Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 22: Nói chuyện với Lục lão gia (2)

Trước Sau
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm nhỏ máu. Hóa ra Lục lão gia muốn níu giữ cuộc hôn nhân không hạnh phúc này là vì áy náy với tôi sao?

"Bố ạ, nếu bố vì chuyện cũ mà áy náy, bố càng phải để bọn con ly hôn chứ? Lục Nhất Minh không yêu con và con cũng không yêu anh ta, chúng con không thể sống hạnh phúc nếu thiếu mất thứ..."

"Con định nhắc đến tình yêu à?" Lục lão gia ngắt lời tôi. "Ngày xưa ta và vợ ta chỉ gặp mặt nhau qua mai mối vài lần là kết hôn luôn, cần gì yêu đương như bọn trẻ các con thời nay. Lam Khanh, con yên tâm, ta nhất định chấn chỉnh lại thằng bé, không cho phép nó qua lại với Tiêu Hi Hạ."

Tôi không biết nhiều về Lục phu nhân, nghe nói bà ấy mất từ rất sớm khi Lục Nhất Minh chưa tròn hai tuổi. Phải chăng vì nguyên nhân đó Lục lão gia không có cơ hội trải qua cảm xúc thăng hoa khi yêu một người?

Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng đối với tôi nữa. Vì cuộc sống tự do mai sau, có khó khăn thế nào tôi cũng nhất định phải ly hôn.

"Thưa bố, nếu bố cứ tiếp tục ngăn cản bọn con ly hôn... thì con xin phép lành làm gáo, vỡ làm muôi cho bố xem."

Lời nói hỗn vừa thốt ra đã vô tình làm Lục lão gia tức giận. Ông như phát hỏa, thẳng tay ném vỡ cốc trà ngay trước mặt tôi.

"Con định làm phản à?"

Chưa bao giờ tôi thấy ông ấy tức giận lớn như thế...

"Ý con không phải vậy, đây là bố ép con phải làm thế. Lục Nhất Minh có người khác ở bên ngoài, chỉ cần con cung cấp bằng chứng đó lên tòa... Con tin, không cần đợi chữ ký con trai cưng của bố, là con có thể đơn phương ly hôn."

"Con! Ta nuôi con ăn học đàng hoàng mà con trả ơn ta bằng cách này?"

"Bố biết rõ con không phải loại người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván vậy mà! Vì chúng ta sống có tình có nghĩa với nhau, nên ngay từ đầu con đã không dùng cách cực đoan đó để ly hôn. Ít ra, khi sau này không còn quan hệ, con không muốn chúng ta trở mặt thành thù, ngay cả nhìn mặt nhau cũng không thể nhìn."

"Được... nếu con đã muốn ly hôn như thế, ta cho hai đứa được toại nguyện. Còn ngay lúc này... con mau cút khỏi tầm mắt của ta!"

Tôi đứng dậy, cúi đầu chào Lục lão gia một cách trịnh trọng. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi đặt chân vào căn phòng này.



Tuy kết thúc không êm đẹp, nhưng ít ra... tôi được tự do như mong muốn, phải vậy không?

"Nếu như được làm lại, con thà rằng mình biến thành người vô hình trong cái nhà này."

Cánh cửa khép lại, tôi lại nghe thấy tiếng choang nữa phát ra từ bên trong. Chắc lần này bộ đồ sứ bị Lục lão gia đập vỡ hết rồi.

Vừa quay người đi vào hành lang, một bóng người cao lớn vươn tay kéo lấy tôi từ đằng sau.

"Buông ra!" Tôi gằn giọng quát với người nọ.

Lục Nhất Minh không làm theo lời tôi nói, anh ta nhất quyết không chịu buông tay, ôm khư khư lấy người tôi như thể... tôi là món đồ trân quý cần được nâng niu và bảo vệ.

"Lục Nhất Minh, đừng tùy tiện thế chứ. Cảnh này Tiêu Hi Hạ bắt gặp thì chẳng hay ho gì đâu."

"Trần Lam Khanh, tôi đổi ý tôi hối hận rồi. Cho dù bố cho phép, không bao giờ có chuyện tôi đồng ý ly hôn dễ dàng như thế được."

Bàn tay anh ta linh hoạt như con rắn, từ từ trườn xuống dưới... Tôi tái mặt, hoảng sợ đẩy người anh ta ra xa.

Nguy hiểm thật, nếu để anh ta phát hiện ra đứa nhỏ thì... tôi âm thầm nuốt nước bọt cái ực.

"Hết bố rồi đến con, hai người điên vừa thôi để người khác còn điên cùng nữa!"

"Đúng... tôi điên thật rồi, từ khi nhìn thấy lá đơn ly hôn đó, tôi phát hiện mình có tình cảm với em. A... em nói đi, tôi nên làm gì đây?"

Anh ta bị điên hả?

Không, trong tình huống này không nên khiêu khích anh ta.



Phải cố gắng nói thật nhỏ nhẹ... thật nhỏ nhẹ!

"Thế thì anh chết đi, chết đi cho khuất mắt tôi."

Không nhỏ nhẹ nổi!

"Em độc ác thật đấy, nào có ai như em rủa chồng mình đi chết?"

Chán ghét đẩy người Lục Nhất Minh cách ra xa, tôi không thèm nói chuyện với người này nữa.

"Tại sao em không mặc bộ đầm tôi may cho em?"

"Nó xúi quẩy lắm, nên tôi đã vứt nó đi rồi."

Nói xong, tôi quay người đi nhanh về chỗ có thang máy.

"Lam Khanh, đừng quên rằng dù em có cố làm gì thì sự thật em là vợ tôi mãi mãi không bao giờ thay đổi."

Tôi vừa đi nhanh vừa bịt tai lại, có ích gì khi nói những lời này ở đây?

Nếu là trước kia tôi sẽ giống mấy cô thiếu nữ đương tuổi xuân xanh nhảy cẫng lên vui sướng vì được crush tỏ tình. Nhưng hiện tại, tôi đã qua cái tuổi đó từ lâu rồi! Không còn một tia hy vọng hão huyền nào về người đàn ông mang trong mình một hình bóng của cô gái khác.

Quả nhiên là dạo gần đây cái đầu của Lục thiếu không được bình thường cho lắm. Hôm trước tặng váy, hôm sau bày tỏ tình cảm... Không biết hôm sau nữa sẽ là cái gì đây?

Chỉ có người bị thần kinh mới tin lời anh ta!

Ra đến thang máy, tôi đụng ngay cậu An - trợ lý của Lục lão gia. Lầm lũi bước đi và làm ra vẻ không nhìn thấy cậu ta, tôi ấn thang máy, tính xuống bằng thang máy của nhân viên nhưng có một bàn tay ngăn tôi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau