Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 33: Vân Vân cũng trùng sinh?
Sáng sớm, tại biệt thự nhà họ Lê.
Cầm gói bưu kiện shipper vừa gửi tận tay, Lê Thế Khải tò mò nhìn tới nhìn lui đồ vật trên tay mình. Tên người nhận là Lê Vân Vân anh không thấy vấn đề, có điều... chỗ đề tên người gửi khiến anh lưu tâm.
Người con gái mình thầm yêu gửi đồ cho em gái mình, cơn tò mò của Lê Thế Khải trỗi dậy.
Vân Vân thân với Khanh là sự thật không ai không biết, hai đứa chơi với nhau có cái gì gọi là giữ kẽ đâu. Vậy thì tại sao thần bí gói thành bưu kiện rồi gửi ship đến đây?
Hay là mình bóc ra xem thử Khanh gửi cái gì cho Vân Vân?
Nhưng có người không để anh làm việc đó, một tiếng hét như muốn chọc thủng màng nhĩ ngăn anh lại.
"Anh hai, đó là đồ của em! Không có sự cho phép của em sao anh lại đụng vào?"
Vân Vân nhanh chân chạy đến đoạt lại đồ về tay mình.
"Cái tính tự tà tự tiện, anh ngứa đòn hả?"
Nhìn gói đồ đang nằm yên trên tay mình bị Vân Vân cứ thế đoạt đi, Thế Khải chỉ cười trừ, kiên nhẫn giải thích: "Anh nào dám động vào đồ của em. Thấy tên người gửi là Lam Khanh, anh lấy làm lạ thôi mà. Chưa đụng chạm gì đã nhảy dựng lên rồi."
"Kể cả đó là đồ của Lam Khanh anh cũng không có quyền động vào!"
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Chẳng phải hôm nay là buổi đầu tiên em làm việc ở công ty hay sao? Mau thay đồ rồi xuống dùng bữa sáng đi nào."
"Vâng, em biết rồi, em sẽ xuống ngay."
Chờ cho đến khi bóng dáng em gái mình khuất sau cầu thang, biểu cảm trên gương mặt Lê Thế Khải dần trở nên tăm tối đến phát sợ.
"Hình như Vân Vân giấu chuyện gì đó liên quan đến Khanh. Nhưng mình mặc kệ đó là chuyện gì, chỉ cần Khanh ly hôn thành công là mình có cơ hội."
Lê Thế Khải ngẩng đầu nhìn lên phòng Vân Vân, tối qua anh đã thử dò hỏi ý của em gái và xem nó nghĩ thế nào về chuyện anh theo đuổi Lam Khanh. Nhưng kết quả lại nằm ngoài sức tưởng tượng của anh...
"Vân Vân, anh nghe nói Lam Khanh muốn ly hôn. Nếu sau này cô ấy độc thân em có đồng ý chị dâu của em là cô ấy không?"
"Anh bị điên à?" Vân Vân phản ứng trái ngược với sự mong đợi của anh, con bé ra sức phản đối. "Cô ấy có thể trở thành vợ của bất cứ ai nhưng tuyệt đối không phải là vợ anh. Hai người sẽ không thành đâu, anh sớm từ bỏ đi."
Anh gần như nổi khùng khi nghe em gái ngăn cản, và thế là từ vài ba câu nhỏ nhẹ biến thành một trận tranh cãi kịch liệt.
"Tại sao lại không thành? Em hãy cho anh biết lý do đi! Rõ là em cũng biết anh yêu cô ấy từ lâu, vậy thì vì lý do gì em ngăn cản anh tiến tới cô ấy?"
Anh cố kiềm chế cơn nóng giận nhất thời, bình tĩnh hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng cuối cùng Vân Vân lại nói những lời khiến anh phật lòng. Cô nhẫn nại giảng giải:
"Anh hai, tình yêu phải đến từ hai phía. Luận về tính cách, hai người không hợp nhau là cái thứ nhất. Cái thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, Lam Khanh không hề có tình cảm với anh, cô ấy chỉ coi anh là anh trai thôi."
Tất nhiên Thế Khải không chấp nhận lời khuyên của em gái, anh không tin Lam Khanh từ chối mình. Hiện giờ cô ấy là người có gia đình và chưa ly hôn, có thế cô từ chối anh là do chuyện này đó thôi.
"Tình cảm có thể bồi đắp dần dần mà. Anh tin, với tình cảm chân thành nhất, cô ấy sẽ sớm hồi tâm chuyển ý và chấp nhận anh."
"Anh hai, anh nói ngang như cua ý. Không phải tình cảm cứ bồi đắp là có thể khiến đối phương yêu mình. Anh về phòng đi, bố đang nghỉ nghe thấy anh em mình cãi nhau là mệt đấy."
Anh không hiểu tại sao Vân Vân không ủng hộ anh, theo anh nhớ là lúc mới lên đại học con bé rất ủng hộ anh mà. Thế sao bây giờ lại quay sang phản đối?
Là do Lam Khanh có một đời chồng, sợ bố không đồng ý ư?
Nhưng lý do này cũng quá hoang đường. Có một đời chồng thì đã làm sao? Miễn là sống hạnh phúc thì cần gì phải đếm xỉa mấy lời ác ý của người đời.
Anh chẳng hiểu con bé này nó nghĩ gì nữa.
Về tới phòng, trái tim trong lồng ngực Vân Vân vẫn không ngừng đập mạnh vì căng thẳng. Nhìn gói bưu kiện trên tay, hiểu rõ cô không có thói quen nhận đồ người nặc danh gửi nên Lam Khanh đã mạo hiểm viết tên mình vào mục người gửi.
Đặt gói bưu kiện trên bàn trang điểm, không cần bóc ra cô cũng biết trong đó chứa gì.
Xem ra tầm này chắc cậu ấy cao chạy xa bay tới một nơi nào đó không ai biết rồi. Đợi thêm một đến hai ngày nữa không thấy Khanh xuất hiện kiểu gì Lục thiếu và anh hai cũng làm loạn lên cho xem.
Nhưng đây là cách duy nhất để giúp Lam Khanh giải thoát khỏi sự đau khổ do hai người đàn ông đó mang lại.
Kiếp trước... đúng vậy, Vân Vân cô là người trùng sinh. Và cô từng có giấc mơ quy hồi vào đúng cái đêm cô chuẩn bị về nước.
Những bi kịch kiếp trước cũng do một tay cô tạo nên.
Những bi kịch mà... cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì được.
Cầm gói bưu kiện shipper vừa gửi tận tay, Lê Thế Khải tò mò nhìn tới nhìn lui đồ vật trên tay mình. Tên người nhận là Lê Vân Vân anh không thấy vấn đề, có điều... chỗ đề tên người gửi khiến anh lưu tâm.
Người con gái mình thầm yêu gửi đồ cho em gái mình, cơn tò mò của Lê Thế Khải trỗi dậy.
Vân Vân thân với Khanh là sự thật không ai không biết, hai đứa chơi với nhau có cái gì gọi là giữ kẽ đâu. Vậy thì tại sao thần bí gói thành bưu kiện rồi gửi ship đến đây?
Hay là mình bóc ra xem thử Khanh gửi cái gì cho Vân Vân?
Nhưng có người không để anh làm việc đó, một tiếng hét như muốn chọc thủng màng nhĩ ngăn anh lại.
"Anh hai, đó là đồ của em! Không có sự cho phép của em sao anh lại đụng vào?"
Vân Vân nhanh chân chạy đến đoạt lại đồ về tay mình.
"Cái tính tự tà tự tiện, anh ngứa đòn hả?"
Nhìn gói đồ đang nằm yên trên tay mình bị Vân Vân cứ thế đoạt đi, Thế Khải chỉ cười trừ, kiên nhẫn giải thích: "Anh nào dám động vào đồ của em. Thấy tên người gửi là Lam Khanh, anh lấy làm lạ thôi mà. Chưa đụng chạm gì đã nhảy dựng lên rồi."
"Kể cả đó là đồ của Lam Khanh anh cũng không có quyền động vào!"
"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Chẳng phải hôm nay là buổi đầu tiên em làm việc ở công ty hay sao? Mau thay đồ rồi xuống dùng bữa sáng đi nào."
"Vâng, em biết rồi, em sẽ xuống ngay."
Chờ cho đến khi bóng dáng em gái mình khuất sau cầu thang, biểu cảm trên gương mặt Lê Thế Khải dần trở nên tăm tối đến phát sợ.
"Hình như Vân Vân giấu chuyện gì đó liên quan đến Khanh. Nhưng mình mặc kệ đó là chuyện gì, chỉ cần Khanh ly hôn thành công là mình có cơ hội."
Lê Thế Khải ngẩng đầu nhìn lên phòng Vân Vân, tối qua anh đã thử dò hỏi ý của em gái và xem nó nghĩ thế nào về chuyện anh theo đuổi Lam Khanh. Nhưng kết quả lại nằm ngoài sức tưởng tượng của anh...
"Vân Vân, anh nghe nói Lam Khanh muốn ly hôn. Nếu sau này cô ấy độc thân em có đồng ý chị dâu của em là cô ấy không?"
"Anh bị điên à?" Vân Vân phản ứng trái ngược với sự mong đợi của anh, con bé ra sức phản đối. "Cô ấy có thể trở thành vợ của bất cứ ai nhưng tuyệt đối không phải là vợ anh. Hai người sẽ không thành đâu, anh sớm từ bỏ đi."
Anh gần như nổi khùng khi nghe em gái ngăn cản, và thế là từ vài ba câu nhỏ nhẹ biến thành một trận tranh cãi kịch liệt.
"Tại sao lại không thành? Em hãy cho anh biết lý do đi! Rõ là em cũng biết anh yêu cô ấy từ lâu, vậy thì vì lý do gì em ngăn cản anh tiến tới cô ấy?"
Anh cố kiềm chế cơn nóng giận nhất thời, bình tĩnh hỏi cho ra nhẽ.
Nhưng cuối cùng Vân Vân lại nói những lời khiến anh phật lòng. Cô nhẫn nại giảng giải:
"Anh hai, tình yêu phải đến từ hai phía. Luận về tính cách, hai người không hợp nhau là cái thứ nhất. Cái thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, Lam Khanh không hề có tình cảm với anh, cô ấy chỉ coi anh là anh trai thôi."
Tất nhiên Thế Khải không chấp nhận lời khuyên của em gái, anh không tin Lam Khanh từ chối mình. Hiện giờ cô ấy là người có gia đình và chưa ly hôn, có thế cô từ chối anh là do chuyện này đó thôi.
"Tình cảm có thể bồi đắp dần dần mà. Anh tin, với tình cảm chân thành nhất, cô ấy sẽ sớm hồi tâm chuyển ý và chấp nhận anh."
"Anh hai, anh nói ngang như cua ý. Không phải tình cảm cứ bồi đắp là có thể khiến đối phương yêu mình. Anh về phòng đi, bố đang nghỉ nghe thấy anh em mình cãi nhau là mệt đấy."
Anh không hiểu tại sao Vân Vân không ủng hộ anh, theo anh nhớ là lúc mới lên đại học con bé rất ủng hộ anh mà. Thế sao bây giờ lại quay sang phản đối?
Là do Lam Khanh có một đời chồng, sợ bố không đồng ý ư?
Nhưng lý do này cũng quá hoang đường. Có một đời chồng thì đã làm sao? Miễn là sống hạnh phúc thì cần gì phải đếm xỉa mấy lời ác ý của người đời.
Anh chẳng hiểu con bé này nó nghĩ gì nữa.
Về tới phòng, trái tim trong lồng ngực Vân Vân vẫn không ngừng đập mạnh vì căng thẳng. Nhìn gói bưu kiện trên tay, hiểu rõ cô không có thói quen nhận đồ người nặc danh gửi nên Lam Khanh đã mạo hiểm viết tên mình vào mục người gửi.
Đặt gói bưu kiện trên bàn trang điểm, không cần bóc ra cô cũng biết trong đó chứa gì.
Xem ra tầm này chắc cậu ấy cao chạy xa bay tới một nơi nào đó không ai biết rồi. Đợi thêm một đến hai ngày nữa không thấy Khanh xuất hiện kiểu gì Lục thiếu và anh hai cũng làm loạn lên cho xem.
Nhưng đây là cách duy nhất để giúp Lam Khanh giải thoát khỏi sự đau khổ do hai người đàn ông đó mang lại.
Kiếp trước... đúng vậy, Vân Vân cô là người trùng sinh. Và cô từng có giấc mơ quy hồi vào đúng cái đêm cô chuẩn bị về nước.
Những bi kịch kiếp trước cũng do một tay cô tạo nên.
Những bi kịch mà... cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất