Chương 108: Khế ước đạo lữ.
Khế ước đạo lữ còn khó làm hơn khế ước sinh tử, dù sao cũng là chuyện cả đời của tu sĩ, sau khi Tương Trọng Kính bàn bạc với Vân Nghiễn Lý xong, lúc hắn đến tìm Mãn Thu Hiệp thì thấy Mãn Thu Hiệp đang ngồi nói chuyện với Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính hơi kinh ngạc.
Ngoài hắn ra, Cố Tòng Nhứ đều trong bộ dạng kiệt ngạo bất tuân với tất cả người Cửu Châu, cho đến nay đều không chịu dễ dàng nói chuyện với người khác, sao bây giờ lại trông hòa thuận với Mãn Thu Hiệp thế?
Tương Trọng Kính đi tới, phát hiện Mãn Thu Hiệp rút ra một quyển thoại bản từ chỗ cao nhất trên tủ sách rồi ra vẻ trịnh trọng đưa cho Cố Tòng Nhứ, nói: “Cố ý dựa theo yêu cầu của đại nhân, đổi tất cả tên thoại bản thành ‘Chân Long và Hương Nhi’.”
Cố Tòng Nhứ hài lòng nhận lấy, hiếm khi khen ngợi: “Tốt lắm.”
Tương Trọng Kính: “…”
“Cái gì tốt? Không tốt.” Tương Trọng Kính không cảm xúc nói: “Ngươi lại không biết chữ, lấy thoại bản về để làm gì?”
Cố Tòng Nhứ không hề chột dạ chút nào, ngược lại còn cầm thoải bản giơ lên trước mặt hắn, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn cười nói: “Trở về đọc cho ta nghe.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lườm y, không giống như trước dùng u hỏa đốt trụi sách.
Cố Tòng Nhứ là ác long không dính khói lửa nhân gian, nhiều năm qua có rất ít chuyện có thể làm y nảy sinh hứng thú hay yêu thích, ‘Chân Long và Hương Nhi’ xem như là duy nhất, cho dù Tương Trọng Kính cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không đành lòng đả kích y, chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh cầm lấy thoại bản, dùng sức nhét vào trong tay áo.
Muốn thì trở về đọc.
Mãn Thu Hiệp từng bị Tương Trọng Kính đã đốt trụi không ít thoại bản và tranh vẽ trợn mắt kinh ngạc nhìn, cảm thấy vừa đau vừa nghẹn.
Tương Trọng Kính tằng hắng một tiếng, nói với Mãn Thu Hiệp: “Ta muốn kết khế ước đạo lữ với Tòng Nhứ, ngươi biết nên kết thế nào chứ?”
Mãn Thu Hiệp kinh ngạc nói: “Hợp tịch?”
“Không phải.” Tương Trọng Kính nói: “Chỉ là kết khế ước, sau đó chúng ta phải về Vân Trung Châu, đến khi Tống Hữu Thu xây dựng lại bí cảnh xong xuôi, ta sẽ tổ chức đại điển hợp tịch.”
Dù sao bây giờ chưa có một nơi nào gọi là nhà của Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ, Vô Tẫn Lâu cũng chỉ là chỗ ở tạm, Song Hàm Thành bên kia lại là sòng bạc nên khỏi cần suy xét đến.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt chỉ có thể chờ bí cảnh được xây xong, hai người sẽ làm đại điển hợp tịch ở Tông môn.
Ngàn năm trước, Tông môn đối với Tương Trọng Kính là một nhà tù không được tự do, nhưng đó cũng là nơi mà Cố Tòng Nhứ bầu bạn và chờ đợi hắn trong ngàn năm dài đằng đẵng.
Vì Cố Tòng Nhứ mà nhà tù lại trở thành nơi chứa đầy kỉ niệm đáng nhớ của Tương Trọng Kính.
“Tính vậy cũng được.” Mãn Thu Hiệp nói: “Ta sẽ kêu Tống Hữu Thu xây cho ta một Vô Tẫn Lâu ở trong bí cảnh.”
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười: “Ngươi xây nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ nhà của ta lại không đủ một chỗ cho ngươi ở?”
Hai mắt Mãn Thu Hiệp sáng lên.
Tất cả công việc chuẩn bị cho kí kết khế ước đạo lữ đều do Mãn Thu Hiệp sắp xếp, chỉ cần vẻn vẹn nửa ngày là đã xong xuôi hoàn tất.
Tương Trọng Kính quỳ gối trên mảnh đất dồi dào linh lực nhất ở Cửu Châu được Mãn Thu Hiệp chọn lựa ra, nhấc tay cầm bút mực đỏ vẽ pháp trận.
Cố Tòng Nhứ ngồi xổm ở một bên, không kiềm nổi vui sướng nhìn chằm chằm trận pháp khế ước đạo lữ đang dần dần được hình thành, liếc thấy eo và cổ tay của Tương Trọng Kính còn run rẩy không ngừng, không khỏi chột dạ nói: “Muốn ta biến thành rồng cuộn tròn lại cho ngươi đồ theo không?”
Tương Trọng Kính nghiêng đầu: “Ừm?”
Cố Tòng Nhứ sợ hắn vẽ méo trận pháp, vỗ ngực nói: “Ta cuộn người lại xem như cũng tròn, ngươi cứ đồ theo là có thể vẽ tròn trịa hơn.”
Tương Trọng Kính hiểu ý của Cố Tòng Nhứ, suýt chút nữa là bật cười, chỉ là còn chưa nở nụ cười thì hắn chợt nhớ lại cảnh tượng rồng nhỏ liều mạng móc long cốt ra rồi ngậm chóp đuôi cuộn người thành vòng tròn, để bảo vệ những đoạn long cốt nằm ngổn ngang chứa đựng Thần hồn của hắn.
Cổ tay của Tương Trọng Kính cứng đờ, một hồi lâu sau hắn mới thở dài một hơi, tiến tới hôn Cố Tòng Nhứ, bất đắc dĩ nói: “Từ nay về sau đừng nói những lời này nữa, ngươi như vậy là trực tiếp đâm vào tim ta đó.”
Cố Tòng Nhứ nghe vậy đực mặt ra, hoàn toàn không biết mình đã nói sai điều gì.
Tương Trọng Kính chịu trách nhiệm vẽ trận pháp nên không thể nào vẽ sai hay vẽ méo được, hắn nhanh chóng dùng mực đỏ từng chút vẽ xong hoàn chỉnh trận pháp rườm rà phức tạp đến nỗi Cố Tòng Nhứ nhìn mà thấy chóng mặt.
Mãn Thu Hiệp đứng cách đó không xa, cầm khăn tay chấm nước mắt, trông như thể cha già đau lòng nhìn con gái gả đi xa.
Vân Nghiễn Lý đứng một bên nhìn hắn như nhìn một tên đầu óc có vấn đề.
Xung quanh là linh thạch dùng để cúng tế và các loại tế phẩm rườm rà, hương khói đã được thắp lên, trời đất làm chứng, linh lực địa mạch hiện ra, nhẹ nhàng khởi động trận pháp.
Tương Trọng Kính dắt Cố Tòng Nhứ vào trong trận pháp, mỉm cười vẫy tay với y, nói: “Ta có thể lấy một giọt máu trong tim không?”
Khế ước đạo lữ cần giọt máu trong tim của hai người hòa quyện vào nhau, sau đó chia ra làm hai rót vào nguyên đan của mỗi người, tạo thành khế ước đạo lữ độc nhất vô nhị vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Nếu bây giờ Cố Tòng Nhứ trong lốt rồng, cái đuôi đã ngoắc lên trời vẫy điên cuồng, y gật đầu như giã tỏi: “Có thể, được được được.”
Tương Trọng Kính mỉm cười dùng thuật pháp lấy ra một giọt máu tinh khiết nhất từ trong tim, Cố Tòng Nhứ cũng làm theo lấy một giọt long huyết ra, hai giọt máu nhanh chóng hòa quyện vào nhau, trong chớp mắt hợp lại thành một thể.
Mãn Thu Hiệp đứng bên cạnh kinh ngạc ‘Ồ’ một tiếng.
Vân Nghiễn Lý nói: “Sao thế?”
“Bình thường với khế ước đạo lữ mà nói, cần phải mất một lúc lâu thì hai giọt máu mới hoàn toàn hợp lại làm một, sao hai người bọn họ…” Mãn Thu Hiệp nói nửa chừng thì ngừng lại, bởi vì nghi thức tiếp theo còn nhanh hơn họ nghĩ nhiều.
Sau khi máu hòa vào nhau thì tách ra làm hai, sau đó tiến vào trong đan điền của hai người dưới sự thúc giục của trận pháp, khoảnh khắc trận pháp lóe sáng, phù văn rậm rạp chằng chịt giống như xiềng xích từ linh mạch dâng lên, men theo kinh mạch của hai người dần dần khóa lại.
Mãn Thu Hiệp càng kinh ngạc hơn.
Người và rồng vốn là hai chủng tộc khác nhau, hắn nghĩ hai người họ phải mất ít nhất cả một ngày trời mới hoàn thành xong nghi thức kết thành đạo lữ, không ngờ chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì đã đi đến bước cuối cùng.
Ngay tại lúc này, ở phía chân trời xa xôi vốn trời xanh mây trắng đột nhiên nổi sấm ầm ầm, tiếng sấm quen thuộc vang lên không ngớt trên đỉnh đầu.
Vân Nghiễn Lý sợ hết hồn: “Là thiên lôi của Phụ tôn!”
Vân tôn chủ phát hiện đứa con trai lớn của mình đang tiến hành kết khế ước đạo lữ với Tam độc long, lúc này không quan tâm chế ước của Thiên đạo mà tức giận giáng thiên lôi cảnh cáo.
Tương Trọng Kính thản nhiên nói: “Đừng để ý đến ông ấy.”
Vân Nghiễn Lý vẫn còn sợ hãi, ngồi xổm xuống núp bên cạnh Mãn Thu Hiệp không dám lên tiếng.
Khế ước đạo lữ đang chầm chậm liên kết lại, đồng thời tiếng sấm ngày càng thêm vang dội, phảng phất như có thể giáng sét xuống bất cứ lúc nào, nhưng vì kiêng dè Tương Trọng Kính nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Tòng Nhứ bị tiếng sấm làm phiền quá trời, không nhịn được mở mắt ra, trong đôi mắt rồng màu vàng lóe lên tia sáng lạnh lùng, y ngửa đầu nhìn lên bầu trời, bất thình lình duỗi tay ôm lấy eo Tương Trọng Kính rồi cúi đầu hôn xuống.
Tương Trọng Kính bỗng mở choàng mắt.
Bởi vì cự long động lòng nên tốc độ kết khế ước đạo lữ thêm nhanh hơn, thiên lôi của Vân tôn chủ còn chưa kịp phản ứng thì trận pháp đã phát ra một tiếng nứt vỡ lanh lảnh, trên gáy của Tương Trọng Kính hiện lên một chuỗi phù văn đỏ tươi chằng chịt tựa như xiềng xích, chỉ lóe lên trong vài giây rồi biến mất.
Hoàn thành khế ước đạo lữ.
Thiên lôi nổ một cái đùng ở phía chân trời, sau đó không còn động tĩnh gì, không biết có phải Vân tôn chủ tức quá xỉu luôn rồi hay không.
Tương Trọng Kính tách môi ra, đực mặt nhìn y, vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Cố Tòng Nhứ vuốt ve gáy của Tương Trọng Kính, híp mắt nói: “Nhanh vậy.”
Giọng điệu giống hệt như lúc hai người kết khế ước sinh tử dưới tiếng sấm ầm ầm của thiên lôi trên đường đến Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính bị xoa gáy đến nỗi cả người nhạy cảm, suýt chút nữa xụi lơ ngã vào lòng Cố Tòng Nhứ.
Khế ước đạo lữ của Cố Tòng Nhứ ở ngay chỗ nghịch lân, chậm rãi lan rộng lên trên, có thể nhìn thấy lấp ló dưới vạt áo trước ngực.
Sau khi Tương Trọng Kính miễn cưỡng đứng vững lại, bởi vì khế ước đạo lữ nên toàn thân hắn đều tràn ngập mùi của ác long, hắn vừa quay người nhìn Vân Nghiễn Lý, uy áp chân long tỏa ra trên người hắn làm lông tóc toàn thân của Vân Nghiễn Lý dựng đứng hết lên, suýt chút nữa khiến Vân Nghiễn Lý không khống chế được bản năng mà rút kiếm ra.
Tương Trọng Kính do dự một chút mới phát hiện bản thân vô thức phóng khí thế ra xung quanh, hắn thích ứng một lúc mới có thể rút uy áp về, mơ hồ phát hiện tu vi bây giờ của Cố Tòng Nhứ còn mạnh hơn trước rất nhiều.
Ngay cả Vân Nghiễn Lý lúc trước có thể đánh ngang tay với Cố Tòng Nhứ nhưng hiện tại lại dễ dàng bị áp chế, có lẽ đợi đến Vân Trung Châu, không cần hắn bảo vệ Cố Tòng Nhứ cũng có thể đánh một trận với ông cha vợ tính tình quái gở kia.
Không hiểu sao Tương Trọng Kính có chút mong đợi. (=)))))
Hắn cười tủm tỉm ngoắc ngón tay với Vân Nghiễn Lý, nói: “Đi thôi, đến Vân Trung Châu.”
Vân Nghiễn Lý kinh ngạc nói: “Vừa kết khế ước xong liền đi ngay?”
Mới nãy Phụ tôn tức giận như vậy, đôi cẩu nam nam này còn dám đến Vân Trung Châu, bộ thật sự không sợ bị giáng sét đánh thành than sao?
“Sao thế?” Tương Trọng Kính hơi nhíu mày, nói đùa: “Không lẽ phải đợi đến khi chúng ta con đàn cháu đống rồi mới đi?”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh nghe mà sừng rồng nhuộm thành hồng phấn, mạnh mẽ đè ép xung động, cố ra vẻ tao nhã lịch sự nói: “Ta không ngại.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính kéo Vân Nghiễn Lý bỏ chạy, hoàn toàn không muốn biết con rồng dâm kia đang suy nghĩ bậy bạ gì trong đầu.
Ba người lại lần nữa lên Lạc Xuyên trở về Vân Trung Châu.
Đúng như dự đoán trong Vân Trung Châu hiện đang mưa to tầm tã, Đại điện cao vút trong tầng mây cũng đen thui như ngòi bút mực.
Tương Trọng Kính đã sớm chuẩn bị đầy đủ, nắm tay Cố Tòng Nhứ đi đến Đại điện tìm Vân tôn chủ trước.
Đại điện nguy nga rộng lớn, Vân tôn chủ ngàn năm như một khoác áo bào trắng như tuyết ngồi trên ghế mây, chẳng qua là lần này lại có mặt Tri Tuyết Trọng, nàng ngồi ở bên cạnh đang cầm một quyển sách đọc, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên thì thấy Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ đang sóng vai đi tới.
Vân Nghiễn Lý sợ bị Vân tôn chủ giáng sét đánh, sớm đã chạy trốn mất dạng.
Tri Tuyết Trọng nhìn thấy Tương Trọng Kính, ánh mắt hơi sáng lên, vội vàng đứng dậy đi tới chỗ hắn.
“Ngọc Chu.”
Tương Trọng Kính mỉm cười dịu dàng với nàng, ngoan ngoãn hành lễ: “Mẫu thân.”
Tri Tuyết Trọng hơi kinh ngạc nhìn vẻ ấm áp chói lọi như hỏa diễm tỏa ra trên người Tương Trọng Kính, phù văn giống như xiềng xích và bóng đen hình rồng vây quanh quấn quýt hắn với nam nhân cao lớn bên cạnh, không phân biệt ngươi ta.
Chỉ với một cái liếc mắt, Tri Tuyết Trọng đã nhìn ra mối quan hệ của hai người họ, cũng hiểu rõ vì sao Vân tôn chủ lại nổi giận lớn như vậy.
Nàng không như Vân tôn chủ không thích Tam độc long, bởi vì nàng biết, là nhờ có nam nhân cao lớn bên cạnh mà Ngọc Chu chịu nhiều khổ sở của nàng đã không còn băng lãnh và toàn thân mọc gai đầy cảnh giác như trước kia nữa.
Tri Tuyết Trọng mỉm cười dịu dàng với Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ vốn nghĩ Tri Tuyết Trọng đau lòng yêu thương Tương Trọng Kính như vậy chắc chắn sẽ đối xử lạnh nhạt với mình, bất ngờ được nàng trao cho nụ cười dịu dàng như vậy, y không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.
Y trúc trắc học theo Tương Trọng Kính hành lễ, ngập ngừng nói: “Mẫu thân.”
Tri Tuyết Trọng càng cười dịu dàng hơn: “Được.”
Không hiểu sao Cố Tòng Nhứ cảm thấy xấu hổ, y đột nhiên nhận ra tại sao hồi trước khi Tương Trọng Kính đối diện với Tri Tuyết Trọng lại mang vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng như vậy.
Ấm áp như nắng ấm gió xuân như thế, ai có thể cưỡng lại được?
Tri Tuyết Trọng chào hỏi với hai người họ xong, quay đầu mỉm cười nói với Vân tôn chủ: “Đúng là một đứa trẻ ngoan, chàng không muốn nhìn tụi nhỏ sao?”
Đôi mắt của Vân tôn chủ lạnh như mùa đông tháng chạp, tầm mắt như đao trừng về phía Cố Tòng Nhứ, tựa hồ muốn ném con rồng này ra khỏi Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính lười biếng hành lễ: “Phụ tôn.”
Vân tôn chủ liếc hắn, rồi tiếp tục lia tầm mắt sắc lẻm như đao về phía Cố Tòng Nhứ, không nói lời nào.
Tương Trọng Kính cảm thấy hơi kinh ngạc, bình thường hắn sẽ thốt lên đầy giận dữ, trách mắng Cố Tòng Nhứ sẽ hại chết mình, sao bây giờ lại thế này?
Không nói một lời nào?
Chẳng hề phù hợp với tính tình quái gở của Vân tôn chủ.
Tương Trọng Kính còn đang nghi ngờ thì bỗng thấy Tri Tuyết Trọng nhẹ nhàng ghé vào bên tai hắn, nhịn cười nói nhỏ: “Ông ấy tự chủ trương uy hiếp bắt thiên lôi vào Cửu Châu, nên bị Thiên đạo trách phạt, cấm ngôn bảy ngày.”
Tương Trọng Kính: “…”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Phụt.
Tương Trọng Kính hơi kinh ngạc.
Ngoài hắn ra, Cố Tòng Nhứ đều trong bộ dạng kiệt ngạo bất tuân với tất cả người Cửu Châu, cho đến nay đều không chịu dễ dàng nói chuyện với người khác, sao bây giờ lại trông hòa thuận với Mãn Thu Hiệp thế?
Tương Trọng Kính đi tới, phát hiện Mãn Thu Hiệp rút ra một quyển thoại bản từ chỗ cao nhất trên tủ sách rồi ra vẻ trịnh trọng đưa cho Cố Tòng Nhứ, nói: “Cố ý dựa theo yêu cầu của đại nhân, đổi tất cả tên thoại bản thành ‘Chân Long và Hương Nhi’.”
Cố Tòng Nhứ hài lòng nhận lấy, hiếm khi khen ngợi: “Tốt lắm.”
Tương Trọng Kính: “…”
“Cái gì tốt? Không tốt.” Tương Trọng Kính không cảm xúc nói: “Ngươi lại không biết chữ, lấy thoại bản về để làm gì?”
Cố Tòng Nhứ không hề chột dạ chút nào, ngược lại còn cầm thoải bản giơ lên trước mặt hắn, mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn cười nói: “Trở về đọc cho ta nghe.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lườm y, không giống như trước dùng u hỏa đốt trụi sách.
Cố Tòng Nhứ là ác long không dính khói lửa nhân gian, nhiều năm qua có rất ít chuyện có thể làm y nảy sinh hứng thú hay yêu thích, ‘Chân Long và Hương Nhi’ xem như là duy nhất, cho dù Tương Trọng Kính cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không đành lòng đả kích y, chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh cầm lấy thoại bản, dùng sức nhét vào trong tay áo.
Muốn thì trở về đọc.
Mãn Thu Hiệp từng bị Tương Trọng Kính đã đốt trụi không ít thoại bản và tranh vẽ trợn mắt kinh ngạc nhìn, cảm thấy vừa đau vừa nghẹn.
Tương Trọng Kính tằng hắng một tiếng, nói với Mãn Thu Hiệp: “Ta muốn kết khế ước đạo lữ với Tòng Nhứ, ngươi biết nên kết thế nào chứ?”
Mãn Thu Hiệp kinh ngạc nói: “Hợp tịch?”
“Không phải.” Tương Trọng Kính nói: “Chỉ là kết khế ước, sau đó chúng ta phải về Vân Trung Châu, đến khi Tống Hữu Thu xây dựng lại bí cảnh xong xuôi, ta sẽ tổ chức đại điển hợp tịch.”
Dù sao bây giờ chưa có một nơi nào gọi là nhà của Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ, Vô Tẫn Lâu cũng chỉ là chỗ ở tạm, Song Hàm Thành bên kia lại là sòng bạc nên khỏi cần suy xét đến.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt chỉ có thể chờ bí cảnh được xây xong, hai người sẽ làm đại điển hợp tịch ở Tông môn.
Ngàn năm trước, Tông môn đối với Tương Trọng Kính là một nhà tù không được tự do, nhưng đó cũng là nơi mà Cố Tòng Nhứ bầu bạn và chờ đợi hắn trong ngàn năm dài đằng đẵng.
Vì Cố Tòng Nhứ mà nhà tù lại trở thành nơi chứa đầy kỉ niệm đáng nhớ của Tương Trọng Kính.
“Tính vậy cũng được.” Mãn Thu Hiệp nói: “Ta sẽ kêu Tống Hữu Thu xây cho ta một Vô Tẫn Lâu ở trong bí cảnh.”
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười: “Ngươi xây nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ nhà của ta lại không đủ một chỗ cho ngươi ở?”
Hai mắt Mãn Thu Hiệp sáng lên.
Tất cả công việc chuẩn bị cho kí kết khế ước đạo lữ đều do Mãn Thu Hiệp sắp xếp, chỉ cần vẻn vẹn nửa ngày là đã xong xuôi hoàn tất.
Tương Trọng Kính quỳ gối trên mảnh đất dồi dào linh lực nhất ở Cửu Châu được Mãn Thu Hiệp chọn lựa ra, nhấc tay cầm bút mực đỏ vẽ pháp trận.
Cố Tòng Nhứ ngồi xổm ở một bên, không kiềm nổi vui sướng nhìn chằm chằm trận pháp khế ước đạo lữ đang dần dần được hình thành, liếc thấy eo và cổ tay của Tương Trọng Kính còn run rẩy không ngừng, không khỏi chột dạ nói: “Muốn ta biến thành rồng cuộn tròn lại cho ngươi đồ theo không?”
Tương Trọng Kính nghiêng đầu: “Ừm?”
Cố Tòng Nhứ sợ hắn vẽ méo trận pháp, vỗ ngực nói: “Ta cuộn người lại xem như cũng tròn, ngươi cứ đồ theo là có thể vẽ tròn trịa hơn.”
Tương Trọng Kính hiểu ý của Cố Tòng Nhứ, suýt chút nữa là bật cười, chỉ là còn chưa nở nụ cười thì hắn chợt nhớ lại cảnh tượng rồng nhỏ liều mạng móc long cốt ra rồi ngậm chóp đuôi cuộn người thành vòng tròn, để bảo vệ những đoạn long cốt nằm ngổn ngang chứa đựng Thần hồn của hắn.
Cổ tay của Tương Trọng Kính cứng đờ, một hồi lâu sau hắn mới thở dài một hơi, tiến tới hôn Cố Tòng Nhứ, bất đắc dĩ nói: “Từ nay về sau đừng nói những lời này nữa, ngươi như vậy là trực tiếp đâm vào tim ta đó.”
Cố Tòng Nhứ nghe vậy đực mặt ra, hoàn toàn không biết mình đã nói sai điều gì.
Tương Trọng Kính chịu trách nhiệm vẽ trận pháp nên không thể nào vẽ sai hay vẽ méo được, hắn nhanh chóng dùng mực đỏ từng chút vẽ xong hoàn chỉnh trận pháp rườm rà phức tạp đến nỗi Cố Tòng Nhứ nhìn mà thấy chóng mặt.
Mãn Thu Hiệp đứng cách đó không xa, cầm khăn tay chấm nước mắt, trông như thể cha già đau lòng nhìn con gái gả đi xa.
Vân Nghiễn Lý đứng một bên nhìn hắn như nhìn một tên đầu óc có vấn đề.
Xung quanh là linh thạch dùng để cúng tế và các loại tế phẩm rườm rà, hương khói đã được thắp lên, trời đất làm chứng, linh lực địa mạch hiện ra, nhẹ nhàng khởi động trận pháp.
Tương Trọng Kính dắt Cố Tòng Nhứ vào trong trận pháp, mỉm cười vẫy tay với y, nói: “Ta có thể lấy một giọt máu trong tim không?”
Khế ước đạo lữ cần giọt máu trong tim của hai người hòa quyện vào nhau, sau đó chia ra làm hai rót vào nguyên đan của mỗi người, tạo thành khế ước đạo lữ độc nhất vô nhị vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Nếu bây giờ Cố Tòng Nhứ trong lốt rồng, cái đuôi đã ngoắc lên trời vẫy điên cuồng, y gật đầu như giã tỏi: “Có thể, được được được.”
Tương Trọng Kính mỉm cười dùng thuật pháp lấy ra một giọt máu tinh khiết nhất từ trong tim, Cố Tòng Nhứ cũng làm theo lấy một giọt long huyết ra, hai giọt máu nhanh chóng hòa quyện vào nhau, trong chớp mắt hợp lại thành một thể.
Mãn Thu Hiệp đứng bên cạnh kinh ngạc ‘Ồ’ một tiếng.
Vân Nghiễn Lý nói: “Sao thế?”
“Bình thường với khế ước đạo lữ mà nói, cần phải mất một lúc lâu thì hai giọt máu mới hoàn toàn hợp lại làm một, sao hai người bọn họ…” Mãn Thu Hiệp nói nửa chừng thì ngừng lại, bởi vì nghi thức tiếp theo còn nhanh hơn họ nghĩ nhiều.
Sau khi máu hòa vào nhau thì tách ra làm hai, sau đó tiến vào trong đan điền của hai người dưới sự thúc giục của trận pháp, khoảnh khắc trận pháp lóe sáng, phù văn rậm rạp chằng chịt giống như xiềng xích từ linh mạch dâng lên, men theo kinh mạch của hai người dần dần khóa lại.
Mãn Thu Hiệp càng kinh ngạc hơn.
Người và rồng vốn là hai chủng tộc khác nhau, hắn nghĩ hai người họ phải mất ít nhất cả một ngày trời mới hoàn thành xong nghi thức kết thành đạo lữ, không ngờ chỉ trong vài phút ngắn ngủi thì đã đi đến bước cuối cùng.
Ngay tại lúc này, ở phía chân trời xa xôi vốn trời xanh mây trắng đột nhiên nổi sấm ầm ầm, tiếng sấm quen thuộc vang lên không ngớt trên đỉnh đầu.
Vân Nghiễn Lý sợ hết hồn: “Là thiên lôi của Phụ tôn!”
Vân tôn chủ phát hiện đứa con trai lớn của mình đang tiến hành kết khế ước đạo lữ với Tam độc long, lúc này không quan tâm chế ước của Thiên đạo mà tức giận giáng thiên lôi cảnh cáo.
Tương Trọng Kính thản nhiên nói: “Đừng để ý đến ông ấy.”
Vân Nghiễn Lý vẫn còn sợ hãi, ngồi xổm xuống núp bên cạnh Mãn Thu Hiệp không dám lên tiếng.
Khế ước đạo lữ đang chầm chậm liên kết lại, đồng thời tiếng sấm ngày càng thêm vang dội, phảng phất như có thể giáng sét xuống bất cứ lúc nào, nhưng vì kiêng dè Tương Trọng Kính nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Tòng Nhứ bị tiếng sấm làm phiền quá trời, không nhịn được mở mắt ra, trong đôi mắt rồng màu vàng lóe lên tia sáng lạnh lùng, y ngửa đầu nhìn lên bầu trời, bất thình lình duỗi tay ôm lấy eo Tương Trọng Kính rồi cúi đầu hôn xuống.
Tương Trọng Kính bỗng mở choàng mắt.
Bởi vì cự long động lòng nên tốc độ kết khế ước đạo lữ thêm nhanh hơn, thiên lôi của Vân tôn chủ còn chưa kịp phản ứng thì trận pháp đã phát ra một tiếng nứt vỡ lanh lảnh, trên gáy của Tương Trọng Kính hiện lên một chuỗi phù văn đỏ tươi chằng chịt tựa như xiềng xích, chỉ lóe lên trong vài giây rồi biến mất.
Hoàn thành khế ước đạo lữ.
Thiên lôi nổ một cái đùng ở phía chân trời, sau đó không còn động tĩnh gì, không biết có phải Vân tôn chủ tức quá xỉu luôn rồi hay không.
Tương Trọng Kính tách môi ra, đực mặt nhìn y, vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Cố Tòng Nhứ vuốt ve gáy của Tương Trọng Kính, híp mắt nói: “Nhanh vậy.”
Giọng điệu giống hệt như lúc hai người kết khế ước sinh tử dưới tiếng sấm ầm ầm của thiên lôi trên đường đến Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính bị xoa gáy đến nỗi cả người nhạy cảm, suýt chút nữa xụi lơ ngã vào lòng Cố Tòng Nhứ.
Khế ước đạo lữ của Cố Tòng Nhứ ở ngay chỗ nghịch lân, chậm rãi lan rộng lên trên, có thể nhìn thấy lấp ló dưới vạt áo trước ngực.
Sau khi Tương Trọng Kính miễn cưỡng đứng vững lại, bởi vì khế ước đạo lữ nên toàn thân hắn đều tràn ngập mùi của ác long, hắn vừa quay người nhìn Vân Nghiễn Lý, uy áp chân long tỏa ra trên người hắn làm lông tóc toàn thân của Vân Nghiễn Lý dựng đứng hết lên, suýt chút nữa khiến Vân Nghiễn Lý không khống chế được bản năng mà rút kiếm ra.
Tương Trọng Kính do dự một chút mới phát hiện bản thân vô thức phóng khí thế ra xung quanh, hắn thích ứng một lúc mới có thể rút uy áp về, mơ hồ phát hiện tu vi bây giờ của Cố Tòng Nhứ còn mạnh hơn trước rất nhiều.
Ngay cả Vân Nghiễn Lý lúc trước có thể đánh ngang tay với Cố Tòng Nhứ nhưng hiện tại lại dễ dàng bị áp chế, có lẽ đợi đến Vân Trung Châu, không cần hắn bảo vệ Cố Tòng Nhứ cũng có thể đánh một trận với ông cha vợ tính tình quái gở kia.
Không hiểu sao Tương Trọng Kính có chút mong đợi. (=)))))
Hắn cười tủm tỉm ngoắc ngón tay với Vân Nghiễn Lý, nói: “Đi thôi, đến Vân Trung Châu.”
Vân Nghiễn Lý kinh ngạc nói: “Vừa kết khế ước xong liền đi ngay?”
Mới nãy Phụ tôn tức giận như vậy, đôi cẩu nam nam này còn dám đến Vân Trung Châu, bộ thật sự không sợ bị giáng sét đánh thành than sao?
“Sao thế?” Tương Trọng Kính hơi nhíu mày, nói đùa: “Không lẽ phải đợi đến khi chúng ta con đàn cháu đống rồi mới đi?”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh nghe mà sừng rồng nhuộm thành hồng phấn, mạnh mẽ đè ép xung động, cố ra vẻ tao nhã lịch sự nói: “Ta không ngại.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính kéo Vân Nghiễn Lý bỏ chạy, hoàn toàn không muốn biết con rồng dâm kia đang suy nghĩ bậy bạ gì trong đầu.
Ba người lại lần nữa lên Lạc Xuyên trở về Vân Trung Châu.
Đúng như dự đoán trong Vân Trung Châu hiện đang mưa to tầm tã, Đại điện cao vút trong tầng mây cũng đen thui như ngòi bút mực.
Tương Trọng Kính đã sớm chuẩn bị đầy đủ, nắm tay Cố Tòng Nhứ đi đến Đại điện tìm Vân tôn chủ trước.
Đại điện nguy nga rộng lớn, Vân tôn chủ ngàn năm như một khoác áo bào trắng như tuyết ngồi trên ghế mây, chẳng qua là lần này lại có mặt Tri Tuyết Trọng, nàng ngồi ở bên cạnh đang cầm một quyển sách đọc, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên thì thấy Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ đang sóng vai đi tới.
Vân Nghiễn Lý sợ bị Vân tôn chủ giáng sét đánh, sớm đã chạy trốn mất dạng.
Tri Tuyết Trọng nhìn thấy Tương Trọng Kính, ánh mắt hơi sáng lên, vội vàng đứng dậy đi tới chỗ hắn.
“Ngọc Chu.”
Tương Trọng Kính mỉm cười dịu dàng với nàng, ngoan ngoãn hành lễ: “Mẫu thân.”
Tri Tuyết Trọng hơi kinh ngạc nhìn vẻ ấm áp chói lọi như hỏa diễm tỏa ra trên người Tương Trọng Kính, phù văn giống như xiềng xích và bóng đen hình rồng vây quanh quấn quýt hắn với nam nhân cao lớn bên cạnh, không phân biệt ngươi ta.
Chỉ với một cái liếc mắt, Tri Tuyết Trọng đã nhìn ra mối quan hệ của hai người họ, cũng hiểu rõ vì sao Vân tôn chủ lại nổi giận lớn như vậy.
Nàng không như Vân tôn chủ không thích Tam độc long, bởi vì nàng biết, là nhờ có nam nhân cao lớn bên cạnh mà Ngọc Chu chịu nhiều khổ sở của nàng đã không còn băng lãnh và toàn thân mọc gai đầy cảnh giác như trước kia nữa.
Tri Tuyết Trọng mỉm cười dịu dàng với Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ vốn nghĩ Tri Tuyết Trọng đau lòng yêu thương Tương Trọng Kính như vậy chắc chắn sẽ đối xử lạnh nhạt với mình, bất ngờ được nàng trao cho nụ cười dịu dàng như vậy, y không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.
Y trúc trắc học theo Tương Trọng Kính hành lễ, ngập ngừng nói: “Mẫu thân.”
Tri Tuyết Trọng càng cười dịu dàng hơn: “Được.”
Không hiểu sao Cố Tòng Nhứ cảm thấy xấu hổ, y đột nhiên nhận ra tại sao hồi trước khi Tương Trọng Kính đối diện với Tri Tuyết Trọng lại mang vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng như vậy.
Ấm áp như nắng ấm gió xuân như thế, ai có thể cưỡng lại được?
Tri Tuyết Trọng chào hỏi với hai người họ xong, quay đầu mỉm cười nói với Vân tôn chủ: “Đúng là một đứa trẻ ngoan, chàng không muốn nhìn tụi nhỏ sao?”
Đôi mắt của Vân tôn chủ lạnh như mùa đông tháng chạp, tầm mắt như đao trừng về phía Cố Tòng Nhứ, tựa hồ muốn ném con rồng này ra khỏi Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính lười biếng hành lễ: “Phụ tôn.”
Vân tôn chủ liếc hắn, rồi tiếp tục lia tầm mắt sắc lẻm như đao về phía Cố Tòng Nhứ, không nói lời nào.
Tương Trọng Kính cảm thấy hơi kinh ngạc, bình thường hắn sẽ thốt lên đầy giận dữ, trách mắng Cố Tòng Nhứ sẽ hại chết mình, sao bây giờ lại thế này?
Không nói một lời nào?
Chẳng hề phù hợp với tính tình quái gở của Vân tôn chủ.
Tương Trọng Kính còn đang nghi ngờ thì bỗng thấy Tri Tuyết Trọng nhẹ nhàng ghé vào bên tai hắn, nhịn cười nói nhỏ: “Ông ấy tự chủ trương uy hiếp bắt thiên lôi vào Cửu Châu, nên bị Thiên đạo trách phạt, cấm ngôn bảy ngày.”
Tương Trọng Kính: “…”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Phụt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất