Chương 10: "phụ thân."
Sau khi Ân kiến Hi lên xe ngựa để về sơn trang, vươn người ra uể oải dựa vào gối lầm bầm nói: "Sùng ca ca, lại phải đi xe ngựa đường dài nữa, mệt quá."
Một thiếu niên có khuôn mặt bình thường ngồi đối diện với nàng, trong tay cầm một quân cờ, nhìn bàn cờ trước mặt nghiêm cứu, nghe vậy vẫn không ngẩng đầu nói: "Chỉ mới bắt đầu đi thôi, mệt mà lấy tiền khám bệnh ra khoe với ta?"
"Ta chỉ khoe với huynh thôi, huynh lại đi nói ta." Ân Kiến Hi le lưỡi, xoay người lại nhìn bàn cờ: "Ván cờ này huynh giải cũng được nữa năm rồi, A Phụ cho đề khó vậy sao?" Nàng vừa nói, tay vừa rục rịch định sờ quân cờ bên kia.
Sùng Lâm Triêu nhìn nàng, đặt viên đá màu đen vào hộp, bất đắc dĩ nói: "Có phải lại lấy tiền xem bệnh đúc thành hổ vàng nữa phải không?"
Ân Kiến Hi vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy. Một năm một con hổ bằng vàng, chờ già rồi xếp thành một hàng, vừa vui lại có tiền, quá hay luôn."
"Kiến Hiền mà thấy được lại khóc cho coi." Sùng Lâm Triêu lắc đầu, đưa cái gối bên cạnh mình cho nàng: "Dựa thêm một cái."
"Đệ ấy là vui đến chảy nước mắt, ta là tỷ của đệ ấy mà." Ân Kiến Hi vẫn nói khoác mà không biết ngượng nhận lấy gối mà Sùng Lâm Triêu đưa cho, lại lấy cái hộp bên cạnh đưa cho Sùng Lâm Triêu xem: "Trừ tiền xem bệnh ra, mấy cái khác ta không lấy. Chỉ là cái ngọc bội bị lén bỏ vào hộp tiền xem bệnh rồi."
Sùng Lâm Triêu nhận lấy ngọc bội. Hắn cầm sợi dây màu đỏ, ngọc bội buông thỏng xuống, trong suốt lóng lánh. Ngọc bội này không giống ngọc bội bình an thông thường, hình như chỉ có một nửa còn có khớp, trên đó có khắc một chữ 'Thịnh'.
Sùng Lâm Triêu để ngọc bội vào hộp: "Về tới nhà rồi thì muội đưa cho sư phụ xem đi."
Ân Kiến Hi không chạm vào, chỉ khép hộp lại, gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy." Sau đó lại xoay người, nhìn ngoài cửa sổ: "Sùng ca ca, huynh không cho ta đến Thịnh phủ ở... Huynh có biết lúc trước phụ thân ta tên gì không?"
Bàn tay Sùng Lâm Triều đang vươn ra lấy quân cờ thì ngừng một lát, đã nghe Ân Kiến Hi hỏi tiếp: "Tên là Ân Sắt đúng không?"
Ân Kiến Hi quay đầu lại, im lặng nhìn Sùng Lâm Triều.
Ngay lúc này, đột nhiên xe ngựa nảy lên, xe phu bên ngoài nhỏ giọng xin lỗi.
Ân Kiến Hi bèn cười bỏ qua vấn đề này, sờ mấy viên ngọc trai trên đầu: "Ta buộc tóc rất mệt đó, không thể để nó bị rối được."
"Không sao." Sùng Lâm Triêu vỗ nhẹ lên mái tóc nàng, lại dời tay rất nhanh: "Ngủ đi, tỉnh lại ta buộc giúp muội."
Ân Kiến Hi duỗi người: "Vậy thì cảm ơn Sùng ca ca." Sau đó lại xoay người, đưa lưng về phía Sùng Lâm Triều, kết quả là ngủ thật rồi.
Quân cờ trên tay Sùng Lâm Triều chậm rãi đặt lên bàn cờ, tiếng vang rất nhỏ.
*
Khi Ân Kiến Hi tỉnh giấc, xe ngựa vẫn 'lộc cộc' đi về phía trước. Nàng dụi mắt, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
"Đại tiểu thư, khoảng một nén nhanh nữa sẽ đến nơi." Người đi đường rất ít, những người đi xung quanh xe ngựa đều là người được phái đi bảo vệ Ân Kiến Hi.
"Vậy thì tốt rồi." Ân Kiến Hi ngưng cười, hạ màn xe xuống lấy cây lược bằng ngà voi ra, định búi lại tóc: "Sùng ca ca, lần này chúng ta đến nhà nào?"
Mỗi lần nàng ra ngoài, đường về chưa từng giống nhau.
"Ta không biết, chỉ là phía trước sẽ có xe ngựa dẫn đường." Sùng Lâm Triều đưa tay cầm lấy lược của Ân Kiến Hi, chải tóc lại cho nàng.
Ân Kiến Hi cảm thấy nhột, cười khúc khích: "Sùng ca ca, nhột!"
Xe phu bên ngoài ho mạnh hai tiếng. Sùng Lâm Triều bất đắc dĩ bóp búi tóc của nàng, giọng vừa trầm thấp vừa cưng chiều: "Đừng lộn xộn."
"À!" Ân Kiến Hi ngoan ngoãn ngồi, lại nhìn bàn cờ của Sùng Lâm Triều: "Sùng ca ca, huynh đã nghĩ xong cách đi chưa?"
Tay đang cầm lược của Sùng Lâm Triều hơi ngừng lại, Ân Kiến Hi liền ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười rất dịu dàng: "Huynh đừng lo lắng nha." Ánh mắt nàng rất trong, nụ cười cũng vậy: "Đi như thế nào cũng không sao."
Sùng Lâm Triều cũng vừa chải xong. Nắm mái tóc đen như thác nước của Ân Kiến Hi, mắt rũ thấp xuống: "Ta biết."
*
Lúc xe ngựa dừng lại, Ân Kiến Hi vẫn đang mơ màng buồn ngủ.
"Tỷ tỷ!" Ân Kiến Hi còn chưa tỉnh hồn lại, cách đó không xa vang lên một tiếng như pháo nổ. Chỉ một lát sau, Ân Kiến Hi thấy nhóc béo vừa kéo rèm xe ngựa vừa đẩy con ngựa ra, trông mòi mỏn nhìn nàng.
Cả xe ngựa đều bị nhóc làm cho rung rung.
Ân Kiến Hi cười: "ay za~Hiền ca tới đón tỷ tỷ sao, có mang quà cho ta không?"
"Có có có!" Kiến Hiền gật đầu như bé gà đang mổ thóc, nước mắt lại rơi như mưa mà gọi nàng: "Tỷ tỷ!"
Ân Kiến Hi mỉm cười nhìn nhóc cố leo lên xe ngựa, sau đó nhìn người tuổi trung niên mang nón trùm đầu đứng phía sau lưng đệ ấy đang khoanh tay: "Phụ thân."
Hết chương 10.
Một thiếu niên có khuôn mặt bình thường ngồi đối diện với nàng, trong tay cầm một quân cờ, nhìn bàn cờ trước mặt nghiêm cứu, nghe vậy vẫn không ngẩng đầu nói: "Chỉ mới bắt đầu đi thôi, mệt mà lấy tiền khám bệnh ra khoe với ta?"
"Ta chỉ khoe với huynh thôi, huynh lại đi nói ta." Ân Kiến Hi le lưỡi, xoay người lại nhìn bàn cờ: "Ván cờ này huynh giải cũng được nữa năm rồi, A Phụ cho đề khó vậy sao?" Nàng vừa nói, tay vừa rục rịch định sờ quân cờ bên kia.
Sùng Lâm Triêu nhìn nàng, đặt viên đá màu đen vào hộp, bất đắc dĩ nói: "Có phải lại lấy tiền xem bệnh đúc thành hổ vàng nữa phải không?"
Ân Kiến Hi vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy. Một năm một con hổ bằng vàng, chờ già rồi xếp thành một hàng, vừa vui lại có tiền, quá hay luôn."
"Kiến Hiền mà thấy được lại khóc cho coi." Sùng Lâm Triêu lắc đầu, đưa cái gối bên cạnh mình cho nàng: "Dựa thêm một cái."
"Đệ ấy là vui đến chảy nước mắt, ta là tỷ của đệ ấy mà." Ân Kiến Hi vẫn nói khoác mà không biết ngượng nhận lấy gối mà Sùng Lâm Triêu đưa cho, lại lấy cái hộp bên cạnh đưa cho Sùng Lâm Triêu xem: "Trừ tiền xem bệnh ra, mấy cái khác ta không lấy. Chỉ là cái ngọc bội bị lén bỏ vào hộp tiền xem bệnh rồi."
Sùng Lâm Triêu nhận lấy ngọc bội. Hắn cầm sợi dây màu đỏ, ngọc bội buông thỏng xuống, trong suốt lóng lánh. Ngọc bội này không giống ngọc bội bình an thông thường, hình như chỉ có một nửa còn có khớp, trên đó có khắc một chữ 'Thịnh'.
Sùng Lâm Triêu để ngọc bội vào hộp: "Về tới nhà rồi thì muội đưa cho sư phụ xem đi."
Ân Kiến Hi không chạm vào, chỉ khép hộp lại, gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy." Sau đó lại xoay người, nhìn ngoài cửa sổ: "Sùng ca ca, huynh không cho ta đến Thịnh phủ ở... Huynh có biết lúc trước phụ thân ta tên gì không?"
Bàn tay Sùng Lâm Triều đang vươn ra lấy quân cờ thì ngừng một lát, đã nghe Ân Kiến Hi hỏi tiếp: "Tên là Ân Sắt đúng không?"
Ân Kiến Hi quay đầu lại, im lặng nhìn Sùng Lâm Triều.
Ngay lúc này, đột nhiên xe ngựa nảy lên, xe phu bên ngoài nhỏ giọng xin lỗi.
Ân Kiến Hi bèn cười bỏ qua vấn đề này, sờ mấy viên ngọc trai trên đầu: "Ta buộc tóc rất mệt đó, không thể để nó bị rối được."
"Không sao." Sùng Lâm Triêu vỗ nhẹ lên mái tóc nàng, lại dời tay rất nhanh: "Ngủ đi, tỉnh lại ta buộc giúp muội."
Ân Kiến Hi duỗi người: "Vậy thì cảm ơn Sùng ca ca." Sau đó lại xoay người, đưa lưng về phía Sùng Lâm Triều, kết quả là ngủ thật rồi.
Quân cờ trên tay Sùng Lâm Triều chậm rãi đặt lên bàn cờ, tiếng vang rất nhỏ.
*
Khi Ân Kiến Hi tỉnh giấc, xe ngựa vẫn 'lộc cộc' đi về phía trước. Nàng dụi mắt, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
"Đại tiểu thư, khoảng một nén nhanh nữa sẽ đến nơi." Người đi đường rất ít, những người đi xung quanh xe ngựa đều là người được phái đi bảo vệ Ân Kiến Hi.
"Vậy thì tốt rồi." Ân Kiến Hi ngưng cười, hạ màn xe xuống lấy cây lược bằng ngà voi ra, định búi lại tóc: "Sùng ca ca, lần này chúng ta đến nhà nào?"
Mỗi lần nàng ra ngoài, đường về chưa từng giống nhau.
"Ta không biết, chỉ là phía trước sẽ có xe ngựa dẫn đường." Sùng Lâm Triều đưa tay cầm lấy lược của Ân Kiến Hi, chải tóc lại cho nàng.
Ân Kiến Hi cảm thấy nhột, cười khúc khích: "Sùng ca ca, nhột!"
Xe phu bên ngoài ho mạnh hai tiếng. Sùng Lâm Triều bất đắc dĩ bóp búi tóc của nàng, giọng vừa trầm thấp vừa cưng chiều: "Đừng lộn xộn."
"À!" Ân Kiến Hi ngoan ngoãn ngồi, lại nhìn bàn cờ của Sùng Lâm Triều: "Sùng ca ca, huynh đã nghĩ xong cách đi chưa?"
Tay đang cầm lược của Sùng Lâm Triều hơi ngừng lại, Ân Kiến Hi liền ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười rất dịu dàng: "Huynh đừng lo lắng nha." Ánh mắt nàng rất trong, nụ cười cũng vậy: "Đi như thế nào cũng không sao."
Sùng Lâm Triều cũng vừa chải xong. Nắm mái tóc đen như thác nước của Ân Kiến Hi, mắt rũ thấp xuống: "Ta biết."
*
Lúc xe ngựa dừng lại, Ân Kiến Hi vẫn đang mơ màng buồn ngủ.
"Tỷ tỷ!" Ân Kiến Hi còn chưa tỉnh hồn lại, cách đó không xa vang lên một tiếng như pháo nổ. Chỉ một lát sau, Ân Kiến Hi thấy nhóc béo vừa kéo rèm xe ngựa vừa đẩy con ngựa ra, trông mòi mỏn nhìn nàng.
Cả xe ngựa đều bị nhóc làm cho rung rung.
Ân Kiến Hi cười: "ay za~Hiền ca tới đón tỷ tỷ sao, có mang quà cho ta không?"
"Có có có!" Kiến Hiền gật đầu như bé gà đang mổ thóc, nước mắt lại rơi như mưa mà gọi nàng: "Tỷ tỷ!"
Ân Kiến Hi mỉm cười nhìn nhóc cố leo lên xe ngựa, sau đó nhìn người tuổi trung niên mang nón trùm đầu đứng phía sau lưng đệ ấy đang khoanh tay: "Phụ thân."
Hết chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất