Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 83

Trước Sau
Lục Ngôn nhìn hàng chữ bằng máu trên cửa sổ kia.

Có lẽ do thiếu thời gian nên Tần Ác Du lựa chọn viết 3 ký tự chứ không phải “Chạy” hoặc “Trốn”.

Lục Ngôn hỏi hệ thống: “Tình hình bên trong thế nào?”

Hệ thống: [ Sứa đấy. Trong suốt, ở trong nước, cơ thể vừa có điện vừa có độc. Giá trị ô nhiễm: 6114. ]

[ Thiên phú: Độc Thần Kinh, Điện Giải. ]

[ Phương hướng bệnh biến: Kịch độc hóa, Nhân cách hóa. ]

Lục Ngôn cân nhắc một lát, cảm thấy giá trị ô nhiễm xem vẻ không cao lắm, dựa vào sức của đội họ chắc chắn sẽ ứng phó được.

Vấn đề chính ở đây là vật ô nhiễm này thuộc loại thủy sinh, bây giờ bốn bề đều là nước, cơ thể nó còn trong suốt, sẽ gây cản trở đến khả năng phát huy.

Chu Khải Minh nhìn hàng chữ máu trên cửa phòng phẫu thuật, thử lấy đao cạy cửa. Máu trên cánh cửa lập tức tan mất một phần ba. Từng làn nước đỏ nhạt trôi ra từ sau cánh cửa.

Tay Chu Khải Minh bị giật thoang thoảng mùi cháy khét, vội la lên: “Nước này có điện! Các anh em, mau né đi!”

Xem điệu bộ thành thạo này thì hẳn bình thường chơi game anh ta cũng không ít lần làm MT (tank).

Nhờ cửa hé mở trong phút chốc, thông tin BOSS lập tức xuất hiện trước mắt Chu Khải Minh.

【 Sứa hộp* – Thể nhiễu sóng cấp cao 】

Giá trị ô nhiễm: 6100

*Sứa hộp (Cubozoa) là loài ăn thịt, đường kính lên đến 1 foot (30.4cm) và dài 10 foot. Chúng có hình dạng như 1 chiếc hộp với 4 cạnh rõ rệt, mỗi cạnh dài khoảng 20cm, với khoảng 60 xúc tu dài 3 mét, xúc tu nào cũng phủ kín các tế bào đốt (khoảng 5000) chứa nọc độc nên thường được gọi là ong bắp cày biển. Sứa hộp Úc là một trong những sinh vật biển độc nhất thế giới. Nọc độc của chúng mạnh gấp 2000 lần xyanua, có thể giết chết một người trưởng thành chỉ sau 15 phút. Một con sứa hộp trưởng thành có hàng tỷ túi độc và kim tiêm trên các xúc tu đủ giết 20 người. Chất độc của chúng tấn công vào hệ tim mạch, hệ thần kinh và cả các tế bào da một cách nhanh chóng, khiến tim ngừng đập và ngừng hô hấp.

Các thông tin khác vẫn là một đống dấu chấm hỏi.

“Sao lại có vật ô nhiễm giá trị ô nhiễm 6000 ở đây?!” Chu Khải Minh lập tức biến sắc.

Lục Ngôn từng lật tới trang thông tin về “Sứa hộp” trong tư liệu tổng bộ gửi cho. Trong ảnh, loài sứa này ở trạng thái nửa trong suốt, trên các xúc tu mọc những sợi râu li ti dày đặc chứa chất độc mạnh. Ngoài ra cơ thể nó còn khảm 24 con mắt, rõ ràng những con mắt này cũng gần như trong suốt nhưng lại giống như mắt người, còn có cả nhãn cầu. Nếu chỉ xem ảnh thôi thì sẽ thấy đây như ánh nhìn chăm chú tới từ vực sâu. Đa số sinh vật biển nhiễu sóng đều không được đẹp cho lắm.

Giá trị ô nhiễm tư liệu cung cấp là 3100.

Giọng điệu của hệ thống không che giấu chút mỉa mai châm biếm nào: [ Max 6000 giảm 3000, với mức chiết khấu này… viện nghiên cứu số 1 đang siêu sale 11/11* ấy hử? ]

*11/11 là ngày hội mua sắm lớn nhất trong năm tại Trung Quốc, tương tự Black Friday tại Mỹ.

Trinh Thám nhíu mày nói: “Có lẽ là vật ô nhiễm bên ngoài xâm chiếm, sinh ra nhiễu sóng…”

Anh ta nói lời này mà chính anh ta cũng không tin lắm.

Lục Ngôn: “Tổng bộ có quy định: Để phòng ngừa bất trắc xảy ra khi thực nghiệm, giá trị ô nhiễm của thể thực nghiệm vật ô nhiễm không có tính lây nhiễm không thể vượt quá 4500. Với loại có tính cảm nhiễm, giá trị ô nhiễm không thể vượt quá 1700.”

Trần Thập Nhị siết chặt cây gậy trong tay: “Giải quyết con sứa này trước rồi tìm nghiên cứu viên hỏi thử là biết!”

Chu Khải Minh xắn tay áo lên, vờ lơ đãng show cơ bắp của mình với Lục Ngôn: “Các cậu tránh ra, để tôi lên!”

Chu Khải Minh đập cho mình 3 buff【 Kháng độc 】【 Kháng điện 】 và 【 Kháng đòn 】, hít sâu một hơi, tung chân đá văng cửa.

Thác độc màu hồng phấn trút ra như dòng lũ được vặn mở chốt khóa, rót đầy đầu anh ta.

Hai mắt Chu Khải Minh đau đớn, song anh ta không quên bản thân còn phải bảo vệ một đám đàn em, vì vậy lập tức trợn to mắt, tìm được vị trí sứa hộp giữa một vùng đen kịt.

Sứa hộp không khác mấy so với ảnh chụp, tuy nhiên kích thước cơ thể lại dài hơn thấy rõ. Trong túi dạ dày trong suốt chứa một nửa cơ thể người chưa tiêu hóa hết.

Chu Khải Minh không thể nhìn đêm, toàn bộ đều nhờ vào vị trí do thiên phú chỉ định, phán đoán xem rốt cuộc vật ô nhiễm ở đâu. Anh ta đâm một đao vào nước, cảm giác như sờ phải một cục thạch hoa quả lớn, cánh tay bị sứa giật điện tỏa ra mùi thịt nướng cháy sém. Mặc dù bỏ thêm giả thiết “Kháng điện” cho mình nhưng sức bền cơ thể không thể giữ cho anh ta chống lại toàn bộ dòng điện.

Trần Thập Nhị giơ gậy lên muốn xông tới đánh đấm bừa bãi một trận, thế mà vừa giẫm vào nước đã bị điện giật cho bắn ra một loạt tiếng quang quác gọi bậy.

Không biết có phải ảo giác của Lục Ngôn hay không, thậm chí anh còn cảm giác như mình vừa thấy ảnh chụp X quang của Trần Thập Nhị trong chớp mắt.

Tướng xương của anh ta không giống người mà giống khỉ hơn, mỗi tội không có đuôi.

[ Khi học nghệ ở Thiếu Lâm Tự, cậu ta từng bị khỉ mẹ mất con cướp đi. Sau khi trở về thì thành như vậy. Theo như kết quả kiểm đo, khỉ mẹ kia là vật ô nhiễm, không hiểu sao lại không ăn cậu ta… ]

[ Danh hiệu của Trần Thập Nhị trên diễn đàn là Võ Tăng. Vốn dĩ cậu ta muốn đặt là “Tôn Ngộ Không” hoặc “Đấu Chiến Thắng Phật” cơ, mỗi tội bị giành đăng ký trước. ]

Trinh Thám thấy thế lập tức từ bỏ ý định tiến lên hỗ trợ, dè dặt sợ hãi nấp sau Lục Ngôn: “Hai hệ Phụ Trợ chúng ta đừng đi thì hơn. Với lại giá trị ngưỡng linh lực của người ta cũng mới chỉ hai, ba nghìn thôi.”

Dáng vẻ không có khí phách của anh ta thật sự rất hợp với thiết lập gián điệp thương mại.

Hành động của Chu Khải Minh không hề uổng công, sứa hộp lập tức mất một lượng lớn máu. Thấy vậy, anh ta không màng cơ thể đau xót, tiến lên chém tiếp mấy đao nữa. Tuy vậy bản thân anh ta cũng vì sử dụng thiên phú quá độ mà tạm thời logout khỏi thế giới trò chơi.

Tầm nhìn của Chu Khải Minh quay về tiêu chuẩn người thường. Danh hiệu của sứa hộp biến mất khỏi tầm nhìn, chỉ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng. Sứa hộp tiến hóa đã có được trí tuệ nhất định. Nó hiểu rõ bản thân không phải đối thủ của đám người này, vì vậy định lén trốn đi. Dù sao nó cũng ở trạng thái trong suốt, bây giờ thiếu ánh sáng, không gian tối tăm, người thường không thể nào bắt được nó.

Nó trượt vào trong nước như một miếng thạch hoa quả.

Sau đó, xúc tu của nó bị người ta túm chặt.

Cánh tay Lục Ngôn phủ một lớp vảy cá vàng kim, cái miệng nứt ra từ lòng bàn tay. Cá vua há to cái miệng đỏ như chậu máu, hung tợn cắn khợp vào.

Sứa hộp giãy giụa ở đáy nước, muốn chạy trốn. Nó cảm nhận được sự sợ hãi. Loại sợ hãi này không liên quan đến độ mạnh yếu… mà đến từ nguồn gốc huyết thống.

Từng sợi tơ màu trắng chui ra từ dưới vảy cá. Dây nhỏ kéo sứa lại, lôi về phía Lục Ngôn.

Toàn bộ hành vi đều được thực hiện một cách lặng lẽ trong nước.

“Sứa này…” Lục Ngôn lẩm bẩm một câu.



Có vị quýt. Ăn không khác mấy thạch hoa quả. Khác hoàn toàn những vật ô nhiễm dầu mỡ kia, rất ngọt, siêu ngon.

Chu Khải Minh cảnh giác hỏi thăm: “Sao vậy bác sĩ Lục ơi?”

Lục Ngôn đeo lại găng tay, khẽ híp mắt: “Không sao, tôi đang nghĩ nếu nó trốn đi theo đường nước thì liệu có gây ra ảnh hưởng xấu hay không…”

Chu Khải Minh gãi đầu: “Không thể nào. Nó đã bị thương nặng rồi, chúng ta phải tin tưởng đồng đội chứ.”

Lục Ngôn cười nói: “Ừm.”

Phòng phẫu thuật không có đèn, Trần Thập Nhị giơ đèn pin lên, chiếu vào trong.

Một người đang ngồi quỳ trên mặt đất. Đây là Tần Ác Du.

Chiếc cánh vảy như cánh bướm sau lưng y buông thõng xuống. Cánh màu trắng bạc, phần đáy hơi đen, dù tại hoàn cảnh ánh sáng yếu ớt vẫn có thể phản quang ra ánh sáng bạc. Xem hoa văn trên cánh rất giống bướm Morpho eros*.

Hệ thống huýt sáo một tiếng: [ Thú vị đấy, trong bụng anh trai đầy sâu, em trai lại bệnh biến thẳng theo hướng bươm bướm. ]

Trên cổ Tần Ác Du là một chiếc vòng cổ điện tử, theo dõi dấu hiệu sự sống của y.

Cơ thể người đau ốm dai dẳng không thể nào khỏe mạnh được, Lục Ngôn gần như có thể thấy được xương nhô lên dưới lớp quần áo mỏng manh của y.

Tần Ác Du vén tóc dài bên tai lên, ho khan vài tiếng nặng nề.

Từ nhỏ cơ thể y đã không tốt lắm, rất nhiều năm về trước còn bị kết luận rằng không sống nổi tới khi trưởng thành.

Vào lúc bệnh tình nghiêm trọng nhất, Tần Ác Du đã bị sốt tới đầu óc mơ màng. Mẹ y khóc lóc thả một con bướm lên trán y.

Con bướm kia có phần miệng nhọn hoắt, răng nanh đâm sâu vào da đầu y…

Tần Ác Du cho rằng bản thân sẽ chết, thế nhưng y lại không chết.

Một chiếc cánh như cánh bướm mọc ra sau lưng y. Sống sót vượt qua trận sốt cao suýt chết người kia khiến y như bắt đầu cuộc đời mới.

Rất nhiều người thức tỉnh thành Thiên Khải Giả xong ốm đau bệnh tật không cần chữa trị cũng khỏi, chỉ riêng Tần Ác Du vẫn lay lắt trong trạng thái nửa sống nửa chết.

Do y là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành, ở bên ngoài không an toàn nên mẹ y đành rưng rưng nước mắt đưa y tới viện nghiên cứu. Thoáng cái đã biết bao năm trôi qua.

Ánh mắt y trông về phía Lục Ngôn, vẻ mặt hơi mê man: “… 18? Ông quay lại rồi ư?”

Lúc trước ở trong viện nghiên cứu, Lục Thành được đánh số 18.

*

Gần như cùng lúc đó, tại tầng ngầm 8.

Nơi này đã sụp ít nhất một nửa vì cuộc chiến khốc liệt.

Trên tường, trên đất, nơi nơi đều là máu màu lam, dính cả miếng thịt mấp máy. Thỉnh thoảng thấy được cả vài xúc tu bạch tuộc nho nhỏ rơi vãi ở mặt đất, vẫn chưa chết hẳn, còn nhảy nhót được vài nhịp.

Ngoại trừ bạch tuộc, trên mặt đất còn có rất nhiều thi thể của vật ô nhiễm khác. Có sói, có gấu, có rắn… dĩ nhiên cũng có người.

Từ tầng 7, thang máy đã bị phá hủy toàn bộ. Do đó chỉ còn cách leo tới từng tầng một.

Các thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt đến đây đầu tiên, không rõ đã giải quyết được bao nhiêu vật ô nhiễm rồi.

Nơi này tựa như chiếc lồng giam giữ một đám quái vật.

Nếu dựa theo trình tự nuôi nấng của Tiên Tri, cho Thẩm Khinh Dương nuốt gọn mấy cá vua kia thì sẽ thật khó xác định được ai thắng ai thua trong trận chiến ngày hôm nay.

Bạch tuộc có ba trái tim, một não chính, mỗi chiếc xúc tu mọc một não phụ, có khả năng suy nghĩ độc lập.

Đường Tầm An đã chặt đứt 7 não phụ, giết chết 2 trái tim của y, nhưng bạch tuộc khổng lồ này vẫn chưa chết hẳn, sức sống mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Khinh Dương hiểu rất rõ phần thắng khi đối đầu trực diện với Đường Tầm An không cao, kể cả khi ở dưới nước.

Y đang kéo dài thời gian.

Dưới nền đất đen nghịt, đôi mắt của Đường Tầm An sáng như bốc lên một ngọn lửa.

Hắn suy nghĩ chốc lát, lấy ra một điếu thuốc từ đồng phục.

Đội viên bên cạnh lập tức trở nên căng thẳng: “Đội trưởng Đường anh hãy bình tĩnh!”

Động tác của Đường Tầm An thoáng ngừng.

Không có lửa. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, là hơi thở rồng.

Tàn thuốc rơi xuống đất, mặt nước gợn sóng nhộn nhạo, song đốm lửa không hề tắt mà lại có xu hướng cháy lan rộng ra xung quanh.

Những xúc tu đen nhánh này bắt đầu tan chảy như dầu mỡ, sau đó mau chóng rụt về một phía.

Đường Tầm An cầm đao đuổi theo.

Một bức tường lửa bỗng bốc lên trước mặt hắn.

Ánh lửa đan xen, cấu thành hình dạng của 07.

Ánh mắt y sinh động hơn hẳn lần gặp tại Vườn Lạc Xuyên khi trước.

Đường Tầm An nắm chặt đao trong tay: “Quả nhiên anh chạy trốn.”

07 không trả lời vấn đề này. Trên thực tế, y không hề ghét Đường Tầm An, thậm chí đôi khi còn cảm thấy hắn thật đáng thương.



“Đã lâu không gặp. Bây giờ tôi không có thực thể, sinh mệnh không chịu sự kiểm soát của Thời Gian. Vậy nên muốn xử lý sẽ rất phiền phức.” Y mỉm cười nói: “Có hứng thú tâm sự không?”

“Chỉ mất 10 phút của cậu thôi. 10 phút sau, tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa. Muốn giết tôi chắc chắn phải tốn hơn 10 phút, đúng không nào?”

07 nhìn thẳng vào đôi mắt Đường Tầm An, nở nụ cười: “Số 10.”

……

……

Tầng ngầm 9 đã loạn thành nồi cháo. Cứ chốc chốc lại vang lên vài tiếng hét chói tai.

Trên trán Tiên Tri đã rịn một lớp mồ hôi lạnh, làn da ông ta chồng chất từng lớp, nhăn nheo như một con khỉ nước.

Rất nhiều khoang thực nghiệm đã bị mở ra, thể thực nghiệm ngủ say đều bị đánh thức, thế nhưng lại không có đối tượng Tiên Tri cần tìm.

Dưới cơn phẫn nộ, ông ta chộp bừa một nhà nghiên cứu, bóp lấy cổ đối phương, mặt người sau lưng nổi giận đùng đùng hỏi: “Sao lại thế này? 01 đâu! Chó Săn đâu?”

Trước ngực nhà nghiên cứu gài thẻ viện phó.

Đây là lần đầu tiên ông ta đối mặt trực tiếp với vật ô nhiễm dưới trạng thái không có đồ bảo hộ, cơ thể như lọt vào vùng bức xạ hạt nhân, thất khiếu bắt đầu chảy máu: “Viện… viện trưởng… dẫn theo 01 chạy rồi.”

“Chạy?! Sao lão ta phải chạy?!” Tiên Tri điên cuồng giận dữ.

“Tổng bộ… không… không ủng hộ đề tài của ông ấy… nên ông ấy… chạy…”

“Thứ vô dụng này!”

Răng nanh chi chít xông ra từ mí mắt của con mắt trước mặt Tiên Tri.

Ông ta cắn một phát đứt đầu nhà nghiên cứu này.

*

Lùi về sau vài bước từ rìa thành phố A chính là ba tỉnh phía Đông.

01 đứng trên tường thành Trường Thành ngắm nhìn phương xa, cũng là hướng đập nước Thanh Long.

Gã là sản phẩm kết hợp giữa sự tiến hóa của sinh vật và thành tựu khoa học kỹ thuật nên phần lớn các bộ phận trong cơ thể đã được đổi thành kim loại.

01 đang dắt một con chó.

Một tháng trước, Công Duy Bân tiêm gen chó vào cơ thể gã lần thứ hai.

Lão ta đã tiến hành thực nghiệm cải tạo gen này rất nhiều năm. Đối tượng tiếp nhận thực nghiệm bao gồm cả Thiên Khải Giả và vật ô nhiễm.

Sau khi được tiêm gen chó, những “con chó” này sẽ hết sức trung thành với chủ, phương hướng bệnh biến của thể thực nghiệm cũng dần theo hướng chó. Thực nghiệm đạt được thành công lớn, về cơ bản đã ổn định.

Hiện tại 01 mọc đuôi chó, chiếc đuôi mọc từ xương cụt thậm chí còn lắc lư theo tâm trạng.

Nhờ vào thành quả thực nghiệm này, Công Duy Bân lén thành lập một “Căn cứ chó săn” chuyên nuôi dưỡng vật ô nhiễm tại thôn nhỏ nơi quên nhà.

Khỏi phải bàn cãi, 01 chính là ‘chó’ bị tiêm gen nhiều nhất.

Công Duy Bân nghiên cứu rất lâu rồi, lão ta biết rõ không thể đảo ngược ô nhiễm, với tiến hóa cũng vậy.

Thật ra lão ta không cảm thấy nhân loại có hy vọng hay tương lai gì đáng nói. Dù vẫn thể hiện ra bên ngoài rằng mình theo phái Diều Hâu, căm thù vật ô nhiễm, song trên thực tế đó chỉ là lớp vỏ bọc phục vụ cho lão ta tiến hành thực nghiệm mà thôi.

Lão ta biết tổng bộ luôn ấp ủ kế hoạch thành lập căn cứ cho người sống sót. Đến lúc đó, sức mạnh nội tại của nhân loại chắc chắn sẽ xào bài lại lần nữa. Ở tương lai không xa, nắm giữ vật ô nhiễm hùng mạnh sẽ tương đương với nắm giữ vũ khí hạt nhân.

Khi ấy, ông ta sẽ thành lập một quân đoàn vật ô nhiễm.

Công Duy Bân dẫn theo 01 trốn về quê, mừng rơn mở khoang sự sống ra.

Lần này lão ta không chỉ phải tiêm gen chó cho 01 lần nữa mà còn phải khiến 01 sa đọa hoàn toàn thành vật ô nhiễm.

Lão ta thành công, nhưng thực nghiệm thất bại.

Nhẫn nhịn chịu nhục vài chục năm, 01 đã ghét cay ghét đắng việc làm một con chó.

“Tôi luôn rất tò mò… không biết nếu nhổ trồng gen người lên chó thì sẽ thế nào.”

Khi nói chuyện, giọng 01 như âm thanh đã qua xử lý từ máy móc. Dây thanh quản của gã đã bị hao tổn trong đợt cải tạo từ vài chục năm trước.

“Xem ra ông thích lắm… nhỉ?”

Con chó 01 dắt có đầu người, cơ thể lại là thân hình của một con chó nhỏ.

Chủ cái đầu này chính là nhà nghiên cứu tiền nhiệm của gã.

Nửa người dưới của Công Duy Bân bị người ta sử dụng một biện pháp cực kỳ phi khoa học tạo thành một cục thịt, sau đó nhét vào cơ thể chó, chỉ chừa lại cái đầu bên ngoài.

Công Duy Bân tỏ ra hoảng sợ, nhưng lại như bị đánh đến khiếp vía, vội nằm rạp xuống, vẫy đuôi kêu to: “Ẳng! Gâu gâu!”

………………………………………………………

Tác giả có chuyện muốn nói:

【 Thiên Quốc 】

Đồ tể đầu heo (hút thuốc): Mày cũng gặp Lục Ngôn à?

Sứa hộp: Tao thật khờ, thật sự… Tao biết Lục Ngôn không có đồ ăn ở thành phố K thì sẽ đến thành phố S; nhưng tao đâu biết ở thành phố A cũng có…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau