Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 80: Bản nháp
Không đúng, tại sao anh ta lại tiếp tục đến đây làm phiền tôi?
Lời tôi nói lần trước vẫn chưa đủ để chặt đứt mọi ảo tưởng hão huyền của anh ta ư?
"Tôi đã đuổi anh đi rồi mà, tại sao anh còn dám vác mặt tới đây làm phiền tôi? Bộ dây thần kinh xấu hổ của anh bị đứt cái "tạch" rồi hả?"
Tôi tin, phải nói là rất tin vào thái độ nhạt hơn nước ốc này không đủ trình để khiến anh ta thấy tuyệt vọng mà bỏ đi. Vì không cần lấy ví dụ ở đâu xa, sự có mặt của anh ta vào giờ này ở đây chính là minh chứng rõ ràng nhất...
"Lam Khanh, anh không thể sống thiếu hai mẹ con em được."
Mẹ nó! Sao cái tình tiết chó má này trồng quen mắt thế nhỉ?
Giống như là mấy cảnh trong bộ phim nào đó tôi từng xem hồi còn niên thiếu mà không thể nhớ.
"Được, anh không cút thì để tôi cút!"
Nói đoạn, tôi vùng vằng quay ngoắt vào trong tính soạn đồ để bỏ đi.
Nhưng Lục Thiếu Khanh là loại người gì? Anh ta nào có dễ buông tha cho tôi.
"Không, đừng! Khó khăn lắm anh mới tìm được em, sao anh có thể trơ mắt nhìn em rời đi được đây!"
"Lam Khanh à, em đừng bướng nữa có được không? Chúng ta mau trở về thôi, bố đang mong ngóng em từng ngày. Em nỡ lòng nào để bố chờ em lâu vậy ư?"
Lập tức mắt tôi trợn ngược lên như thể bị tên tra nam này chọc khoáy vào nỗi đau thầm kín.
"Anh dám lôi người lớn vào để ép tôi? Đừng có giỡn! Bố đã đồng ý cho phép tôi đệ đơn ly hôn lên tòa rồi, không lý nào ông ấy lại chờ đợi người con dâu hờ này trở về cả!"
"Em đừng nói vậy... Trong cái nhà này người thương xót em nhất là bố mà. Quên nói với em một chuyện quan trọng, khi biết tin anh lên tòa rút đơn ly hồn ông ấy còn mừng ra mặt cơ đấy."
Bước chân đang đi của tôi chợt khựng lại gấp, quay đầu lườm anh ta một cái.
"Anh đang nói nhăng nói cuội cái gì thế?"
Lục Thiếu Khanh lập tức chạy lại gần, anh ta nhẹ nhàng mà cẩn thận đỡ lấy eo tôi, sau đó ngọt nhạt lựa lời khuyên lớn tôi hồi tâm chuyển ý:
"Anh nói thật, anh không lừa em! Trên danh nghĩa chúng ta vẫn là một cặp vợ chồng và được pháp luật bảo vệ. Cho nên Khanh à, ngoài cùng anh quay trở về thì em không còn lựa chọn nào khác tốt hơn đâu. Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn con của chúng ta lưu lạc ở bên ngoài và bị mang tiếng không có cha ư?"
Trước thái độ cùng biểu cảm chân thành ấy trái tim khô héo của tôi bỗng nhảy lên một nhịp, như thầm rủ rỉ tôi: "Hãy đồng ý với anh ấy đi, cô cũng không muốn con mình khổ đâu đúng không?"
Không hề! Tôi cho anh ta cơ hội thì ai sẽ là người cho tôi cơ hội làm lại một lần nữa?
Cho dù cuộc hôn nhân này không ràng buộc bởi tình yêu nhưng việc anh ta ngoại tình là sự thật. Mà tôi thì có thể chấp nhận bị bỏ rơi, nhưng con tôi liệu nó có chấp nhận bố nó đi theo người phụ nữ khác không?
Hơn hết thảy, ai biết được sau này còn có Tiêu Hi Hạ thứ hai hay Tiêu Hi Hạ thứ ba nữa đây? Con tôi sinh ra trở thành vật cản đường cho những người phụ nữ đó à?
Tình cảnh éo le ấy tôi đã tận mắt chứng kiến ở ngoài đời thực nhiều rồi chứ không phải chưa thấy....
Hơn nữa, cơn ác mộng tôi hay mơ mỗi đêm... ngộ nhỡ nó thành sự thật thì sao? Và cứ như vậy, tôi sẽ chết một cách tức tưởi và đau đớn như thế ư?
Tóm lại, không có một thứ gì có thể ép buộc hay là lôi kéo tôi trở về cả.
"Tôi đã nói bao lần rồi? Không về là không về! Sau anh mặt dày quá vậy?"
Tôi né tránh cái ôm trìu mến của Lục Nhất Minh như né tránh vi khuẩn có hại, tay chỉ ra cửa và lớn tiếng quát:
"Anh đi đi và đừng có mơ tôi sẽ về cùng anh!"
"Anh..." Lục Nhất Minh muốn nói gì đó lại thôi, có lẽ anh ta ngại tôi cố kháng cự đây mà...
Và để anh ta chết tâm, hủy đi ảo tưởng phi lý về một gia đình hạnh phúc ba người như anh ta vẫn hằng mơ tưởng, tôi bèn chốt hạ một cầu thật nặng nề:
"Tôi đã nói rồi đấy, nhưng tôi sẽ về... trừ phi là tôi chết!"
Đúng vào lúc không khí giữa chúng tôi đang căng thẳng thì Hoàng Gia Huy vô duyên vô cớ xuất hiện. Đã thế anh ta còn nói chen vào một câu khiến tôi tức lộn cả ruột.
"Nói gì thì nói, về tình về lý anh ta vẫn là bố của con cô. Thế chẳng lẽ sau khi cô đẻ con xong không để cha con họ nhận nhau à? Cô ác độc thế?"
Lời tôi nói lần trước vẫn chưa đủ để chặt đứt mọi ảo tưởng hão huyền của anh ta ư?
"Tôi đã đuổi anh đi rồi mà, tại sao anh còn dám vác mặt tới đây làm phiền tôi? Bộ dây thần kinh xấu hổ của anh bị đứt cái "tạch" rồi hả?"
Tôi tin, phải nói là rất tin vào thái độ nhạt hơn nước ốc này không đủ trình để khiến anh ta thấy tuyệt vọng mà bỏ đi. Vì không cần lấy ví dụ ở đâu xa, sự có mặt của anh ta vào giờ này ở đây chính là minh chứng rõ ràng nhất...
"Lam Khanh, anh không thể sống thiếu hai mẹ con em được."
Mẹ nó! Sao cái tình tiết chó má này trồng quen mắt thế nhỉ?
Giống như là mấy cảnh trong bộ phim nào đó tôi từng xem hồi còn niên thiếu mà không thể nhớ.
"Được, anh không cút thì để tôi cút!"
Nói đoạn, tôi vùng vằng quay ngoắt vào trong tính soạn đồ để bỏ đi.
Nhưng Lục Thiếu Khanh là loại người gì? Anh ta nào có dễ buông tha cho tôi.
"Không, đừng! Khó khăn lắm anh mới tìm được em, sao anh có thể trơ mắt nhìn em rời đi được đây!"
"Lam Khanh à, em đừng bướng nữa có được không? Chúng ta mau trở về thôi, bố đang mong ngóng em từng ngày. Em nỡ lòng nào để bố chờ em lâu vậy ư?"
Lập tức mắt tôi trợn ngược lên như thể bị tên tra nam này chọc khoáy vào nỗi đau thầm kín.
"Anh dám lôi người lớn vào để ép tôi? Đừng có giỡn! Bố đã đồng ý cho phép tôi đệ đơn ly hôn lên tòa rồi, không lý nào ông ấy lại chờ đợi người con dâu hờ này trở về cả!"
"Em đừng nói vậy... Trong cái nhà này người thương xót em nhất là bố mà. Quên nói với em một chuyện quan trọng, khi biết tin anh lên tòa rút đơn ly hồn ông ấy còn mừng ra mặt cơ đấy."
Bước chân đang đi của tôi chợt khựng lại gấp, quay đầu lườm anh ta một cái.
"Anh đang nói nhăng nói cuội cái gì thế?"
Lục Thiếu Khanh lập tức chạy lại gần, anh ta nhẹ nhàng mà cẩn thận đỡ lấy eo tôi, sau đó ngọt nhạt lựa lời khuyên lớn tôi hồi tâm chuyển ý:
"Anh nói thật, anh không lừa em! Trên danh nghĩa chúng ta vẫn là một cặp vợ chồng và được pháp luật bảo vệ. Cho nên Khanh à, ngoài cùng anh quay trở về thì em không còn lựa chọn nào khác tốt hơn đâu. Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn con của chúng ta lưu lạc ở bên ngoài và bị mang tiếng không có cha ư?"
Trước thái độ cùng biểu cảm chân thành ấy trái tim khô héo của tôi bỗng nhảy lên một nhịp, như thầm rủ rỉ tôi: "Hãy đồng ý với anh ấy đi, cô cũng không muốn con mình khổ đâu đúng không?"
Không hề! Tôi cho anh ta cơ hội thì ai sẽ là người cho tôi cơ hội làm lại một lần nữa?
Cho dù cuộc hôn nhân này không ràng buộc bởi tình yêu nhưng việc anh ta ngoại tình là sự thật. Mà tôi thì có thể chấp nhận bị bỏ rơi, nhưng con tôi liệu nó có chấp nhận bố nó đi theo người phụ nữ khác không?
Hơn hết thảy, ai biết được sau này còn có Tiêu Hi Hạ thứ hai hay Tiêu Hi Hạ thứ ba nữa đây? Con tôi sinh ra trở thành vật cản đường cho những người phụ nữ đó à?
Tình cảnh éo le ấy tôi đã tận mắt chứng kiến ở ngoài đời thực nhiều rồi chứ không phải chưa thấy....
Hơn nữa, cơn ác mộng tôi hay mơ mỗi đêm... ngộ nhỡ nó thành sự thật thì sao? Và cứ như vậy, tôi sẽ chết một cách tức tưởi và đau đớn như thế ư?
Tóm lại, không có một thứ gì có thể ép buộc hay là lôi kéo tôi trở về cả.
"Tôi đã nói bao lần rồi? Không về là không về! Sau anh mặt dày quá vậy?"
Tôi né tránh cái ôm trìu mến của Lục Nhất Minh như né tránh vi khuẩn có hại, tay chỉ ra cửa và lớn tiếng quát:
"Anh đi đi và đừng có mơ tôi sẽ về cùng anh!"
"Anh..." Lục Nhất Minh muốn nói gì đó lại thôi, có lẽ anh ta ngại tôi cố kháng cự đây mà...
Và để anh ta chết tâm, hủy đi ảo tưởng phi lý về một gia đình hạnh phúc ba người như anh ta vẫn hằng mơ tưởng, tôi bèn chốt hạ một cầu thật nặng nề:
"Tôi đã nói rồi đấy, nhưng tôi sẽ về... trừ phi là tôi chết!"
Đúng vào lúc không khí giữa chúng tôi đang căng thẳng thì Hoàng Gia Huy vô duyên vô cớ xuất hiện. Đã thế anh ta còn nói chen vào một câu khiến tôi tức lộn cả ruột.
"Nói gì thì nói, về tình về lý anh ta vẫn là bố của con cô. Thế chẳng lẽ sau khi cô đẻ con xong không để cha con họ nhận nhau à? Cô ác độc thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất