Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế
Chương 58: Tiền ngũ giác*
Tiền ngũ giác hay còn gọi là đồng năm hào, nhưng mình để Hán Việt nghe cho sang sang ha =))
-
Hôm nay Bạch Khởi đã quay xong cảnh cuối cùng, Trịnh Danh xuất hiện cùng chiếc xe lăn, trên thắt lưng vẫn gắn Tiểu Ong Mật, trong tay là một bình oxy.
Bạch Khởi:?
Nghiêm trọng thế?
Tịch Thừa Quân nhướng mi: "Chân trái chân phải của hắn cao thấp không đều nên tự ngã."
Đạo diễn Trịnh như bị người ta bóp cổ, trào phúng mà "ha" một tiếng.
Cuối cùng, Bạch Khởi không biết Tịch Thừa Quân đã "giết" Trịnh Danh như thế nào.
Trịnh Danh mở ra một đôi mắt cá chết, trên mặt viết mấy chữ "Phải trả thù", loa nhỏ ong ong truyền âm vang lên: "Thầy Tịch, nhanh lên."
"Bạch Khởi hôm nay diễn cảnh tát vào mặt thầy Tịch nhé, đúng vậy, là tát vào mặt, tát cả bạt tai vào mặt, em có biết không? Có muốn tôi thị phạm cho em không?"
Tịch Thừa Quân chẳng buồn tặng cho cái liếc mắt.
Đạo diễn Trịnh như tìm được công tắc, vui vẻ điều khiển xe lăn vòng qua Bạch Khởi ba vòng, nhất quyết dạy bảo: "Tôi sẽ nói cho em biết thế nào là tát vào mặt, mặt của thầy Tịch không dễ dàng bị đánh đâu..."
Đạo diễn Trịnh giơ tay: "Nhìn đây nhìn đây, đây là tát. Tát như thế nào phải đủ năm ngón. Thầy Tịch rất vất vả, nên sức lực phải nhanh mạnh chuẩn."
Bạch Khởi không khỏi ngắt lời hắn: "Hả? Không phải đều là mượn góc quay sao?"
Đạo diễn Trịnh cóc thèm chịu: "Chỗ nào chứ? Thầy Tịch chuyên nghiệp lắm, cái gì cũng phải đao thật kiếm thật đấy."
Tư duy của Bạch Khởi đang trên đà biến hoá.
Này... Cái gì, cũng là đao ♂ thật ♂ kiếm ♂ thật?
Á.
Bạch Khởi thấy suy nghĩ mình đi xa quá rồi, vì thế chặt chẽ kéo trở về.
Bạch Khởi nhìn xuống những ngón tay mình.
Sức lực của cậu không hề nhỏ đâu, cậu từng rất chăm chỉ học hỏi cách làm nông đó.
Đạo diễn Trịnh chú ý tới ánh mắt cậu, hỏi: "Xót à?"
Bạch Khởi ỉu xìu nói: "Vâng, tôi sợ làm không tốt, mặt thầy Tịch đáng quý lắm ó."
Đạo diễn Trịnh: "Đừng lo, mặt thầy Tịch cũng không quý bằng tay em đâu, ngoan, cứ mạnh dạn mà quất..."
Đạo diễn Trịnh ở phía sau đẩy eo Bạch Khởi, Tịch Thừa Quân lúc này mới bố thí một cái liếc mắt.
Đạo diễn Trịnh thấy thế, càng muốn đẩy eo Bạch Khởi nữa.
Kết quả dùng quá nhiều lực, chính mình bị đẩy ngược ra ngoài.
Đạo diễn Trịnh: "......"
Tịch Thừa Quân không thèm nhìn hắn, vươn tay với Bạch Khởi: "Em lại đây."
Bạch Khởi ngoan ngoãn nhúc nhích lại gần anh.
Ánh mắt Tịch Thừa Quân hơi tối xuống, anh bất ngờ bắt lấy tay Bạch Khởi, áp lòng bàn tay cậu vào mặt mình.
Tịch Thừa Quân hỏi: "Em có cảm giác gì?"
... Cái gì cảm giác cơ chứ?
Câu hỏi này rộng lắm.
Trong đầu Bạch Khởi nháy mắt nhảy ra rất nhiều đáp án.
Hơi lạnh, làn da rất tinh tế, ừm... Tịch Thừa Quân nắm tay cậu hơi chặt.
Tịch Thừa Quân thả nhẹ tay ra, anh hạ giọng nói: "Không khác gì khuôn mặt của người khác. Một lát nữa em không cần quá lo lắng, ở lần quay trước, em biểu hiện rất tốt."
Có khác chứ.
Mặt của thầy Tịch là đẹp trai nhất.
Lời đến bên môi rồi, nhưng cậu lại không nói ra.
Đạo diễn Trịnh cắt ngang, hét lớn: "Được rồi, sẵn sàng chưa? Camera chuẩn bị!"
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân tiến vào màn ảnh.
Bạch Khởi lúc này mới chợt nhớ ra, tại sao đạo diễn Trịnh lại nói đôi tay của cậu còn quý hơn khuôn mặt của thầy Tịch? Thầy Tịch và đạo diễn Trịnh từng nói cái gì sao?
"1 2 3, Action!" Giọng của đạo diễn Trịnh vang lên.
Bạch Khởi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nỗ lực nhập diễn.
Lý Ngọc cuối cùng cũng nhận ra mình dường như đã trở thành một con cờ mặc cả trong tay Ban Ngọc Nhân.
Y xông vào phòng nghị sự, trước mặt mọi người, giơ tay và nhanh chóng tát vào mặt Ban Ngọc Nhân.
Bạch Khởi cũng làm như vậy.
Y nhấc làn váy, đi theo sự di chuyển của camera, nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa.
Tịch Thừa Quân ngồi ở trên ghế thái sư, nâng mắt nhìn y, khóe miệng cong cong, ôn tồn nói: "Hôm nay như thế nào..."
Chưa kịp nói hết câu, Bạch Khởi đã tát vào mặt hắn.
Trong nháy mắt, Bạch Khởi cảm thấy như thể cậu còn nghe được tiếng gió.
Nam nhân trước mặt bị đánh đến hơi nghiêng đầu.
Bộ dáng ôn nhuận lễ độ của hắn nhất thời như nứt ra, khóe miệng khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, trên mặt mang theo ý cười, chỉ có ánh mắt là lạnh lùng.
Trong nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Hơi thở Bạch Khởi hổn hển, như thể cậu thật sự đã trở thành Lý Ngọc.
Tịch Thừa Quân rũ mắt, thoáng nhìn bàn tay Bạch Khởi.
Sau đó hắn siết chặt cổ tay Bạch Khởi, nâng lên trước mắt mình, Bạch Khởi muốn rút lại nhưng không làm được.
Ánh mắt Tịch Thừa Quân gắt gao dán lên ngón tay y, muốn nhìn kỹ loại "vũ khí" này trông như thế nào. Đôi mắt hắn tựa hồ hoá thành thực thể, mang theo nhiệt độ thiêu đốt, làm bùng lên ngọn lửa từ ngón tay y, một đường lan rộng cháy rụi toàn thân.
Để hình dung chính xác về ánh mắt này, chỉ có thể diễn tả bằng một câu ――
Hắn dùng ánh mắt làm y.
"Lý Ngọc trời sinh không biết che giấu cảm xúc."
Kịch bản viết như thế.
Mà Bạch Khởi càng làm phong phú câu miêu tả này hơn.
Cậu như thể trần trụi đứng nơi đó, bị ánh mắt của thầy Tịch từng chút lột sạch, nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Lúc này, từ trong cổ họng Tịch Thừa Quân bật ra tiếng cười khẽ.
Hắn hỏi: "Tức giận đến như vậy sao? Một cái tát đã đủ chưa? Nếu không đủ lại thêm một cái."
Hắn nắm lấy tay Bạch Khởi, vỗ nhẹ vào mặt mình.
"Đến đi." Tịch Thừa Quân dùng chất giọng trầm thấp của mình mà dụ dỗ y, gương mặt sắc bén, độ cong khoé miệng chưa hề thay đổi.
Rõ ràng 'bị' người đánh, nhưng nhìn qua, càng giống như 'được' người đánh.
Bạch Khởi bất động.
Lý Ngọc trong kịch bản bị phản ứng của Ban Ngọc Nhân làm cho giật mình, y bất động, cậu cũng bất động.
Tịch Thừa Quân lại cười nói: "Lý gia nuôi dưỡng nhi tử..."
Sau đó Bạch Khởi đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Tịch Thừa Quân khẽ liếm lên đó.
Đạo diễn Trịnh trợn tròn mắt: "Cắt cắt cắt!"
Trợ lý không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, chuỗi tiếng kêu giống như lắp bắp nói.
Đạo diễn Trịnh chửi thầm trong lòng, chơi như vậy có chó nó chơi, mẹ nó, hèn gì lúc hắn nói rằng sẽ để Bạch Khởi diễn cảnh tát vào mặt, Tịch Thừa Quân thế mà bình tĩnh không nói câu nào, là con mẹ nó tính toán hết rồi!
Trong kịch bản có viết cái này sao?
Đéo có!
Trên màn ảnh, Tịch Thừa Quân chưa dừng lại.
Đôi mắt anh dán chặt vào Bạch Khởi, anh dùng ánh mắt để âu yếm báu vật quý nhất của mình. Anh liếm nhẹ môi dưới, sau đó biến sự liếm láp thành nụ hôn ngắn ngủi trên lòng bàn tay cậu, cuối cùng cắn một cái lên tay Bạch Khởi.
Giống như một con sói hung dữ, khi đối mặt với con mồi yêu quý của mình, sẽ quyến luyến mà không muốn cắn đứt cổ nó, chỉ có thể dùng hành động liếm cắn để kiềm chế dục vọng mãnh liệt đang dâng trào bên trong.
"Bây giờ em có dám đánh không?" Anh hỏi.
Bàn tay Bạch Khởi khẽ run lên, ngón tay cuộn lại, như thể hơi thở ấm áp cùng cái hôn nóng bỏng ấy đã được cậu ôm trọn vào lòng bàn tay.
Trong giờ phút này, cậu nhận ra dường như cậu có một chút không phân biệt được giữa thầy Tịch và Ban Ngọc Nhân.
Đạo diễn Trịnh đẩy xe lăn về phía trước, đi tới đi tới, lại cảm thấy như vậy quá chậm, hắn đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh Tịch Thừa Quân: "Thầy Tịch, nên biết chừng mực."
Tịch Thừa Quân không quay đầu lại.
Anh từ nhân viên công tác nhận lấy khăn giấy ướt, nâng bàn tay của Bạch Khởi lên, thong thả ung dung lau sạch từng chút một.
Bạch Khởi bị sự mát lạnh trên bàn tay kéo trở về hiện thực.
Còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó... Khăn giấy không nhẹ không nặng ma sát trên tay, cảm giác ẩm ướt thế này càng tăng thêm hương vị phiêu bồng. Thầy Tịch tựa hồ xem đôi tay cậu như trân bảo mà nâng niu chăm chút, cảm giác ẩm ướt từ khăn giấy vô hình trung tạo thành loại ảo giác liếm – hôn như ban nãy.
Bạch Khởi chỉ cảm thấy mình toang rồi.
Cậu nhịn không được lại hơi cuộn các ngón tay.
Tịch Thừa Quân dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ bạn nhỏ nói với cậu: "Sắp xong rồi, nhanh thôi."
Nói xong, anh liền buông tay Bạch Khởi ra.
Bạch Khởi buông lỏng tay xuống, cậu nhịn không được lại nắm nắm các ngón tay, nhưng lại không nắm được gì cả.
Thầy Tịch trở nên rất khác...
Bạch Khởi đột nhiên nảy ra ý tưởng này trong đầu.
Nhưng cậu thật sự không nắm bắt được, ngay thời khắc đó, thầy Tịch đã thể hiện một chút ý vị xâm chiếm, là đến từ Ban Ngọc Nhân, hay đến từ chính anh đây.
Tịch Thừa Quân trầm giọng khen cậu: "Em diễn rất tốt, có thể kết thúc công việc rồi."
Đạo diễn Trịnh:?
Đạo diễn Trịnh: "Chờ một chút, quay lại."
Tịch Thừa Quân khẽ nhướng mày, nhàn nhạt đáp: "Ừm, tôi không có ý kiến."
Đạo diễn Trịnh: "... Thôi quên đi."
Mẹ nó, tức thật.
Căn bản là chọi không lại Tịch Thừa Quân!
Quay lại, có nghĩa là để Tịch Thừa Quân hôn tay Bạch Khởi thêm lần nữa.
Đạo diễn Trịnh nhìn Bạch Khởi: "Vừa rồi người này hôn tay em."
Bạch Khởi không biết tại sao, cậu có chút xấu hổ, chỉ rũ đầu xuống, từ trong họng phát ra âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "...Ừm."
Đạo diễn Trịnh tiếp tục nhắc nhở: "Em xem kịch bản có đoạn này không?"
Bạch Khởi không nhớ nổi, nhưng trong lòng cậu, thầy Tịch thật sự không phải là người sẽ làm loạn kịch bản để tạo rắc rối. Bạch Khởi: "Sao? Chắc là có đi."
Đạo diễn Trịnh: "Không có, không có! Cái người này này, tự thêm vào!"
Tịch Thừa Quân chậm rãi trả lời: "Ừ. Như vậy nhìn qua đủ biến thái không?"
Đạo diễn Trịnh: "......"
Đúng vậy.
Đây không phải là một kẻ biến thái nữa.
Mà được gọi là trùm biến thái.
Khi bị ai đó tát vào mặt, bạn không những dựa theo kịch bản lôi kéo người đó tiếp tục đánh bạn, mà bạn còn hôn và liếm lên tay người đó.
Mẹ nó, này là ông tổ của biến thái!
Tịch Thừa Quân: "Vậy là được rồi."
Bạch Khởi khẽ quay đầu nhìn lại.
À, là cho hiệu ứng nhân vật tốt hơn... Ò, đây thật sự là phong cách của thầy Tịch.
Mình làm sao có thể suy bụng ta ra bụng người, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ.
Bạch Khởi quay mặt lại, nở nụ cười xán lạn: "Hôn tay cũng không thành vấn đề, chỉ cần không OOC, thầy Tịch hôn chỗ nào cũng được hết á!"
Cậu vẫn còn nhớ thiết lập hai người đang là vợ chồng hợp pháp đó.
Tịch Thừa Quân khẽ cười, ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên gương mặt Bạch Khởi: "...Ừm."
Màu sắc thâm thúy trong đôi mắt anh gần như đã ngưng tụ thành một màu mực không thể hoà tan.
Đạo diễn Trịnh nghẹn một bụng cơm tró: "... Được rồi. Tôi không tìm ngược nữa, đúng là anh, chỉ có anh, con mẹ nó chỉ có anh, Tịch Thừa Quân!"
Hắn không khỏi bất đắc dĩ nhìn Bạch Khởi thêm vài lần.
Tịch Thừa Quân ở đâu mà lừa được một bé cưng như vậy?
Đạo diễn Trịnh mặt đen như cục cớt quay về: "Quay tiếp quay tiếp!"
Phân đoạn của bọn họ vốn dĩ không nhiều, lại thêm phân tổ quay chụp nên tất cả các cảnh đã hoàn thành xong.
Lúc này, trợ lý A Đạt đã lái xe tới.
Bạch Khởi xoay người đi vào hậu trường thay quần áo, cậu vừa thay xong đi ra liền thấy Tịch Thừa Quân mở cửa xe, đứng đó chờ cậu.
Bạch Khởi ngoan ngoãn ngồi vào, Tịch Thừa Quân cúi người thắt dây an toàn cho cậu.
Đạo diễn Trịnh nắm lấy cửa xe, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: "Bạch Khởi, thầy Tịch thích, tôi cũng thích. Em có hiểu ý của tôi không?"
Bạch Khởi:?
Tịch Thừa Quân không nói nhiều, lập tức lên xe.
Anh từ từ gỡ từng ngón tay của đạo diễn Trịnh ra khỏi cửa xe, nói: "Khởi Khởi, chúng ta không chơi với kẻ lừa đảo nữa."
Đạo diễn Trịnh nhìn chính mình vì quá mức kích động, lại từ xe lăn đứng lên: "......"
Đạo diễn Trịnh hét lên: "Nhanh lên! Có sự kiện nào không? Nhận ngay cho tôi một cái! Tôi muốn mang Tiểu Ong Mật đến tham dự! Nhanh lên!"
Tịch Thừa Quân cạch một cái đóng cửa xe lại.
Xe lăn bánh.
Để lại đạo diễn Trịnh ăn một miệng khói.
Đạo diễn Trịnh: khụ khụ khụ.
......
Việc đầu tiên Tịch Thừa Quân đưa Bạch Khởi trở lại trung tâm thành phố Bắc Kinh là để cậu đi làm hộ chiếu.
Khi《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》ngày càng được yêu thích, các nhà tài trợ cũng từng bước được nâng cấp. Nhà tài trợ trong kỳ tiếp theo trực tiếp quăng một cục tiền, bao hết toàn bộ ê-kíp chương trình và khách mời ghi hình ở nước ngoài.
Hộ chiếu của Bạch Khởi không biết đã hết hạn bao lâu, vì vậy cần phải nhanh chóng gia hạn thời gian.
Sau khi Bạch Khởi hoàn thành các thủ tục đi ra, Tịch Thừa Quân đã đợi sẵn.
Tịch Thừa Quân nhìn cậu, nói: "Tay em."
"Dạ?" Bạch Khởi nghi ngờ đưa tay theo ý anh.
Tịch Thừa Quân nắm lấy tay cậu, duỗi các ngón tay ra, đặt các đồng ngũ giác lên đó. Tiền xu phủ đầy lên lòng bàn tay, cảm giác có chút nặng.
Bạch Khởi hơi ngơ ngác.
Dường như từ trên chúng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, giống như hương vị trong chùa miếu.
Bạch Khởi đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu:
Để trả tiền cho việc hôn môi, thầy Tịch đã ăn cắp số xu này từ bể ước nguyện của ngôi đền hỏ?
Trên mạng tin tức nhạy bén, bọn họ lúc này đang bàn tán việc Bạch Khởi cùng Tịch Thừa Quân đã hơ khô thẻ tre.
【 a a không biết phim khi nào mới chiếu a a a mị thèm thuồng! 】
【 ha ha mị cười chết cả nhà ơi, mọi người đi xem bên phía Trịnh đạo kìa. Ngày hôm qua có một hoạt động lớn của thương hiệu thời trang cao cấp, trăm năm mới thấy Trịnh đạo rời núi đại giá quang lâm. Kết quả bởi vì trang điểm rồi mang phụ kiện như người bán hàng đa cấp nên đã bị bảo an chặn lại ha ha ha 】
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Ong Mật chính là bậc thầy mang đến thành công!
Đạo diễn Trịnh: Chỉ có tôi là bị tổn thương sâu sắc.
-
Hôm nay Bạch Khởi đã quay xong cảnh cuối cùng, Trịnh Danh xuất hiện cùng chiếc xe lăn, trên thắt lưng vẫn gắn Tiểu Ong Mật, trong tay là một bình oxy.
Bạch Khởi:?
Nghiêm trọng thế?
Tịch Thừa Quân nhướng mi: "Chân trái chân phải của hắn cao thấp không đều nên tự ngã."
Đạo diễn Trịnh như bị người ta bóp cổ, trào phúng mà "ha" một tiếng.
Cuối cùng, Bạch Khởi không biết Tịch Thừa Quân đã "giết" Trịnh Danh như thế nào.
Trịnh Danh mở ra một đôi mắt cá chết, trên mặt viết mấy chữ "Phải trả thù", loa nhỏ ong ong truyền âm vang lên: "Thầy Tịch, nhanh lên."
"Bạch Khởi hôm nay diễn cảnh tát vào mặt thầy Tịch nhé, đúng vậy, là tát vào mặt, tát cả bạt tai vào mặt, em có biết không? Có muốn tôi thị phạm cho em không?"
Tịch Thừa Quân chẳng buồn tặng cho cái liếc mắt.
Đạo diễn Trịnh như tìm được công tắc, vui vẻ điều khiển xe lăn vòng qua Bạch Khởi ba vòng, nhất quyết dạy bảo: "Tôi sẽ nói cho em biết thế nào là tát vào mặt, mặt của thầy Tịch không dễ dàng bị đánh đâu..."
Đạo diễn Trịnh giơ tay: "Nhìn đây nhìn đây, đây là tát. Tát như thế nào phải đủ năm ngón. Thầy Tịch rất vất vả, nên sức lực phải nhanh mạnh chuẩn."
Bạch Khởi không khỏi ngắt lời hắn: "Hả? Không phải đều là mượn góc quay sao?"
Đạo diễn Trịnh cóc thèm chịu: "Chỗ nào chứ? Thầy Tịch chuyên nghiệp lắm, cái gì cũng phải đao thật kiếm thật đấy."
Tư duy của Bạch Khởi đang trên đà biến hoá.
Này... Cái gì, cũng là đao ♂ thật ♂ kiếm ♂ thật?
Á.
Bạch Khởi thấy suy nghĩ mình đi xa quá rồi, vì thế chặt chẽ kéo trở về.
Bạch Khởi nhìn xuống những ngón tay mình.
Sức lực của cậu không hề nhỏ đâu, cậu từng rất chăm chỉ học hỏi cách làm nông đó.
Đạo diễn Trịnh chú ý tới ánh mắt cậu, hỏi: "Xót à?"
Bạch Khởi ỉu xìu nói: "Vâng, tôi sợ làm không tốt, mặt thầy Tịch đáng quý lắm ó."
Đạo diễn Trịnh: "Đừng lo, mặt thầy Tịch cũng không quý bằng tay em đâu, ngoan, cứ mạnh dạn mà quất..."
Đạo diễn Trịnh ở phía sau đẩy eo Bạch Khởi, Tịch Thừa Quân lúc này mới bố thí một cái liếc mắt.
Đạo diễn Trịnh thấy thế, càng muốn đẩy eo Bạch Khởi nữa.
Kết quả dùng quá nhiều lực, chính mình bị đẩy ngược ra ngoài.
Đạo diễn Trịnh: "......"
Tịch Thừa Quân không thèm nhìn hắn, vươn tay với Bạch Khởi: "Em lại đây."
Bạch Khởi ngoan ngoãn nhúc nhích lại gần anh.
Ánh mắt Tịch Thừa Quân hơi tối xuống, anh bất ngờ bắt lấy tay Bạch Khởi, áp lòng bàn tay cậu vào mặt mình.
Tịch Thừa Quân hỏi: "Em có cảm giác gì?"
... Cái gì cảm giác cơ chứ?
Câu hỏi này rộng lắm.
Trong đầu Bạch Khởi nháy mắt nhảy ra rất nhiều đáp án.
Hơi lạnh, làn da rất tinh tế, ừm... Tịch Thừa Quân nắm tay cậu hơi chặt.
Tịch Thừa Quân thả nhẹ tay ra, anh hạ giọng nói: "Không khác gì khuôn mặt của người khác. Một lát nữa em không cần quá lo lắng, ở lần quay trước, em biểu hiện rất tốt."
Có khác chứ.
Mặt của thầy Tịch là đẹp trai nhất.
Lời đến bên môi rồi, nhưng cậu lại không nói ra.
Đạo diễn Trịnh cắt ngang, hét lớn: "Được rồi, sẵn sàng chưa? Camera chuẩn bị!"
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân tiến vào màn ảnh.
Bạch Khởi lúc này mới chợt nhớ ra, tại sao đạo diễn Trịnh lại nói đôi tay của cậu còn quý hơn khuôn mặt của thầy Tịch? Thầy Tịch và đạo diễn Trịnh từng nói cái gì sao?
"1 2 3, Action!" Giọng của đạo diễn Trịnh vang lên.
Bạch Khởi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nỗ lực nhập diễn.
Lý Ngọc cuối cùng cũng nhận ra mình dường như đã trở thành một con cờ mặc cả trong tay Ban Ngọc Nhân.
Y xông vào phòng nghị sự, trước mặt mọi người, giơ tay và nhanh chóng tát vào mặt Ban Ngọc Nhân.
Bạch Khởi cũng làm như vậy.
Y nhấc làn váy, đi theo sự di chuyển của camera, nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa.
Tịch Thừa Quân ngồi ở trên ghế thái sư, nâng mắt nhìn y, khóe miệng cong cong, ôn tồn nói: "Hôm nay như thế nào..."
Chưa kịp nói hết câu, Bạch Khởi đã tát vào mặt hắn.
Trong nháy mắt, Bạch Khởi cảm thấy như thể cậu còn nghe được tiếng gió.
Nam nhân trước mặt bị đánh đến hơi nghiêng đầu.
Bộ dáng ôn nhuận lễ độ của hắn nhất thời như nứt ra, khóe miệng khẽ giật, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, trên mặt mang theo ý cười, chỉ có ánh mắt là lạnh lùng.
Trong nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Hơi thở Bạch Khởi hổn hển, như thể cậu thật sự đã trở thành Lý Ngọc.
Tịch Thừa Quân rũ mắt, thoáng nhìn bàn tay Bạch Khởi.
Sau đó hắn siết chặt cổ tay Bạch Khởi, nâng lên trước mắt mình, Bạch Khởi muốn rút lại nhưng không làm được.
Ánh mắt Tịch Thừa Quân gắt gao dán lên ngón tay y, muốn nhìn kỹ loại "vũ khí" này trông như thế nào. Đôi mắt hắn tựa hồ hoá thành thực thể, mang theo nhiệt độ thiêu đốt, làm bùng lên ngọn lửa từ ngón tay y, một đường lan rộng cháy rụi toàn thân.
Để hình dung chính xác về ánh mắt này, chỉ có thể diễn tả bằng một câu ――
Hắn dùng ánh mắt làm y.
"Lý Ngọc trời sinh không biết che giấu cảm xúc."
Kịch bản viết như thế.
Mà Bạch Khởi càng làm phong phú câu miêu tả này hơn.
Cậu như thể trần trụi đứng nơi đó, bị ánh mắt của thầy Tịch từng chút lột sạch, nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Lúc này, từ trong cổ họng Tịch Thừa Quân bật ra tiếng cười khẽ.
Hắn hỏi: "Tức giận đến như vậy sao? Một cái tát đã đủ chưa? Nếu không đủ lại thêm một cái."
Hắn nắm lấy tay Bạch Khởi, vỗ nhẹ vào mặt mình.
"Đến đi." Tịch Thừa Quân dùng chất giọng trầm thấp của mình mà dụ dỗ y, gương mặt sắc bén, độ cong khoé miệng chưa hề thay đổi.
Rõ ràng 'bị' người đánh, nhưng nhìn qua, càng giống như 'được' người đánh.
Bạch Khởi bất động.
Lý Ngọc trong kịch bản bị phản ứng của Ban Ngọc Nhân làm cho giật mình, y bất động, cậu cũng bất động.
Tịch Thừa Quân lại cười nói: "Lý gia nuôi dưỡng nhi tử..."
Sau đó Bạch Khởi đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
Tịch Thừa Quân khẽ liếm lên đó.
Đạo diễn Trịnh trợn tròn mắt: "Cắt cắt cắt!"
Trợ lý không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, chuỗi tiếng kêu giống như lắp bắp nói.
Đạo diễn Trịnh chửi thầm trong lòng, chơi như vậy có chó nó chơi, mẹ nó, hèn gì lúc hắn nói rằng sẽ để Bạch Khởi diễn cảnh tát vào mặt, Tịch Thừa Quân thế mà bình tĩnh không nói câu nào, là con mẹ nó tính toán hết rồi!
Trong kịch bản có viết cái này sao?
Đéo có!
Trên màn ảnh, Tịch Thừa Quân chưa dừng lại.
Đôi mắt anh dán chặt vào Bạch Khởi, anh dùng ánh mắt để âu yếm báu vật quý nhất của mình. Anh liếm nhẹ môi dưới, sau đó biến sự liếm láp thành nụ hôn ngắn ngủi trên lòng bàn tay cậu, cuối cùng cắn một cái lên tay Bạch Khởi.
Giống như một con sói hung dữ, khi đối mặt với con mồi yêu quý của mình, sẽ quyến luyến mà không muốn cắn đứt cổ nó, chỉ có thể dùng hành động liếm cắn để kiềm chế dục vọng mãnh liệt đang dâng trào bên trong.
"Bây giờ em có dám đánh không?" Anh hỏi.
Bàn tay Bạch Khởi khẽ run lên, ngón tay cuộn lại, như thể hơi thở ấm áp cùng cái hôn nóng bỏng ấy đã được cậu ôm trọn vào lòng bàn tay.
Trong giờ phút này, cậu nhận ra dường như cậu có một chút không phân biệt được giữa thầy Tịch và Ban Ngọc Nhân.
Đạo diễn Trịnh đẩy xe lăn về phía trước, đi tới đi tới, lại cảm thấy như vậy quá chậm, hắn đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh Tịch Thừa Quân: "Thầy Tịch, nên biết chừng mực."
Tịch Thừa Quân không quay đầu lại.
Anh từ nhân viên công tác nhận lấy khăn giấy ướt, nâng bàn tay của Bạch Khởi lên, thong thả ung dung lau sạch từng chút một.
Bạch Khởi bị sự mát lạnh trên bàn tay kéo trở về hiện thực.
Còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác kỳ lạ đó... Khăn giấy không nhẹ không nặng ma sát trên tay, cảm giác ẩm ướt thế này càng tăng thêm hương vị phiêu bồng. Thầy Tịch tựa hồ xem đôi tay cậu như trân bảo mà nâng niu chăm chút, cảm giác ẩm ướt từ khăn giấy vô hình trung tạo thành loại ảo giác liếm – hôn như ban nãy.
Bạch Khởi chỉ cảm thấy mình toang rồi.
Cậu nhịn không được lại hơi cuộn các ngón tay.
Tịch Thừa Quân dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ bạn nhỏ nói với cậu: "Sắp xong rồi, nhanh thôi."
Nói xong, anh liền buông tay Bạch Khởi ra.
Bạch Khởi buông lỏng tay xuống, cậu nhịn không được lại nắm nắm các ngón tay, nhưng lại không nắm được gì cả.
Thầy Tịch trở nên rất khác...
Bạch Khởi đột nhiên nảy ra ý tưởng này trong đầu.
Nhưng cậu thật sự không nắm bắt được, ngay thời khắc đó, thầy Tịch đã thể hiện một chút ý vị xâm chiếm, là đến từ Ban Ngọc Nhân, hay đến từ chính anh đây.
Tịch Thừa Quân trầm giọng khen cậu: "Em diễn rất tốt, có thể kết thúc công việc rồi."
Đạo diễn Trịnh:?
Đạo diễn Trịnh: "Chờ một chút, quay lại."
Tịch Thừa Quân khẽ nhướng mày, nhàn nhạt đáp: "Ừm, tôi không có ý kiến."
Đạo diễn Trịnh: "... Thôi quên đi."
Mẹ nó, tức thật.
Căn bản là chọi không lại Tịch Thừa Quân!
Quay lại, có nghĩa là để Tịch Thừa Quân hôn tay Bạch Khởi thêm lần nữa.
Đạo diễn Trịnh nhìn Bạch Khởi: "Vừa rồi người này hôn tay em."
Bạch Khởi không biết tại sao, cậu có chút xấu hổ, chỉ rũ đầu xuống, từ trong họng phát ra âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "...Ừm."
Đạo diễn Trịnh tiếp tục nhắc nhở: "Em xem kịch bản có đoạn này không?"
Bạch Khởi không nhớ nổi, nhưng trong lòng cậu, thầy Tịch thật sự không phải là người sẽ làm loạn kịch bản để tạo rắc rối. Bạch Khởi: "Sao? Chắc là có đi."
Đạo diễn Trịnh: "Không có, không có! Cái người này này, tự thêm vào!"
Tịch Thừa Quân chậm rãi trả lời: "Ừ. Như vậy nhìn qua đủ biến thái không?"
Đạo diễn Trịnh: "......"
Đúng vậy.
Đây không phải là một kẻ biến thái nữa.
Mà được gọi là trùm biến thái.
Khi bị ai đó tát vào mặt, bạn không những dựa theo kịch bản lôi kéo người đó tiếp tục đánh bạn, mà bạn còn hôn và liếm lên tay người đó.
Mẹ nó, này là ông tổ của biến thái!
Tịch Thừa Quân: "Vậy là được rồi."
Bạch Khởi khẽ quay đầu nhìn lại.
À, là cho hiệu ứng nhân vật tốt hơn... Ò, đây thật sự là phong cách của thầy Tịch.
Mình làm sao có thể suy bụng ta ra bụng người, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử chứ.
Bạch Khởi quay mặt lại, nở nụ cười xán lạn: "Hôn tay cũng không thành vấn đề, chỉ cần không OOC, thầy Tịch hôn chỗ nào cũng được hết á!"
Cậu vẫn còn nhớ thiết lập hai người đang là vợ chồng hợp pháp đó.
Tịch Thừa Quân khẽ cười, ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên gương mặt Bạch Khởi: "...Ừm."
Màu sắc thâm thúy trong đôi mắt anh gần như đã ngưng tụ thành một màu mực không thể hoà tan.
Đạo diễn Trịnh nghẹn một bụng cơm tró: "... Được rồi. Tôi không tìm ngược nữa, đúng là anh, chỉ có anh, con mẹ nó chỉ có anh, Tịch Thừa Quân!"
Hắn không khỏi bất đắc dĩ nhìn Bạch Khởi thêm vài lần.
Tịch Thừa Quân ở đâu mà lừa được một bé cưng như vậy?
Đạo diễn Trịnh mặt đen như cục cớt quay về: "Quay tiếp quay tiếp!"
Phân đoạn của bọn họ vốn dĩ không nhiều, lại thêm phân tổ quay chụp nên tất cả các cảnh đã hoàn thành xong.
Lúc này, trợ lý A Đạt đã lái xe tới.
Bạch Khởi xoay người đi vào hậu trường thay quần áo, cậu vừa thay xong đi ra liền thấy Tịch Thừa Quân mở cửa xe, đứng đó chờ cậu.
Bạch Khởi ngoan ngoãn ngồi vào, Tịch Thừa Quân cúi người thắt dây an toàn cho cậu.
Đạo diễn Trịnh nắm lấy cửa xe, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: "Bạch Khởi, thầy Tịch thích, tôi cũng thích. Em có hiểu ý của tôi không?"
Bạch Khởi:?
Tịch Thừa Quân không nói nhiều, lập tức lên xe.
Anh từ từ gỡ từng ngón tay của đạo diễn Trịnh ra khỏi cửa xe, nói: "Khởi Khởi, chúng ta không chơi với kẻ lừa đảo nữa."
Đạo diễn Trịnh nhìn chính mình vì quá mức kích động, lại từ xe lăn đứng lên: "......"
Đạo diễn Trịnh hét lên: "Nhanh lên! Có sự kiện nào không? Nhận ngay cho tôi một cái! Tôi muốn mang Tiểu Ong Mật đến tham dự! Nhanh lên!"
Tịch Thừa Quân cạch một cái đóng cửa xe lại.
Xe lăn bánh.
Để lại đạo diễn Trịnh ăn một miệng khói.
Đạo diễn Trịnh: khụ khụ khụ.
......
Việc đầu tiên Tịch Thừa Quân đưa Bạch Khởi trở lại trung tâm thành phố Bắc Kinh là để cậu đi làm hộ chiếu.
Khi《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》ngày càng được yêu thích, các nhà tài trợ cũng từng bước được nâng cấp. Nhà tài trợ trong kỳ tiếp theo trực tiếp quăng một cục tiền, bao hết toàn bộ ê-kíp chương trình và khách mời ghi hình ở nước ngoài.
Hộ chiếu của Bạch Khởi không biết đã hết hạn bao lâu, vì vậy cần phải nhanh chóng gia hạn thời gian.
Sau khi Bạch Khởi hoàn thành các thủ tục đi ra, Tịch Thừa Quân đã đợi sẵn.
Tịch Thừa Quân nhìn cậu, nói: "Tay em."
"Dạ?" Bạch Khởi nghi ngờ đưa tay theo ý anh.
Tịch Thừa Quân nắm lấy tay cậu, duỗi các ngón tay ra, đặt các đồng ngũ giác lên đó. Tiền xu phủ đầy lên lòng bàn tay, cảm giác có chút nặng.
Bạch Khởi hơi ngơ ngác.
Dường như từ trên chúng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, giống như hương vị trong chùa miếu.
Bạch Khởi đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ trong đầu:
Để trả tiền cho việc hôn môi, thầy Tịch đã ăn cắp số xu này từ bể ước nguyện của ngôi đền hỏ?
Trên mạng tin tức nhạy bén, bọn họ lúc này đang bàn tán việc Bạch Khởi cùng Tịch Thừa Quân đã hơ khô thẻ tre.
【 a a không biết phim khi nào mới chiếu a a a mị thèm thuồng! 】
【 ha ha mị cười chết cả nhà ơi, mọi người đi xem bên phía Trịnh đạo kìa. Ngày hôm qua có một hoạt động lớn của thương hiệu thời trang cao cấp, trăm năm mới thấy Trịnh đạo rời núi đại giá quang lâm. Kết quả bởi vì trang điểm rồi mang phụ kiện như người bán hàng đa cấp nên đã bị bảo an chặn lại ha ha ha 】
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Ong Mật chính là bậc thầy mang đến thành công!
Đạo diễn Trịnh: Chỉ có tôi là bị tổn thương sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất