Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được
Chương 77: Vì em, trở thành dáng vẻ mà em thích.
Cánh cửa gỗ đóng thật chặt, những hoa văn được điêu khắc trên đó tinh tế lại tao nhã.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc tay nắm cửa mới khẽ nhúc nhích, cánh cửa chậm rãi được mở ra từ bên trong.
Lục Nan kiên nhẫn chờ đợi, anh khoanh tay nhìn bóng dáng thon dài gầy yếu của chàng thanh niên đang rõ dần theo sự mở rộng của khe cửa.
Lâm Dữ Hạc vẫn cúi thấp đầu, cậu mở cửa xong cũng không dám nhìn anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào hoạ tiết ẩn trên quần tây của mình, nhỏ giọng nói.
"Tối hôm qua... Em uống say."
Lục Nan nhấc tay lên khẽ ma sát ngón tay thon dài, sau đó một vật hình thoi nhỏ xíu bỗng xuất hiện trên ngón tay anh.
"Tôi đã lấy thẻ ghi nhớ trong camera ra." Giọng anh thản nhiên: "Muốn xem không?"
Lâm Dữ Hạc nghe thấy thế thì giật mình, cậu mạnh mẽ lắc đầu, sau đó mở to mắt vươn tay ra với lấy cánh tay Lục Nan.
"Không xem, không xem!"
Lục Nan lật tay lại nắm lấy ngón tay của cậu, kéo cậu ra khỏi phòng ngủ.
"Vậy đi ăn sáng trước đã."
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp nhìn rõ thẻ ghi nhớ thì đã bị anh cất đi, cậu thấp thỏm trong lòng, chỉ có thể tìm bừa một chủ đề nào đó để gợi chuyện.
"Ca ca chú ý bữa sáng thật đó." Lâm Dữ Hạc khô khan nói: "Trước đây em tưởng rằng những người có chức vị như chủ tịch đều sẽ bận đến mức ba bữa bị đảo loạn..."
"Lúc bận thì không còn cách nào khác."
Không ngờ Lục Nan lại nghiêm túc trả lời câu hỏi này của cậu.
"Nhưng những lúc có điều kiện thì bắt buộc phải ăn đúng giờ để giữ thể lực và sức khoẻ, phải tự giác mới đổi lấy được hiệu quả cao."
"Đây mới là có trách nhiệm với công việc." Lục Nan nói: "Cũng là có trách nhiệm với bản thân."
Anh vân vê ngón tay của Lâm Dữ Hạc.
"Nhất là em, thể chất kém còn thích làm bừa."
Lâm Dữ Hạc mím môi.
Không biết có phải do cuộc trò chuyện thẳng thắn tối qua hay không, cậu cảm thấy mình đã hiểu rõ hơn một chút về ca ca.
Ví dụ như bây giờ, cậu nghe ra được ngữ khí của đối phương không phải là trách móc, mà là... cưng chiều.
Rất kỳ lạ, rõ ràng là giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh đến mức gần như là lạnh nhạt, vẻ mặt anh cũng vẫn không chút biểu cảm như thường ngày, những điều này trông có vẻ không có chút liên quan nào với từ "cưng chiều" nhưng Lâm Dữ Hạc lại thật sự cảm thấy như vậy.
Sau đó cậu chợt nghe thấy Lục Nan nói: "Nếu giám sát còn không có hiệu quả thì phải có hình phạt tương ứng."
Lâm Dữ Hạc ngẩn người, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Nan thì thấy người đàn ông lại giơ tay lên, lấy thẻ ghi nhớ ra.
Lâm Dữ Hạc: "... Em nhớ rồi!"
Lục Nan hài lòng cúi đầu hôn lên trán cậu.
"Ngoan."
Tầm mắt Lâm Dữ Hạc bị chắn một lúc, chỉ không nhìn thấy trong chốc lát cậu đã không biết người đàn ông cất thẻ ghi nhớ ở đâu.
... Cậu lầm rồi, cưng chiều ở đâu ra, rõ ràng là ác độc!
Cậu ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông ăn sáng, mang theo hy vọng chuyện đêm qua có thể nhanh chóng bị bỏ qua. Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống nhà ăn, Lục Nan đã cất lời.
"Chuyện tối qua, em còn nhớ được bao nhiêu?"
"..."
Cánh tay đang cầm bát canh giải rượu của Lâm Dữ Hạc run một cái.
--
Lần này Lục Nan không bắt nạt cậu nữa mà trực tiếp nói: "Nếu như không nhớ rõ, tôi sẽ giải thích cho em một lần nữa về nguyên nhân em quên mất tôi."
Sau khi say rượu, Lâm Dữ Hạc thành thật cực kỳ, ngoài việc dính Lục Nan ra thì cậu cũng nói hết những chuyện còn vướng mắc trong lòng.
Nếu đã biết cậu để ý chuyện này, đương nhiên Lục Nan sẽ giải thích.
Lâm Dữ Hạc rũ mắt, cậu nhấp một ngụm canh rồi khẽ đáp.
"Em nhớ hết."
Cậu hơi xấu hổ, nhưng vẫn giải thích.
"Tửu lượng của em không tốt, nhưng sẽ không quên... ngày hôm sau vẫn sẽ nhớ rõ."
Số lần Lâm Dữ Hạc uống say không nhiều, ngoài tửu lượng kém ra thì cũng có nguyên nhân là cậu không muốn mình thất thố sau khi uống say.
Mỗi người sau khi uống say sẽ có những phản ứng khác nhau, đến lượt Lâm Dữ Hạc lại là... nói nhiều. Trước đây có lần liên hoan câu lạc bộ, Lâm Dữ Hạc uống quá chén, sau khi quay về thì bắt đầu tâm sự với bạn cùng phòng, còn chăm sóc Chúc Bác đúng lúc đang ốm, cậu ngồi bên cạnh giường giúp bưng nước lấy thuốc, săn sóc dặn dò suốt một đêm, doạ cho bệnh của Chúc Bác cũng không dám kéo dài sang hôm sau.
Suýt chút nữa là chọc cho Chân Lăng và Thẩm Hồi Khê cười sặc.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, Lâm Dữ Hạc nhớ rõ như in cả quá trình, ngay cả lời dặn dò cậu cũng nhớ rõ không sót một từ, điều này khiến cho cậu suýt chút nữa tự kỷ, cả ngày ngại không dám nói chuyện với Chúc Bác.
Sau này, qua vài lần say rượu hiếm hoi, Lâm Dữ Hạc đều vẫn nhớ rõ ràng những gì xảy ra sau khi say rượu, cậu có muốn tự lừa mình cũng không được. Vậy nên cậu rất ít khi uống rượu, tối qua cũng bởi vì nồng độ cồn trong rượu mơ thấp nên mới uống một chút.
Không ngờ rằng lại trúng chiêu.
Bây giờ cậu thật sự rất khó giữ được bình tĩnh khi nhớ lại chuyện tối qua, đặc biệt là cậu còn cọ vào chỗ đó của người nọ, nói cái gì mà "to lên rồi" ...
Trời ạ.
Lâm Dữ Hạc quả thực không còn mặt mũi gặp người khác.
Cậu xoa thái dương, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, cậu nói: "Xin lỗi ca ca, em gây rắc rối cho ca ca rồi."
Lục Nan nhìn cậu, anh nói: "Không sao, tôi uống say xong cũng không khác lắm."
Lâm Dữ Hạc ngẩn người: "Không khác lắm?"
Ca ca uống say xong cũng sẽ nói rất nhiều sao?
Cậu tưởng tượng một chút... cảm thấy rất khó tưởng tượng ra được.
Kết quả Lục Nan nói: "Sẽ lộ bản tính." --
Anh nói: "Chắc hẳn cũng sẽ làm phiền em."
Lâm Dữ Hạc: "..."
Đã trải nghiệm quá nhiều, cậu không thầy tự hiểu mà nhận ra được sự nguy hiểm trong câu nói này, vô thức bê dịch bát cách xa anh một chút.
Mặc dù biết là ca ca đang an ủi cậu, nhưng Lâm Dữ Hạc không hề cảm thấy mình được an ủi.
... Nghe có vẻ không phải là chuyện tốt đối với cậu.
Cũng may sau đó Lục Nan không nhắc tới chuyện tối qua nữa, cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng có thể ăn sáng yên ổn.
Sau khi ăn sáng xong, hai người dọn dẹp đồ rồi chuẩn bị ra ngoài.
Tứ Xuyên nhiều núi, nên xưa nay người dân nơi đây có lệ lên núi cầu phúc vào dịp năm mới. Hôm nay Lâm Dữ Hạc và Lục Nan cũng sẽ đi leo núi, chỉ có điều nơi bọn họ đi không phải núi như Nga Mi hay Thanh Thành mà là một ngọn núi hoang ở thị trấn Bạch Khê. Ngọn núi này có tên Bạch Sơn nằm ở vị trí sau rừng trúc không xa, tới đó rất tiện. Lâm gia vẫn luôn có thói quen leo núi Bạch Sơn vào năm mới, trên đỉnh núi có một cây thông to đến nỗi ba người mới ôm hết thân nó, hồi Lâm Dữ Hạc còn nhỏ, năm nào người nhà cậu cũng đều buộc lên cành thông đó một dải lụa đỏ cầu cho năm mới bình an.
Chỉ có điều hồi nhỏ sức khoẻ Lâm Dữ Hạc không tốt, khi bạn bè cùng tuổi chạy đây chạy đó vui chơi khắp núi, cậu chỉ có thể ngồi trên xích đu ở dưới chân núi mà ông ngoại làm cho cậu nhìn bạn bè chạy vào núi.
Mãi đến năm 18 tuổi sau khi được làm phẫu thuật, bệnh hen suyễn của Lâm Dữ Hạc mới có thể khống chế được. Ba năm gần đây cậu đều về Bạch Khê đón Tết, nhưng bởi vì mùa đông nhiệt độ thấp, cậu lại sợ lạnh nên không ra ngoài leo núi.
Năm nay là bởi vì tình trạng sức khoẻ cậu đã tốt dần, tình trạng tay chân bị lạnh cóng cũng được cải thiện rất nhiều, lại thêm có Lục Nan cũng tới đây nên Lâm Dữ Hạc mới đi leo núi cùng anh.
Mặc dù chỉ là một ngọn núi hoang nhưng cây cối trên núi lại không mọc bừa bãi, cảnh sắc tươi đẹp không hề thua kém so với những danh lam thắng cảnh. Hơn nữa nền sinh thái ở đây cực kỳ tốt, hai năm gần đây còn được phát hiện có dấu vết của gấu trúc hoang nên năm trước khu vực này mới được quy hoạch thành khu bảo tồn thiên nhiên mới.
Hai người lên núi bằng đường bậc đá, đỡ mệt hơn nhiều so với những con đường dốc cao trước khi được khai phá, có điều dù sao đây cũng vẫn là núi, leo lên đến đỉnh cũng mất ít nhất hai tiếng, khá mệt đối với Lâm Dữ Hạc.
Cậu và Lục Nan bắt đầu cùng nhau leo lên ở chân núi, thể lực Lâm Dữ Hạc không tính là quá tốt nên cậu cũng không nói chuyện nhiều, ngược lại là Lục Nan không ngừng giới thiệu với cậu về thảm thực vật khắp cả quãng đường, nói nhiều một cách hiếm thấy.
Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, cậu không ngờ Lục Nan lại am hiểu về thảm thực vật tới vậy.
Nhớ tới chuyện đối phương dạy cậu trượt ván, Lâm Dữ Hạc thật sự cảm thấy ca ca có thể xưng là toàn năng.
Trò chuyện cả quãng đường khiến người ta cảm thấy đường cũng không dài đến vậy, bất tri bất giác bọn họ đã đi thật xa.
Giữa đường bọn họ nghỉ ngơi hai lần, và thuận lợi leo lên đến đỉnh núi trước buổi trưa. Không khí trong lành khiến hô hấp cũng khoan khoái hơn nhiều, Lâm Dữ Hạc đứng bên cạnh hòn đá to trên đỉnh núi nhìn về phía xa xa, khắp tứ phía là núi rừng tươi tốt, phong cảnh đẹp tuyệt trần.
Lâm Dữ Hạc nhìn cảnh sắc trước mặt, bất giác cậu bỗng có chút hoảng hốt.
Sao cậu lại cảm thấy nơi này... có chút quen thuộc?
Cảm giác như cậu đã từng tới đây.
Lâm Dữ Hạc có sở thích nhìn từ trên cao, đặc biệt là những lúc tâm trạng không tốt, nhìn về phương xa như thế này khiến cậu càng bình tĩnh. Trước đây cậu đã quen nhìn xuống từ trên tầng chót của ký túc xá mười mấy tầng. Nhưng trong ký ức của Lâm Dữ Hạc, cậu chưa từng leo ngọn núi này, sao cậu lại cảm thấy cảnh sắc ở đây rất quen thuộc?
Lâm Dữ Hạc nhìn sang bên cạnh mình, Lục Nan đang đứng cạnh cậu, cũng đang ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp nơi phương xa giống cậu.
Nhìn sườn mặt góc cạnh của người đàn ông, nhớ tới sự quen thuộc ngoài dự liệu của đối phương trong quãng đường này, Lâm Dữ Hạc bỗng nghĩ tới điều gì đó.
"... Chúng ta đã từng tới đây?"
Quả nhiên, Lục Nan gật đầu.
Lâm Dữ Hạc hơi bất ngờ: "Lúc đó em có thể leo núi sao?"
Lục Nan nói: "Tôi cõng em lên đây."
"..." Lâm Dữ Hạc vuốt chóp mũi.
Xét từ loại cảm giác thân thuộc còn sót lại này, số lần cậu ngắm phong cảnh ở ngọn núi này tuyệt đối không ít, vậy cũng có thể tưởng tượng ra được... đến tột cùng ca ca đã cõng cậu tới đây bao nhiêu lần.
Lục Nan đặt một tay lên hòn đá cạnh anh.
"Khi đó em cực kỳ thích hòn đá này, lúc nào cũng ngồi trên nó ngắm cảnh."
Tảng đá này an vị ngay chỗ cao nhất của đỉnh núi, người bình thường đứng cạnh đó đều không tránh khỏi bị nhũn chân bởi sợ độ cao, nhưng Lâm Dữ Hạc lại không hề có chút cảm giác không ổn nào. Cậu ngồi ngay trên tảng đá này, bàn chân nhỏ không ngừng lắc lư, cậu vui vẻ ngắm nhìn núi rừng, dòng suối và con đường mòn nhỏ dưới chân mình.
Tuy rằng sức khoẻ không tốt nhưng Lâm Dữ Hạc rất yêu thích cảnh vật trên cao.
Cũng giống cậu không thể vận động kịch liệt nhưng lại luôn yêu thích những môn thể thao mạo hiểm vậy.
Lâm Dữ Hạc nhìn tảng đá kia, mơ hồ nhớ ra một vài chuyện.
"Hình như đúng thật." Cậu nói: "Trước đây em khắc hình vẽ lên đá, hình như là muốn khắc lên hòn đá này, nhưng bởi vì không leo lên được... nên chọn hòn đá trong rừng trúc đó." Đó là cái Tết đầu tiên sau khi Lục Nan tới Tứ Xuyên, ngày mà cả nhà đoàn viên, anh lại đơn độc một mình nơi đất khách quê người.
Khi đó, Lâm Dữ Hạc muốn nói với anh: "Có em ở bên ca ca."
Vậy nên Lâm Dữ Hạc lặng lẽ chạy ra ngoài khắc hình, muốn tạo ra một bất ngờ cho ca ca vào đêm giao thừa. Cậu không muốn ca ca biết trước nên toàn lén lút chuồn đi.
Nhưng khắc hình trên đá không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là đối với đứa trẻ như cậu. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là Lục Nan đã sớm biết rồi.
Hai ngày trước khi bọn họ đi xem hòn đá đó, Lục Nan còn nói khi ấy Lâm Dữ Hạc làm rách tay mình mấy lần liền.
Nghĩ là biết, loại chuyện này thật sự giấu không nổi.
Lâm Dữ Hạc bật cười, lắc đầu: "Khi đó em thật sự quá ngốc."
"Em nhớ khi đó em còn lấy dao chuyên khắc gỗ để khắc, khắc một mặt đã làm hỏng mấy cái dao liền, mẹ thấy em cứ làm hỏng dao còn tưởng em không khống chế được lực tay, không dám để em học khắc gỗ nữa."
Lục Nan lẳng lặng nghe cậu nói, nghe xong anh mới hỏi: "Sau đó em vẫn học tiếp sao?"
"Vâng." Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Có điều bây giờ đã lâu em không khắc rồi."
Cậu nói: "Em còn luôn mang theo một khúc gỗ mun bên người, lần này về quê em cũng mang theo, để cùng chỗ với gấu len chọc của em."
"Hơn nữa, rất trùng hợp là mùi hương của khúc gỗ đó cực kỳ giống với mùi hương trên người ca ca."
Lâm Dữ Hạc dứt lời thì thấy bên môi Lục Nan hiện lên ý cười rất nhạt.
Cậu giật mình, bỗng hiểu ra: "... Khối gỗ đó là anh tặng em?"
"Ừ."
Lục Nan nói.
"Là khối gỗ mun tôi phát hiện ra ở đây khi dẫn em lên núi."
Giá trị của gỗ mun cực kỳ quý, có danh xưng là "thần mộc phương Đông", số lượng rất ít nên giá cả tương đối đắt đỏ.
Hơn nữa Lâm Dữ Hạc rất thích hương gỗ mun nên mới luôn mang nó theo bên mình lâu như vậy.
Cậu chỉ nhớ khúc gỗ này là hồi nhỏ lấy được ở trong núi nhưng lại quên cụ thể sao lại có được, mãi đến bây giờ cuối cùng cậu mới nhớ ra.
Đoạn gỗ đó được phát hiện ở cạnh khe suối trên sườn núi, bởi vì quá to nên khi đó Lục Nan chỉ đào một đoạn nhỏ rồi chặt một khúc cho Lâm Dữ Hạc.
Lục Nan nói: "Sau đó tôi còn quay lại một lần, đào đoạn gỗ mun đó mang đi."
Lúc đó anh bị Lục gia và những nhân sự cấp cao của Thái Bình cùng lúc loại trừ, cần gấp tiền nên quay về Tứ Xuyên đào đoạn gỗ mun anh từng phát hiện để đổi thành tiền, giải quyết tình huống khẩn cấp.
Lâm Dữ Hạc tỉnh ngộ.
Điều này không hiếm lạ, gỗ mun thật sự rất quý, trước đây cũng từng có tin có một nông dân đào được khúc gỗ mon trị giá triệu tệ trong lúc xây nhà.
Lục Nan lại nói: "Bởi vì đoạn gỗ mun đó rất hoàn chỉnh, quý hơn cả những khúc gỗ rời nên người mua cũng không nỡ chia nó ra, khúc gỗ đó đã qua tay nhiều người, sau này tôi đã lại mua lại nó."
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Mua lại?" "Đó là thứ chúng ta cùng nhau phát hiện." Lục Nan nhìn cậu.
Nếu như không phải cần dùng tiền gấp, Lục Nan cũng sẽ không bán nó.
Lục Nan giương mắt nhìn khu rừng này, anh nói: "Ở đây không chỉ có một đoạn gỗ mun."
Trong vài năm sau đó, liên tục có bảy đoạn gỗ mun được khai thác ở khu vực lân cận, tổng ước tính nặng gần 800 tấn.
Chính bảy đoạn gỗ mun này đã tạo ra ngành sản nghiệp gỗ mun hoàn chỉnh nhất của Tứ Xuyên.
"Ngoài khắc gỗ gia công ra, gỗ mun còn có thể chiết xuất hương liệu." Lục Nan nói: "Sau đó có phía thương hiệu hợp tác, chế tạo ra nước hoa gỗ mun." ... Nước hoa?
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới hiểu ra.
"Anh..."
Lục Nan gật đầu: "Chính là loại tôi đang dùng."
"Khi đó em rất thích hương gỗ mun, luôn mang theo gỗ mun bên người mình."
"Sau đó tôi bắt đầu cân nhắc chuyện kết hôn, bởi trước đây đã hút thuốc lá rất nhiều nên cho dù cai thuốc thì trên người vẫn khó tránh khỏi có mùi thuốc lá, sợ em lại gần ngửi thấy sẽ không thoải mái nên tôi đã tìm người chế tạo ra nước hoa có hương này."
Giọng người đàn ông trầm thấp, nhưng những gì anh đã nói lại là câu chuyện có thể khiến người ta trầm trồ.
Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn cả người.
Cậu hoàn toàn không ngờ được, hương gỗ mun thân thuộc nhất, khiến cậu yên tâm nhất... vậy mà lại là đặc biệt được chế tạo vì cậu.
Trong giây phút ngây ngẩn, trên mặt cậu bỗng truyền tới một xúc cảm ấm nóng.
Lâm Dữ Hạc ngẩng lên, lòng bàn tay Lục Nan dán trên gò má cậu, anh nhìn thẳng vào mắt cậu và thấp giọng nói.
"Có lẽ em vẫn luôn hiểu lầm tôi, Ninh Ninh."
"Em luôn cảm thấy tôi là một người hoàn hảo, cái gì cũng biết, đúng không?"
Lâm Dữ Hạc không thể nào phản bác.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Lục Nan là một người hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, hoàn hảo đến mức gần như mất đi cảm giác chân thực. Không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của người đàn ông này, bất cứ ai đối diện với Lục Nan đều sẽ rung động.
Vậy nên Lâm Dữ Hạc luôn nghĩ, đổi thành người khác thì tình huống cũng sẽ không thay đổi.
Thế nhưng Lục Nan lại nói với cậu.
"Không, tôi không phải." --
"Khi đó không một ai sẵn sàng tiếp cận tôi, tất cả mọi người đều là chạy tôi còn không kịp, chỉ có em."
Chỉ có Lâm Dữ Hạc chạy tới, nắm lấy tay anh, và cười nói với anh.
"Em bắt được anh rồi."
"Là em đã thay đổi tôi, Ninh Ninh."
Gió núi khẽ thoảng qua khiến cho rừng cây đón gió vang lên tiếng xào xạc êm tai. Trong biển rừng bao la, bọn họ nắm tay nhau ở nơi cao nhất, ôm lấy nhau dưới nắng ấm không chút cản trở.
"Tôi là vì em mới trở thành như vậy."
"Vì em, trở thành dáng vẻ mà em thích."
Một lúc lâu sau, rốt cuộc tay nắm cửa mới khẽ nhúc nhích, cánh cửa chậm rãi được mở ra từ bên trong.
Lục Nan kiên nhẫn chờ đợi, anh khoanh tay nhìn bóng dáng thon dài gầy yếu của chàng thanh niên đang rõ dần theo sự mở rộng của khe cửa.
Lâm Dữ Hạc vẫn cúi thấp đầu, cậu mở cửa xong cũng không dám nhìn anh mà chỉ nhìn chằm chằm vào hoạ tiết ẩn trên quần tây của mình, nhỏ giọng nói.
"Tối hôm qua... Em uống say."
Lục Nan nhấc tay lên khẽ ma sát ngón tay thon dài, sau đó một vật hình thoi nhỏ xíu bỗng xuất hiện trên ngón tay anh.
"Tôi đã lấy thẻ ghi nhớ trong camera ra." Giọng anh thản nhiên: "Muốn xem không?"
Lâm Dữ Hạc nghe thấy thế thì giật mình, cậu mạnh mẽ lắc đầu, sau đó mở to mắt vươn tay ra với lấy cánh tay Lục Nan.
"Không xem, không xem!"
Lục Nan lật tay lại nắm lấy ngón tay của cậu, kéo cậu ra khỏi phòng ngủ.
"Vậy đi ăn sáng trước đã."
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp nhìn rõ thẻ ghi nhớ thì đã bị anh cất đi, cậu thấp thỏm trong lòng, chỉ có thể tìm bừa một chủ đề nào đó để gợi chuyện.
"Ca ca chú ý bữa sáng thật đó." Lâm Dữ Hạc khô khan nói: "Trước đây em tưởng rằng những người có chức vị như chủ tịch đều sẽ bận đến mức ba bữa bị đảo loạn..."
"Lúc bận thì không còn cách nào khác."
Không ngờ Lục Nan lại nghiêm túc trả lời câu hỏi này của cậu.
"Nhưng những lúc có điều kiện thì bắt buộc phải ăn đúng giờ để giữ thể lực và sức khoẻ, phải tự giác mới đổi lấy được hiệu quả cao."
"Đây mới là có trách nhiệm với công việc." Lục Nan nói: "Cũng là có trách nhiệm với bản thân."
Anh vân vê ngón tay của Lâm Dữ Hạc.
"Nhất là em, thể chất kém còn thích làm bừa."
Lâm Dữ Hạc mím môi.
Không biết có phải do cuộc trò chuyện thẳng thắn tối qua hay không, cậu cảm thấy mình đã hiểu rõ hơn một chút về ca ca.
Ví dụ như bây giờ, cậu nghe ra được ngữ khí của đối phương không phải là trách móc, mà là... cưng chiều.
Rất kỳ lạ, rõ ràng là giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh đến mức gần như là lạnh nhạt, vẻ mặt anh cũng vẫn không chút biểu cảm như thường ngày, những điều này trông có vẻ không có chút liên quan nào với từ "cưng chiều" nhưng Lâm Dữ Hạc lại thật sự cảm thấy như vậy.
Sau đó cậu chợt nghe thấy Lục Nan nói: "Nếu giám sát còn không có hiệu quả thì phải có hình phạt tương ứng."
Lâm Dữ Hạc ngẩn người, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Nan thì thấy người đàn ông lại giơ tay lên, lấy thẻ ghi nhớ ra.
Lâm Dữ Hạc: "... Em nhớ rồi!"
Lục Nan hài lòng cúi đầu hôn lên trán cậu.
"Ngoan."
Tầm mắt Lâm Dữ Hạc bị chắn một lúc, chỉ không nhìn thấy trong chốc lát cậu đã không biết người đàn ông cất thẻ ghi nhớ ở đâu.
... Cậu lầm rồi, cưng chiều ở đâu ra, rõ ràng là ác độc!
Cậu ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông ăn sáng, mang theo hy vọng chuyện đêm qua có thể nhanh chóng bị bỏ qua. Nhưng hai người vừa mới ngồi xuống nhà ăn, Lục Nan đã cất lời.
"Chuyện tối qua, em còn nhớ được bao nhiêu?"
"..."
Cánh tay đang cầm bát canh giải rượu của Lâm Dữ Hạc run một cái.
--
Lần này Lục Nan không bắt nạt cậu nữa mà trực tiếp nói: "Nếu như không nhớ rõ, tôi sẽ giải thích cho em một lần nữa về nguyên nhân em quên mất tôi."
Sau khi say rượu, Lâm Dữ Hạc thành thật cực kỳ, ngoài việc dính Lục Nan ra thì cậu cũng nói hết những chuyện còn vướng mắc trong lòng.
Nếu đã biết cậu để ý chuyện này, đương nhiên Lục Nan sẽ giải thích.
Lâm Dữ Hạc rũ mắt, cậu nhấp một ngụm canh rồi khẽ đáp.
"Em nhớ hết."
Cậu hơi xấu hổ, nhưng vẫn giải thích.
"Tửu lượng của em không tốt, nhưng sẽ không quên... ngày hôm sau vẫn sẽ nhớ rõ."
Số lần Lâm Dữ Hạc uống say không nhiều, ngoài tửu lượng kém ra thì cũng có nguyên nhân là cậu không muốn mình thất thố sau khi uống say.
Mỗi người sau khi uống say sẽ có những phản ứng khác nhau, đến lượt Lâm Dữ Hạc lại là... nói nhiều. Trước đây có lần liên hoan câu lạc bộ, Lâm Dữ Hạc uống quá chén, sau khi quay về thì bắt đầu tâm sự với bạn cùng phòng, còn chăm sóc Chúc Bác đúng lúc đang ốm, cậu ngồi bên cạnh giường giúp bưng nước lấy thuốc, săn sóc dặn dò suốt một đêm, doạ cho bệnh của Chúc Bác cũng không dám kéo dài sang hôm sau.
Suýt chút nữa là chọc cho Chân Lăng và Thẩm Hồi Khê cười sặc.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, Lâm Dữ Hạc nhớ rõ như in cả quá trình, ngay cả lời dặn dò cậu cũng nhớ rõ không sót một từ, điều này khiến cho cậu suýt chút nữa tự kỷ, cả ngày ngại không dám nói chuyện với Chúc Bác.
Sau này, qua vài lần say rượu hiếm hoi, Lâm Dữ Hạc đều vẫn nhớ rõ ràng những gì xảy ra sau khi say rượu, cậu có muốn tự lừa mình cũng không được. Vậy nên cậu rất ít khi uống rượu, tối qua cũng bởi vì nồng độ cồn trong rượu mơ thấp nên mới uống một chút.
Không ngờ rằng lại trúng chiêu.
Bây giờ cậu thật sự rất khó giữ được bình tĩnh khi nhớ lại chuyện tối qua, đặc biệt là cậu còn cọ vào chỗ đó của người nọ, nói cái gì mà "to lên rồi" ...
Trời ạ.
Lâm Dữ Hạc quả thực không còn mặt mũi gặp người khác.
Cậu xoa thái dương, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, cậu nói: "Xin lỗi ca ca, em gây rắc rối cho ca ca rồi."
Lục Nan nhìn cậu, anh nói: "Không sao, tôi uống say xong cũng không khác lắm."
Lâm Dữ Hạc ngẩn người: "Không khác lắm?"
Ca ca uống say xong cũng sẽ nói rất nhiều sao?
Cậu tưởng tượng một chút... cảm thấy rất khó tưởng tượng ra được.
Kết quả Lục Nan nói: "Sẽ lộ bản tính." --
Anh nói: "Chắc hẳn cũng sẽ làm phiền em."
Lâm Dữ Hạc: "..."
Đã trải nghiệm quá nhiều, cậu không thầy tự hiểu mà nhận ra được sự nguy hiểm trong câu nói này, vô thức bê dịch bát cách xa anh một chút.
Mặc dù biết là ca ca đang an ủi cậu, nhưng Lâm Dữ Hạc không hề cảm thấy mình được an ủi.
... Nghe có vẻ không phải là chuyện tốt đối với cậu.
Cũng may sau đó Lục Nan không nhắc tới chuyện tối qua nữa, cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng có thể ăn sáng yên ổn.
Sau khi ăn sáng xong, hai người dọn dẹp đồ rồi chuẩn bị ra ngoài.
Tứ Xuyên nhiều núi, nên xưa nay người dân nơi đây có lệ lên núi cầu phúc vào dịp năm mới. Hôm nay Lâm Dữ Hạc và Lục Nan cũng sẽ đi leo núi, chỉ có điều nơi bọn họ đi không phải núi như Nga Mi hay Thanh Thành mà là một ngọn núi hoang ở thị trấn Bạch Khê. Ngọn núi này có tên Bạch Sơn nằm ở vị trí sau rừng trúc không xa, tới đó rất tiện. Lâm gia vẫn luôn có thói quen leo núi Bạch Sơn vào năm mới, trên đỉnh núi có một cây thông to đến nỗi ba người mới ôm hết thân nó, hồi Lâm Dữ Hạc còn nhỏ, năm nào người nhà cậu cũng đều buộc lên cành thông đó một dải lụa đỏ cầu cho năm mới bình an.
Chỉ có điều hồi nhỏ sức khoẻ Lâm Dữ Hạc không tốt, khi bạn bè cùng tuổi chạy đây chạy đó vui chơi khắp núi, cậu chỉ có thể ngồi trên xích đu ở dưới chân núi mà ông ngoại làm cho cậu nhìn bạn bè chạy vào núi.
Mãi đến năm 18 tuổi sau khi được làm phẫu thuật, bệnh hen suyễn của Lâm Dữ Hạc mới có thể khống chế được. Ba năm gần đây cậu đều về Bạch Khê đón Tết, nhưng bởi vì mùa đông nhiệt độ thấp, cậu lại sợ lạnh nên không ra ngoài leo núi.
Năm nay là bởi vì tình trạng sức khoẻ cậu đã tốt dần, tình trạng tay chân bị lạnh cóng cũng được cải thiện rất nhiều, lại thêm có Lục Nan cũng tới đây nên Lâm Dữ Hạc mới đi leo núi cùng anh.
Mặc dù chỉ là một ngọn núi hoang nhưng cây cối trên núi lại không mọc bừa bãi, cảnh sắc tươi đẹp không hề thua kém so với những danh lam thắng cảnh. Hơn nữa nền sinh thái ở đây cực kỳ tốt, hai năm gần đây còn được phát hiện có dấu vết của gấu trúc hoang nên năm trước khu vực này mới được quy hoạch thành khu bảo tồn thiên nhiên mới.
Hai người lên núi bằng đường bậc đá, đỡ mệt hơn nhiều so với những con đường dốc cao trước khi được khai phá, có điều dù sao đây cũng vẫn là núi, leo lên đến đỉnh cũng mất ít nhất hai tiếng, khá mệt đối với Lâm Dữ Hạc.
Cậu và Lục Nan bắt đầu cùng nhau leo lên ở chân núi, thể lực Lâm Dữ Hạc không tính là quá tốt nên cậu cũng không nói chuyện nhiều, ngược lại là Lục Nan không ngừng giới thiệu với cậu về thảm thực vật khắp cả quãng đường, nói nhiều một cách hiếm thấy.
Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, cậu không ngờ Lục Nan lại am hiểu về thảm thực vật tới vậy.
Nhớ tới chuyện đối phương dạy cậu trượt ván, Lâm Dữ Hạc thật sự cảm thấy ca ca có thể xưng là toàn năng.
Trò chuyện cả quãng đường khiến người ta cảm thấy đường cũng không dài đến vậy, bất tri bất giác bọn họ đã đi thật xa.
Giữa đường bọn họ nghỉ ngơi hai lần, và thuận lợi leo lên đến đỉnh núi trước buổi trưa. Không khí trong lành khiến hô hấp cũng khoan khoái hơn nhiều, Lâm Dữ Hạc đứng bên cạnh hòn đá to trên đỉnh núi nhìn về phía xa xa, khắp tứ phía là núi rừng tươi tốt, phong cảnh đẹp tuyệt trần.
Lâm Dữ Hạc nhìn cảnh sắc trước mặt, bất giác cậu bỗng có chút hoảng hốt.
Sao cậu lại cảm thấy nơi này... có chút quen thuộc?
Cảm giác như cậu đã từng tới đây.
Lâm Dữ Hạc có sở thích nhìn từ trên cao, đặc biệt là những lúc tâm trạng không tốt, nhìn về phương xa như thế này khiến cậu càng bình tĩnh. Trước đây cậu đã quen nhìn xuống từ trên tầng chót của ký túc xá mười mấy tầng. Nhưng trong ký ức của Lâm Dữ Hạc, cậu chưa từng leo ngọn núi này, sao cậu lại cảm thấy cảnh sắc ở đây rất quen thuộc?
Lâm Dữ Hạc nhìn sang bên cạnh mình, Lục Nan đang đứng cạnh cậu, cũng đang ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp nơi phương xa giống cậu.
Nhìn sườn mặt góc cạnh của người đàn ông, nhớ tới sự quen thuộc ngoài dự liệu của đối phương trong quãng đường này, Lâm Dữ Hạc bỗng nghĩ tới điều gì đó.
"... Chúng ta đã từng tới đây?"
Quả nhiên, Lục Nan gật đầu.
Lâm Dữ Hạc hơi bất ngờ: "Lúc đó em có thể leo núi sao?"
Lục Nan nói: "Tôi cõng em lên đây."
"..." Lâm Dữ Hạc vuốt chóp mũi.
Xét từ loại cảm giác thân thuộc còn sót lại này, số lần cậu ngắm phong cảnh ở ngọn núi này tuyệt đối không ít, vậy cũng có thể tưởng tượng ra được... đến tột cùng ca ca đã cõng cậu tới đây bao nhiêu lần.
Lục Nan đặt một tay lên hòn đá cạnh anh.
"Khi đó em cực kỳ thích hòn đá này, lúc nào cũng ngồi trên nó ngắm cảnh."
Tảng đá này an vị ngay chỗ cao nhất của đỉnh núi, người bình thường đứng cạnh đó đều không tránh khỏi bị nhũn chân bởi sợ độ cao, nhưng Lâm Dữ Hạc lại không hề có chút cảm giác không ổn nào. Cậu ngồi ngay trên tảng đá này, bàn chân nhỏ không ngừng lắc lư, cậu vui vẻ ngắm nhìn núi rừng, dòng suối và con đường mòn nhỏ dưới chân mình.
Tuy rằng sức khoẻ không tốt nhưng Lâm Dữ Hạc rất yêu thích cảnh vật trên cao.
Cũng giống cậu không thể vận động kịch liệt nhưng lại luôn yêu thích những môn thể thao mạo hiểm vậy.
Lâm Dữ Hạc nhìn tảng đá kia, mơ hồ nhớ ra một vài chuyện.
"Hình như đúng thật." Cậu nói: "Trước đây em khắc hình vẽ lên đá, hình như là muốn khắc lên hòn đá này, nhưng bởi vì không leo lên được... nên chọn hòn đá trong rừng trúc đó." Đó là cái Tết đầu tiên sau khi Lục Nan tới Tứ Xuyên, ngày mà cả nhà đoàn viên, anh lại đơn độc một mình nơi đất khách quê người.
Khi đó, Lâm Dữ Hạc muốn nói với anh: "Có em ở bên ca ca."
Vậy nên Lâm Dữ Hạc lặng lẽ chạy ra ngoài khắc hình, muốn tạo ra một bất ngờ cho ca ca vào đêm giao thừa. Cậu không muốn ca ca biết trước nên toàn lén lút chuồn đi.
Nhưng khắc hình trên đá không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là đối với đứa trẻ như cậu. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là Lục Nan đã sớm biết rồi.
Hai ngày trước khi bọn họ đi xem hòn đá đó, Lục Nan còn nói khi ấy Lâm Dữ Hạc làm rách tay mình mấy lần liền.
Nghĩ là biết, loại chuyện này thật sự giấu không nổi.
Lâm Dữ Hạc bật cười, lắc đầu: "Khi đó em thật sự quá ngốc."
"Em nhớ khi đó em còn lấy dao chuyên khắc gỗ để khắc, khắc một mặt đã làm hỏng mấy cái dao liền, mẹ thấy em cứ làm hỏng dao còn tưởng em không khống chế được lực tay, không dám để em học khắc gỗ nữa."
Lục Nan lẳng lặng nghe cậu nói, nghe xong anh mới hỏi: "Sau đó em vẫn học tiếp sao?"
"Vâng." Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Có điều bây giờ đã lâu em không khắc rồi."
Cậu nói: "Em còn luôn mang theo một khúc gỗ mun bên người, lần này về quê em cũng mang theo, để cùng chỗ với gấu len chọc của em."
"Hơn nữa, rất trùng hợp là mùi hương của khúc gỗ đó cực kỳ giống với mùi hương trên người ca ca."
Lâm Dữ Hạc dứt lời thì thấy bên môi Lục Nan hiện lên ý cười rất nhạt.
Cậu giật mình, bỗng hiểu ra: "... Khối gỗ đó là anh tặng em?"
"Ừ."
Lục Nan nói.
"Là khối gỗ mun tôi phát hiện ra ở đây khi dẫn em lên núi."
Giá trị của gỗ mun cực kỳ quý, có danh xưng là "thần mộc phương Đông", số lượng rất ít nên giá cả tương đối đắt đỏ.
Hơn nữa Lâm Dữ Hạc rất thích hương gỗ mun nên mới luôn mang nó theo bên mình lâu như vậy.
Cậu chỉ nhớ khúc gỗ này là hồi nhỏ lấy được ở trong núi nhưng lại quên cụ thể sao lại có được, mãi đến bây giờ cuối cùng cậu mới nhớ ra.
Đoạn gỗ đó được phát hiện ở cạnh khe suối trên sườn núi, bởi vì quá to nên khi đó Lục Nan chỉ đào một đoạn nhỏ rồi chặt một khúc cho Lâm Dữ Hạc.
Lục Nan nói: "Sau đó tôi còn quay lại một lần, đào đoạn gỗ mun đó mang đi."
Lúc đó anh bị Lục gia và những nhân sự cấp cao của Thái Bình cùng lúc loại trừ, cần gấp tiền nên quay về Tứ Xuyên đào đoạn gỗ mun anh từng phát hiện để đổi thành tiền, giải quyết tình huống khẩn cấp.
Lâm Dữ Hạc tỉnh ngộ.
Điều này không hiếm lạ, gỗ mun thật sự rất quý, trước đây cũng từng có tin có một nông dân đào được khúc gỗ mon trị giá triệu tệ trong lúc xây nhà.
Lục Nan lại nói: "Bởi vì đoạn gỗ mun đó rất hoàn chỉnh, quý hơn cả những khúc gỗ rời nên người mua cũng không nỡ chia nó ra, khúc gỗ đó đã qua tay nhiều người, sau này tôi đã lại mua lại nó."
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Mua lại?" "Đó là thứ chúng ta cùng nhau phát hiện." Lục Nan nhìn cậu.
Nếu như không phải cần dùng tiền gấp, Lục Nan cũng sẽ không bán nó.
Lục Nan giương mắt nhìn khu rừng này, anh nói: "Ở đây không chỉ có một đoạn gỗ mun."
Trong vài năm sau đó, liên tục có bảy đoạn gỗ mun được khai thác ở khu vực lân cận, tổng ước tính nặng gần 800 tấn.
Chính bảy đoạn gỗ mun này đã tạo ra ngành sản nghiệp gỗ mun hoàn chỉnh nhất của Tứ Xuyên.
"Ngoài khắc gỗ gia công ra, gỗ mun còn có thể chiết xuất hương liệu." Lục Nan nói: "Sau đó có phía thương hiệu hợp tác, chế tạo ra nước hoa gỗ mun." ... Nước hoa?
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới hiểu ra.
"Anh..."
Lục Nan gật đầu: "Chính là loại tôi đang dùng."
"Khi đó em rất thích hương gỗ mun, luôn mang theo gỗ mun bên người mình."
"Sau đó tôi bắt đầu cân nhắc chuyện kết hôn, bởi trước đây đã hút thuốc lá rất nhiều nên cho dù cai thuốc thì trên người vẫn khó tránh khỏi có mùi thuốc lá, sợ em lại gần ngửi thấy sẽ không thoải mái nên tôi đã tìm người chế tạo ra nước hoa có hương này."
Giọng người đàn ông trầm thấp, nhưng những gì anh đã nói lại là câu chuyện có thể khiến người ta trầm trồ.
Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn cả người.
Cậu hoàn toàn không ngờ được, hương gỗ mun thân thuộc nhất, khiến cậu yên tâm nhất... vậy mà lại là đặc biệt được chế tạo vì cậu.
Trong giây phút ngây ngẩn, trên mặt cậu bỗng truyền tới một xúc cảm ấm nóng.
Lâm Dữ Hạc ngẩng lên, lòng bàn tay Lục Nan dán trên gò má cậu, anh nhìn thẳng vào mắt cậu và thấp giọng nói.
"Có lẽ em vẫn luôn hiểu lầm tôi, Ninh Ninh."
"Em luôn cảm thấy tôi là một người hoàn hảo, cái gì cũng biết, đúng không?"
Lâm Dữ Hạc không thể nào phản bác.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Lục Nan là một người hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, hoàn hảo đến mức gần như mất đi cảm giác chân thực. Không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của người đàn ông này, bất cứ ai đối diện với Lục Nan đều sẽ rung động.
Vậy nên Lâm Dữ Hạc luôn nghĩ, đổi thành người khác thì tình huống cũng sẽ không thay đổi.
Thế nhưng Lục Nan lại nói với cậu.
"Không, tôi không phải." --
"Khi đó không một ai sẵn sàng tiếp cận tôi, tất cả mọi người đều là chạy tôi còn không kịp, chỉ có em."
Chỉ có Lâm Dữ Hạc chạy tới, nắm lấy tay anh, và cười nói với anh.
"Em bắt được anh rồi."
"Là em đã thay đổi tôi, Ninh Ninh."
Gió núi khẽ thoảng qua khiến cho rừng cây đón gió vang lên tiếng xào xạc êm tai. Trong biển rừng bao la, bọn họ nắm tay nhau ở nơi cao nhất, ôm lấy nhau dưới nắng ấm không chút cản trở.
"Tôi là vì em mới trở thành như vậy."
"Vì em, trở thành dáng vẻ mà em thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất