Chương 118: Phiên ngoại 7 (kết thúc).
Vòng không gian mà Vân tôn chủ đưa cho Tương Trọng Kính có chứa vài món linh khí không biết tên, trong lúc rảnh rỗi Tương Trọng Kính lấy ra xem, trong đó nhìn thấy một cốc đèn lưu ly nhỏ phủ đầy bụi.
Từ trước đến nay Tương Trọng Kính yêu đèn như mạng, cầm lấy cốc đèn lưu ly lớn bằng bàn tay lau chùi vết bụi, nhìn thấy phía trên thấp thoáng hiện ra hai chữ ‘Tinh Di’, trên thân đèn còn có hoa văn trông giống trụy tinh (ngôi sao rơi xuống).
“Tinh Di?” Tương Trọng Kính lầm bầm một câu, cũng không để ý nhiều, hắn cất mấy món linh khí còn lại vào vòng không gian rồi cầm đèn đi bộ về di tích Linh Lung.
Đèn long văn treo trên đầu giường đã cũ, dầu cũng sắp cạn, Tương Trọng Kính cũng đã quen ngủ có ánh đèn, nhất thời không thích ứng được, dứt khoát cầm đèn Tinh Di tới đặt trên cái bàn cạnh đầu giường.
Trên giường tràn đầy ánh sáng ấm áp, Tương Trọng Kính nhìn mà hài lòng.
Đêm đó, ngón tay quơ quoạng của Tương Trọng Kính suýt chút nữa hất ngã đèn Tinh Di xuống, Cố Tòng Nhứ đan xen nắm chặt năm ngón tay của hắn, cắn nhẹ lên đầu ngón tay đỏ ửng, nói: “Đó là đèn gì thế? Không đẹp bằng đèn long văn của ta.”
Tương Trọng Kính quay đầu vùi nửa mặt vào trong chăn mềm, mơ hồ nói: “Đó là linh khí trong vòng không gian, chờ đèn của ngươi làm xong thì đổi lại.”
Cố Tòng Nhứ ‘Ừm’ một tiếng, tiếp tục cúi người hôn Tương Trọng Kính.
Hoang đường đến tận nửa đêm, Tương Trọng Kính mệt mỏi vùi đầu vào ngực Cố Tòng Nhứ ngủ say.
Ánh lửa trong Đèn Tinh Di chợt lập lòe, hoa văn trụy tinh trên thân đèn đột nhiên lóe lên vệt sáng trông như cái đuôi rồi rơi xuống.
Tương Trọng Kính chợt bừng tỉnh, mơ màng ngẩng đầu lên, một hồi lâu sau mới nhận ra mình đang đứng dưới tán linh thụ.
Bạch nhứ (bông liễu) bay lơ lửng xung quanh hắn, bị gió thổi đẩy ra xa.
Tương Trọng Kính lắc đầu cho tỉnh táo lại, hắn đang ở đâu vậy?
Ngay lúc này, bên cạnh có người vỗ cái bộp vào vai Tương Trọng Kính, cất giọng nói trong trẻo gọi hắn: “Ca, sao thế?”
Tương Trọng Kính quay đầu lại thì thấy Vân Nghiễn Lý trong bộ dáng thiếu niên đang nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, trong tay còn cầm một thanh kiếm.
Tương Trọng Kính ngơ ngác nhìn hắn.
Vân Nghiễn Lý đưa tay tới quơ quơ trước mắt hắn, hỏi: “Ca? Ngọc Chu? Vân Ngọc Chu!”
Tương Trọng Kính giật mình tỉnh khỏi cơn mê, lúc này mới nhớ ra tên của mình.
Vân Ngọc Chu, con trai trưởng của Vân tôn chủ ở Vân Trung Châu, thân phận tôn quý, là Thiếu tôn được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Tương Trọng Kính “Ừm’ một tiếng: “Không có gì, chúng ta phải đi theo linh thụ này lên bí cảnh trên kia sao?”
Vì Tương Trọng Kính còn là thiếu niên nên chưa vỡ giọng, tiếng nói mềm mại mang theo sự dịu dàng vô hình, nghe như thể đang làm nũng.
Vân Nghiễn Lý gật đầu: “Chúng ta khó khăn lắm mới lén trốn từ Lạc Xuyên xuống hạ giới, sao có thể tay không về được, nghe nói trong bí cảnh này có một con ác long, cực kỳ hung tàn, chúng ta đi thu phục nó, đem về làm bạn với tiểu phượng hoàng, thấy sao?”
Tương Trọng Kính nghiêng đầu suy nghĩ, tiểu phượng hoàng tròn vo lớn bằng bàn tay đang đứng trên vai Vân Nghiễn Lý, nghe vậy vui vẻ vỗ cánh.
“Chiếp chiếp!”
Tìm bạn chơi tìm bạn chơi!
Tương Trọng Kính luôn cưng chiều em trai, do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.
“Được.”
Hắn mặc áo bào đỏ thêu hoa văn mây, tóc búi cao cài ngọc quan lấp lánh, dung mạo diễm lệ đến nỗi Vân Nghiễn Lý tuy là sinh đôi có nét giống hắn nhưng cũng phải cảm thấy ghen tị, giày thêu hoa văn mây bằng chỉ vàng đạp nhẹ lên đất, cả người tựa như chim yến bay vút lên trên linh thụ, phảng phất như tiên nhân về trời.
Chuông vàng trên cổ tay bỗng chốc vang lên, bạch nhứ bay quanh hắn uốn lượn thành hàng rồi theo chiều gió tản ra xa.
Vân Nghiễn Lý vội vàng đi theo hắn, thuần thục đưa một ngọn đèn cho Tương Trọng Kính, nói: “Nghe nói trong bí cảnh giăng đầy mây đen, có lẽ sẽ rất tối, ngươi cầm theo cho chắc.”
Tương Trọng Kính trời sinh sợ tối, nghe vậy liền ôm chặt ngọn đèn vào lòng.
Bí cảnh đã mở, Tương Trọng Kính và Vân Nghiễn Lý nhanh chóng bay đến trước lối vào bí cảnh, đúng như dự đoán từ ngoài cửa đã nhìn thấy bên trong tối đen như mực, giống như cái miệng đen ngòm đang mở to của ác thú, chờ đợi con mồi chủ động đi vào.
Khuôn mặt nhỏ của Tương Trọng Kính trắng bệch, đột nhiên không dám đi vào.
Vân Nghiễn Lý gan dạ hơn, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Tương Trọng Kính không muốn lộ dốt trước mặt em trai, tằng hắng một tiếng tự cổ vũ bản thân, hắn rút kiếm ra, tay nắm chặt chuôi kiếm, tỏ ra bình tĩnh nói: “Theo sát ta.”
Vân Nghiễn Lý thấy bộ dáng cố tỏ ra trấn định của hắn, phụt một tiếng bật cười, nói: “Ca, nếu ngươi sợ thì đừng đi vào.”
Tương Trọng Kính trừng hắn, vành tai ửng đỏ, nói: “Ta không sợ, chỉ là không thích bóng tối.”
Vừa sinh ra Tương Trọng Kính đã rất yếu, ở bên cạnh Tri Tuyết Trọng đến khi tròn mười tuổi thì sức khỏe mới dần ổn định, tính tình ưu nhã ôn hòa, lại còn hơi nhát gan, Vân Nghiễn Lý rất thích trêu chọc hắn.
Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính không sợ nữa thì mới hết cười, cả hai cùng sóng vai đi vào bí cảnh.
Bên trong bí cảnh đâu đâu cũng là một màn đen bất tận, hai người tay cầm kiếm tay cầm đèn đi được một lúc lâu thì không phát hiện ra ác long nào cả, ngược lại ánh đèn ngày càng mờ, như thể một giây sau sẽ vụt tắt vậy.
Cảm giác ở trong bóng tối quá đáng sợ, Tương Trọng Kính siết chặt chuôi kiếm trong tay, hắn đang định nói vài câu để bình ổn lại tâm trạng khẩn trương của mình, bất thình lình ngọn đèn trước mắt tắt cái rụp không báo trước, cả thế giới theo đó chìm vào bóng tối.
Tương Trọng Kính sợ hết hồn, lập tức quơ tay sang bên cạnh để bắt lấy tay Vân Nghiễn Lý, nhưng lại bắt hụt vào không khí.
Tương Trọng Kính: “…”
Hô hấp của Tương Trọng Kính như ngừng lại, run rẩy hô một tiếng: “Nghiễn Lý?”
Xung quanh hắn lặng ngắt như tờ.
Không biết Vân Nghiễn Lý đã biến mất từ lúc nào.
Tương Trọng Kính vốn sợ tối, mà Vân Nghiễn Lý lại biến mất ngay vào lúc này, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên cảm xúc tức giận, thậm chí tức đến mức vứt cả nỗi sợ ra sau gáy.
Ác long.
Trong bí cảnh tối đen này không có ai đi vào, chỉ có một mình con ác long đó ở đây.
Chắc chắn là nó làm!
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, sau khi ổn định lại ưu tư thì run rẩy lấy ra một ngọn đèn trong vòng không gian, dùng linh lực tinh khiết thắp lên một ngọn lửa rồi cho tản ra bốn phương tám hướng.
Ngọn lửa phừng một tiếng bốc cháy, chỉ là nhanh chóng bị sương mù dày đặc có ở khắp nơi dập tắt ngóm.
Tương Trọng Kính cũng không sốt sắng, sau khi dùng một biện pháp thử nghiệm nhiều lần, rốt cuộc phát hiện ra hướng đầu nguồn của sương mù dày đặc.
Hắn không chút do dự đạp nhẹ chân lên đất bay lên, mặt mũi không cảm xúc cầm kiếm phóng tới hướng đầu nguồn của sương mù.
Chắc chắn Vân Nghiễn Lý ở đó.
Sương mù ngày càng dày đặc, thấy Tương Trọng Kính bay tới liền giương nanh múa vuốt cản lại, nhưng bị Tương Trọng Kính vung kiếm chém đứt, gần như là sắp đi tới đầu nguồn của sương mù.
Đúng như dự đoán, ở đầu nguồn của sương mù, có một con rồng toàn thân đen nhánh đang cuộn tròn nằm ngủ trên một cành cây khô.
Tương Trọng Kính siết chặt ánh đèn cuối cùng trong tay, bình tĩnh nhìn ác long trước mắt, trong lòng không còn cảm thấy sợ hãi, tay cầm kiếm cũng vững vàng hơn.
Linh lực Vân Trung Châu cực kỳ tinh khiết từ trong nguyên đan của Tương Trọng Kính cuồn cuộn phóng ra, hắn không chớp mắt lấy một cái cầm kiếm chém thẳng về phía ác long.
Chẳng qua trước một giây linh lực chạm vào người ác long, ác long đang nhắm nghiền ngủ say đột nhiên mở to đôi mắt rồng vàng rực ra, uy nghiêm nhìn thẳng về phía Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính kinh hoảng, ngay sau đó luồng linh lực va chạm mãnh liệt vào kết giới hộ thân trên người ác long, phát ra tiếng vang rầm trời.
Mà ánh nến cuối cùng trong tay hắn cũng vụt tắt.
Xung quanh lại lần nữa rơi vào bóng tối.
Tương Trọng Kính khẽ ngừng thở một chút, cảm giác sợ hãi bị bóng tối bao trùm bất giác trỗi dậy, thấy một đòn tấn công của mình không hề hấn gì với ác long, lập tức lảo đảo lùi về sau.
Chỉ là mới lùi được một bước, có thứ gì đó trông giống sợi dây leo từ đâu phóng tới quấn chặt lấy eo của hắn rồi kéo mạnh trở lại.
Tương Trọng Kính không nhìn rõ thứ đang lôi mình về là cái gì, nhưng chính vì không biết nên mới càng thấy sợ.
Hắn nắm chặt kiếm giơ lên hòng muốn chặt đứt thứ đang quấn chặt bên hông mình, nhưng chỉ vừa cử động thì thanh kiếm trong tay liền bị hất văng ra xa.
Linh kiếm dùng để phòng thân vụt khỏi tay rơi xuống đất.
Một thiếu niên mới mười bảy tuổi, dù có thiên phú dị bẩm đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của ác long.
Tương Trọng Kính hoảng sợ quờ quoạng muốn nắm thứ đang quấn trên eo giữ chặt lại để tránh bị kéo đi, chỉ là chuông vàng trên cổ tay kêu leng keng một hồi lâu mà vẫn chưa bắt được mục tiêu, cứ như vậy bị lôi đi một đường.
Ác long điều khiển sương mù dày đặc lôi Tương Trọng Kính đến trước mặt, đôi mắt rồng màu vàng uy nghiêm nhìn chằm chằm hắn, còn hơi mờ mờ tỏa sáng.
Cố Tòng Nhứ nhìn loài người không lớn bằng móng vuốt của y, thấy hắn run rẩy sợ sệt đến thở không ra hơi, lúc này mới lên tiếng cười nhạo.
Giun dế ngu xuẩn mỗi khi thấy y đều run sợ co quắp không tiền đồ như vậy, y nhìn riết cũng quen.
Trong lúc y còn đang suy tính xem nên xử lý thiếu niên trước mặt tự tiện xông vào lãnh địa của y, đã thế còn muốn giết rồng thế nào, đột nhiên thấy người kia mới nãy còn đang run lẩy bẩy không biết đã mở to mắt nhìn thẳng vào y từ lúc nào, giống như là nhìn đến si ngốc.
Cố Tòng Nhứ có thể nhìn rõ mọi thứ vào ban đêm, thấy vẻ mặt ngốc nghếch ngơ ngác này của hắn, hung dữ mở miệng phun ra tiếng người, cố ý muốn dọa hắn sợ thêm: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn nhìn nữa coi chừng ta ăn ngươi!”
Tương Trọng Kính nhìn ánh sáng màu vàng trước mắt, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Đẹp quá.”
Cố Tòng Nhứ sửng sốt nói: “Hả?”
Tương Trọng Kính ở trong bóng tối đã lâu, ngay cả ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt rồng của Cố Tòng Nhứ đều cảm thấy rất thích, hắn nói: “Thích ánh mắt của ngươi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ sống đã nhiều năm, cho tới nay chưa từng bị người nào nói như vậy, không khỏi đực mặt tại chỗ, thật lâu sau mới ‘gào’ một tiếng rõ to, ngay cả sừng rồng đều đỏ bừng.
Y nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi, ngươi cái đồ con người nói vậy là ý gì, không biết xấu hổ sao?”
Người gì đâu mới gặp lần đầu mà đã khen ánh mắt của rồng ta đẹp.
Không biết xấu hổ!
Tương Trọng Kính lộ vẻ mờ mịt, không biết mình đã nói sai điều gì.
Rõ ràng ánh mắt kia, thật sự rất là đẹp.
Ác long vốn định trêu đùa hù dọa hắn một phen rồi đuổi ra khỏi bí cảnh, đột nhiên bị khiêu khích như vậy nên mất sạch hứng đùa giỡn, y hừ một tiếng nói: “Ngươi đi đi.”
Tương Trọng Kính vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mắt y không rời.
“Hả? Đi? Đi đâu cơ?”
Cố Tòng Nhứ tức giận nói: “Muốn đi đâu thì đi đến đó— Đừng nhìn mắt ta nữa!”
Rõ ràng chỉ cần nhắm lại là Tương Trọng Kính không thể thấy ánh mắt của y, nhưng chẳng hiểu tại sao Cố Tòng Nhứ lại không muốn nhắm mắt, thậm chí còn mở to hơn ngày thường một chút.
Tương Trọng Kính lặng lẽ nhích tới gần, cuối cùng cũng có thể được chiếu sáng nửa người, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không còn nỗi sợ hãi bóng tối bao trùm lí trí nữa, đầu óc mơ màng hỗn độn của hắn dần dần tỉnh táo trở lại, Tương Trọng Kính lờ mờ phát hiện ra ác long này hẳn là sẽ không cố ý bắt Vân Nghiễn Lý, chắc có lẽ mình đã hiểu lầm.
Tương Trọng Kính thử hỏi y: “Ngươi có thấy em trai của ta đâu không?”
Cố Tòng Nhứ hừ nói: “Ai chứ, ta không biết.”
Tương Trọng Kính nói: “Dáng vẻ rất giống ta.”
Cố Tòng Nhứ cúi đầu nhìn hắn, phát hiện dung mạo của người này đúng là xinh đẹp hiếm có, mặc dù trên mặt dính đầy bùn đất lẫn nước mắt nhưng dư sức khiến lòng người (rồng) rung động.
Ác long ngẩn ra một hồi, sau đó mới bất đắc dĩ điều khiển sương mù đi ra ngoài tìm kiếm xung quanh.
Chỉ một lát sau, Cố Tòng Nhứ lên tiếng: “Trong bí cảnh còn có một người, đang đi bộ bên chỗ di tích Linh Lung.
Tương Trọng Kính không ngờ y lại giúp mình, hai mắt hơi sáng lên, nói: “Đa tạ.”
Cố Tòng Nhứ không nói gì, chỉ là y cảm thấy lớp vảy lạnh như băng trên người mình hơi nong nóng.
Sương mù trên người Tương Trọng Kính đã biến mất, hắn lảo đảo đứng lên định đi tìm Vân Nghiễn Lý.
Nhưng hắn mới đi được hai bước thì sực nhớ ánh nến cuối cùng đã tắt, Tương Trọng Kính mà một mình đi tìm Vân Nghiễn Lý e là có chút khó khăn.
Tương Trọng Kính biết Vân Nghiễn Lý không bị ác long ăn thịt nên cũng yên tâm phần nào, hắn hơi nghiêng đầu nhìn ác long.
Ác long đang mở to mắt nhìn hắn, trông như thể muốn hắn nán lại chơi thêm chút nữa.
Cố Tòng Nhứ ở trong bí cảnh quá lâu, trong thời gian này chưa từng tiếp xúc với loài người, lúc này gặp phải một con người không những không sợ y mà còn khen ánh mắt của y đẹp, cho nên ước gì có thể giữ hắn lại đây.
Chỉ là tôn nghiêm của ác long khiến y không thể mở miệng được, nên đành phải cưỡng ép dằn xung động xuống.
Lúc này Cố Tòng Nhứ nhìn thấy Tương Trọng Kính xoay người lại, lật đật mở to mắt.
Nhìn mắt rồng xinh đẹp của ta này.
Tương Trọng Kính thử đưa tay ra: “Ngươi, ngươi có thể đi cùng với ta không?”
Hắn vốn bị dọa sợ không nhẹ, giọng nói lại mềm mại ấm áp, trực tiếp bắn vỡ tâm địa sắt đá của ác long.
Cố Tòng Nhứ không được tự nhiên rời khỏi cành cây khô đáp xuống đất, ngay tại chỗ hóa thành một thiếu niên khoác áo bào đen, ngọc quan búi tóc cũng màu đen nốt, y mất tự nhiên nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta, ta sẽ dẫn ngươi đi một đoạn đường.”
Tương Trọng Kính nghe vậy hai mắt liền sáng rực, nói: “Thật tốt quá, cảm ơn nhiều lắm.”
Cố Tòng Nhứ bước tới nhìn vẻ ngoài của Tương Trọng Kính, thầm nghĩ đúng là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, lại còn sợ tối nữa.
Ác long da thô thịt dày, chưa từng thấy ai mảnh mai trắng nõn như tiểu thiếu gia trước mắt này, thậm chí còn ngại đến gần vì sợ sẽ lỡ vung đuôi đánh trúng hắn.
(细皮嫩肉 tế bì nộn nhục: thành ngữ, dùng để miêu tả được bảo dưỡng tốt, làn da tinh tế trắng nõn không tì vết.)
Y đi cùng Tương Trọng Kính được một quãng đường, đang định quay về thì đột nhiên Tương Trọng Kính lảo đảo không đứng vững, thẳng tắp ngã nhào về trước.
Cố Tòng Nhứ lanh tay lẹ mắt đỡ lấy người, không để hắn ngã rạp ra đất.
Tương Trọng Kính nhìn không rõ đường đi dưới chân, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng ôm chặt cánh tay của Cố Tòng Nhứ, không chịu buông ra.
Cố Tòng Nhứ chưa từng bị người ôm như vậy, lúc này mặt mũi đỏ bừng, muốn gỡ người này xuống nhưng lại sợ làm hắn bị thương, chỉ có thể vừa để hắn tùy ý ôm cánh tay vừa đỡ người đi tiếp.
Hai người đi trên con đường tối om, Tương Trọng Kính bỗng lên tiếng hỏi y.
“Ngươi tên là gì?”
Cố Tòng Nhứ không được tự nhiên nói: “Cố, Tòng, Nhứ.”
“Thật là một cái tên hay, còn ta tên là Vân Ngọc Chu.”
Cố Tòng Nhứ khô khan đáp lại: “Ờ.”
Nói chuyện này với con rồng làm gì, ta mới không thèm quan tâm tên của ngươi.
Cố Tòng Nhứ nghĩ vậy, nhưng lại thấy trong lòng buồn buồn.
Chỉ là y không biết ba chữ kia viết thế nào, nếu Vân Ngọc Chu viết ra cho y thì tốt quá, như vậy y có thể vĩnh viễn ghi nhớ.
Tương Trọng Kính ôm cánh tay ấm áp của Cố Tòng Nhứ, chợt nhớ ra Vân Nghiễn Lý muốn thu phục ác long mang về Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính không muốn gắn hai chữ ‘thu phục’ lên thiếu niên cả người tỏa sáng ấm áp này, hắn nhíu mày suy nghĩ suốt một đường, cuối cùng lên tiếng: “Ngươi, ngươi có muốn rời đi nơi này không?”
Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Rời đi?”
Y chưa bao giờ có suy nghĩ rời đi, hơn nữa y cũng không thể rời khỏi đây được.
“Không được.” Cố Tòng Nhứ nói: “Ta không có cách nào rời khỏi đây.”
Tương Trọng Kính ôm chặt tay y, nói: “Ngươi muốn không?”
Cố Tòng Nhứ suy nghĩ một hồi, lại nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tương Trọng Kính, hơi do dự gật đầu.
Tương Trọng Kính vui vẻ nói: “Vậy ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Cố Tòng Nhứ run nhẹ, ánh sáng tỏa ra trên người soi sáng cho Tương Trọng Kính chợt ảm đạm.
Đưa y ra ngoài?
Cố Tòng Nhứ thầm cười lạnh trong lòng.
Những năm gần đây cũng có rất nhiều tu sĩ tới bí cảnh, có không ít người âm mưu dùng việc mang y ra khỏi đây để dụ dỗ lừa y kí khế ước chủ tớ bất bình đẳng giữa tu sĩ và linh thú, hoàn toàn coi y là linh thú hèn mọn tùy ý sai bảo.
Cố Tòng Nhứ sớm đã nhìn thấu trò bịp này của tu sĩ, không ngờ con người đầu tiên làm y sinh ra thiện cảm cũng mưu tính giống như những kẻ kia.
Bỗng chốc ác long cảm thấy trái tim nguội lạnh, cực kỳ ủy khuất, chỉ cảm thấy tấm chân tình của mình bị vứt cho chó ăn.
Tương Trọng Kính không hay biết ác long đang nghĩ gì trong đầu, nghiêng đầu vui vẻ nói: “Chúng ta có thể ký…”
Ác long ngoài mặt bình tĩnh trong đầu thầm nghĩ: “Lại nữa, kí khế ước chủ tớ chứ gì.”
Mặc dù bị tổn thương quá nhiều lần, nhưng ác long lại sinh ra cảm giác nếu người trước mặt thật sự muốn thu phục y làm linh thú, ngược lại y không đành lòng nuốt hắn vào bụng như những kẻ trước đó.
Trong lúc ác long đang suy nghĩ đủ loại ác niệm trong đầu, bỗng nghe thấy thiếu niên kia mang theo ý cười nói với y: “…Khế ước sinh tử nha, như vậy là ta có thể đưa ngươi ra ngoài rồi.”
Cố Tòng Nhứ ngẩn ngơ.
Y sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tương Trọng Kính, trong nhất thời không biết ‘khế ước sinh tử’ rốt cuộc là gì.
Khế ước sinh tử… Là một cách gọi khác của khế ước chủ tớ sao?
Sinh tử?
Tương Trọng Kính vẫn còn nói: “Nếu ngươi không thích, sau khi ra khỏi bí cảnh, chúng ta có thể đến nhờ Phụ tôn cởi bỏ giúp, rất dễ dàng.”
Cố Tòng Nhứ ngơ ngác nhìn hắn.
Tương Trọng Kính nắm tay y, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi tên là Tòng Nhứ, thì phải giống như bạch nhứ tự do tự tại, không nên bị mắc kẹt ở một chỗ không được tự do.”
Ác long chầm chậm mở to mắt.
Đây là lần đầu tiên có người nói những lời này với y.
Phải như bạch nhứ bay lượn tự do.
Cố Tòng Nhứ mê mang nói: “Ngươi không lừa gạt ta chứ?”
Tương Trọng Kính khẽ nở nụ cười, nói: “Ta lừa ngươi làm gì.”
Cố Tòng Nhứ bỗng nhiên đi tới, ôm chầm lấy Tương Trọng Kính vào lòng.
Đó là một cái ôm mạnh mẽ nhưng rất đỗi ấm áp.
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng cọ một cái trong lòng Cố Tòng Nhứ, thoáng chốc dường như nhìn thấy một ngôi sao vụt qua trước mắt.
Khi lần nữa mở mắt ra, hắn đã hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mơ hoang đường kia, toàn thân mệt mỏi đau nhức nằm vùi trong lòng Cố Tòng Nhứ.
Cốc đèn Tinh Di đang lập lòe tỏa sáng trên đỉnh đầu.
Trong giấc mơ của đèn Tinh Di, thế giới của Tương Trọng Kính không có tam độc, cũng không có những năm tháng đau khổ trong quá khứ, càng không có gánh nặng trách nhiệm ở kiếp trước.
Hai người cũng không sinh ly tử biệt, hắn gặp gỡ Cố Tòng Nhứ trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, giao ra một trái tim nguyên lành toàn vẹn.
Tương Trọng Kính vươn năm ngón tay thon dài tới vuốt ve miêu tả đường viền trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Tòng Nhứ, đột nhiên cười khẽ.
Cố Tòng Nhứ nhập nhèm tỉnh lại, còn tưởng Tương Trọng Kính gặp ác mộng, y thuần thục ôm eo cúi đầu hôn một cái vào mi tâm để trấn an hắn, sau đó đặt cằm trên đầu Tương Trọng Kính nhắm mắt ngủ tiếp.
Tương Trọng Kính mỉm cười lắng nghe nhịp tim đập vững vàng của Cố Tòng Nhứ, yên lòng rơi vào mộng đẹp.
Ánh nến sáng ngời, bạch nhứ đầy trời.
Từ đó về sau, không còn bóng tối.
Từ trước đến nay Tương Trọng Kính yêu đèn như mạng, cầm lấy cốc đèn lưu ly lớn bằng bàn tay lau chùi vết bụi, nhìn thấy phía trên thấp thoáng hiện ra hai chữ ‘Tinh Di’, trên thân đèn còn có hoa văn trông giống trụy tinh (ngôi sao rơi xuống).
“Tinh Di?” Tương Trọng Kính lầm bầm một câu, cũng không để ý nhiều, hắn cất mấy món linh khí còn lại vào vòng không gian rồi cầm đèn đi bộ về di tích Linh Lung.
Đèn long văn treo trên đầu giường đã cũ, dầu cũng sắp cạn, Tương Trọng Kính cũng đã quen ngủ có ánh đèn, nhất thời không thích ứng được, dứt khoát cầm đèn Tinh Di tới đặt trên cái bàn cạnh đầu giường.
Trên giường tràn đầy ánh sáng ấm áp, Tương Trọng Kính nhìn mà hài lòng.
Đêm đó, ngón tay quơ quoạng của Tương Trọng Kính suýt chút nữa hất ngã đèn Tinh Di xuống, Cố Tòng Nhứ đan xen nắm chặt năm ngón tay của hắn, cắn nhẹ lên đầu ngón tay đỏ ửng, nói: “Đó là đèn gì thế? Không đẹp bằng đèn long văn của ta.”
Tương Trọng Kính quay đầu vùi nửa mặt vào trong chăn mềm, mơ hồ nói: “Đó là linh khí trong vòng không gian, chờ đèn của ngươi làm xong thì đổi lại.”
Cố Tòng Nhứ ‘Ừm’ một tiếng, tiếp tục cúi người hôn Tương Trọng Kính.
Hoang đường đến tận nửa đêm, Tương Trọng Kính mệt mỏi vùi đầu vào ngực Cố Tòng Nhứ ngủ say.
Ánh lửa trong Đèn Tinh Di chợt lập lòe, hoa văn trụy tinh trên thân đèn đột nhiên lóe lên vệt sáng trông như cái đuôi rồi rơi xuống.
Tương Trọng Kính chợt bừng tỉnh, mơ màng ngẩng đầu lên, một hồi lâu sau mới nhận ra mình đang đứng dưới tán linh thụ.
Bạch nhứ (bông liễu) bay lơ lửng xung quanh hắn, bị gió thổi đẩy ra xa.
Tương Trọng Kính lắc đầu cho tỉnh táo lại, hắn đang ở đâu vậy?
Ngay lúc này, bên cạnh có người vỗ cái bộp vào vai Tương Trọng Kính, cất giọng nói trong trẻo gọi hắn: “Ca, sao thế?”
Tương Trọng Kính quay đầu lại thì thấy Vân Nghiễn Lý trong bộ dáng thiếu niên đang nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, trong tay còn cầm một thanh kiếm.
Tương Trọng Kính ngơ ngác nhìn hắn.
Vân Nghiễn Lý đưa tay tới quơ quơ trước mắt hắn, hỏi: “Ca? Ngọc Chu? Vân Ngọc Chu!”
Tương Trọng Kính giật mình tỉnh khỏi cơn mê, lúc này mới nhớ ra tên của mình.
Vân Ngọc Chu, con trai trưởng của Vân tôn chủ ở Vân Trung Châu, thân phận tôn quý, là Thiếu tôn được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Tương Trọng Kính “Ừm’ một tiếng: “Không có gì, chúng ta phải đi theo linh thụ này lên bí cảnh trên kia sao?”
Vì Tương Trọng Kính còn là thiếu niên nên chưa vỡ giọng, tiếng nói mềm mại mang theo sự dịu dàng vô hình, nghe như thể đang làm nũng.
Vân Nghiễn Lý gật đầu: “Chúng ta khó khăn lắm mới lén trốn từ Lạc Xuyên xuống hạ giới, sao có thể tay không về được, nghe nói trong bí cảnh này có một con ác long, cực kỳ hung tàn, chúng ta đi thu phục nó, đem về làm bạn với tiểu phượng hoàng, thấy sao?”
Tương Trọng Kính nghiêng đầu suy nghĩ, tiểu phượng hoàng tròn vo lớn bằng bàn tay đang đứng trên vai Vân Nghiễn Lý, nghe vậy vui vẻ vỗ cánh.
“Chiếp chiếp!”
Tìm bạn chơi tìm bạn chơi!
Tương Trọng Kính luôn cưng chiều em trai, do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.
“Được.”
Hắn mặc áo bào đỏ thêu hoa văn mây, tóc búi cao cài ngọc quan lấp lánh, dung mạo diễm lệ đến nỗi Vân Nghiễn Lý tuy là sinh đôi có nét giống hắn nhưng cũng phải cảm thấy ghen tị, giày thêu hoa văn mây bằng chỉ vàng đạp nhẹ lên đất, cả người tựa như chim yến bay vút lên trên linh thụ, phảng phất như tiên nhân về trời.
Chuông vàng trên cổ tay bỗng chốc vang lên, bạch nhứ bay quanh hắn uốn lượn thành hàng rồi theo chiều gió tản ra xa.
Vân Nghiễn Lý vội vàng đi theo hắn, thuần thục đưa một ngọn đèn cho Tương Trọng Kính, nói: “Nghe nói trong bí cảnh giăng đầy mây đen, có lẽ sẽ rất tối, ngươi cầm theo cho chắc.”
Tương Trọng Kính trời sinh sợ tối, nghe vậy liền ôm chặt ngọn đèn vào lòng.
Bí cảnh đã mở, Tương Trọng Kính và Vân Nghiễn Lý nhanh chóng bay đến trước lối vào bí cảnh, đúng như dự đoán từ ngoài cửa đã nhìn thấy bên trong tối đen như mực, giống như cái miệng đen ngòm đang mở to của ác thú, chờ đợi con mồi chủ động đi vào.
Khuôn mặt nhỏ của Tương Trọng Kính trắng bệch, đột nhiên không dám đi vào.
Vân Nghiễn Lý gan dạ hơn, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Tương Trọng Kính không muốn lộ dốt trước mặt em trai, tằng hắng một tiếng tự cổ vũ bản thân, hắn rút kiếm ra, tay nắm chặt chuôi kiếm, tỏ ra bình tĩnh nói: “Theo sát ta.”
Vân Nghiễn Lý thấy bộ dáng cố tỏ ra trấn định của hắn, phụt một tiếng bật cười, nói: “Ca, nếu ngươi sợ thì đừng đi vào.”
Tương Trọng Kính trừng hắn, vành tai ửng đỏ, nói: “Ta không sợ, chỉ là không thích bóng tối.”
Vừa sinh ra Tương Trọng Kính đã rất yếu, ở bên cạnh Tri Tuyết Trọng đến khi tròn mười tuổi thì sức khỏe mới dần ổn định, tính tình ưu nhã ôn hòa, lại còn hơi nhát gan, Vân Nghiễn Lý rất thích trêu chọc hắn.
Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính không sợ nữa thì mới hết cười, cả hai cùng sóng vai đi vào bí cảnh.
Bên trong bí cảnh đâu đâu cũng là một màn đen bất tận, hai người tay cầm kiếm tay cầm đèn đi được một lúc lâu thì không phát hiện ra ác long nào cả, ngược lại ánh đèn ngày càng mờ, như thể một giây sau sẽ vụt tắt vậy.
Cảm giác ở trong bóng tối quá đáng sợ, Tương Trọng Kính siết chặt chuôi kiếm trong tay, hắn đang định nói vài câu để bình ổn lại tâm trạng khẩn trương của mình, bất thình lình ngọn đèn trước mắt tắt cái rụp không báo trước, cả thế giới theo đó chìm vào bóng tối.
Tương Trọng Kính sợ hết hồn, lập tức quơ tay sang bên cạnh để bắt lấy tay Vân Nghiễn Lý, nhưng lại bắt hụt vào không khí.
Tương Trọng Kính: “…”
Hô hấp của Tương Trọng Kính như ngừng lại, run rẩy hô một tiếng: “Nghiễn Lý?”
Xung quanh hắn lặng ngắt như tờ.
Không biết Vân Nghiễn Lý đã biến mất từ lúc nào.
Tương Trọng Kính vốn sợ tối, mà Vân Nghiễn Lý lại biến mất ngay vào lúc này, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên cảm xúc tức giận, thậm chí tức đến mức vứt cả nỗi sợ ra sau gáy.
Ác long.
Trong bí cảnh tối đen này không có ai đi vào, chỉ có một mình con ác long đó ở đây.
Chắc chắn là nó làm!
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, sau khi ổn định lại ưu tư thì run rẩy lấy ra một ngọn đèn trong vòng không gian, dùng linh lực tinh khiết thắp lên một ngọn lửa rồi cho tản ra bốn phương tám hướng.
Ngọn lửa phừng một tiếng bốc cháy, chỉ là nhanh chóng bị sương mù dày đặc có ở khắp nơi dập tắt ngóm.
Tương Trọng Kính cũng không sốt sắng, sau khi dùng một biện pháp thử nghiệm nhiều lần, rốt cuộc phát hiện ra hướng đầu nguồn của sương mù dày đặc.
Hắn không chút do dự đạp nhẹ chân lên đất bay lên, mặt mũi không cảm xúc cầm kiếm phóng tới hướng đầu nguồn của sương mù.
Chắc chắn Vân Nghiễn Lý ở đó.
Sương mù ngày càng dày đặc, thấy Tương Trọng Kính bay tới liền giương nanh múa vuốt cản lại, nhưng bị Tương Trọng Kính vung kiếm chém đứt, gần như là sắp đi tới đầu nguồn của sương mù.
Đúng như dự đoán, ở đầu nguồn của sương mù, có một con rồng toàn thân đen nhánh đang cuộn tròn nằm ngủ trên một cành cây khô.
Tương Trọng Kính siết chặt ánh đèn cuối cùng trong tay, bình tĩnh nhìn ác long trước mắt, trong lòng không còn cảm thấy sợ hãi, tay cầm kiếm cũng vững vàng hơn.
Linh lực Vân Trung Châu cực kỳ tinh khiết từ trong nguyên đan của Tương Trọng Kính cuồn cuộn phóng ra, hắn không chớp mắt lấy một cái cầm kiếm chém thẳng về phía ác long.
Chẳng qua trước một giây linh lực chạm vào người ác long, ác long đang nhắm nghiền ngủ say đột nhiên mở to đôi mắt rồng vàng rực ra, uy nghiêm nhìn thẳng về phía Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính kinh hoảng, ngay sau đó luồng linh lực va chạm mãnh liệt vào kết giới hộ thân trên người ác long, phát ra tiếng vang rầm trời.
Mà ánh nến cuối cùng trong tay hắn cũng vụt tắt.
Xung quanh lại lần nữa rơi vào bóng tối.
Tương Trọng Kính khẽ ngừng thở một chút, cảm giác sợ hãi bị bóng tối bao trùm bất giác trỗi dậy, thấy một đòn tấn công của mình không hề hấn gì với ác long, lập tức lảo đảo lùi về sau.
Chỉ là mới lùi được một bước, có thứ gì đó trông giống sợi dây leo từ đâu phóng tới quấn chặt lấy eo của hắn rồi kéo mạnh trở lại.
Tương Trọng Kính không nhìn rõ thứ đang lôi mình về là cái gì, nhưng chính vì không biết nên mới càng thấy sợ.
Hắn nắm chặt kiếm giơ lên hòng muốn chặt đứt thứ đang quấn chặt bên hông mình, nhưng chỉ vừa cử động thì thanh kiếm trong tay liền bị hất văng ra xa.
Linh kiếm dùng để phòng thân vụt khỏi tay rơi xuống đất.
Một thiếu niên mới mười bảy tuổi, dù có thiên phú dị bẩm đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của ác long.
Tương Trọng Kính hoảng sợ quờ quoạng muốn nắm thứ đang quấn trên eo giữ chặt lại để tránh bị kéo đi, chỉ là chuông vàng trên cổ tay kêu leng keng một hồi lâu mà vẫn chưa bắt được mục tiêu, cứ như vậy bị lôi đi một đường.
Ác long điều khiển sương mù dày đặc lôi Tương Trọng Kính đến trước mặt, đôi mắt rồng màu vàng uy nghiêm nhìn chằm chằm hắn, còn hơi mờ mờ tỏa sáng.
Cố Tòng Nhứ nhìn loài người không lớn bằng móng vuốt của y, thấy hắn run rẩy sợ sệt đến thở không ra hơi, lúc này mới lên tiếng cười nhạo.
Giun dế ngu xuẩn mỗi khi thấy y đều run sợ co quắp không tiền đồ như vậy, y nhìn riết cũng quen.
Trong lúc y còn đang suy tính xem nên xử lý thiếu niên trước mặt tự tiện xông vào lãnh địa của y, đã thế còn muốn giết rồng thế nào, đột nhiên thấy người kia mới nãy còn đang run lẩy bẩy không biết đã mở to mắt nhìn thẳng vào y từ lúc nào, giống như là nhìn đến si ngốc.
Cố Tòng Nhứ có thể nhìn rõ mọi thứ vào ban đêm, thấy vẻ mặt ngốc nghếch ngơ ngác này của hắn, hung dữ mở miệng phun ra tiếng người, cố ý muốn dọa hắn sợ thêm: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn nhìn nữa coi chừng ta ăn ngươi!”
Tương Trọng Kính nhìn ánh sáng màu vàng trước mắt, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Đẹp quá.”
Cố Tòng Nhứ sửng sốt nói: “Hả?”
Tương Trọng Kính ở trong bóng tối đã lâu, ngay cả ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt rồng của Cố Tòng Nhứ đều cảm thấy rất thích, hắn nói: “Thích ánh mắt của ngươi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ sống đã nhiều năm, cho tới nay chưa từng bị người nào nói như vậy, không khỏi đực mặt tại chỗ, thật lâu sau mới ‘gào’ một tiếng rõ to, ngay cả sừng rồng đều đỏ bừng.
Y nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi, ngươi cái đồ con người nói vậy là ý gì, không biết xấu hổ sao?”
Người gì đâu mới gặp lần đầu mà đã khen ánh mắt của rồng ta đẹp.
Không biết xấu hổ!
Tương Trọng Kính lộ vẻ mờ mịt, không biết mình đã nói sai điều gì.
Rõ ràng ánh mắt kia, thật sự rất là đẹp.
Ác long vốn định trêu đùa hù dọa hắn một phen rồi đuổi ra khỏi bí cảnh, đột nhiên bị khiêu khích như vậy nên mất sạch hứng đùa giỡn, y hừ một tiếng nói: “Ngươi đi đi.”
Tương Trọng Kính vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mắt y không rời.
“Hả? Đi? Đi đâu cơ?”
Cố Tòng Nhứ tức giận nói: “Muốn đi đâu thì đi đến đó— Đừng nhìn mắt ta nữa!”
Rõ ràng chỉ cần nhắm lại là Tương Trọng Kính không thể thấy ánh mắt của y, nhưng chẳng hiểu tại sao Cố Tòng Nhứ lại không muốn nhắm mắt, thậm chí còn mở to hơn ngày thường một chút.
Tương Trọng Kính lặng lẽ nhích tới gần, cuối cùng cũng có thể được chiếu sáng nửa người, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không còn nỗi sợ hãi bóng tối bao trùm lí trí nữa, đầu óc mơ màng hỗn độn của hắn dần dần tỉnh táo trở lại, Tương Trọng Kính lờ mờ phát hiện ra ác long này hẳn là sẽ không cố ý bắt Vân Nghiễn Lý, chắc có lẽ mình đã hiểu lầm.
Tương Trọng Kính thử hỏi y: “Ngươi có thấy em trai của ta đâu không?”
Cố Tòng Nhứ hừ nói: “Ai chứ, ta không biết.”
Tương Trọng Kính nói: “Dáng vẻ rất giống ta.”
Cố Tòng Nhứ cúi đầu nhìn hắn, phát hiện dung mạo của người này đúng là xinh đẹp hiếm có, mặc dù trên mặt dính đầy bùn đất lẫn nước mắt nhưng dư sức khiến lòng người (rồng) rung động.
Ác long ngẩn ra một hồi, sau đó mới bất đắc dĩ điều khiển sương mù đi ra ngoài tìm kiếm xung quanh.
Chỉ một lát sau, Cố Tòng Nhứ lên tiếng: “Trong bí cảnh còn có một người, đang đi bộ bên chỗ di tích Linh Lung.
Tương Trọng Kính không ngờ y lại giúp mình, hai mắt hơi sáng lên, nói: “Đa tạ.”
Cố Tòng Nhứ không nói gì, chỉ là y cảm thấy lớp vảy lạnh như băng trên người mình hơi nong nóng.
Sương mù trên người Tương Trọng Kính đã biến mất, hắn lảo đảo đứng lên định đi tìm Vân Nghiễn Lý.
Nhưng hắn mới đi được hai bước thì sực nhớ ánh nến cuối cùng đã tắt, Tương Trọng Kính mà một mình đi tìm Vân Nghiễn Lý e là có chút khó khăn.
Tương Trọng Kính biết Vân Nghiễn Lý không bị ác long ăn thịt nên cũng yên tâm phần nào, hắn hơi nghiêng đầu nhìn ác long.
Ác long đang mở to mắt nhìn hắn, trông như thể muốn hắn nán lại chơi thêm chút nữa.
Cố Tòng Nhứ ở trong bí cảnh quá lâu, trong thời gian này chưa từng tiếp xúc với loài người, lúc này gặp phải một con người không những không sợ y mà còn khen ánh mắt của y đẹp, cho nên ước gì có thể giữ hắn lại đây.
Chỉ là tôn nghiêm của ác long khiến y không thể mở miệng được, nên đành phải cưỡng ép dằn xung động xuống.
Lúc này Cố Tòng Nhứ nhìn thấy Tương Trọng Kính xoay người lại, lật đật mở to mắt.
Nhìn mắt rồng xinh đẹp của ta này.
Tương Trọng Kính thử đưa tay ra: “Ngươi, ngươi có thể đi cùng với ta không?”
Hắn vốn bị dọa sợ không nhẹ, giọng nói lại mềm mại ấm áp, trực tiếp bắn vỡ tâm địa sắt đá của ác long.
Cố Tòng Nhứ không được tự nhiên rời khỏi cành cây khô đáp xuống đất, ngay tại chỗ hóa thành một thiếu niên khoác áo bào đen, ngọc quan búi tóc cũng màu đen nốt, y mất tự nhiên nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta, ta sẽ dẫn ngươi đi một đoạn đường.”
Tương Trọng Kính nghe vậy hai mắt liền sáng rực, nói: “Thật tốt quá, cảm ơn nhiều lắm.”
Cố Tòng Nhứ bước tới nhìn vẻ ngoài của Tương Trọng Kính, thầm nghĩ đúng là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, lại còn sợ tối nữa.
Ác long da thô thịt dày, chưa từng thấy ai mảnh mai trắng nõn như tiểu thiếu gia trước mắt này, thậm chí còn ngại đến gần vì sợ sẽ lỡ vung đuôi đánh trúng hắn.
(细皮嫩肉 tế bì nộn nhục: thành ngữ, dùng để miêu tả được bảo dưỡng tốt, làn da tinh tế trắng nõn không tì vết.)
Y đi cùng Tương Trọng Kính được một quãng đường, đang định quay về thì đột nhiên Tương Trọng Kính lảo đảo không đứng vững, thẳng tắp ngã nhào về trước.
Cố Tòng Nhứ lanh tay lẹ mắt đỡ lấy người, không để hắn ngã rạp ra đất.
Tương Trọng Kính nhìn không rõ đường đi dưới chân, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng ôm chặt cánh tay của Cố Tòng Nhứ, không chịu buông ra.
Cố Tòng Nhứ chưa từng bị người ôm như vậy, lúc này mặt mũi đỏ bừng, muốn gỡ người này xuống nhưng lại sợ làm hắn bị thương, chỉ có thể vừa để hắn tùy ý ôm cánh tay vừa đỡ người đi tiếp.
Hai người đi trên con đường tối om, Tương Trọng Kính bỗng lên tiếng hỏi y.
“Ngươi tên là gì?”
Cố Tòng Nhứ không được tự nhiên nói: “Cố, Tòng, Nhứ.”
“Thật là một cái tên hay, còn ta tên là Vân Ngọc Chu.”
Cố Tòng Nhứ khô khan đáp lại: “Ờ.”
Nói chuyện này với con rồng làm gì, ta mới không thèm quan tâm tên của ngươi.
Cố Tòng Nhứ nghĩ vậy, nhưng lại thấy trong lòng buồn buồn.
Chỉ là y không biết ba chữ kia viết thế nào, nếu Vân Ngọc Chu viết ra cho y thì tốt quá, như vậy y có thể vĩnh viễn ghi nhớ.
Tương Trọng Kính ôm cánh tay ấm áp của Cố Tòng Nhứ, chợt nhớ ra Vân Nghiễn Lý muốn thu phục ác long mang về Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính không muốn gắn hai chữ ‘thu phục’ lên thiếu niên cả người tỏa sáng ấm áp này, hắn nhíu mày suy nghĩ suốt một đường, cuối cùng lên tiếng: “Ngươi, ngươi có muốn rời đi nơi này không?”
Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Rời đi?”
Y chưa bao giờ có suy nghĩ rời đi, hơn nữa y cũng không thể rời khỏi đây được.
“Không được.” Cố Tòng Nhứ nói: “Ta không có cách nào rời khỏi đây.”
Tương Trọng Kính ôm chặt tay y, nói: “Ngươi muốn không?”
Cố Tòng Nhứ suy nghĩ một hồi, lại nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tương Trọng Kính, hơi do dự gật đầu.
Tương Trọng Kính vui vẻ nói: “Vậy ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
Cố Tòng Nhứ run nhẹ, ánh sáng tỏa ra trên người soi sáng cho Tương Trọng Kính chợt ảm đạm.
Đưa y ra ngoài?
Cố Tòng Nhứ thầm cười lạnh trong lòng.
Những năm gần đây cũng có rất nhiều tu sĩ tới bí cảnh, có không ít người âm mưu dùng việc mang y ra khỏi đây để dụ dỗ lừa y kí khế ước chủ tớ bất bình đẳng giữa tu sĩ và linh thú, hoàn toàn coi y là linh thú hèn mọn tùy ý sai bảo.
Cố Tòng Nhứ sớm đã nhìn thấu trò bịp này của tu sĩ, không ngờ con người đầu tiên làm y sinh ra thiện cảm cũng mưu tính giống như những kẻ kia.
Bỗng chốc ác long cảm thấy trái tim nguội lạnh, cực kỳ ủy khuất, chỉ cảm thấy tấm chân tình của mình bị vứt cho chó ăn.
Tương Trọng Kính không hay biết ác long đang nghĩ gì trong đầu, nghiêng đầu vui vẻ nói: “Chúng ta có thể ký…”
Ác long ngoài mặt bình tĩnh trong đầu thầm nghĩ: “Lại nữa, kí khế ước chủ tớ chứ gì.”
Mặc dù bị tổn thương quá nhiều lần, nhưng ác long lại sinh ra cảm giác nếu người trước mặt thật sự muốn thu phục y làm linh thú, ngược lại y không đành lòng nuốt hắn vào bụng như những kẻ trước đó.
Trong lúc ác long đang suy nghĩ đủ loại ác niệm trong đầu, bỗng nghe thấy thiếu niên kia mang theo ý cười nói với y: “…Khế ước sinh tử nha, như vậy là ta có thể đưa ngươi ra ngoài rồi.”
Cố Tòng Nhứ ngẩn ngơ.
Y sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tương Trọng Kính, trong nhất thời không biết ‘khế ước sinh tử’ rốt cuộc là gì.
Khế ước sinh tử… Là một cách gọi khác của khế ước chủ tớ sao?
Sinh tử?
Tương Trọng Kính vẫn còn nói: “Nếu ngươi không thích, sau khi ra khỏi bí cảnh, chúng ta có thể đến nhờ Phụ tôn cởi bỏ giúp, rất dễ dàng.”
Cố Tòng Nhứ ngơ ngác nhìn hắn.
Tương Trọng Kính nắm tay y, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi tên là Tòng Nhứ, thì phải giống như bạch nhứ tự do tự tại, không nên bị mắc kẹt ở một chỗ không được tự do.”
Ác long chầm chậm mở to mắt.
Đây là lần đầu tiên có người nói những lời này với y.
Phải như bạch nhứ bay lượn tự do.
Cố Tòng Nhứ mê mang nói: “Ngươi không lừa gạt ta chứ?”
Tương Trọng Kính khẽ nở nụ cười, nói: “Ta lừa ngươi làm gì.”
Cố Tòng Nhứ bỗng nhiên đi tới, ôm chầm lấy Tương Trọng Kính vào lòng.
Đó là một cái ôm mạnh mẽ nhưng rất đỗi ấm áp.
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng cọ một cái trong lòng Cố Tòng Nhứ, thoáng chốc dường như nhìn thấy một ngôi sao vụt qua trước mắt.
Khi lần nữa mở mắt ra, hắn đã hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mơ hoang đường kia, toàn thân mệt mỏi đau nhức nằm vùi trong lòng Cố Tòng Nhứ.
Cốc đèn Tinh Di đang lập lòe tỏa sáng trên đỉnh đầu.
Trong giấc mơ của đèn Tinh Di, thế giới của Tương Trọng Kính không có tam độc, cũng không có những năm tháng đau khổ trong quá khứ, càng không có gánh nặng trách nhiệm ở kiếp trước.
Hai người cũng không sinh ly tử biệt, hắn gặp gỡ Cố Tòng Nhứ trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, giao ra một trái tim nguyên lành toàn vẹn.
Tương Trọng Kính vươn năm ngón tay thon dài tới vuốt ve miêu tả đường viền trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Tòng Nhứ, đột nhiên cười khẽ.
Cố Tòng Nhứ nhập nhèm tỉnh lại, còn tưởng Tương Trọng Kính gặp ác mộng, y thuần thục ôm eo cúi đầu hôn một cái vào mi tâm để trấn an hắn, sau đó đặt cằm trên đầu Tương Trọng Kính nhắm mắt ngủ tiếp.
Tương Trọng Kính mỉm cười lắng nghe nhịp tim đập vững vàng của Cố Tòng Nhứ, yên lòng rơi vào mộng đẹp.
Ánh nến sáng ngời, bạch nhứ đầy trời.
Từ đó về sau, không còn bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất