác biệt giữa mình và Lâm Tranh.
Sau khi diễn xong, Triều Từ vẫn là Triều Từ. Nhưng Lâm Tranh đã hoàn toàn từ bỏ chính mình, tất cả sự tồn tại của hắn đều hòa vào trong cái bóng của "Lâm Kỳ".
Không ngờ rằng trong khoảnh khắc cuối cùng này, người xuất hiện không phải là Lâm Kỳ luôn chiếm ưu thế, mà lại là Lâm Tranh.
"Tạm biệt." Triều Từ nói với Lâm Tranh.
Có lẽ sau khi tôi đi, anh có thể tìm lại chính mình.
Hoặc có lẽ sau khi tôi đi, lại là một hình phạt khác đối với anh.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất