Sau Khi Tôi Đổi Công Anh Ta Điên Rồi

Chương 6

Trước
Lại làm phiền tôi, anh có tin tôi bảo cha tôi làm nhà anh phá sản không.

Bên tai chỉ có tiếng xe chạy đều đều trên đường, không bao lâu sau ngay cả âm thanh này cũng dần nhỏ lại.

Chú Trương kinh ngạc nhìn vào ghế sau từ gương chiếu hậu, cố gắng hết sức để giữ vững tay cầm vô lăng, một lúc lâu sau mới chậm rãi hỏi: "Đại thiếu gia, vậy bây giờ đi đâu? "

"Hả? À..." Thanh Hòa hoàn hồn, nói, "Vẫn đến công ty Giang tổng."

"Được..."

Trong giọng nói của anh cả ẩn giấu một tia run rẩy không dễ phát hiện, hầu kết khẽ động, giả vờ ho một tiếng sau đó hắng giọng, sợ mình không đủ bình tĩnh để nói đùa.

"Giang tiên sinh, anh nói cái gì?" Cậu không xác định hỏi.

Giang Thính Văn rũ mắt, thở dài: "Có phải dọa em rồi không. "

"Có một chút." Miệng Thanh Thứ Tang trả lời, trong lòng thì thầm nghĩ, bọn họ chỉ mới quen biết vào tối hôm qua.

Không sai mặc dù bọn họ đã ngủ...... Nhưng bọn họ mới chỉ quen biết một đêm!

Dứt lời, trong xe lại rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

"Xin lỗi, em cứ coi như là anh nói đùa với em đi." Giang Thính Văn một lần nữa ngước mắt lên, đôi mắt thâm thúy kia tràn đầy nhu hòa, hắn cười cực nhẹ, thấp giọng nói, "Chỉ là anh thấy em không vui lắm, nên muốn dỗ dành em. "

Chữ "dỗ dành" này, Thanh Thứ Tang lớn như vậy cũng chỉ nghe qua trong miệng người nhà, đây là lần đầu tiên nghe được ở chỗ người khác, vẫn là dùng giọng điệu dịu dàng như vậy, giống như cậu là bảo bối đặc biệt đáng trân trọng.

Hầu kết Thanh Thứ Tang bất giác khẽ động, đôi mắt hơi cong, nói: "Anh thành công rồi. "

Bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ rắc một chút vào sâu trong con ngươi của hắn, làm cho độ cong này lan tràn thành màu sắc không giống người thường.

Giang Thính Văn cười với cậu: "Vậy anh thật vui vẻ."

Ngồi ở ghế phụ lại giống như không khí Thanh Hòa: "..."

Cả người đặc biệt tê dại.

10 phút sau, đến điểm dừng.

Trước khi xuống xe, Giang Thính Văn lấy điện thoại di động đưa cho Thanh Thứ Tang, cẩn thận hỏi: "Có thể thêm thông tin liên lạc không?"

"Được." Thanh Thứ Tang nhận lấy điện thoại của hắn, nhập tài khoản vào.

"Cám ơn em đã tiễn anh." Giang Thính Văn xuống xe đóng cửa xe lại, khom lưng xuyên thấu qua cửa sổ xe nói: "Tạm biệt..."

Thanh Thứ Tang lập tức vẫy tay chào hắn: "Giang tiên sinh hẹn gặp lại. "

Thanh Hòa không thể nhịn được nữa, cho dù anh là người phụ trách hợp tác với Giang gia, anh cũng âm thầm thúc giục chú Trương nhanh chóng rời đi.

Trong nháy mắt chiếc xe "nhất kỵ tuyệt trần", giống như chạy trốn.

Thanh Thứ Tang thêm phương thức liên lạc của Giang Thính Văn vào danh sách bạn tốt.

"Em có biết anh ta là ai không?!" Thanh Hòa đột nhiên kích động hơn bao giờ hết, gần như xoay người 180 độ.

Thanh Thứ Tang không ngẩng đầu lên, cẩn thận ấn tên trong khung ghi chú, vừa ấn vừa đáp: "Giang Thính Văn."

Ở phía bên kia đã gửi đến một tin nhắn.

Giang Thính Văn: "Sau này anh gọi em là Không Tang được chứ?"

Người này dường như trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải hỏi "Có được không", thái độ đứng đắn lại dịu dàng, mà lại rất trịnh trọng.

Để cho người ta căn bản không đành lòng từ chối.

Thanh Thứ Tang chưa bao giờ nhận được sự quan tâm như vậy khi ở bên Tần Tư Ngôn, đến mức khi cậu đột nhiên được đối xử như thế từ người ngoài, càng đem"từ chối" từ trong từ điển bỏ đi.

Nghĩ không ra......

Thanh Thứ Tang cúi đầu gõ chữ: "Tại sao muốn gọi tôi như vậy?"

Giang Thính Văn: "Em giống như rất không vui. Muốn để em vui vẻ lên chút, muốn Không Tang."

Giang Thính Văn: 【(Tiểu nhân đáng yêu đột nhiên biến thành một nắm hoa nhỏ tặng cho cậu jpg.)】

Thanh Thứ Tang: "..."

Rõ ràng có thể tưởng tượng ra biểu tình của Giang Thính Văn sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, hơn nữa còn nghiêm trang nghiêm túc gửi cho cậu biểu cảm này, nhưng Thanh Thứ Tang vẫn cảm thấy...

Bị đâm chọt...

Cậu đặt mu bàn tay lên môi và gõ bằng tay kia.

Chữ còn chưa gõ hết, cậu chỉ cảm thấy hai bên má bị xiết chặt.

Đầu được nâng lên.

Thanh Hòa nắm lấy mặt Thanh Thứ Tang, để cho tầm mắt cậu dời khỏi điện thoại di động, mặt hướng về phía mình: "Nhìn anh..."

"Em có biết Giang Thính Văn là ai không?"

Thanh Thứ Tang bị bóp đến mờ mịt, buộc phải bĩu môi: "Ai vậy..."

Hỏi như vậy, trong đầu cậu còn theo bản năng hiện lên logo của công ty Giang gia khi dừng xe.

Nhưng cậu luôn luôn không thèm để ý những thứ này, không chú ý.

"Tối hôm qua hai người quen nhau, tối hôm qua đã làm gì?" Sắc mặt Thanh Hòa lạnh lẽo, "Thanh Thứ Tang em thật lợi hại."

Thanh Thứ Tang: "..."



"Em với Tần Tư Ngôn chia tay rồi phải không? Sau này còn theo đuổi lại không?" Thanh Hòa tiếp tục lạnh giọng nói: "Cậu ta bắt em phải chịu oan ức gì? Nói."

Thanh Thứ Tang vỗ rơi tay Thanh Hòa, rũ mi. Cậu không muốn nhắc tới Tần Tư Ngôn.

Chỉ nhỏ giọng nói: "Em mới không dán thân vào cặn bã. "

Câu nói này khiến Thanh Hòa rất hài lòng. Anh cực kỳ vui mừng ừ một tiếng, ngay sau đó dùng ba câu giới thiệu Giang Thính Văn.

"Trước khi nghỉ hưu là đại tá, thân ở vị trí cao, sau khi nghỉ hưu à người nắm quyền Giang gia, thân đứng đầu." Thanh Hòa mỉm cười, thật lòng khen ngợi, "Không tầm thường a em út."

Thanh Thứ Tang: "..."

Cậu mê mang chớp chớp mắt, da đầu thoáng căng thẳng.

Trách không được khi nghe cái tên Giang Thính Văn này, cậu luôn cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó.

Bất kỳ cha mẹ nào cũng có một "đứa con nhà người ta", ở nhà cậu Giang Thính Văn chính là người đó.

Trên dưới năm đời Giang gia đều làm quan trong quân đội, ba đời nối tiếp nhau hiện nay đều kinh doanh.

Địa vị không thể lay chuyển.

Cho dù khi nhắc tới vị "con nhà người ta", Giang Thính Văn căn bản còn chưa tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, nhưng người nhà Thanh Thứ Tang vẫn thỉnh thoảng nhắc tới một lần.

Chẳng qua Thanh Thứ Tang vì một Tần Tư Ngôn bị cha mình "đuổi" ra ngoài, ba năm không về nhà.

Cũng chỉ ba năm không nghe qua cái tên này thôi.

Đột nhiên biết Giang Thính Văn là ai Thanh Thứ Tang: "..."

"Anh đừng nói cho ba mẹ!" Thanh Thứ Tang đột nhiên lớn tiếng nói, kinh hoảng thất thố, "Đây là chuyện ngoài ý muốn. Tất cả mọi người là người lớn cũng không cần chịu trách nhiệm... Nhưng để cho cha mẹ biết là không đúng. Anh cả, anh đừng nói!"

Nếu để cho cha biết cậu không chỉ không biết xấu hổ đi theo một người đàn ông, lãng phí mất ba năm thanh xuân. Bây giờ còn ngủ với "con nhà người ta" trong miệng ông, Thanh Thứ Tang cảm thấy chân mình sẽ bị đánh gãy!

Cậu sợ đến mức lập tức cúi đầu xóa những lời định gửi cho Giang Thính Văn trong khung chat.

Nếu không phải còn có một tia lý trí, người ngoài vô tội, cậu có thể đã đem acc này trực tiếp kéo vào danh sách đen xóa bạn tốt.

"Chậc, còn biết sợ." Thanh Hòa ung dung nhìn Thanh Thứ Tang, nói đồng ý kèm theo điều kiện: "Được, về nhà với anh."

"Em không về!" Thanh Thứ Tang lập tức lên tiếng, từ chối đặc biệt dứt khoát, "Khi đó em đã nói với cha anh. Không kết hôn tuyệt đối sẽ không về, bây giờ trở về mất mặt biết bao nhiêu, hơn nữa trở về nói không chừng cha anh sẽ đánh chết em."

"Cha của anh không phải cha của em?" Thanh Hòa không tán đồng nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi, "Em có về không?"

Thanh Thứ Tang lắc đầu: "Không..."

"Được." Thanh Hòa lấy điện thoại ra giả vờ gọi điện: "Bây giờ anh sẽ nói với cha mẹ là em hủy hoại Giang Thính Văn."

Thanh Thứ Tang: "!! "

Cậu vội vàng nhào về phía Thanh Hòa, phần lớn cơ thể nhô ra khỏi ghế sau phi về phía ghế phụ, vạt áo bị kéo về phía trước để lộ vòng eo nhỏ nhắn.

Hai bên eo trắng sứ tinh xảo có vết véo rõ ràng, trên người còn có mấy vệt bầm tím.

Cũng may lúc này ở ghế sau chỉ có một mình Thanh Thứ Tang, không có người khác.

Khóe mắt chú Trương nhìn bọn họ náo loạn, chuyên tâm lái xe, lại cười ra tiếng.

"Về." Thanh Thứ Tang cắn răng, sau đó nói, "Nếu cha anh đánh em, anh phải tiến lên đứng bên cạnh em."

"Được, yên tâm, còn có anh ba của em ở đây."

——

Mấy ngày sau, chờ dấu vết trên cổ Thanh Thứ Tang biến mất, cậu liền ngồi lên xe về nhà.

Rõ ràng là về nhà mình, nhưng dọc theo đường đi lại lo lắng không chịu nổi.

Năm đó cậu thật sự quá phản nghịch, Thanh Thứ Tang có chút suy tư, nếu cậu có một đứa con trai như vậy, cũng muốn trực tiếp đánh chết rồi chôn.

Nhưng đương sự giả thiết này lại chính là bản thân mình, Thanh Thứ Tang liền cảm thấy cậu còn có thể sống thêm một lát nữa.

Vì vậy, chiều hoàng hôn cùng với từng tầng ráng mây đỏ, cuối cùng chiếc xe cũng lái vào trang viên của biệt thự Thanh gia.

Cũng không cần bước vào phòng khách, vừa đến cửa biệt thự đã có mấy người đứng đó.

Năm tháng trôi qua không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp ở phía xa, bà vẫn xinh đẹp động lòng người. Mẹ Thanh mặc một thân váy dài màu be, dịu dàng đoan trang, lúc này đang thăm dò nhìn về phía trước.

Xe vừa xuất hiện trong tầm mắt, hai mắt bà lập tức sáng lên, vội vàng bước xuống bậc thang, bước nhanh về hướng xe.

Bóng dáng kia bắt lấy gió, dịu dàng thổi vào lòng Thanh Thứ Tang.

Ánh mắt Thanh Thứ Tang đột nhiên có chút chua xót.

"Mẹ." Cậu xuống xe rồi hô lên.

Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào đáng thương đến kỳ cục.

"Bé út." Mắt bà Thanh đỏ bừng.

Bà quá nhỏ nhắn, ở trước mặt con trai cũng chỉ có thể ngửa đầu, bà giơ tay sờ soạng khuôn mặt Thanh Thứ Tang.

"Ồ, đã về." Giọng nam uy nghiêm đột nhiên âm dương quái khí lên tiếng, bước chân chậm rãi đi về phía này, "Thế mà còn biết về nhà. "

Thanh Hòa và Thanh Túc bên cạnh vội vàng đuổi theo, vừa hô: "Ba, nó vừa mới về..."

"Vừa mới về nên không thể đánh đúng không?" Mặt mày cha Thanh lạnh lùng, quay đầu lại trừng mắt nhìn mấy tiểu súc sinh này, đường nét sắc bén trên khuôn mặt làm cho khí thế của ông trở nên bá đạo.



Nói xong, ông còn không biết từ đâu lấy ra một cây gậy bóng chày.

Thanh Thứ Tang: "..."

"Bịch!"

Thanh Thứ Tang trực tiếp quỳ xuống, cậu khoa trương ôm lấy chân mẹ Thanh, ngẩng đầu cố gắng "lạch cạch" rơi nước mắt.

Hô lên: "Mẹ ơi, cứu mạng ——."

Cha Thanh: "..."

Mẹ Thanh hoảng sợ, vội vàng ôm lấy mặt cậu, nói: "Không cần tủi thân, đừng khóc."

Cùng lúc đó, Thanh Hòa, Thanh Túc chỉ biết chết lặng nhìn cảnh này.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên em út dứt khoát quỳ xuống như thế, trước đây lần nào cậu cũng chạy nhanh hơn thỏ.

Vừa chạy còn vừa cãi nhau với cha, khiến cha tức giận đến sặc.

Bởi vậy Thanh Hòa không kịp phản ứng sợ sự tình không thể khống chế, cũng bịch hai tiếng theo đó mà quỳ xuống.

Cha Thanh: "..."

Đại trượng phu không thể khuất phục, lại làm chuyện vô liêm sỉ như dính lấy Tần Tư Ngôn ba năm, cùng người nhà cúi đầu thì tính là cái gì.

Thanh Thứ Tang ôm chặt lấy chân mẹ Thanh, khóc lóc nhìn về phía cha Thanh, đôi mắt chớp chớp, nước mắt càng rơi xuống như mưa.

"Cha à, con đáng yêu như vậy, đẹp như vậy, khiến người ta thương xót như vậy, cha nhẫn tâm đánh con sao?"

Cha: "..."

Nếu có thể, tôi muốn giết anh.

Thanh Thứ Tang ô ô nói: "Ai mà không có thời điểm mắt bị mù, mẹ con xinh đẹp như vậy không phải bà ấy cũng mù mà coi trọng cha sao. "

Cha: "..."

Mẹ Thanh đang đau lòng lau nước mắt cho cậu, nghe vậy trực tiếp "phụt" một tiếng, vừa khóc vừa cười.

Thanh Thứ Tang ôm đùi chặt hơn một chút: "Bây giờ quay đầu lại là bờ, cha đánh con cũng không thích hợp, cũng không thể không hiểu chuyện như vậy. "

Cha: "..."

Thu phục cha cậu, Thanh Thứ Tang lại lập tức ngẩng đầu đỏ mắt nhìn mẹ Thanh: "Mẹ, cứu con, nếu cha đánh chết con, mẹ sẽ không còn con út bảo bối tri kỷ nữa. "

"Anh cả với anh ba là lão baby, đẹp trai thì đẹp trai, nhưng không đủ mềm, phải không."

Thanh Hòa/Thanh Túc: "..."

Mẹ Thanh nhìn Thanh Thứ Tang đang khóc nức nở, trong lòng đau đớn vô cùng, bà mở to mắt nhìn cha Thanh, nói: "Vậy mẹ có thể quỳ xuống thay con được không?"

"Ách..." Từ đầu đến cuối chỉ âm dương quái khí một câu, làm cha Thanh thoáng 'leng keng' một cái ném gậy bóng chày đi, yếu ớt nói, "Nếu không vẫn là anh quỳ đi. "

Dường như rất hài lòng với hiệu quả này, Thanh Thứ Tang hít mũi, thu lại nước mắt nhanh như động cơ bơm hơi: "Cha, con đứng lên được chưa?"

Cha Thanh: "..."

Cha Thanh đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, khịt mũi nói: "Bình thân đi..."

Thanh Thứ Tang lập tức đứng lên, còn khom lưng vỗ vỗ bụi bặm trên đầu gối.

Thanh Túc cũng đứng dậy cúi xuống, thì thầm với anh cả: "Em đã chuẩn bị nhận đòn thay em út."

Thanh Hòa gật đầu: "Anh cũng vậy..."

Thanh Túc: "Đẳng cấp lại tăng rồi."

Thanh Hòa: "Chỉ là lại bị tên họ Tần kia bắt nạt ba năm. "

Nhắc tới vị này, người nhà họ Thanh ai cũng không có sắc mặt tốt, mặt mày Thanh Túc lãnh đạm, nói: "Dạy dỗ hắn..."

Đang nói, điện thoại của Thanh Thứ Tang đột nhiên vang lên.

Hai chữ "Ngôn ca" lúc này đập thẳng vào mắt.

Bởi vì vấn đề góc độ, người nhà Thanh Thứ Tang đứng cùng một vị trí đều nhìn thấy.

Thanh Hòa và Thanh Túc trực tiếp bày ra vẻ mặt như quan tài.

Cha Thanh thậm chí còn tệ hơn, lửa giận vừa bị dập tắt trong nháy mắt đã nhen nhóm trở lại, ông chỉ vào Thanh Thứ Tang, nhướng mày: "Có phải còn tặc tâm bất tử đúng không, còn nghĩ đến chuyện quay lại..."

"Tôi không cần biết anh gọi điện thoại cho tôi làm gì, là xin lỗi hay là phạm tiện tôi đều không muốn biết. Sau này đừng gọi cho tôi nữa, cũng đừng trêu chọc tôi. "Thanh Thứ Tang ấn nghe máy, nét mềm mại khi cùng người trong nhà đùa giỡn biến mất, âm sắc lạnh lùng nói.

"Lại làm phiền tôi, anh có tin tôi bảo cha tôi làm nhà anh phá sản không."

"Ách..." Cha Thanh lập tức rút tay chỉ vào chóp mũi người nọ, bình tĩnh lại, khóe miệng cong lên cố gắng vài lần mới đè xuống được một chút.

Ông vẫy tay với Thanh Hòa một cách tùy tiện, thận trọng nói: "Con trai lớn, giáo huấn cậu ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cúi đầu trước tất cả mọi người.

Chú thích:

- Nhất kỵ tuyệt trần: Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành “Nhất kỵ tuyệt trần.”

- Tặc tâm bất tử: Ý là không từ bỏ việc xấu, vẫn tiếp tục làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước