Chương 41
Cõi Sinh tử dạt dào cảnh xuân, cụm hoa đỏ mọc trên xương trắng trong mộ thần, bướm bay lượn tỏa ra một dải màu sặc sỡ. Tấm bia đá cao che khuất ánh nắng, hòn đá ẩn mình trong bóng tối, ngủ yên.
Mặt trời lên đến hõm, giọt sương trượt xuống gân lá, rơi nơi hòn đá, nhanh chóng bốc hơi dưới ánh Mặt trời, hòn đá vẫn bất động, tựa như đã an giấc ở đây từ ngàn xưa.
Từng đàn chim trắng bay ngang Thiên Hà cô đơn chảy xuôi, đáp xuống sườn núi cao, Phượng Huyền Vi ngẩn người nhìn đống hoa trắng trước cửa.
Tiên quân áo trắng cẩn thận thu hồi mảnh vỡ của gương đồng vương vãi trong cung Tử Vi, đợi một lát mới thì thào hỏi Phượng Huyền Vi: “Bệ hạ, ngài không sao chứ.”
Mặc dù thanh âm trong biển ý thức đã lùi xa, nhưng Phượng Huyền Vi biết tâm ma không biến mất mà chỉ ngủ say ở sâu trong biển ý thức, chờ đợi thời khắc nào đó sẽ thình lình xuất hiện, y chỉ sợ mình sẽ hoàn toàn mất trí trong kiếp nạn ấy.
Phượng Huyền Vi thu hồi ánh mắt và nói với đối phương: “Ta sẽ bế quan một thời gian.”
“Vâng.” Vị tiên đáp, không hiểu sao lại có chút áy náy, thoáng cảm thấy sự khác lạ của đế quân có lẽ liên quan đến mình.
Mặc dù đồ đệ của bệ hạ quậy phá, nhưng dù sao cũng chỉ là một tu sĩ mà thôi, không thể gây chuyện lớn gì. Nhiều năm như vậy, đế quân chỉ nhận hai đồ đệ, giờ ngày nào ngài ấy cũng lo lắng cho quá trình tu luyện của đồ đệ lớn, thế nên nuông chiều đồ đệ nhỏ một chút cũng chẳng sao.
Nghĩ vậy, người nọ dường như đã hiểu thấu cho Phượng Huyền Vi, nói, “Thần sẽ…”
Người nọ định nói là khi xuống hạ giới sẽ quan tâm chủ nhân cung Thương Tuyết hơn, nhưng có vẻ Phượng Huyền Vi biết người nọ định nói gì, vì vậy đã ngắt lời: “Không cần phải nói nữa.”
Vị tiên không hiểu, đế quân luyến tiếc đồ đệ, thế sao lại không muốn gặp hắn?
Aiz, sao mà đoán được tâm tư của đế quân chứ, người nọ chắp tay từ biệt, sau đó rời cung Tử Vi, chỉ còn mình Phượng Huyền Vi trong đại điện.
Hầu hết thời gian, Phượng Huyền Vi là người duy nhất trong cung Tử Vi, nhưng không biết vì sao hôm nay y lại đột nhiên cảm thấy cung điện tiêu điều hơn trước nhiều.
Phượng Huyền Vi nghiêng người, nhìn lướt qua bài trí trong cung, mọi thứ vẫn giống như trước đây, nhưng y lại cảm thấy thiếu gì đó.
Y không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Phượng Huyền Vi sắp xếp mọi việc dưới hạ giới, sau đó đóng cổng cung Tử Vi, bắt đầu một cuộc bế quan dài hạn. Truyện Đoản Văn
Phượng Huyền Vi ngồi khoanh chân trên nền đất lạnh, vẻ mặt nghiêm nghị và nhắm mắt lại, định lợi dụng lần bế quan này để cố gắng trấn áp tâm ma hoàn toàn. Y có thể tính cho người khác nhưng lại chả thể tính cho mình, có điều rất nhiều việc có thể dựa vào manh mối để chậm rãi đoán ra, thần lực của y đã suy giảm rất nhiều, cùng lắm chỉ có thể trấn áp tâm ma khoảng nửa năm, nhưng đối với thế giới này, thế là quá đủ rồi. Nửa năm sau, tâm ma bên trong y sẽ càn quét dữ dội hơn, lúc đó y chỉ còn có thể nhớ đến A Từ.
Phượng Huyền Vi khẽ mở mắt, xung quanh y cằn cỗi, không có hoa, không có cỏ, không có núi và cũng chả có nước. Đây là thế giới sơ khai, vẫn chưa hình thành gì, chỉ có một đám mây hỗn độn trôi nổi.
Sau đó…
Sau đó, các vị tiên xuất hiện, mọi vật được sinh ra, hỗn độn chết, thế gian thịnh vượng.
Mấy trăm ngàn năm sau, ma khí tồn tại từ xa xưa hội tụ thành một con thú lạ, mọi người gọi nó là Thiên Ma. Thiên Ma đến nhân gian, mang theo vô số tai họa, lửa trời trút xuống, sóng thần và lở đất khiến xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, tiếng than khóc không dứt.
Trên núi Thương Ngô, Phượng Huyền Vi đứng giữa không trung, gió thổi tung áo choàng xanh, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống, ma khí vô tận tỏa ra khắp nơi, Thiên Ma hét lên, trốn vào rừng tháp bên dưới, xa xa, ngọn lửa ngút trời, dung nham nóng bỏng từ trên đỉnh núi lao xuống, sắp nhấn chìm thành thị dưới núi. Phượng Huyền Vi truyền một nửa thần lực vào kiếm, cắm nó phía trên rừng tháp để trấn áp Thiên Ma, sau đó quay người đi xuống núi, dựng kết giới ngăn cách dung nham. Kết giới vừa hoàn thành liền nghe một tiếng nổ lớn vang lên phía sau, Phượng Huyền Vi khẽ quay đầu, rừng tháp cách xa mấy chục dặm nổ tung, cát đá bay tứ tung, khói bụi khắp nơi, Thiên Ma định chạy trốn bị nghiền nát trong ánh kiếm đan chéo như một tấm lưới, hòa bình được lặp lại.
Cũng kể từ đó, không ai thấy Phượng Huyền Vi sử dụng kiếm nữa.
Thương hải tang điền, cũng chỉ là chớp mắt.
Quá khứ đã qua, Phượng Huyền Vi lần theo sợi dây ký ức đến nơi khởi đầu cho sự ra đời của tâm ma, y bắt đầu phong ấn nó. Lần này, khi linh hồn tiến vào biển ý thức, y mới phát hiện bên trong mình có rất nhiều tâm ma, dày đặc như cỏ xuân tươi tốt, kéo dài mấy chục dặm, khó trách cứ liên tục vang lên ngày đêm không ngừng.
Trong lúc bàng hoàng, Phượng Huyền Vi nhìn thấy A Từ chạy về phía mình, hắn dừng lại bên Phượng Huyền Vi, nắm lấy tay y, gọi y là sư phụ và cầu xin y tha cho họ.
Tâm ma dường như cũng nhìn thấy y, đồng loạt gọi A Từ, giọng nói chúng ngập tràn biển ý thức của Phượng Huyền Vi.
Thấy Phượng Huyền Vi phớt lờ mình, A Từ khập khiễng đi vòng quanh, ầng ậng nước mắt nhìn y một lúc rồi bảo ‘sư phụ, chân ta đau quá.’ Lát sau lại chạy đến kéo tay áo y, làm nũng ‘sư phụ, ta muốn ăn kẹo, chúng ta ra ngoài mua kẹo nhé.’
Phượng Huyền Vi vẫn không quan tâm đến hắn, chỉ tập trung phong ấn tâm ma, lần lượt đẩy chúng vào góc tối.
A Từ quậy với y như mèo con một lúc, nhưng có lẽ cuối cùng vẫn thấy chán, đi tới bên cạnh y, nâng cằm hỏi y, ‘ta sẽ hợp tịch với Giang Nghiên, sư phụ, ngài có vui cho ta chứ?’
Phượng Huyền Vi cụp mắt, có, A Từ.
Chỉ cần A Từ hạnh phúc là đủ rồi.
Thế là A Từ đến bên y, vòng tay ôm cổ y và hôn lên môi y một cách thân mật, như thể họ là cặp đôi yêu nhau nhất trên đời.
Phượng Huyền Vi mặc A Từ muốn làm gì thì làm, nhưng động tác tay lại không hề ngừng lại, y biết rõ A Từ trước mặt mình là do y tưởng tượng, A Từ có thể thành đôi với bất kỳ ai, nhưng đó sẽ không phải là y.
Tháng năm dài lâu, sông núi mỹ lệ.
Nhiều ngày sau, Phượng Huyền Vi mở mắt, cung Thương Tuyết vẫn tiêu điều như trước.
“A Từ…” Y thì thầm, nhưng trong biển ý thức không còn thanh âm nào nữa.
Y ngẩng đầu, những bông hoa trắng chất đầy dưới cổng cung điện đã bị gió thổi bay, Phượng Huyền Vi bước ra khỏi cung, nhìn Thiên Hà lung linh với ánh Mặt trời lặn.
Giờ A Từ đang làm gì?
Rất nhiều vị tiên đến cung Tử Vi để chúc mừng đế quân xuất quan, sau đó bắt đầu bẩm báo về hạ giới, dù cố hết sức bảo vệ dân chúng nhưng họ cũng đành bất lực, không thể ngăn cản sự xuất hiện của Thiên Ma.
Sau khi tất cả tiên nhân lui ra, cung Tử Vi chỉ còn lại mình Phượng Huyền Vi và Ninh Độ, y hỏi Ninh Độ: “Ngươi có gì muốn nói?”
Ninh Độ mấp máy môi, do dự hồi lâu vẫn không biết có nên nói hay không.
Ông không biết bước đi này có nằm trong kế hoạch của đế quân không.
Phượng Huyền Vi, “Có việc gì cứ nói thẳng.”
“Là về Hách Liên Tranh ạ.” Ninh Độ nói.
“Hắn gặp chuyện gì?” Phượng Huyền Vi vừa hỏi vừa bấm tay tính, giờ Hách Liên Tranh vẫn ổn.
“Thật ra là sư đệ của Hách Liên Tranh,” Ninh Độ khẽ thở dài, “Hắn bị thương và đang bất tỉnh, có người nói phải đến mộ thần trong Cõi Sinh tử để lấy hoa đào tiên mới cứu hắn được, vì vậy Hách Liên Tranh muốn vào Cõi Sinh tử.”
Cõi Sinh tử là một nơi nguy hiểm, ngay cả tiên quân cũng không thể thoát ra. Bây giờ là thời điểm quan trọng với Hách Liên Tranh, nếu có chuyện gì xảy ra thì những việc theo sau sẽ không cách nào đuổi kịp.
Không biết có phải lần bế quan này đã tiêu hao quá nhiều tâm trí của y hay không, Phượng Huyền Vi cảm thấy suy nghĩ mình trì trệ, trái tim đau đớn đến tê liệt, không còn lại chút gì. Y chuẩn bị nhiều đan dược và thần khí cho A Từ đến vậy, cho dù đối mặt với tiên nhân Doanh Châu cũng có thể an toàn, làm sao hắn lại để mình bị thương?
Tâm ma mà y cố gắng trấn áp trong lần bế quan lại ló đầu, ngo ngoe, hàng vạn môi miệng muốn gọi tên A Từ, hàng nghìn con mắt chờ mong nhìn thấy A Từ.
Thấy y mãi không đáp, Ninh Độ gọi: “Bệ hạ?”
Phượng Huyền Vi đặt tay xuống, từ trước đến nay y chưa từng tính được chuyện của A Từ, ngẩng đầu hỏi: “Hắn bị thương như thế nào? Đã bao lâu rồi?”
Giọng điệu của đế quân có chút kỳ lạ, mất một lúc Ninh Độ mới nhận ra y đang hỏi về sư đệ của Hách Liên Tranh.
Ông cho rằng ‘Tạ Từ’ bị thương hoàn toàn là do tự mình gây ra, lẽ ra hắn đã có thể ra khỏi hồ Trâm Nguyệt, nhưng lại nhất quyết muốn lấy được kho báu giấu dưới rừng san hô, kết quả bị một con thú lạ có ba đuôi cá phun một làn sương đen ngay trực diện.
Ninh Độ nói tiếp: “… Hắn đã hôn mê từ lúc rời khỏi hồ Trâm Nguyệt, đến nay chưa đầy nửa tháng. Rất kỳ lạ, chúng tôi đã tìm nhiều người nhưng đều không biết nguyên nhân, thần nghĩ cho dù tìm thấy hoa đào tiên cũng chưa chắc chữa được.”
“Đã tìm tất cả thần y ở hạ giới?” Phượng Huyền Vi nhẹ hỏi.
Ninh Độ đáp: “Đại phu có thể tìm Hách Liên Tranh đã đi tìm, mấy vị tiên nhân ở hạ giới cũng có đến khám.”
Phượng Huyền Vi gật đầu: “Vậy để ta xuống xem.”
Y muốn biết A Từ đã gặp chuyện gì.
Hy vọng chỉ là sợ bóng sợ gió.
Ninh Độ sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Bệ hạ, ngài muốn xuống hạ giới sao?”
Phượng Huyền Vi nói ừ, là hoàng đế Doanh Châu, nếu hạ giới bằng cơ thể thật thì chắc chắn sẽ can thiệp vào vận mệnh của thế gian. Nhưng hiện tại thế giới hỗn loạn như vậy, có can thiệp hay không cũng chẳng khác nhau.
“Có cần thần đi cùng không?” Ninh Độ hỏi.
“Không cần.” Y nói.
Tâm ma tạm thời đã bị trấn áp, lần này y đến gặp A Từ là vì lòng ích kỷ của mình, bệnh tình của A Từ cũng coi như thỏa mãn cho sự ích kỷ của y.
Y không hề muốn như vậy, y chỉ mong A Từ được bình an và khỏe mạnh mãi mãi.
Phượng Huyền Vi đeo mặt nạ bạc, đến bên ngoài cung Thương Tuyết và xin được gặp chủ nhân cung Thương Tuyết, nói rằng mình có cách chữa khỏi cho hắn.
Bây giờ đang là mùa thu, lá vàng rơi đầy trời, chạng vạng tối đen, yêu thú nhỏ trên sườn núi cung Thương Tuyết xếp thành hàng, cúi đầu nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất.
Nghĩ đến việc sắp gặp lại A Từ, Phượng Huyền Vi liền bất an, tựa như bài thơ cổ nói: “Càng gần nhà càng thêm sợ”.
Y được đệ tử cung Thương Tuyết dẫn vào đại sảnh, Giang Nghiên bước xuống bậc thang đá và đến cạnh y, nhìn y từ trên xuống, hỏi: “Ngươi thật sự có cách chữa cho hắn?”
Phượng Huyền Vi không nói gì, vẫn chưa gặp A Từ nên y không biết tình hình hiện tại của đối phương, ngay cả khi A Từ cần hoa đào tiên trong Cõi Sinh tử thật, y vẫn sẽ lấy cho hắn.
Giang Nghiên cau mày, vô thức không thích người trước mặt, đang định kiếm cớ đuổi y đi thì Hách Liên Tranh vội vàng chạy tới.
Anh nghe nói có một đại phu mới đến, bảo là có cách chữa khỏi cho A Từ, nên nói thẳng với Giang Nghiên: “Đừng hỏi nữa, để hắn khám cho A Từ trước đã.”
Mặt trời lên đến hõm, giọt sương trượt xuống gân lá, rơi nơi hòn đá, nhanh chóng bốc hơi dưới ánh Mặt trời, hòn đá vẫn bất động, tựa như đã an giấc ở đây từ ngàn xưa.
Từng đàn chim trắng bay ngang Thiên Hà cô đơn chảy xuôi, đáp xuống sườn núi cao, Phượng Huyền Vi ngẩn người nhìn đống hoa trắng trước cửa.
Tiên quân áo trắng cẩn thận thu hồi mảnh vỡ của gương đồng vương vãi trong cung Tử Vi, đợi một lát mới thì thào hỏi Phượng Huyền Vi: “Bệ hạ, ngài không sao chứ.”
Mặc dù thanh âm trong biển ý thức đã lùi xa, nhưng Phượng Huyền Vi biết tâm ma không biến mất mà chỉ ngủ say ở sâu trong biển ý thức, chờ đợi thời khắc nào đó sẽ thình lình xuất hiện, y chỉ sợ mình sẽ hoàn toàn mất trí trong kiếp nạn ấy.
Phượng Huyền Vi thu hồi ánh mắt và nói với đối phương: “Ta sẽ bế quan một thời gian.”
“Vâng.” Vị tiên đáp, không hiểu sao lại có chút áy náy, thoáng cảm thấy sự khác lạ của đế quân có lẽ liên quan đến mình.
Mặc dù đồ đệ của bệ hạ quậy phá, nhưng dù sao cũng chỉ là một tu sĩ mà thôi, không thể gây chuyện lớn gì. Nhiều năm như vậy, đế quân chỉ nhận hai đồ đệ, giờ ngày nào ngài ấy cũng lo lắng cho quá trình tu luyện của đồ đệ lớn, thế nên nuông chiều đồ đệ nhỏ một chút cũng chẳng sao.
Nghĩ vậy, người nọ dường như đã hiểu thấu cho Phượng Huyền Vi, nói, “Thần sẽ…”
Người nọ định nói là khi xuống hạ giới sẽ quan tâm chủ nhân cung Thương Tuyết hơn, nhưng có vẻ Phượng Huyền Vi biết người nọ định nói gì, vì vậy đã ngắt lời: “Không cần phải nói nữa.”
Vị tiên không hiểu, đế quân luyến tiếc đồ đệ, thế sao lại không muốn gặp hắn?
Aiz, sao mà đoán được tâm tư của đế quân chứ, người nọ chắp tay từ biệt, sau đó rời cung Tử Vi, chỉ còn mình Phượng Huyền Vi trong đại điện.
Hầu hết thời gian, Phượng Huyền Vi là người duy nhất trong cung Tử Vi, nhưng không biết vì sao hôm nay y lại đột nhiên cảm thấy cung điện tiêu điều hơn trước nhiều.
Phượng Huyền Vi nghiêng người, nhìn lướt qua bài trí trong cung, mọi thứ vẫn giống như trước đây, nhưng y lại cảm thấy thiếu gì đó.
Y không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Phượng Huyền Vi sắp xếp mọi việc dưới hạ giới, sau đó đóng cổng cung Tử Vi, bắt đầu một cuộc bế quan dài hạn. Truyện Đoản Văn
Phượng Huyền Vi ngồi khoanh chân trên nền đất lạnh, vẻ mặt nghiêm nghị và nhắm mắt lại, định lợi dụng lần bế quan này để cố gắng trấn áp tâm ma hoàn toàn. Y có thể tính cho người khác nhưng lại chả thể tính cho mình, có điều rất nhiều việc có thể dựa vào manh mối để chậm rãi đoán ra, thần lực của y đã suy giảm rất nhiều, cùng lắm chỉ có thể trấn áp tâm ma khoảng nửa năm, nhưng đối với thế giới này, thế là quá đủ rồi. Nửa năm sau, tâm ma bên trong y sẽ càn quét dữ dội hơn, lúc đó y chỉ còn có thể nhớ đến A Từ.
Phượng Huyền Vi khẽ mở mắt, xung quanh y cằn cỗi, không có hoa, không có cỏ, không có núi và cũng chả có nước. Đây là thế giới sơ khai, vẫn chưa hình thành gì, chỉ có một đám mây hỗn độn trôi nổi.
Sau đó…
Sau đó, các vị tiên xuất hiện, mọi vật được sinh ra, hỗn độn chết, thế gian thịnh vượng.
Mấy trăm ngàn năm sau, ma khí tồn tại từ xa xưa hội tụ thành một con thú lạ, mọi người gọi nó là Thiên Ma. Thiên Ma đến nhân gian, mang theo vô số tai họa, lửa trời trút xuống, sóng thần và lở đất khiến xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, tiếng than khóc không dứt.
Trên núi Thương Ngô, Phượng Huyền Vi đứng giữa không trung, gió thổi tung áo choàng xanh, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống, ma khí vô tận tỏa ra khắp nơi, Thiên Ma hét lên, trốn vào rừng tháp bên dưới, xa xa, ngọn lửa ngút trời, dung nham nóng bỏng từ trên đỉnh núi lao xuống, sắp nhấn chìm thành thị dưới núi. Phượng Huyền Vi truyền một nửa thần lực vào kiếm, cắm nó phía trên rừng tháp để trấn áp Thiên Ma, sau đó quay người đi xuống núi, dựng kết giới ngăn cách dung nham. Kết giới vừa hoàn thành liền nghe một tiếng nổ lớn vang lên phía sau, Phượng Huyền Vi khẽ quay đầu, rừng tháp cách xa mấy chục dặm nổ tung, cát đá bay tứ tung, khói bụi khắp nơi, Thiên Ma định chạy trốn bị nghiền nát trong ánh kiếm đan chéo như một tấm lưới, hòa bình được lặp lại.
Cũng kể từ đó, không ai thấy Phượng Huyền Vi sử dụng kiếm nữa.
Thương hải tang điền, cũng chỉ là chớp mắt.
Quá khứ đã qua, Phượng Huyền Vi lần theo sợi dây ký ức đến nơi khởi đầu cho sự ra đời của tâm ma, y bắt đầu phong ấn nó. Lần này, khi linh hồn tiến vào biển ý thức, y mới phát hiện bên trong mình có rất nhiều tâm ma, dày đặc như cỏ xuân tươi tốt, kéo dài mấy chục dặm, khó trách cứ liên tục vang lên ngày đêm không ngừng.
Trong lúc bàng hoàng, Phượng Huyền Vi nhìn thấy A Từ chạy về phía mình, hắn dừng lại bên Phượng Huyền Vi, nắm lấy tay y, gọi y là sư phụ và cầu xin y tha cho họ.
Tâm ma dường như cũng nhìn thấy y, đồng loạt gọi A Từ, giọng nói chúng ngập tràn biển ý thức của Phượng Huyền Vi.
Thấy Phượng Huyền Vi phớt lờ mình, A Từ khập khiễng đi vòng quanh, ầng ậng nước mắt nhìn y một lúc rồi bảo ‘sư phụ, chân ta đau quá.’ Lát sau lại chạy đến kéo tay áo y, làm nũng ‘sư phụ, ta muốn ăn kẹo, chúng ta ra ngoài mua kẹo nhé.’
Phượng Huyền Vi vẫn không quan tâm đến hắn, chỉ tập trung phong ấn tâm ma, lần lượt đẩy chúng vào góc tối.
A Từ quậy với y như mèo con một lúc, nhưng có lẽ cuối cùng vẫn thấy chán, đi tới bên cạnh y, nâng cằm hỏi y, ‘ta sẽ hợp tịch với Giang Nghiên, sư phụ, ngài có vui cho ta chứ?’
Phượng Huyền Vi cụp mắt, có, A Từ.
Chỉ cần A Từ hạnh phúc là đủ rồi.
Thế là A Từ đến bên y, vòng tay ôm cổ y và hôn lên môi y một cách thân mật, như thể họ là cặp đôi yêu nhau nhất trên đời.
Phượng Huyền Vi mặc A Từ muốn làm gì thì làm, nhưng động tác tay lại không hề ngừng lại, y biết rõ A Từ trước mặt mình là do y tưởng tượng, A Từ có thể thành đôi với bất kỳ ai, nhưng đó sẽ không phải là y.
Tháng năm dài lâu, sông núi mỹ lệ.
Nhiều ngày sau, Phượng Huyền Vi mở mắt, cung Thương Tuyết vẫn tiêu điều như trước.
“A Từ…” Y thì thầm, nhưng trong biển ý thức không còn thanh âm nào nữa.
Y ngẩng đầu, những bông hoa trắng chất đầy dưới cổng cung điện đã bị gió thổi bay, Phượng Huyền Vi bước ra khỏi cung, nhìn Thiên Hà lung linh với ánh Mặt trời lặn.
Giờ A Từ đang làm gì?
Rất nhiều vị tiên đến cung Tử Vi để chúc mừng đế quân xuất quan, sau đó bắt đầu bẩm báo về hạ giới, dù cố hết sức bảo vệ dân chúng nhưng họ cũng đành bất lực, không thể ngăn cản sự xuất hiện của Thiên Ma.
Sau khi tất cả tiên nhân lui ra, cung Tử Vi chỉ còn lại mình Phượng Huyền Vi và Ninh Độ, y hỏi Ninh Độ: “Ngươi có gì muốn nói?”
Ninh Độ mấp máy môi, do dự hồi lâu vẫn không biết có nên nói hay không.
Ông không biết bước đi này có nằm trong kế hoạch của đế quân không.
Phượng Huyền Vi, “Có việc gì cứ nói thẳng.”
“Là về Hách Liên Tranh ạ.” Ninh Độ nói.
“Hắn gặp chuyện gì?” Phượng Huyền Vi vừa hỏi vừa bấm tay tính, giờ Hách Liên Tranh vẫn ổn.
“Thật ra là sư đệ của Hách Liên Tranh,” Ninh Độ khẽ thở dài, “Hắn bị thương và đang bất tỉnh, có người nói phải đến mộ thần trong Cõi Sinh tử để lấy hoa đào tiên mới cứu hắn được, vì vậy Hách Liên Tranh muốn vào Cõi Sinh tử.”
Cõi Sinh tử là một nơi nguy hiểm, ngay cả tiên quân cũng không thể thoát ra. Bây giờ là thời điểm quan trọng với Hách Liên Tranh, nếu có chuyện gì xảy ra thì những việc theo sau sẽ không cách nào đuổi kịp.
Không biết có phải lần bế quan này đã tiêu hao quá nhiều tâm trí của y hay không, Phượng Huyền Vi cảm thấy suy nghĩ mình trì trệ, trái tim đau đớn đến tê liệt, không còn lại chút gì. Y chuẩn bị nhiều đan dược và thần khí cho A Từ đến vậy, cho dù đối mặt với tiên nhân Doanh Châu cũng có thể an toàn, làm sao hắn lại để mình bị thương?
Tâm ma mà y cố gắng trấn áp trong lần bế quan lại ló đầu, ngo ngoe, hàng vạn môi miệng muốn gọi tên A Từ, hàng nghìn con mắt chờ mong nhìn thấy A Từ.
Thấy y mãi không đáp, Ninh Độ gọi: “Bệ hạ?”
Phượng Huyền Vi đặt tay xuống, từ trước đến nay y chưa từng tính được chuyện của A Từ, ngẩng đầu hỏi: “Hắn bị thương như thế nào? Đã bao lâu rồi?”
Giọng điệu của đế quân có chút kỳ lạ, mất một lúc Ninh Độ mới nhận ra y đang hỏi về sư đệ của Hách Liên Tranh.
Ông cho rằng ‘Tạ Từ’ bị thương hoàn toàn là do tự mình gây ra, lẽ ra hắn đã có thể ra khỏi hồ Trâm Nguyệt, nhưng lại nhất quyết muốn lấy được kho báu giấu dưới rừng san hô, kết quả bị một con thú lạ có ba đuôi cá phun một làn sương đen ngay trực diện.
Ninh Độ nói tiếp: “… Hắn đã hôn mê từ lúc rời khỏi hồ Trâm Nguyệt, đến nay chưa đầy nửa tháng. Rất kỳ lạ, chúng tôi đã tìm nhiều người nhưng đều không biết nguyên nhân, thần nghĩ cho dù tìm thấy hoa đào tiên cũng chưa chắc chữa được.”
“Đã tìm tất cả thần y ở hạ giới?” Phượng Huyền Vi nhẹ hỏi.
Ninh Độ đáp: “Đại phu có thể tìm Hách Liên Tranh đã đi tìm, mấy vị tiên nhân ở hạ giới cũng có đến khám.”
Phượng Huyền Vi gật đầu: “Vậy để ta xuống xem.”
Y muốn biết A Từ đã gặp chuyện gì.
Hy vọng chỉ là sợ bóng sợ gió.
Ninh Độ sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Bệ hạ, ngài muốn xuống hạ giới sao?”
Phượng Huyền Vi nói ừ, là hoàng đế Doanh Châu, nếu hạ giới bằng cơ thể thật thì chắc chắn sẽ can thiệp vào vận mệnh của thế gian. Nhưng hiện tại thế giới hỗn loạn như vậy, có can thiệp hay không cũng chẳng khác nhau.
“Có cần thần đi cùng không?” Ninh Độ hỏi.
“Không cần.” Y nói.
Tâm ma tạm thời đã bị trấn áp, lần này y đến gặp A Từ là vì lòng ích kỷ của mình, bệnh tình của A Từ cũng coi như thỏa mãn cho sự ích kỷ của y.
Y không hề muốn như vậy, y chỉ mong A Từ được bình an và khỏe mạnh mãi mãi.
Phượng Huyền Vi đeo mặt nạ bạc, đến bên ngoài cung Thương Tuyết và xin được gặp chủ nhân cung Thương Tuyết, nói rằng mình có cách chữa khỏi cho hắn.
Bây giờ đang là mùa thu, lá vàng rơi đầy trời, chạng vạng tối đen, yêu thú nhỏ trên sườn núi cung Thương Tuyết xếp thành hàng, cúi đầu nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất.
Nghĩ đến việc sắp gặp lại A Từ, Phượng Huyền Vi liền bất an, tựa như bài thơ cổ nói: “Càng gần nhà càng thêm sợ”.
Y được đệ tử cung Thương Tuyết dẫn vào đại sảnh, Giang Nghiên bước xuống bậc thang đá và đến cạnh y, nhìn y từ trên xuống, hỏi: “Ngươi thật sự có cách chữa cho hắn?”
Phượng Huyền Vi không nói gì, vẫn chưa gặp A Từ nên y không biết tình hình hiện tại của đối phương, ngay cả khi A Từ cần hoa đào tiên trong Cõi Sinh tử thật, y vẫn sẽ lấy cho hắn.
Giang Nghiên cau mày, vô thức không thích người trước mặt, đang định kiếm cớ đuổi y đi thì Hách Liên Tranh vội vàng chạy tới.
Anh nghe nói có một đại phu mới đến, bảo là có cách chữa khỏi cho A Từ, nên nói thẳng với Giang Nghiên: “Đừng hỏi nữa, để hắn khám cho A Từ trước đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất