Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 55

Trước Sau
Chuyển ngữ: Trầm Yên

.............................................................

Dương Thiên Tín rất khỏe, vậy nên hắn ta chỉ cần xỏ một dây xích là có thể khiêng lồng sắt cần hai người mới khiêng được lên.

Nhờ thiên phú nên mật độ cơ bắp và xương cốt của hắn ta đều vượt xa người thường, chân giả kim loại đạp lên mặt đất khiến sàn nhà hơi rung rung.

Khu vực đấu giá là một hồ nước hình tròn tựa đấu trường thú La Mã, hai mươi chiếc lồng sắt sẽ bị đẩy mạnh xuống đáy hồ.

Lúc này, những người cá nhiễu sóng ở mức độ rất cao đã có năng lực thở dưới nước, nguồn ô nhiễm trong hồ sẽ trợ giúp những người này hoàn thành lần lột xác cuối cùng.

Lột xác từ người... trở thành vật ô nhiễm.

Thậm chí chỉ cần các khách hàng sẵn lòng, hội sở còn có thể mở lồng sắt ra, để những người cá mới tiến hóa xong bắt đầu giết chóc trong hồ.

Hội sở đã chuẩn bị rất lâu cho buổi tiệc thịnh soạn cuối cùng này, đến bếp sau còn bắt đầu sắp xếp tiệc tối từ tận nửa năm trước.

Dương Thiên Tín lên tới tầng 7, song lại không đến nơi đấu giá luôn mà kéo Lục Ngôn vào một căn phòng trống, sau đó khóa trái cửa.

Mặc dù Lục Ngôn rất tự tin về vẻ bề ngoài của mình, nhưng anh không cảm thấy Dương Thiên Tín kéo mình vào phòng tối là để làm chuyện gì mờ ám không thể cho ai biết.

Hệ thống cổ vũ nhiệt tình: [ Cậu hãy tự tin lên nào. Chuyện không thể cho ai biết ngoài R18 còn có G18, ví dụ như chém eo, cắt tay cắt chân, moi ruột hay linh tinh gì đó chẳng hạn. ]

*R18: Phim 18+

*G18: Hướng G, tiếng Anh "grosteque" (quái đản, xấu xí, dị dạng), chỉ những cảnh bạo lực đẫm máu gây tác động rất mạnh.

Bây giờ đã là đêm khuya, không có ánh đèn, một vùng đen kịt.

Dương Thiên Tín chậm rãi lên tiếng: [ Tôi tìm thấy một chiếc vảy màu vàng kim dưới đáy Vịnh Người Cá. Tôi đã làm việc trong Hội Sở Người Cá 31 năm, biết rất rõ nơi đây người cá màu gì cũng có, chỉ không có duy nhất màu vàng kim."

"Cậu rất thận trọng, hàng ngày khi tỉnh dậy đều loại bỏ sạch vảy của mình. Nhân viên công tác lén vào phòng cậu vài lần vẫn không thu hoạch được gì, thậm chí còn bị cậu phát hiện. May mà ông chủ chỉ lựa chọn 20 người cá. Tìm cậu quả thực rất phiền phức, dẫu sao tôi cũng còn phải chờ báo cáo xét nghiệm DNA."

Dương Thiên Tín đi tới bên lồng sắt, từ từ ngồi gập chân xuống, nhìn về phía gương mặt Lục Ngôn.

"Chắc hẳn cậu cũng là Thiên Khải Giả nhỉ, ít nhất trước khi tới Đảo Người Cá thì đúng là vậy. Không biết rốt cuộc người sàng chọn lần này chọn đối tượng kiểu gì, chờ kết thúc đợt đấu giá nhất định tôi phải tự mình xem thử."

"Nhưng tôi tin giá trị ngưỡng linh lực của cậu không cao. Bằng không cũng chẳng tới nỗi ngày đầu tiên lên đảo đã tìm tới cửa, thậm chí còn trốn chui trốn lủi trong ống nước ghê tởm hệt như con chuột cống già vậy."

"Ông chủ thích cậu lắm. Nếu lần này cậu không tham gia đấu giá thì ngài ấy sẽ lại nổi giận cho mà xem. Điều này khiến tôi hơi buồn rầu. Nhưng tôi đã nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên. Đánh đứt tay và chân cậu rồi ném vào hồ nước... Như vậy hẳn vấn đề sẽ không lớn nữa đâu nhỉ?"

"Đánh đứt" Dương Thiên Tín nói chính là đánh đứt từ những chỗ khớp nối tay chân, cùng loại với gọt thành người lợn.

[ Dương Thiên Tín cũng có năng lực nhìn trong đêm. Nhược điểm duy nhất chính là chỗ nối với chân kim loại. Hắn ta đã cắt chân, rơi chân giả sẽ mất đi năng lực hành động. Có điều chân giả do viện nghiên cứu số 5 sản xuất không dễ hỏng đến vậy đâu. ]

"Viện nghiên cứu số 5 cũng giao dịch với Hội Sở Người Cá?" Lục Ngôn hỏi.

[ Chỉ cần có tiền, hoặc trả giá đủ đắt thì mua chân giả kim loại thôi không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Có lẽ viện nghiên cứu số 5 vốn cũng chẳng biết người mua là ai. ]

Cả nước có 13 viện nghiên cứu, mỗi viện nghiên cứu lại nghiên cứu theo một phương hướng khoa học rất khác biệt.

Ví dụ như viện nghiên cứu số 7 thích nghiên cứu sản phẩm hỗ trợ ngành nông nghiệp, thuốc giết chết trứng cá ký sinh và thuốc trừ sâu ở Vườn Lạc Xuyên lúc trước đều do họ sản xuất.

Viện nghiên cứu số 5 lại chuyên về máy móc kỹ thuật, hàng ngày đều nghiên cứu xem làm thế nào giết chết vật ô nhiễm bằng vũ khí nóng.

[ Mặc dù tốc độ phát triển của vật lý học không bắt kịp tốc độ nhiễu sóng của vật ô nhiễm dẫn tới độ cống hiến của bọn họ trên chiến trường cao cấp không lớn, song một số trang bị hỗ trợ lại bán rất chạy. ]

Lục Ngôn biết mình giả vờ nữa cũng vô dụng nên đã mở mắt ra, đối diện với cặp mắt màu đỏ tươi kia của Dương Thiên Tín.

Anh nắm lấy con dao đã giấu kỹ trong quần áo.

Cơ thể Dương Thiên Tín không ngừng biến lớn, lông sói màu đen đâm rách đồng phục trên người, hệt những mũi kim nhọn hoắt.

Thiên phú 311 - Sói Cô Độc.

[ Tốt nhất cậu nên cầu nguyện rằng hắn ta không có đam mê liếm máu gì đó. ] Tiếng hệ thống hiếm khi nghiêm túc đến vậy: [ Đối đầu với hắn ta, phần thắng của cậu vốn không hề lớn. Nếu hắn ta còn uống máu cậu, được cường hóa nữa thì tôi sẽ nghĩ cách thông báo với liên lạc viên của cậu, chọn cho cậu hũ tro cốt đẹp đẹp chút. ]

[ Mặt khác, dù cậu nói với hắn ta sự thật về vụ tai nạn giao thông thì với trạng thái hiện tại, hắn ta cũng sẽ không tin, thậm chí còn rơi vào cơn bạo nộ. Dẫu sao trạng thái bây giờ của cả hai cũng chẳng hề ngang nhau, mà con người lại chỉ biết tin vào những gì mình muốn tin. ]

Chuyện này rất dễ hiểu. Giống như bạn đang mua thức ăn ở chợ, bỗng có một người lạ mặt đi tới, nói với bạn rằng con trai của bạn thực chất là con ruột của ông Vương nhà bên cạnh.

Kể cả khi hàng xóm nhà kế bên của bạn thật sự là ông Vương thì bạn sẽ tin tưởng không nghi ngờ luôn sao? Hay là tung cho người kia một cú đấm trước?

Phản ứng của đa số người chỉ sợ đều thuộc vế sau. Thậm chí họ còn phun tào với bạn bè người thân rằng mình gặp phải tên thần kinh.

Dương Thiên Tín kéo mạnh cửa lồng sắt ra chỉ bằng một bàn tay.

Lục Ngôn không hề né tránh, anh siết lấy Răng Nọc, lao về phía trước.

Dù gì đây cũng là vũ khí linh năng cấp C mà Lục Ngôn tốn đến 10.000 điểm cống hiến mới đổi được.

Dao găm lưỡi dài cắm sâu vào cánh tay Dương Thiên Tín, máu túa ra như suối.

Vũ khí linh năng cấp C "Răng Nọc" chứa chất độc, có thể khuếch tán dần theo hành động của Dương Thiên Tín.

Lục Ngôn biết chỉ bằng sức mình chắc chắn không cách nào thắng nổi Dương Thiên Tín. Cả sức mạnh lẫn tốc độ của đối phương đều mạnh hơn anh nhiều.

Vậy nên chiến thuật của anh chính là lấy tổn thương đổi tổn thương.

Đả thương kẻ địch năm trăm, tự tổn hại một ngàn.



Cùng lúc dao găm của anh đâm vào cánh tay Dương Thiên Tín, nắm đấm của đối phương cũng vung mạnh về phía bụng Lục Ngôn.

Dù vảy đã kịp thời xông ra tại nơi chịu lực, nhưng Lục Ngôn vẫn lui về sau mấy bước, "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu xen lẫn vụn nội tạng.

"Lấy tổn thương đổi tổn thương sao?" Dương Thiên Tín lắc lắc cánh tay, chất độc khiến tay hắn ta hơi tê dại: "Cuộc chiến này không chỉ thắng nhờ sức mạnh ý chí được đâu."

Tuy rằng nhìn qua vết thương của anh còn nặng hơn. Song Lục Ngôn lại không hề lo lắng.

Anh có thiên phú Tái Sinh. Mặc dù nghe vẻ khá hại thân, nhưng chỉ cần không chết thôi là đủ lãi rồi.

Lục Ngôn không sợ đau. Anh đã sớm học được cách giữ tỉnh táo dưới tình huống cơ thể đau nhức từ thời thơ ấu.

Vật che chắn có thể giúp anh tránh né trong phòng cũng không nhiều.

Chiếc bàn đá cẩm thạch bị Dương Thiên Tín đấm một phát vỡ, âm thanh phát ra ở nơi này không tính là nhỏ, nhưng vì vị trí hẻo lánh, hơn nữa phần lớn bảo vệ đều đang tập trung tại phòng đấu giá nên dù tường sắp sập thì tạm vẫn chưa có người thứ ba gia nhập chiến trường.

[ Một chuyện khá may mắn chính là tin tức cậu bị Dương Thiên Tín đưa đi đã được các người cá truyền tới đáy biển, vậy nên Hứa Quan Nguyệt đã quyết định dẫn các cá người lên bờ trước. ]

Hội Sở Người Cá thành lập đến nay đã được nửa thế kỷ, chưa từng hỗn loạn như vậy bao giờ.

Tuy những cá người này là Thiên Khải Giả nhưng vì bị tước đoạt thiên phú, giá trị ngưỡng linh lực của họ cũng không cao, thắng ở số lượng đông đảo.

Tiến hóa lần hai cực khó đạt thành bên ngoài ấy vậy mà lại xuất hiện trên một số cá người lớn tuổi.

Bọn họ không tìm thấy cơ hội, trước kia chỉ có thể nấp sâu trong cụm rong biển đỏ kéo dài hơi tàn. Những cá người này hiểu rất rõ một phần linh hồn của họ đã chết theo vào khoảnh khắc giết chết đồng loại 15 năm trước rồi. Thứ chống đỡ cho họ sống đến bây giờ chỉ còn thù hận sâu nhất khắc cốt ghi tâm.

Các cá người bò lên bờ theo hồ nước, lao về phía nhân viên công tác, bắt đầu cắn xé. Bọn họ dự định tấn công thẳng từ tầng 1 lên tới tầng 7.

Rất nhiều du khách bị cảnh này dọa cho kinh hãi biến sắc, vội vàng trốn vào trong phòng, nhưng cũng có những du khách đã tiến vào giấc mơ trông thấy vầy thì trên mặt xuất hiện sự hoảng hốt, như chợt nhớ ra gì đó.

Tầng chót rối tinh rối mù.

Ông chủ nghe báo cáo, vẻ mặt âm u.

Tầm mắt ông ta quét qua những doanh nhân giàu có còn chưa hiểu rõ tình hình trước bàn tròn.

Người phục vụ bưng lên từng món đồ ăn tinh xảo bắt mắt.

Đến phần sau, các món ăn đã không còn che giấu hình người của vật ô nhiễm nữa.

Bao nhiêu năm trôi qua, món ăn được chào đón nhất trong Hội Sở Người Cá vẫn là cơ quan tiết sữa của động vật có vú hình người, tuyển chọn thịt heo từ 14 đến 16 tuổi. Quẹt thêm mật ong ủ ra từ ong mật đã trở thành vật ô nhiễm. Nướng 6 tiếng trong nhiệt độ thấp. Cả mùi lẫn vị đều là cực phẩm chốn nhân gian. Bay bổng như sắp thành tiên.

Còn một tiếng nữa hội đấu giá bắt đầu.

Căn cứ vào số liệu năm vừa rồi, mỗi lần đấu giá đều đem đến cho Hội Sở Người Cá mấy tỷ*(khoảng 3500 tỷ -> 35.000 tỷ tiền Việt) tiền lợi nhuận. Đôi khi có thứ giá còn cao vượt hẳn phạm vi tiền tài.

"Thưa ông chủ, chúng ta có lên du thuyền trước không ạ?" Giọng nói sợ hãi lo lắng của quản lý sảnh lớn vang qua điện thoại.

Ông chủ nói khẽ: "Cậu sợ gì chứ, Chỉ là một đám cá người giá trị ngưỡng linh lực chưa vượt 1000 thôi. Năm đó giết được chúng một lần rồi thì giờ giết thêm lần nữa cũng chẳng vấn đề, bảo các nhân viên lấy súng ra đi."

Đôi mắt màu xanh biển trong suốt của gã như đang đè nén lửa giận mãnh liệt, nụ cười trên mặt lại càng hiền hòa hơn: "Những người cá dự bị vẫn chưa tiến hóa xong, mọi người đừng gấp."

Nói xong gã cúp máy, thở dài bất đắc dĩ với những doanh nhân giàu có kia: "Một hội viên đuôi vàng năm ngoái gọi điện tới nói cần một người cá. Khăng khăng đòi tôi phải bắt cho ngài ấy một con."

Nhóm doanh nhân nở nụ cười cởi mở: "Thế thì không rẻ đâu. Bảo ông ta chuẩn bị nhiều chút, dựa theo quy định, đấu giá ở ngoài phải trả thêm 10% sai biệt giá."

......

......

Sau khi trả giả bằng một cánh tay bị kéo đứt, Lục Ngôn thành công đâm dao găm vào bụng Dương Thiên Tín, cắt ra một miệng vết thương sâu hoắm thấy cả xương.

Hiện tại là 23h15p, trong căn phòng tối mù, khắp nơi trên mặt đất đều là lông sói và máu vương, thậm chí có cả tay đứt.

【 Thiên phú 167 - Tái Sinh 】

Đây là lần đầu tiên Lục Ngôn sử dụng thiên phú này chữa trị tay bị đứt.

Từng sợi cơ duỗi ra từ mặt cắt trên cánh tay, cuối cùng xoắn lại thành một chùm. Xương cốt đã đứt mấp máy sinh sôi, chỉ trong ba mươi giây ngắn ngủi, một cánh tay mới tinh đã xuất hiện.

Cánh tay này trắng sáng tựa ngọc, da thịt non mịn như trẻ em mới sinh, nhưng nếu ai đó sờ vào sẽ phát hiện làn da này tạo xúc cảm giống da cá bóng loáng hơn là da người.

Một lớp vảy màu vàng kim lại lần nữa bao trùm trên da thịt.

Ánh mắt Dương Thiên Tín trở nên hào hứng: "Cũng gì và này nọ phết đấy. Đây ít nhất phải là lần thứ tư tôi đánh gãy tay cậu rồi, thế mà cậu vẫn tái sinh được. Thiên phú của cậu là gì? Loài Chim Bất Tử ư?"

[ Tái Sinh không phải "Loài Chim Bất Tử", số lần tái sinh tay chân bị gãy có hạn mức. Dựa theo giá trị ngưỡng linh lực hiện tại của cậu, có lẽ chỉ còn 1 lần sử dụng cuối cùng thôi. ]

Lục Ngôn nắm chặt dao găm trong tay, bình tĩnh trả lời: "Đủ rồi."

Độc thần kinh lan tràn đã khiến những đợt tấn công của Dương Thiên Tín không còn mạnh mẽ rúng động như trước nữa.

Nếu không có thiên phú Tái Sinh này và sự trợ giúp của hệ thống thì khả năng Lục Ngôn đã bị đánh chết từ lâu rồi.

Có thể thấy rõ vài lỗ máu trên vai anh. Vuốt sói vỗ đứt xương bả vai anh, tốc độ chữa trị của Tái Sinh đã không theo kịp tốc độ bị thương. Bộ phận mới mọc đem đến một cảm giác lạ lẫm.

Trạng thái của Dương Thiên Tín cũng chẳng tốt đẹp chút nào.

Hắn ta thở hổn hển, lông sói trên người đã mất đi ánh sáng, nhanh chóng lùi về hình thái của nhân loại.



Dương Thiên Tín mở miệng, nước bọt xen lẫn máu loãng chảy xuống mất kiểm soát từ khóe miệng.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là chân kim loại của hắn dưới thế tiến công không ngừng nghỉ của Lục Ngôn đã dần nhụt đi.

Lá sắt bung ra, mấy dây cảm biến sinh học đã đứt hỏng.

"Tôi thừa nhận, cậu là đối thủ khó dây vào nhất tôi từng gặp." Dương Thiên Tín nhấc tay, lau máu trên mặt.

[ Thiên phú chiến đấu của hắn ta rất mạnh, đáng tiếc sau khi thức tỉnh cứ nhất quyết phải làm bảo vệ ở Hội Sở Người Cá. ] Hệ thống tấm tắc: [ Nếu gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt thì kiểu gì cũng đạt tới tiêu chuẩn của Bạch Thu Thực. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà! ]

Lục Ngôn đã không còn sức trả lời hắn ta.

Hao hết thể lực, giá trị ngưỡng linh lực khô cạn. Toàn bộ cơ thể anh ướt sũng như vừa bị vớt ra khỏi nước.

Hệ thống nói: [ Mặc dù hiện tại cậu rất thê thảm, nhưng may mà đối phương cũng là nỏ mạnh hết đà... Cậu muốn đánh cược một trận không? ]

"Đánh cược gì?"

[ Đánh cược xem con trai cả của cậu yêu cậu tới mức nào. ]

Gần như ngay khi hệ thống vừa nói xong, Dương Thiên Tín chợt bật phắt dậy, vuốt sói sắc bén xông ra, đánh thẳng về phía Lục Ngôn.

[ Chúc xuống, trung khu thần kinh ở chân giả của hắn ta nằm ngay tại bụng dưới. ]

Góc độ này sẽ làm lộ bộ phận cực kỳ yếu ớt của con người - Cổ.

Song Lục Ngôn vẫn làm theo, bởi đây là cơ hội hạ gục Dương Thiên Tín duy nhất của anh.

Vẻ mặt Dương Thiên Tín đã dần trở nên dữ tợn, đôi tay hắn ta một trên một dưới bóp lấy cổ Lục Ngôn, sau đó vặn mạnh một phát!

Đầu và cổ Lục Ngôn ngay lập tức bị một lực khổng lồ kéo rời ra, khớp nối xương tách rời, ngay cả mặt mũi cũng vì vậy mà hơi biến dạng, con mắt như sắp nảy ra khỏi hốc mắt.

Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ cổ áo Lục Ngôn.

Đầu đã đứt ra, thấy thế nào cũng không giống kiểu còn sống được.

Thậm chí ngay cả việc dao găm của Lục Ngôn đã đâm vào trung khu thần kinh chân giả của mình Dương Thiên Tín cũng không thèm quan tâm.

Cùng lắm chỉ không động đậy nổi thôi. Đằng nào Lục Ngôn cũng chết rồi, đến lúc đó lắp thêm cái mới là được.

Hắn ta ngã uỳnh xuống đất, nở nụ cười vui sướng.

Nhưng giây tiếp theo, con ngươi Dương Thiên Tín chợt co chặt một cách mất kiểm soát.

Từng sợi tơ màu trắng bỗng mọc ra từ chỗ cổ đứt của Lục Ngôn.

Đây là dây nhỏ cá vua dùng để ăn cơm.

Dây nhỏ màu trắng như từng cánh tay, nhanh chóng vươn ra ngoài thăm dò, giữ chặt chiếc đầu đang rơi xuống của Lục Ngôn, sau đó túm cứng về, lắp lại lên cổ lần nữa.

Tái Sinh quả thực không thể nào giúp Lục Ngôn mọc ra một bộ óc mới.

Nhưng chỉ chữa trị cổ và xương cổ đứt rời thôi thì vẫn ok.

Lục Ngôn nói từ tận đáy lòng: "Cảm ơn, nhưng mi lắp ngược đầu của ta rồi."

Anh cúi đầu, nhìn thấy cái mông của chính mình.

Khỏi phải nói, còn rất vểnh cơ đấy.

"......"

Dây nhỏ màu trắng lại xông ra, gian nan đính lên đầu Lục Ngôn, chậm rãi chuyển dời 180°, "Rắc rắc", lắp đầu về vị trí cũ.

Dương Thiên Tín tuyệt vọng: "Sao có thể thế được!"

Kể cả khi đã biết bệnh ô nhiễm và thiên phú đều rất không khoa học, song lúc này hắn ta vẫn có loại cảm giác "Mẹ nó chứ cái thứ này cũng quá phi khoa học rồi!". Thậm chí hắn ta còn muốn chửi ầm lên.

Hắn ta mà có thiên phú này của Lục Ngôn thì cần lắp chân giả chắc?!

Đầu vừa lắp lại vẫn hơi choáng váng, Lục Ngôn xoay xoay cổ, chỗ từng bị Dương Thiên Tín vặn gãy giờ đang nóng rát đau đớn.

"Không gì là không thể."

Lục Ngôn cúi người nhặt dao găm lên, lại không tiếp tục chém tới.

Chỉ cắt đứt cơ delta của đối phương, có vẻ anh đã khá nhân từ rồi.

Dương Thiên Tín không nhấc nổi cánh tay, cũng chẳng thể đứng dậy, mất hoàn toàn năng lực chiến đấu.

Lục Ngôn mở cửa, ánh sáng rọi từ ngoài vào, chiếu lên gương mặt hoàn mỹ không tì vết, hoàn toàn phù hợp với tỉ lệ 3 - 5* của anh.

Như chợt nhớ ra gì đó, anh quay đầu nói: "Đúng rồi, chiếc xe lúc trước đâm phải anh có biển A99**8. Người lái xe tên Tô Thần Dương."

Vẻ mặt của Dương Thiên Tín lập tức cứng đờ. Hắn ta trừng lớn mắt, hàm răng nghiến kèn kẹt, thậm chí còn hơi run rẩy.

"Không thể nào!" Hắn ta gầm khẽ một tiếng.

"Không gì là không thể, có chịu tin không là chuyện của anh. Tôi chỉ thông báo thôi." Lục Ngôn mỉm cười nói: "Bây giờ các anh đều gọi gã là ông chủ."

Anh đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau