Sau Khi Tôi Chết

Chương 47

Trước Sau
Diệp Vấn Cừ hóa thành một luồng sáng và nhanh chóng rời Thanh Châu, trở về Doanh Châu.

Mãi đến khi không nhìn thấy đối phương nữa, Hách Liên Tranh mới rụt cổ lại, hy vọng người nọ có thể tìm ra cách.

Anh trở về tòa nhà, chỉ thấy Phượng Huyền Vi ôm cục đá ngồi sau bàn làm việc, hai mắt nhắm nghiền như đã ngủ.

Tim Hách Liên Tranh như ngừng đập khi thấy thế, anh sải bước tới và gọi dồn dập “Sư phụ? Sư phụ?”

Phượng Huyền Vi không trả lời.

Trong khoảng thời gian này, không biết y đã viết chú đồng tâm bao nhiêu lần, đầu ngón trỏ tay phải chảy máu, mà hòn đá trong lòng cũng nhuốm máu.

Hách Liên Tranh nhíu mày, sư đệ còn chưa tỉnh, sư phụ lại ngủ cùng, sư môn chỉ còn mỗi anh là thức, có vẻ hơi lạc lõng.

Anh chần chờ, đưa tay cố gắng vẽ một thần chú đồng tâm lên đá, hòn đá nằm yên trong vòng tay Phượng Huyền Vi, bất động. Hách Liên Tranh cắt ngón tay, bắt chước Phượng Huyền Vi và sử dụng máu để vẽ lại, gió thu chợt nổi lên, thổi bay những chiếc lá vàng rơi trong sân, Hách Liên Tranh nhìn xung quanh nhưng không có gì xảy ra.

Lông mày anh càng cau chặt, ngẫm nghĩ rồi tìm một chiếc chăn từ trong tủ, đắp cho Phượng Huyền Vi và hòn đá, sau đó đứng bên cạnh, đợi họ tỉnh lại.

Hoàng hôn đến gần, ngôi sao lập lòe trên bầu trời.

Phượng Huyền Vi đã bước vào giấc mơ của Tạ Từ, chỉ trong giấc mộng này, tâm ma mới bị xua tan đôi chút, y hơi lấy lại lý trí, có điều y không ngờ khởi đầu của cơn mơ này lại là khu rừng tháp đang cháy dưới núi Thương Ngô.

Thiên ma dốc hết sức, khi kết giới cuối cùng cũng bị phá vỡ và nó định chạy trốn, rừng tháp đột nhiên bốc cháy ngút trời, vô số mảnh vỡ bắn tứ tung, ánh kiếm lạnh thấu xương nghiền nát mơ tưởng của Thiên ma. Phượng Huyền Vi nhìn thấy một bản thân khác ở đằng xa, đầy kinh ngạc.

Ngọn lửa dập tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, không thể nghe thấy âm thanh, cũng không cảm nhận được hơi ấm, thời gian hệt bị đóng băng, tựa như đã lâu lắm rồi, lại chỉ như một đêm dài bình thường.

Đến tận khi một giọng nữ yếu ớt vang lên, ho khan thật lâu, thanh âm ngày càng thì thào, nghe giống người sắp chết: “Khi còn bé ta từng đọc rất nhiều truyện, yêu ma trong truyện dù lớn hay nhỏ đều muốn trở thành người, nhưng trong thế giới loạn lạc này, làm người có ích lợi gì đâu?”

Khẽ thở dài: “Làm người khổ quá, nếu có kiếp sau, ta muốn làm cây bên đường, cỏ ngoài đồng, không muốn làm người nữa.”

Sau đó là giọng của một người đàn ông, có vẻ vô cùng bi thương, thể trạng cũng không khá hơn cô gái là bao, nhẹ giọng nói: “Nhưng là thực vật thì có tốt gì? Bị người ta giày xéo, bị thú hoang ăn thịt, lúc thì mây giông khi thì sương giá, ta thà là một cục đá còn hơn.”

Cô gái suy nghĩ, giọng điệu đầy khát vọng: “Vậy làm một hòn đá, một hòn đá trên vách núi, một hòn đá tại đáy biển sâu, một hòn đá dưới lòng đất trăm ngàn năm cũng chả thể tìm thấy, tốt biết mấy!”

Sau đó, Phượng Huyền Vi cảm thấy một chất lỏng ấm áp chảy lên cơ thể mình.

Là máu.

Đây là giấc mơ của A Từ, tất cả những gì y cảm nhận được là những gì A Từ đang cảm nhận. Thực ra, thay vì nói đây là giấc mơ, thì nói đó là ký ức mà chính hắn đã quên sẽ đúng hơn.

Có lẽ bởi vì nghe được cuộc đối thoại ấy, hắn mới hóa thành đá.

Lúc bấy giờ A Từ chưa có ý thức đầy đủ, phần lớn thời gian là để ngủ, thỉnh thoảng tỉnh dậy, nghe tiếng lá xào xạc và tiếng nước róc rách đã mãn nguyện.

Nhiều năm sau vào một đêm nào đó, trăng sáng tỏ, sao lấp lánh, sấm sét ầm ầm, mưa xuân lộp bộp, hòn đá bỗng cảm nhận được gì đó, thân mình khẽ run.

Hắn không thể nói, không thể biểu đạt, Phượng Huyền Vi vẫn có thể thấy được niềm vui của hắn, nhưng không biết tại sao hắn vui.

Không lâu sau hắn lại chìm vào giấc ngủ.



Khi tỉnh lại, hắn đã được chuyển vào trong nhà, khắp nơi có mùi thơm lạ, Phượng Huyền Vi biết đó là mùi trầm hương nơi nhân gian, trưởng phái đời thứ ba của phái Trác Quang đang đi đi lại lại trong phòng, cứ than dạo này tóc mình rụng nhiều, xin ông tổ sử dụng phép thần thông phù hộ cho mình mọc tóc.

Cuối cùng không biết tóc có mọc hay không, thời gian cục đá ngủ ngày càng ngắn, đương nhiên, khoảng thời gian ấy chỉ ngắn ngủi với hắn mà thôi, đối với rất nhiều phàm nhân hoặc tu sĩ, giấc ngủ của hắn là cả một đời.

Phượng Huyền Vi đã nghe rất nhiều điều thú vị về phái Trác Quang trong giấc mơ của Tạ Từ, sau này A Từ có kể họ nhưng lúc đó Phượng Huyền Vi đã không để ý.

Về sau, hòn đá bị trộm và vứt bừa bãi, có người nhặt và đặt vô máy bắn đá dùng để công thành, ném lên cao rồi rơi thẳng xuống đất ẩm.

Quá nhiều người chết trong trận chiến, thành phố nhộn nhịp im bặt phải mãi rất rất lâu sau mới nghe được tiếng chó sủa hay nhìn thấy một làn khói bếp.

Trận chiến này cũng giúp Tạ Từ, máu nóng tuôn trào chảy lên hắn, cuối cùng hắn biến thành người, hình ảnh trong mộng luôn đứt đoạn không mạch lạc, A Từ nghĩ tới đâu thì giấc mơ sẽ trở về đó, hết sức ngang ngược.

Phượng Huyền Vi đã từng quay về thời gian lúc ở Cõi Sinh tử. Bây giờ y đang nhìn từ góc độ của A Từ, thấy rằng hắn mới đến thế giới, không hiểu sự đời; thấy hắn giả ngốc để đổi lấy lợi ích; cũng thấy hắn nhẫn tâm tàn nhẫn, nhưng chết trong Cõi Sinh tử…

Phượng Huyền Vi tưởng giấc mơ sẽ kết thúc ở đây, nhưng gió tuyết ở Cõi Sinh tử dừng lại trong tích tắc, tình thế thay đổi, không ai có thể nhìn thấu thiên cơ.

Thoáng chốc, y đến Doanh Châu.

Trên Doanh Châu, trong cung Tử Vi, từ đó trong giấc mơ của Tạ Từ chỉ toàn hình bóng Phượng Huyền Vi.

Những bông hoa trắng bay phía trên dải ngân hà, ánh sáng và bóng tối xen kẽ trên tấm bình phong màu đen, Phượng Huyền Vi thẫn thờ nhìn sự thay đổi của mọi cảnh trong giấc mơ, tâm trí y hỗn loạn, không thể tư duy bình thường, như thể đám tâm ma đã lao đến kéo y vào vực sâu tăm tối vô tận.

Tại sao trong giấc mơ của A Từ lại xuất hiện những thứ này? Hắn đã ở bên mình bao lâu rồi? Bây giờ hắn có còn ở cạnh mình không?

Phượng Huyền Vi muốn nhoẻn miệng cười, hóa ra A Từ đã ở bên cạnh y lâu hơn y nghĩ, nhưng những gì y cảm nhận đều là sự cay đắng. Thời gian dài như vậy, y không hề nhận ra sự tồn tại của A Từ, là bởi vì thần lực của y ít ỏi, là bởi vì A Từ không phải người thường, hay bởi thiên đạo cố ý che giấu?

Khi A Từ ở bên cạnh y, có trách y không thể nhìn thấy hắn không?

Phượng Huyền Vi có thể tưởng tượng khuôn mặt uất ức của A Từ, đôi mắt lấp lánh nước, nốt ruồi đỏ ở giữa lông mày giống như đốm chu sa, chỉ cần cau mày sẽ hơi thay đổi, Phượng Huyền Vi mới liên tưởng đến đó đã đau khôn xiết.

Mỗi khi Phượng Huyền Vi nhắc đến Hách Liên Tranh trong cơn mơ, giọng nói của y sẽ méo mó, nghe có chút kỳ lạ. Đây là giấc mộng của Tạ Từ, hẳn hắn rất bận tâm điều này, Phượng Huyền Vi hơi buồn cười khi nghe thấy âm thanh “Hách Liên Tranh”, không biết làm thế nào để an ủi A Từ, chắc chắn hắn rất tức giận, trách y luôn nghĩ về Hách Liên.

Phượng Huyền Vi đang nghĩ cách dỗ hắn thì bỗng có một cơn gió mạnh thổi đến, y nghe thấy rõ tiếng cành cây kêu răng rắc và rung chuyển, khung cảnh trong cung Tử Vi bắt đầu biến dạng, mảnh vỡ của gương đồng nằm rải rác khắp nơi, phản chiếu đốm sáng kỳ lạ. Phượng Huyền Vi chợt nhận ra điều gì đó, y muốn ngăn cản, muốn dừng giấc mơ quá tàn khốc với A Từ này lại, nhưng một ‘y’ khác đã lên tiếng trước.

Chính Phượng Huyền Vi trong quá khứ nói, đừng để y nhìn thấy hắn.

Là chính y không muốn gặp lại A Từ trước.

Cơn gió mạnh trong cung Tử Vi cuối cùng đã lắng xuống.

Vì vậy, A Từ rời đi.

Họ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Hắn trở lại Cõi Sinh tử và làm một hòn đá lặng thinh.

Lời nói của Phượng Huyền Vi đã trở thành sự thật.



Y không muốn gặp hắn, y sẽ không gặp lại hắn được nữa.

Có thứ gì đó vang lên bên tai Phượng Huyền Vi, rõ ràng và vang dội, nhưng vô cùng chói tai, giống như chày đập mạnh vào chuông trong tu viện, ầm ĩ trong màng nhĩ.

Phút chốc, toàn bộ sinh mệnh đều bị hút ra khỏi cơ thể, linh hồn bị uốn cong thành một quả bóng, giống một con Quái vật đang chết dần chết mòn trong nước sôi.

Rừng tháp dưới núi Thương Ngô lại bùng lên ngọn lửa dữ dội, ánh lửa chiếu sáng bầu trời phía trên, vô số mảnh vỡ tan chảy trong lửa.

Mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

Cứ như giữa thế gian này thực sự có cơ hội bắt đầu lại.

Trong giấc mơ lặp đi lặp lại này, cuối cùng Phượng Huyền Vi cũng có chút ý thức của riêng mình, y đến bên A Từ và làm viên đá giống hắn nhưng lớn hơn, che mưa chắn gió cho hắn.

Từ nay về sau, hai hòn đá dính lấy nhau, cho đến ngày tận thế, khi vạn vật khô héo, liệu cũng được coi là viên mãn.

Mùa đông lặng lẽ đến, hạt tuyết nhỏ bay lả tả, phủ một lớp mỏng trên mặt đất.

Tiên quân trên Doanh Châu nghe bảo đế quân bị tâm ma nhập, những ai không có nhiệm vụ đều xuống xem có thể giúp gì.

Hách Liên Tranh nhìn mấy chục vị tiên đột ngột xuất hiện, thầm ngỡ ngàng, rốt cuộc thân phận của sư phụ là gì mà có nhiều tiên quân đến giúp như vậy.

Anh lại nhớ đến sổ định mệnh mà y đã triệu hồi trong cung Thương Tuyết, cuốn sách ấy dường như có chút khác biệt so với cuốn anh đã đọc ở Phong Đô ngày hôm đó, Hách Liên Tranh ngờ ngợ đoán được.

Tiên quân không dám chậm trễ, ngồi vây quanh Phượng Huyền Vi, bảo vệ y, đủ loại ánh sáng đan xen, tỏa ra hào quang, bao phủ cả sân vườn.

Phượng Huyền Vi vốn đã nhập ma, giờ còn rơi vào giấc mơ vì thần chú đồng tâm nên không dễ đánh thức.

Tất cả các vị tiên đều không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, vì vậy đều cố gắng hết sức, ngồi ba ngày ba đêm, trong ba ngày này, các vị tiên khác từ khắp nơi kéo đến giúp Phượng Huyền Vi.

Mãi đến rạng sáng ngày thứ tư, Phượng Huyền Vi mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ từ thần chú đồng tâm, y mở mắt và thấy những vị tiên mệt mỏi trong viện, có chút sửng sốt. Vừa rồi, y vẫn đang làm một hòn đá cùng A Từ.

Định thần lại, Phượng Huyền Vi hiểu chuyện gì đã xảy ra mà không cần các tiên quân mở lời, y nhỏ giọng nói: “Ta bị tâm ma nhập, sức mạnh tán loạn, là ta sơ suất, xin lỗi chư vị.”

“Bệ hạ, ngài không cần tự trách mình,” Ninh Độ đứng dậy, đi về phía trước: “Thế gian này không phải do một mình ngài gánh vác, năm đó bệ hạ đã hi sinh quá nhiều ở núi Thương Ngô, giờ là lúc chúng thần cố gắng hết sức.”

Diệp Vấn Cừ nói: “Bệ hạ, thế giới còn có chúng thần, ngài chớ nên quá lo lắng.”

Tất cả tiên quân khác cũng phụ họa.

Hách Liên Tranh cũng đi tới, anh kiên định nói với Phượng Huyền Vi: “Còn cả ta nữa sư phụ, ta đã không chăm sóc tốt cho A Từ, ta nhất định sẽ tìm cách đưa A Từ về.”

Phượng Huyền Vi nhìn khuôn mặt có phần tái nhợt của các vị tiên, cuối cùng ánh mắt rơi vào gương mặt Hách Liên Tranh.

Hách Liên Tranh bắt gặp ánh mắt y thì dừng lại, tiếp tục, “Sư phụ, ta đã đến phái Trác Quang và biết một số sự kiện trong quá khứ, có thể có liên quan đến A Từ.”

Nói rồi, anh đưa sách kiếm thuật cho Phượng Huyền Vi.

Phượng Huyền Vi nhận lấy, chỉ lật hai trang đã khép lại: “Có lẽ ta đã biết lai lịch của hắn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau