Chương 15
Tang lễ của Lý Thanh Hành do Hách Liên Tranh một mình lo liệu, y không có người thân hay bạn bè trên thế giới này, chỉ có hai đồ đệ là họ.
Tạ Từ tận mắt quan sát quan tài của y bị chôn sâu dưới đất, Hách Liên Tranh đã dựng bia tưởng niệm y rồi khắc chữ lên đó, Tạ Từ không làm gì cả.
Hắn cảm giác mình đang có một giấc mộng kỳ lạ, cơn mơ ấy bị bao phủ bởi đám sương mù, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì qua lớp sương ấy.
Chôn cất Lý Thanh Hành xong, chưa hết đầu thất của y, Tạ Từ đã trở lại cung Thương Tuyết. Người còn sống trên đời, sống chết chia lìa là chuyện thường tình, không cần đau lòng.
Năm nay, có nhiều người mới đến cung Thương Tuyết, Giang Nghiên tổ chức một bữa tiệc cho họ. Trong bữa tiệc, ai nấy đều tặng rượu thịt ngon nhất cho Tạ Từ, bên cạnh hắn còn có những đệ tử khôi hài liên tục kể chuyện cười cho, hắn chăm chú lắng nghe, tựa như cái chết của Lý Thanh Hành chỉ là chuyện nhỏ.
Từ trước đến nay hắn đã luôn như thế.
Dàn vũ công xinh đẹp trong những bộ váy sặc sỡ nhảy múa trên trống, những nhạc công trong bộ đồ trắng chơi đàn hạc, có người hát vang khúc hát ‘hái sen phương Nam’. Tạ Từ uống rượu và nghe nhạc với họ suốt đêm, nhưng dù sao vẫn không thấy vui vẻ.
Hắn có cảm giác như mình vẫn còn trong giấc mơ đó, chẳng thể thức giấc.
Năm đầu tiên Lý Thanh Hành đi, cung Thương Tuyết dưới sự quản lý của Giang Nghiên đã phát triển mạnh mẽ, thu nhận nhiều đệ tử, có danh tiếng trong giới tu tiên và cũng đắc tội một số người. Tạ Từ chưa bao giờ quan tâm đến công việc ở cung Thương Tuyết, bình thường hắn không có gì làm, bạn bè rủ đi chơi cũng đồng ý vài lần, nhưng ngay cả khi đến đó vẫn không thể vui lên được, cuối cùng buồn chán. Thế là hắn lên ngọn đồi phía sau cung Thương Tuyết, ngẩn ngơ ngồi nhìn trời cả ngày.
Giang Nghiên trông thấy thì tò mò hỏi hắn hôm nay có gì đẹp không.
Tạ Từ không nói gì, vẫn nhìn ngày tàn. Ngày hắn rời khỏi cung Thương Tuyết và Kinh Châu cũng như thế này, khi đến động Vạn Trân cùng thế gian vẫn vậy, bầu trời dường như không bao giờ sáng lên nữa, ánh nắng lạnh lẽo.
Hắn mệt mỏi không muốn ra ngoài, liền một mình trở lại đại điện vắng vẻ, xung quanh là sự tĩnh mịch chết chóc, ánh nến lập lòe tinh nghịch xé rách bóng dáng hắn, Tạ Từ ngoái đầu nhìn bóng mình trên tường, như thể ai đó đang trốn ở đó, chạm vào tóc hắn và vỗ vai hắn khi hắn không nhìn thấy.
Tạ Từ cứ nhìn như thế một hồi lâu, không biết nghĩ đến cái gì mà chợt cười, mi mắt cong cong, nhưng ngay sau đó khóe miệng đã rũ xuống.
Hắn cúi đầu, không hiểu sao lại nhớ tới một số chuyện trước khi Lý Thanh Hành chết.
Vào năm trước khi Lý Thanh Hành qua đời, Tạ Từ đã không ở bên cạnh y một thời gian dài, hắn rong chơi khắp nơi cùng Giang Nghiên, nhân tiện xử lý một số việc ở cung Thương Tuyết. Khi nhớ Lý Thanh Hành sẽ gửi cho y một con hạc giấy truyền âm, nói rằng mình vẫn ổn, có đôi khi chơi vui quá sẽ rất lâu chẳng nhớ đến Lý Thanh Hành. Mà đến khi gặp lại Lý Thanh Hành, bệnh tình của y đã rất nghiêm trọng, không còn sống được bao lâu nữa.
Hắn muốn đưa Lý Thanh Hành đến động Vạn Trân tìm quỷ y, hắn nghĩ trên thế giới này nhất định sẽ có người cứu được. Mà Lý Thanh Hành ngồi trên ghế lại dịu dàng nhìn hắn, không nói lời nào.
Hách Liên Tranh lắc đầu bảo rằng anh đã tìm hết mọi người, không ai biết bệnh tình của Lý Thanh Hành, nhưng họ đều kết luận rằng y sẽ không qua khỏi năm nay.
Ngày Tạ Từ trở về gặp Lý Thanh Hành là ngay chính sinh nhật hắn, hắn không kiềm được hỏi Lý Thanh Hành rằng đây có phải quà sinh nhật y chuẩn bị cho hắn không.
Tạ Từ cứ tưởng Lý Thanh Hành sẽ sống thật lâu, hắn muốn tìm y lúc nào cũng được, chỉ cần gọi là sư phụ sẽ đến. Y mạnh như thế, tu vi còn cao, làm sao có thể chết dễ dàng vậy được? Sao có thể?
Không ai thay đổi được ý trời, cuối cùng y vẫn rời đi.
Người Lý Thanh Hành có nhiều ràng buộc nhất trên thế gian này chỉ có cặp sư huynh đệ bọn họ, điều y muốn dặn dò đã nói từ mấy ngày trước rồi, trước khi chết cũng chỉ lặp lại thôi.
Y nhờ Hách Liên Tranh chăm sóc Tạ Từ thật tốt, cũng nhờ Tạ Từ quan tâm đến sư huynh mình nhiều hơn, quả thực là một sư phụ tốt.
Dặn dò xong, y dừng lại hồi lâu, quay đầu nhìn Tạ Từ đang quỳ bên cạnh, giơ tay lên như muốn chạm vào mặt hắn, nhưng cuối cùng chỉ khe khẽ vuốt sợi tóc lòa xòa trên ngực hắn, rồi từ từ đặt xuống.
Y nói với Tạ Từ: “Sau này sư phụ không còn nữa, A Từ phải vui vẻ hạnh phúc nhé.”
Nói xong, y rời mắt khỏi mặt Tạ Từ, nhìn bầu trời u ám trên đầu, tuyết đã nhiều năm không gặp đang rơi trên núi Thiên Ngu, giống như đóa hoa lau sậy, mênh mang đến rồi cũng mênh mang rời đi.
Bông tuyết rơi vào trong mắt y rồi lặng lẽ tan ra, tựa như y sắp rơi nước mắt, Lý Thanh Hành đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Hoa trên đảo đã nở rộ cả rồi.”
Trong mắt y hiện lên nỗi bi thương hệt tảng đá khổng lồ, Tạ Từ không cách nào thở nổi, hắn bất lực quỳ ở đó, có rất nhiều chuyện muốn nói với y, nhưng vào lúc này lại quên mất bản thân mình muốn nói gì, mãi khi Lý Thanh Hành chết.
Khi đó Tạ Từ không thể hiểu ý nghĩa trong ánh mắt Lý Thanh Hành, và dường như đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu được.
Hắn muốn biết, lúc đó Lý Thanh Hành đang nghĩ gì? Có nghĩ chút gì về bản thân y không? Nhưng không bao giờ có cơ hội biết.
Tìm lợi tránh hại là bản năng của con người, Tạ Từ đã khắc sâu bản năng ấy vào trong xương, từ nhỏ hắn đã như vậy, không muốn bị thương, không muốn chịu khổ. Lý Thanh Hành sửa rất nhiều tật xấu của hắn, nhưng chưa bao giờ nói gì về thói quen này, cùng lắm chỉ bảo hắn mỏng manh.
Sau khi nhận ra những ký ức này khiến hắn đau đớn, Tạ Từ đã vứt bỏ tất cả mà không hề do dự.
Tháng thứ hai sau khi Lý Thanh Hành qua đời, Tạ Từ có một giấc mơ, trong mơ non xanh núi biếc, mây mù bao la, hoa nở như gấm, tựa tiên cảnh nơi trần gian.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác Lý Thanh Hành đang ở bên cạnh mình, nhưng hắn đi mãi vẫn không tìm thấy y, sau đó hoa héo, cây cũng khô, tuyết rơi dày đặc.
Hắn nghĩ đến ngọn núi Thiên Ngu phủ tuyết trắng xóa, trái tim trong lồng ngực dâng lên một cơn đau dữ dội, hắn nhìn lên đỉnh núi và thấy một bóng người màu xanh thấp thoáng giữa những đám mây, Tạ Từ còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chân chạy lên đỉnh núi, muốn bắt lấy màu xanh kia, hắn chạy càng lúc càng nhanh, hòa vào trong gió.
Bóng đỏ vụt qua núi rừng, mùa xuân lại trở về, đầu tóc hắn rối tung, quần áo tung bay, áo choàng phất qua cành cây hai bên, cánh hoa đủ màu rơi xuống, nốt ruồi đỏ giữa hàng lông mày đọng lại giọt sương càng thêm rạng rỡ, trông giống một yêu tinh mê người trong truyện.
Cuối cùng hắn cũng tới đỉnh núi, gió thổi mây khói bay đi, nhưng lại không có ai, Tạ Từ ngơ ngác đứng đó, không biết mình có thể đi đâu nữa. Thật lâu sau, hắn quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt sừng sững một ngôi mộ đơn độc, trên đó không có hoa cỏ, chỉ có mỗi tấm bia đá lạnh lẽo, như đang chế giễu những ảo tưởng của hắn.
Trong nháy mắt, Tạ Từ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn quanh vẫn không thấy ai, vô thức hô: “Sư phụ? Sư phụ? Sư ——”
Thanh âm hắn chợt im bặt, trong phòng yên lặng đến đáng sợ, ánh trăng trắng ngần xuyên qua giấy dán cửa sổ và rọi xuống tấm thảm đỏ tươi, dường như hắn nghe được tiếng vật gì đó rơi.
Hắn bỗng nhận ra một cách rõ ràng rằng, Lý Thanh Hành không còn nữa, y đã không còn ở đây từ lâu rồi.
Hắn có gọi sư phụ cả trăm ngàn lần cũng sẽ không thấy y, sẽ chẳng ai đáp lại hắn, không ai nói hắn mỏng manh nữa.
Tạ Từ ngơ ngác ngồi trên giường hồi lâu, sau khi Lý Thanh Hành chết, hắn chưa từng đến thăm y, cách đây không lâu sư huynh có rủ hắn đi thăm mộ cùng, hắn đã từ chối.
Lý Thanh Hành được chôn cất ở dưới đáy thung lũng Lạc Thiền, tên của y được khắc trên tấm bia đá trước mộ, y lẻ loi ngủ ở đó, chỉ có cây cối khô héo năm này qua năm khác làm bạn, thỉnh thoảng có côn trùng và chim chóc bay qua.
Trên đời này người biết đến y vốn đã rất ít, qua thêm vài năm nữa cũng sẽ quên mất y.
Trong đất trời này, không còn Lý Thanh Hành nữa.
Tạ Từ mặc áo khoác và đứng dậy, đi chân trần đến sảnh chính trước cung Thương Tuyết, đèn lồng treo hai bên đung đưa trong gió cùng bóng hắn.
Mùa đông lạnh giá đã qua lâu, mùa xuân cũng sắp tàn, dưới ánh trăng mờ ảo, đóa hoa trắng ngoài sảnh đã héo úa.
Tạ Từ đứng giữa đại điện, nhẹ nhàng đưa tay, kết giới xung quanh sáng lên, hắn biết ai đã làm ra kết giới này, nhưng hắn không muốn nghĩ về người đó chút nào.
Hắn xoay người, lấy ra một con dao găm từ dưới trường kỷ, lưỡi dao trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng lờ mờ, hắn khua con dao găm vào khoảng không hai lần, sau đó vạch lên cánh tay mình. Hắn ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, ngay lập tức, máu tươi chảy ra từ lưỡi dao, nhỏ xuống chân. Tạ Từ cúi đầu nhìn vũng máu rồi chẳng chút do dự cắt thêm hai lần, hắn không hề đau đớn mà còn cực kỳ vui vẻ, phiền muộn trong lòng như chảy ra theo máu.
Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Lý Thanh Hành chết, hắn được cười sảng khoái như vậy, hắn buông tay, con dao găm loang choang rơi xuống đất, máu trên lưỡi dao bắn tung tóe, cắt bóng hắn thành từng mảnh.
Tạ Từ cười, khi máu ngừng chảy, hắn bắt đầu đi vòng quanh bốn cây cột trong sảnh, hắn cứ đi khập khiễng, cứ đi vòng vòng như thế, như một con quay cũ kỹ bị phủi bụi của một thời đã qua, nó sẽ không được sửa chữa, cũng sẽ không dừng lại.
Đêm dài không hồi kết, thời gian bắt đầu lùi lại theo bước chân của hắn, liệu có thể quay ngược về quá khứ như thế này không, ngay khi ngẩng đầu lên, hắn đã quay lại rồi.
Hắn cũng không biết mình đi như vậy bao lâu, máu trên mặt đất đã khô từ lâu, hoa cũng héo rũ. Hừng đông ngày hôm sau, Giang Nghiên đi vào, thấy hắn như vậy thì giật mình, chạy tới hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Tạ Từ đi thêm vài bước, Giang Nghiên gọi tên hắn hai lần, hắn mới định thần lại, ngẩng đầu nhìn Giang Nghiên trước mặt, vẻ mặt hắn thẫn thờ, đôi mắt ươn ướt, môi run rẩy.
“Đau quá…”
Hắn nói.
“Tại sao lại đau?” Giang Nghiên bối rối hỏi.
Phải rồi, tại sao lại đau?
Chân hắn vốn đã lành, nhưng bây giờ lại đau đến linh hồn co quắp, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, mê man bị đẩy xuống vực sâu, thế giới rộng lớn nhưng hắn lại chả thể tìm thấy một nơi để ở lại.
Tạ Từ tận mắt quan sát quan tài của y bị chôn sâu dưới đất, Hách Liên Tranh đã dựng bia tưởng niệm y rồi khắc chữ lên đó, Tạ Từ không làm gì cả.
Hắn cảm giác mình đang có một giấc mộng kỳ lạ, cơn mơ ấy bị bao phủ bởi đám sương mù, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì qua lớp sương ấy.
Chôn cất Lý Thanh Hành xong, chưa hết đầu thất của y, Tạ Từ đã trở lại cung Thương Tuyết. Người còn sống trên đời, sống chết chia lìa là chuyện thường tình, không cần đau lòng.
Năm nay, có nhiều người mới đến cung Thương Tuyết, Giang Nghiên tổ chức một bữa tiệc cho họ. Trong bữa tiệc, ai nấy đều tặng rượu thịt ngon nhất cho Tạ Từ, bên cạnh hắn còn có những đệ tử khôi hài liên tục kể chuyện cười cho, hắn chăm chú lắng nghe, tựa như cái chết của Lý Thanh Hành chỉ là chuyện nhỏ.
Từ trước đến nay hắn đã luôn như thế.
Dàn vũ công xinh đẹp trong những bộ váy sặc sỡ nhảy múa trên trống, những nhạc công trong bộ đồ trắng chơi đàn hạc, có người hát vang khúc hát ‘hái sen phương Nam’. Tạ Từ uống rượu và nghe nhạc với họ suốt đêm, nhưng dù sao vẫn không thấy vui vẻ.
Hắn có cảm giác như mình vẫn còn trong giấc mơ đó, chẳng thể thức giấc.
Năm đầu tiên Lý Thanh Hành đi, cung Thương Tuyết dưới sự quản lý của Giang Nghiên đã phát triển mạnh mẽ, thu nhận nhiều đệ tử, có danh tiếng trong giới tu tiên và cũng đắc tội một số người. Tạ Từ chưa bao giờ quan tâm đến công việc ở cung Thương Tuyết, bình thường hắn không có gì làm, bạn bè rủ đi chơi cũng đồng ý vài lần, nhưng ngay cả khi đến đó vẫn không thể vui lên được, cuối cùng buồn chán. Thế là hắn lên ngọn đồi phía sau cung Thương Tuyết, ngẩn ngơ ngồi nhìn trời cả ngày.
Giang Nghiên trông thấy thì tò mò hỏi hắn hôm nay có gì đẹp không.
Tạ Từ không nói gì, vẫn nhìn ngày tàn. Ngày hắn rời khỏi cung Thương Tuyết và Kinh Châu cũng như thế này, khi đến động Vạn Trân cùng thế gian vẫn vậy, bầu trời dường như không bao giờ sáng lên nữa, ánh nắng lạnh lẽo.
Hắn mệt mỏi không muốn ra ngoài, liền một mình trở lại đại điện vắng vẻ, xung quanh là sự tĩnh mịch chết chóc, ánh nến lập lòe tinh nghịch xé rách bóng dáng hắn, Tạ Từ ngoái đầu nhìn bóng mình trên tường, như thể ai đó đang trốn ở đó, chạm vào tóc hắn và vỗ vai hắn khi hắn không nhìn thấy.
Tạ Từ cứ nhìn như thế một hồi lâu, không biết nghĩ đến cái gì mà chợt cười, mi mắt cong cong, nhưng ngay sau đó khóe miệng đã rũ xuống.
Hắn cúi đầu, không hiểu sao lại nhớ tới một số chuyện trước khi Lý Thanh Hành chết.
Vào năm trước khi Lý Thanh Hành qua đời, Tạ Từ đã không ở bên cạnh y một thời gian dài, hắn rong chơi khắp nơi cùng Giang Nghiên, nhân tiện xử lý một số việc ở cung Thương Tuyết. Khi nhớ Lý Thanh Hành sẽ gửi cho y một con hạc giấy truyền âm, nói rằng mình vẫn ổn, có đôi khi chơi vui quá sẽ rất lâu chẳng nhớ đến Lý Thanh Hành. Mà đến khi gặp lại Lý Thanh Hành, bệnh tình của y đã rất nghiêm trọng, không còn sống được bao lâu nữa.
Hắn muốn đưa Lý Thanh Hành đến động Vạn Trân tìm quỷ y, hắn nghĩ trên thế giới này nhất định sẽ có người cứu được. Mà Lý Thanh Hành ngồi trên ghế lại dịu dàng nhìn hắn, không nói lời nào.
Hách Liên Tranh lắc đầu bảo rằng anh đã tìm hết mọi người, không ai biết bệnh tình của Lý Thanh Hành, nhưng họ đều kết luận rằng y sẽ không qua khỏi năm nay.
Ngày Tạ Từ trở về gặp Lý Thanh Hành là ngay chính sinh nhật hắn, hắn không kiềm được hỏi Lý Thanh Hành rằng đây có phải quà sinh nhật y chuẩn bị cho hắn không.
Tạ Từ cứ tưởng Lý Thanh Hành sẽ sống thật lâu, hắn muốn tìm y lúc nào cũng được, chỉ cần gọi là sư phụ sẽ đến. Y mạnh như thế, tu vi còn cao, làm sao có thể chết dễ dàng vậy được? Sao có thể?
Không ai thay đổi được ý trời, cuối cùng y vẫn rời đi.
Người Lý Thanh Hành có nhiều ràng buộc nhất trên thế gian này chỉ có cặp sư huynh đệ bọn họ, điều y muốn dặn dò đã nói từ mấy ngày trước rồi, trước khi chết cũng chỉ lặp lại thôi.
Y nhờ Hách Liên Tranh chăm sóc Tạ Từ thật tốt, cũng nhờ Tạ Từ quan tâm đến sư huynh mình nhiều hơn, quả thực là một sư phụ tốt.
Dặn dò xong, y dừng lại hồi lâu, quay đầu nhìn Tạ Từ đang quỳ bên cạnh, giơ tay lên như muốn chạm vào mặt hắn, nhưng cuối cùng chỉ khe khẽ vuốt sợi tóc lòa xòa trên ngực hắn, rồi từ từ đặt xuống.
Y nói với Tạ Từ: “Sau này sư phụ không còn nữa, A Từ phải vui vẻ hạnh phúc nhé.”
Nói xong, y rời mắt khỏi mặt Tạ Từ, nhìn bầu trời u ám trên đầu, tuyết đã nhiều năm không gặp đang rơi trên núi Thiên Ngu, giống như đóa hoa lau sậy, mênh mang đến rồi cũng mênh mang rời đi.
Bông tuyết rơi vào trong mắt y rồi lặng lẽ tan ra, tựa như y sắp rơi nước mắt, Lý Thanh Hành đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Hoa trên đảo đã nở rộ cả rồi.”
Trong mắt y hiện lên nỗi bi thương hệt tảng đá khổng lồ, Tạ Từ không cách nào thở nổi, hắn bất lực quỳ ở đó, có rất nhiều chuyện muốn nói với y, nhưng vào lúc này lại quên mất bản thân mình muốn nói gì, mãi khi Lý Thanh Hành chết.
Khi đó Tạ Từ không thể hiểu ý nghĩa trong ánh mắt Lý Thanh Hành, và dường như đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu được.
Hắn muốn biết, lúc đó Lý Thanh Hành đang nghĩ gì? Có nghĩ chút gì về bản thân y không? Nhưng không bao giờ có cơ hội biết.
Tìm lợi tránh hại là bản năng của con người, Tạ Từ đã khắc sâu bản năng ấy vào trong xương, từ nhỏ hắn đã như vậy, không muốn bị thương, không muốn chịu khổ. Lý Thanh Hành sửa rất nhiều tật xấu của hắn, nhưng chưa bao giờ nói gì về thói quen này, cùng lắm chỉ bảo hắn mỏng manh.
Sau khi nhận ra những ký ức này khiến hắn đau đớn, Tạ Từ đã vứt bỏ tất cả mà không hề do dự.
Tháng thứ hai sau khi Lý Thanh Hành qua đời, Tạ Từ có một giấc mơ, trong mơ non xanh núi biếc, mây mù bao la, hoa nở như gấm, tựa tiên cảnh nơi trần gian.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác Lý Thanh Hành đang ở bên cạnh mình, nhưng hắn đi mãi vẫn không tìm thấy y, sau đó hoa héo, cây cũng khô, tuyết rơi dày đặc.
Hắn nghĩ đến ngọn núi Thiên Ngu phủ tuyết trắng xóa, trái tim trong lồng ngực dâng lên một cơn đau dữ dội, hắn nhìn lên đỉnh núi và thấy một bóng người màu xanh thấp thoáng giữa những đám mây, Tạ Từ còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chân chạy lên đỉnh núi, muốn bắt lấy màu xanh kia, hắn chạy càng lúc càng nhanh, hòa vào trong gió.
Bóng đỏ vụt qua núi rừng, mùa xuân lại trở về, đầu tóc hắn rối tung, quần áo tung bay, áo choàng phất qua cành cây hai bên, cánh hoa đủ màu rơi xuống, nốt ruồi đỏ giữa hàng lông mày đọng lại giọt sương càng thêm rạng rỡ, trông giống một yêu tinh mê người trong truyện.
Cuối cùng hắn cũng tới đỉnh núi, gió thổi mây khói bay đi, nhưng lại không có ai, Tạ Từ ngơ ngác đứng đó, không biết mình có thể đi đâu nữa. Thật lâu sau, hắn quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt sừng sững một ngôi mộ đơn độc, trên đó không có hoa cỏ, chỉ có mỗi tấm bia đá lạnh lẽo, như đang chế giễu những ảo tưởng của hắn.
Trong nháy mắt, Tạ Từ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn quanh vẫn không thấy ai, vô thức hô: “Sư phụ? Sư phụ? Sư ——”
Thanh âm hắn chợt im bặt, trong phòng yên lặng đến đáng sợ, ánh trăng trắng ngần xuyên qua giấy dán cửa sổ và rọi xuống tấm thảm đỏ tươi, dường như hắn nghe được tiếng vật gì đó rơi.
Hắn bỗng nhận ra một cách rõ ràng rằng, Lý Thanh Hành không còn nữa, y đã không còn ở đây từ lâu rồi.
Hắn có gọi sư phụ cả trăm ngàn lần cũng sẽ không thấy y, sẽ chẳng ai đáp lại hắn, không ai nói hắn mỏng manh nữa.
Tạ Từ ngơ ngác ngồi trên giường hồi lâu, sau khi Lý Thanh Hành chết, hắn chưa từng đến thăm y, cách đây không lâu sư huynh có rủ hắn đi thăm mộ cùng, hắn đã từ chối.
Lý Thanh Hành được chôn cất ở dưới đáy thung lũng Lạc Thiền, tên của y được khắc trên tấm bia đá trước mộ, y lẻ loi ngủ ở đó, chỉ có cây cối khô héo năm này qua năm khác làm bạn, thỉnh thoảng có côn trùng và chim chóc bay qua.
Trên đời này người biết đến y vốn đã rất ít, qua thêm vài năm nữa cũng sẽ quên mất y.
Trong đất trời này, không còn Lý Thanh Hành nữa.
Tạ Từ mặc áo khoác và đứng dậy, đi chân trần đến sảnh chính trước cung Thương Tuyết, đèn lồng treo hai bên đung đưa trong gió cùng bóng hắn.
Mùa đông lạnh giá đã qua lâu, mùa xuân cũng sắp tàn, dưới ánh trăng mờ ảo, đóa hoa trắng ngoài sảnh đã héo úa.
Tạ Từ đứng giữa đại điện, nhẹ nhàng đưa tay, kết giới xung quanh sáng lên, hắn biết ai đã làm ra kết giới này, nhưng hắn không muốn nghĩ về người đó chút nào.
Hắn xoay người, lấy ra một con dao găm từ dưới trường kỷ, lưỡi dao trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng lờ mờ, hắn khua con dao găm vào khoảng không hai lần, sau đó vạch lên cánh tay mình. Hắn ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, ngay lập tức, máu tươi chảy ra từ lưỡi dao, nhỏ xuống chân. Tạ Từ cúi đầu nhìn vũng máu rồi chẳng chút do dự cắt thêm hai lần, hắn không hề đau đớn mà còn cực kỳ vui vẻ, phiền muộn trong lòng như chảy ra theo máu.
Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Lý Thanh Hành chết, hắn được cười sảng khoái như vậy, hắn buông tay, con dao găm loang choang rơi xuống đất, máu trên lưỡi dao bắn tung tóe, cắt bóng hắn thành từng mảnh.
Tạ Từ cười, khi máu ngừng chảy, hắn bắt đầu đi vòng quanh bốn cây cột trong sảnh, hắn cứ đi khập khiễng, cứ đi vòng vòng như thế, như một con quay cũ kỹ bị phủi bụi của một thời đã qua, nó sẽ không được sửa chữa, cũng sẽ không dừng lại.
Đêm dài không hồi kết, thời gian bắt đầu lùi lại theo bước chân của hắn, liệu có thể quay ngược về quá khứ như thế này không, ngay khi ngẩng đầu lên, hắn đã quay lại rồi.
Hắn cũng không biết mình đi như vậy bao lâu, máu trên mặt đất đã khô từ lâu, hoa cũng héo rũ. Hừng đông ngày hôm sau, Giang Nghiên đi vào, thấy hắn như vậy thì giật mình, chạy tới hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Tạ Từ đi thêm vài bước, Giang Nghiên gọi tên hắn hai lần, hắn mới định thần lại, ngẩng đầu nhìn Giang Nghiên trước mặt, vẻ mặt hắn thẫn thờ, đôi mắt ươn ướt, môi run rẩy.
“Đau quá…”
Hắn nói.
“Tại sao lại đau?” Giang Nghiên bối rối hỏi.
Phải rồi, tại sao lại đau?
Chân hắn vốn đã lành, nhưng bây giờ lại đau đến linh hồn co quắp, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, mê man bị đẩy xuống vực sâu, thế giới rộng lớn nhưng hắn lại chả thể tìm thấy một nơi để ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất