Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 34: Sợ tình cảm tốt, không nhịn được

Trước Sau
Lâm Dữ Hạc: "...?!"

Nam giới không có tử cung, trong cơ thể cũng không có cách nào trở thành tế bào trứng, làm sao có thể sinh con?

Cậu nghiêm túc lắc đầu: "Không thể."

Lục Nan giơ tay lên nhéo nhéo cằm Lâm Dữ Hạc.

"Cho nên nói bọn họ viết cũng không sai gì cả."

Anh nhìn lướt qua màn hình, hỏi: "Đang xem cái gì thế? Sao không nghỉ ngơi chút?"

"Đang tìm chỗ để chơi cho bạn bè em, bọn họ muốn dạo chơi ở Hương Giang chút." Lâm Dữ Hạc nói.

"Hương Giang sẽ có người tiếp đãi bọn họ, đến lúc đó sắp xếp lựa chọn sau cũng không muộn." Lục Nan nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, đến bên kia vẫn còn phải bận rộn."

Lâm Dữ Hạc liền gật đầu vâng lời.

Lúc đến Hương Giang là khoảng mười một giờ sáng, hai người cũng không tới Lục gia trước, mà là ăn bữa trưa ở gần đó.

Đến buổi trưa, Lục Nan nói buổi chiều phải đi gặp trưởng bối trong nhà trước, sau đó tới xem nơi tổ chức hôn lễ.

Lâm Dữ Hạc đương nhiên không phản đối.

Chờ hai người ăn trưa xong, Lâm Dữ Hạc liền nhận được một tin tức—— bạn thân đi chuyên cơ tới tham gia hôn lễ đã đến nơi rồi.

Lịch trình của Lâm Dữ Hạc hôm nay quá bận rộn, thực sự không rút ra được thời gian đích thân đi chơi cùng bạn bè. Cậu chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại tới, muốn hỏi tình trạng bên bọn họ một chút.

Kết quả Thẩm Hồi Khê nhận điện thoại vừa nghe thấy lời này, liền trực tiếp nói: "Không sao, cậu cứ làm chuyện bên chỗ cậu là được rồi, không cần quan tâm tới bên chúng tớ."

Lâm Dữ Hạc hỏi: "Các cậu gặp được người hướng dẫn chưa?" "Gặp được rồi" Thẩm Hồi Khê nói: "Có điều bọn tớ đã định đi dạo chơi cùng với các đàn anh đàn chị rồi, bọn họ rất quen thuộc chỗ này."

Lâm Dữ Hạc không hiểu: "Đàn anh đàn chị?"

Lần này tuy rằng cậu cũng mời một số đàn anh đàn chị thân quen tới đây, nhưng mọi người đều đang là sinh viên, cũng chưa từng nghe thấy có ai cực kỳ quen thuộc với Hương Giang.

"Không phải những người mà chúng ta quen, là khách bên Lục tổng mời tới." Thẩm Hồi Khê giải thích: "Không phải bọn tớ đi cùng một máy bay sao, trên đường tới liền trò chuyện với nhau. Kết quả trong số những khách mời của Lục tổng có không ít người là tốt nghiệp từ đại học Yến Thành, còn có mấy vị là đàn anh của khoa chúng ta."

"Bọn họ đều rất thân thiện, cả chặng đường cũng nói chuyện với nhau thành thân quen rồi, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, mọi người liền tính cùng nhau đi chơi."

Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ, này thật đúng là trùng hợp.

Có điều suy nghĩ kỹ một chút, khách mời của Lục tiên sinh hầu như đều là tinh anh trong các lĩnh vực, sinh viên tốt nghiệp Yến Đại sẽ ngồi vào những vị trí ấy cũng không kỳ lạ.

Có cái quan hệ bạn cùng trường này, vô hình trung mọi người đều thấy được kéo gần lại hơn rất nhiều, Lâm Dữ Hạc cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng chuyện của bạn bè nữa.

Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Dữ Hạc liền cùng Lục Nan lên xe. Lục tiên sinh nói muốn đi gặp trưởng bối, tuy rằng Lâm Dữ Hạc đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghĩ tới phải đi gặp người của Lục gia, cậu vẫn cảm thấy chuyến này sẽ không quá dễ dàng.

Bất kể là giới truyền thông của Hương Giang hay là Yến Thành, cách nói đều rất giống nhau—— quan hệ giữa Lục Nan và Lục gia thực sự rất kém.

Lục gia lập nghiệp bằng vận tải đường biển, cũng có một vị trí trong bất động sản ở Hương Giang, tuy rằng đà phát triển trong những năm gần đây đã chậm lại, nhưng vẫn là hào môn thế gia có tiếng lâu đời. Lúc trước khi Ngô Hân giới thiệu tình huống Lục gia đã nói qua, ông cụ Lục có bốn đứa con, con cả và con út đã tạ thế, tới thế hệ của Lục Nan, tính cả Lục Nan, Lục gia cũng chỉ có ba người là nam.

So sánh với những hào môn khác ở Hương Giang, này gần như đã được coi là ít con nối dõi rồi.

Nhưng mặc dù như vậy, người cháu đích tôn của dòng nhà chính Lục Nan này vẫn như cũ không hề nhận được sự hoan nghênh của Lục gia, thậm chí khi trước hình như Lục gia còn náo ầm ĩ chuyện đoạn tuyệt quan hệ. Lục Nan cũng từng sửa tên, không có kế thừa chữ "Anh" của Lục gia.

Hơn nữa ngày hôm nay sau khi Lục Nan xuống máy bay cũng không trực tiếp tới Lục gia, mà là trực tiếp dùng cơm trưa ở bên ngoài, thật ra cũng có thể nói rõ rất nhiều thứ.

Chiếc xe chở hai người chạy được nửa đường thì dừng lại trước một cửa hàng hoa. Lâm Dữ Hạc theo Lục Nan đi vào, chỉ thấy người đàn ông trực tiếp chọn một bó hoa cúc trắng, và một bó hoa hồng trắng.

Lâm Dữ Hạc hơi bất ngờ.

Tuy rằng quan hệ không tốt, nhưng trực tiếp tặng người bề trên hoa cúc trắng... Hình như cũng không ổn lắm.

Vẻ mặt của cậu quá dễ đoán, Lục Nan liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhàn nhạt giải thích: "Đi thăm cha mẹ tôi."

Lâm Dữ Hạc lúc này mới hiểu được, Lục tiên sinh nói muốn đi gặp trưởng bối, tuyệt không phải là muốn đi gặp người của Lục gia, mà là muốn tới mộ của ba mẹ.

Trên đường tới đó, ánh mặt trời của buổi chiều cũng dần dần biến mất, sắc trời chuyển sang tối mờ, tầng mây dày đặc đè xuống, không khí cũng từ từ chuyển lạnh.

Lúc đến nơi, Lục Nan lại buộc Lâm Dữ Hạc mặc thêm một chiếc áo khoác rồi mới thả cậu xuống xe.

Phần mộ của ba mẹ Lục Nan nằm trong khu mộ của tổ tiên Lục gia. Phần mộ của tổ tiên Lục gia chiếm cả một ngọn núi, gần đó lại có dòng suối vây quanh, có thể nói là vùng đất phong thủy trù phú non xanh nước biếc.

Ở Hương Giang tấc đất tấc vàng, có thể sử dụng một nơi lớn như vậy để xây dựng phần mộ tổ tiên, đủ để nhìn ra Lục gia giàu có, xa xỉ biết nhường nào.

Ngoại trừ vị trí tốt, phần mộ tổ tiên Lục gia được sửa sang cũng rất khí thế, thậm chí còn xây một quảng trường nhỏ trên một chỗ bằng phẳng. Có điều tuy ba của Lục Nan là đích tôn, nhưng lại không thể tiến vào phần lăng mộ chính, trái lại bị xếp gọn ở một chỗ rất nghiêng.

Sau khi hai người vào cổng xong vẫn luôn đi theo hướng nghiêng, đi một lúc lâu, thậm chí ngay cả nghĩa trang cũng không thấy đâu nữa rồi, mới đi tới trước mộ của ba mẹ Lục Nan.

Lâm Dữ Hạc nhớ rõ trong tài liệu mẹ kế đưa cho cậu đã đề cập tới, trước đây ba Lục Nan khăng khăng muốn rước một người con gái không môn đăng hộ đối về làm vợ, cãi nhau với trong nhà một trận không vui vẻ gì, mãi đến cuối cùng cũng không thể giải hòa. Sau này, ba mẹ Lục Nan liền rời khỏi Hương Giang, tới Mỹ phát triển. Nhiều năm sau, bọn họ lại về nước, sáng lập ra tập đoàn Thái Bình.

Ông cụ Lục từ đầu đến cuối vẫn không đồng ý với hôn sự này, ông ta chướng mắt mẹ Lục, cũng không vừa ý với con trai cả phản nghịch, liền dẫn tới chán ghét cả Lục Nan.

Nhìn từ đây, tất cả những điều tài liệu nói quả thực đều là thật.

Sắc trời càng ngày càng tối, hai người đi tới trước bia mộ, mấy người mặc tây trang đen đi theo sau bọn họ đều dừng lại cách bọn họ vài bước.

Đây là một ngôi mộ chôn chung của hai người, so với khí thế của khu mộ chính, khu mộ này trông có vẻ đơn giản hơn nhiều.

Có điều bia mộ rất sạch sẽ, xung quanh không có một chút cỏ dại bụi bặm, đồ cúng tế cũng đều là tươi mới, có vẻ thường được quét sạch xử lý.

Lâm Dữ Hạc đã có kinh nghiệm tảo mộ của mẹ ruột, đoán được Lục tiên sinh có lẽ là cố ý thuê người, tới đây xử lý theo định kỳ.

Nhìn ra được, tuy rằng quan hệ giữa Lục tiên sinh với Lục gia rất kém, nhưng tình cảm với ba mẹ lại rất thắm thiết.

Hai người cũng nhau tiến lên, đặt hoa cúc trắng và hoa hồng trắng xuống trước bia mộ, cúi mình, đứng yên.

Trên bia mộ, ba Lục và mẹ Lục đang mỉm cười hiền hoà với bọn họ.

Bầu trời tối tăm, u ám và buồn bã. Lục Nan từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, từ lúc bước vào nghĩa trang, anh đã không còn nói chuyện nữa. Khí thế toàn thân người đàn ông vốn dĩ là lạnh lùng cứng rắn, lúc này càng giống như một lưỡi sao sắc bén rút ra khỏi vỏ, phản chiếu ánh sáng chói mắt, lạnh lùng khiến người khác run rẩy.

Lưỡi dao quá mức sắc bén, khí thế lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, cường hãn như vậy, tới gần sẽ làm tổn thương người khác.

Bởi vậy lưỡi dao sắc bén cũng rất cô độc.

Lâm Dữ Hạc cùng đứng yên với đối phương, cậu biết rõ hơn ai hết, loại thời điểm này sẽ là tâm trạng gì.

Lâm Dữ Hạc muốn lùi lại một chút, để cho Lục tiên sinh ở riêng với ba mẹ một chút, nhưng cậu vừa mới chuẩn bị lui về phía sau, cổ tay đã bị người nắm lấy.

Lục Nan không nói gì, cũng không quay đầu lại, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Lâm Dữ Hạc ngẩn người, liền đứng bất động lại.

Lục Nan nói "tới gặp trưởng bối một chút", liền thật sự là nghiêm túc gặp phụ huynh, bọn họ đứng trước bia mộ thật lâu, kề vai sát cánh, sóng vai.

Cùng nhau.

Mãi đến khi sắc trời dần dần tối xuống, Lục Nan mới bước lên phía trước, cẩn thận đặt đồ cúng xuống, lại cúi mình xuống, rời khỏi chỗ này.

Hai người đi ra chưa được bao lâu thì trời cũng đổ mưa.

Mưa không tính là lớn, nhưng rất dày hạt, lất phất dính trên thân người, có chút phiền lòng.

Lục Nan bật lên một chiếc ô, hai người cùng nhau đi đến cổng nghĩa trang. Bọn họ còn chưa đi ra ngoài thì gặp phải một người đàn ông ở ngay ngoài cổng.

Lâm Dữ Hạc đã xem qua ảnh chụp, nhận ra người đến là em họ của Lục Nan, Lục gia nhị thiếu, Lục Anh Minh.

Lục Anh Minh mặc một bộ tây trang trắng tuyết, đeo một chiếc kính râm to, đồng hồ trên cổ tay được đính một vòng tròn kim cương, rất lấp lánh.



Gã nghiêng người dựa vào chiếc xe thể thao cùng màu bên cạnh, bên cạnh có người cung kính che ô cho gã.

Lục Anh Minh gẩy kính râm một cái, cúi đầu nhìn qua khe hở của kính râm, cười một cái thành tiếng.

"Không ngờ rằng mày cũng rất thức thời đấy, thật sự ngoan ngoãn đợi đến hôm nay mới quay về."

"Sao, tự biết bản thân cả người đều là xúi quẩy, ngại ra ngoài gây hại cho người khác rồi?"

Lục Anh Minh ngẩng đầu lên, dùng cằm đối diện với người khác, ngạo mạn đến cùng cực. (mặt vênh như đang đợi một bãi nước bọt từ trên trời rơi xuống:)))

"Được rồi, ngày mai có nói như thế nào đi chăng nữa cũng là xung hỉ*, còn coi như có chút tác dụng, hôm nay ông cụ ngoại lệ cho phép mày về nhà, đi thôi."

*Xung hỉ: cưới vợ để giải trừ vận xui

Rõ ràng là cách đối đãi khinh miệt tột độ, lại bị gã nói thành như ban ân, tựa như còn muốn Lục Nan phải mang ơn đội nghĩa vậy.

Chỉ có điều gã nói một cách kiêu ngạo như vậy, Lục Nan đi ra từ nghĩa trang lại cũng không hề ngừng cước bộ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc Lục Anh Minh một cái.

Hệt như là không hề cảm nhận được sự tồn tại của tên to xác sống sờ sờ ra như thế, Lục Nan trực tiếp dẫn Lâm Dữ Hạc lên xe.

Lục Anh Minh bị loại thái độ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới này làm cho kinh sợ, thậm chí còn không phát hỏa lên như thường ngày, gã một bộ không thể tin hỏi: "Thái độ này của mày là gì đấy, mày có còn muốn về Lục gia nữa không?"

Lục Nan đã lên xe, trả lời Lục Anh Minh chính là Phương Mộc Sâm đằng sau anh.

"Phó giám đốc Lục, vốn dĩ Lục tổng của chúng tôi cũng không có ý định quay về."

Phương Mộc Sâm nói rất khách khí, nhưng cái cách so sánh xưng hô này lại đâm chọc vào lòng người khác đến lạ kỳ.

Lục Anh Minh nổi giận: "Mày là cái thá gì chứ? Cũng xứng nói chuyện với tao? Cút!"

Gã đang muốn đi đuổi theo Lục Nan, lại nghe thấy Phương Mộc Sâm nói: "Xem ra tinh thần của phó giám đốc Lục cũng không tồi."

Phương Mộc Sâm cười đến là nhã nhặn ôn tồn: "Không giống với lần trước chúng ta gặp mặt, ngài bị cảnh sát giao thông ở Thượng Hải mời ở lại uống trà, sắc mặt lúc đó quả thật hơi xấu..."

Chuyện lần đó bị cảnh sát giao thông trong nội địa giữ lại, dẫn đến chân dung của Lục Anh Minh được hiển thị trên các màn hình cảnh báo ở các nơi trên đường phố trong suốt một tháng liền, dẫn tới cánh truyền thông Hương Giang náo nhiệt như đón giao thừa.

Cho tới bây giờ, chuyện này vẫn như cũ là cái chân đau của Lục Anh Minh.

Gã vừa nghe câu này liền bạo phát rồi, trực tiếp bắt đầu dùng thứ ngôn ngữ hỗn tạp giữa tiếng Hương Giang và tiếng Anh chửi mắng Phương Mộc Sâm.

Nhưng xe của Lục Nan đã lái đi rồi.

Lục Nan nói không có ý định về Lục gia, liền thật sự không về, ô tô chở hai người, trực tiếp lái đến nơi tổ chức đám cưới.

Mưa vẫn rơi không ngừng, mây đen phủ kín khắp bầu trời, nặng nề đè xuống, như vẻ đã đè tới những tòa nhà cao tầng.

Cả thành phố đều chìm trong sắc mây u ám, khiến người ta ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

Lục Nan vẫn không mở miệng, giữ trầm mặc nhìn về phía trước, thoạt nhìn tâm trạng không phải tốt lắm.

Nhưng Lâm Dữ Hạc có thể cảm nhận được đó không phải là bởi vì chuyện gặp phải Lục Anh Minh.

Mà là bởi vì ba mẹ của anh.

Từ lúc chụp ảnh ở trên đảo hôm qua, Lâm Dữ Hạc đã phát giác ra được tình cảm của Lục tiên sinh với ba mẹ rất tốt.

Một thành phố Hương Giang to lớn như vậy, điều duy nhất khiến Lục Nan bận tâm, dường như cũng chỉ có ba mẹ của anh.

Ngày mưa sẽ cực kỳ tắc đường, ô tô lái suốt hơn một giờ, bọn họ mới đến nơi ngày mai tổ chức hôn lễ.

Không giống như khách sạn xa hoa tựa lâu đài khi tổ chức tiệc đính hôn, nơi tổ chức hôn lễ là một lễ đường không tính là quá to, thậm chí nơi này nhìn có vẻ có niên đại khá lớn, trang trí ở bên ngoài và bên trong đều rất xưa cũ.

Có điều ở đây ấm áp hơn so với lúc đính hôn nhiều lắm, mỗi một đồ trang trí ở trong đó, cũng gần như toàn bộ đều là hai người đích thân lựa chọn.

Lâm Dữ Hạc sóng vai cùng Lục Nan đi vào, trong lễ đường cũng có không ít người đang bận rộn. Vì hôn lễ ngày mai, ở đây đã trang trí mới lại hoàn toàn, bục phát biểu về cơ bản cũng đã thành hình, chỉ còn thiếu mỗi hoa tươi sáng mai cắt ở vườn rồi trực tiếp đưa tới.

Mỗi một chi tiết ở đây, Lâm Dữ Hạc đều đã nhìn thấy trong sơ đồ khái niệm, nhưng cảm giác khi cậu thật sự nhìn thấy ở bên ngoài cũng không giống lắm, vẫn mới mẻ lạ lẫm như trước.

Cậu đang quan sát tứ phía thì trước mặt liền có một người trẻ tuổi đi tới.

Chàng thanh niên này chừng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, mặt mày rạng rỡ. Lâm Dữ Hạc nhìn nhiều hơn hai cái mới nhận ra người nọ.

Vị này hình như là một người em họ khác của Lục tiên sinh, Lục gia tam thiếu, Lục Anh Thuấn.

Quả nhiên, chàng thanh niên vừa tới liền mở miệng: "Anh cả."

Khác với Lục Anh Minh, Lục tam thiếu tao nhã lễ độ, gọi một tiếng anh cả xong, còn mỉm cười chào hỏi với Lâm Dữ Hạc: "Anh dâu."

Lâm Dữ Hạc bị một tiếng "Anh dâu" này làm cho sửng sốt một chút.

Lục Nan liếc Lục Anh Thuấn một cái, anh ta đối với sự lãnh đạm của người đàn ông cũng không có phản ứng gì, vẫn cười nói như trước: "Em là tới tặng hai vị tân nhân món quà."

Lục Anh Thuấn vẫy vẫy tay với người đằng sau anh ta, liền có người bưng hai hộp quà đi tới.

Lục Anh Thuấn lấy một hộp quà trong đó, vừa tháo ra vừa nói: "Có phải anh hai tới tìm anh rồi không?"

Anh ta lắc đầu: "Anh ấy vẫn là cái loại tính tình ấy, không nhớ được lâu."

"Lúc em tới đây, vốn dĩ chị cũng muốn theo tới, bị cô ba ngăn cản lại rồi." Lục Anh Thuấn nói: "May là chị ấy không tới đây, nếu không nhìn thấy lễ đường này, sợ rằng lại muốn nhảy ra bệnh vặt."

Anh ta cười cười: "Lần trước chị ấy tới tham gia tiệc đính hôn của anh cả, còn nói khách sạn lần đó quá kém."

Lâm Dữ Hạc phản ứng lại.

Người chị mà Lục Anh Thuấn nói đến, có lẽ là cô gái mặc váy đỏ chỉ nói tiếng Anh mà cậu gặp ở tiệc đính hôn.

Lục Anh Thuấn nói: "Có điều em cũng không ngờ rằng anh cả sẽ chọn chỗ này, vốn dĩ trong nhà đều định sắp xếp một triển lãm ở khu hội nghị cao cấp cho anh cả."

"Nhưng đây là hôn lễ của anh cả, đương nhiên còn cần xem sắp xếp của chính anh cả."

Lục Anh Thuấn nói xong, liền đem hộp quà đã gỡ ra đưa tới: "Đây là quà tặng cho anh cả."

Đó là một chiếc đồng hồ cơ Cartier màu xanh băng, tuy rằng Lâm Dữ Hạc không rõ lắm về giá tiền, nhưng nhìn nhãn hiệu và hào quang lộng lẫy xung quanh mặt đồng hồ, cũng có thể đoán được chiếc đồng hồ đeo tay này có giá trị xa xỉ. Mà món quà Lục Anh Thuấn tặng, Lục Nan cũng quả thực nhận lấy.

Thoạt nhìn, quan hệ giữa Lục tiên sinh và Lục tam thiếu coi như không tệ.

Lâm Dữ Hạc đang nghĩ ngợi, đã thấy Lục Anh Thuấn mở hộp quà thứ hai ra, đưa về phía cậu.

"Đây là quà tặng anh dâu."

Cậu cũng có? Lâm Dữ Hạc giật mình.

Lục Anh Thuấn nói: "Em nghe nói bình thường anh dâu thích thư pháp, liền tặng một chiếc bút máy, hy vọng anh sẽ thích."

Lâm Dữ Hạc có hơi ngạc nhiên.

Cậu không ngờ tới đối phương còn sẽ biết chuyện mình luyện chữ.

Mà chờ đến khi cậu nhìn thấy rõ hình dáng của quà tặng thì lại càng kinh ngạc hơn.

Chỉ thấy trong hộp quà có một cây bút máy lẳng lặng nằm im, màu vàng kim trên thân bút tinh xảo lại tuyệt đẹp, đường nét hoàn hảo.

Vậy mà lại là MONTBLANC Montblanc 149 Taipan*.

Cây bút này giá gốc khoảng trên dưới một trăm nghìn tệ, nhưng bởi vì đây là phiên bản kỷ niệm, chỉ phát hành 75 chiếc, đã không còn xuất bản nữa từ lâu, hiện tại đã là một chiếc khó có được, thật sự cực kỳ quý báu.

Nhưng điều khiến cho Lâm Dữ Hạc để ý không phải là giá cả của cây bút này, mà là MONTBLANC Montblanc 149 Taipan thực sự đã quá nổi danh trong giới rồi, quanh năm chiếm ba vị trí đầu trong chủ đề "Cây bút tình yêu trong mơ được khao khát nhất" trên các diễn đàn lớn.



Lâm Dữ Hạc viết cả bút lông và bút máy, đương nhiên đã nghe qua danh hiệu của nó.

Cây bút này đối với cậu mà nói, hoàn toàn không giống như là món quà tùy tiện tặng tới, ngược lại càng giống như là dựa theo sở thích của cậu mà chọn.

Lâm Dữ Hạc không biết có nên nhận món quà quý giá như vậy hay không, cuối cùng vẫn là người của Lục Nan nhận hộp quà về.

Lâm Dữ Hạc nói: "Cảm ơn."

Lục Anh Thuấn cười cười: "Anh dâu thích là tốt rồi."

Anh ta giống Lục Nan tới ba phần, tướng mạo cũng là loại anh tuấn vô cùng có tính xâm lược này, chỉ có điều anh ta vẫn luôn cười, thoạt nhìn có vẻ dễ tiếp cận hơn nhiều.

"Tân hôn vui vẻ."

Lâm Dữ Hạc cảm thấy có chút kỳ diệu.

Từ lông mày, thật ra cậu có thể nhìn ra chỗ tương đồng của ba người anh em họ của Lục gia này, nhưng sự khác biệt về tính cách của ba người họ, thật sự là quá lớn rồi.

Lục Anh Thuấn không nán lại lâu, tặng quà xong rồi liền rời đi.

Lâm Dữ Hạc và Lục Nan tiếp tục kiểm tra lễ đường, các quy trình của hôn lễ trước đó bọn họ đã diễn luyện qua ở Yến Thành, hiện tại chỉ cần xem xét chỗ tổ chức này.

Hai người còn đi gặp người quản lý của lễ đường, là một đôi vợ chồng già. Ngày thường cặp vợ chồng này sống ở ngay trong lễ đường, lần này tổ chức hôn lễ, bọn họ còn sẽ làm người chứng hôn cho hai người. Ông lão mặc một bộ tây trang, khuôn mặt nghiêm túc, mái tóc bạch kim được chải tỉ mỉ.

Ông trao đổi chuyện làm chứng hôn ngày mai với Lục Nan, Lâm Dữ Hạc liền thuận theo vậy mà đi cùng bà lão, đi dạo trong lễ đường.

Bà lão ôn hòa hơn ông lão rất nhiều, vết chân chim nơi khóe mắt lúc nào cũng mang theo ý cười. Có điều bà lão không nói được, chỉ có thể dùng thủ ngữ, được một cô gái đi bên cạnh phiên dịch.

Bà lão dùng thủ ngữ giới thiệu sơ lược một chút về lịch sử lễ đường, Lâm Dữ Hạc nghe cô gái phiên dịch, hỏi: "Nơi này là lễ đường của tôn giáo nào ạ?"

Cậu muốn tìm hiểu một chút, miễn cho phạm phải cấm kỵ gì đó.

Bà lão ra hiệu, cô gái nói: "Ban đầu ở đây là lễ đường của đạo Thiên Chúa, sau lại trở thành lễ đường của đạo Cơ Đốc, sau này lại còn làm lễ đường của dân bản địa, cho tới bây giờ, đã không còn là lễ đường của giáo cụ thể nào, chỉ là một lễ đường bình thường mà thôi."

Bà lão ra hiệu rất nhiều, im lặng, ôn nhu nói: "Kỳ thực thuộc về giáo phái nào, cũng không quan trọng."

"Có người tin thần thật, có người tin tượng đất, có người tin bản thân."

Bà đè lồng ngực của mình.

"Tín ngưỡng vĩnh viễn ở trong lòng của mỗi người."

Cảm xúc Lâm Dữ Hạc khẽ động.

Sắc trời đã tối xuống, bên ngoài là tiếng gió xen lẫn với tiếng mưa rơi, mà trong lễ đường cổ kính này, giọng nói lanh lợi và dịu dàng của cô gái, đang giảng đạo lý một cách sâu sắc và chất phác.

Tứ phía đều tràn ngập sự yên lòng cát tường và vui vẻ.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, còn nhìn thấy một bức ảnh treo trên bức tường.

Đó là một bức ảnh đen trắng cũ, chụp lại chính là cảnh trong lễ đường. Trên lễ đài, vợ chồng già khi còn trẻ đang làm chứng hôn cho một đôi tân hôn.

Lâm Dữ Hạc còn thấy được chữ ký ở góc dưới bên phải của bức ảnh.

Không rõ năm tháng, đám cưới của cặp đôi Lục Hồng Tễ.

Này vậy mà lại là ảnh chụp hôn lễ của ba mẹ Lục tiên sinh.

Lâm Dữ Hạc đang ngạc nhiên thì bên cạnh đã xuất hiện một dáng hình cao to quen thuộc.

Là Lục Nan đã trò chuyện với ông lão xong.

"Đây là nơi ba mẹ tôi kết hôn." Lục Nan nói.

Tâm trạng của anh hôm nay không tính là quá tốt, không nói chuyện nhiều lắm, nhưng khi nói chuyện với Lâm Dữ Hạc, giọng điệu vẫn trầm thấp chầm chậm như cũ.

"Lúc đó Lục gia không đồng ý hôn sự của bọn họ, bọn họ cũng không có tiền tới nơi xa xỉ để tổ chức hôn lễ, liền tới nơi này kết hôn."

Lâm Dữ Hạc ngẩn người.

Cậu nhớ tới lúc Lục tam thiếu tặng quà đã nói, Lục gia định tổ chức hôn lễ ở một hội trường cao cấp cho Lục Nan, Lục Nan lại chỉ khăng khăng lựa chọn nơi này.

Cậu thậm chí hơi hoảng hốt, có một loại ảo giác.

Thật giống như Lục tiên sinh quyết định kết hôn ở Hương Giang, cũng không phải là bởi vì Lục gia...

Mà là vì tới nơi ba mẹ tổ chức hôn lễ này.

——

Nhìn lễ đường kết hôn xong, trời cũng đã tối đen xuống. Bởi vì trời mưa, hai người cũng không đi xem cảnh đêm Hương Giang nữa, mà là đi vòng trở về khách sạn.

Dù sao ngày mai phải bận rộn cả ngày, ngày hôm nay cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Nơi bọn họ tới là một chuỗi khách sạn quốc tế. Ở đây cũng là khách sạn có cổ phần của tập đoàn Thái Bình, hai người đi vào, lập tức được viên khách sạn tiếp đãi tương đối nhiệt tình.

Vốn dĩ hai người muốn trực tiếp lên lầu, có điều Lục Nan nhận được một cuộc điện thoại, là chuyện công việc, anh liền tạm thời tìm một phòng nghỉ để nói chuyện.

Lâm Dữ Hạc đợi anh ở một phòng nghỉ khác.

Ngoài có trà nóng mà bồi bàn đưa tới ra, nhân viên lập kế hoạch của công ty tổ chức đám cưới cũng có mặt ở đây. Trong đó có một người phụ nữ trung niên chính là người phụ trách vẫn luôn liên hệ các loại sự vụ với Lâm Dữ Hạc, bà lại xác nhận lại hành trình tới lễ đường chiều nay với Lâm Dữ Hạc.

Bồi bàn vừa lúc tới đây đưa thẻ mở cửa phòng, Lâm Dữ Hạc thấy hai thẻ mở cửa phòng khác nhau, có chút bất ngờ: "Chúng tôi là hai phòng khác nhau?"

Bồi bàn gật đầu, người phụ nữ trung niên cũng nói: "Đúng vậy, đêm nay hai vị chắc là chia phòng ngủ."

Bồi bàn rời đi, Lâm Dữ Hạc không rõ nguyên nhân lắm, hỏi: "Là vì có quy tắc tận lực tránh gặp nhau trước khi kết hôn sao?"

Người phụ nữ nở nụ cười, nói: "Không phải, Lục tổng đã nói từ trước với chúng tôi rồi, toàn bộ hôn lễ đều không có gì quy củ và chú ý nào cả."

Lâm Dữ Hạc nghi hoặc: "Vậy là...?"

Người phụ nữ nói: "Đây là dựa vào gợi ý của kinh nghiệm của người đi trước. Thường thì, chúng tôi đều không kiến nghị cặp tân nhân trước khi kết hôn ngủ chung một phòng, sợ vợ chồng son tình cảm tốt, không nhịn được, ngày hôm sau không dậy nổi, làm trễ nãi thời gian tổ chức hôn lễ."

Lâm Dữ Hạc sửng sốt: "...?!"

Cậu nghe hiểu, lại bắt đầu nghi ngờ chính mình nghe lầm rồi.

Mà lời tiếp theo của người phụ nữ lại càng khiến cho cậu kinh ngạc hơn——

"Vậy nên vừa sáng Lục tổng đã đặt hai phòng cho đêm nay."

Lâm Dữ Hạc hoàn toàn kinh ngạc đến phát ngốc rồi.

... Chẳng lẽ Lục tiên sinh thật là nghĩ như vậy?!

________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai là cưng sẽ biết chú ấy nghĩ thế nào rồi.

Chú Lục nghĩ còn quá phận hơn cái này nhiều!

Chương sau hôn lễ! Đợi lâu rồi ha!

*MONTBLANC Montblanc 149 Taipan: hay còn gọi là Meisterstück Gold-Coated 149 Fountain Pen, Bộ sưu tập bút mực mạ vàng Montblanc Meisterstück 149 từng được giới doanh nhân toàn cầu coi là một thiết kế viết nên lịch sử. Được giới thiệu vào năm 1924 với tên gọi mang nghĩa là "Kiệt tác", Meisterstück vượt mặt mọi thương hiệu bút ký khác và đã trở thành biểu tượng cho dòng chữ sang trọng chất lượng cao nhất thời điểm ấy và vẫn trụ vững vị trí ấy cho đến nay.



Editor: idol comeback nên hí hửng dịch truyện, mà dài quá đi ToT. Ặc ặc cuối cùng cũng sắp được kết hôn rồi, ngày kết hôn có chuyện gì thì bạn nào cũng biết đúng hông???? tui cũng k biết là có H hay không nữa, nhưng tình hình này mạnh dạn đoán không

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau