Chương 11: "kiến hi và bổn vương hữu duyên."
Ân Huyền vươn đôi tay mảnh khảnh ra, sờ mặt Ân Kiến Hi: "Hi nhi gầy rồi."
Ân Huyền mặc áo khoác ngoài màu đen, lớp áo bên trong màu đỏ sậm lộ ra ngoài. Mặc dù không thấy được mặt, chỉ nghe âm thanh, đã cảm nhận vẻ đẹp phong lưu ấy rồi.
Kiến Hiền thấy không ai để ý mình, có hơi dỗi, đứng một bên nhảy nhót: "Tỷ tỷ!"
Sùng Lâm Triều thấy Ân Kiến Hi vẫn ngồi trên xe chọc nhóc con, đành phải xuống xe ôm Kiến Hiền qua chỗ khác, sau đó đỡ tay Ân Kiến Hi xuống xe.
Ân Kiến Hi vừa đứng vững, Kiến Hiền đã nhào tới ngực nàng: "Hu hu tỷ tỷ sao giờ mới về!" Nhóc dùng lực rất mạnh, Sùng Lâm Triều đưa tay lót sau lưng Ân Kiến Hi, mới không bị đụng trúng xe ngựa sau lưng.
"Hiền nhi, con dùng lực mạnh quá đó." Ân Huyền bất đắc dĩ nắm lấy cổ áo Kiến Hiền, giơ lên như gà con vậy, chỉ là gà con này có hơi mập.
Kiến Hiền cũng ý thức được mình làm mạnh quá rồi, nhìn khắp người Ân Kiến Hi: "Nha nha, tỷ tỷ bị đau."
Ân Kiến Hi sờ đầu nhóc, giọng nói rất dịu dàng: "Không sao đâu, là do Hiền nhi quá nhớ con đó."
Kiến Hiền gật đầu lia lịa, lớn tiếng nói: "Hiền nhi nhớ tỷ tỷ!"
Ân Kiến Hi vui vẻ, sờ phát quan của nhóc, lại đưa tay kéo áo Ân Huyền: "Phụ thân, A Phụ đâu?"
"Hắn còn việc phải làm." Âm Thanh Ân Huyền lúc nói cũng theo ý cười. Y xoay người nhìn Sùng Lâm Triều sau lưng vẫy vẫy tay: "Triều nhi chắc cũng mệt rồi, phòng bếp đang hầm canh xương con..." Lời y còn chưa nói xong, đã ngừng lại.
Phía sau lưng Sùng Lâm Triều là xe phu đang đứng, đang nhìn thẳng vào Ân Huyền. Xe phu này mặc vải thô màu nâu đậm, đội nón lá, khuôn mặt bình thường không có gì khác lạ, chỉ là trong mắt hắn như có lửa nóng có thể đốt cháy người ta.
Sùng Lâm Triều đi lên phía trước, chặn tầm mắt của xe phu lại, cung kính nói: "Cảm ơn sư cha."
Ân Huyền gật đầu cười, quay đầu lại, thấy Ân Kiến Hi còn đang chọc nhóc con Kiến Hiền, cũng không quan tâm ánh mắt trần trụi phía sau nữa.
Ân Huyền vừa nhấc chân, xe phu kia theo bản năng đi về phía trước.
Nhưng mà hắn chỉ vừa bước một bước, một luồng nội lực cực mạnh đã ngăn hắn đi tới dù là nửa bước.
"Thịnh Vương gia." Chẳng biết từ lúc nào có một nam nhân trung niên vẻ ngoài nho nhã đứng bên cạnh xe phu, nở một nụ cười thân thiện: "Đã lâu không gặp."
*
"Khuyết đại nhân." Thịnh Minh Sí xé lớp ngụy trang trên mặt xuống, nhưng không nhìn người đứng bên cạnh.
"Công danh của ta đã bị tước rồi, không nhận nổi tiếng đại nhân này đâu." Khuyết Ninh Thu cũng không nhìn Thịnh Minh Si, bọn họ sóng vai nhau mà đứng, chỉ là Khuyết Ninh Thu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ân Huyền đang rời đi: "Ta sẽ không mời ngươi vào uống trà, dù sao hôm nay cả nhà đang chờ ta ăn cơm đoàn viên."
Thịnh Minh Sí không lên tiếng.
Một lát sau, Sùng Lâm Triều người đã đi vào nay đã vòng trở ra, hắn nhìn bộ quần áo vải thô cũ trên người Thịnh Minh Sí, vẻ mặt không có gì khác thường. Sùng Lâm Triều hành lễ với Khuyết Ninh Thu, cầm cái hộp của Kiến Hi đưa cho Khuyết Ninh Thu: "Sư phụ."
Khuyết Ninh Thu mở hộp ra, liếc nhìn ngọc bội, cười nói: "Thịnh Vương gia, cái này liên quan đến người đứng đầu Tiềm Lân vệ. Lễ vật này quá quý giá rồi, ta thay nữ nhi nhận vậy."
"Kiến Hi và bổn vương hữu duyên." Giọng Thịnh Minh Sí lãnh đạm.
"Thịnh Vương gia, nghĩ cho kĩ rồi hẵn nói." Khuyết Ninh Thu tỏ ý xem thường cái người này, giọng nói từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ không quan tâm.
Sùng Lâm Triều lấy tay áo che mặt, đợi hắn để tay xuống, đã biến thành một thiếu niên tuấn mỹ vô song. Sùng Lâm Triều đứng đợi Khuyết Ninh Thu, dù dung mạo với Khuyết Ninh Thu không có nửa điểm tương đồng, nhưng đã có loại khí độ mặt không thay đổi vững như thái sơn kia của Khuyết Ninh Thu.
Sùng Lâm Triều cũng nói: "Thịnh Vương gia, xin ngài hãy suy nghĩ lại."
Thịnh Minh Sí nhìn Sùng Lâm Triều, hô hấp như tắt nghẽn.
"Hoàng trưởng tôn." Thịnh Minh Sí lùi một bước, cúi đầu xuống.
Hết chương 11.
Ân Huyền mặc áo khoác ngoài màu đen, lớp áo bên trong màu đỏ sậm lộ ra ngoài. Mặc dù không thấy được mặt, chỉ nghe âm thanh, đã cảm nhận vẻ đẹp phong lưu ấy rồi.
Kiến Hiền thấy không ai để ý mình, có hơi dỗi, đứng một bên nhảy nhót: "Tỷ tỷ!"
Sùng Lâm Triều thấy Ân Kiến Hi vẫn ngồi trên xe chọc nhóc con, đành phải xuống xe ôm Kiến Hiền qua chỗ khác, sau đó đỡ tay Ân Kiến Hi xuống xe.
Ân Kiến Hi vừa đứng vững, Kiến Hiền đã nhào tới ngực nàng: "Hu hu tỷ tỷ sao giờ mới về!" Nhóc dùng lực rất mạnh, Sùng Lâm Triều đưa tay lót sau lưng Ân Kiến Hi, mới không bị đụng trúng xe ngựa sau lưng.
"Hiền nhi, con dùng lực mạnh quá đó." Ân Huyền bất đắc dĩ nắm lấy cổ áo Kiến Hiền, giơ lên như gà con vậy, chỉ là gà con này có hơi mập.
Kiến Hiền cũng ý thức được mình làm mạnh quá rồi, nhìn khắp người Ân Kiến Hi: "Nha nha, tỷ tỷ bị đau."
Ân Kiến Hi sờ đầu nhóc, giọng nói rất dịu dàng: "Không sao đâu, là do Hiền nhi quá nhớ con đó."
Kiến Hiền gật đầu lia lịa, lớn tiếng nói: "Hiền nhi nhớ tỷ tỷ!"
Ân Kiến Hi vui vẻ, sờ phát quan của nhóc, lại đưa tay kéo áo Ân Huyền: "Phụ thân, A Phụ đâu?"
"Hắn còn việc phải làm." Âm Thanh Ân Huyền lúc nói cũng theo ý cười. Y xoay người nhìn Sùng Lâm Triều sau lưng vẫy vẫy tay: "Triều nhi chắc cũng mệt rồi, phòng bếp đang hầm canh xương con..." Lời y còn chưa nói xong, đã ngừng lại.
Phía sau lưng Sùng Lâm Triều là xe phu đang đứng, đang nhìn thẳng vào Ân Huyền. Xe phu này mặc vải thô màu nâu đậm, đội nón lá, khuôn mặt bình thường không có gì khác lạ, chỉ là trong mắt hắn như có lửa nóng có thể đốt cháy người ta.
Sùng Lâm Triều đi lên phía trước, chặn tầm mắt của xe phu lại, cung kính nói: "Cảm ơn sư cha."
Ân Huyền gật đầu cười, quay đầu lại, thấy Ân Kiến Hi còn đang chọc nhóc con Kiến Hiền, cũng không quan tâm ánh mắt trần trụi phía sau nữa.
Ân Huyền vừa nhấc chân, xe phu kia theo bản năng đi về phía trước.
Nhưng mà hắn chỉ vừa bước một bước, một luồng nội lực cực mạnh đã ngăn hắn đi tới dù là nửa bước.
"Thịnh Vương gia." Chẳng biết từ lúc nào có một nam nhân trung niên vẻ ngoài nho nhã đứng bên cạnh xe phu, nở một nụ cười thân thiện: "Đã lâu không gặp."
*
"Khuyết đại nhân." Thịnh Minh Sí xé lớp ngụy trang trên mặt xuống, nhưng không nhìn người đứng bên cạnh.
"Công danh của ta đã bị tước rồi, không nhận nổi tiếng đại nhân này đâu." Khuyết Ninh Thu cũng không nhìn Thịnh Minh Si, bọn họ sóng vai nhau mà đứng, chỉ là Khuyết Ninh Thu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ân Huyền đang rời đi: "Ta sẽ không mời ngươi vào uống trà, dù sao hôm nay cả nhà đang chờ ta ăn cơm đoàn viên."
Thịnh Minh Sí không lên tiếng.
Một lát sau, Sùng Lâm Triều người đã đi vào nay đã vòng trở ra, hắn nhìn bộ quần áo vải thô cũ trên người Thịnh Minh Sí, vẻ mặt không có gì khác thường. Sùng Lâm Triều hành lễ với Khuyết Ninh Thu, cầm cái hộp của Kiến Hi đưa cho Khuyết Ninh Thu: "Sư phụ."
Khuyết Ninh Thu mở hộp ra, liếc nhìn ngọc bội, cười nói: "Thịnh Vương gia, cái này liên quan đến người đứng đầu Tiềm Lân vệ. Lễ vật này quá quý giá rồi, ta thay nữ nhi nhận vậy."
"Kiến Hi và bổn vương hữu duyên." Giọng Thịnh Minh Sí lãnh đạm.
"Thịnh Vương gia, nghĩ cho kĩ rồi hẵn nói." Khuyết Ninh Thu tỏ ý xem thường cái người này, giọng nói từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ không quan tâm.
Sùng Lâm Triều lấy tay áo che mặt, đợi hắn để tay xuống, đã biến thành một thiếu niên tuấn mỹ vô song. Sùng Lâm Triều đứng đợi Khuyết Ninh Thu, dù dung mạo với Khuyết Ninh Thu không có nửa điểm tương đồng, nhưng đã có loại khí độ mặt không thay đổi vững như thái sơn kia của Khuyết Ninh Thu.
Sùng Lâm Triều cũng nói: "Thịnh Vương gia, xin ngài hãy suy nghĩ lại."
Thịnh Minh Sí nhìn Sùng Lâm Triều, hô hấp như tắt nghẽn.
"Hoàng trưởng tôn." Thịnh Minh Sí lùi một bước, cúi đầu xuống.
Hết chương 11.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất