Chương 42
Sau bao năm, cuối cùng Phượng Huyền Vi cũng về lại phòng ngủ của Tạ Từ, nó không khác mấy những gì xuất hiện trong gương càn khôn năm đó, những bức chân dung của Lý Thanh Hành trên tường đã không còn, thay vào đó là nhiều món đồ nhỏ do Giang Nghiên mua.
Hệt như cả hai là một cặp đôi thương yêu nhau sắp hợp tịch.
Lòng Phượng Huyền Vi thắt lại, không hỏi nhiều.
Hách Liên Tranh đi phía trước, anh nói với Giang Nghiên bên cạnh: “Nếu hai ngày nữa A Từ không tỉnh lại, ta sẽ đến Cõi Sinh tử hái đào hoa tiên.”
Giang Nghiên liếc nhìn Hách Liên Tranh, nói theo: “Ta đi cùng ngươi.”
Phượng Huyền Vi không nói gì, đến bên giường và nhìn đồ đệ nhỏ.
Đã gần bốn năm kể từ khi y và A Từ từ biệt, bốn năm chỉ như một giọt nước trong biển đời dài đằng đẵng của y, không đáng kể và cũng chả đáng nhắc đến. Nhưng y lại cảm thấy tựa như đã rất lâu rồi mình không gặp hắn, còn dài hơn bốn trăm bốn ngàn năm qua.
‘Tạ Từ’ nằm im trên giường, khẽ cau mày giống gặp ác mộng, hắn không khác mấy trong trí nhớ Phượng Huyền Vi, nốt ruồi đỏ giữa hàng lông mày tựa một nét chu sa đỏ tươi, khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Phượng Huyền Vi chỉ im lặng nhìn hắn như thế, y vốn tưởng khi gặp lại A Từ, tâm ma bị đè nén sẽ bùng phát dữ dội, nhưng lúc này trái tim y lại bình tĩnh lạ thường, yên lặng đến đáng sợ.
Những tâm ma bên trong cứ như đã chìm hẳn vào đáy biển đen ngòm, lặng lẽ ẩn nấp, đôi mắt chứa đầy tình yêu sâu đậm bị kìm nén, chúng chờ đợi sự xuất hiện của A Từ một cách thành tâm và mong đợi, rồi đến một lúc nào đó khi Phượng Huyền Vi hơi buông lỏng sẽ phản công ngay.
Phượng Huyền Vi cúi xuống, đặt ngón tay lên cổ tay ‘Tạ Từ’, làn da của ‘Tạ Từ’ lạnh lẽo giống một miếng ngọc quý được đánh bóng, mạch đập ổn định, Phượng Huyền Vi đã thử nhiều cách vẫn không thể biết đối phương bị bệnh gì.
Một lúc lâu sau, Phượng Huyền Vi rút tay, Hách Liên Tranh thò đầu vào, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Phượng Huyền Vi quay đầu, liếc nhìn Hách Liên Tranh: “Ai nói hắn có thể tỉnh lại sau khi ăn hoa đào tiên?”
Hách Liên Tranh lắc đầu: “Ta không biết người đó, có thể đấy là một vị tiên đến từ Doanh Châu.”
Giang Nghiên nói cùng: “Ta thấy anh ta mặc quần áo trắng, có khí chất thần tiên. Dù không phải tiên trên Doanh Châu thì cũng là một bậc thầy sống ẩn dật. Anh ta nói rằng chỉ có hoa đào tiên trong Cõi Sinh tử mới cứu có thể A Từ.”
Nếu thật sự vị tiên nào nói thế thì không đời nào Ninh Độ lại không bẩm báo với y, có lẽ trên đời này có cao thủ mà y không biết thật. Hiện tại, Phượng Huyền Vi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đích thân đến Cõi Sinh tử.
Y cúi đầu nhìn ‘Tạ Từ’ đang ngủ say lần nữa, đúng là quậy phá, chỉ hy vọng lần này hắn rút kinh nghiệm, không dám hành động dại dột nữa.
Y để lại cho hắn nhiều thần khí như vậy, sao lúc đó hắn lại không tự bảo vệ mình thật tốt.
Nhìn ‘A Từ’ nằm bất tỉnh trên giường, Phượng Huyền Vi cũng không cảm thấy quá lo lắng, dù tận mắt trông thấy ‘A Từ’ nhưng vẫn như có một tấm màn dày ngăn cách y với hắn, thậm chí còn không rõ bằng gương càn khôn vài năm trước. Y chỉ nghĩ mình đã trấn áp được tâm ma, tình yêu y dành cho A Từ đã bị kìm hãm.
Có lẽ đây không phải một điều xấu cho y bây giờ.
Hách Liên Tranh hỏi y, “Ngươi có thể giúp A Từ tỉnh lại không?”
Phượng Huyền Vi đứng thẳng dậy, quay sang nói với Hách Liên Tranh: “Ta đến Cõi Sinh tử lấy hoa đào tiên.”
Hách Liên Tranh mở to mắt: “Ngươi muốn vào Cõi Sinh tử? Ngươi và A Từ có quan hệ gì?”
Tương truyền tu sĩ tiến vào Cõi Sinh tử đều cận kề cái chết, cho dù sống sót thì vẫn sẽ tàn tật. Dù có đi cũng nên là sư huynh y đi mới phải, không nên để người khác bị liên lụy.
Thấy Phượng Huyền Vi không nói gì, vô số suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong tâm trí Hách Liên Tranh. Người này dám vào Cõi Sinh tử vì ‘A Từ’, thế chắc chắn có quen biết với ‘A Từ’, chả biết mấy năm nay sư đệ anh bị làm sao mà cứ có một đám đoạn tụ vây quanh, lỡ như người này cũng là đoạn tụ, hái được hoa đào tiên rồi đòi sư đệ lấy thân báo đáp thì sao?
Hách Liên Tranh cảm thấy mấy chuyện này nên để người làm sư huynh như mình thì hơn, anh nói: “Nếu phải đến Cõi Sinh tử để cứu A Từ, thì hãy để ta đi.”
Giang Nghiên vội la: “Để ta đi cho.”
Hách Liên Tranh không đồng ý, “Đừng, ngươi vào cũng không giúp được gì, ngươi cứ ở lại cung Thương Tuyết chăm sóc A Từ đi.”
Phượng Huyền Vi không có thời gian để nghe hai người họ nói qua nói lại, bước ra ngoài, Hách Liên Tranh giữ y lại và hỏi: “Ngươi đi thật ư?”
Phượng Huyền Vi chỉ thờ ơ nhìn anh: “Ngươi không thể ngăn cản ta.”
Không biết vì sao, Hách Liên Tranh thoáng nhìn đã biết mình nhất định không phải đối thủ của người này.
“Vậy… Ngươi cầm lấy cái này đi.” Hách Liên Tranh lấy pháp khí ẩn nấp do Tiêu Oản đưa cho.
Sau khi biết anh sắp vào Cõi Sinh tử vì A Từ, Tiêu Oản đã nhìn chằm chằm anh và mỉm cười một cách khó hiểu lúc lâu, Hách Liên Tranh không biết cô cười gì, nhưng lờ mờ cảm thấy nụ cười ấy chắc chắn không phải vì hạnh phúc.
Đối với Tiêu Oản, việc ‘Tạ Từ’ chìm vào giấc ngủ sâu thế này là một điều tuyệt vời đáng ăn mừng, nhưng Hách Liên Tranh lại muốn đến Cõi Sinh tử vì sư đệ mình.
Cô ta không biết nên đánh giá cặp sư huynh đệ này như thế nào, may mà ít nhất Hách Liên Tranh không phải giết Rồng, hơn nữa có vũ khí của Đồ Sơn bảo vệ, anh sẽ không chết ở Cõi Sinh tử.
Phượng Huyền Vi không nhận, y hóa thành một luồng sáng trắng như tuyết và biến mất trong cung Thương Tuyết.
Sau khi Phượng Huyền Vi rời đi, sắc mặt Giang Nghiên trầm xuống, khi quay lại và nhìn thấy ‘Tạ Từ’ trên giường thì gương mặt mới thấm đẫm vẻ dịu dàng.
Hách Liên Tranh nhìn gã, cảm thấy vẻ mặt đó khá quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Mây trắng kéo dài, ngạn bay từ bắc về nam, gió dài mang theo hơi mát của mùa thu, đi qua Cõi Sinh tử, những chữ Phạn trên cột đá tỏa ra ánh sáng vàng, như một con cá chép vàng bơi nhanh trong không trung. Phượng Huyền Vi bước vào Cõi Sinh tử, bọt trắng nổi lên từ vũng máu, những bóng ma còn sót lại từ thời cổ lũ lượt kéo đến, rồi biến thành làn khói xám dưới nhát kiếm của y, một nửa quái vật trong hang xương biến thành tro bụi, bay tứ tung. Dưới ngục sen, ánh sáng của Phượng Huyền Vi làm rung chuyển thế giới, hàng ngàn linh hồn xấu xa cúi đầu trước y.
Tấm bia đá cuối mộ thần cao vút lên mây, con Rồng xương vừa ló đầu đã bị ánh sáng ép lùi lại, biến mất trong mây mù, trời cao ngàn dặm, xương chất như núi.
Phượng Huyền Vi cúi người, hái bông hoa đào tiên từ trong xương, quay người chuẩn bị rời đi.
Dưới tấm bia đá phía xa, một bông hoa nhỏ màu trắng không biết mọc ra từ phiến đá nặng nề đó khi nào, vươn mình đung đưa trong gió.
Sư phụ…
Trong lúc hoảng hốt, dường như Phượng Huyền Vi nghe thấy A Từ gọi mình, y dừng lại và nhìn sang, tầm mắt chỉ toàn xương trắng và những chùm hoa đỏ, sao A Từ có thể ở đây?
Y đã hái được hoa đào tiên, lẽ ra nên vui mừng vì A Từ có thể khỏi bệnh khi y trở về.
Chỉ là từ khi tiến vào Cõi Sinh tử, trái tim trong lồng ngực lại đớn đau vô cớ, như bị một sợi tơ mỏng kéo, cứ rơi mãi.
Phượng Huyền Vi không thể nghĩ ra lý do, y thờ ơ cất hoa đào tiên, quay người đi về trước, không ngoảnh lại.
Bông hoa nhỏ phía sau đung đưa vài lần trong gió, uể oải rũ xuống, một cơn gió mạnh thổi qua, cánh hoa rơi xuống và nhanh chóng khô héo.
Phượng Huyền Vi đã lấy hoa đào tiên nguyên vẹn từ Cõi Sinh tử, vội vã quay trở lại cung Thương Tuyết mà không dừng lại phút giây nào, chế hoa đào tiên thành thuốc rồi đút cho ‘Tạ Từ’.
Hách Liên Tranh nửa mừng nửa lo, ngẩng đầu liền thấy Giang Nghiên đang đứng ở cửa, vẻ mặt Giang Nghiên rất nghiêm túc, Hách Liên Tranh tò mò hỏi: “Hình như ngươi không vui lắm?”
Giang Nghiên lập tức nhếch môi nói: “Sao thế được?”
Gã vừa dứt lời liền nghe Mạnh Tam Ngư gọi ra ngoài, Giang Nghiên do dự một lúc, nói với Hách Liên Tranh vài câu rồi rời đi, trong cung chỉ còn lại Hách Liên Tranh với Phượng Huyền Vi trông ‘Tạ Từ’.
Khi nào ‘Tạ Từ’ mới tỉnh dậy đây?
Bọn họ đợi đến đêm khuya, nến trên bàn sắp tàn, sáp nến chồng chất thành lớp dày.
Khi đến gần nửa đêm, lông mi dày mảnh của ‘Tạ Từ’ khẽ run, giống như hai cánh bướm vừa thoát khỏi kén. Cuối cùng hắn cũng sắp tỉnh lại, Phượng Huyền Vi nhìn gương mặt ấy, tâm trạng không dao động lắm, y thầm thấy may vì mình đã sớm trấn áp tâm ma, có thể xuống hạ giới hái hoa đào tiên cho hắn.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của y chỉ tồn tại một khoảnh khắc ngắn ngủi, ‘Tạ Từ’ trên giường từ từ mở mắt, chớp chớp một lúc mới ngơ ngác nhìn Phượng Huyền Vi, đôi đồng tử đen tựa đá quý hiện lên chút nghi ngờ.
Thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Phượng Huyền Vi đeo mặt nạ và chỉ để lộ cằm, y không muốn A Từ và Hách Liên Tranh nhận ra mình khi đến hạ giới.
Nhưng vào lúc này, ngay khi bắt gặp ánh mắt của ‘Tạ Từ’, Phượng Huyền Vi chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng, một chậu nước đá dội xuống, lạnh buốt từ đầu đến chân.
‘Tạ Từ’ vừa định mở miệng hỏi thân phận người trước mắt, Phượng Huyền Vi đã nhanh tay hơn, bóp cổ ‘Tạ Từ’, lạnh lẽo hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi làm gì đó!” Hách Liên Tranh bị y làm giật mình, sải bước chạy tới, đồng thời tuốt kiếm khỏi vỏ, kề sát cổ Phượng Huyền Vi, trầm giọng nói, “Buông ra cho ta!”
Phượng Huyền Vi phớt lờ Hách Liên Tranh, nhìn chằm chằm vào mắt ‘Tạ Từ’, con ngươi đen của hắn phản chiếu chiếc mặt nạ trên mặt Phượng Huyền Vi, y nói: “Ngươi không phải là A Từ.”
Hách Liên Tranh cau mày, đầy phẫn nộ, tên này từ đâu chạy tới mà nói A Từ không phải A Từ chứ.
Thanh kiếm đã chạm vào cổ Phượng Huyền Vi, anh quát, “Hắn không phải A Từ, thế là ngươi à?”
Tuy nhiên, Phượng Huyền Vi như không nghe thấy lời chế nhạo của anh, siết chặt cổ ‘Tạ Từ’, lạnh giọng hỏi: “A Từ đâu?”
‘Tạ Từ’ không trả lời, vùng vẫy và hét lên, khuôn mặt tái nhợt đã đỏ bừng.
Hách Liên Tranh đau lòng, lại thấy y vẫn không buông tay thì hất cổ tay, trường kiếm vẽ lên cổ Phượng Huyền Vi một vết máu, anh tức giận nói: “Ta là sư huynh của hắn, chẳng lẽ ta không nhận ra ——”
Anh còn chưa dứt lời, mặt nạ trên mặt Phượng Huyền Vi xuất hiện vài vết nứt, kèm theo tiếng răng rắc nho nhỏ, mặt nạ vỡ vụn theo đường rãnh, sau đó rớt ra khỏi mặt y từng mảnh như vảy cá.
Vì vậy, khuôn mặt dưới mặt nạ lộ ra.
Gió thu thổi tới qua khe cửa sổ, bức màn đỏ lay động, tỏa hương thơm, trong cung im lặng.
Hách Liên Tranh chết trân tại chỗ, tay cầm kiếm run rẩy.
Mãi lúc lâu mới tìm lại được giọng nói: “Sư… Sư phụ?”
Hệt như cả hai là một cặp đôi thương yêu nhau sắp hợp tịch.
Lòng Phượng Huyền Vi thắt lại, không hỏi nhiều.
Hách Liên Tranh đi phía trước, anh nói với Giang Nghiên bên cạnh: “Nếu hai ngày nữa A Từ không tỉnh lại, ta sẽ đến Cõi Sinh tử hái đào hoa tiên.”
Giang Nghiên liếc nhìn Hách Liên Tranh, nói theo: “Ta đi cùng ngươi.”
Phượng Huyền Vi không nói gì, đến bên giường và nhìn đồ đệ nhỏ.
Đã gần bốn năm kể từ khi y và A Từ từ biệt, bốn năm chỉ như một giọt nước trong biển đời dài đằng đẵng của y, không đáng kể và cũng chả đáng nhắc đến. Nhưng y lại cảm thấy tựa như đã rất lâu rồi mình không gặp hắn, còn dài hơn bốn trăm bốn ngàn năm qua.
‘Tạ Từ’ nằm im trên giường, khẽ cau mày giống gặp ác mộng, hắn không khác mấy trong trí nhớ Phượng Huyền Vi, nốt ruồi đỏ giữa hàng lông mày tựa một nét chu sa đỏ tươi, khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Phượng Huyền Vi chỉ im lặng nhìn hắn như thế, y vốn tưởng khi gặp lại A Từ, tâm ma bị đè nén sẽ bùng phát dữ dội, nhưng lúc này trái tim y lại bình tĩnh lạ thường, yên lặng đến đáng sợ.
Những tâm ma bên trong cứ như đã chìm hẳn vào đáy biển đen ngòm, lặng lẽ ẩn nấp, đôi mắt chứa đầy tình yêu sâu đậm bị kìm nén, chúng chờ đợi sự xuất hiện của A Từ một cách thành tâm và mong đợi, rồi đến một lúc nào đó khi Phượng Huyền Vi hơi buông lỏng sẽ phản công ngay.
Phượng Huyền Vi cúi xuống, đặt ngón tay lên cổ tay ‘Tạ Từ’, làn da của ‘Tạ Từ’ lạnh lẽo giống một miếng ngọc quý được đánh bóng, mạch đập ổn định, Phượng Huyền Vi đã thử nhiều cách vẫn không thể biết đối phương bị bệnh gì.
Một lúc lâu sau, Phượng Huyền Vi rút tay, Hách Liên Tranh thò đầu vào, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Phượng Huyền Vi quay đầu, liếc nhìn Hách Liên Tranh: “Ai nói hắn có thể tỉnh lại sau khi ăn hoa đào tiên?”
Hách Liên Tranh lắc đầu: “Ta không biết người đó, có thể đấy là một vị tiên đến từ Doanh Châu.”
Giang Nghiên nói cùng: “Ta thấy anh ta mặc quần áo trắng, có khí chất thần tiên. Dù không phải tiên trên Doanh Châu thì cũng là một bậc thầy sống ẩn dật. Anh ta nói rằng chỉ có hoa đào tiên trong Cõi Sinh tử mới cứu có thể A Từ.”
Nếu thật sự vị tiên nào nói thế thì không đời nào Ninh Độ lại không bẩm báo với y, có lẽ trên đời này có cao thủ mà y không biết thật. Hiện tại, Phượng Huyền Vi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đích thân đến Cõi Sinh tử.
Y cúi đầu nhìn ‘Tạ Từ’ đang ngủ say lần nữa, đúng là quậy phá, chỉ hy vọng lần này hắn rút kinh nghiệm, không dám hành động dại dột nữa.
Y để lại cho hắn nhiều thần khí như vậy, sao lúc đó hắn lại không tự bảo vệ mình thật tốt.
Nhìn ‘A Từ’ nằm bất tỉnh trên giường, Phượng Huyền Vi cũng không cảm thấy quá lo lắng, dù tận mắt trông thấy ‘A Từ’ nhưng vẫn như có một tấm màn dày ngăn cách y với hắn, thậm chí còn không rõ bằng gương càn khôn vài năm trước. Y chỉ nghĩ mình đã trấn áp được tâm ma, tình yêu y dành cho A Từ đã bị kìm hãm.
Có lẽ đây không phải một điều xấu cho y bây giờ.
Hách Liên Tranh hỏi y, “Ngươi có thể giúp A Từ tỉnh lại không?”
Phượng Huyền Vi đứng thẳng dậy, quay sang nói với Hách Liên Tranh: “Ta đến Cõi Sinh tử lấy hoa đào tiên.”
Hách Liên Tranh mở to mắt: “Ngươi muốn vào Cõi Sinh tử? Ngươi và A Từ có quan hệ gì?”
Tương truyền tu sĩ tiến vào Cõi Sinh tử đều cận kề cái chết, cho dù sống sót thì vẫn sẽ tàn tật. Dù có đi cũng nên là sư huynh y đi mới phải, không nên để người khác bị liên lụy.
Thấy Phượng Huyền Vi không nói gì, vô số suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong tâm trí Hách Liên Tranh. Người này dám vào Cõi Sinh tử vì ‘A Từ’, thế chắc chắn có quen biết với ‘A Từ’, chả biết mấy năm nay sư đệ anh bị làm sao mà cứ có một đám đoạn tụ vây quanh, lỡ như người này cũng là đoạn tụ, hái được hoa đào tiên rồi đòi sư đệ lấy thân báo đáp thì sao?
Hách Liên Tranh cảm thấy mấy chuyện này nên để người làm sư huynh như mình thì hơn, anh nói: “Nếu phải đến Cõi Sinh tử để cứu A Từ, thì hãy để ta đi.”
Giang Nghiên vội la: “Để ta đi cho.”
Hách Liên Tranh không đồng ý, “Đừng, ngươi vào cũng không giúp được gì, ngươi cứ ở lại cung Thương Tuyết chăm sóc A Từ đi.”
Phượng Huyền Vi không có thời gian để nghe hai người họ nói qua nói lại, bước ra ngoài, Hách Liên Tranh giữ y lại và hỏi: “Ngươi đi thật ư?”
Phượng Huyền Vi chỉ thờ ơ nhìn anh: “Ngươi không thể ngăn cản ta.”
Không biết vì sao, Hách Liên Tranh thoáng nhìn đã biết mình nhất định không phải đối thủ của người này.
“Vậy… Ngươi cầm lấy cái này đi.” Hách Liên Tranh lấy pháp khí ẩn nấp do Tiêu Oản đưa cho.
Sau khi biết anh sắp vào Cõi Sinh tử vì A Từ, Tiêu Oản đã nhìn chằm chằm anh và mỉm cười một cách khó hiểu lúc lâu, Hách Liên Tranh không biết cô cười gì, nhưng lờ mờ cảm thấy nụ cười ấy chắc chắn không phải vì hạnh phúc.
Đối với Tiêu Oản, việc ‘Tạ Từ’ chìm vào giấc ngủ sâu thế này là một điều tuyệt vời đáng ăn mừng, nhưng Hách Liên Tranh lại muốn đến Cõi Sinh tử vì sư đệ mình.
Cô ta không biết nên đánh giá cặp sư huynh đệ này như thế nào, may mà ít nhất Hách Liên Tranh không phải giết Rồng, hơn nữa có vũ khí của Đồ Sơn bảo vệ, anh sẽ không chết ở Cõi Sinh tử.
Phượng Huyền Vi không nhận, y hóa thành một luồng sáng trắng như tuyết và biến mất trong cung Thương Tuyết.
Sau khi Phượng Huyền Vi rời đi, sắc mặt Giang Nghiên trầm xuống, khi quay lại và nhìn thấy ‘Tạ Từ’ trên giường thì gương mặt mới thấm đẫm vẻ dịu dàng.
Hách Liên Tranh nhìn gã, cảm thấy vẻ mặt đó khá quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Mây trắng kéo dài, ngạn bay từ bắc về nam, gió dài mang theo hơi mát của mùa thu, đi qua Cõi Sinh tử, những chữ Phạn trên cột đá tỏa ra ánh sáng vàng, như một con cá chép vàng bơi nhanh trong không trung. Phượng Huyền Vi bước vào Cõi Sinh tử, bọt trắng nổi lên từ vũng máu, những bóng ma còn sót lại từ thời cổ lũ lượt kéo đến, rồi biến thành làn khói xám dưới nhát kiếm của y, một nửa quái vật trong hang xương biến thành tro bụi, bay tứ tung. Dưới ngục sen, ánh sáng của Phượng Huyền Vi làm rung chuyển thế giới, hàng ngàn linh hồn xấu xa cúi đầu trước y.
Tấm bia đá cuối mộ thần cao vút lên mây, con Rồng xương vừa ló đầu đã bị ánh sáng ép lùi lại, biến mất trong mây mù, trời cao ngàn dặm, xương chất như núi.
Phượng Huyền Vi cúi người, hái bông hoa đào tiên từ trong xương, quay người chuẩn bị rời đi.
Dưới tấm bia đá phía xa, một bông hoa nhỏ màu trắng không biết mọc ra từ phiến đá nặng nề đó khi nào, vươn mình đung đưa trong gió.
Sư phụ…
Trong lúc hoảng hốt, dường như Phượng Huyền Vi nghe thấy A Từ gọi mình, y dừng lại và nhìn sang, tầm mắt chỉ toàn xương trắng và những chùm hoa đỏ, sao A Từ có thể ở đây?
Y đã hái được hoa đào tiên, lẽ ra nên vui mừng vì A Từ có thể khỏi bệnh khi y trở về.
Chỉ là từ khi tiến vào Cõi Sinh tử, trái tim trong lồng ngực lại đớn đau vô cớ, như bị một sợi tơ mỏng kéo, cứ rơi mãi.
Phượng Huyền Vi không thể nghĩ ra lý do, y thờ ơ cất hoa đào tiên, quay người đi về trước, không ngoảnh lại.
Bông hoa nhỏ phía sau đung đưa vài lần trong gió, uể oải rũ xuống, một cơn gió mạnh thổi qua, cánh hoa rơi xuống và nhanh chóng khô héo.
Phượng Huyền Vi đã lấy hoa đào tiên nguyên vẹn từ Cõi Sinh tử, vội vã quay trở lại cung Thương Tuyết mà không dừng lại phút giây nào, chế hoa đào tiên thành thuốc rồi đút cho ‘Tạ Từ’.
Hách Liên Tranh nửa mừng nửa lo, ngẩng đầu liền thấy Giang Nghiên đang đứng ở cửa, vẻ mặt Giang Nghiên rất nghiêm túc, Hách Liên Tranh tò mò hỏi: “Hình như ngươi không vui lắm?”
Giang Nghiên lập tức nhếch môi nói: “Sao thế được?”
Gã vừa dứt lời liền nghe Mạnh Tam Ngư gọi ra ngoài, Giang Nghiên do dự một lúc, nói với Hách Liên Tranh vài câu rồi rời đi, trong cung chỉ còn lại Hách Liên Tranh với Phượng Huyền Vi trông ‘Tạ Từ’.
Khi nào ‘Tạ Từ’ mới tỉnh dậy đây?
Bọn họ đợi đến đêm khuya, nến trên bàn sắp tàn, sáp nến chồng chất thành lớp dày.
Khi đến gần nửa đêm, lông mi dày mảnh của ‘Tạ Từ’ khẽ run, giống như hai cánh bướm vừa thoát khỏi kén. Cuối cùng hắn cũng sắp tỉnh lại, Phượng Huyền Vi nhìn gương mặt ấy, tâm trạng không dao động lắm, y thầm thấy may vì mình đã sớm trấn áp tâm ma, có thể xuống hạ giới hái hoa đào tiên cho hắn.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của y chỉ tồn tại một khoảnh khắc ngắn ngủi, ‘Tạ Từ’ trên giường từ từ mở mắt, chớp chớp một lúc mới ngơ ngác nhìn Phượng Huyền Vi, đôi đồng tử đen tựa đá quý hiện lên chút nghi ngờ.
Thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Phượng Huyền Vi đeo mặt nạ và chỉ để lộ cằm, y không muốn A Từ và Hách Liên Tranh nhận ra mình khi đến hạ giới.
Nhưng vào lúc này, ngay khi bắt gặp ánh mắt của ‘Tạ Từ’, Phượng Huyền Vi chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng, một chậu nước đá dội xuống, lạnh buốt từ đầu đến chân.
‘Tạ Từ’ vừa định mở miệng hỏi thân phận người trước mắt, Phượng Huyền Vi đã nhanh tay hơn, bóp cổ ‘Tạ Từ’, lạnh lẽo hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi làm gì đó!” Hách Liên Tranh bị y làm giật mình, sải bước chạy tới, đồng thời tuốt kiếm khỏi vỏ, kề sát cổ Phượng Huyền Vi, trầm giọng nói, “Buông ra cho ta!”
Phượng Huyền Vi phớt lờ Hách Liên Tranh, nhìn chằm chằm vào mắt ‘Tạ Từ’, con ngươi đen của hắn phản chiếu chiếc mặt nạ trên mặt Phượng Huyền Vi, y nói: “Ngươi không phải là A Từ.”
Hách Liên Tranh cau mày, đầy phẫn nộ, tên này từ đâu chạy tới mà nói A Từ không phải A Từ chứ.
Thanh kiếm đã chạm vào cổ Phượng Huyền Vi, anh quát, “Hắn không phải A Từ, thế là ngươi à?”
Tuy nhiên, Phượng Huyền Vi như không nghe thấy lời chế nhạo của anh, siết chặt cổ ‘Tạ Từ’, lạnh giọng hỏi: “A Từ đâu?”
‘Tạ Từ’ không trả lời, vùng vẫy và hét lên, khuôn mặt tái nhợt đã đỏ bừng.
Hách Liên Tranh đau lòng, lại thấy y vẫn không buông tay thì hất cổ tay, trường kiếm vẽ lên cổ Phượng Huyền Vi một vết máu, anh tức giận nói: “Ta là sư huynh của hắn, chẳng lẽ ta không nhận ra ——”
Anh còn chưa dứt lời, mặt nạ trên mặt Phượng Huyền Vi xuất hiện vài vết nứt, kèm theo tiếng răng rắc nho nhỏ, mặt nạ vỡ vụn theo đường rãnh, sau đó rớt ra khỏi mặt y từng mảnh như vảy cá.
Vì vậy, khuôn mặt dưới mặt nạ lộ ra.
Gió thu thổi tới qua khe cửa sổ, bức màn đỏ lay động, tỏa hương thơm, trong cung im lặng.
Hách Liên Tranh chết trân tại chỗ, tay cầm kiếm run rẩy.
Mãi lúc lâu mới tìm lại được giọng nói: “Sư… Sư phụ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất