Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương
Chương 95: Bùa hoa đào
Nghi thức Phân Thần cũng chính là nghi thức thỉnh thần, sau khi xây xong một ngôi miếu mới cần phải chuẩn bị mời tổ tiên Thần Quân về để cung phụng, tục gọi là phân thần.
Miếu Phục Ba long quân Ô Thành mới xây, trải qua phê duyệt thi công của các ban ngành liên quan, sau đó đến miếu Long Vương Dương Nam Khê để cầu thần lực của Phục Ba quân, có bô lão địa phương Lương sư công chủ trì, đạo trưởng Trương Đỉnh Ngọc của Thái Hư Quan và các nhân vật lớn trong giới tôn giáo tham dự lễ cúng.
Quy trình rất chính thức, quy mô hùng vĩ.
Đặt ở các triều đại trước, gần như cùng cấp bậc với phong thần của nhân gian.
Hiện tại thời đại khác biệt, con người đã tiến vào kỷ nguyên công nghệ trình độ cao, bớt ỷ lại vào thần linh nên tự nhiên cũng không còn phong thần.
Tổ công tác nói với bên ngoài là nghi thức phân thần lần này xem như hoạt động tuyên truyền văn hóa dân tộc, hấp dẫn một vài du khách đến tham gia náo nhiệt.
Ngôi miếu mới được xây bên bờ biển Ngọc Sắt, quy mô kiến trúc không lớn lắm, ngược lại trước miếu xây một quảng trường khá lớn, được lát đá phiến.
Đồng thời có cả chức năng văn hóa quảng trường, rất thực dụng.
Lúc Tiết Thẩm và Giản Lan Tư tới gần miếu, trên đường đã kín người hết chỗ, thậm chí có mấy đoàn du lịch.
“Các bạn khách du lịch thân mến, hiện tại địa phương chúng ta tới đang khánh thành miếu của Phục Ba Long quân, nơi này sắp sửa cung phụng thần rồng mới danh tiếng vang xa Phục Ba quân.
Một số người đã từng thấy chuyện về Phục Ba quân trên mạng, không biết cũng không sao, tôi sẽ kể cho mọi người nghe sơ qua.
…
Như đã nói ở trên, Phục Ba Long quân lần lượt thu phục con trai tinh ở thôn Quan Kê, phổ độ một vạn linh hồn ở Dương Nam Khê, trợ giúp những anh hùng ở biển Ngọc Sắt chống lũ, nhận được sự nhất trí kính ngưỡng của bô lão bản địa.
Mọi người đều biết rằng, vùng biển Ngọc Sắt đã sống bằng nghề biển từ xa xưa, rất coi trọng cúng tế Thủy Thần, bởi vậy trải qua thương nghị của bô lão, họ quyết định cung phụng Phục Ba quân ở đây…”
Hướng dẫn viên du lịch quơ lá cờ nhỏ, kể chuyện to và rõ, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư cách vài mét cũng nghe rõ ràng.
Hai người: “…”
Khóe miệng Tiết Thẩm giật giật: “Công tác của bộ phận tuyên truyền tốt thật đấy.”
Ngu Xuân Thiên đã thông báo trước cho bọn họ, trước khi quyết định xây miếu, tổ công tác đã góp nhặt tư liệu về Phục Ba quân, chỉnh sửa thành sách cung cấp cho các công ty du lịch như một truyền thuyết dân gian về ngôi miếu mới.
Không ngờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, tổ công tác đã cập nhật xong câu chuyện siêu độ anh hùng chống lũ, mà hướng dẫn viên du lịch cũng đã vận dụng vào thực tế.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ người làm công thật không dễ dàng! Nhất định là đã xuyên đêm không nghỉ phát tư liệu cho các công ty du lịch, có lẽ hướng dẫn viên du lịch cũng mới học thuộc lòng sáng nay!
Bổn Phục Ba quân không kiềm nổi một lần nữa chảy xuống giọt nước mắt cảm động.
Giáo sư hướng dẫn luận văn của cậu cũng từng tra tấn cậu như thế đấy!
Đương nhiên, những cố sự này đã trải qua trau chuốt sắp xếp, thời gian cụ thể, địa điểm và kết quả đều được xử lý mang tính nghệ thuật, khiến câu chuyện càng nghe càng có sắc thái truyền kì, càng phù hợp với nhu cầu tuyên truyền du lịch.
Ví như kết cục của vụ con trai tinh ở thôn Quan Kê, con trai tinh đã trở thành người hầu nâng châu bên người Phục Ba long quân.
Mà trong hiện thực, con trai tinh vẫn đang ăn cát ở ký túc xá nam đại học Phù Thành.
Ngoài ra, còn có câu chuyện “Phục Ba quân hàng phục Trư Bà Long” do đại sư Cẩn Nhất cung cấp cho tổ công tác.
Trong phiên bản hoàn toàn mới của câu chuyện, sau khi Phục Ba quân hàng phục đại yêu Trư Bà Long thì đã chém đứt tứ chi của nó, trấn áp cơ thể ở dưới núi, bắt nó phải cõng ngọn núi ở Lan Quang.
Trong hiện thực, răng và móng vuốt của Trư Bà Long quả thật đã bị chém đứt, tuy nhiên bây giờ đang làm cá sấu cảnh ở chùa Lan Tế.
Tóm lại, những truyền thuyết liên quan đến Phục Ba quân tưởng chừng như đều giống nhau nhưng thật ra mỗi cái một vẻ hoàn toàn khác biệt, khiến cho Tiết Thẩm không phản bác được.
Con người marketing quá tốt!
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư tiếp tục đi về phía ngôi miếu.
Sau đó bọn họ thấy bên cạnh ngôi miếu mới bày chỉnh tề hàng loạt các hàng quà vặt và quầy bán hàng nhỏ, ven đường không ngừng có chủ quán gào tướng về phía bọn họ.
“Anh đẹp trai, mua ít đặc sản về không?”
“Ngó sen đường đặc sản biển Ngọc Sắt, quà tặng cao cấp đây.”
“Anh bạn nhỏ, nhìn bùa bình an này đi, bùa này từng thỉnh Phục Ba quân khai quang đấy, bảo đảm linh nghiệm!”
Bước chân chuẩn bị dời đi của Tiết Thẩm dừng lại: “…?”
Giản Lan Tư cũng bật cười nhìn sang: “Phục Ba quân tự mình khai quang?”
Chủ quán là một bác gái giàu kinh nghiệm, quầy hàng chủ yếu bán một ít sản phẩm văn hóa sáng tạo cũng như những thứ xung quanh liên quan đến Phục Ba quân, bùa bình an chỉ là một trong số đó.
Còn có cả khóa nhân duyên và đồ vật hình thù kỳ quái giống vỏ sò khắc chữ.
Bổn Phục Ba quân trầm mặc nhìn tại chỗ: “…”
Cậu mới chỉ biết hiệu suất làm công của người Trung Quốc cao, không ngờ tới miếu còn chưa chính thức mở cửa mà những thứ xung quanh Phục Ba quân đều đã được sắp xếp.
Dì chủ quán cũng không quá phận, không tiếp tục nói hươu nói vượn nữa mà chỉ nở một nụ cười thần côn: “Tin thì có không tin thì không, chỉ cần trong lòng thành kính thì chính là khai quang.”
Còn rất triết học.
Lần này đến Giản Lan Tư cũng nín lặng.
Bác gái thấy vẻ mặt bọn họ quái dị, cho là bọn họ không hài lòng với sản phẩm, suy nghĩ một chút rồi móc ra một lá bùa khác trên quầy hàng: “Không thích bùa bình an, thế có muốn thử bùa hoa đào không? Bùa hoa đào từng được Phục Ba quân khai quang cũng rất linh nghiệm!”
Lần này Tiết Thẩm không nhịn nổi nữa: “Đây cũng từng được Phục Ba quân khai quang?”
Phục Ba quân tôi đây còn đang độc thân nè!
Bác gái tiếp tục lộ ra biểu cảm thần bí: “Tin thì có, không tin thì không.”
“Tôi không tin, cảm ơn.” Tiết Thẩm nói với nét mặt không cảm xúc.
Nghĩ tới cậu đường đường là một con rồng, lưu lạc nhân gian lâu như vậy, trước mặt tinh quái vẫn luôn đánh đâu thắng đó.
Chỉ duy nhất không cách nào xuống tay với nhân loại.
Ví dụ như thầy giáo luận văn của cậu.
Hoặc như bác gái này.
Giản Lan Tư lại bật cười, lấy điện thoại ra quét mã trả tiền: “Tôi mua một cái.”
Tiết Thẩm: ?
Giản Lan Tư mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Mua bùa hoa đào.”
Quét mã, cầm lấy lá bùa bác gái đưa tới, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Tiết Thẩm hết sức câm nín: “Đàn anh, anh biết những lá bùa thật ra chưa từng được khai quang không?”
“Anh biết.” Giản Lan Tư bỗng quay đầu nhìn cậu, đưa bùa hoa đào mới mua tới, chân thành nói: “Nên em có thể mời Phục Ba quân khai quang giúp anh không?”
Tiết Thẩm sững sờ.
Giản Lan Tư tiếp tục nói: “Đêm qua, sau khi em tiến vào U Minh giới, anh từng dùng thử thuật thông thần để liên hệ Phục Ba quân, lần đó dường như anh có thể mơ hồ cảm ứng được ngài tồn tại…”
Nói đến đây, anh có hơi khựng lại, hiếm khi trên khuôn mặt lộ ra thần sắc xấu hổ.
Anh có thể cảm ứng được Phục Ba quân, nói rõ Phục Ba quân cũng nhận được thỉnh cầu của anh, vậy Phục Ba quân hẳn đã biết được tâm ý của anh.
Nhưng Phục Ba quân vẫn chưa trả lời anh.
Giản Lan Tư khó tránh khỏi thấp thỏm về việc này, anh vẫn luôn cố gắng thiết lập liên hệ với Phục Ba quân kể từ khi tự luyện thuật thông thần, thế nhưng trước giờ Phục Ba quân chưa từng đáp lại anh, khó tránh khỏi làm anh nghi ngờ Phục Ba quân không thích một con người có dòng máu lai như anh.
Trong khi quan hệ giữa Phục Ba quân và Tiết Thẩm lại mật thiết như vậy, điều này khiến Giản Lan Tư không thể không lo lắng, chẳng may Phục Ba quân thật sự không thích anh thì liệu Tiết Thẩm có chịu ảnh hưởng hay không?
Ánh mắt Giản Lan Tư, mang theo một chút thăm dò và chờ mong: “Không biết Phục Ba quân có thể ủng hộ anh theo đuổi người mình thích không?”
Trên mặt anh khẽ cười, cố gắng để bản thân thể hiện ra tư thái bình thường, nhưng chút căng thẳng trong giọng nói vẫn tiết lộ một ít cảm xúc.
Tiết Thẩm không ngờ hóa ra anh mua bùa hoa đào là vì việc này.
Cho nên đêm qua, tâm ý Giản Lan Tư truyền lại cho Phục Ba quân đều là thật.
Tiết Thẩm nhất thời lộ vẻ xúc động, cậu nhận lấy bùa hoa đào trên tay Giản Lan Tư, nói: “Em có thể khai quang giúp anh, nhưng trước đó, em có một chuyện muốn nói cho anh trước…”
Giản Lan Tư: “Chuyện gì?”
Tiết Thẩm đang định mở miệng, Ngu Xuân Thiên vội vàng chạy tới từ hướng ngôi miếu khẽ kéo cánh tay cậu: “Hai vị chuyên gia, cuối cùng hai người cũng đến, nghi thức sắp bắt đầu rồi, hai người mau đi theo tôi.”
Lời chưa kịp nói ra bị làm gián đoạn, Tiết Thẩm hơi bực bội nhưng lại không tiện phát cáu.
Ngược lại Giản Lan Tư trầm ổn hơn, thấy thế bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vậy trước tiên chúng ta tham gia nghi thức đã.”
Lại nói: “Anh có thể đợi.”
Ánh mắt của anh trong suốt và chân thành, chứa sức mạnh có thể khiến người ta tin tưởng.
Cảm xúc của Tiết Thẩm bấy giờ mới tốt hơn một tí, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Vậy được rồi.”
…
Nghi thức phân thần do Lương sư công chủ trì, tế thiên địa, đốt văn thư, cuối cùng dựa theo tập tục địa phương thả thuyền hoa.
Cửa chính của ngôi miếu mới đối diện biển Ngọc Sắt, trước miếu là lối đi đã được dọn sạch, một bên lối đi là hồ lớn mênh mông, một bên là người người nhốn nháo trước miếu Phục Ba Long quân, hai bên hô ứng.
Hai bên lối đi đầy ắp người, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư là khách quý dự lễ nên được nhân viên công tác đưa đến bên bờ, không cần chen lấn với du khách.
Lương sư công dẫn đầu, các bô lão theo sau lưng, một đoàn người đi ra từ bên trong miếu, đi đến bên bờ.
Một nhân viên công tác đưa một chiếc thuyền màu sắc rực rỡ làm bằng thanh trúc và giấy mỏng cho Lương sư công, trên chiếc thuyền nhỏ chở các nén vàng bạc và quần áo gấp từ nhiều loại giấy màu khác nhau, ngoài ra còn có một que trúc làm cột buồm buộc mảnh giấy viết bốn chữ “Thuận buồm xuôi gió”.
“Hôm nay nguyện tế Thần Quân, nước dữ thì đục, nước lành thì trong.”
Lương sư công nâng chiếc thuyền giấy nhỏ lên, nhẹ nhàng đẩy thuyền xuống sông.
Thuyền hoa rực rỡ và mặt nước màu xanh da trời xen lẫn màu xanh lá cây hoàn toàn tương phản lẫn nhau, đúng lúc có một cơn gió thổi qua, thuyền hoa thong thả lắc lư rồi lướt phía xa xa.
Cùng lúc đó, tiếng trống và tiếng pháo nổ đồng thời vang lên, thuyền rồng Thần Mộc ở bên cạnh xuất phát, bắt đầu màn biểu diễn chèo thuyền.
Các du khách bên bờ phát ra tiếng hoan hô, tranh nhau chụp ảnh quay video.
Nối tiếp nghi thức tế nước, thuyền rồng Thần Mộc ra khơi, dân chúng hò reo, Tiết Thẩm cũng cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một thứ cảm xúc mãnh liệt trước giờ chưa từng có.
Đây là lần đầu tiên Phục Ba Long quân nhận lễ tế nhân gian chính thức lớn như vậy, đồng thời còn có phê duyệt chính thức, giới tôn giáo đề cử, bô lão thôn bản địa tán thành và cả sự tuyên truyền quy mô lớn và chúc mừng của người dân.
Số lượng đồ cúng không thể nghi ngờ là cực lớn.
Từ xưa đến nay, người và thần cùng tồn tại, rất nhiều thần linh là được nhân gian đề cử sắc phong. Để đáp lại, thần bảo hộ con người, dùng việc này thu lấy tín ngưỡng, gia tăng năng lực.
Mặc dù hiện tại không có lễ phong thần, nhưng theo lý thì vẫn tương tự.
Bắt đầu từ giờ, Phục Ba quân được nhân gian chính thức trao quyền, trở thành long quân chưởng quản sông Đại Hoang và vùng biển Ngọc Sắt, nhận cung phụng ở đây.
Đồng thời Thiên Giới cũng không có cách nào thay đổi.
Địa giới nhân gian, từ đầu đến cuối là do nhân gian quyết định.
Nói theo cách khác, đợi mai này Tiết Thẩm trở về long tộc, dù trong tộc có lợi hại đến đâu đi nữa thì các con rồng đều không được phân chia thủy vực, dù bên thủy phủ Kháng Dương có phản đối thì biển Ngọc Sắt và sông Đại Hoang đều là của Tiết Thẩm.
Tương ứng thì hiển nhiên tu vi của Tiết Thẩm sẽ nhờ vậy mà tăng vọt theo tâm nguyện bảo vệ dân chúng ở vùng biển nước này.
Sức mạnh mãnh liệt tràn vào trong cơ thể Tiết Thẩm, va đập vào nhau, gần như muốn phá vỡ chui ra, khiến cậu khó khăn điều khiển, cánh tay run nhè nhẹ.
Cậu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay của mình thình lình nổi lên vài miếng vảy lành lạnh màu bạc trắng lấp lánh.
Tiết Thẩm: !
Đây là.. Chân thân của cậu?
Sau khi tinh phách của cậu được bù đắp, chân thân cũng được chữa trị?!
Cậu vui mừng trong lòng, gần như sắp khống chế không nổi biến thành nguyên hình tại chỗ, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
Giản Lan Tư chú ý tới cậu run rẩy bất thường, xích lại gần hỏi: “Sao vậy?”
Âm thanh quen thuộc làm Tiết Thẩm bỗng hoàn hồn, thoáng đè xuống xao động trong cơ thể.
Giản Lan Tư dừng lại theo, anh thấy trên mu bàn tay Tiết Thẩm nổi vảy nhưng trên mặt không có bất kỳ biến đổi nào. Anh tỉnh táo quan sát bốn phía một chút, xác định không gây chú ý tới những người khác, liền kéo Tiết Thẩm đi xuyên qua đám người: “Chúng ta đi trước thôi.”
Hai người đi dọc theo bên bờ, đi thẳng đến một chỗ đá ngầm không người mới dừng lại.
Cách xa đám đông ăn mừng, cảm xúc trong lòng Tiết Thẩm mới hơi ổn định lại, tay cũng không run nữa.
Đầu ngón tay của Giản Lan Tư nhẹ nhàng xoa vuốt vảy trên mu bàn tay cậu, thấp giọng hỏi: “Đây là gì thế?”
Ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, biểu cảm cũng không có bất kỳ thay đổi gì, giống như đang hỏi một chuyện hết sức bình thường.
Thái độ như vậy hơi vượt ngoài dự kiến của Tiết Thẩm.
Mặc dù Tiết Thẩm luôn có lòng tin với Giản Lan Tư, nhưng có thế nào đi nữa thì Giản Lan Tư cũng là phàm nhân, nếu như chỉ là bạn bè bình thường là một chuyện, nhưng nếu đêm qua tâm ý Giản Lan Tư truyền đạt tới Phục Ba quân đều là lời thật, giờ đối mặt với vảy của giống loài chưa rõ này, thế mà anh vẫn có thể giữ vững bình tĩnh.
Đó chỉ có thể nói rằng, Giản Lan Tư đã sớm đoán trước được.
Sự thật cũng chính là vậy, Giản Lan Tư đã sớm suy đoán rất nhiều về thân phận của Tiết Thẩm.
Đương nhiên tinh quái cũng là một loại trong số đó.
Mà ngay khi anh hiểu rõ tình cảm của mình, anh đã chuẩn bị sẵn đối mặt với tất cả khả năng.
Nhìn đôi mắt màu hổ phách thâm thúy chân thành trước mặt, rốt cuộc Tiết Thẩm hạ quyết tâm.
Cậu lấy lá bùa hoa đào Giản Lan Tư mua trong túi ra, nói: “Đàn anh, vừa nãy em đã bảo có chuyện muốn nói với anh.”
Ánh mắt Giản Lan Tư nặng nề: “Anh đang chờ.”
“Trước đó em từng nói với anh, em cũng không phải “Tiết Thẩm” này.”
“Anh nhớ.”
Tiết Thẩm nở nụ cười, giọng nói chậm lại: “Thật ra, em căn bản không phải người…”
“Anh biết.” Giản Lan Tư chẳng thèm suy nghĩ nữa, thậm chí rất tự nhiên nói tiếp: “Đêm qua, anh đã nhìn thấy sừng của em.”
Tiết Thẩm sững sờ một lúc: “… Ồ, ra thế.”
Cậu nháy mắt mấy cái: “Vậy anh đoán được nguyên hình của em là gì chưa?”
Giản Lan Tư im lặng một hồi rồi hơi bất đắc dĩ mở miệng: “Ban đầu anh đoán em có thể là hươu, hai cái sừng kia trông có vẻ giống hươu…”
“Gì cơ?!”
Tiết Thẩm không chờ anh nói xong, lộ vẻ không tin nổi ngắt lời: “Sừng hươu làm gì đẹp như vậy! Đàn anh, đôi mắt của anh đẹp như thế, sao tầm nhìn lại kém vậy hả!”
Giản Lan Tư thấy cậu tức giận đến phồng cả má, vội vàng đè cánh tay cậu lại trấn an nói: “Chỉ là ngay từ đầu, anh đã biết em không phải hươu.”
“Đương nhiên em không phải!” Tiết Thẩm thở phì phò “Hừ” một tiếng, đột nhiên vòng tay ôm eo Giản Lan Tư: “Hiện tại em sẽ cho anh nhìn chân thân.”
Dứt lời, cậu liền không đợi Giản Lan Tư phản ứng, ôm anh thả người cùng nhau nhảy xuống biển Ngọc Sắt.
Miếu Phục Ba long quân Ô Thành mới xây, trải qua phê duyệt thi công của các ban ngành liên quan, sau đó đến miếu Long Vương Dương Nam Khê để cầu thần lực của Phục Ba quân, có bô lão địa phương Lương sư công chủ trì, đạo trưởng Trương Đỉnh Ngọc của Thái Hư Quan và các nhân vật lớn trong giới tôn giáo tham dự lễ cúng.
Quy trình rất chính thức, quy mô hùng vĩ.
Đặt ở các triều đại trước, gần như cùng cấp bậc với phong thần của nhân gian.
Hiện tại thời đại khác biệt, con người đã tiến vào kỷ nguyên công nghệ trình độ cao, bớt ỷ lại vào thần linh nên tự nhiên cũng không còn phong thần.
Tổ công tác nói với bên ngoài là nghi thức phân thần lần này xem như hoạt động tuyên truyền văn hóa dân tộc, hấp dẫn một vài du khách đến tham gia náo nhiệt.
Ngôi miếu mới được xây bên bờ biển Ngọc Sắt, quy mô kiến trúc không lớn lắm, ngược lại trước miếu xây một quảng trường khá lớn, được lát đá phiến.
Đồng thời có cả chức năng văn hóa quảng trường, rất thực dụng.
Lúc Tiết Thẩm và Giản Lan Tư tới gần miếu, trên đường đã kín người hết chỗ, thậm chí có mấy đoàn du lịch.
“Các bạn khách du lịch thân mến, hiện tại địa phương chúng ta tới đang khánh thành miếu của Phục Ba Long quân, nơi này sắp sửa cung phụng thần rồng mới danh tiếng vang xa Phục Ba quân.
Một số người đã từng thấy chuyện về Phục Ba quân trên mạng, không biết cũng không sao, tôi sẽ kể cho mọi người nghe sơ qua.
…
Như đã nói ở trên, Phục Ba Long quân lần lượt thu phục con trai tinh ở thôn Quan Kê, phổ độ một vạn linh hồn ở Dương Nam Khê, trợ giúp những anh hùng ở biển Ngọc Sắt chống lũ, nhận được sự nhất trí kính ngưỡng của bô lão bản địa.
Mọi người đều biết rằng, vùng biển Ngọc Sắt đã sống bằng nghề biển từ xa xưa, rất coi trọng cúng tế Thủy Thần, bởi vậy trải qua thương nghị của bô lão, họ quyết định cung phụng Phục Ba quân ở đây…”
Hướng dẫn viên du lịch quơ lá cờ nhỏ, kể chuyện to và rõ, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư cách vài mét cũng nghe rõ ràng.
Hai người: “…”
Khóe miệng Tiết Thẩm giật giật: “Công tác của bộ phận tuyên truyền tốt thật đấy.”
Ngu Xuân Thiên đã thông báo trước cho bọn họ, trước khi quyết định xây miếu, tổ công tác đã góp nhặt tư liệu về Phục Ba quân, chỉnh sửa thành sách cung cấp cho các công ty du lịch như một truyền thuyết dân gian về ngôi miếu mới.
Không ngờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, tổ công tác đã cập nhật xong câu chuyện siêu độ anh hùng chống lũ, mà hướng dẫn viên du lịch cũng đã vận dụng vào thực tế.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ người làm công thật không dễ dàng! Nhất định là đã xuyên đêm không nghỉ phát tư liệu cho các công ty du lịch, có lẽ hướng dẫn viên du lịch cũng mới học thuộc lòng sáng nay!
Bổn Phục Ba quân không kiềm nổi một lần nữa chảy xuống giọt nước mắt cảm động.
Giáo sư hướng dẫn luận văn của cậu cũng từng tra tấn cậu như thế đấy!
Đương nhiên, những cố sự này đã trải qua trau chuốt sắp xếp, thời gian cụ thể, địa điểm và kết quả đều được xử lý mang tính nghệ thuật, khiến câu chuyện càng nghe càng có sắc thái truyền kì, càng phù hợp với nhu cầu tuyên truyền du lịch.
Ví như kết cục của vụ con trai tinh ở thôn Quan Kê, con trai tinh đã trở thành người hầu nâng châu bên người Phục Ba long quân.
Mà trong hiện thực, con trai tinh vẫn đang ăn cát ở ký túc xá nam đại học Phù Thành.
Ngoài ra, còn có câu chuyện “Phục Ba quân hàng phục Trư Bà Long” do đại sư Cẩn Nhất cung cấp cho tổ công tác.
Trong phiên bản hoàn toàn mới của câu chuyện, sau khi Phục Ba quân hàng phục đại yêu Trư Bà Long thì đã chém đứt tứ chi của nó, trấn áp cơ thể ở dưới núi, bắt nó phải cõng ngọn núi ở Lan Quang.
Trong hiện thực, răng và móng vuốt của Trư Bà Long quả thật đã bị chém đứt, tuy nhiên bây giờ đang làm cá sấu cảnh ở chùa Lan Tế.
Tóm lại, những truyền thuyết liên quan đến Phục Ba quân tưởng chừng như đều giống nhau nhưng thật ra mỗi cái một vẻ hoàn toàn khác biệt, khiến cho Tiết Thẩm không phản bác được.
Con người marketing quá tốt!
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư tiếp tục đi về phía ngôi miếu.
Sau đó bọn họ thấy bên cạnh ngôi miếu mới bày chỉnh tề hàng loạt các hàng quà vặt và quầy bán hàng nhỏ, ven đường không ngừng có chủ quán gào tướng về phía bọn họ.
“Anh đẹp trai, mua ít đặc sản về không?”
“Ngó sen đường đặc sản biển Ngọc Sắt, quà tặng cao cấp đây.”
“Anh bạn nhỏ, nhìn bùa bình an này đi, bùa này từng thỉnh Phục Ba quân khai quang đấy, bảo đảm linh nghiệm!”
Bước chân chuẩn bị dời đi của Tiết Thẩm dừng lại: “…?”
Giản Lan Tư cũng bật cười nhìn sang: “Phục Ba quân tự mình khai quang?”
Chủ quán là một bác gái giàu kinh nghiệm, quầy hàng chủ yếu bán một ít sản phẩm văn hóa sáng tạo cũng như những thứ xung quanh liên quan đến Phục Ba quân, bùa bình an chỉ là một trong số đó.
Còn có cả khóa nhân duyên và đồ vật hình thù kỳ quái giống vỏ sò khắc chữ.
Bổn Phục Ba quân trầm mặc nhìn tại chỗ: “…”
Cậu mới chỉ biết hiệu suất làm công của người Trung Quốc cao, không ngờ tới miếu còn chưa chính thức mở cửa mà những thứ xung quanh Phục Ba quân đều đã được sắp xếp.
Dì chủ quán cũng không quá phận, không tiếp tục nói hươu nói vượn nữa mà chỉ nở một nụ cười thần côn: “Tin thì có không tin thì không, chỉ cần trong lòng thành kính thì chính là khai quang.”
Còn rất triết học.
Lần này đến Giản Lan Tư cũng nín lặng.
Bác gái thấy vẻ mặt bọn họ quái dị, cho là bọn họ không hài lòng với sản phẩm, suy nghĩ một chút rồi móc ra một lá bùa khác trên quầy hàng: “Không thích bùa bình an, thế có muốn thử bùa hoa đào không? Bùa hoa đào từng được Phục Ba quân khai quang cũng rất linh nghiệm!”
Lần này Tiết Thẩm không nhịn nổi nữa: “Đây cũng từng được Phục Ba quân khai quang?”
Phục Ba quân tôi đây còn đang độc thân nè!
Bác gái tiếp tục lộ ra biểu cảm thần bí: “Tin thì có, không tin thì không.”
“Tôi không tin, cảm ơn.” Tiết Thẩm nói với nét mặt không cảm xúc.
Nghĩ tới cậu đường đường là một con rồng, lưu lạc nhân gian lâu như vậy, trước mặt tinh quái vẫn luôn đánh đâu thắng đó.
Chỉ duy nhất không cách nào xuống tay với nhân loại.
Ví dụ như thầy giáo luận văn của cậu.
Hoặc như bác gái này.
Giản Lan Tư lại bật cười, lấy điện thoại ra quét mã trả tiền: “Tôi mua một cái.”
Tiết Thẩm: ?
Giản Lan Tư mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Mua bùa hoa đào.”
Quét mã, cầm lấy lá bùa bác gái đưa tới, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Tiết Thẩm hết sức câm nín: “Đàn anh, anh biết những lá bùa thật ra chưa từng được khai quang không?”
“Anh biết.” Giản Lan Tư bỗng quay đầu nhìn cậu, đưa bùa hoa đào mới mua tới, chân thành nói: “Nên em có thể mời Phục Ba quân khai quang giúp anh không?”
Tiết Thẩm sững sờ.
Giản Lan Tư tiếp tục nói: “Đêm qua, sau khi em tiến vào U Minh giới, anh từng dùng thử thuật thông thần để liên hệ Phục Ba quân, lần đó dường như anh có thể mơ hồ cảm ứng được ngài tồn tại…”
Nói đến đây, anh có hơi khựng lại, hiếm khi trên khuôn mặt lộ ra thần sắc xấu hổ.
Anh có thể cảm ứng được Phục Ba quân, nói rõ Phục Ba quân cũng nhận được thỉnh cầu của anh, vậy Phục Ba quân hẳn đã biết được tâm ý của anh.
Nhưng Phục Ba quân vẫn chưa trả lời anh.
Giản Lan Tư khó tránh khỏi thấp thỏm về việc này, anh vẫn luôn cố gắng thiết lập liên hệ với Phục Ba quân kể từ khi tự luyện thuật thông thần, thế nhưng trước giờ Phục Ba quân chưa từng đáp lại anh, khó tránh khỏi làm anh nghi ngờ Phục Ba quân không thích một con người có dòng máu lai như anh.
Trong khi quan hệ giữa Phục Ba quân và Tiết Thẩm lại mật thiết như vậy, điều này khiến Giản Lan Tư không thể không lo lắng, chẳng may Phục Ba quân thật sự không thích anh thì liệu Tiết Thẩm có chịu ảnh hưởng hay không?
Ánh mắt Giản Lan Tư, mang theo một chút thăm dò và chờ mong: “Không biết Phục Ba quân có thể ủng hộ anh theo đuổi người mình thích không?”
Trên mặt anh khẽ cười, cố gắng để bản thân thể hiện ra tư thái bình thường, nhưng chút căng thẳng trong giọng nói vẫn tiết lộ một ít cảm xúc.
Tiết Thẩm không ngờ hóa ra anh mua bùa hoa đào là vì việc này.
Cho nên đêm qua, tâm ý Giản Lan Tư truyền lại cho Phục Ba quân đều là thật.
Tiết Thẩm nhất thời lộ vẻ xúc động, cậu nhận lấy bùa hoa đào trên tay Giản Lan Tư, nói: “Em có thể khai quang giúp anh, nhưng trước đó, em có một chuyện muốn nói cho anh trước…”
Giản Lan Tư: “Chuyện gì?”
Tiết Thẩm đang định mở miệng, Ngu Xuân Thiên vội vàng chạy tới từ hướng ngôi miếu khẽ kéo cánh tay cậu: “Hai vị chuyên gia, cuối cùng hai người cũng đến, nghi thức sắp bắt đầu rồi, hai người mau đi theo tôi.”
Lời chưa kịp nói ra bị làm gián đoạn, Tiết Thẩm hơi bực bội nhưng lại không tiện phát cáu.
Ngược lại Giản Lan Tư trầm ổn hơn, thấy thế bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vậy trước tiên chúng ta tham gia nghi thức đã.”
Lại nói: “Anh có thể đợi.”
Ánh mắt của anh trong suốt và chân thành, chứa sức mạnh có thể khiến người ta tin tưởng.
Cảm xúc của Tiết Thẩm bấy giờ mới tốt hơn một tí, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Vậy được rồi.”
…
Nghi thức phân thần do Lương sư công chủ trì, tế thiên địa, đốt văn thư, cuối cùng dựa theo tập tục địa phương thả thuyền hoa.
Cửa chính của ngôi miếu mới đối diện biển Ngọc Sắt, trước miếu là lối đi đã được dọn sạch, một bên lối đi là hồ lớn mênh mông, một bên là người người nhốn nháo trước miếu Phục Ba Long quân, hai bên hô ứng.
Hai bên lối đi đầy ắp người, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư là khách quý dự lễ nên được nhân viên công tác đưa đến bên bờ, không cần chen lấn với du khách.
Lương sư công dẫn đầu, các bô lão theo sau lưng, một đoàn người đi ra từ bên trong miếu, đi đến bên bờ.
Một nhân viên công tác đưa một chiếc thuyền màu sắc rực rỡ làm bằng thanh trúc và giấy mỏng cho Lương sư công, trên chiếc thuyền nhỏ chở các nén vàng bạc và quần áo gấp từ nhiều loại giấy màu khác nhau, ngoài ra còn có một que trúc làm cột buồm buộc mảnh giấy viết bốn chữ “Thuận buồm xuôi gió”.
“Hôm nay nguyện tế Thần Quân, nước dữ thì đục, nước lành thì trong.”
Lương sư công nâng chiếc thuyền giấy nhỏ lên, nhẹ nhàng đẩy thuyền xuống sông.
Thuyền hoa rực rỡ và mặt nước màu xanh da trời xen lẫn màu xanh lá cây hoàn toàn tương phản lẫn nhau, đúng lúc có một cơn gió thổi qua, thuyền hoa thong thả lắc lư rồi lướt phía xa xa.
Cùng lúc đó, tiếng trống và tiếng pháo nổ đồng thời vang lên, thuyền rồng Thần Mộc ở bên cạnh xuất phát, bắt đầu màn biểu diễn chèo thuyền.
Các du khách bên bờ phát ra tiếng hoan hô, tranh nhau chụp ảnh quay video.
Nối tiếp nghi thức tế nước, thuyền rồng Thần Mộc ra khơi, dân chúng hò reo, Tiết Thẩm cũng cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một thứ cảm xúc mãnh liệt trước giờ chưa từng có.
Đây là lần đầu tiên Phục Ba Long quân nhận lễ tế nhân gian chính thức lớn như vậy, đồng thời còn có phê duyệt chính thức, giới tôn giáo đề cử, bô lão thôn bản địa tán thành và cả sự tuyên truyền quy mô lớn và chúc mừng của người dân.
Số lượng đồ cúng không thể nghi ngờ là cực lớn.
Từ xưa đến nay, người và thần cùng tồn tại, rất nhiều thần linh là được nhân gian đề cử sắc phong. Để đáp lại, thần bảo hộ con người, dùng việc này thu lấy tín ngưỡng, gia tăng năng lực.
Mặc dù hiện tại không có lễ phong thần, nhưng theo lý thì vẫn tương tự.
Bắt đầu từ giờ, Phục Ba quân được nhân gian chính thức trao quyền, trở thành long quân chưởng quản sông Đại Hoang và vùng biển Ngọc Sắt, nhận cung phụng ở đây.
Đồng thời Thiên Giới cũng không có cách nào thay đổi.
Địa giới nhân gian, từ đầu đến cuối là do nhân gian quyết định.
Nói theo cách khác, đợi mai này Tiết Thẩm trở về long tộc, dù trong tộc có lợi hại đến đâu đi nữa thì các con rồng đều không được phân chia thủy vực, dù bên thủy phủ Kháng Dương có phản đối thì biển Ngọc Sắt và sông Đại Hoang đều là của Tiết Thẩm.
Tương ứng thì hiển nhiên tu vi của Tiết Thẩm sẽ nhờ vậy mà tăng vọt theo tâm nguyện bảo vệ dân chúng ở vùng biển nước này.
Sức mạnh mãnh liệt tràn vào trong cơ thể Tiết Thẩm, va đập vào nhau, gần như muốn phá vỡ chui ra, khiến cậu khó khăn điều khiển, cánh tay run nhè nhẹ.
Cậu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay của mình thình lình nổi lên vài miếng vảy lành lạnh màu bạc trắng lấp lánh.
Tiết Thẩm: !
Đây là.. Chân thân của cậu?
Sau khi tinh phách của cậu được bù đắp, chân thân cũng được chữa trị?!
Cậu vui mừng trong lòng, gần như sắp khống chế không nổi biến thành nguyên hình tại chỗ, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
Giản Lan Tư chú ý tới cậu run rẩy bất thường, xích lại gần hỏi: “Sao vậy?”
Âm thanh quen thuộc làm Tiết Thẩm bỗng hoàn hồn, thoáng đè xuống xao động trong cơ thể.
Giản Lan Tư dừng lại theo, anh thấy trên mu bàn tay Tiết Thẩm nổi vảy nhưng trên mặt không có bất kỳ biến đổi nào. Anh tỉnh táo quan sát bốn phía một chút, xác định không gây chú ý tới những người khác, liền kéo Tiết Thẩm đi xuyên qua đám người: “Chúng ta đi trước thôi.”
Hai người đi dọc theo bên bờ, đi thẳng đến một chỗ đá ngầm không người mới dừng lại.
Cách xa đám đông ăn mừng, cảm xúc trong lòng Tiết Thẩm mới hơi ổn định lại, tay cũng không run nữa.
Đầu ngón tay của Giản Lan Tư nhẹ nhàng xoa vuốt vảy trên mu bàn tay cậu, thấp giọng hỏi: “Đây là gì thế?”
Ngữ điệu của anh rất bình tĩnh, biểu cảm cũng không có bất kỳ thay đổi gì, giống như đang hỏi một chuyện hết sức bình thường.
Thái độ như vậy hơi vượt ngoài dự kiến của Tiết Thẩm.
Mặc dù Tiết Thẩm luôn có lòng tin với Giản Lan Tư, nhưng có thế nào đi nữa thì Giản Lan Tư cũng là phàm nhân, nếu như chỉ là bạn bè bình thường là một chuyện, nhưng nếu đêm qua tâm ý Giản Lan Tư truyền đạt tới Phục Ba quân đều là lời thật, giờ đối mặt với vảy của giống loài chưa rõ này, thế mà anh vẫn có thể giữ vững bình tĩnh.
Đó chỉ có thể nói rằng, Giản Lan Tư đã sớm đoán trước được.
Sự thật cũng chính là vậy, Giản Lan Tư đã sớm suy đoán rất nhiều về thân phận của Tiết Thẩm.
Đương nhiên tinh quái cũng là một loại trong số đó.
Mà ngay khi anh hiểu rõ tình cảm của mình, anh đã chuẩn bị sẵn đối mặt với tất cả khả năng.
Nhìn đôi mắt màu hổ phách thâm thúy chân thành trước mặt, rốt cuộc Tiết Thẩm hạ quyết tâm.
Cậu lấy lá bùa hoa đào Giản Lan Tư mua trong túi ra, nói: “Đàn anh, vừa nãy em đã bảo có chuyện muốn nói với anh.”
Ánh mắt Giản Lan Tư nặng nề: “Anh đang chờ.”
“Trước đó em từng nói với anh, em cũng không phải “Tiết Thẩm” này.”
“Anh nhớ.”
Tiết Thẩm nở nụ cười, giọng nói chậm lại: “Thật ra, em căn bản không phải người…”
“Anh biết.” Giản Lan Tư chẳng thèm suy nghĩ nữa, thậm chí rất tự nhiên nói tiếp: “Đêm qua, anh đã nhìn thấy sừng của em.”
Tiết Thẩm sững sờ một lúc: “… Ồ, ra thế.”
Cậu nháy mắt mấy cái: “Vậy anh đoán được nguyên hình của em là gì chưa?”
Giản Lan Tư im lặng một hồi rồi hơi bất đắc dĩ mở miệng: “Ban đầu anh đoán em có thể là hươu, hai cái sừng kia trông có vẻ giống hươu…”
“Gì cơ?!”
Tiết Thẩm không chờ anh nói xong, lộ vẻ không tin nổi ngắt lời: “Sừng hươu làm gì đẹp như vậy! Đàn anh, đôi mắt của anh đẹp như thế, sao tầm nhìn lại kém vậy hả!”
Giản Lan Tư thấy cậu tức giận đến phồng cả má, vội vàng đè cánh tay cậu lại trấn an nói: “Chỉ là ngay từ đầu, anh đã biết em không phải hươu.”
“Đương nhiên em không phải!” Tiết Thẩm thở phì phò “Hừ” một tiếng, đột nhiên vòng tay ôm eo Giản Lan Tư: “Hiện tại em sẽ cho anh nhìn chân thân.”
Dứt lời, cậu liền không đợi Giản Lan Tư phản ứng, ôm anh thả người cùng nhau nhảy xuống biển Ngọc Sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất