Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc
Chương 8
31.
Yến Trọng muốn ta làm chó của hắn nhưng lại nuôi ta như heo.
Ban ngày có người gọi hắn ra ngoài bàn chuyện giang hồ còn đỡ, ban đêm không ai quấy rầy hắn lại như miếng cao da chó dính chặt vào ta.
Hắn đã hứa với ta sẽ thả tóc mái xuống nhưng lại nói mấy ngày tới còn phải gặp người nên hai tháng nữa mới có thể làm tròn lời hứa.
Ta nghi ngờ hắn tại gạt ta nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã đáp ứng, ta không tiện nói thêm gì khác.
Hắn đè ta xuống giường, nhắm mắt thì thào: "Kiêm Minh......"
Mười ngón tay ta ra sức cào lưng hắn nhưng dường như hắn không biết đau, còn ngước đôi mắt đen thẫm nhìn ta: "Sau này ngươi nhất định phải đi sao?"
Hắn vừa nói vừa nhét vật cứng rắn nóng hổi kia vào giữa hai chân ta. Quần áo ta mặc trước kia chẳng biết bị hắn ném đi đâu rồi, giờ chỉ để lại váy ngoài màu trắng cho ta.
"Ta muốn siêng năng học hành nên nhất định phải đi." Ta nhịn không được hỏi hắn: "Ngươi không mệt à?"
Yến Trọng hôn lên nốt ruồi trên xương quai xanh của ta rồi bóp hai điểm trước ngực ta nói: "Làm chuyện sảng khoái sao lại mệt được?"
Một lát sau hắn mới hiểu được nửa câu đầu của ta, "Siêng năng học hành làm gì?"
Chân ta bị hắn tách ra khoác lên vai hắn, hắn dùng hai ngón tay bôi cao Hoa Nguyệt vào hậu huyệt của ta, sau khi chờ ta bị cảm giác ấm nóng ngứa ngáy cuốn lấy thì hắn mới tiến vào, lần sau lại đâm sâu hơn lần trước.
Ta nói: "Ngươi...... Ngươi quên rồi à...... Ta đã nói ta muốn tham gia khoa cử......" Hắn không trả lời ta mà cúi đầu liếm cắn núm vú đỏ bừng đứng thẳng của ta, động tác dưới thân không hề dừng lại, ta vẫn không sao thích ứng được với cảm giác dị vật xâm nhập cơ thể này, khi hắn sắp làm đến lần thứ ba thì ta khóc nức nở cầu xin hắn: "Yến minh chủ, ta chịu không nổi...... Đừng làm nữa......"
Con người hắn thật sự thua cả chó.
Ngoài mặt thì tỏ vẻ dễ dãi, còn nói lần sau sẽ nhẹ một chút, kết quả sau khi đáp ứng ta lại đè cả người xuống, ta bị đâm xuyên thì thống khổ nước mắt đầy mặt, còn hắn thì thoả mãn bắn đầy tinh dịch vào cơ thể ta.
Cuối cùng hắn không chịu thả ta đi tắm, chỉ ôm ta thật chặt rồi khẽ cười nói: "Kiêm ngốc, ngươi siêng năng học hành mười năm có thể sánh với những thứ ngươi có được khi ở lại bên cạnh ta không?"
Ta khàn giọng bảo hắn: "Ngươi không hiểu đâu."
32.
Ta nói muốn siêng năng học hành thật ra chỉ vì tính mạng mình mà thôi.
Huynh đài họ Nhậm kia nhất định bắt ta phải chọn giữa chết và học, hắn nói ta làm thích khách ở Ma giáo chỉ tổ lãng phí cuộc đời tươi đẹp......
Mặc dù ta cảm thấy đầu óc hắn có bệnh nhưng vì trúng độc của hắn nên buộc lòng phải làm theo lời hắn.
33.
Yến Trọng ôm ta im lặng một hồi mới nói: "Ta hiểu rồi."
Ta: "?"
Hắn hiểu cái gì?
Thôi, hắn nói vậy thì cứ biết vậy đi.
Yến Trọng muốn ta làm chó của hắn nhưng lại nuôi ta như heo.
Ban ngày có người gọi hắn ra ngoài bàn chuyện giang hồ còn đỡ, ban đêm không ai quấy rầy hắn lại như miếng cao da chó dính chặt vào ta.
Hắn đã hứa với ta sẽ thả tóc mái xuống nhưng lại nói mấy ngày tới còn phải gặp người nên hai tháng nữa mới có thể làm tròn lời hứa.
Ta nghi ngờ hắn tại gạt ta nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã đáp ứng, ta không tiện nói thêm gì khác.
Hắn đè ta xuống giường, nhắm mắt thì thào: "Kiêm Minh......"
Mười ngón tay ta ra sức cào lưng hắn nhưng dường như hắn không biết đau, còn ngước đôi mắt đen thẫm nhìn ta: "Sau này ngươi nhất định phải đi sao?"
Hắn vừa nói vừa nhét vật cứng rắn nóng hổi kia vào giữa hai chân ta. Quần áo ta mặc trước kia chẳng biết bị hắn ném đi đâu rồi, giờ chỉ để lại váy ngoài màu trắng cho ta.
"Ta muốn siêng năng học hành nên nhất định phải đi." Ta nhịn không được hỏi hắn: "Ngươi không mệt à?"
Yến Trọng hôn lên nốt ruồi trên xương quai xanh của ta rồi bóp hai điểm trước ngực ta nói: "Làm chuyện sảng khoái sao lại mệt được?"
Một lát sau hắn mới hiểu được nửa câu đầu của ta, "Siêng năng học hành làm gì?"
Chân ta bị hắn tách ra khoác lên vai hắn, hắn dùng hai ngón tay bôi cao Hoa Nguyệt vào hậu huyệt của ta, sau khi chờ ta bị cảm giác ấm nóng ngứa ngáy cuốn lấy thì hắn mới tiến vào, lần sau lại đâm sâu hơn lần trước.
Ta nói: "Ngươi...... Ngươi quên rồi à...... Ta đã nói ta muốn tham gia khoa cử......" Hắn không trả lời ta mà cúi đầu liếm cắn núm vú đỏ bừng đứng thẳng của ta, động tác dưới thân không hề dừng lại, ta vẫn không sao thích ứng được với cảm giác dị vật xâm nhập cơ thể này, khi hắn sắp làm đến lần thứ ba thì ta khóc nức nở cầu xin hắn: "Yến minh chủ, ta chịu không nổi...... Đừng làm nữa......"
Con người hắn thật sự thua cả chó.
Ngoài mặt thì tỏ vẻ dễ dãi, còn nói lần sau sẽ nhẹ một chút, kết quả sau khi đáp ứng ta lại đè cả người xuống, ta bị đâm xuyên thì thống khổ nước mắt đầy mặt, còn hắn thì thoả mãn bắn đầy tinh dịch vào cơ thể ta.
Cuối cùng hắn không chịu thả ta đi tắm, chỉ ôm ta thật chặt rồi khẽ cười nói: "Kiêm ngốc, ngươi siêng năng học hành mười năm có thể sánh với những thứ ngươi có được khi ở lại bên cạnh ta không?"
Ta khàn giọng bảo hắn: "Ngươi không hiểu đâu."
32.
Ta nói muốn siêng năng học hành thật ra chỉ vì tính mạng mình mà thôi.
Huynh đài họ Nhậm kia nhất định bắt ta phải chọn giữa chết và học, hắn nói ta làm thích khách ở Ma giáo chỉ tổ lãng phí cuộc đời tươi đẹp......
Mặc dù ta cảm thấy đầu óc hắn có bệnh nhưng vì trúng độc của hắn nên buộc lòng phải làm theo lời hắn.
33.
Yến Trọng ôm ta im lặng một hồi mới nói: "Ta hiểu rồi."
Ta: "?"
Hắn hiểu cái gì?
Thôi, hắn nói vậy thì cứ biết vậy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất