Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 32: Tựa như hôn chưa đủ

Trước Sau
Nhớ hương vị của son dưỡng môi?

Lâm Dữ Hạc theo bản năng bắt đầu tự hỏi bản thân là son dưỡng môi đặt ở túi áo bên nào, nhưng bàn tay cậu vừa nhúc nhích thì cổ tay đã bị người nắm lấy.

"Cho nên, em lại không thoa son dưỡng môi?"

Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy xương cổ tay cậu, giọng điệu ấy nghe vào có chút nguy hiểm.

"Thoa rồi ạ." Lâm Dữ Hạc nói: "Vừa ra ngoài... ưm!"

Cậu còn chưa nói hết câu, người đàn ông lại như đã mưu đồ từ lâu mà cúi đầu xuống, thưởng thức hương vị son dưỡng môi mà mình mong nhớ.

Nụ hôn của Lục tiên sinh càng ngày càng bất ngờ rồi, Lâm Dữ Hạc nghĩ.

Sau đó cậu chợt nghe thấy Lục Nan nói: "Hương vị đã rất nhạt rồi, em thoa khi nào?"

Lâm Dữ Hạc nào: "Trước khi ra ngoài em đã thoa rồi, có lẽ là bởi vì ăn xong có súc miệng, cọ bớt đi một chút rồi."

Như thế này mà còn có thể nếm ra vị nhạt... Lục tiên sinh nghiên cứu về son dưỡng môi cũng quá sâu rồi.

Cậu hỏi: "Ca ca thích hương vị này như thế sao? Trên người em có mang theo, có thể giúp anh... ưm?"

Không đợi cậu nói xong, người đàn ông lại hôn xuống.

Theo tình hình này có vẻ hôm nay không thể nói hết lời được rồi, Lâm Dữ Hạc không nhịn được cau chóp mũi.

Cậu còn rất nghi hoặc, không phải Lục tiên sinh nói hương vị nhạt sao, sao lại vẫn hôn vậy?

"Ô...!"

Còn chưa đợi nghĩ được rõ ràng sự nghi hoặc này, Lâm Dữ Hạc đã nức nở rên lên một tiếng.

Đầu lưỡi của cậu bị người nọ khe khẽ cắn một cái, không nặng, nhưng có hơi đau nhức, tự như lời cảnh cáo, giống như là phạt cậu không tập trung vậy.

Lâm Dữ Hạc không dám nghĩ những chuyện khác nữa, hai lần hôn môi trước người đàn ông đều như chuồn chuồn lướt nước, khiến cho cậu buông lỏng cảnh giác, lúc này hôn tới lại là càng lúc càng sâu, người cũng cúi xuống đè lên, vây hãm chặt chẽ cậu giữa ghế và thân thể.

Giữa răng môi tràn đầy hương vị của một người đàn ông khác, cho dù đã nhiều lần trải nghiệm tính chiếm hữu của Lục Nan, Lâm Dữ Hạc vẫn là không thể nào quen được.

Cậu lại bị hôn đến có chút mơ hồ, mê mang, đầu óc đã chẳng còn tỉnh táo nữa, tựa như giữa đêm tuyết lạnh lẽo đi vào một căn nhà gỗ nhỏ ấm áp. Lò sưởi trong góc tường đang hừng hực cháy, ngọn lửa khiến cho hơn nửa bức tường ánh lên màu đỏ rực, vang lên tiếng tách tách của ngọn lửa cháy bừng bừng, trong phòng ngập tràn mùi hương của ngọn lửa và củi đốt.

Thẳng đến khi vị trí vừa bị cắn qua bị người như là trấn an mà nhè nhẹ hôn vào, cảm giác như điện giật lan thẳng từ đầu lưỡi ra sau đầu, rốt cuộc Lâm Dữ Hạc mới tìm về được một chút thanh tỉnh từ tâm trí đang mê mang của mình.

"Không, ưm..."

Cậu có chút sợ rồi, đây dù sao cũng không phải ở nhà.

Hai người bọn họ vẫn còn ở trên xe, cách một lớp chắn, phía trước còn có tài xế và Phương tiên sinh.

Lâm Dữ Hạc miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đẩy đẩy người đàn ông đang vây hãm cậu chặt chẽ ra.

Sự chống cự của cậu lại tuyệt không có chút hiệu quả nào, thậm chí ngay cả hai tay cậu cũng bị người nọ thuận thế nắm chặt lại.

Lòng bàn tay lớn nắm lấy tay cậu, thành tư thế mười ngón tay giao nhau, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông truyền tới rõ ràng, không tiếng động sưởi ấm cậu.

Lần hôn môi này không hề vượt qua điểm mấu chốt, cuối cùng, Lục Nan vẫn là tha cho Lâm Dữ Hạc.

Anh lùi lại một chút, chừa lại cho cậu không gian để hít thở, sau đó lại cúi đầu hôn lên môi Lâm Dữ Hạc một cái rồi mới tha cho cậu, một bàn tay vươn ra vòng qua eo ôm lấy cậu.

Tay còn lại không có buông ra, vẫn tiếp tục ở tư thế mười ngón giao nhau ấy nắm lấy tay cậu.

Lâm Dữ Hạc phải chậm chạp mất một lúc, mới có thể khôi phục lại hô hấp bình thường.

Cậu do dự một chút, vẫn là hỏi: "Ca ca, có phải anh.... tâm trạng không tốt lắm?"

Lục Nan nghiêng đầu tới, rũ mắt nhìn cậu.

Khí thế của người đàn ông vẫn rất mạnh mẽ, ánh mắt nhìn cậu cũng rất chăm chú.

Tuy rằng ánh sáng trong xe không tốt cho lắm, nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn bị cái nhìn này của anh khiến cho có chút chột dạ, không nhịn được vươn lưỡi ra liếm đôi môi sưng lên của mình.

Ánh mắt Lục Nan tối sầm lại, lập tức dời đi ánh mắt, mang theo chút thờ ơ nói: "Có một chút."

Lâm Dữ Hạc sáng tỏ.



Cậu đưa tay ra khe khẽ vỗ vào mu bàn tay đang nắm lấy tay mình của người đàn ông, an ủi: "Thật ra tâm lý quyến luyến không nỡ rời xa rất là bình thường, rất nhiều người đều sẽ có tâm lý này, không cần quá để ý, đối đãi với nó bằng một trái tim bình thường là được rồi."

Trong tâm lý học, đây là một hiện tượng rất thường thấy.

Lục Nan: "..."

Ánh mắt anh lại xoay chuyển lại, hơi nheo mắt, nói: "Cho nên, em cảm thấy tôi là vì hành vi quyến luyến* không được thỏa mãn nên tâm trạng mới không tốt?"

Lâm Dữ Hạc hoài nghi: "Không phải như vậy sao ạ?"

Lục Nan lại trực tiếp đáp: "Đúng."

Lâm Dữ Hạc: "..."

Lần này ngược lại thành cậu nghẹn lời rồi.

Lục Nan lại nói: "Cho nên phải hôn nhiều thêm mấy lần, tâm trạng mới tốt được."

Lâm Dữ Hạc hơi giật mình, hiển nhiên không ngờ tới cuối cùng sẽ suy luận ra một cái kết quả như vậy.

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì liền đã cảm thấy trước mắt hơi tối lại, trên môi nóng lên.

"...?!"

Lục tiên sinh thực sự là hôn càng ngày càng lợi hại.

Lâm Dữ Hạc còn đang suy nghĩ xem loại ngấm ngầm thay đổi này không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng không hề biết hành động vươn lưỡi ra liếm môi của cậu vừa này, cũng đã là rất may mắn rồi mới có thể thoát được một kiếp.

Lục Nan lại hôn hai lần nữa mới tha cho cậu, nhưng cũng không có lùi lại bao nhiêu, mà là áp trán vào trán cậu, dùng loại tư thế thân mật này, thấp giọng hỏi cậu.

"Tôi có thể làm những gì, khiến cho tâm trạng em tốt lên đây?"

Lâm Dữ Hạc hơi sửng sốt: "... Em?"

"Ừ." Giọng điệu Lục Nan nghiêm túc: "Tôi muốn làm cho em vui vẻ."

Lâm Dữ Hạc ngẩn ra, lồng ngực nảy lên một tia ngứa ngáy.

Giống như có một cái gì đó nói không rõ đạo bất minh*, đang lặng lẽ nảy sinh.

*Nói không rõ đạo bất minh: nguyên văn "Thuyết bất thanh đạo bất minh" có nghĩa là không biết như thế nào để trình bày vấn đề, khó nói rõ ràng.

Cậu ổn định lại âm trí, gạt bỏ những suy nghĩ khác sang một bên, tỉ mỉ suy nghĩ một chút: "Em... Em có thể cả đường không phải chịu gió lạnh thổi về được đến nhà, là đã rất vui vẻ rồi."

Lục Nan thả chậm lại giọng nói: "Vậy về rồi cũng đắp chăn cho thật ấm, nghỉ ngơi cho thật tốt."

Lâm Dữ Hạc cười cười, mặt mày cong lên: "Vâng."

Đêm đông, hoa tuyết bay lả tả, vương vãi trên đất mẹ.

Tuyết rơi không tiếng động, dưới màn đêm, đã không thể phân biệt rõ ràng là cơn tuyết đầu mùa này hay là nụ hôn nhẹ nhàng ấy, cái nào càng ôn nhu dịu dàng hơn.

——

Sau cơn tuyết đầu mùa, thời gian kết hôn cũng tới gần.

So với lúc đính hôn, các loại bước lễ nghi kết hôn cũng nhiều hơn nhiều lắm, tới gần thời điểm tổ chức hôn lễ, Lâm Dữ Hạc cũng nhận được thiệp mời bản điện tử và bản giấy cứng, cần gửi tới các bạn học.

Thoạt nhìn giống như một hôn lễ đích thực.

Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc không có dự định mời bạn bè tới, dù sao đây chỉ là một hiệp nghị hôn nhân. Hơn nữa cái tuổi này của cậu kết hôn, cũng thật sự có chút quá sớm rồi.

Có điều Lục Nan thuyết phục cậu.

"Chung quy tin tức của hôn lễ cũng sẽ truyền đi, đến lúc đó bọn họ vẫn sẽ biết chuyện kết hôn của em. Nếu như không mời bạn bè tới tham gia, các bạn em có lẽ sẽ có cảm giác bị coi nhẹ, nghĩ rằng chuyện lớn như vậy mà em vẫn còn lừa bọn họ."

Lời này của Lục Nan, hoàn toàn là đứng từ góc độ của Lâm Dữ Hạc mà phân tích.

Lâm Dữ Hạc cũng đồng ý rồi.

Cậu nghĩ, đúng thật là như vậy, mời mấy người bạn tới, cũng có thể khiến cho hôn lễ càng trở nên chân thực, càng không có kẽ hở.



Nên nói là may mắn, Lâm Dữ Hạc chỉ gật đầu, không có nói những suy nghĩ ấy ra ngoài.

Chuyện mời bạn bè cứ thế mà được xác định, có điều người Lâm Dữ Hạc mời cũng tuyệt không nhiều, cuối cùng cậu cũng vẫn là chỉ gửi thiệp mời đi trong một phạm vị nhỏ.

Dù sao độ tuổi kết hôn đặt ở đây, hơn nữa đa số người Lâm Dữ Hạc quen biết cũng đều là sinh viên ngành Y, mặc dù còn chưa tới cuối kỳ nhưng mọi người cũng đều rất bận rộn.

Tuy nói là phạm vi nhỏ, nhưng lúc Lâm Dữ Hạc đưa thiệp mời tới vẫn là dọa đến không ít người.

Người kinh ngạc nhất, bị dọa nhiều nhất đương nhiên là hai vị bạn cùng phòng còn chưa biết chuyện của cậu. Chúc Bác thì còn đỡ một chút, dù sao cũng đã làm người dẫn chương trình lâu như vậy, kiến thức cũng rộng hơn chút. Chân Lăng thì không được như thế, anh là thật sự ăn kinh ngạc—— lúc nghe thấy tin tức, trùng hợp Chân Lăng đang cúi người nhặt đồ, trực tiếp bị tin tức kinh ngạc này làm cho đau cả eo.

Thế cho nên vài ngày sau lúc đi học, mỗi lần Chân Lăng đứng lên hoặc ngồi xuống đều sẽ bị đau đến mức nói lẩm bẩm.

Lâm Dữ Hạc cũng là thật lòng thật dạ xin lỗi anh, bồi thường cho anh cả một tuần uống trà hoa quả.

Tuy là có chuyện quá bất ngờ này, nhưng cuối cùng, mọi người cũng đều là tặng lời chúc phúc.

Trên thực tế, tổng cộng những người Lâm Dữ Hạc mời tới cũng không có bao nhiêu. Ngoài bạn bè ra, những thân thích cậu có thể mời tới cũng rất ít. Ngô gia đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đều đã không rõ bọn họ có tới tham gia hôn lễ hay không, mà bên nhà mẹ ruột của cậu, mẹ Lâm là con gái độc nhất, ông ngoại bà ngoại cũng đã qua đời, cũng không có thân thích nào có thể mời tới.

Người thật sự có đông đảo khách khứa, bận rộn không ngớt chính là Lục Nan, anh không chỉ có người thân là cả đại gia đình ở bên Hương Giang, mà còn có các loại đồng nghiệp thương mại, các bên đối tác, chỉ riêng xác nhận danh sách mời các nhân viên cũng đều vẫn là Lục Nan đang làm.

Tuy rằng Lâm Dữ Hạc cũng cùng tham gia lựa chọn các phương án tổ chức hôn lễ, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là nhìn thấy một số trù hoạch về mặt khái niệm, chân chính các loại thao tác thật sự và đầy đủ đều vẫn là Lục Nan đang làm.

Cách hôn lễ càng gần thì Lục Nan lại càng bận rộn. Bên Thái Bình cũng có rất nhiều công việc hàng ngày phải xử lý, ngày tổ chức hôn lễ anh lại phải xin nghỉ, lại càng cần bố trí trước các loại công việc, gần như là bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Tăng ca đã trở thành bữa cơm hàng ngày, cho dù có thâu đêm cũng phải liên tục mấy ngày liền mới xong. Tuy rằng Lục Nan hễ cứ rảnh cái là sẽ mau chóng về trở về, đốc thúc Lâm Dữ Hạc thoa son môi, nghỉ ngơi sớm, nhưng chung quy anh vẫn là có hẳn mấy đêm không thể quay về.

Những lúc Lục tiên sinh không có ở nhà cũng đều là lúc Lâm Dữ Hạc nghỉ ngơi. Nhưng vào ban đêm về cơ bản cậu đều mơ mơ màng màng cảm thấy có chút lạnh lẽo, chỉ có thể tự uống sữa bò rồi chìm vào giấc ngủ.

Chính là giống như không có chủ nhân, cái nhà này liền đột nhiên trở nên trống rỗng và lạnh lẽo đi nhiều.

Rõ ràng lúc mới bắt đầu, vị Lục tiên sinh mang dáng vẻ của máy làm lạnh này mới là nguồn gốc của sự lạnh lẽo được công nhận.

Thẳng đến ba ngày trước khi kết hôn, lúc lập tức phải xuất phát tới Hương Giang, cuối cùng thì Lâm Dữ Hạc mới gặp được Lục Nan kết thúc tăng ca.

Bác tài xế tới đón Lâm Dữ Hạc trước rồi đến đón Lục Nan tan làm, đưa hai người đến cửa hàng châu báu cao cấp xa xỉ lấy nhẫn.

Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc định tự đi một mình, cậu nghe nói Lục Nan vì làm việc mà đã ba ngày không chợp mắt, liền muốn để đối phương có chút thời gian nghỉ ngơi.

Dù sao nhẫn cưới không phải là mới, không cần hai người cùng nhau đi chọn. Đó là một cặp nhẫn cổ gia truyền, trước đó đã được gửi tới để bảo dưỡng và đổi thành kích cỡ mới, bây giờ trực tiếp tới cửa hàng lấy về là được rồi.

Có điều Lục Nan không đồng ý, vẫn kiên trì muốn cùng với Lâm Dữ Hạc.

Tài xế đón được Lục Nan xong, hai người cùng nhau tới cửa hàng châu báu. Lúc Lâm Dữ Hạc nhìn thấy Lục Nan, thần thái của người đàn ông vẫn như bình thường, tuyệt không có chút khác thường, không nhìn ra là người đã mấy ngày liền không ngủ chút nào.

Lâm Dữ Hạc không nhịn được sinh lòng bội phục.

Người làm lãnh đạo quả nhiên khổ cực, khi trước Lâm Dữ Hạc thức trắng đêm ôn tập cho tuần thi, mới hai ngày đã không chống đỡ nổi rồi chứ đừng nói chi là loại tình huống ba ngày liền không nghỉ ngơi như Lục Nan.

Không chỉ là trạng thái, tậm trạng của Lục Nan thoạt nhìn cũng rất tốt, nhân viên của cửa hàng châu báu gói kỹ nhẫn lại, lúc đồng thanh chúc bọn họ đám cưới hạnh phúc, Lục Nan còn hiếm thấy mà gật đầu, cho bọn họ câu trả lời.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng châu báu, Lâm Dữ Hạc cuối cùng cũng không nhịn được, tò mò nói: "Ca ca, hôm nay tâm trạng của anh rất tốt?"

Lục Nan sánh bước bên cạnh cậu, thấp giọng lên tiếng: "Ừ."

Lâm Dữ Hạc hỏi: "Là có chuyện tốt gì sao?"

Cậu nhớ rõ lúc xem tin tức trên đường tới đây, hình như giá cổ phiếu của Thái Bình lại tăng cao rồi.

Lâm Dữ Hạc chính là nghĩ như vậy, tay lại bị người đàn ông bên cạnh cầm lấy.

Lục Nan một tay cầm hộp nhẫn, một tay dắt Lâm Dữ Hạc, khóe môi hiếm thấy mà lộ ra một chút ý cười.

"Sắp hết hôn rồi, tâm trạng tốt."

________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không phải làm người nữa rồi, tâm trạng tốt.

Editor:

*hành vi quyến luyến hay còn có tên là attachment behaviours, và chứng bệnh của nó có tên attachment theory, mình không tìm thấy tên thuần Việt cho cái này nên tạm dịch như thế. Đúng là thuộc về phạm vi tâm lý học thật, bạn nào tò mò có thể gg search nha.

Tuần này mình ra chương kha khá rồi nên tuần sau xin phép giãn ra nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau