Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 65: Tìm đến tận cửa
Một ngày loạn bát nháo cứ như vậy mà trôi qua…
Làm việc trong tâm thế nơm nớp lo sợ, cả ca làm hôm nay tôi không tài nào dồn hết tinh lực vào công việc, đụng tay vào cái gì là cái đấy không nên hồn.
Nỗi lo lắng đang không ngừng dày vò tinh thần tôi, chỉ sợ Lục Nhất Minh đột nhiên xuất hiện sừng sững trước mặt.
Ngay cả đêm qua cũng vậy, tôi bị mất ngủ dẫn tới thức trắng nguyên đêm. Sáng dậy, không chỉ cơ thể mà đầu óc tôi rệu rã mệt mỏi vô cùng.
Cứ duy trì tình hình như vậy chắc tôi phát điên mất thôi.
Rời đi lặng lẽ như vậy rồi, sao anh ta vẫn tìm đến?
Anh ta không thấy mình vô liêm sỉ à? Cứ mãi đeo bám người vợ hờ này thế?
Là vì đứa bé trong bụng tôi ư?
“Em hay lắm! Dám nhận vơ gã đàn ông khác làm bố đứa trẻ à? Xem tôi xử lý em thế nào.”
Tôi nhớ mãi không quên ánh mắt của anh ta khi tức giận rời đi. Khoảnh khắc đó tôi nhận ra một điều, Lục Nhất Minh đã biết đứa trẻ trong bụng tôi là con của anh ta, thì không lý nào anh ta chịu buông tha tôi và đứa trẻ.
Anh ta sẽ làm đủ mọi cách để trói buộc tôi.
Bây giờ tôi phải làm gì mới tốt?
Quay về bên cạnh anh ta?
Không thể nào!
Cho dù hiện tại Lục Nhất Minh đã giải quyết mọi vấn đề xoay quanh Tiêu Hi Hạ, nhưng tôi chắc chắn không dễ gì đồng ý quay về cùng anh ta.
…Bởi vì, đã có một cơn ác mộng lặp đi lặp lại những tình tiết quen thuộc không ngừng quấy nhiễu tôi mỗi đêm. Quan trọng hơn cả, nó không chỉ đơn giản là ác mộng, có khi đó là một điểm báo trước về một tương lai xấu xa…
Trong những giấc mơ ấy, tôi thấy bản thân mình chết đi sống lại vô số lần, kết thành một vòng lặp không ngơi không nghỉ. Nhảy lầu tự sát, cái chết bi thảm như thế sao tôi không để tâm cho được.
Nỗi lo lắng này chưa hết thì nỗi lo lắng khác kéo tới.
Tôi e là sau lần gặp đột xuất vào ngày hôm qua, Lục lão gia đã biết chuyện tôi có thai.
Nếu đúng thế thật, thể nào sẽ có một đám người tới đây và bắt trói tôi về.
Tầm này họ sắp đến đây rồi phải không?
Tôi vừa đi đi lại lại vừa nghĩ ngợi bất an.
“Em sao thế? Cứ bồn chồn như vậy là không tốt cả mẹ lẫn con đâu.” Một chị lớn tuổi hỏi han khi thấy tôi cứ đứng ngồi không yên từ nãy đến giờ.
Tôi quay mặt ra, đang định trả lời chị ấy thì Hoàng Gia Huy đi qua đó nghe được và cướp lời.
“Cô ấy sợ bóng sợ gió sợ này sợ kia thôi chị.”
“Anh thì biết cái gì mà nói.” Tôi bực mình đấm mạnh vào bả vai anh ta.
“Còn không phải à? Cô đừng quên mình đang mang bầu đó, nghĩ ngợi nhiều chỉ tổ nhức đầu thôi, đã vậy còn làm ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa bé. Như thế có đáng không?”
Anh ta nói đúng, bây giờ chuyện chưa có gì đã lo này sợ nọ thì thật không đáng. Điều tôi cần chú trọng nhất vào thời điểm này là bé con.
Hoàng Gia Huy bỏ qua cú đấm vừa rồi, đặt tay lên vai tôi.
“Giờ cô thấy hết lo lắng rồi chứ?”
“Vâng, cảm ơn lời nhắc nhở của anh.”
Mọi chuyện tuy dừng lại ở đó, nhưng tôi chưa hết lo âu. Tôi chỉ sợ con mình bị người ta đem đi mất thôi.
Nơm nớp lo sợ ngày một nhiều hơn và chồng chéo lên nhau.
…
Chiều tối trong ngày hôm ấy, khi tôi đang bận phụ giúp thím Nụ chuẩn bị cơm chiều đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Tôi và thím nhìn nhau, ba người còn lại trong nhà về từ sớm, chẳng lẽ nhà có khách sang chơi?
Nhưng sớm vậy sao? Bình thường cũng phải qua 7 giờ tối, mà bây giờ chưa tới 6 giờ chiều?
Hay ai đó sang đưa đồ hoặc nhờ vả gì chăng?
Thím Nụ phân phó: “Hoa à, để đồ chơi xuống con xem ai gõ cửa đi.”
“Dạ.”
Bé Hoa nghe lời chạy ra mở cổng.
Lát sau…
“Mẹ ơi, có một chú đẹp trai lắm đang đợi ngoài cửa nhà mình.”
“Hả? Chú đẹp trai nào cơ? Con nói rõ ràng cho mẹ xem nào.”
Nghe tới đây biết là có điềm, tôi vội buông cái bát trên tay xuống bệ bếp. Hai chân muốn xộc thẳng về phòng nhưng chúng cứ díu vào nhau nặng trịch như đeo chì, không tài nào nhấc chân như lúc bình thường được.
“Chú đó bảo chú muốn tìm gặp chị Chi, chú còn nói chị Chi là vợ của chú ấy.” Vẫn là giọng nói lảnh lót của bé Hoa.
“Xoảng!”
Cái bát trên bệ bị tay tôi quơ trúng rớt xuống bể tan tành.
Hết thật rồi! Anh ta lại tìm đến rồi!
Tôi muốn chạy trốn, nhưng có thể trốn đến chỗ nào?
Tận nơi xa xôi hẻo lánh thế này anh ta còn tìm ra được vậy tôi nên trốn đi đâu đây?
“Cháu chào cả nhà, xin lỗi cả nhà vì cháu đến làm phiền sát giờ cơm tối thế này.”
“Ờ không có gì đâu, cậu là chồng của Hạnh Chi thật hả?” Người đang nói là chú Tuấn, giọng chú có hơi nhừa nhựa say, chắc đã uống không ít rượu.
“Vâng, vì có vài chuyện hiểu lầm nên vợ cháu giận dỗi bỏ nhà đi không nói câu nào. Hôm nay cháu tới đây trước hết là có gói quà, cảm ơn cả nhà đã dang tay cưu mang vợ con cháu trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Cái thứ hai cháu xin phép được đưa cô ấy về.”
Làm việc trong tâm thế nơm nớp lo sợ, cả ca làm hôm nay tôi không tài nào dồn hết tinh lực vào công việc, đụng tay vào cái gì là cái đấy không nên hồn.
Nỗi lo lắng đang không ngừng dày vò tinh thần tôi, chỉ sợ Lục Nhất Minh đột nhiên xuất hiện sừng sững trước mặt.
Ngay cả đêm qua cũng vậy, tôi bị mất ngủ dẫn tới thức trắng nguyên đêm. Sáng dậy, không chỉ cơ thể mà đầu óc tôi rệu rã mệt mỏi vô cùng.
Cứ duy trì tình hình như vậy chắc tôi phát điên mất thôi.
Rời đi lặng lẽ như vậy rồi, sao anh ta vẫn tìm đến?
Anh ta không thấy mình vô liêm sỉ à? Cứ mãi đeo bám người vợ hờ này thế?
Là vì đứa bé trong bụng tôi ư?
“Em hay lắm! Dám nhận vơ gã đàn ông khác làm bố đứa trẻ à? Xem tôi xử lý em thế nào.”
Tôi nhớ mãi không quên ánh mắt của anh ta khi tức giận rời đi. Khoảnh khắc đó tôi nhận ra một điều, Lục Nhất Minh đã biết đứa trẻ trong bụng tôi là con của anh ta, thì không lý nào anh ta chịu buông tha tôi và đứa trẻ.
Anh ta sẽ làm đủ mọi cách để trói buộc tôi.
Bây giờ tôi phải làm gì mới tốt?
Quay về bên cạnh anh ta?
Không thể nào!
Cho dù hiện tại Lục Nhất Minh đã giải quyết mọi vấn đề xoay quanh Tiêu Hi Hạ, nhưng tôi chắc chắn không dễ gì đồng ý quay về cùng anh ta.
…Bởi vì, đã có một cơn ác mộng lặp đi lặp lại những tình tiết quen thuộc không ngừng quấy nhiễu tôi mỗi đêm. Quan trọng hơn cả, nó không chỉ đơn giản là ác mộng, có khi đó là một điểm báo trước về một tương lai xấu xa…
Trong những giấc mơ ấy, tôi thấy bản thân mình chết đi sống lại vô số lần, kết thành một vòng lặp không ngơi không nghỉ. Nhảy lầu tự sát, cái chết bi thảm như thế sao tôi không để tâm cho được.
Nỗi lo lắng này chưa hết thì nỗi lo lắng khác kéo tới.
Tôi e là sau lần gặp đột xuất vào ngày hôm qua, Lục lão gia đã biết chuyện tôi có thai.
Nếu đúng thế thật, thể nào sẽ có một đám người tới đây và bắt trói tôi về.
Tầm này họ sắp đến đây rồi phải không?
Tôi vừa đi đi lại lại vừa nghĩ ngợi bất an.
“Em sao thế? Cứ bồn chồn như vậy là không tốt cả mẹ lẫn con đâu.” Một chị lớn tuổi hỏi han khi thấy tôi cứ đứng ngồi không yên từ nãy đến giờ.
Tôi quay mặt ra, đang định trả lời chị ấy thì Hoàng Gia Huy đi qua đó nghe được và cướp lời.
“Cô ấy sợ bóng sợ gió sợ này sợ kia thôi chị.”
“Anh thì biết cái gì mà nói.” Tôi bực mình đấm mạnh vào bả vai anh ta.
“Còn không phải à? Cô đừng quên mình đang mang bầu đó, nghĩ ngợi nhiều chỉ tổ nhức đầu thôi, đã vậy còn làm ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa bé. Như thế có đáng không?”
Anh ta nói đúng, bây giờ chuyện chưa có gì đã lo này sợ nọ thì thật không đáng. Điều tôi cần chú trọng nhất vào thời điểm này là bé con.
Hoàng Gia Huy bỏ qua cú đấm vừa rồi, đặt tay lên vai tôi.
“Giờ cô thấy hết lo lắng rồi chứ?”
“Vâng, cảm ơn lời nhắc nhở của anh.”
Mọi chuyện tuy dừng lại ở đó, nhưng tôi chưa hết lo âu. Tôi chỉ sợ con mình bị người ta đem đi mất thôi.
Nơm nớp lo sợ ngày một nhiều hơn và chồng chéo lên nhau.
…
Chiều tối trong ngày hôm ấy, khi tôi đang bận phụ giúp thím Nụ chuẩn bị cơm chiều đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Tôi và thím nhìn nhau, ba người còn lại trong nhà về từ sớm, chẳng lẽ nhà có khách sang chơi?
Nhưng sớm vậy sao? Bình thường cũng phải qua 7 giờ tối, mà bây giờ chưa tới 6 giờ chiều?
Hay ai đó sang đưa đồ hoặc nhờ vả gì chăng?
Thím Nụ phân phó: “Hoa à, để đồ chơi xuống con xem ai gõ cửa đi.”
“Dạ.”
Bé Hoa nghe lời chạy ra mở cổng.
Lát sau…
“Mẹ ơi, có một chú đẹp trai lắm đang đợi ngoài cửa nhà mình.”
“Hả? Chú đẹp trai nào cơ? Con nói rõ ràng cho mẹ xem nào.”
Nghe tới đây biết là có điềm, tôi vội buông cái bát trên tay xuống bệ bếp. Hai chân muốn xộc thẳng về phòng nhưng chúng cứ díu vào nhau nặng trịch như đeo chì, không tài nào nhấc chân như lúc bình thường được.
“Chú đó bảo chú muốn tìm gặp chị Chi, chú còn nói chị Chi là vợ của chú ấy.” Vẫn là giọng nói lảnh lót của bé Hoa.
“Xoảng!”
Cái bát trên bệ bị tay tôi quơ trúng rớt xuống bể tan tành.
Hết thật rồi! Anh ta lại tìm đến rồi!
Tôi muốn chạy trốn, nhưng có thể trốn đến chỗ nào?
Tận nơi xa xôi hẻo lánh thế này anh ta còn tìm ra được vậy tôi nên trốn đi đâu đây?
“Cháu chào cả nhà, xin lỗi cả nhà vì cháu đến làm phiền sát giờ cơm tối thế này.”
“Ờ không có gì đâu, cậu là chồng của Hạnh Chi thật hả?” Người đang nói là chú Tuấn, giọng chú có hơi nhừa nhựa say, chắc đã uống không ít rượu.
“Vâng, vì có vài chuyện hiểu lầm nên vợ cháu giận dỗi bỏ nhà đi không nói câu nào. Hôm nay cháu tới đây trước hết là có gói quà, cảm ơn cả nhà đã dang tay cưu mang vợ con cháu trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Cái thứ hai cháu xin phép được đưa cô ấy về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất